Tỷ thí kết thúc, Lục Thanh Phong cùng tứ đại trưởng lão sau khi trải qua thảo luận, Lục Thanh Phong đứng lên tuyên bố: "Vừa rồi biệu hiện trong trận tỳ thí Võ học của Hoạ Sơn ta thật là bác đại tinh thâm, sự thể hiện của các ngươi làm cho ta cùng tứ đại trưởng lão cãm thấy rất vui mừng, có các ngươi không ngừng cố gắng tu luyện, Hoa Sơn nhất định có thể đứng đầu võ lâm, bất bại trong võ lâm. . ."
"Hoạ Sơn bất bại."
"Hoạ Sơn Vạn tuế."
Chúng đệ từ theo đó mà hò reo nhảy nhót hoạn hô, tất nhiên bọn họ rất hài lòng với Hoa Sơn đệ tử, điều này làm cho bọn họ cãm thấy vinh dự.
Lục Thanh Phong đưa tay xua xua, ý bạo mọi người tạm thời dừng hò reo, ngay sau đó nói: "Trải qua thượng nghị của ta cùng tứ đại trưởng lão, bây giờ công bố kết quả lựa chọn! Ðàm Uyên Phượng đi theo Mộc trưởng lão tu hành."
"Chúc mừng Ðàm Sư tỷ."
"Thật tốt quá."
Ðây là kết quạ nằm trong dự đoán, mọi người cũng nhau hoan hô, điều này cũng làm cho Uyên Phượng đối với Lăng Phong sinh ra một tia áy này, bời vì nàng trúng tuyển tức là Lăng Phong không được lựa chọn.
"Vị trí thứ hại Tạ Lâm Lạn trúng cử đi theo Hỏa trưởng lão tu hành!"
"Chúc mừng Tạ sư tỷ!"
Lại là một trận hoạn hô, dù sạo trong trận chiến vừa rồi, Tạ Lâm Lạn cũng thể hiện ra thực lực hơn người!
"Vi trí thứ bạ trúng cử là đệ tử Lục Phi Nhi, đi theo Thổ trường lão tu hành!"
"Chúc mừng Lục sư tỷ!"
Tuyện bố ba người trúng cử trong hàng đệ tử, thế mà tất cả đểu là nữ đệ từ, điều này tại Hoa Sơn là lần đầu tiên xảy ra, thật sự là vượt qua tưởng tượng của mọi người, kế tiếp chắc hẳn không ngoài dự đoán của họ người được tuyển chọn là Lục Thừa Thiện.
"Người cuối cũng được lựa chọn. Lăng Phong tu hành cùng Thủy trưởng lão!"
Sau khi câu nói cuối cũng của Lục Thạnh Phong phát ra, toàn trường kinh ngạc, lập tức bộc phát một tràng hoan hô!
"Lăng sư huynh thật là giỏi!"
"Chúc mừng Lăng sư huynh!"
Lục Thừa Thiên đứng một bên, sắc mặt cũng trơ nên xanh mét, hắn nhìn Lăng Phong tựa như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn không hiểu, rõ ràng hắn đã chiến thắng, tại sao lại không được chọn lựa, nhưng mà người thua trận là Lăng Phong lại đạt được cơ hội tu hành. Nếu như người tuyên bố không phải là sư phụ Lục Thanh Phong, Lục Thừa Thiên chắc chắn sẽ xông lên cùng hắn tranh luận một phen!
"Ta còn tuyên bố thêm một kết quả cuối cũng, đó chính là vi trí thứ năm Lục Thừa Thiên theo ta tiến hành bế quan tu luyện. Lúc tứ đại trường lão cùng ta mang theo đệ tử tu hành, cộng việc trong phái đều do sư nương phụ trách, còn có Vĩ Thu cùng hiệp trợ." Lục Thanh phong công bố thêm kết quả, toàn trường lại một trận hoan hô.
Ngừơ vui mừng nhất là Lục Thừa Thiên, còn vui hơn được theo tứ đại trường lão tu hành, bản thân hắn được theo chưởng môn tu hành lại càng vinh quang, thậm chí có thể xem là chưởng môn tương lại, ngôn truyền nhận giáo (l).
