Trong mắt Cố Tích Xuân hiện lên vẻ vui mừng.
Vì hắn cũng đang nhìn vào Đinh Trữ.
Cuộc cá cược bên ngoài sơn môn Thanh Đằng Kiếm Viện vì Tạ Nhu mà không được thành lập, nhưng hắn đã nói ra rất nhiều lời, Đinh Trữ thực sự một tháng Luyện Khí, Tạ Nhu ngay trước mặt mọi người cắt tóc lập thề, những chuyện ấy nhất định sẽ được lưu truyền rộng rãi khắp Trường Lăng.
Đinh Trữ biểu hiện càng xuất sắc, thì hắn càng không thể nào chịu nổi.
Một người còn chưa chính thức bước lên sân khấu Tu Hành Giả mà còn mang tiếng không tốt, sẽ mang tới rất nhiều hậu quả bất lợi.
Nên khi nhìn thấy tuyến đường của Đinh Trữ xuất hiện bẫy rập, hắn vô cùng mừng rỡ.
Hắn nghĩ, Đinh Trữ tuyệt đối không có khả năng qua được cửa ải này.
Hắn sẽ bị loại bỏ ngay ở cửa vào Tế Kiếm hạp cốc.
Lý Đạo Ky bình thản, nhìn bức tường đằng đang di động chếch sau lưng Đinh Trữ, nói thầm trong lòng: Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, thì đừng có để cho ta phải nhìn thấy bộ dáng bị treo ngược khó coi ngay ở cửa thứ nhất này.
***
Đinh Trữ đã sớm cảm giác được sự dị động của bức tường đằng.
Niệm lực của hắn có thể bao trùm phạm vi mấy trượng quanh người, so với niệm lực của tu hành giả Ngũ Cảnh Thần Niệm cảnh thì rất là nhỏ bé, như một sợi chỉ nhỏ xíu phiêu tán trong gió, nhưng so với Tu Hành Giả cùng cảnh giới, thì lại vô cùng dày đặc.
Triệu Khánh khi dây leo còn cách mấy thước mới có cảm ứng, còn hắn thì khi dây leo vừa mới bắt đầu dị biến thì hắn đã biết rồi, hắn còn cảm nhận được bên trong tường đằng có một nguồn nguyên khí rất đang không ngừng rót vào một sợi dây leo khác thường.
Với thực lực chân chính hiện có, hắn hoàn toàn có thể chặt đứt sợi dây leo còn chưa kịp súc thế kia, nhưng hắn biết, nếu làm như vậy, sẽ làm cho những người đang xem lễ sinh lòng nghi ngờ, mang tới rất nhiều phiền toái.
Nên trong nháy mắt này, trong đầu hắn diễn luyện qua rất nhiều kiếm thức trong Dã Hỏa Kiếm Kinh, hắn duỗi tay nắm lấy chuôi Mạt Hoa Tàn Kiếm.
Lúc này, ba sợi dây leo đã vừa vặn tới chỉ còn cách hắn mấy thước.
Đây là một khoảng cách rất hợp lý.
Nên hắn xuất kiếm.
Thanh kiếm gãy tựa như một tia chớp chém ra, bởi vì hắn đã tới đệ Nhị Cảnh, nên trong những khe nhỏ trên thân kiếm tràn đầy chân khí, phát ra những âm thanh trong trẻo nho nhỏ, vầng sáng màu xanh lá của thân kiếm bình thường không hề nhìn thấy giờ cũng sáng lên.
Những đốm trắng tinh xuất hiện giữa dòng phù văn.
Trên thân kiếm xanh lá như nở ra những bông hoa màu trắng.
Trong mắt Đinh Trữ ẩn hiện một tia thương cảm.
Hắn không lùi bước nào, xuất kiếm, giống như sau lưng hắn là cuối con đường.
Một mảnh bóng kiếm từ trên người hắn hiện ra.
Ba cây lục đằng đều đứt đoạn.
***
Tạ Trường Thắng như nhìn thấy quái vật, miệng há to hết cỡ, thấy cả yết hầu.
Đôi mắt Tạ Nhu tràn đầy vui mừng khó tả.
