Đối mặt với việc sắp bị cuốn vào đại chiến, sư nương không khỏi có chút lo lắng, bắt đầu hối hận đã làm Lăng Phong bị liên lụy, vì thế nắm chặt cánh tay Lăng Phong, run rẩy nói:
- Phong nhi, nếu thật sự nguy hiểm, ta...chúng ta liền không đi!
Lăng Phong cười cười, nói:
- Sư nương à, lũ lâu la này như thế nào có thể làm bị thương được Lăng Phong ta! Ta biết nàng là quan tâm ta, nhưng nếu chỉ vì điểm nhỏ nhặt này khiến cho ta lùi bước, không khỏi tỏ ra là mình khiếp nhược. Được rồi, nàng cứ ở chỗ này chờ, ta phải đi đây!
Lời còn chưa dứt, Lăng Phong tung mình một cái, hướng mặt hồ bay tới, đạp nước mà đi!
Sư nương và những người trên thuyền đều cả kinh! Các nàng chưa khi nào thấy thần công như vậy, năm đó Đạt Ma một hơi vượt sông cũng không hơn gì lúc này.
Lăng Phong trên mặt hồ lướt đi vun vút, vừa đạp lên những thi thể cùng mảnh vỡ của tàu thuyền, vừa thẳng hướng hòn đảo giữa hồ tiến tới! Giống hệt như thần binh trên trời vậy.
Sư nương cứ nghĩ muốn qua bên đó thật không còn cách nào, chỉ khi sau khi chứng kiến, liền cảm thấy chính mình không có cái loại bản sự phi thiên này a.
Hai bên đang lúc giao chiến, đột nhiên đám người phía dưới nhìn thấy Lăng Phong bay vút mà đến, vì thế một trận kinh hô. Kết quả dẫn đến thu hút ánh mắt của người ngựa hai bên, bọn họ quả thực không thể tin nổi cái cảnh trước mắt này là thật sự.
Nhưng khi Lăng Phong tiến vào tiểu đảo, một tiếng kêu lại trỗi dậy, Thái Hồ bang lại bắt đầu tiếp tục tấn công, người Thái Hồ bang mỗi lần tiến thêm một bước, đều phải trả giá bằng máu của chính mình. Máu tươi từ trên người những chiến sĩ hai bên trào ra, theo dòng hạ lưu của con sông trôi đi. Người Thái Hồ bang đạp lên thi thể những người đã khuất, điên cuồng hướng về phía trước liều mạng.
Môn nhân Tào Bang biết đây là thời khắc tồn vong sinh tử, cố gắng áp chế tinh thần, lao về phía địch nhân công kích một cách điên cuồng.
Trong không trung tên bay tán loạn.
Hai bên tựa như hai cỗ thủy triều xung kích nhau, nhất nhất đổ về phía trước, đâm sầm vào nhau rồi tách ra, từng đợt tiên huyết như bọt biển bắn ra tung tóe một góc trời.
- Dừng tay!" Lăng Phong hét lớn một tiếng, bay vào giữa vùng đang xảy ra giao chiến.
Trong nhất thời, những người ở đây chỉ cảm thấy một trận đinh tai nhức óc, nội công trong chốc lát bị tiêu tán, cố vận mà không ra, khó chịu đến cực điểm. Tựa như Thiếu Lâm thần công "Sư tử hống", làm cho người ta giống như trong khoảnh khắc mất đi tri giác vậy.
Lúc này Lăng Phong mặt đối mặt với bang chúng Thái Hồ bang, nói:
- Bang chủ các ngươi hiện ở nơi nào?
Mà ở một bên, Hứa Phượng Phượng nhận ra là Lăng Phong, cơ hồ kích động kêu lên: - Lăng thiếu hiệp!
Bên cạnh nàng có một đại hán tuổi chừng ngũ tuần, nghi hoặc hỏi:
- Phượng Phượng, vị này là ai?
Thực hiển nhiên, hắn chính là trượng phu của Hứa Phượng Phượng - Chu Chấn .
Hứa Phượng Phượng kích động nhìn Lăng Phong, nói:
- Hắn.....hắn chính là chúng ta muốn mời, Hoa Sơn Lăng thiếu hiệp!
- Nhất kiếm phi tiên Lăng Phong!?" Chu Chấn mừng rỡ không thôi, vui sướng nói:
- Khó trách tuổi còn trẻ lại tài cao như thế, không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất của Hoa Sơn, Tào Bang ta được cứu rồi! (ND: còn mi thì mất vợ)
Lúc này, trong đám người Thái Hồ bang một vị tráng niên hán tử khoảng ba mươi bước ra, hắn chắp tay nói:
- Không biết vị thiếu hiệp này tôn tính đại danh là gì, vì sao muốn tìm bang chủ chúng ta?
Lăng Phong nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi là ai?
