Kiều Kiều Sư Nương

Chương 163: Túy hạ như xuân

/898


- Ngươi nói rằng không nhớ chút gì nữa sao?" Trầm Ngọc Quân kinh ngạc bởi vì Lăng Phong không nhớ nàng là ai!
- Ngươi chính là tam thiếu gia của Nam Cung thế gia. Khi ta kết hôn, phụ thân ngươi còn mang ngươi đi dự hôn lễ cơ mà, khi đó ngươi vẫn còn là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, không ngờ mới đó mà đã trưởng thành như vậy rồi, so với ta còn cao hơn nhiều."
- Hả? Ngươi đã kết hôn rồi sao?" Lăng Phong than thở ra vẻ rất thất vọng.
- Xem ra quả thật là ngươi không nhớ gì cả". Trầm Ngọc Quân thở dài nói:
- Nhưng mà chỉ cần ngươi còn sống với lại võ công của ngươi tiến bộ rất nhiều, Nam Cung lão gia nhất định sẽ rất vui. Đúng rồi, ngươi nhớ lại xem mình quay trở lại từ đâu?"
Lăng Phong lắc đầu nói:
- Ta cũng không nhớ rõ bản thân đã xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại thì ở trong nhà một hộ nông dân nào đó, bọn họ đối xử với ta rất tốt Hộ nói gặp ta bên bờ sông rồi cứu ta trở về, ta ở lại nhà lão bá đó mười ngày, sau đó dựa vào một ít đầu mối còn sót lại trên người biết được mình cùng Nam Cung thế gia có quan hệ. Ta liền xuôi Nam tìm hiểu.
Trầm Ngọc Quân cảm thán nói:
- Thật ra chỉ cần còn sống là tốt rồi, chỉ cần qua một khoảng thời gian, ngươi sẽ hồi phục trí nhớ. Lúc đó ngươi cưỡi ngựa xông xuống núi bị tập kích, sau này mọi người trong tứ đại thế gia sau khi biết rằng ngươi đã xảy ra chuyện. Phụ thân ngươi phát động hơn một ngàn người đi tìm ngươi. Nhưng mà không tìm được, bây giờ thấy ngươi an bình trở về không xảy ra chuyện gì. Thật là tốt!"