Nụ cười mỉm cứng ngắc trên mặt Cố Tích Xuân, nói không nên lời.
Bức tường đằng chếch sau lưng Đinh Trữ rung mạnh.
Mấy chục vụn vỏ dây leo vỡ tung ra, ngay sau đó, một sợi dây leo mang theo màu sắc sáng bóng của kim loại, như một lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía ngực Đinh Trữ.
Sợi thanh đằng thô chắc với sức mạnh cường đại phóng tới với một tốc độ mắt thường khó mà thấy được.
Nhưng Đinh Trữ không lùi mà tiến tới.
Vì phía sau hắn đích thật là cuối con đường.
Hắn bước tới, kéo dãn khoảng cách với sợi đằng.
Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay bện ra một vùng bóng kiếm dày đặc.
Theo bước chân bước tới của hắn, những mảnh vỏ dây đằng không ngừng bay lên, như vụn gỗ bị thợ mộc bào ra, bay múa quanh người.
Sợi thanh đằng thô mạnh, vẫn chưa tìm được cách cuốn lấy hắn.
Dây thanh đằng bỗng nhiên vỡ ra, phun ra vô số sợi tơ trắng, bao phủ không gian phía sau người hắn.
Đinh Trữ bình tĩnh xoay người, huy kiếm.
Mấy sợi thanh đằng từ dưới mặt đất luồn lên bị một kiếm này của hắn chém đứt sạch.
Không còn dây leo nào xuất hiện, hắn thu hồi kiếm, tiếp tục đi về phía trước.
***
Tiết Vong Hư đã lại vô tình kéo đứt mấy sợi râu bạc trắng.
Ông đã nghe Lý Đạo Ky kể lại rằng Đinh Trữ có lý giải rất sâu sắc về Dã Hỏa Kiếm Kinh, sử dụng kiếm đã có được thần vận, nên trước ngày tế kiếm thí luyện, ông không bảo Đinh Trữ xuất kiếm cho mình xem, ông đã tới tuổi này, nhiều lúc đều phải tự mình làm cho mình vui, rất nhiều chuyện đều giữ lại một chút cảm giác chờ mong mới thấy đời thú vị.
Nhưng ông không tài nào tưởng tượng được, Đinh Trữ lại nắm giữ Dã Hỏa Kiếm Kinh đến trình độ này!
Lý Đạo Ky vẫn bình thản như thường, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự kiêu ngạo, nghĩ thầm mấy kiếm này, cả đám đệ tử của những tu hành chi địa ở đây, có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy, nắm giữ tới cảnh giới như thế hay không?
Lúc sợi thô đằng bị Đinh Trữ đánh cho vỡ tan, sắc mặt Cố Tích Xuân đỏ bừng, như bị người ta tát cho hai cái tát.
Hắn có cảnh giới so với đa số đệ tử đang xem lễ hiện giờ khá hơn rất nhiều, nên hắn hiểu rõ trong mấy tức thời gian ngắn ngủn kia đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Trữ đã dùng trảm, kéo, phản,... rất nhiều kiếm thế khác nhau chặt đứt ba sợi lục đằng, sau đó dùng quấn gọt, dẫn kéo, dập đầu,... rất nhiều loại kiếm thế tinh diệu bóc sạch lớp da của sợi thô đằng, làm cho nó không thể nào quấn lên người hắn được.
Cuối cùng là một chiêu chém thẳng, không chút hoa xảo nhưng vô cùng tinh chuẩn.
Dưới áp lực của sợi thô đằng, thế mà hắn vẫn có thể nhẹ nhàng phá vỡ đám dây leo đánh hội đồng, vận dụng những chiêu kiếm thức phức tạp vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng điều này sao có thể!
Bình thường, một Tu Hành Giả dù có chuyên môn khổ luyện kiếm một năm, thì cũng chưa hẳn hiểu rõ đến trình độ này.
Chỉ có một tháng thời gian, sao tên kia có thể nắm giữ đến mức độ này!
Điều đó không có khả năng!
Rất nhiều âm thanh không thể tin vang lên thay cho tiếng lòng của hắn.
Tạ Trường Thắng cũng là một trong số người phải bật lên câu ấy.
Không phải là không thể nào.