Hán tử kia nói:
- Ta là thiếu đường chủ Thái Hồ bang, Ngô Khôn!
Lăng Phong nói:
- Ta tới nơi này mục đích chỉ có một, đó là các ngươi lập tức ly khai khỏi đảo, phải thề trong ba năm không được xâm phạm Tào Bang!
Ngô Khôn cười, nói:
- Khẩu khí của ngươi không khỏi quá lớn a!
Lăng Phong nói:
- Phải không? Nếu đám người các ngươi có thể đỡ được hai kiếm của ta, Lăng Phong này lập tức rời đi ngay!
Ngô Khôn cả kinh, nói:
- Cái gì? Ngươi chính là Hoa Sơn nhất kiếm phi tiên Lăng Phong!
Lăng Phong kiên định nói:
- Đúng vậy!
Ngô Khôn vẻ mặt hồ nghi nói:
- Cho dù ngươi là Lăng Phong, cũng không có khả năng không thủ hạ nào của ta tiếp nổi hai chiêu của ngươi!
Nói xong quay mặt hướng về một võ sĩ tuổi chừng tứ tuần đứng bên cạnh, cao giọng nói:
- Sở giáo đầu, ngươi có dám so chiêu cùng Lăng thiếu hiệp hay không?
Hắn chính là Thái Hồ bang tổng giáo đầu Sở Kim Hùng.
Sở Kim Hùng biết không thể lảng tránh, đành tiến lên ôm quyền nói:
- Tại hạ Thái Hồ bang tổng giáo đầu Sở Kim Hùng, mời Lăng thiếu hiệp chỉ giáo!
Lăng Phong trong mắt đột nhiên bắn ra thần quang mãnh liệt, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, đệ tử Thái Hồ bang nghe đây, vô luận là ai, chỉ cần có thể ở dưới kiếm của ta thoát khỏi hai chiêu, ta chẳng những rời khỏi cuộc tranh đấu của các ngươi, vĩnh viễn cũng không bước chân giang hồ nữa!
Một lời vừa nói ra, giống như một tiếng sấm trên trời cao vang lên, làm những người ở đây không tự chủ được mà run lên.
Nhưng là Lăng Phong tuổi còn quá nhỏ, thái độ lại rất cao ngạo, cảnh này khiến những người ở đây ngoài kinh hãi ra còn cảm thấy có chút khó tin .
Sở Kim Hùng càng tự nhận là lấy thành tựu luyện kiếm hơn hai mươi năm của chính mình, cho dù là Hoa Sơn chưởng môn Lục Thanh Phong tới đây, cũng không dám nói quá rằng trong vòng hai chiêu có thể đánh bại chính mình, huống chi cái tên trẻ tuổi trước mắt này còn không quá hai mươi? Bởi vậy đối với Lăng Phong cũng là khinh thường không thôi, quyết tâm muốn cho hắn hiểu được cái gì gọi là "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân".
Sở Kim Hùng hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, những lời ngươi nói đều là thật sao?
Lăng Phong nói:
- Quân tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, tất nhiên là thật, không chỉ có như thế, chỉ cần là môn hạ đệ tử Thái Hồ bang! Vô luận là một người, hai người, thậm chí bốn người, mười người đồng loạt đi lên, Lăng Phong ta cũng là chỉ dùng hai chiêu kiếm pháp.
Sở Kim Hùng rốt cuộc nhịn không được, phẫn nộ quát:
- Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ lại cuồng vọng như thế, xem anh hùng trong thiên hạ không ra gì. Này! Cuồng đồ xem kiếm.
Trong tiếng quát, hắn ngưng tụ lại công lực cả người, một chiêu "Huy Kiếm Phách Nguyệt" sử ra, kiếm khí "xuy xuy" rung động mãnh liệt, kiếm ảnh nặng nề như núi non trùng trùng điệp điệp tầng tầng phủ xuống, hiển nhiên là một tuyệt chiêu trong công có thủ.
Sở Kim Hùng một kiếm này hiển lộ hoàn toàn ra một thân công lực phi phàm, nhất thời làm Thái Hồ bang chúng đệ tử ầm ĩ không thôi, ai ai cũng đều cho rằng lấy Lăng Phong cái loại búng ra sữa này, tuyệt không khả năng tiếp được một chiêu này.
Nhưng mà tiếng ầm ĩ hò reo chưa dứt, bọn họ chỉ thấy Lăng Phong huy động trường kiếm đâm ngang một cái, hoàn toàn không để thế kiếm nghiêng trời lệch đất kia vào đâu, liền như vậy gạt bỏ thế công này, nói cũng thật kỳ quái, kiếm phong vừa xuất ra, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào, bóng kiếm trùng trùng cùng va chạm cùng kiếm khí nhẹ nhàng kia, theo thế kiếm phong vừa chuyển, một cỗ huyết ảnh bắn tung tóe, vẽ ra một một đường cong đẹp đẽ mà tàn nhẫn, trải dài khắp đài, Sở Kim Hùng kêu thảm một tiếng, loạng choạng lùi xuống mấy bước, cánh tay phải cầm kiếm chỗ khuỷu tay bị đoạn đi, chỉ còn lưu lại một khúc.
