Nội lực của Ðiền Xuân Thu cuối cùng cũng phát sinh thay đổi, lúc trước ngăn cản mũi kiếm thối lui nửa bước, đến bây giờ đã thối lui một bước, cho thấy nội lực của hắn bắt đầu suy giảm. Bọn họ đã tới giai đoạn quan trọng, tỷ thí nội lực, chỉ cần Ân Bích Hà có thể kiên trì thêm một lúc, cắn răng chịu đựng lâu hơn so với kẻ kia thì sẽ có cơ hội giành thắng lợi.
Mới đầu không người nào nghĩ tới, trận chiến lại đánh tới tình trạng gian khổ như thế.
Kỳ thật bản thân Ðiền Xuân Thu đã sớm khổ không nói ra lời, chỉ cảm thấy đoản đao trên tay càng lúc càng nặng, đấu pháp cương mãnh cực kỳ tiêu hao nội lực của hắn. Ân Bích Hà sẽ không để hắn dừng lại, trường kiếm chắc chắn khó xâm phạm, quán tính quá lớn của đoản đao cũng khiến cho hắn không thể dừng được, loại quán tính này khiến hắn giống như đang vác vật nặng, nhưng ngược lại cũng tiết kiệm không ít khí lực thay hắn. Vì duy trì thế cân bằng, hắn phải tiếp tục kiên trì.
Trường kiếm có sắc bén đi chăng nữa, cầm nó cũng là một nữ nhân, chỉ cần Ðiền Xuân Thu tiếp tục kiên trì, vương giả thắng lợi cuối cùng vẫn như cũ là hắn. Hắn phải cắn răng tiếp tục chống đỡ, nhưng mà Ðiền Xuân Thu dù sao cũng không có cường thịnh như lúc nãy.
Ân Bích Hà cũng cảm giác được loại biến hóa vi diệu này, nàng nghĩ thầm: Gió thổi không hết ngày, mưa rào chẳng trọn buổi, Xem ngươi có thể nhịn bao lâu.
Hai bên đến bây giờ đã trải qua mười mấy lần công thủ, Thanh Lăng vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện kiếm phong của Ân Bích Hà vẫn ác liệt như cũ, cũng không giảm mấy.
Dáng đi của Ðiền Xuân Thu trở nên loạng choạng, nội lực sắp tới cực hạn như đèn dầu sắp cạn, bắt đầu đánh ra một đao lại ẩn một đao, đón đỡ mũi kiếm.
Niềm tin của Ân Bích Hà càng mạnh thêm, thế công lại đột nhiên biến đổi, trường kiếm giống như sóng lớn dâng lên, hóa thành sóng thần ngập trời.
Người đi biển đều biết, ở trên thuyền chống chọi với biển dữ, thuyền trong nháy mắt lướt trên đỉnh sóng, thoáng cái lại rơi xuống khe sóng. Sợ nhất chính là sóng xoáy này, chung quanh đều lắc lư dao động, lực dao động quá lớn có thể bẻ gẫy long cốt chắc chắn nhất trên thuyền lớn. Trường kiếm trên tay Ân Bích Hà xuất ra chính là loại sóng xoáy này.
Nội lực còn sót lại của nàng trong phút chốc bộc phát toàn bộ, đây là đấu pháp không chừa đường sống, bởi vì đã đến thời khắc quyết thắng cuối cùng.
Cao thù chiến thắng, vĩnh viễn giỏi về việc nắm bắt thời cơ.
Từng đợt kiếm rít trong không trung, trùm trời đắp đất mang tất cả đi.
Hết kiếm này đến kiếm khác. Khiến Ðiền Xuân Thu không thể không thối lui, lúc lưng dựa vào vách đá cheo leo, hắn thét đài một tiếng ngoan cố chống cự.
"Nhất Ðao Sát Thần!"
Nhất Ðao Sát Thần, đây là đao pháp đồng quy vu tận cùng địch nhận của Ðiền Xuân Thu. Không tới đường cùng không xuất ra, bởi vì như vậy có ý nghĩa tử vong. Ðiều này cho thấy Ðiền Xuân Thu thật sự đã không thể còn đường lui nữa, quyết đồng quy vu tận. Từ lúc hành tẩu giang hồ cho tới nay, Ân Bích Hà là người đầu tiên buộc Ðiền Xuân Thu xuất ra Nhất Ðao Sát Thần, nếu như Ân Bích Hà biết được, vậy cũng cảm thấy là một điều đáng tự hào.
Ân Bích Hà mắt thấy sắp một kiếm chém rời đầu đối phường, nhất thời trước mặt xuất hiện một phiến quang đao, ánh đao như dời non lấp biển phủ đến mình, trường kiếm còn đang công kích, nhưng ánh đao đã chụp xuống.
Ðao phong quá lớn, quả thực vượt quá sức tưởng tượng, Ân Bích Hà cảm giác được không phải ánh đao ngập trời, mà là đao nhọn ngập trời đâm thẳng vào thân thể.
Đây là một hồi quyết chiến không phân thắng bại!
Ân Bích Hà đã nghe được hơi thở của tử thần.
"Ðộc Cô Cửu Kiếm Phá Ðao Liên Hoàn Thức!" Ngay lúc Ân Bích Hà cảm thấy tuyệt vọng nhất, trước mặt một ánh đao lóe lên, nhưng Ðiền Xuân Thu lại chỉ thấy bốn phía đều là bóng kiếm ngập trời.
"Lăng Phong!" Ân Bích Hà và Thanh Lăng cùng kinh ngạc kêu lớn một tiếng.
Ðối mặt một biển kiếm quang, Ðiền Xuân Thu phảng phất cảm thấy vị mặn của nước biển. Xem ra muốn làm chủ nhân của Ân Bích Hà thì Ðiền Xuân Thu hắn còn chưa đủ tư cách.
Ðiền Xuân Thu đã mơ hồ cảm thấy, những người bị chính mình giết chết, bây giờ lại trở thành người dẫn đường cho mình, tới trạm chiêu hồn phía trước cách đó không xa.
Ðang nghĩ lung tung, hai tay chẳng còn chút sức lực nào nữa, đao chậm hơn một chút, con mắt nổ đom đóm "Rắc", trên mặt đau nhức vô cùng, trường kiếm của Lăng Phong đã đâm vỡ đoản đao.
Ðiền Xuân Thu thối lui hai hước, chưa kịp đứng vững, lại một tiếng "huỵch" vang lên, hắn chỉ cảm thấy có cỗ lực mạnh đánh tới, giống như bị người thúc mạnh một quyền, không khỏi bật ra tiếng rên.
Ân Bích Hà mắt thấy bản thân sẽ mất mạng dưới ánh đao ngập trời, nhất thời nghe được "Ðộc Cô Cửu Kiếm Phá Ðao Liên Hoàn Thức!" lúc này liền ánh mắt sáng ngời, nhìn qua chỗ Lăng Phong.
Nhìn giống như đúc tình hình năm đó, lúc ấy mình cũng là đang trong lúc nguy cấp như chỉ mành treo chuông, chỉ là người lại không phải là người hai mươi năm trước.
Là Lăng Phong, không phải Tiêu Diêu Vương.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Lúc này, Ðiền Xuân Thu chỉ có thể liều chết giãy dụa, vung đoản đao lên, nhưng lại không đánh trúng trường kiếm.