Nét mặt Tạ Nhu rạng rỡ, quay sang nói với Tạ Trường Thắng: Trừ phi hắn cũng giống như hai kẻ của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, đều là thiên tài quái vật.
***
Đinh Trữ đã đi lên phía trước mấy chục bước.
Sau khi thoát cái bẫy đầu tiên, số lượng bẫy rập thưa hẳn đi, hắn và những đệ tử đã dày dạn kinh nghiệm không còn bị lọt vào bẫy dây leo hợp kích.
Nhưng trên đài xem lễ vẫn còn khiếp sợ.
Hàng năm số người có tư cách trở thành đệ tử chân truyền của Mân Sơn Kiếm Tông vàLinh Hư Kiếm Môn chỉ hơn mười người, có đủ loại thiên tài, có những người dù chưa bao giờ sờ qua kiếm, nhưng ngay trong lần thứ nhất chạm vào kiếm, thanh kiếm trong tay họ lại chẳng khác gì một cánh tay được trời sinh của thân thể họ, linh hoạt không khác gì cánh tay bằng da thịt.
Nhưng so với những người đó, những người ở đây cách nhau quá mức xa xôi.
Bởi vì những thiên tài kia đều chỉ có ở trong truyền thuyết.
Từ vô số người trẻ tuổi của cả Đại Tần vương triều và rất nhiều nước phụ thuộc, kể cả Vực Ngoại chi địa mới tuyển ra hơn mười người đó, khoảng cách ấy so với bọn họ quá mức xa vời.
Những người đó sẽ được Mân Sơn Kiếm Tông, Linh Hư Kiếm Môn cấp cho đủ loại tài nguyên để tu hành, còn được ra vào những cấm địa của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn để tu luyện.
Họ phải thắng trong những cuộc tỉ thí của tông môn, mới được đại diện cho tông môn tới tham gia Mân Sơn Kiếm Tông hoặc Linh Hư Kiếm Môn kiếm hội.
Trải qua vô số cuộc đào thải, nếu trở thành một trong những người chiến thắng cuối cùng, họ cũng sẽ được cơ hội vào trong Mân Sơn Kiếm Tông vàLinh Hư Kiếm Môn tu hành.
Nếu muốn được tiến vào cấm địa của Mân Sơn Kiếm Tông vàLinh Hư Kiếm Môn, thì phải tham gia tỉ thí tông môn của Mân Sơn Kiếm Tông vàLinh Hư Kiếm Môn.
Có thể vượt qua vô số khoảng cách nặng nề này, cũng chỉ có những đệ tử chân truyền chân chính mới có thể. . . Nên sao những đệ tử đang xem lễ này tin được, Đinh Trữ lại có được thiên phú giống như những đệ tử chân truyền kia?
Cố Tích Xuân không thể tin, nên hắn đương nhiên phải tự nghĩ ra một lý do để giải thích.
Nhất định là Lý Đạo Ky hoặc Tiết Vong Hư đã dành rất nhiều thời gian cho tên kia, dù sao Dã Hỏa Kiếm Kinh chỉ có kiếm thức phức tạp, chứ không giống một số môn kiếm đặc biệt huyền ảo kiếm, khó lĩnh ngộ được sự phối hợp giữa kiếm với chân khí hoặc chân nguyên.
Đinh Trữ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Một số người xem lễ quay sang nhìn Tạ Nhu và Cố Tích Xuân.
Dù họ khó mà tin được, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ tới, nếu Đinh Trữ thật sự có được thiên phú như vậy đáng sợ, Tạ Nhu lại thề như vậy, như vậy là đã thiết lập được một mối quan hệ với Đinh Trữ. Còn Cố Tích Xuân, lại hoàn toàn không để Đinh Trữ ở trong mắt, ngay ở sơn môn nói xấu hắn, bây giờ không biết nên tự xử như thế nào?
Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, Cố Tích Xuân bực bội, không nhịn được không lạnh không nhạt nói một câu: Dây leo dù linh hoạt thế nào, cũng đều kém hơn kiếm của Tu Hành Giả.
Từ Hạc Sơn cau mày.
Người trẻ tuổi đương nhiên là nóng tính.