Loại hình ảnh (bất khả tư nghị - không thể tưởng tượng nổi) này vừa xuất hiện ở trước mắt mọi người, ai ai cũng lâm vào kinh sợ, vô số người há hốc mồm, nhưng không có một thanh âm nào phát ra, trong khoảnh khắc, toàn bộ chiến trường là một mảnh tĩnh lặng.
Một chiêu, chỉ một chiêu thôi, chính là nhẹ nhàng vung lên, thế nhưng liền đem Thái Hồ bang tổng giáo đầu giải quyết gọn gàng, nếu không phải Lăng Phong thủ hạ lưu tình, chỉ sợ Sở Kim Hùng giờ phút này đã đầu một nơi thân một nẻo.
Thật không thể tưởng tượng nổi, hiện trường mỗi võ lâm nhân sĩ chứng kiến cảnh này, đều rơi vào trầm mặc.
Sở Kim Hùng tay trái che chỗ vừa bị chặt lại, thở phì phò liên hồi, sắc mặt tái nhợt nhìn Lăng Phong, tựa hồ không tin chuyện chính mình cụt tay là sự thật.
Sở Kim Hùng nhìn đoạn tay đã lìa của mình vẫn còn đang cầm chặt trường kiếm, thanh âm khàn khàn hỏi:
- Ngươi ... ngươi đây là kiếm pháp gì?
Lăng Phong ánh mắt lộ ra thần sắc bình thản, lạnh lùng nói:
- Hoa Sơn kiếm pháp!
Sở Kim Hùng trong miệng thì thào lẩm nhẩm hai ba lần, lớn tiếng nói:
- Không có khả năng! Không có khả năng ...Aaaaa!!"
Nói xong kêu lên thảm thiết một trận xé nát tâm can, lúc này té trên mặt đất bất tỉnh!
Lăng Phong tuổi còn trẻ, mà đã lợi hại như thế, sao không làm cho Sở Kim Hùng giật mình, ngay cả Thái Hồ bang chúng đệ tử đều cảm thấy da đầu run lên, kiếm ảnh sắc bén vô ảnh vô tung như vậy, thật sự là thế gian hiếm thấy!
Mãi đến lúc sau, Thái Hồ bang đệ tử mới phản ứng lại, lập tức có năm tên trẻ tuổi trang phục đệ tử phi thân lên đài, một người ôm lấy thân hình Sở Kim Hùng lung lay sắp đổ, một người nhặt lên cánh tay bị cắt đứt kia, mặt khác ba người rút ra trường kiếm, triển khai thành hình quạt vây quanh Lăng Phong, phòng ngừa Lăng Phong tiếp tục xuất thủ thương tổn Sở Kim Hùng, cái loại bộ dáng này giống như lâm vào đại địch, thần thái thoải mái lúc trước đã không còn, hiển nhiên bọn họ đã kiến thức kiếm pháp siêu việt như vậy, thừa nhận võ công thân mình là không đủ .
Lăng Phong lạnh lùng nhìn Sở Kim Hùng bị mang xuống đài, sau đó vài đệ tử luống cuống tay chân thay hắn băng bó rịt thuốc, căn bản không đem ba cái Thái Hồ bang môn nhân kia để vào mắt.
Hoàng hôn cứ thế, ánh tà dương chiếu xuống, chiến trường bao trùm một mảnh huyết sắc.
Giờ phút này chiến trường yên tĩnh so với địa ngục thật giống nhau, sự im lặng đến cực điểm làm cho người ta có chút mất tự nhiên.
Hai bên chết hơn trăm người, đều phải trả bằng một cái giá rất đắt, thế cục vốn nghiêng về một bên, nhưng chỉ vì Lăng Phong xuất hiện, đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh.
Hiện tại Lăng Phong là người ở đây nắm giữ trong tay vận mệnh của Thái Hồ bang thiếu bang chủ Ngô Khôn.
Lăng Phong lạnh nhạt nói:
- Ngô thiếu bang chủ, hòa hay chiến, hiện tại từ ngươi một lời quyết định.
Ngô Khôn toàn thân chấn động, đột nhiên tỉnh ngộ đến trách nhiệm trọng đại trên người chính mình. Hắn ngửa đầu nhìn trời, bầu trời hoàng hôn, đỏ ối như vấy máu.