Nếu như kết quà này người vui mừng nhất là Lục Thừa Thiên, vậy người thất vọng nhất là Ðàm Uyển Phượng, nàng nghe thấy Lăng Phong thay Lục Thừa Thiên trờ thành người trúng cử dạnh ngạch cuối cũng, nàng đang vui mừng vì Lục Thừa Thiên bị loại bỏ, hắn đã không còn cợ hội. Nhưng không ngờ cuối cùng Lục Thanh Phong giết mã hồi thương, cho Lục Thừa Thiên một sự kinh hỉ lớn hơn.
Kết qủa như vậy trong mắt Hoa Sơn đệ tử là an bài hợp lý nhất, nhưng mà đối với Ðàm Uyển Phượng chuyện này không nên xảy ra.
Sau khi Lục Thanh Phong tuyên bố kết qủa, đệ tử đểu trờ về tự thu thập hành trang tu hành, sau đó đi theo tứ đại trưởng lão quay về nơi tu hành của từng người.
Sư nương định tổ chức một tiệc rượu chúc mừng mọi người, nhưng mà không ngờ Lăng Phong lại là người đầu tiên được Trữ Vô Song mang đi, khiến Lăng Phong cũng không hiểu nguyên cớ ra sao.
Lăng Phong theo sau trưo83ng lão xinh đẹp Trữ Vô Song, nhìn mĩ đồn đang vểnh cao của nàng, trong lòng tất nhiên là đầy ào tưởng, lại cũng không quên bắt chuyện với Trữ Vô Song: "Trữ tỳ tỳ, tại sao tỳ vội vàng mang theo ta bỏ đi vậy?"
"Ai là Trữ tỷ tỷ của ngươi?" Trữ Vô Song giọng lạnh như băng nói.
Lăng Phong đã sớm quen với việc nhìn khuôn mặt lạnh như băng này, không chút sợ hãi trả lời: "Tỷ nhìn qua còn trè như là Ðàm Sư tỷ, so với nàng còn xinh đẹp hơn, đương nhiên là sư tỳ của ta rồi."
"Không biết lớn nhò!" Trữ Vô Song nói: "Sư phụ ngươi dạy bảo ngươi như vậy đó hà?"
Lăng Phong nói: "Sư phụ từ trước đến nay không có dạy tạ điều gì, đều là Sư nương dạy đó!"
"Quân Nghì?" Trữ Vô Song giận dữ: "Tạ thấy nó quá dễ dãi sớm muộn cũng sẽ dạy hư đệ tử Hoạ Sơn!"
Lăng Phong giải thích: "Trữ tỷ tỷ, Sư nương không sai, ở Hoa Sơn tu luyện rất buồn chán, nếu như quá nghiêm khắc, sẽ làm cho người ta buồn chán. Hơn nữa, ta không gọi tỷ là là Trữ tỷ tỷ, chẵng lẽ gọi là Trữ nải nải sạo?"
"Hồ đồ!" Trữ Vô Song tức giận, nói: "Gọi ta là Sư thúc."
"Vâng, Sư thúc." Lăng Phong cúi đầu nói.
Trữ Vô Song nhìn Lăng Phong, nói: "Nói cho ta biết, vừa rồi ngươi tỷ thí, từ trên người rơi ra một khối ngọc, từ đâu mà có?"
Trong lòng Lăng Phong khẽ run, nhớ lại khối ngọc này là bản thân hắn lấy từ hài cốt của Bạch Thanh Tùng, Bạch Thanh Tùng không phải là lão công của Trữ Vô Song sao? Khó trách nàng lại lựa chọn mình, thì ra không phải vì tu hành mà muốn tra hỏi mình. Thôi xong rồi, bậy giờ làm sao đậy?
Trữ Vô Song liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, nói: "sao vậy, ngươì có điều gì không thể nói ra sao? Là của trộm cắp chứ gì?"
"Nói bậy, ta không có..." Lăng Phong kích động nói: "Là ta từ một bộ thì hài trong mật thất dưới đáy hồ tìm được."
"Hả..." Trữ Vô Song thất thạnh hô lên, cả người chấn động. Dù cho nhiều năm như vậy nàng đối với việc Bạch Thanh Tùng còn sống không có chút hì vọng nào, nhưng nghe được tin hắn đã chết, nàng không thể khống chế tình cảm của bản thân.