Ðối mặt với thể công của Lăng Phong, hắn chỉ có thể được ăn cả ngã về không. Hắn nín thở, khàn giọng rống lên, đoản đao trong tay bay ra, đánh về phía Lăng Phong.
Một kích hồi quang phản chiếu lúc này, lực thế mạnh kinh người.
Lăng Phong phi thân nhảy lên, đoản đao lượn tròn rít qua cạnh gáy sượt mép tóc, "Rắc" một tiếng đánh gãy cây nhãn đại thụ giống như thùng nước to ở phía sau lưng hắn không xa thành hai đoạn, ầm ầm đổ xuống.
Lăng Phong lúc này không bỏ lỡ thời cơ, thân pháp liền biến đổi, trường kiếm chém ra, một kiếm lại một kiếm, động tác nhanh đến kinh người.
Ðiền Xuân Thu lúc này nội lực mất hết, đại não mất hết sức lực, phản ứng chậm chạp, kiếm đầu của Lăng Phong đã đánh trúng thân thể của hắn, lạnh lùng mà đâm vào.
Hắn kêu lại một tiếng, lung lay hai cái, nhưng lại không ngã quỵ.
Hắn giơ tay lên, một làn khói mê lan ra.
Tình Mê Hồn Tán!
Lăng Phong nín thở, ỷ mình bách độc bất xâm, "Phốc, phốc phốc phốc....", đâm hơn mười kiếm vào ngực Ðiền Xuân Thu, đó là âm thanh lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng da trên người Ðiền Xuân Thu, mỗi mũi kiếm đâm vào, thân thể Ðiền Xuân Thu đều run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn sừng sững không ngã, giãy đụa hướng về phía Ân Bích Hà ở cách đó không xa, giống như một con cự thú hồng hoang cường hãn.
Lăng Phong lúc này mới phát hiện, Ân Bích Hà vẫn đứng chỗ cách mình không xa, mà lại không có chút phản ứng nào với Tình Mê Hồn Tán lúc nãy Điền Xuân Thu rải ra.
Một bước, hai bước, ba bước...
Máu tươi điên cuồng phun ra từ khắp người Ðiền Xuân Thu, nhưng vẫn đi từng bước một đến chỗ Ân Bích Hà.
Mọi người thấy vậy đều sởn tóc gáy.
Trường kiếm của Lăng Phong đâm xuống, ma đầu vô địch này bị loạn kiếm xuyên thân, cuối cùng cũng ầm ầm ngã xuống, lăn lộn co quắp giãy dụa trên mặt đất, cặp mắt lớn của hắn vẫn mở trừng trừng từ đầu đến cuối, giống như ôm hận nên chết không nhắm mắt, nhưng, đối với những người khác mà nói, hắn quả thực chết cũng không hết tội.
Mặc dù người này làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội, nhưng Ân Bích Hà, Thanh Lăng thấy cảnh bi thảm dưới đất, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có chút xót xa đối với loại tràng diện thảm khốc này.
Ân Bích Hà chậm rãi nhìn Lăng Phong vừa mới cứu mình một mạng, nhưng trong lòng cũng không cảm ơn, hơn nữa còn trách hội: "Ngươi theo dõi chúng ta có phải không?"
Lăng Phong quay đầu lại, thản nhiên nói: "Ta chỉ có thể tiễn các nàng tới đây thôi, con đường phía trước nàng và Thanh Lăng bước đi phải cẩn thận!" Vừa nói xong, lại xoay người rời đi.
"Ngươi...." Ân Bích Hà rất muốn mở miệng gọi Lăng Phong lại, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào cả.
"Phu quân, chàng... chàng không cần ta và mẫu thân nữa ư?" Thang Lăng vội vã đuổi theo hỏi.
Lăng Phong trả lời: "Chỉ cần các nàng nguyện ý, đại môn Lăng phủ vĩnh viễn mở rộng chờ đợi các nàng."
Ân Bích Hà thở phào nhẹ nhõm, trước mặt một trận chóng mặt, nói: "Thật là oan nghiệt." Vừa nói xong, cũng không còn cảm giác gì nữa từ từ khụy xuống. Cuộc quyết chiến vừa nãy thật sự khiến nàng tiêu hao thể lực rất nhiều, ác chiến đã kết thúc, sau khi nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này cũng không gắng gượng được nữa mà ngã xuống.
"Mẫu thân!" Thanh Lăng kinh hô một trận, liền chạy lên phía trước định đỡ lấy Ân Bích Hà.
Lăng Phong nhanh hơn so với nàng một bước, trong nháy mắt ngay lúc Ân Bích Hà ngã xuống, hắn đã vững vàng ôm nàng vào trong ngực. Phả vào mặt hắn, dĩ nhiên là hương thơm say lòng người, đó là mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nữ nhân, mà mùi thơm phát ra trên người Ân Bích Hà, lại càng độc nhất vô nhị.
"Bích Hà, nàng không sao chứ?" Lăng Phong quan tâm hỏi.
Ân Bích Hà cảm giác giống như hư thoát vô lực, không thể trả lời hắn.
Lúc Ân Bích Hà tỉnh lại, phát hiện bản thân lại trở về nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình trong hoa viên sau Lăng phủ, chỉ là bên cạnh không thấy Lăng Phong và Thanh Lăng.
Có lẽ tiểu tặc kia đã quay về Hoa Sơn rồi, mặc kệ nói thế nào, hôm nay nếu không có hắn, mình có thể đã chết. Nghĩ tới đây, Ân Bích Hà phát hiện Lăng Phong kỳ thật cũng không ghê tởm như trong mộng tưởng, hơn nữa trong lòng còn có chút vui mừng, nhưng nghĩ tới nhờ "phúc" của thiếu niên tà quái kia, mình mới lưu lạc bị dâm tặc như Ðiền Xuân Thu khi dễ, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.
Ân Bích Hà dùng sức lắc đầu, chấn hưng lại tinh thần, cúi đầu nhìn qua người mình một chút, dính một ít máu, người đầy mồ hôi, hẳn là phải tắm rửa sạch sẽ một chút mới được.
Nàng đi vào trong phòng ở trạch viên, đang nghĩ có nên gọi vài hạ nhân tới đun nước nóng cho mình sử dụng hay không, đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước khi tắm ở trạch viên, Lăng Phong đột nhiên không biết từ nơi nào chui ra, nhảy vào trong thùng tắm, ôm lấy thân thể mình cầu hoan. Mình mặc dù đã cố giãy dụa ngăn cản, nhưng vẫn không đỡ được khí lực của hắn, bị hắn đặt trong thùng tắm, tùy ý xâm phạm, cho đến khi mình nước mắt lưng tròng ghé vào thùng mà rên rỉ rồi ngất đi, hắn mới chấm dứt, đem mầm mống tà ác, bắn vào cơ thể mình, ôm mình tắm rửa một phen, sau đó lại ôm lên giường. Ép buộc mình và nữ nhi của mình cùng hầu hạ, đem mình đè xuống phía dưới, nghe nữ nhi nũng nịu rên rỉ, hận hắn thấu xương nhưng lại chỉ có thể vô lực mà chảy những giọt nước mắt nhục nhã. Cái này cũng chưa tính là gì, sau khi nữ nhi mình sắp ngất đi, hắn hăng hái chưa hết, lại ôm mình không kiêng nể mà làm ra đủ tư thế yy, khiến mẹ con mình, ngày hôm sau gần như không rời khỏi giường được.