Hắn cảm thấy vì Cố Tích Xuân hoàn toàn không biết gì về Đinh Trữ, chưa từng gặp Đinh Trữ, nên nói ra những lời kia ở sơn môn cũng có thể hiểu được, dù sao Cố Tích Xuân là học sinh ưu tú nhất của Ảnh Sơn Kiếm Quật mấy chục năm qua, tu hành một tháng Thông Huyền, sau đó chỉ mất có ba tháng đã đột phá tới đệ Nhị Cảnh Luyện Khí Cảnh.
Nên trong đám đệ tử xem lễ hiện giờ, Cố Tích Xuân cũng có thể là mạnh nhất, và không phải mạnh hơn chỉ có một ít.
Nhưng Từ Hạc Sơn cho rằng Đinh Trữ nếu đã thật sự làm được một tháng Luyện Khí, hơn nữa vừa rồi lại còn thể hiện ra kiếm kỹ kinh người, như vậy bất kể như thế nào, Đinh Trữ cũng đã chứng minh mình có năng lực.
Ngươi nói như vậy rất không hợp lý.
Nên hắn không nhịn được lên tiếng.
Hắn nhìn Cố Tích Xuân, cũng không lạnh không nhạt nói: Ít nhất theo biểu hiện vừa rồi của Đinh Trữ, hắn đã vượt qua đại đa số chúng ta ở đây, ngươi xem thường hắn, chính là xem thường mọi người chúng ta. Hơn nữa, dù lúc nào, nói năng cũng phải cân nhắc, bởi vì nếu kế tiếp hắn đối mặt với một người có kiếm thuật cũng đồng dạng xuất sắc, ngươi sẽ càng không thể nào xuống đài được.
Lời lẽ của Từ Hạc Sơn không chút khách khí, nên trên mặt Cố Tích Xuân ngoài lãnh ý, còn xuất hiện sát khí.
Môi hắn hé mở, nhưng không nói gì.
Vì ngay lúc ấy, hắn và tất cả những người xem lễ đã nhìn thấy Đinh Trữ gặp phải một đệ tử khác.
Đinh Trữ đã gặp một Tu Hành Giả kiếm.
Vì hắn cũng đang nhìn vào Đinh Trữ.
Cuộc cá cược bên ngoài sơn môn Thanh Đằng Kiếm Viện vì Tạ Nhu mà không được thành lập, nhưng hắn đã nói ra rất nhiều lời, Đinh Trữ thực sự một tháng Luyện Khí, Tạ Nhu ngay trước mặt mọi người cắt tóc lập thề, những chuyện ấy nhất định sẽ được lưu truyền rộng rãi khắp Trường Lăng.
Đinh Trữ biểu hiện càng xuất sắc, thì hắn càng không thể nào chịu nổi.
Một người còn chưa chính thức bước lên sân khấu Tu Hành Giả mà còn mang tiếng không tốt, sẽ mang tới rất nhiều hậu quả bất lợi.
Nên khi nhìn thấy tuyến đường của Đinh Trữ xuất hiện bẫy rập, hắn vô cùng mừng rỡ.
Hắn nghĩ, Đinh Trữ tuyệt đối không có khả năng qua được cửa ải này.
Hắn sẽ bị loại bỏ ngay ở cửa vào Tế Kiếm hạp cốc.
Lý Đạo Ky bình thản, nhìn bức tường đằng đang di động chếch sau lưng Đinh Trữ, nói thầm trong lòng: Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, thì đừng có để cho ta phải nhìn thấy bộ dáng bị treo ngược khó coi ngay ở cửa thứ nhất này.
***
Đinh Trữ đã sớm cảm giác được sự dị động của bức tường đằng.
Niệm lực của hắn có thể bao trùm phạm vi mấy trượng quanh người, so với niệm lực của tu hành giả Ngũ Cảnh Thần Niệm cảnh thì rất là nhỏ bé, như một sợi chỉ nhỏ xíu phiêu tán trong gió, nhưng so với Tu Hành Giả cùng cảnh giới, thì lại vô cùng dày đặc.