Ngô Khôn nếu kiên trì tái chiến, không biết còn phải hy sinh biết bao nhiêu huynh đệ. Hơn nữa bên ta xác thực không có cao thủ có thể chiến thắng Lăng Phong, nhất thời trầm ngâm đứng tại chỗ.
Cả chiến trường không một chút thanh âm nào, tất cả đều chậm rãi chờ đợi vị bang chủ trẻ tuổi này quyết định tương lai vận mệnh của chính mình.
Ánh tà dương vô tận, trên mặt đất một mảnh tĩnh lặng trang nghiêm.
Ngô Khôn ánh mắt đảo qua trận doanh hai bên, đột nhiên:
- Hảo! Thái Hồ bang ta như vậy lui về Tây Thái Hồ, trong ba năm thề không xâm phạm lẫn nhau. Chu bang chủ ý các hạ như thế nào?
Ngô Khôn lời vừa nói ra, không thể nghi ngờ là tương đương với trước mặt mọi người nhận thua. Nhưng thực lực xảy ra trước mắt như vậy, hắn không thể không cúi đầu.
Ngô Khôn thuận theo ý Lăng Phong, chấp nhận ngưng chiến ba năm. Thái Hồ bang của hắn có thể lợi dụng ba năm này tiến hành nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày sau quyết phải ngóc đầu trở lại. Đây là một chiến lược nhìn xa trông rộng, biểu hiện ra hắn Ngô Khôn hơn người ta một bậc. Bởi vậy giang hồ đồn đãi tứ đại thế gia khống chế Thái Hồ bang, không khỏi thấy được đây chính là sự thật, theo thần thái Ngô Khôn xem ra, hắn không chỉ là một tên tay sai mà thôi, rõ ràng chính là khí thế bá chủ một phương. Có lẽ hắn có mượn lực lượng của tứ đại thế gia, bất quá tin chắc rằng đây cũng chỉ là kế sách tạm thời. Bởi vậy có thể nhìn ra, Thái Hồ ngày sau nhất định là ba phần thiên hạ, mà Thái Hồ bang trong đó tuyệt đối chính là một cỗ lực lượng không thể coi thường.
Lúc này Chu Chấn ánh mắt quét về phía Lăng Phong dò hỏi, gặp biểu tình Lăng Phong không hề tỏ vẻ gì. Quyết định này đối với Tào Bang mà nói, giống như là Phúc m tái sinh vậy. Vì thế lớn tiếng nói:
- Hảo! Ngô thiếu bang người ngay nói thẳng, nhất ngôn cửu đỉnh, cứ như vậy mà quyết định đi.
Lúc này, Tào Bang bang chúng lớn tiếng hoan hô như sấm dậy.
Thái Hồ bang đệ tử hít sâu một hơi. Có Hoa Sơn Lăng Phong ở đây, đánh trận này so với chịu chết có gì khác nhau đâu.
Chu Chấn nhìn về phía chân trời hoàng hôn, khe khẽ thở dài.
Hứa Phượng Phượng xinh đẹp trên mặt rốt cục lộ ra vẻ tươi cười rực rỡ như ánh dương, Tào Bang trải qua một kiếp nạn này, về sau nhất định trên dưới một lòng, trọng chấn bang uy. Ít nhất nàng là nghĩ như thế, hơn nữa cái ơn với Chu Chấn cũng đã trả, đây là thời điểm chính mình bắt đầu có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Hứa Phượng Phượng lúc này dùng một loại ánh mắt si mê, kính ngưỡng, kiều mị đưa tình nhìn chăm chú vào Lăng Phong.
Ngô Khôn nhìn về phía Lăng Phong, nói:
- Lăng thiếu hiệp một thân một kiếm, có thể nói là thiên hạ vô địch, ngày khác giá lâm Thái Hồ bang, tiểu đệ nhất định ân cần đón tiếp, cùng nhau uống một trận.
Lăng Phong hờ hững lạnh nhạt, nói:
- Ngô huynh khách khí quá.
Trong lòng lại suy nghĩ, Ngô Khôn thật sự cũng là một cao nhân! Nếu không phải chính mình đứng ở trên lập trường Tào Bang, thật còn muốn cùng hắn kết làm bằng hữu.
Ngô Khôn đem người rút đi.
Trên đảo dần phục hồi lại không khí thanh bình.
Lúc này, Lăng Phong mới thấy thuyền hoa của mình chậm rãi hướng giữa hồ tiến vào, đập vào ánh mắt Lăng Phong chính là vẻ mặt cùng biểu tình khẩn trương của sư nương, làm cho hắn cảm thấy thật ấm áp.
Giang hồ, thật sự là làm cho con người không thể không bị liên lụy. Nhưng cũng may là Lăng Phong hắn nổi tiếng, siêu phàm thoát tục, nhất định tương lai là một võ lâm vương giả ngạo nghễ đứng trên hết thảy.