Nghĩ đến chỗ xấu hổ, Ân Bích Hà không khỏi nóng mặt, trong lòng nổi giận, thầm nghĩ trong bụng: "Bây giờ không thấy hắn, hẳn là đã quay về Hoa Sơn, sẽ không chạy tới rình coi ta tắm rửa nữa chứ?"
Vừa nghĩ tới đây, phía sau đột nhiên có một thân thể dán sát lại, hai cánh tay từ phía sau duỗi ra, bao phủ trước ngực nàng.
"Hả?" Ân Bích Hà ngửi được mùi vị quen thuộc kia, trong lòng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, trong lòng phẫn nộ uể oải, biêt vẫn không tránh thoát ma thủ của hắn. Chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ luôn xuất hiện, cho dù tránh cũng không được!
Ở phía sau thánh nữ Tây Vực, Lăng Phong cười hì hì, ôm chặt thân hình của nàng, dùng sức nhéo vài cái trước ngực nàng, cười khan nói: "Nương tử à, vi phu tới thăm nàng! Đỡ hơn chút nào chưa?"
Hỏi vài tiếng, thấy Ân Bích Hà nhắm mắt không để ý tới, Lăng Phong cũng hơi thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, uy nghiêm mà nói: "Ân Bích Hà, vi phu đang nói với nàng đó?" Thấy hắn ra vẻ cứng rắn, Ân Bích Hà vừa bực mình vừa buồn cười, mình cũng đã thế này, nếu phản kháng chi bằng thuận theo mà hưởng thụ một chút, dù sao kết quả đều giống nhau. Vì vậy nàng hé mở đôi môi đỏ thắm, lười biếng nói: "Không biết phu quân đến đây, không có từ xa tiếp đón, xin thứ tội!"
Lăng Phong ôm chặt eo thon của nàng, nghe giọng nói uể oải của nàng, không khỏi rung động trong lòng, trầm giọng nói: "Nếu biết có tội, sao không quỳ xuống, cầu xin khoan thứ!"
Ân Bích Hà không khỏi vô cùng xấu hổ, vội giãy ra khỏi ngực hắn, xoay người thối lui hai bước, nhìn gương mặt tuấn tú đang cười hì hì của Lăng Phong, thầm than một tiếng, khom người thi lễ nói: "Thân thể không khỏe, không thể hành đại lễ, mong chàng thứ tội!"
Ân Bích Hà sợ Lăng Phong làm chút hoạt động gì đó với mình ở phòng này, vội nói: "Cảm tạ ân cứu mạng lúc nãy của phu quân, chàng nhất định rất mệt, ta cũng nên ra ngoài gọi người tới hầu hạ đại nhân nghỉ ngơi!"
Không chờ Lăng Phong trả lời, nàng vội xoay người ra khỏi phòng, đi vào trong đình viện thấy anh dương rực rỡ trên cao chiếu rọi, thở nhẹ ra một hơi, cảm thấy may mắn không thôi vì mình lúc này đã tránh được. Nàng ngẩng đầu, đang muốn gọi người tới hầu hạ Lăng Phong, nhưng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy đình viện vắng vẻ, ngay cả một người cũng chẳng có.
Một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Phu nhân, khỏi cần tìm nữa. Ta mới vừa rồi đã hạ lệnh để bọn hạ nhân lui xuống. Không có ta gọi, sẽ không có người nào dám tới đây đâu!"
Ân Bích Hà vừa xấu hổ vừa giận dỗi, cố sức giãy dụa. Nàng tuy đường đường là chưởng môn núi Bạch Đà, nội lực thâm hậu, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sức mạnh của thiếu niên, bị hắn đè lên tường, ma thủ trong ngoài trên dưới, bắt đầu sờ loạn.
Ân Bích Hà cố sức mà xoay người lại, mạnh mẽ đè nén khô nóng trên người, đôi mắt đẹp mê ly, cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nhìn thiếu niên tuấn tú, run giọng nói: "Phu quân, từ tối qua đến sáng nay, tiện thiếp thật sự không chịu nổi đả kích nữa, hay là chàng để cho tiện thiếp nghỉ tạm một chút đi!"
Lăng Phong đã hứng lên rồi, đâu thèm quan tâm đến chuyện khác, trong miệng cười nói: "Nói bậy, mới vừa rồi Thanh Lăng còn làm năm lần với ta, nàng ấy còn chưa thỏa mãn, nàng là mẫu thân của nàng ta, so với nàng ta có kinh nghiệm hơn nhiều, sao lại có thể như vậy được, rõ ràng không muốn cùng ta. Ngươi càng không nghĩ cho ta, ta càng muốn ngươi!" Tay hắn mò tới áo tơ tằm của Ân Bích Hà, lôi nhẹ một cái, giật nó ra...
Ánh mặt trời sáng lạn, chiếu vào trong đình viện ở hoa viên sau Lăng phủ, một đôi nam nữ tuấn mỹ, gắt gao quấn chặt lấy nhau, nhẹ giọng rên rỉ, tràng diện ướt át đến cực điểm.
………
Ân Bích Hà đỏ mặt nói: "Tướng công, chúng ta có phải nên vào lại phòng hay không...."
Lăng Phong trầm mặt khiển trách: "Về sau lúc không có ai, thì phải gọi chủ nhân!"
Ân Bích Hà kêu lên một tiếng, thân thể mềm nhũn, cơ hồ co quắp vô lực trên đất, nước măt không khỏi từ trong đôi mắt đẹp rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Vâng, thưa chủ nhân!"
Lăng Phong gật đầu hài lòng, thấy mình bây giờ đang ở trong hoa viên, liền đặt nàng ở trong bụi hoa rậm rạp, để nàng nằm trên trong tiên hoa mọc đầy mặt đất, kéo hương đồn cao tủng về phía mình.
Ân Bích Hà run giọng rên rỉ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Phong đang hết sức hưng phấn, không khỏi một trận đại bi thương, từ đáy lòng dâng lên.
Hơn mười ngày trước mình còn đang tung hoành trong giang hồ, chưởng môn núi Bạch Đà uy phong lẫm liệt khiến ai gặp cũng phải kính sợ, thánh nữ Tây Vực, hiệu lệnh võ lâm Tây Vực, nhưng bây giờ lại mất hết cả tôn nghiêm, lấy tư thế quỳ sát đất dâm đãng như vậy để phục vụ hắn!
Nghĩ đến chỗ thương tâm, nước mắt trong suốt không khỏi chảy ra từ trong đôi mắt đẹp, rơi từng giọt xuống bụi hoa rậm rạp, ngấm lên hoa tươi, nhìn qua giống như những giọt sương trên cánh hoa tươi, khiến người ta thương tiếc vô cùng.
Lăng Phong thấy Ân Bích Hà khóc thương tâm, trong lòng cũng dâng lên ý nghĩ thương xót, liền dùng hai tay giữ chặt cái mông mềm mại...
Hai ngươi đang mây mưa dồn dập, sắp tới lúc quan trọng, đột nhiên nghe bên ngoài có một trận ồn ào truyền tới, hình như có tỳ nữ giữ cửa cả kinh lớn tiếng kêu lên: "Phu nhân, thiếu gia có lệnh, người nào cũng không được vào!"