- Đúng rồi! Đoạn Nhất Đao kia là ai, tại sao lại muốn bắt ngươi!"
- Bọn họ là người hắc đạo, gần đây phe hắc đạo giết chết không ít danh sĩ chính phái. Lần hành động này của bọn chúng chẳng những nhắm vào tứ đại thế gia."
Trầm Ngọc Quân cùng Lăng Phong vừa trò chuyện, vừa dắt ngựa từ từ bước đi, lúc này xung quanh không có con đường nào, cổ mộc che trời, cỏ dại lan tràn.
Hai người một ngựa, chân nam đã chân xiêu, cuối cùng sau một lúc lâu cũng đã xuyên qua rừng rậm, chỉ thấy trước mặt sáng bừng lên, phía trước có một cái hồ lớn bằng phẳng như gương. Hồ nước trong suốt, hai bên bờ quanh co uốn lượn, bốn phía là cây rừng xanh ngắt, có tiếng chim hót, tiếng côn trùng râm ran, giống như một thế ngoại đào nguyên.
Trầm Ngọc Quân buông ngựa cho nó ra ngoài uống nước ăn cỏ, quay đầu nói với Lăng Phong:
- Trên người ngươi còn trúng độc, ở đây nghỉ ngơi, đừng có chạy loạn, ta đi xem xét xung quanh, xem có gì ăn không."
Trầm Ngọc Quân dọc theo bờ hồ đi nhanh về phía trước, sau khi vòng qua hai khúc cong, thì thấy một dòng suối nhỏ chắn ngang phía trước. Hai bên dòng suối cự thạch đồ sộ, dương liễu đong đưa, phong cảnh tuyệt vời giống như tranh vẽ. Trong rừng dã vật rất nhiều, sau một thời gian nàng đã bắt được hai con gà núi liền tới bên dòng suối rửa sạch sẽ. Sau đó đánh lửa nướng gà. Thịt gà núi mùi vị quả thật tuyệt vời, hai người ăn được một bữa sung sướng vô cùng.
Lăng Phong đi một ngày đường, sớm đã không chịu nổi, hôm nay sau khi ăn no cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Hắn dựa vào một gốc cây, trong nháy mắt đã ngáy khò khò. Trầm Ngọc Quân thấy hắn ngủ say sưa, liền đi về phía dòng suối nhỏ, vừa rồi nàng phát hiện ra bên dòng suối đó có một thủy đường nhỏ, dòng nước chảy chậm, liền mạch với dòng suối, ba mặt thủy đường có cự thạch vây quanh, giống như một phòng tắm thiên nhiên. Trời khô nóng, lại vừa bôn ba một ngày, trên người nhớp nháp thật khó chịu, giờ đây có phòng tắm thiên nhiên này, không nhân cơ hội tắm rửa một phen thì thật là có tội?
Lúc này đã hoàng hôn, tảng đã lớn bên giòng suối đã được nắng chiếu một ngày, đã nóng lên.
Trầm Ngọc Quân sau khi xác định bốn phía không có người, liền cởi sạch y phục, giặt sạch vắt khô hong trên đại thạch nọ, còn nàng thì ngâm mình vào khe suối mát lạnh, sung sướng tắm rửa. Thủy tính của nàng kém cho nên không dám đi sâu vào bên trong, chỉ ở mức nước trong thủy đường cao tầm nửa người.
Thật ra lúc này Lăng Phong chưa hề ngủ, khi thấy Trầm Ngọc Quân ở trong nước tắm rửa liền ẩn thân ở sau cự thạch, thật là mắt nhìn không chớp, mắt tràn một mảnh hỗn loạn. Chỉ thấy Trầm Ngọc Quân trắng như tuyết, mềm mại tinh tế, thân thể ma quỷ thành thục nở nang, bắp chân thon dài mượt mà cân đối, hương đồn tròn trịa trắng nõn vểnh cao, Khuôn mặt đoan trang tú lệ, ẩn ẩn vẻ quyến rũ phong tình, càng tôn lên hương vị thành thục nữ tính. Lăng Phong trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
- Quả thật không hổ là một trong thiên hạ thập đại mỹ nhân, nếu như không phải là nàng đã có chồng, bằng vào sự xinh đẹp sắc sảo của nàng, tuyệt đối có thể nằm trong bốn mỹ nhân đứng đầu mà!"