Triệu Khánh khi dây leo còn cách mấy thước mới có cảm ứng, còn hắn thì khi dây leo vừa mới bắt đầu dị biến thì hắn đã biết rồi, hắn còn cảm nhận được bên trong tường đằng có một nguồn nguyên khí rất đang không ngừng rót vào một sợi dây leo khác thường.
Với thực lực chân chính hiện có, hắn hoàn toàn có thể chặt đứt sợi dây leo còn chưa kịp súc thế kia, nhưng hắn biết, nếu làm như vậy, sẽ làm cho những người đang xem lễ sinh lòng nghi ngờ, mang tới rất nhiều phiền toái.
Nên trong nháy mắt này, trong đầu hắn diễn luyện qua rất nhiều kiếm thức trong Dã Hỏa Kiếm Kinh, hắn duỗi tay nắm lấy chuôi Mạt Hoa Tàn Kiếm.
Lúc này, ba sợi dây leo đã vừa vặn tới chỉ còn cách hắn mấy thước.
Đây là một khoảng cách rất hợp lý.
Nên hắn xuất kiếm.
Thanh kiếm gãy tựa như một tia chớp chém ra, bởi vì hắn đã tới đệ Nhị Cảnh, nên trong những khe nhỏ trên thân kiếm tràn đầy chân khí, phát ra những âm thanh trong trẻo nho nhỏ, vầng sáng màu xanh lá của thân kiếm bình thường không hề nhìn thấy giờ cũng sáng lên.
Những đốm trắng tinh xuất hiện giữa dòng phù văn.
Trên thân kiếm xanh lá như nở ra những bông hoa màu trắng.
Trong mắt Đinh Trữ ẩn hiện một tia thương cảm.
Hắn không lùi bước nào, xuất kiếm, giống như sau lưng hắn là cuối con đường.
Một mảnh bóng kiếm từ trên người hắn hiện ra.
Ba cây lục đằng đều đứt đoạn.
***
Tạ Trường Thắng như nhìn thấy quái vật, miệng há to hết cỡ, thấy cả yết hầu.
Đôi mắt Tạ Nhu tràn đầy vui mừng khó tả.
Nụ cười mỉm cứng ngắc trên mặt Cố Tích Xuân, nói không nên lời.
Bức tường đằng chếch sau lưng Đinh Trữ rung mạnh.
Mấy chục vụn vỏ dây leo vỡ tung ra, ngay sau đó, một sợi dây leo mang theo màu sắc sáng bóng của kim loại, như một lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía ngực Đinh Trữ.
Sợi thanh đằng thô chắc với sức mạnh cường đại phóng tới với một tốc độ mắt thường khó mà thấy được.
Nhưng Đinh Trữ không lùi mà tiến tới.
Vì phía sau hắn đích thật là cuối con đường.
Hắn bước tới, kéo dãn khoảng cách với sợi đằng.
Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay bện ra một vùng bóng kiếm dày đặc.
Theo bước chân bước tới của hắn, những mảnh vỏ dây đằng không ngừng bay lên, như vụn gỗ bị thợ mộc bào ra, bay múa quanh người.
Sợi thanh đằng thô mạnh, vẫn chưa tìm được cách cuốn lấy hắn.
Dây thanh đằng bỗng nhiên vỡ ra, phun ra vô số sợi tơ trắng, bao phủ không gian phía sau người hắn.
Đinh Trữ bình tĩnh xoay người, huy kiếm.
Mấy sợi thanh đằng từ dưới mặt đất luồn lên bị một kiếm này của hắn chém đứt sạch.
Không còn dây leo nào xuất hiện, hắn thu hồi kiếm, tiếp tục đi về phía trước.
***
Tiết Vong Hư đã lại vô tình kéo đứt mấy sợi râu bạc trắng.
Ông đã nghe Lý Đạo Ky kể lại rằng Đinh Trữ có lý giải rất sâu sắc về Dã Hỏa Kiếm Kinh, sử dụng kiếm đã có được thần vận, nên trước ngày tế kiếm thí luyện, ông không bảo Đinh Trữ xuất kiếm cho mình xem, ông đã tới tuổi này, nhiều lúc đều phải tự mình làm cho mình vui, rất nhiều chuyện đều giữ lại một chút cảm giác chờ mong mới thấy đời thú vị.
