Trời đêm bao phủ Trường Lăng, sao trời lóng lánh, những cụm sương trắng bồng bềnh như do những ánh sao rơi xuống ngưng tụ thành.
Đinh Ninh dùng nhánh dây xoắn lại với nhau, căng ra nằm lên, chẳng hề thấy lạnh.
Thời tiết cuối thu ở Ngô Đồng Lạc còn lạnh hơn chỗ này.
Hắn khá hiểu biết về những cách thức tu hành của Hàn, Triệu, Ngụy, nhưng những cách không phải chủ lưu, hoặc tu theo lối tắt, và thủ đoạn dùng đan dược, hắn lại chẳng hiểu biết bao nhiêu.
Viên Hoàng Đình Kim Đan Nam Cung Thải Thục cho hắn ngày hôm nay đã mang tới cho hắn một niềm vui rất lớn.
Hắn nhắm mắt, tập trung luyện hóa dược lực đang tràn đầy trong người.
Trong cơ thể hắn chui ra những con tằm nhỏ, rào rạo nhai nuốt những thành phần hỗn tạp, bất lợi ở trong dược lực.
Tốc độ thôn phệ được cực kỳ chậm chạp, và nhu hòa, nên chung quanh hắn vô cùng yên tĩnh.
Những tạp chất đã kịp thấm vào trong máu thịt, cũng bị từ từ cắn nuốt sạch.
Dần dần, dược lực còn thừa trong cơ thể Đinh Ninh ngày càng trở nên tinh khiết, đến mức ngay cả đan dược nhất phẩm mạnh nhất xưa nay của Nam Dương Đan Tông cũng không tinh khiết bằng.
Dược khí tinh khiết và chân khí tinh khiết từ từ dung hợp vào nhau, khiến chân khí bên trong khí hải trở nên sền sệt, và nặng dần lên.
Chân khí thuần khiết đó xuyên thấm qua da thịt, không ngừng rót vào xương cốt hắn.
Đây chính là đệ Nhị Cảnh Luyện Khí Cảnh trung phẩm phạt cốt.
Nam Cung Thải Thục nói không sai, Hoàng Đình Kim Đan có khả năng giúp một tu hành giả Luyện Khí hạ phẩm đột phá tới luyện khí trung phẩm, và quá trình tăng tu vi của Đinh Ninh vẫn chưa dừng lại.
Hắn vẫn còn đang tiếp tục luyện hóa.
Đêm tối dần trôi qua.
Khi ánh nắng đầu tiên rọi vào đầu núi, dược lực còn lại trong cơ thể hắn đã hoàn toàn biến mất, thức niệm cũng đã dừng lại.
Chỉ còn cách Đệ Nhị cảnh thượng phẩm đổi tủy, một khoảng cách nhỏ.
Đinh Ninh mở mắt, hít sâu một hơi không khí trong lành mới mẻ.
Hắn rất hài lòng với tốc độ tiến cảnh của mình, hoặc nói là rất hài lòng với khả năng khống chế tiến cảnh tu vi của mình.
***
Theo quy củ, sau nửa đêm là được lên đường, nhưng điều này không phải yếu tố quyết định thắng bại, đi sớm một chút cũng chẳng ý nghĩa gì, hơn nữa đi trong pháp trận giữa đêm tối, không biết cất dấu bao nhiêu sát cơ.
Nên những người tham gia thí luyện đều chọn lên đường khi mặt trời mọc.
Một đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện đang nướng một con chim sơn ca, bên cạnh hắn còn có một ít trái cây héo, để làm bữa sáng.
Nhưng thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, hắn đứng bật dậy, nắm lấy chuôi kiếm bên hông.
Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên rút kiếm.
Tô Tần từ trong đám sương chậm rãi đi ra.
Nhất là lúc ta chưa muốn ra tay với ngươi.
Hắn nhìn người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện, nói tiếp: Nếu ta nhớ không lầm, ngươi tên là Thời Hạ, cũng là đệ tử mới nhập môn, là người quận Thường Sơn, sử dụng Thanh Sương kiếm, tu vi Luyện Khí trung phẩm. Ngươi có thể tới được đây, vượt qua một đêm dài, biểu hiện xem như không tệ, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta.
Người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện khuôn mặt non nớt, thân hình chỉ cao hơn Đinh Ninh một chút, trong mắt đầy sợ hãi.