Thái Hồ một trận chiến chấn kinh như thế này, Lăng Phong uy danh càng thêm lan xa, trở thành một giai thoại truyền kỳ đứng đầu võ lâm!
- Phong nhi, nếu thật sự nguy hiểm, ta...chúng ta liền không đi!
Lăng Phong cười cười, nói:
- Sư nương à, lũ lâu la này như thế nào có thể làm bị thương được Lăng Phong ta! Ta biết nàng là quan tâm ta, nhưng nếu chỉ vì điểm nhỏ nhặt này khiến cho ta lùi bước, không khỏi tỏ ra là mình khiếp nhược. Được rồi, nàng cứ ở chỗ này chờ, ta phải đi đây!
Lời còn chưa dứt, Lăng Phong tung mình một cái, hướng mặt hồ bay tới, đạp nước mà đi!
Sư nương và những người trên thuyền đều cả kinh! Các nàng chưa khi nào thấy thần công như vậy, năm đó Đạt Ma một hơi vượt sông cũng không hơn gì lúc này.
Lăng Phong trên mặt hồ lướt đi vun vút, vừa đạp lên những thi thể cùng mảnh vỡ của tàu thuyền, vừa thẳng hướng hòn đảo giữa hồ tiến tới! Giống hệt như thần binh trên trời vậy.
Sư nương cứ nghĩ muốn qua bên đó thật không còn cách nào, chỉ khi sau khi chứng kiến, liền cảm thấy chính mình không có cái loại bản sự phi thiên này a.
Hai bên đang lúc giao chiến, đột nhiên đám người phía dưới nhìn thấy Lăng Phong bay vút mà đến, vì thế một trận kinh hô. Kết quả dẫn đến thu hút ánh mắt của người ngựa hai bên, bọn họ quả thực không thể tin nổi cái cảnh trước mắt này là thật sự.
Nhưng khi Lăng Phong tiến vào tiểu đảo, một tiếng kêu lại trỗi dậy, Thái Hồ bang lại bắt đầu tiếp tục tấn công, người Thái Hồ bang mỗi lần tiến thêm một bước, đều phải trả giá bằng máu của chính mình. Máu tươi từ trên người những chiến sĩ hai bên trào ra, theo dòng hạ lưu của con sông trôi đi. Người Thái Hồ bang đạp lên thi thể những người đã khuất, điên cuồng hướng về phía trước liều mạng.
Môn nhân Tào Bang biết đây là thời khắc tồn vong sinh tử, cố gắng áp chế tinh thần, lao về phía địch nhân công kích một cách điên cuồng.
Trong không trung tên bay tán loạn.
Hai bên tựa như hai cỗ thủy triều xung kích nhau, nhất nhất đổ về phía trước, đâm sầm vào nhau rồi tách ra, từng đợt tiên huyết như bọt biển bắn ra tung tóe một góc trời.
- Dừng tay!" Lăng Phong hét lớn một tiếng, bay vào giữa vùng đang xảy ra giao chiến.
Trong nhất thời, những người ở đây chỉ cảm thấy một trận đinh tai nhức óc, nội công trong chốc lát bị tiêu tán, cố vận mà không ra, khó chịu đến cực điểm. Tựa như Thiếu Lâm thần công "Sư tử hống", làm cho người ta giống như trong khoảnh khắc mất đi tri giác vậy.
Lúc này Lăng Phong mặt đối mặt với bang chúng Thái Hồ bang, nói:
- Bang chủ các ngươi hiện ở nơi nào?
Mà ở một bên, Hứa Phượng Phượng nhận ra là Lăng Phong, cơ hồ kích động kêu lên: - Lăng thiếu hiệp!
Bên cạnh nàng có một đại hán tuổi chừng ngũ tuần, nghi hoặc hỏi:
- Phượng Phượng, vị này là ai?
Thực hiển nhiên, hắn chính là trượng phu của Hứa Phượng Phượng - Chu Chấn .
Hứa Phượng Phượng kích động nhìn Lăng Phong, nói:
- Hắn.....hắn chính là chúng ta muốn mời, Hoa Sơn Lăng thiếu hiệp!
- Nhất kiếm phi tiên Lăng Phong!?" Chu Chấn mừng rỡ không thôi, vui sướng nói:
- Khó trách tuổi còn trẻ lại tài cao như thế, không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất của Hoa Sơn, Tào Bang ta được cứu rồi! (ND: còn mi thì mất vợ)
Lúc này, trong đám người Thái Hồ bang một vị tráng niên hán tử khoảng ba mươi bước ra, hắn chắp tay nói:
- Không biết vị thiếu hiệp này tôn tính đại danh là gì, vì sao muốn tìm bang chủ chúng ta?
Lăng Phong nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi là ai?
Hán tử kia nói:
- Ta là thiếu đường chủ Thái Hồ bang, Ngô Khôn!