Nhưng ông không tài nào tưởng tượng được, Đinh Trữ lại nắm giữ Dã Hỏa Kiếm Kinh đến trình độ này!
Lý Đạo Ky vẫn bình thản như thường, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự kiêu ngạo, nghĩ thầm mấy kiếm này, cả đám đệ tử của những tu hành chi địa ở đây, có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy, nắm giữ tới cảnh giới như thế hay không?
Lúc sợi thô đằng bị Đinh Trữ đánh cho vỡ tan, sắc mặt Cố Tích Xuân đỏ bừng, như bị người ta tát cho hai cái tát.
Hắn có cảnh giới so với đa số đệ tử đang xem lễ hiện giờ khá hơn rất nhiều, nên hắn hiểu rõ trong mấy tức thời gian ngắn ngủn kia đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Trữ đã dùng trảm, kéo, phản,... rất nhiều kiếm thế khác nhau chặt đứt ba sợi lục đằng, sau đó dùng quấn gọt, dẫn kéo, dập đầu,... rất nhiều loại kiếm thế tinh diệu bóc sạch lớp da của sợi thô đằng, làm cho nó không thể nào quấn lên người hắn được.
Cuối cùng là một chiêu chém thẳng, không chút hoa xảo nhưng vô cùng tinh chuẩn.
Dưới áp lực của sợi thô đằng, thế mà hắn vẫn có thể nhẹ nhàng phá vỡ đám dây leo đánh hội đồng, vận dụng những chiêu kiếm thức phức tạp vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng điều này sao có thể!
Bình thường, một Tu Hành Giả dù có chuyên môn khổ luyện kiếm một năm, thì cũng chưa hẳn hiểu rõ đến trình độ này.
Chỉ có một tháng thời gian, sao tên kia có thể nắm giữ đến mức độ này!
Điều đó không có khả năng!
Rất nhiều âm thanh không thể tin vang lên thay cho tiếng lòng của hắn.
Tạ Trường Thắng cũng là một trong số người phải bật lên câu ấy.
Không phải là không thể nào.
Nét mặt Tạ Nhu rạng rỡ, quay sang nói với Tạ Trường Thắng: Trừ phi hắn cũng giống như hai kẻ của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, đều là thiên tài quái vật.
***
Đinh Trữ đã đi lên phía trước mấy chục bước.
Sau khi thoát cái bẫy đầu tiên, số lượng bẫy rập thưa hẳn đi, hắn và những đệ tử đã dày dạn kinh nghiệm không còn bị lọt vào bẫy dây leo hợp kích.
Nhưng trên đài xem lễ vẫn còn khiếp sợ.
Hàng năm số người có tư cách trở thành đệ tử chân truyền của Mân Sơn Kiếm Tông vàLinh Hư Kiếm Môn chỉ hơn mười người, có đủ loại thiên tài, có những người dù chưa bao giờ sờ qua kiếm, nhưng ngay trong lần thứ nhất chạm vào kiếm, thanh kiếm trong tay họ lại chẳng khác gì một cánh tay được trời sinh của thân thể họ, linh hoạt không khác gì cánh tay bằng da thịt.
Nhưng so với những người đó, những người ở đây cách nhau quá mức xa xôi.
Bởi vì những thiên tài kia đều chỉ có ở trong truyền thuyết.
Từ vô số người trẻ tuổi của cả Đại Tần vương triều và rất nhiều nước phụ thuộc, kể cả Vực Ngoại chi địa mới tuyển ra hơn mười người đó, khoảng cách ấy so với bọn họ quá mức xa vời.
Những người đó sẽ được Mân Sơn Kiếm Tông, Linh Hư Kiếm Môn cấp cho đủ loại tài nguyên để tu hành, còn được ra vào những cấm địa của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn để tu luyện.
Họ phải thắng trong những cuộc tỉ thí của tông môn, mới được đại diện cho tông môn tới tham gia Mân Sơn Kiếm Tông hoặc Linh Hư Kiếm Môn kiếm hội.
Trải qua vô số cuộc đào thải, nếu trở thành một trong những người chiến thắng cuối cùng, họ cũng sẽ được cơ hội vào trong Mân Sơn Kiếm Tông vàLinh Hư Kiếm Môn tu hành.