Hắn chỉ là một đệ tử bình thường, chẳng mấy ai để ý tới hắn, nhưng Tô Tần không chỉ nhớ tên hắn, mà còn nhớ rõ cả xuất thân và cảnh giới tu hành, quả đúng là Tô Tần bác văn cường ký-tinh thông đủ loại sách trong truyền thuyết.
Ta là Thời Hạ. Hắn khó nhọc nuốt nước miếng, cố làm mình tỉnh táo: Nhưng ta không biết Tô Tần sư huynh xuất hiện trước mặt ta, lại không muốn ra tay với ta là có ý gì. Là Tô Tần sư huynh cho rằng tu vi của ta, không đáng để ngươi xuất kiếm?
Tô Tần mỉm cười, lắc đầu: Ý của ta là ngươi có một lựa chọn tốt hơn.
Thời Hạ nhìn con chim sơn ca đã bị nướng cháy đen một mặt: Lựa chọn gì?
Theo quy tắc tế kiếm thí luyện, trong mỗi ngày đều phải có một trận chiến đấu, hôm nay ngươi chưa chiến đấu với ai đúng không. Tô Tần thản nhiên: Ta cho ngươi lựa chọn, hoặc là chiến đấu với ta, hoặc là chiến đấu với Đinh Ninh cách đây không xa. Chắc ngươi cũng biết hắn mới chỉ vừa vào Luyện Khí, ngươi có khả năng chiến thắng hắn rất cao. Ta có thể cam đoan, ngươi có thể thuận lợi đến gần hắn.
Thời Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Tần: Tại sao. . .
Muốn một người phải rời khỏi có rất nhiều lý do, nhưng ta nghĩ không cần phải giải thích với ngươi. Tô Tần nhìn hắn: Ngươi chỉ cần quyết định lựa chọn của mình, hoặc thua dưới kiếm của ta, hoặc đi đánh bại hắn, có thêm thời gian thí luyện. Vì những người như các ngươi, tham gia thí luyện này, vốn mục đích cũng chỉ để có thêm nhiều kinh nghiệm mà thôi.
Tô Tần rốt cuộc muốn làm gì?
Tạ Trường Thắng vẫn còn ngái ngủ nhìn vào trong Tế Kiếm hạp cốc.
Đây là phương pháp đuổi thú.
Tạ Nhu nhíu mày, giải thích: Trong ba quận có những thợ săn, thường bắt được những con mồi mạnh hơn họ tới mấy lần, họ xua dã thú vào cùng một khu vực, dã thú vốn hung mãnh bị bức, sẽ nổi giận tự giết chóc lẫn nhau. Tô Tần bị Trương Nghi kiềm chế, không tự mình ra tay được, nên bức người khác đi chiến đấu với Đinh Ninh.
Tạ Trường Thắng không nhịn được mắng: Người này thực là vô sỉ.
Binh giả quỷ đạo, thích giả sinh tồn*. Từ Hạc Sơn nghiêm túc nói: Trong thí luyện, trừ thực lực bản thân còn phải so đấu mưu kế, Tô Tần tuy vô sỉ, nhưng quả thực không sai với lời đồn chút nào, có tài linh hoạt, xoay chuyển cực nhanh.
*Một trong những kế sách của Binh pháp Tôn Tử, ý muốn nói chiến thuật linh hoạt làm cho địch thủ không nắm được ý định chính của mình
Nhìn Đinh Ninh đang tiến tới gần, Tạ Nhu cau mày càng chặt, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay Đinh Ninh lại mang đến cho cô một cảm giác khác biệt rất lớn với hôm qua.
***
Đinh Ninh cũng đang nhai quýt dại.
Khu rừng này có rất nhiều cây quýt dại, quả chín cũng nhiều, nhiều quả tuy đã hơi héo, nhưng đều mọc ở đầu cành, muốn hái được rất dễ.
Có điều ăn chẳng ngon chút nào, nhất là ăn lúc sáng sớm, dùng thay cho nước uống, rất là xót dạ.
Răng Đinh Ninh chua tới mức muốn nhũn ra, hơi cúi đầu đi về phía Thời Hạ.
Hắn cảm thấy dáng vẻ Thời Hạ hơi kỳ quái, nên hắn vuốt vuốt má, nhìn Thời Hạ đi tới, không nói gì.