Tiếp đó, liền nghe một tiếng "Bốp", hình như tỳ nữ cản đường kia đã hưởng một cái bạt tai, liền lập tức trốn sang một bền, không dám nói tiếp nữa.
Cửa viện mở ra, tiếng bước chân truyền đến, hình như có người đi vào đình viện của hậu hoa viên.
Nghe tiếng bước chân, Ân Bích Hà xấu hổ vô cùng, cố gắng rụt vào trong bụi hoa rậm rạp, chỉ mong có thể nhờ bụi hoa rậm rạp để che dấu, đừng cho người nào phát hiện ra mình.
Lăng Phong nghe giọng nói rõ ràng là sư nương? Nàng tại sao lại từ Hoa Sơn xuống tìm mình? Lắng tai nghe tiếng bước chân, Lăng Phong cũng đẩy Ân Bích Hà trốn vào trong bụi hoa rậm rạp, nhưng động tác lại càng cuồng bạo, giống như trận bão, phát tiết lên thân thể mảnh mai vô lực của Ân Bích Hà.
Đột nhiên trong lúc đó, một giọng nói kĩnh hãi mà yêu kiều vang lên: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Một tiếng này, làm Ân Bích Hà bừng tỉnh từ trong mộng, ngẩng đầu nhìn, đã thấy một mỹ nữ xinh đẹp không thua gì mình đứng bên ngoài bụi hoa rậm rạp, đôi mắt đẹp phun lửa, căm tức nhìn đôi nam nữ trong bụi hoa rậm rạp.
Ân Bích Hà kinh hoàng đến cực điểm, ngẩng đầu nhìn bộ dạng Bạch Quân Nghi kia uy phong lẫm liệt, lại quay đầu qua nhìn Lăng Phong đang ôm chặt lấy mình, không khỏi xấu hổ, nằm trong bụi hoa rậm rạp, khóc rống lên.
Vào thời khắc này, cảnh tượng trong đình viện, tràn ngập sắc thái mê ảo khiển kẻ khác rung động.
Ở ngoài bụi hoạ đẹp, một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế đang đứng, thân ngọc thon dài. Ánh mặt trời chiếu xuống, người nàng lấp lánh phát ra ngân bạch chói lọi thành khiết, nhìn qua giống như tiên nữ hạ phàm, lại tràn ngập mỹ cảm cùng sức sống, lúc này đang nắm chặt song quyền, căm tức nhìn đôi nam nữ trong bụi hoa.
Trong bụi hoa, cũng có một vị tiên nữ xinh đẹp như thế, lấy tư thế cực kỳ dâm đãng, nằm sấp trên mặt đất, khóc rống không ngừng. Phía sau nàng, một thiếu niên ôm lấy nàng, đối với sự căm tức của tiên nữ, cũng không thèm để ý, ngược lại nhìn nàng cười nói: "Sư nương khỏe ạ! Ðệ tử bây giờ có việc quan trọng, không tiện hành lễ, chớ trách tội!"
Bạch Quân Nghi phẫn nộ vô cùng, nhìn Lăng Phong, bước qua, nhéo lỗ tai hắn một cái, nghiến răng nói: "Ta chỉ biết ngươi đóng cửa ở chỗ này sẽ chẳng làm chuyện tốt gì, quả nhiên vừa vào liền bắt được quả tang!"
Sư nương ở Hoa Sơn thấy Lăng Phong rời Lạc Nhạn Phong đã hai ngày vẫn chưa quay về, lại trùng hợp có việc gấp, bởi vậy nàng tự xuống núi tìm Lăng Phong, bọn Thẩm Nhạn Băng nói Lăng Phong ở sau hoa viên, còn không cho người vào quấy rầy nữa, Bạch Quân Nghi lập tức đoán ra hắn ở bên trong làm chuyện gì đó, nén giận một mình xông vào, quả nhiên bắt được quả tang.
Lăng Phong thấy sư nương tức giận, trái lại ôm lấy Bạch Quân Nghi, trêu đùa: "Sư nương, dù cho nàng nói ta làm chuyện tốt gì đó, nhưng ta trước đây làm với sư nương, đều là làm chuyện tốt a!"
Bạch Quận Nghi bị hắn ôm lấy, lại nghe hắn nói ra chuyện của hai người lúc đó, không khỏi đại xấu hổ, vươn ngón ngọc, dùng sức nhéo bên hông hắn một cái, run giọng nói: "Tiểu hỗn đãn, lại dám nói bậy bạ gì đó!"
Lăng Phong cười hì hì, dùng sức ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu, hôn mạnh lên cặp môi thơm mềm mại hồng nhuận của nàng.
Bạch Quận Nghi ưm một tiếng, thân thể nhanh chóng mềm nhũn, dưới cái hôn thuần thục nồng nhiệt của Lăng Phong, thân thể bắt đầu nóng dần lên, bàn tay trắng nõn đặt trước ngực Lăng Phong, muốn làm động tác đẩy hắn ra nhưng cũng chẳng còn kiên quyết nữa.
Ân Bích Hà nằm sấp trên mặt đất, run rẩy mà quay đầu lại, thấy Lăng Phong đang ôm Bạch Quận Nghi hôn nồng nhiệt, không khỏi than thầm. Cảnh tượng này sao quen thuộc như thế, hôm trước trong lúc hắn yy mình thì nữ nhi bị hắn ôm vào lồng ngực hôn môi, bây giờ lại đổi thành thê tử của chưởng môn phái Hoa Sơn. Khiến Ân Bích Hà không khỏi cảm thán sự biến ảo khó lường của đời người, cho dù không đội trời chung lúc trước, sau một khắc, lại có thể biến thành tỷ muội đồng bệnh tương liên.
Có điều, bây giờ Ân Bích Hà, phát hiện bản thân có thể có quỷ thế mạng, cũng không quản chuyện khác nữa, vội run giọng hỏi: "Tỷ tỷ tốt, người tới đây đi, tiện thiếp không chịu nổi nữa."
Nghe tiếng rên rỉ của Ân Bích Hà yếu đuối vô lực, Bạch Quân Nghi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nàng tràn ngập sự uể oải mê loạn, trong lòng vừa thương vừa hận. Thương chính là thấy Ân Bích Hà đáng thương như vậy, đường đường chưởng môn núi Bạch Đà, thánh nữ Tây Vực, tư nhiên lại suy bại đến mức này; hận chính là, tiểu hỗn đản Lăng Phong này, không ngờ lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, làm cho một tiểu nữ nhân yểu điệu thành bộ dạng đáng thương như vậy, chẳng lẽ hắn không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
Nhưng nàng còn chưa kịp tiến hành trừng phạt Lăng Phong, Lăng Phong cũng đã tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng cởi quần áo tơ tằm của nàng, đem nàng đè xuống mặt đất...
Lăng Phong ôm chặt hai đại mỹ nữ trong võ lâm chính tà, đều là tuyệt sắc khiến người giang hồ thèm thuồng, một người là ngọc nữ Hoa Sơn, một người là thánh nữ Tây Vực! Lăng Phong hưởng tư vị mà nam nhân nằm mơ cũng không hưởng thụ nổi, dưới thủ đoạn cao siêu của hắn, nhị nữ nhìn qua thật giống hai nữ tử kiều mỵ đang đắm chìm trong hoan nam ái nữ, đâu còn tý nào giống với bộ dáng nữ kiệt, hiệp nữ thánh nữ cân quắc mà nhân sĩ võ lâm kính ngưỡng?