Lăng Phong tự trách mình không giữ miệng, nếu chuyện đã nói ra, thì cũng không cần giấu diếm điều gì nữa, vì vậy đem chuyện tình của Bạch Thạnh Tùng nói ra hết. Đương nhiên hắn cũng không nói gì về việc Tiêu Dạo Vương lúc đó còn sống, nói rằng tại mật thất đáy hồ tìm thấy hại cỗ thi hài, trong đó có một cỗ còn mạng theo còng tay bằng sắt. Lăng Phong cố ý dẫn dắt tư tưởng của Trữ VÔ Song,
Bạch Thạnh Tùng là vì tham võ công của Tiêu Dao phái cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà chết, thật ra điều này cũng không có nói đối, bởi vì quả thật Bạch Thạnh Tùng đã chết vì nguyên nhận này.
"Mật thật đã sụp đổ, nhưng mà nếu sư thúc muốn chứng thật lơi tạ thì chỉ cần tát cạn nước trong hồ là có thế biết." Lăng Phong cố gắng chứng minh tất cả lời nói của mình.
Trữ Vô Song thở dài một tiếng, sau khi thương cãm cùng kích động trôi quạ, một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, khôi phục lại dáng vẻ thành khiết của nàng, thản nhiên nói: "Hôm nay ta hơi mệt mỏi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu cùng nhau luyện tập."
Lăng Phong đem ngọc bội đưa cho Trữ Vô Song, nói: "Sư thúc người nhận lấy cái này đi."
Trữ Vô Song tiếp nhận ngọc bội, sau đó cảm khái một lúc. Xoay người một cái nàng lại tiếp tục tiến vào nơi ở của mình.
Trữ Vô Song ẩn cư trên Lạc Nhạn Phong, đỉnh núi sinh sôi đầy những cây cổ tùng, che lấp ánh nắng mặt trời, phong cành vô cùng thạnh u. Ði qua khu rừng tùng được bóng râm bao phù, như một cái ô lớn, bên tại tiếng tùng reo rì rào như ngâm như vịnh, bổng nhiên cảm thấy vui vẻ! thoải mái, cảnh vật thoát tục. những cậy tùng cao lớn phù kín đinh núi, dưới tàng cậy con đường nhò lát đá sạch sẽ mát mẽ u tĩnh, trong rừng gió thổi, tiếng tùng reo như một đoạn nhạc thanh nhả, nhịp điệu lạ, liên tục, giống như tiếng đàn sáo, gõ kim thạch, thật sự là tuyệt vời đến cực điểm! Năm đó Phùng Chí có ghi lại trong "Văn Tiên tạp ký" thi nhân thời Ðường là Lý Bạch đã leo lên Lạc Nhạn Phong mà cảm thán rằng: "Núi này là cao nhất, hơi thờ muốn thông nơi thiên đế trấn giữ, hận không thể chắp tay tạ ơn thăm hỏi trời
xanh." Khấu Chuẩn nổi dạnh thời Tống có viết: "Chỉ có trời ở trên, không có núi nào sánh cùng. Ngẫng đầu thấy mặt trời ở sát, cúi đầu thấy mây ờ dưới chân." là câu thơ được rất nhiều người ưa chuộng.
Trên Lạc Nhạn Phong có ngôi nhà gỗ có hại gian phòng nhỏ đơn sơ hòa cùng sơn thủy thành một thể, tất nhiên đây là chỗ ở cũa Trữ Vô Song. Gian lớn là nơi Trữ Vô Song ở, bên cạnh có một gian nhỏ chính là phòng cũa Lăng Phong.
Bàn ghế bài trí trong phòng tất cả đều được làm ra từ thân cây trúc,
tạo ra sự tươi mát vô cùng, Lăng Phong hít thờ không khi tự nhiên nơi đây, cả người có cảm giác lâng lâng, phảng phất như đang ở phía chân trơi.
Sắc trơi không còn sớm, Lăng Phong bụng "rồn rột" một trận. Cho nên hắn đi ra ngoài tìm một vài thức ăn thôn dã, nướng những thực phẫm thơm mát này lên.