Lăng Phong nói:
- Ta tới nơi này mục đích chỉ có một, đó là các ngươi lập tức ly khai khỏi đảo, phải thề trong ba năm không được xâm phạm Tào Bang!
Ngô Khôn cười, nói:
- Khẩu khí của ngươi không khỏi quá lớn a!
Lăng Phong nói:
- Phải không? Nếu đám người các ngươi có thể đỡ được hai kiếm của ta, Lăng Phong này lập tức rời đi ngay!
Ngô Khôn cả kinh, nói:
- Cái gì? Ngươi chính là Hoa Sơn nhất kiếm phi tiên Lăng Phong!
Lăng Phong kiên định nói:
- Đúng vậy!
Ngô Khôn vẻ mặt hồ nghi nói:
- Cho dù ngươi là Lăng Phong, cũng không có khả năng không thủ hạ nào của ta tiếp nổi hai chiêu của ngươi!
Nói xong quay mặt hướng về một võ sĩ tuổi chừng tứ tuần đứng bên cạnh, cao giọng nói:
- Sở giáo đầu, ngươi có dám so chiêu cùng Lăng thiếu hiệp hay không?
Hắn chính là Thái Hồ bang tổng giáo đầu Sở Kim Hùng.
Sở Kim Hùng biết không thể lảng tránh, đành tiến lên ôm quyền nói:
- Tại hạ Thái Hồ bang tổng giáo đầu Sở Kim Hùng, mời Lăng thiếu hiệp chỉ giáo!
Lăng Phong trong mắt đột nhiên bắn ra thần quang mãnh liệt, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, đệ tử Thái Hồ bang nghe đây, vô luận là ai, chỉ cần có thể ở dưới kiếm của ta thoát khỏi hai chiêu, ta chẳng những rời khỏi cuộc tranh đấu của các ngươi, vĩnh viễn cũng không bước chân giang hồ nữa!
Một lời vừa nói ra, giống như một tiếng sấm trên trời cao vang lên, làm những người ở đây không tự chủ được mà run lên.
Nhưng là Lăng Phong tuổi còn quá nhỏ, thái độ lại rất cao ngạo, cảnh này khiến những người ở đây ngoài kinh hãi ra còn cảm thấy có chút khó tin .
Sở Kim Hùng càng tự nhận là lấy thành tựu luyện kiếm hơn hai mươi năm của chính mình, cho dù là Hoa Sơn chưởng môn Lục Thanh Phong tới đây, cũng không dám nói quá rằng trong vòng hai chiêu có thể đánh bại chính mình, huống chi cái tên trẻ tuổi trước mắt này còn không quá hai mươi? Bởi vậy đối với Lăng Phong cũng là khinh thường không thôi, quyết tâm muốn cho hắn hiểu được cái gì gọi là "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân".
Sở Kim Hùng hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, những lời ngươi nói đều là thật sao?
Lăng Phong nói:
- Quân tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, tất nhiên là thật, không chỉ có như thế, chỉ cần là môn hạ đệ tử Thái Hồ bang! Vô luận là một người, hai người, thậm chí bốn người, mười người đồng loạt đi lên, Lăng Phong ta cũng là chỉ dùng hai chiêu kiếm pháp.
Sở Kim Hùng rốt cuộc nhịn không được, phẫn nộ quát:
- Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ lại cuồng vọng như thế, xem anh hùng trong thiên hạ không ra gì. Này! Cuồng đồ xem kiếm.
Trong tiếng quát, hắn ngưng tụ lại công lực cả người, một chiêu "Huy Kiếm Phách Nguyệt" sử ra, kiếm khí "xuy xuy" rung động mãnh liệt, kiếm ảnh nặng nề như núi non trùng trùng điệp điệp tầng tầng phủ xuống, hiển nhiên là một tuyệt chiêu trong công có thủ.
Sở Kim Hùng một kiếm này hiển lộ hoàn toàn ra một thân công lực phi phàm, nhất thời làm Thái Hồ bang chúng đệ tử ầm ĩ không thôi, ai ai cũng đều cho rằng lấy Lăng Phong cái loại búng ra sữa này, tuyệt không khả năng tiếp được một chiêu này.
Nhưng mà tiếng ầm ĩ hò reo chưa dứt, bọn họ chỉ thấy Lăng Phong huy động trường kiếm đâm ngang một cái, hoàn toàn không để thế kiếm nghiêng trời lệch đất kia vào đâu, liền như vậy gạt bỏ thế công này, nói cũng thật kỳ quái, kiếm phong vừa xuất ra, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào, bóng kiếm trùng trùng cùng va chạm cùng kiếm khí nhẹ nhàng kia, theo thế kiếm phong vừa chuyển, một cỗ huyết ảnh bắn tung tóe, vẽ ra một một đường cong đẹp đẽ mà tàn nhẫn, trải dài khắp đài, Sở Kim Hùng kêu thảm một tiếng, loạng choạng lùi xuống mấy bước, cánh tay phải cầm kiếm chỗ khuỷu tay bị đoạn đi, chỉ còn lưu lại một khúc.