Ta tên là Thời Hạ, là đệ tử mới gia nhập Thanh Đằng Kiếm Viện năm ngoái. Còn cách chừng mấy trượng, Thời Hạ dừng lại: Ta tới để chiến đấu với ngươi. . . Nhưng cuộc chiến đấu này, ta là bị Bạch Dương Động Tô Tần sư huynh của các ngươi bức tới.
Đinh Ninh giật mình.
Thời Hạ nói tiếp: Ta biết chuyện này không hay cho lắm, nhưng ta muốn có thêm cơ hội để lịch duyệt, ta cũng muốn được giao thủ với nhiều người, được ở trong này lâu hơn. . . Nên ta không có lựa chọn nào khác.
Đinh Ninh mỉm cười: Là chuyện nên làm, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Thời Hạ cảm kích nhìn Đinh Ninh: Nghe nói Đinh Ninh sư đệ có khả năng lý giải Kiếm Kinh không tầm thường, nhưng tới ngày tế kiếm thí luyện mới vừa vặn tiến vào Luyện Khí, nên tí nữa giao thủ, ta sẽ cố gắng khống chế tu vi của mình ở Luyện Khí hạ phẩm.
Đinh Ninh cảm thấy người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện này thú vị, hắn bật cười, Không cần phải vậy, nhưng nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ có thêm nhiều cơ hội để lịch lãm rèn luyện.
Thời Hạ không hiểu câu nói của Đinh Ninh.
Nhưng những gì cần nói hắn đã nói xong rồi, nên hắn không nói gì nữa, chỉ thi lễ với Đinh Ninh một cái, bắt đầu xuất kiếm.
Kiếm hắn toàn thân màu xanh, làm bằng một loại ngọc cứng, bên trên có khắc phù văn khá chằng chịt.
Hắn dồn chân khí vào, thân kiếm bắt đầu tỏa ra khí lạnh thấu xương, ngưng tụ một lớp sương màu xanh.
Đinh Ninh khẽ cười, cũng bắt đầu xuất kiếm, trên thân kiếm dần dần nở những đóa hoa nhỏ trắng tinh, không khác gì ngày hôm qua.
Đinh Ninh dùng nhánh dây xoắn lại với nhau, căng ra nằm lên, chẳng hề thấy lạnh.
Thời tiết cuối thu ở Ngô Đồng Lạc còn lạnh hơn chỗ này.
Hắn khá hiểu biết về những cách thức tu hành của Hàn, Triệu, Ngụy, nhưng những cách không phải chủ lưu, hoặc tu theo lối tắt, và thủ đoạn dùng đan dược, hắn lại chẳng hiểu biết bao nhiêu.
Viên Hoàng Đình Kim Đan Nam Cung Thải Thục cho hắn ngày hôm nay đã mang tới cho hắn một niềm vui rất lớn.
Hắn nhắm mắt, tập trung luyện hóa dược lực đang tràn đầy trong người.
Trong cơ thể hắn chui ra những con tằm nhỏ, rào rạo nhai nuốt những thành phần hỗn tạp, bất lợi ở trong dược lực.
Tốc độ thôn phệ được cực kỳ chậm chạp, và nhu hòa, nên chung quanh hắn vô cùng yên tĩnh.
Những tạp chất đã kịp thấm vào trong máu thịt, cũng bị từ từ cắn nuốt sạch.
Dần dần, dược lực còn thừa trong cơ thể Đinh Ninh ngày càng trở nên tinh khiết, đến mức ngay cả đan dược nhất phẩm mạnh nhất xưa nay của Nam Dương Đan Tông cũng không tinh khiết bằng.
Dược khí tinh khiết và chân khí tinh khiết từ từ dung hợp vào nhau, khiến chân khí bên trong khí hải trở nên sền sệt, và nặng dần lên.
Chân khí thuần khiết đó xuyên thấm qua da thịt, không ngừng rót vào xương cốt hắn.
Đây chính là đệ Nhị Cảnh Luyện Khí Cảnh trung phẩm phạt cốt.
Nam Cung Thải Thục nói không sai, Hoàng Đình Kim Đan có khả năng giúp một tu hành giả Luyện Khí hạ phẩm đột phá tới luyện khí trung phẩm, và quá trình tăng tu vi của Đinh Ninh vẫn chưa dừng lại.