Trầm Ngọc Quân ngâm mình trong nước, cảm thấy toàn thân thoải mái, tất cả mệt nhọc gần như tiêu hết. Lúc này, đột nhiên tiếng kêu cứu thê lương của Lăng Phong truyền tới. Nàng vội vàng bước ra từ trong thủy đường mát mẻ, nhanh chóng hướng về phía âm thanh phát ra.
Nhìn ra, chỉ thấy Lăng Phong nửa chìm nửa nổi, đang ở trong nước liều mạng vùng vẫy, nàng không kịp suy nghĩ, liền men theo ven bờ chạy tới chỗ Lăng Phong.
Tới gần thì thấy Lăng Phong ở sát bên bờ, dựa theo quan sát lúc trước, mực nước không quá sâu. Nàng cẩn thận lội nước tới gần Lăng Phong, khi tới nơi thì mực nước chỉ đến gáy, Lăng Phong cao hơn nàng, vừa rồi sao lại chật vật như vậy? Chắc là do không rành thủy tính cho nên sinh ra kinh hoàng.
Trầm Ngọc Quân bắt được tay Lăng Phong, muốn kéo hắn lên bờ, ai ngờ Lăng Phong vẫy vùng lung tung, sau đó ôm chặt lấy nàng. Trầm Ngọc Quân vốn không đề phòng, cả hai người đều hốt hoảng, phía dưới mất đi thăng bằng. Nàng bì ngã vào trong nước. Hai người đang trở mình lăn lộn trong nước, thật khó khăn mới có thể đứng vững một lần nữa. Nhưng ngược lại Trầm Ngọc Quân thấp hơn so với Lăng Phong cho nên muốn tiếp tục đi vào.
- A, Nam Cung thiếu gia, ngươi làm gì vậy, buông tay ra!" Trầm Ngọc Quân bị Lăng Phong ôm, trong lòng run lên vội vàng đẩy hắn ra.
- Không được! Ta không biết bơi!" Lăng Phong chẳng những không buông ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.
- Ngươi, vô lại…"
- Bốp! Bốp!"
Lăng Phong bị ăn hai cái bạt tai của Trầm Ngọc Quân, cuối cùng cũng không loạn động nữa, nhưng dường như hắn quá kinh sợ mà vẫn ôm chặt lấy Trầm Ngọc Quân không dám buông tay. Vừa rồi hốt hoảng không chú ý đến hắn, bây giờ an toàn rồi Trầm Ngọc Quân vô cùng xấu hổ. Nàng liên tục quát Lăng Phong buông tay, nhưng dường như Lăng Phong quá sợ hãi, chết cũng không chịu buông, Trầm Ngọc Quân bất đắc dĩ phải ôn nhu lừa phỉnh, muốn hắn từ từ di chuyển lên bờ.
Ngoại trừ trượng phu Mộ Dung Tuấn thì Trầm Ngọc Quân chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với bất kỳ nam nhân nào, hôm nay bị Lăng Phong ôm chặt, lập tức như bị điện giật.
Trầm Ngọc Quân cảm nhận nam tính rung động, thân thể nàng như muốn mềm ra, trái tim như muốn nhảy ra lồng ngực. Lăng Phong ôm lấy Trầm Ngọc Quân, hai tay thuận thế hạ xuống, đặt ở cái el nhỏ nhắn của Trầm Ngọc Quân.
Trầm Ngọc Quân "A" lên một tiếng nhỏ, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp dể chịu, cả người uer oải, quả thật xương cốt tê dại, vô lực kháng cự. Lăng Phong thấy má đào ửng hồng, hai mắt mơ màng, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, hơi thở gấp gáp, biết nàng đã động tình, liền thi triển thủ đoạn, gia tăng kích thích.
Trấm Ngọc Quân tuy là bản tính nghĩa hiệp nhưng mà đã là thiếu phụ thành thục, Lăng Phong gương mặt tuấn mỹ, cử chỉ hào hoa, phong nhã, vô tình làm cho nàng buông lỏng cảnh giác.
Giờ đây Lăng Phong thâm tình nhìn nàng, ôm nàng, kỹ xảo lại thuần thục cao siêu như vậy, càng kích thích nàng mãnh liệt. Theo bản năng nàng ôm lấy cổ Lăng Phong, khao khát ngửng đầu lên, Lăng Phong lập tức hôn lên đôi môi anh đào, hai tay bế nàng nhanh chóng lên bờ.
Trong đầu nàng trống rỗng, không biết đã nằm trên thảm cỏ mềm mại lúc nào.
Cửu Khúc Hồi Tràng?
Không ngờ Trầm Ngọc Quân cũng thuộc vào một trong mười sáu danh khí là "Cửu Khúc Hồi Tràng".
Từ phản ứng của Trầm Ngọc Quân, xem ra đồ nghề của Mộ Dung Tuấn chưa từng làm cho nàng nếm trải hạnh phúc của nữ nhân. Lúc này đây, tuyệt đối là lần đầu tiên nàng cảm nhận được hạnh phúc chi lữ.
Trầm Ngọc Quân mặc dù đã kết hôn, nhưng rất đơn thuần. Ngoại trừ Mộ Dung Tuấn nàng chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân khác, mà Mộ Dung Tuấn mặc dù võ công cao cường, nhưng công phu phòng the rất bình thường. Hơn nữa, tính tình lại cổ hủ, trong khi chiến đấu không linh hoạt, tất nhiên là buồn tẻ vô vị. Nhưng mà Lăng Phong là kẻ dày dạn kinh nghiệm, thủ đoạn cao tay. Trầm Ngọc Quân bị làm cho ý loạn tình mê, hơn nữa hắn thiên phú dị bẫm, cho nên cảm thấy sung sướng vô cùng, quả thật là phiêu diêu dục tiên, như đang lơ lửng trên mây. Khoái cảm đến như bài sơn đảo hải, nàng sung sướng tới mức hôn mê bất tỉnh."

/898

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status