Tử địch không đội trời chung lúc trước, bây giờ thật sự đã trở thành hảo tỷ muội đồng bệnh tương liên.
Mới đầu không người nào nghĩ tới, trận chiến lại đánh tới tình trạng gian khổ như thế.
Kỳ thật bản thân Ðiền Xuân Thu đã sớm khổ không nói ra lời, chỉ cảm thấy đoản đao trên tay càng lúc càng nặng, đấu pháp cương mãnh cực kỳ tiêu hao nội lực của hắn. Ân Bích Hà sẽ không để hắn dừng lại, trường kiếm chắc chắn khó xâm phạm, quán tính quá lớn của đoản đao cũng khiến cho hắn không thể dừng được, loại quán tính này khiến hắn giống như đang vác vật nặng, nhưng ngược lại cũng tiết kiệm không ít khí lực thay hắn. Vì duy trì thế cân bằng, hắn phải tiếp tục kiên trì.
Trường kiếm có sắc bén đi chăng nữa, cầm nó cũng là một nữ nhân, chỉ cần Ðiền Xuân Thu tiếp tục kiên trì, vương giả thắng lợi cuối cùng vẫn như cũ là hắn. Hắn phải cắn răng tiếp tục chống đỡ, nhưng mà Ðiền Xuân Thu dù sao cũng không có cường thịnh như lúc nãy.
Ân Bích Hà cũng cảm giác được loại biến hóa vi diệu này, nàng nghĩ thầm: Gió thổi không hết ngày, mưa rào chẳng trọn buổi, Xem ngươi có thể nhịn bao lâu.
Hai bên đến bây giờ đã trải qua mười mấy lần công thủ, Thanh Lăng vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện kiếm phong của Ân Bích Hà vẫn ác liệt như cũ, cũng không giảm mấy.
Dáng đi của Ðiền Xuân Thu trở nên loạng choạng, nội lực sắp tới cực hạn như đèn dầu sắp cạn, bắt đầu đánh ra một đao lại ẩn một đao, đón đỡ mũi kiếm.
Niềm tin của Ân Bích Hà càng mạnh thêm, thế công lại đột nhiên biến đổi, trường kiếm giống như sóng lớn dâng lên, hóa thành sóng thần ngập trời.
Người đi biển đều biết, ở trên thuyền chống chọi với biển dữ, thuyền trong nháy mắt lướt trên đỉnh sóng, thoáng cái lại rơi xuống khe sóng. Sợ nhất chính là sóng xoáy này, chung quanh đều lắc lư dao động, lực dao động quá lớn có thể bẻ gẫy long cốt chắc chắn nhất trên thuyền lớn. Trường kiếm trên tay Ân Bích Hà xuất ra chính là loại sóng xoáy này.
Nội lực còn sót lại của nàng trong phút chốc bộc phát toàn bộ, đây là đấu pháp không chừa đường sống, bởi vì đã đến thời khắc quyết thắng cuối cùng.
Cao thù chiến thắng, vĩnh viễn giỏi về việc nắm bắt thời cơ.
Từng đợt kiếm rít trong không trung, trùm trời đắp đất mang tất cả đi.
Hết kiếm này đến kiếm khác. Khiến Ðiền Xuân Thu không thể không thối lui, lúc lưng dựa vào vách đá cheo leo, hắn thét đài một tiếng ngoan cố chống cự.
"Nhất Ðao Sát Thần!"
Nhất Ðao Sát Thần, đây là đao pháp đồng quy vu tận cùng địch nhận của Ðiền Xuân Thu. Không tới đường cùng không xuất ra, bởi vì như vậy có ý nghĩa tử vong. Ðiều này cho thấy Ðiền Xuân Thu thật sự đã không thể còn đường lui nữa, quyết đồng quy vu tận. Từ lúc hành tẩu giang hồ cho tới nay, Ân Bích Hà là người đầu tiên buộc Ðiền Xuân Thu xuất ra Nhất Ðao Sát Thần, nếu như Ân Bích Hà biết được, vậy cũng cảm thấy là một điều đáng tự hào.
Ân Bích Hà mắt thấy sắp một kiếm chém rời đầu đối phường, nhất thời trước mặt xuất hiện một phiến quang đao, ánh đao như dời non lấp biển phủ đến mình, trường kiếm còn đang công kích, nhưng ánh đao đã chụp xuống.
Ðao phong quá lớn, quả thực vượt quá sức tưởng tượng, Ân Bích Hà cảm giác được không phải ánh đao ngập trời, mà là đao nhọn ngập trời đâm thẳng vào thân thể.
Đây là một hồi quyết chiến không phân thắng bại!
Ân Bích Hà đã nghe được hơi thở của tử thần.
"Ðộc Cô Cửu Kiếm Phá Ðao Liên Hoàn Thức!" Ngay lúc Ân Bích Hà cảm thấy tuyệt vọng nhất, trước mặt một ánh đao lóe lên, nhưng Ðiền Xuân Thu lại chỉ thấy bốn phía đều là bóng kiếm ngập trời.
"Lăng Phong!" Ân Bích Hà và Thanh Lăng cùng kinh ngạc kêu lớn một tiếng.
Ðối mặt một biển kiếm quang, Ðiền Xuân Thu phảng phất cảm thấy vị mặn của nước biển. Xem ra muốn làm chủ nhân của Ân Bích Hà thì Ðiền Xuân Thu hắn còn chưa đủ tư cách.
Ðiền Xuân Thu đã mơ hồ cảm thấy, những người bị chính mình giết chết, bây giờ lại trở thành người dẫn đường cho mình, tới trạm chiêu hồn phía trước cách đó không xa.
Ðang nghĩ lung tung, hai tay chẳng còn chút sức lực nào nữa, đao chậm hơn một chút, con mắt nổ đom đóm "Rắc", trên mặt đau nhức vô cùng, trường kiếm của Lăng Phong đã đâm vỡ đoản đao.
Ðiền Xuân Thu thối lui hai hước, chưa kịp đứng vững, lại một tiếng "huỵch" vang lên, hắn chỉ cảm thấy có cỗ lực mạnh đánh tới, giống như bị người thúc mạnh một quyền, không khỏi bật ra tiếng rên.
Ân Bích Hà mắt thấy bản thân sẽ mất mạng dưới ánh đao ngập trời, nhất thời nghe được "Ðộc Cô Cửu Kiếm Phá Ðao Liên Hoàn Thức!" lúc này liền ánh mắt sáng ngời, nhìn qua chỗ Lăng Phong.
Nhìn giống như đúc tình hình năm đó, lúc ấy mình cũng là đang trong lúc nguy cấp như chỉ mành treo chuông, chỉ là người lại không phải là người hai mươi năm trước.
Là Lăng Phong, không phải Tiêu Diêu Vương.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Lúc này, Ðiền Xuân Thu chỉ có thể liều chết giãy dụa, vung đoản đao lên, nhưng lại không đánh trúng trường kiếm.
Ðối mặt với thể công của Lăng Phong, hắn chỉ có thể được ăn cả ngã về không. Hắn nín thở, khàn giọng rống lên, đoản đao trong tay bay ra, đánh về phía Lăng Phong.
Một kích hồi quang phản chiếu lúc này, lực thế mạnh kinh người.