Hắn vẫn còn đang tiếp tục luyện hóa.
Đêm tối dần trôi qua.
Khi ánh nắng đầu tiên rọi vào đầu núi, dược lực còn lại trong cơ thể hắn đã hoàn toàn biến mất, thức niệm cũng đã dừng lại.
Chỉ còn cách Đệ Nhị cảnh thượng phẩm đổi tủy, một khoảng cách nhỏ.
Đinh Ninh mở mắt, hít sâu một hơi không khí trong lành mới mẻ.
Hắn rất hài lòng với tốc độ tiến cảnh của mình, hoặc nói là rất hài lòng với khả năng khống chế tiến cảnh tu vi của mình.
***
Theo quy củ, sau nửa đêm là được lên đường, nhưng điều này không phải yếu tố quyết định thắng bại, đi sớm một chút cũng chẳng ý nghĩa gì, hơn nữa đi trong pháp trận giữa đêm tối, không biết cất dấu bao nhiêu sát cơ.
Nên những người tham gia thí luyện đều chọn lên đường khi mặt trời mọc.
Một đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện đang nướng một con chim sơn ca, bên cạnh hắn còn có một ít trái cây héo, để làm bữa sáng.
Nhưng thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, hắn đứng bật dậy, nắm lấy chuôi kiếm bên hông.
Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên rút kiếm.
Tô Tần từ trong đám sương chậm rãi đi ra.
Nhất là lúc ta chưa muốn ra tay với ngươi.
Hắn nhìn người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện, nói tiếp: Nếu ta nhớ không lầm, ngươi tên là Thời Hạ, cũng là đệ tử mới nhập môn, là người quận Thường Sơn, sử dụng Thanh Sương kiếm, tu vi Luyện Khí trung phẩm. Ngươi có thể tới được đây, vượt qua một đêm dài, biểu hiện xem như không tệ, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta.
Người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện khuôn mặt non nớt, thân hình chỉ cao hơn Đinh Ninh một chút, trong mắt đầy sợ hãi.
Hắn chỉ là một đệ tử bình thường, chẳng mấy ai để ý tới hắn, nhưng Tô Tần không chỉ nhớ tên hắn, mà còn nhớ rõ cả xuất thân và cảnh giới tu hành, quả đúng là Tô Tần bác văn cường ký-tinh thông đủ loại sách trong truyền thuyết.
Ta là Thời Hạ. Hắn khó nhọc nuốt nước miếng, cố làm mình tỉnh táo: Nhưng ta không biết Tô Tần sư huynh xuất hiện trước mặt ta, lại không muốn ra tay với ta là có ý gì. Là Tô Tần sư huynh cho rằng tu vi của ta, không đáng để ngươi xuất kiếm?
Tô Tần mỉm cười, lắc đầu: Ý của ta là ngươi có một lựa chọn tốt hơn.
Thời Hạ nhìn con chim sơn ca đã bị nướng cháy đen một mặt: Lựa chọn gì?
Theo quy tắc tế kiếm thí luyện, trong mỗi ngày đều phải có một trận chiến đấu, hôm nay ngươi chưa chiến đấu với ai đúng không. Tô Tần thản nhiên: Ta cho ngươi lựa chọn, hoặc là chiến đấu với ta, hoặc là chiến đấu với Đinh Ninh cách đây không xa. Chắc ngươi cũng biết hắn mới chỉ vừa vào Luyện Khí, ngươi có khả năng chiến thắng hắn rất cao. Ta có thể cam đoan, ngươi có thể thuận lợi đến gần hắn.
Thời Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Tần: Tại sao. . .
Muốn một người phải rời khỏi có rất nhiều lý do, nhưng ta nghĩ không cần phải giải thích với ngươi. Tô Tần nhìn hắn: Ngươi chỉ cần quyết định lựa chọn của mình, hoặc thua dưới kiếm của ta, hoặc đi đánh bại hắn, có thêm thời gian thí luyện. Vì những người như các ngươi, tham gia thí luyện này, vốn mục đích cũng chỉ để có thêm nhiều kinh nghiệm mà thôi.
Tô Tần rốt cuộc muốn làm gì?