Nếu muốn được tiến vào cấm địa của Mân Sơn Kiếm Tông vàLinh Hư Kiếm Môn, thì phải tham gia tỉ thí tông môn của Mân Sơn Kiếm Tông vàLinh Hư Kiếm Môn.
Có thể vượt qua vô số khoảng cách nặng nề này, cũng chỉ có những đệ tử chân truyền chân chính mới có thể. . . Nên sao những đệ tử đang xem lễ này tin được, Đinh Trữ lại có được thiên phú giống như những đệ tử chân truyền kia?
Cố Tích Xuân không thể tin, nên hắn đương nhiên phải tự nghĩ ra một lý do để giải thích.
Nhất định là Lý Đạo Ky hoặc Tiết Vong Hư đã dành rất nhiều thời gian cho tên kia, dù sao Dã Hỏa Kiếm Kinh chỉ có kiếm thức phức tạp, chứ không giống một số môn kiếm đặc biệt huyền ảo kiếm, khó lĩnh ngộ được sự phối hợp giữa kiếm với chân khí hoặc chân nguyên.
Đinh Trữ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Một số người xem lễ quay sang nhìn Tạ Nhu và Cố Tích Xuân.
Dù họ khó mà tin được, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ tới, nếu Đinh Trữ thật sự có được thiên phú như vậy đáng sợ, Tạ Nhu lại thề như vậy, như vậy là đã thiết lập được một mối quan hệ với Đinh Trữ. Còn Cố Tích Xuân, lại hoàn toàn không để Đinh Trữ ở trong mắt, ngay ở sơn môn nói xấu hắn, bây giờ không biết nên tự xử như thế nào?
Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, Cố Tích Xuân bực bội, không nhịn được không lạnh không nhạt nói một câu: Dây leo dù linh hoạt thế nào, cũng đều kém hơn kiếm của Tu Hành Giả.
Từ Hạc Sơn cau mày.
Người trẻ tuổi đương nhiên là nóng tính.
Hắn cảm thấy vì Cố Tích Xuân hoàn toàn không biết gì về Đinh Trữ, chưa từng gặp Đinh Trữ, nên nói ra những lời kia ở sơn môn cũng có thể hiểu được, dù sao Cố Tích Xuân là học sinh ưu tú nhất của Ảnh Sơn Kiếm Quật mấy chục năm qua, tu hành một tháng Thông Huyền, sau đó chỉ mất có ba tháng đã đột phá tới đệ Nhị Cảnh Luyện Khí Cảnh.
Nên trong đám đệ tử xem lễ hiện giờ, Cố Tích Xuân cũng có thể là mạnh nhất, và không phải mạnh hơn chỉ có một ít.
Nhưng Từ Hạc Sơn cho rằng Đinh Trữ nếu đã thật sự làm được một tháng Luyện Khí, hơn nữa vừa rồi lại còn thể hiện ra kiếm kỹ kinh người, như vậy bất kể như thế nào, Đinh Trữ cũng đã chứng minh mình có năng lực.
Ngươi nói như vậy rất không hợp lý.
Nên hắn không nhịn được lên tiếng.
Hắn nhìn Cố Tích Xuân, cũng không lạnh không nhạt nói: Ít nhất theo biểu hiện vừa rồi của Đinh Trữ, hắn đã vượt qua đại đa số chúng ta ở đây, ngươi xem thường hắn, chính là xem thường mọi người chúng ta. Hơn nữa, dù lúc nào, nói năng cũng phải cân nhắc, bởi vì nếu kế tiếp hắn đối mặt với một người có kiếm thuật cũng đồng dạng xuất sắc, ngươi sẽ càng không thể nào xuống đài được.
Lời lẽ của Từ Hạc Sơn không chút khách khí, nên trên mặt Cố Tích Xuân ngoài lãnh ý, còn xuất hiện sát khí.
Môi hắn hé mở, nhưng không nói gì.
Vì ngay lúc ấy, hắn và tất cả những người xem lễ đã nhìn thấy Đinh Trữ gặp phải một đệ tử khác.
Đinh Trữ đã gặp một Tu Hành Giả kiếm.
/438
|