Lăng Phong phi thân nhảy lên, đoản đao lượn tròn rít qua cạnh gáy sượt mép tóc, "Rắc" một tiếng đánh gãy cây nhãn đại thụ giống như thùng nước to ở phía sau lưng hắn không xa thành hai đoạn, ầm ầm đổ xuống.
Lăng Phong lúc này không bỏ lỡ thời cơ, thân pháp liền biến đổi, trường kiếm chém ra, một kiếm lại một kiếm, động tác nhanh đến kinh người.
Ðiền Xuân Thu lúc này nội lực mất hết, đại não mất hết sức lực, phản ứng chậm chạp, kiếm đầu của Lăng Phong đã đánh trúng thân thể của hắn, lạnh lùng mà đâm vào.
Hắn kêu lại một tiếng, lung lay hai cái, nhưng lại không ngã quỵ.
Hắn giơ tay lên, một làn khói mê lan ra.
Tình Mê Hồn Tán!
Lăng Phong nín thở, ỷ mình bách độc bất xâm, "Phốc, phốc phốc phốc....", đâm hơn mười kiếm vào ngực Ðiền Xuân Thu, đó là âm thanh lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng da trên người Ðiền Xuân Thu, mỗi mũi kiếm đâm vào, thân thể Ðiền Xuân Thu đều run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn sừng sững không ngã, giãy đụa hướng về phía Ân Bích Hà ở cách đó không xa, giống như một con cự thú hồng hoang cường hãn.
Lăng Phong lúc này mới phát hiện, Ân Bích Hà vẫn đứng chỗ cách mình không xa, mà lại không có chút phản ứng nào với Tình Mê Hồn Tán lúc nãy Điền Xuân Thu rải ra.
Một bước, hai bước, ba bước...
Máu tươi điên cuồng phun ra từ khắp người Ðiền Xuân Thu, nhưng vẫn đi từng bước một đến chỗ Ân Bích Hà.
Mọi người thấy vậy đều sởn tóc gáy.
Trường kiếm của Lăng Phong đâm xuống, ma đầu vô địch này bị loạn kiếm xuyên thân, cuối cùng cũng ầm ầm ngã xuống, lăn lộn co quắp giãy dụa trên mặt đất, cặp mắt lớn của hắn vẫn mở trừng trừng từ đầu đến cuối, giống như ôm hận nên chết không nhắm mắt, nhưng, đối với những người khác mà nói, hắn quả thực chết cũng không hết tội.
Mặc dù người này làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội, nhưng Ân Bích Hà, Thanh Lăng thấy cảnh bi thảm dưới đất, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có chút xót xa đối với loại tràng diện thảm khốc này.
Ân Bích Hà chậm rãi nhìn Lăng Phong vừa mới cứu mình một mạng, nhưng trong lòng cũng không cảm ơn, hơn nữa còn trách hội: "Ngươi theo dõi chúng ta có phải không?"
Lăng Phong quay đầu lại, thản nhiên nói: "Ta chỉ có thể tiễn các nàng tới đây thôi, con đường phía trước nàng và Thanh Lăng bước đi phải cẩn thận!" Vừa nói xong, lại xoay người rời đi.
"Ngươi...." Ân Bích Hà rất muốn mở miệng gọi Lăng Phong lại, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào cả.
"Phu quân, chàng... chàng không cần ta và mẫu thân nữa ư?" Thang Lăng vội vã đuổi theo hỏi.
Lăng Phong trả lời: "Chỉ cần các nàng nguyện ý, đại môn Lăng phủ vĩnh viễn mở rộng chờ đợi các nàng."
Ân Bích Hà thở phào nhẹ nhõm, trước mặt một trận chóng mặt, nói: "Thật là oan nghiệt." Vừa nói xong, cũng không còn cảm giác gì nữa từ từ khụy xuống. Cuộc quyết chiến vừa nãy thật sự khiến nàng tiêu hao thể lực rất nhiều, ác chiến đã kết thúc, sau khi nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này cũng không gắng gượng được nữa mà ngã xuống.
"Mẫu thân!" Thanh Lăng kinh hô một trận, liền chạy lên phía trước định đỡ lấy Ân Bích Hà.
Lăng Phong nhanh hơn so với nàng một bước, trong nháy mắt ngay lúc Ân Bích Hà ngã xuống, hắn đã vững vàng ôm nàng vào trong ngực. Phả vào mặt hắn, dĩ nhiên là hương thơm say lòng người, đó là mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nữ nhân, mà mùi thơm phát ra trên người Ân Bích Hà, lại càng độc nhất vô nhị.
"Bích Hà, nàng không sao chứ?" Lăng Phong quan tâm hỏi.
Ân Bích Hà cảm giác giống như hư thoát vô lực, không thể trả lời hắn.
Lúc Ân Bích Hà tỉnh lại, phát hiện bản thân lại trở về nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình trong hoa viên sau Lăng phủ, chỉ là bên cạnh không thấy Lăng Phong và Thanh Lăng.
Có lẽ tiểu tặc kia đã quay về Hoa Sơn rồi, mặc kệ nói thế nào, hôm nay nếu không có hắn, mình có thể đã chết. Nghĩ tới đây, Ân Bích Hà phát hiện Lăng Phong kỳ thật cũng không ghê tởm như trong mộng tưởng, hơn nữa trong lòng còn có chút vui mừng, nhưng nghĩ tới nhờ "phúc" của thiếu niên tà quái kia, mình mới lưu lạc bị dâm tặc như Ðiền Xuân Thu khi dễ, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.
Ân Bích Hà dùng sức lắc đầu, chấn hưng lại tinh thần, cúi đầu nhìn qua người mình một chút, dính một ít máu, người đầy mồ hôi, hẳn là phải tắm rửa sạch sẽ một chút mới được.
Nàng đi vào trong phòng ở trạch viên, đang nghĩ có nên gọi vài hạ nhân tới đun nước nóng cho mình sử dụng hay không, đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước khi tắm ở trạch viên, Lăng Phong đột nhiên không biết từ nơi nào chui ra, nhảy vào trong thùng tắm, ôm lấy thân thể mình cầu hoan. Mình mặc dù đã cố giãy dụa ngăn cản, nhưng vẫn không đỡ được khí lực của hắn, bị hắn đặt trong thùng tắm, tùy ý xâm phạm, cho đến khi mình nước mắt lưng tròng ghé vào thùng mà rên rỉ rồi ngất đi, hắn mới chấm dứt, đem mầm mống tà ác, bắn vào cơ thể mình, ôm mình tắm rửa một phen, sau đó lại ôm lên giường. Ép buộc mình và nữ nhi của mình cùng hầu hạ, đem mình đè xuống phía dưới, nghe nữ nhi nũng nịu rên rỉ, hận hắn thấu xương nhưng lại chỉ có thể vô lực mà chảy những giọt nước mắt nhục nhã. Cái này cũng chưa tính là gì, sau khi nữ nhi mình sắp ngất đi, hắn hăng hái chưa hết, lại ôm mình không kiêng nể mà làm ra đủ tư thế yy, khiến mẹ con mình, ngày hôm sau gần như không rời khỏi giường được.
Nghĩ đến chỗ xấu hổ, Ân Bích Hà không khỏi nóng mặt, trong lòng nổi giận, thầm nghĩ trong bụng: "Bây giờ không thấy hắn, hẳn là đã quay về Hoa Sơn, sẽ không chạy tới rình coi ta tắm rửa nữa chứ?"