Loại hình ảnh (bất khả tư nghị - không thể tưởng tượng nổi) này vừa xuất hiện ở trước mắt mọi người, ai ai cũng lâm vào kinh sợ, vô số người há hốc mồm, nhưng không có một thanh âm nào phát ra, trong khoảnh khắc, toàn bộ chiến trường là một mảnh tĩnh lặng.
Một chiêu, chỉ một chiêu thôi, chính là nhẹ nhàng vung lên, thế nhưng liền đem Thái Hồ bang tổng giáo đầu giải quyết gọn gàng, nếu không phải Lăng Phong thủ hạ lưu tình, chỉ sợ Sở Kim Hùng giờ phút này đã đầu một nơi thân một nẻo.
Thật không thể tưởng tượng nổi, hiện trường mỗi võ lâm nhân sĩ chứng kiến cảnh này, đều rơi vào trầm mặc.
Sở Kim Hùng tay trái che chỗ vừa bị chặt lại, thở phì phò liên hồi, sắc mặt tái nhợt nhìn Lăng Phong, tựa hồ không tin chuyện chính mình cụt tay là sự thật.
Sở Kim Hùng nhìn đoạn tay đã lìa của mình vẫn còn đang cầm chặt trường kiếm, thanh âm khàn khàn hỏi:
- Ngươi ... ngươi đây là kiếm pháp gì?
Lăng Phong ánh mắt lộ ra thần sắc bình thản, lạnh lùng nói:
- Hoa Sơn kiếm pháp!
Sở Kim Hùng trong miệng thì thào lẩm nhẩm hai ba lần, lớn tiếng nói:
- Không có khả năng! Không có khả năng ...Aaaaa!!"
Nói xong kêu lên thảm thiết một trận xé nát tâm can, lúc này té trên mặt đất bất tỉnh!
Lăng Phong tuổi còn trẻ, mà đã lợi hại như thế, sao không làm cho Sở Kim Hùng giật mình, ngay cả Thái Hồ bang chúng đệ tử đều cảm thấy da đầu run lên, kiếm ảnh sắc bén vô ảnh vô tung như vậy, thật sự là thế gian hiếm thấy!
Mãi đến lúc sau, Thái Hồ bang đệ tử mới phản ứng lại, lập tức có năm tên trẻ tuổi trang phục đệ tử phi thân lên đài, một người ôm lấy thân hình Sở Kim Hùng lung lay sắp đổ, một người nhặt lên cánh tay bị cắt đứt kia, mặt khác ba người rút ra trường kiếm, triển khai thành hình quạt vây quanh Lăng Phong, phòng ngừa Lăng Phong tiếp tục xuất thủ thương tổn Sở Kim Hùng, cái loại bộ dáng này giống như lâm vào đại địch, thần thái thoải mái lúc trước đã không còn, hiển nhiên bọn họ đã kiến thức kiếm pháp siêu việt như vậy, thừa nhận võ công thân mình là không đủ .
Lăng Phong lạnh lùng nhìn Sở Kim Hùng bị mang xuống đài, sau đó vài đệ tử luống cuống tay chân thay hắn băng bó rịt thuốc, căn bản không đem ba cái Thái Hồ bang môn nhân kia để vào mắt.
Hoàng hôn cứ thế, ánh tà dương chiếu xuống, chiến trường bao trùm một mảnh huyết sắc.
Giờ phút này chiến trường yên tĩnh so với địa ngục thật giống nhau, sự im lặng đến cực điểm làm cho người ta có chút mất tự nhiên.
Hai bên chết hơn trăm người, đều phải trả bằng một cái giá rất đắt, thế cục vốn nghiêng về một bên, nhưng chỉ vì Lăng Phong xuất hiện, đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh.
Hiện tại Lăng Phong là người ở đây nắm giữ trong tay vận mệnh của Thái Hồ bang thiếu bang chủ Ngô Khôn.
Lăng Phong lạnh nhạt nói:
- Ngô thiếu bang chủ, hòa hay chiến, hiện tại từ ngươi một lời quyết định.
Ngô Khôn toàn thân chấn động, đột nhiên tỉnh ngộ đến trách nhiệm trọng đại trên người chính mình. Hắn ngửa đầu nhìn trời, bầu trời hoàng hôn, đỏ ối như vấy máu.
Ngô Khôn nếu kiên trì tái chiến, không biết còn phải hy sinh biết bao nhiêu huynh đệ. Hơn nữa bên ta xác thực không có cao thủ có thể chiến thắng Lăng Phong, nhất thời trầm ngâm đứng tại chỗ.