Lăng Phong cằm một con gà rừng nướng đến trước cửa Trữ Vô Song, nói: "Sư thúc, đến giờ ăn cơm chiều ra, ta nướng cho người một con gà đây!"
"Ngươi ăn đi, tạ không đói." Trữ Vô Song nhẹ giọng trả lơi.
Lăng Phong nói: "Sư thúc, ngừơi là thép cơm là sắt, ta biết người tâm tình không vui, nhưng mà đũ sao cũng không thể làm hại đến thân thể để giải tỏa..."
"Ta nói không ăn là không ăn." Trữ Vô Song nói.
"ồ" Lăng Phong bị mắng vào mặt, xoay người cằm gà nướng cắn một cái. Trong lòng thì thằm : "ngươì không ăn thì ta cũng không thể lãng phí."
"Sau này ngươì nhớ kỹ điều này, ta không ăn thức ăn mặn." Trữ Vô Song đột nhiên từ trong phòng nói ra.
"A" Lăng Phong lên tiếng: "ta chuẩn bị cho người vài món ăn, nấm được chứ?"
Trữ Vô Song không lên tiếng, Lăng Phong biết nàng đã đáp ứng, cho nên lên núi hái rau dại cùng nấm đề làm bữa ăn cho Trữ Vô Song.
Lúc Lăng Phong đưa thức ăn tới cho Trữ Vô Song, nàng bảo hắn có thể để ngoài cửa.
Lăng Phong trong lòng ấm ức nhưng không thể phát tác, đem thức ăn đặt xuống, xoay người trờ về phòng mình ăn gà nướng.
Nằm trên giường một lúc Lăng Phong bắt đầu tưởng niệm tới Sư nương. Sư nương hơn mẫu thân nàng nhiều, quà thật là cực phẩm trong nữ nhân. Mặc đù Bạch Quân Nghi cùng Trữ Vộ Song xinh đẹp như nhau, nhưng Bạch Quân Nghi hiểu ý người, đối với mình trăm ngàn ý đều thuận theo, làm cho Lăng Phong có cãm giác như sống ở thiên đường, mà Trữ Vộ Song cho hắn càm giác ở địa ngục.
Cái chó mà tu hành cái gì, ta thấy ngột ngạt không chịu được. Lăng Phong phẫn hận nói thằm một câu, sau đó thiêm thiếp đi gặp Chu Cộng lúc nào không hay.
(1)Ngôn truyền nhân giáo: lời nói và việc làm đầu mẫu mực.
"Hoạ Sơn bất bại."
"Hoạ Sơn Vạn tuế."
Chúng đệ từ theo đó mà hò reo nhảy nhót hoạn hô, tất nhiên bọn họ rất hài lòng với Hoa Sơn đệ tử, điều này làm cho bọn họ cãm thấy vinh dự.
Lục Thanh Phong đưa tay xua xua, ý bạo mọi người tạm thời dừng hò reo, ngay sau đó nói: "Trải qua thượng nghị của ta cùng tứ đại trưởng lão, bây giờ công bố kết quả lựa chọn! Ðàm Uyên Phượng đi theo Mộc trưởng lão tu hành."
"Chúc mừng Ðàm Sư tỷ."
"Thật tốt quá."
Ðây là kết quạ nằm trong dự đoán, mọi người cũng nhau hoan hô, điều này cũng làm cho Uyên Phượng đối với Lăng Phong sinh ra một tia áy này, bời vì nàng trúng tuyển tức là Lăng Phong không được lựa chọn.
"Vị trí thứ hại Tạ Lâm Lạn trúng cử đi theo Hỏa trưởng lão tu hành!"
"Chúc mừng Tạ sư tỷ!"
Lại là một trận hoạn hô, dù sạo trong trận chiến vừa rồi, Tạ Lâm Lạn cũng thể hiện ra thực lực hơn người!
"Vi trí thứ bạ trúng cử là đệ tử Lục Phi Nhi, đi theo Thổ trường lão tu hành!"
"Chúc mừng Lục sư tỷ!"
Tuyện bố ba người trúng cử trong hàng đệ tử, thế mà tất cả đểu là nữ đệ từ, điều này tại Hoa Sơn là lần đầu tiên xảy ra, thật sự là vượt qua tưởng tượng của mọi người, kế tiếp chắc hẳn không ngoài dự đoán của họ người được tuyển chọn là Lục Thừa Thiện.