Vừa nghĩ tới đây, phía sau đột nhiên có một thân thể dán sát lại, hai cánh tay từ phía sau duỗi ra, bao phủ trước ngực nàng.
"Hả?" Ân Bích Hà ngửi được mùi vị quen thuộc kia, trong lòng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, trong lòng phẫn nộ uể oải, biêt vẫn không tránh thoát ma thủ của hắn. Chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ luôn xuất hiện, cho dù tránh cũng không được!
Ở phía sau thánh nữ Tây Vực, Lăng Phong cười hì hì, ôm chặt thân hình của nàng, dùng sức nhéo vài cái trước ngực nàng, cười khan nói: "Nương tử à, vi phu tới thăm nàng! Đỡ hơn chút nào chưa?"
Hỏi vài tiếng, thấy Ân Bích Hà nhắm mắt không để ý tới, Lăng Phong cũng hơi thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, uy nghiêm mà nói: "Ân Bích Hà, vi phu đang nói với nàng đó?" Thấy hắn ra vẻ cứng rắn, Ân Bích Hà vừa bực mình vừa buồn cười, mình cũng đã thế này, nếu phản kháng chi bằng thuận theo mà hưởng thụ một chút, dù sao kết quả đều giống nhau. Vì vậy nàng hé mở đôi môi đỏ thắm, lười biếng nói: "Không biết phu quân đến đây, không có từ xa tiếp đón, xin thứ tội!"
Lăng Phong ôm chặt eo thon của nàng, nghe giọng nói uể oải của nàng, không khỏi rung động trong lòng, trầm giọng nói: "Nếu biết có tội, sao không quỳ xuống, cầu xin khoan thứ!"
Ân Bích Hà không khỏi vô cùng xấu hổ, vội giãy ra khỏi ngực hắn, xoay người thối lui hai bước, nhìn gương mặt tuấn tú đang cười hì hì của Lăng Phong, thầm than một tiếng, khom người thi lễ nói: "Thân thể không khỏe, không thể hành đại lễ, mong chàng thứ tội!"
Ân Bích Hà sợ Lăng Phong làm chút hoạt động gì đó với mình ở phòng này, vội nói: "Cảm tạ ân cứu mạng lúc nãy của phu quân, chàng nhất định rất mệt, ta cũng nên ra ngoài gọi người tới hầu hạ đại nhân nghỉ ngơi!"
Không chờ Lăng Phong trả lời, nàng vội xoay người ra khỏi phòng, đi vào trong đình viện thấy anh dương rực rỡ trên cao chiếu rọi, thở nhẹ ra một hơi, cảm thấy may mắn không thôi vì mình lúc này đã tránh được. Nàng ngẩng đầu, đang muốn gọi người tới hầu hạ Lăng Phong, nhưng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy đình viện vắng vẻ, ngay cả một người cũng chẳng có.
Một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Phu nhân, khỏi cần tìm nữa. Ta mới vừa rồi đã hạ lệnh để bọn hạ nhân lui xuống. Không có ta gọi, sẽ không có người nào dám tới đây đâu!"
Ân Bích Hà vừa xấu hổ vừa giận dỗi, cố sức giãy dụa. Nàng tuy đường đường là chưởng môn núi Bạch Đà, nội lực thâm hậu, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sức mạnh của thiếu niên, bị hắn đè lên tường, ma thủ trong ngoài trên dưới, bắt đầu sờ loạn.
Ân Bích Hà cố sức mà xoay người lại, mạnh mẽ đè nén khô nóng trên người, đôi mắt đẹp mê ly, cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nhìn thiếu niên tuấn tú, run giọng nói: "Phu quân, từ tối qua đến sáng nay, tiện thiếp thật sự không chịu nổi đả kích nữa, hay là chàng để cho tiện thiếp nghỉ tạm một chút đi!"
Lăng Phong đã hứng lên rồi, đâu thèm quan tâm đến chuyện khác, trong miệng cười nói: "Nói bậy, mới vừa rồi Thanh Lăng còn làm năm lần với ta, nàng ấy còn chưa thỏa mãn, nàng là mẫu thân của nàng ta, so với nàng ta có kinh nghiệm hơn nhiều, sao lại có thể như vậy được, rõ ràng không muốn cùng ta. Ngươi càng không nghĩ cho ta, ta càng muốn ngươi!" Tay hắn mò tới áo tơ tằm của Ân Bích Hà, lôi nhẹ một cái, giật nó ra...
Ánh mặt trời sáng lạn, chiếu vào trong đình viện ở hoa viên sau Lăng phủ, một đôi nam nữ tuấn mỹ, gắt gao quấn chặt lấy nhau, nhẹ giọng rên rỉ, tràng diện ướt át đến cực điểm.
………
Ân Bích Hà đỏ mặt nói: "Tướng công, chúng ta có phải nên vào lại phòng hay không...."
Lăng Phong trầm mặt khiển trách: "Về sau lúc không có ai, thì phải gọi chủ nhân!"
Ân Bích Hà kêu lên một tiếng, thân thể mềm nhũn, cơ hồ co quắp vô lực trên đất, nước măt không khỏi từ trong đôi mắt đẹp rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Vâng, thưa chủ nhân!"
Lăng Phong gật đầu hài lòng, thấy mình bây giờ đang ở trong hoa viên, liền đặt nàng ở trong bụi hoa rậm rạp, để nàng nằm trên trong tiên hoa mọc đầy mặt đất, kéo hương đồn cao tủng về phía mình.
Ân Bích Hà run giọng rên rỉ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Phong đang hết sức hưng phấn, không khỏi một trận đại bi thương, từ đáy lòng dâng lên.
Hơn mười ngày trước mình còn đang tung hoành trong giang hồ, chưởng môn núi Bạch Đà uy phong lẫm liệt khiến ai gặp cũng phải kính sợ, thánh nữ Tây Vực, hiệu lệnh võ lâm Tây Vực, nhưng bây giờ lại mất hết cả tôn nghiêm, lấy tư thế quỳ sát đất dâm đãng như vậy để phục vụ hắn!
Nghĩ đến chỗ thương tâm, nước mắt trong suốt không khỏi chảy ra từ trong đôi mắt đẹp, rơi từng giọt xuống bụi hoa rậm rạp, ngấm lên hoa tươi, nhìn qua giống như những giọt sương trên cánh hoa tươi, khiến người ta thương tiếc vô cùng.
Lăng Phong thấy Ân Bích Hà khóc thương tâm, trong lòng cũng dâng lên ý nghĩ thương xót, liền dùng hai tay giữ chặt cái mông mềm mại...
Hai ngươi đang mây mưa dồn dập, sắp tới lúc quan trọng, đột nhiên nghe bên ngoài có một trận ồn ào truyền tới, hình như có tỳ nữ giữ cửa cả kinh lớn tiếng kêu lên: "Phu nhân, thiếu gia có lệnh, người nào cũng không được vào!"
Tiếp đó, liền nghe một tiếng "Bốp", hình như tỳ nữ cản đường kia đã hưởng một cái bạt tai, liền lập tức trốn sang một bền, không dám nói tiếp nữa.
Cửa viện mở ra, tiếng bước chân truyền đến, hình như có người đi vào đình viện của hậu hoa viên.