Cả chiến trường không một chút thanh âm nào, tất cả đều chậm rãi chờ đợi vị bang chủ trẻ tuổi này quyết định tương lai vận mệnh của chính mình.
Ánh tà dương vô tận, trên mặt đất một mảnh tĩnh lặng trang nghiêm.
Ngô Khôn ánh mắt đảo qua trận doanh hai bên, đột nhiên:
- Hảo! Thái Hồ bang ta như vậy lui về Tây Thái Hồ, trong ba năm thề không xâm phạm lẫn nhau. Chu bang chủ ý các hạ như thế nào?
Ngô Khôn lời vừa nói ra, không thể nghi ngờ là tương đương với trước mặt mọi người nhận thua. Nhưng thực lực xảy ra trước mắt như vậy, hắn không thể không cúi đầu.
Ngô Khôn thuận theo ý Lăng Phong, chấp nhận ngưng chiến ba năm. Thái Hồ bang của hắn có thể lợi dụng ba năm này tiến hành nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày sau quyết phải ngóc đầu trở lại. Đây là một chiến lược nhìn xa trông rộng, biểu hiện ra hắn Ngô Khôn hơn người ta một bậc. Bởi vậy giang hồ đồn đãi tứ đại thế gia khống chế Thái Hồ bang, không khỏi thấy được đây chính là sự thật, theo thần thái Ngô Khôn xem ra, hắn không chỉ là một tên tay sai mà thôi, rõ ràng chính là khí thế bá chủ một phương. Có lẽ hắn có mượn lực lượng của tứ đại thế gia, bất quá tin chắc rằng đây cũng chỉ là kế sách tạm thời. Bởi vậy có thể nhìn ra, Thái Hồ ngày sau nhất định là ba phần thiên hạ, mà Thái Hồ bang trong đó tuyệt đối chính là một cỗ lực lượng không thể coi thường.
Lúc này Chu Chấn ánh mắt quét về phía Lăng Phong dò hỏi, gặp biểu tình Lăng Phong không hề tỏ vẻ gì. Quyết định này đối với Tào Bang mà nói, giống như là Phúc m tái sinh vậy. Vì thế lớn tiếng nói:
- Hảo! Ngô thiếu bang người ngay nói thẳng, nhất ngôn cửu đỉnh, cứ như vậy mà quyết định đi.
Lúc này, Tào Bang bang chúng lớn tiếng hoan hô như sấm dậy.
Thái Hồ bang đệ tử hít sâu một hơi. Có Hoa Sơn Lăng Phong ở đây, đánh trận này so với chịu chết có gì khác nhau đâu.
Chu Chấn nhìn về phía chân trời hoàng hôn, khe khẽ thở dài.
Hứa Phượng Phượng xinh đẹp trên mặt rốt cục lộ ra vẻ tươi cười rực rỡ như ánh dương, Tào Bang trải qua một kiếp nạn này, về sau nhất định trên dưới một lòng, trọng chấn bang uy. Ít nhất nàng là nghĩ như thế, hơn nữa cái ơn với Chu Chấn cũng đã trả, đây là thời điểm chính mình bắt đầu có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Hứa Phượng Phượng lúc này dùng một loại ánh mắt si mê, kính ngưỡng, kiều mị đưa tình nhìn chăm chú vào Lăng Phong.
Ngô Khôn nhìn về phía Lăng Phong, nói:
- Lăng thiếu hiệp một thân một kiếm, có thể nói là thiên hạ vô địch, ngày khác giá lâm Thái Hồ bang, tiểu đệ nhất định ân cần đón tiếp, cùng nhau uống một trận.
Lăng Phong hờ hững lạnh nhạt, nói:
- Ngô huynh khách khí quá.
Trong lòng lại suy nghĩ, Ngô Khôn thật sự cũng là một cao nhân! Nếu không phải chính mình đứng ở trên lập trường Tào Bang, thật còn muốn cùng hắn kết làm bằng hữu.
Ngô Khôn đem người rút đi.
Trên đảo dần phục hồi lại không khí thanh bình.
Lúc này, Lăng Phong mới thấy thuyền hoa của mình chậm rãi hướng giữa hồ tiến vào, đập vào ánh mắt Lăng Phong chính là vẻ mặt cùng biểu tình khẩn trương của sư nương, làm cho hắn cảm thấy thật ấm áp.
Giang hồ, thật sự là làm cho con người không thể không bị liên lụy. Nhưng cũng may là Lăng Phong hắn nổi tiếng, siêu phàm thoát tục, nhất định tương lai là một võ lâm vương giả ngạo nghễ đứng trên hết thảy.
Thái Hồ một trận chiến chấn kinh như thế này, Lăng Phong uy danh càng thêm lan xa, trở thành một giai thoại truyền kỳ đứng đầu võ lâm!
/898
|