"Người cuối cũng được lựa chọn. Lăng Phong tu hành cùng Thủy trưởng lão!"
Sau khi câu nói cuối cũng của Lục Thạnh Phong phát ra, toàn trường kinh ngạc, lập tức bộc phát một tràng hoan hô!
"Lăng sư huynh thật là giỏi!"
"Chúc mừng Lăng sư huynh!"
Lục Thừa Thiên đứng một bên, sắc mặt cũng trơ nên xanh mét, hắn nhìn Lăng Phong tựa như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn không hiểu, rõ ràng hắn đã chiến thắng, tại sao lại không được chọn lựa, nhưng mà người thua trận là Lăng Phong lại đạt được cơ hội tu hành. Nếu như người tuyên bố không phải là sư phụ Lục Thanh Phong, Lục Thừa Thiên chắc chắn sẽ xông lên cùng hắn tranh luận một phen!
"Ta còn tuyên bố thêm một kết quả cuối cũng, đó chính là vi trí thứ năm Lục Thừa Thiên theo ta tiến hành bế quan tu luyện. Lúc tứ đại trường lão cùng ta mang theo đệ tử tu hành, cộng việc trong phái đều do sư nương phụ trách, còn có Vĩ Thu cùng hiệp trợ." Lục Thanh phong công bố thêm kết quả, toàn trường lại một trận hoan hô.
Ngừơ vui mừng nhất là Lục Thừa Thiên, còn vui hơn được theo tứ đại trường lão tu hành, bản thân hắn được theo chưởng môn tu hành lại càng vinh quang, thậm chí có thể xem là chưởng môn tương lại, ngôn truyền nhận giáo (l).
Nếu như kết quà này người vui mừng nhất là Lục Thừa Thiên, vậy người thất vọng nhất là Ðàm Uyển Phượng, nàng nghe thấy Lăng Phong thay Lục Thừa Thiên trờ thành người trúng cử dạnh ngạch cuối cũng, nàng đang vui mừng vì Lục Thừa Thiên bị loại bỏ, hắn đã không còn cợ hội. Nhưng không ngờ cuối cùng Lục Thanh Phong giết mã hồi thương, cho Lục Thừa Thiên một sự kinh hỉ lớn hơn.
Kết qủa như vậy trong mắt Hoa Sơn đệ tử là an bài hợp lý nhất, nhưng mà đối với Ðàm Uyển Phượng chuyện này không nên xảy ra.
Sau khi Lục Thanh Phong tuyên bố kết qủa, đệ tử đểu trờ về tự thu thập hành trang tu hành, sau đó đi theo tứ đại trưởng lão quay về nơi tu hành của từng người.
Sư nương định tổ chức một tiệc rượu chúc mừng mọi người, nhưng mà không ngờ Lăng Phong lại là người đầu tiên được Trữ Vô Song mang đi, khiến Lăng Phong cũng không hiểu nguyên cớ ra sao.
Lăng Phong theo sau trưo83ng lão xinh đẹp Trữ Vô Song, nhìn mĩ đồn đang vểnh cao của nàng, trong lòng tất nhiên là đầy ào tưởng, lại cũng không quên bắt chuyện với Trữ Vô Song: "Trữ tỳ tỳ, tại sao tỳ vội vàng mang theo ta bỏ đi vậy?"
"Ai là Trữ tỷ tỷ của ngươi?" Trữ Vô Song giọng lạnh như băng nói.
Lăng Phong đã sớm quen với việc nhìn khuôn mặt lạnh như băng này, không chút sợ hãi trả lời: "Tỷ nhìn qua còn trè như là Ðàm Sư tỷ, so với nàng còn xinh đẹp hơn, đương nhiên là sư tỳ của ta rồi."
"Không biết lớn nhò!" Trữ Vô Song nói: "Sư phụ ngươi dạy bảo ngươi như vậy đó hà?"
Lăng Phong nói: "Sư phụ từ trước đến nay không có dạy tạ điều gì, đều là Sư nương dạy đó!"
"Quân Nghì?" Trữ Vô Song giận dữ: "Tạ thấy nó quá dễ dãi sớm muộn cũng sẽ dạy hư đệ tử Hoạ Sơn!"