Nghe tiếng bước chân, Ân Bích Hà xấu hổ vô cùng, cố gắng rụt vào trong bụi hoa rậm rạp, chỉ mong có thể nhờ bụi hoa rậm rạp để che dấu, đừng cho người nào phát hiện ra mình.
Lăng Phong nghe giọng nói rõ ràng là sư nương? Nàng tại sao lại từ Hoa Sơn xuống tìm mình? Lắng tai nghe tiếng bước chân, Lăng Phong cũng đẩy Ân Bích Hà trốn vào trong bụi hoa rậm rạp, nhưng động tác lại càng cuồng bạo, giống như trận bão, phát tiết lên thân thể mảnh mai vô lực của Ân Bích Hà.
Đột nhiên trong lúc đó, một giọng nói kĩnh hãi mà yêu kiều vang lên: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Một tiếng này, làm Ân Bích Hà bừng tỉnh từ trong mộng, ngẩng đầu nhìn, đã thấy một mỹ nữ xinh đẹp không thua gì mình đứng bên ngoài bụi hoa rậm rạp, đôi mắt đẹp phun lửa, căm tức nhìn đôi nam nữ trong bụi hoa rậm rạp.
Ân Bích Hà kinh hoàng đến cực điểm, ngẩng đầu nhìn bộ dạng Bạch Quân Nghi kia uy phong lẫm liệt, lại quay đầu qua nhìn Lăng Phong đang ôm chặt lấy mình, không khỏi xấu hổ, nằm trong bụi hoa rậm rạp, khóc rống lên.
Vào thời khắc này, cảnh tượng trong đình viện, tràn ngập sắc thái mê ảo khiển kẻ khác rung động.
Ở ngoài bụi hoạ đẹp, một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế đang đứng, thân ngọc thon dài. Ánh mặt trời chiếu xuống, người nàng lấp lánh phát ra ngân bạch chói lọi thành khiết, nhìn qua giống như tiên nữ hạ phàm, lại tràn ngập mỹ cảm cùng sức sống, lúc này đang nắm chặt song quyền, căm tức nhìn đôi nam nữ trong bụi hoa.
Trong bụi hoa, cũng có một vị tiên nữ xinh đẹp như thế, lấy tư thế cực kỳ dâm đãng, nằm sấp trên mặt đất, khóc rống không ngừng. Phía sau nàng, một thiếu niên ôm lấy nàng, đối với sự căm tức của tiên nữ, cũng không thèm để ý, ngược lại nhìn nàng cười nói: "Sư nương khỏe ạ! Ðệ tử bây giờ có việc quan trọng, không tiện hành lễ, chớ trách tội!"
Bạch Quân Nghi phẫn nộ vô cùng, nhìn Lăng Phong, bước qua, nhéo lỗ tai hắn một cái, nghiến răng nói: "Ta chỉ biết ngươi đóng cửa ở chỗ này sẽ chẳng làm chuyện tốt gì, quả nhiên vừa vào liền bắt được quả tang!"
Sư nương ở Hoa Sơn thấy Lăng Phong rời Lạc Nhạn Phong đã hai ngày vẫn chưa quay về, lại trùng hợp có việc gấp, bởi vậy nàng tự xuống núi tìm Lăng Phong, bọn Thẩm Nhạn Băng nói Lăng Phong ở sau hoa viên, còn không cho người vào quấy rầy nữa, Bạch Quân Nghi lập tức đoán ra hắn ở bên trong làm chuyện gì đó, nén giận một mình xông vào, quả nhiên bắt được quả tang.
Lăng Phong thấy sư nương tức giận, trái lại ôm lấy Bạch Quân Nghi, trêu đùa: "Sư nương, dù cho nàng nói ta làm chuyện tốt gì đó, nhưng ta trước đây làm với sư nương, đều là làm chuyện tốt a!"
Bạch Quận Nghi bị hắn ôm lấy, lại nghe hắn nói ra chuyện của hai người lúc đó, không khỏi đại xấu hổ, vươn ngón ngọc, dùng sức nhéo bên hông hắn một cái, run giọng nói: "Tiểu hỗn đãn, lại dám nói bậy bạ gì đó!"
Lăng Phong cười hì hì, dùng sức ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu, hôn mạnh lên cặp môi thơm mềm mại hồng nhuận của nàng.
Bạch Quận Nghi ưm một tiếng, thân thể nhanh chóng mềm nhũn, dưới cái hôn thuần thục nồng nhiệt của Lăng Phong, thân thể bắt đầu nóng dần lên, bàn tay trắng nõn đặt trước ngực Lăng Phong, muốn làm động tác đẩy hắn ra nhưng cũng chẳng còn kiên quyết nữa.
Ân Bích Hà nằm sấp trên mặt đất, run rẩy mà quay đầu lại, thấy Lăng Phong đang ôm Bạch Quận Nghi hôn nồng nhiệt, không khỏi than thầm. Cảnh tượng này sao quen thuộc như thế, hôm trước trong lúc hắn yy mình thì nữ nhi bị hắn ôm vào lồng ngực hôn môi, bây giờ lại đổi thành thê tử của chưởng môn phái Hoa Sơn. Khiến Ân Bích Hà không khỏi cảm thán sự biến ảo khó lường của đời người, cho dù không đội trời chung lúc trước, sau một khắc, lại có thể biến thành tỷ muội đồng bệnh tương liên.
Có điều, bây giờ Ân Bích Hà, phát hiện bản thân có thể có quỷ thế mạng, cũng không quản chuyện khác nữa, vội run giọng hỏi: "Tỷ tỷ tốt, người tới đây đi, tiện thiếp không chịu nổi nữa."
Nghe tiếng rên rỉ của Ân Bích Hà yếu đuối vô lực, Bạch Quân Nghi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nàng tràn ngập sự uể oải mê loạn, trong lòng vừa thương vừa hận. Thương chính là thấy Ân Bích Hà đáng thương như vậy, đường đường chưởng môn núi Bạch Đà, thánh nữ Tây Vực, tư nhiên lại suy bại đến mức này; hận chính là, tiểu hỗn đản Lăng Phong này, không ngờ lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, làm cho một tiểu nữ nhân yểu điệu thành bộ dạng đáng thương như vậy, chẳng lẽ hắn không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
Nhưng nàng còn chưa kịp tiến hành trừng phạt Lăng Phong, Lăng Phong cũng đã tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng cởi quần áo tơ tằm của nàng, đem nàng đè xuống mặt đất...
Lăng Phong ôm chặt hai đại mỹ nữ trong võ lâm chính tà, đều là tuyệt sắc khiến người giang hồ thèm thuồng, một người là ngọc nữ Hoa Sơn, một người là thánh nữ Tây Vực! Lăng Phong hưởng tư vị mà nam nhân nằm mơ cũng không hưởng thụ nổi, dưới thủ đoạn cao siêu của hắn, nhị nữ nhìn qua thật giống hai nữ tử kiều mỵ đang đắm chìm trong hoan nam ái nữ, đâu còn tý nào giống với bộ dáng nữ kiệt, hiệp nữ thánh nữ cân quắc mà nhân sĩ võ lâm kính ngưỡng?
Tử địch không đội trời chung lúc trước, bây giờ thật sự đã trở thành hảo tỷ muội đồng bệnh tương liên.
/898
|