Tạ Trường Thắng vẫn còn ngái ngủ nhìn vào trong Tế Kiếm hạp cốc.
Đây là phương pháp đuổi thú.
Tạ Nhu nhíu mày, giải thích: Trong ba quận có những thợ săn, thường bắt được những con mồi mạnh hơn họ tới mấy lần, họ xua dã thú vào cùng một khu vực, dã thú vốn hung mãnh bị bức, sẽ nổi giận tự giết chóc lẫn nhau. Tô Tần bị Trương Nghi kiềm chế, không tự mình ra tay được, nên bức người khác đi chiến đấu với Đinh Ninh.
Tạ Trường Thắng không nhịn được mắng: Người này thực là vô sỉ.
Binh giả quỷ đạo, thích giả sinh tồn*. Từ Hạc Sơn nghiêm túc nói: Trong thí luyện, trừ thực lực bản thân còn phải so đấu mưu kế, Tô Tần tuy vô sỉ, nhưng quả thực không sai với lời đồn chút nào, có tài linh hoạt, xoay chuyển cực nhanh.
*Một trong những kế sách của Binh pháp Tôn Tử, ý muốn nói chiến thuật linh hoạt làm cho địch thủ không nắm được ý định chính của mình
Nhìn Đinh Ninh đang tiến tới gần, Tạ Nhu cau mày càng chặt, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay Đinh Ninh lại mang đến cho cô một cảm giác khác biệt rất lớn với hôm qua.
***
Đinh Ninh cũng đang nhai quýt dại.
Khu rừng này có rất nhiều cây quýt dại, quả chín cũng nhiều, nhiều quả tuy đã hơi héo, nhưng đều mọc ở đầu cành, muốn hái được rất dễ.
Có điều ăn chẳng ngon chút nào, nhất là ăn lúc sáng sớm, dùng thay cho nước uống, rất là xót dạ.
Răng Đinh Ninh chua tới mức muốn nhũn ra, hơi cúi đầu đi về phía Thời Hạ.
Hắn cảm thấy dáng vẻ Thời Hạ hơi kỳ quái, nên hắn vuốt vuốt má, nhìn Thời Hạ đi tới, không nói gì.
Ta tên là Thời Hạ, là đệ tử mới gia nhập Thanh Đằng Kiếm Viện năm ngoái. Còn cách chừng mấy trượng, Thời Hạ dừng lại: Ta tới để chiến đấu với ngươi. . . Nhưng cuộc chiến đấu này, ta là bị Bạch Dương Động Tô Tần sư huynh của các ngươi bức tới.
Đinh Ninh giật mình.
Thời Hạ nói tiếp: Ta biết chuyện này không hay cho lắm, nhưng ta muốn có thêm cơ hội để lịch duyệt, ta cũng muốn được giao thủ với nhiều người, được ở trong này lâu hơn. . . Nên ta không có lựa chọn nào khác.
Đinh Ninh mỉm cười: Là chuyện nên làm, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Thời Hạ cảm kích nhìn Đinh Ninh: Nghe nói Đinh Ninh sư đệ có khả năng lý giải Kiếm Kinh không tầm thường, nhưng tới ngày tế kiếm thí luyện mới vừa vặn tiến vào Luyện Khí, nên tí nữa giao thủ, ta sẽ cố gắng khống chế tu vi của mình ở Luyện Khí hạ phẩm.
Đinh Ninh cảm thấy người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện này thú vị, hắn bật cười, Không cần phải vậy, nhưng nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ có thêm nhiều cơ hội để lịch lãm rèn luyện.
Thời Hạ không hiểu câu nói của Đinh Ninh.
Nhưng những gì cần nói hắn đã nói xong rồi, nên hắn không nói gì nữa, chỉ thi lễ với Đinh Ninh một cái, bắt đầu xuất kiếm.
Kiếm hắn toàn thân màu xanh, làm bằng một loại ngọc cứng, bên trên có khắc phù văn khá chằng chịt.
Hắn dồn chân khí vào, thân kiếm bắt đầu tỏa ra khí lạnh thấu xương, ngưng tụ một lớp sương màu xanh.
Đinh Ninh khẽ cười, cũng bắt đầu xuất kiếm, trên thân kiếm dần dần nở những đóa hoa nhỏ trắng tinh, không khác gì ngày hôm qua.
/438
|