Lăng Phong giải thích: "Trữ tỷ tỷ, Sư nương không sai, ở Hoa Sơn tu luyện rất buồn chán, nếu như quá nghiêm khắc, sẽ làm cho người ta buồn chán. Hơn nữa, ta không gọi tỷ là là Trữ tỷ tỷ, chẵng lẽ gọi là Trữ nải nải sạo?"
"Hồ đồ!" Trữ Vô Song tức giận, nói: "Gọi ta là Sư thúc."
"Vâng, Sư thúc." Lăng Phong cúi đầu nói.
Trữ Vô Song nhìn Lăng Phong, nói: "Nói cho ta biết, vừa rồi ngươi tỷ thí, từ trên người rơi ra một khối ngọc, từ đâu mà có?"
Trong lòng Lăng Phong khẽ run, nhớ lại khối ngọc này là bản thân hắn lấy từ hài cốt của Bạch Thanh Tùng, Bạch Thanh Tùng không phải là lão công của Trữ Vô Song sao? Khó trách nàng lại lựa chọn mình, thì ra không phải vì tu hành mà muốn tra hỏi mình. Thôi xong rồi, bậy giờ làm sao đậy?
Trữ Vô Song liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, nói: "sao vậy, ngươì có điều gì không thể nói ra sao? Là của trộm cắp chứ gì?"
"Nói bậy, ta không có..." Lăng Phong kích động nói: "Là ta từ một bộ thì hài trong mật thất dưới đáy hồ tìm được."
"Hả..." Trữ Vô Song thất thạnh hô lên, cả người chấn động. Dù cho nhiều năm như vậy nàng đối với việc Bạch Thanh Tùng còn sống không có chút hì vọng nào, nhưng nghe được tin hắn đã chết, nàng không thể khống chế tình cảm của bản thân.
Lăng Phong tự trách mình không giữ miệng, nếu chuyện đã nói ra, thì cũng không cần giấu diếm điều gì nữa, vì vậy đem chuyện tình của Bạch Thạnh Tùng nói ra hết. Đương nhiên hắn cũng không nói gì về việc Tiêu Dạo Vương lúc đó còn sống, nói rằng tại mật thất đáy hồ tìm thấy hại cỗ thi hài, trong đó có một cỗ còn mạng theo còng tay bằng sắt. Lăng Phong cố ý dẫn dắt tư tưởng của Trữ VÔ Song,
Bạch Thạnh Tùng là vì tham võ công của Tiêu Dao phái cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà chết, thật ra điều này cũng không có nói đối, bởi vì quả thật Bạch Thạnh Tùng đã chết vì nguyên nhận này.
"Mật thật đã sụp đổ, nhưng mà nếu sư thúc muốn chứng thật lơi tạ thì chỉ cần tát cạn nước trong hồ là có thế biết." Lăng Phong cố gắng chứng minh tất cả lời nói của mình.
Trữ Vô Song thở dài một tiếng, sau khi thương cãm cùng kích động trôi quạ, một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, khôi phục lại dáng vẻ thành khiết của nàng, thản nhiên nói: "Hôm nay ta hơi mệt mỏi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu cùng nhau luyện tập."
Lăng Phong đem ngọc bội đưa cho Trữ Vô Song, nói: "Sư thúc người nhận lấy cái này đi."
Trữ Vô Song tiếp nhận ngọc bội, sau đó cảm khái một lúc. Xoay người một cái nàng lại tiếp tục tiến vào nơi ở của mình.
Trữ Vô Song ẩn cư trên Lạc Nhạn Phong, đỉnh núi sinh sôi đầy những cây cổ tùng, che lấp ánh nắng mặt trời, phong cành vô cùng thạnh u. Ði qua khu rừng tùng được bóng râm bao phù, như một cái ô lớn, bên tại tiếng tùng reo rì rào như ngâm như vịnh, bổng nhiên cảm thấy vui vẻ! thoải mái, cảnh vật thoát tục. những cậy tùng cao lớn phù kín đinh núi, dưới tàng cậy con đường nhò lát đá sạch sẽ mát mẽ u tĩnh, trong rừng gió thổi, tiếng tùng reo như một đoạn nhạc thanh nhả, nhịp điệu lạ, liên tục, giống như tiếng đàn sáo, gõ kim thạch, thật sự là tuyệt vời đến cực điểm! Năm đó Phùng Chí có ghi lại trong "Văn Tiên tạp ký" thi nhân thời Ðường là Lý Bạch đã leo lên Lạc Nhạn Phong mà cảm thán rằng: "Núi này là cao nhất, hơi thờ muốn thông nơi thiên đế trấn giữ, hận không thể chắp tay tạ ơn thăm hỏi trời
xanh." Khấu Chuẩn nổi dạnh thời Tống có viết: "Chỉ có trời ở trên, không có núi nào sánh cùng. Ngẫng đầu thấy mặt trời ở sát, cúi đầu thấy mây ờ dưới chân." là câu thơ được rất nhiều người ưa chuộng.
Trên Lạc Nhạn Phong có ngôi nhà gỗ có hại gian phòng nhỏ đơn sơ hòa cùng sơn thủy thành một thể, tất nhiên đây là chỗ ở cũa Trữ Vô Song. Gian lớn là nơi Trữ Vô Song ở, bên cạnh có một gian nhỏ chính là phòng cũa Lăng Phong.
Bàn ghế bài trí trong phòng tất cả đều được làm ra từ thân cây trúc,
tạo ra sự tươi mát vô cùng, Lăng Phong hít thờ không khi tự nhiên nơi đây, cả người có cảm giác lâng lâng, phảng phất như đang ở phía chân trơi.
Sắc trơi không còn sớm, Lăng Phong bụng "rồn rột" một trận. Cho nên hắn đi ra ngoài tìm một vài thức ăn thôn dã, nướng những thực phẫm thơm mát này lên.
Lăng Phong cằm một con gà rừng nướng đến trước cửa Trữ Vô Song, nói: "Sư thúc, đến giờ ăn cơm chiều ra, ta nướng cho người một con gà đây!"
"Ngươi ăn đi, tạ không đói." Trữ Vô Song nhẹ giọng trả lơi.
Lăng Phong nói: "Sư thúc, ngừơi là thép cơm là sắt, ta biết người tâm tình không vui, nhưng mà đũ sao cũng không thể làm hại đến thân thể để giải tỏa..."
"Ta nói không ăn là không ăn." Trữ Vô Song nói.
"ồ" Lăng Phong bị mắng vào mặt, xoay người cằm gà nướng cắn một cái. Trong lòng thì thằm : "ngươì không ăn thì ta cũng không thể lãng phí."
"Sau này ngươì nhớ kỹ điều này, ta không ăn thức ăn mặn." Trữ Vô Song đột nhiên từ trong phòng nói ra.
"A" Lăng Phong lên tiếng: "ta chuẩn bị cho người vài món ăn, nấm được chứ?"
Trữ Vô Song không lên tiếng, Lăng Phong biết nàng đã đáp ứng, cho nên lên núi hái rau dại cùng nấm đề làm bữa ăn cho Trữ Vô Song.
Lúc Lăng Phong đưa thức ăn tới cho Trữ Vô Song, nàng bảo hắn có thể để ngoài cửa.
Lăng Phong trong lòng ấm ức nhưng không thể phát tác, đem thức ăn đặt xuống, xoay người trờ về phòng mình ăn gà nướng.
Nằm trên giường một lúc Lăng Phong bắt đầu tưởng niệm tới Sư nương. Sư nương hơn mẫu thân nàng nhiều, quà thật là cực phẩm trong nữ nhân. Mặc đù Bạch Quân Nghi cùng Trữ Vộ Song xinh đẹp như nhau, nhưng Bạch Quân Nghi hiểu ý người, đối với mình trăm ngàn ý đều thuận theo, làm cho Lăng Phong có cãm giác như sống ở thiên đường, mà Trữ Vộ Song cho hắn càm giác ở địa ngục.
Cái chó mà tu hành cái gì, ta thấy ngột ngạt không chịu được. Lăng Phong phẫn hận nói thằm một câu, sau đó thiêm thiếp đi gặp Chu Cộng lúc nào không hay.
(1)Ngôn truyền nhân giáo: lời nói và việc làm đầu mẫu mực.
/898
|