- Làm càn, ngươi nghĩ ta là người thế nào chứ!?"
Tần Thục Phân quát lớn một tiếng, trong lòng nghĩ mình chẳng lẽ là một đãng phụ dâm oa sao?!
Tần Thục Phân tuy là trong lòng hết mực phủ nhận, nhưng mà khi tay Lăng
Phong đặt trên người nàng, một cảm giác tê dại do vuốt ve liền kéo đến thâm tâm của nàng, thiếu chút nữa nàng đã yếu đuối dựa vào lòng hắn, đồ vật gì đó cứng cứng cứ chọc vào lưng nàng, nàng cảm thấy thứ đó truyền đến nhiệt lượng rất lớn, nhất thời, khiến trái tim nàng khó lòng bình tĩnh lại được, hô hấp cũng bắt đầu trở lên dồn dập!
- Trong lòng ta nàng chính là nữ thần, ta vô cùng yêu thích, chẳng lẽ, nàng không cảm nhận được tình yêu của ta sao?"
Lăng Phong cố ý tiến đến bên tai nàng, thổi một hơi nhiệt khí, nói. Trong đó, hắn mơ hồ dùng đến Tiêu Dao Câu Hồn Truyền m, khiến tâm linh Tần Thục Phân chấn động.
Trong lòng Tần Thục Phân bắt đầu nổi sóng, nàng run giọng nói:
- Ngươi, ngươi không thể như vậy được!"
Tuy là nàng nói như vậy, nhưng thân thể lại không rời khỏi thân thể Lăng Phong, qua đó có thể thấy Tiêu Dao Câu Hồn Truyền m bắt đầu có chút tác dụng với nàng.
Thấy Tần Thục Phân không cự tuyệt quá mãnh liệt, lá gan Lăng Phong không khỏi lớn hơn, hắn kéo Tần Thục Phân vào trong lòng, tay đặt lên thân thể thành thục của nàng, nói:
- Ta làm sao chứ?"
Nói xong, hai ngón tay bắt đầu nghịch tiểu anh đào trên ngực nàng.
Tay của Lăng Phong rất bá đạo, cứ như là cướp được một món đồ chơi mới
vậy, mà trên mắt Tần Thục Phân lại có vẻ hơi đau, nàng "A" một tiếng
rồi cả kính kêu lên:
- Đau…"
Vừa kêu lên, nàng vội che miệng mình lại. Nơi này là hoa viên, hơn nữa còn là ban ngày, chẳng may nếu có người tiến vào, họ lại nhìn thấy, vậy sau này nàng làm sao nhìn người đây. Tuy là chưa có người tiến vào, nhưng nếu nàng còn kêu lên nữa, nhất định sẽ có người theo tiếng mà tới, mà thấy nàng ngồi trong lòng "con trai", điều này giải thích thế nào?!
Lăng Phong hiện giờ kinh nghiệm ngự nữ vô số, trên kinh nghiệm mà nói, hắn phải gấp mười lần Tần Thục Phân, nhìn dáng vẻ mỹ phụ nhân thống khổ
như vậy, hắn không buông tha, nói:
- Thế nào, trong lòng nàng rất ngứa ngáy đúng không?"
Tần Thục Phân vô cùng ngượng ngùng, nàng đỏ mắt, nói:
- Không, không có gì cả!"
Vừa mới nói xong, mỹ phụ nhân Tần Thục Phân đã ôm chặt lấy người Lăng Phong, nàng hận không thể đem thân thể đang ngứa ngáy của mình tiến vào trong thân thể của Lăng Phong.
Lăng Phong thấy thế thì trên khóe miệng hiện lên một nụ cười gian, hắn nói:
- Hảo phu nhân, Hảo tỷ tỷ, ta sẽ nhẹ một chút, cam đoan không làm nàng đau."
Lăng Phong lúc này rất gian manh, thoáng cái đã đem Tần Thục Phân từ "phu nhân" xuống còn cách xưng hô rất mập mờ "hảo tỷ tỷ", trong phút chốc, quan hệ của hai người vô hình đã kéo lại gần hơn rất nhiều.
Đối với cách xưng hô "hảo tỷ tỷ" rất mập mờ của Lăng Phong, Tần Thục Phân khôn khéo tất nhiên là thoáng cái đã nhìn ra, chẳng qua, nàng cũng không phản bác, đó chính là vì xuất phát từ tâm lý thích hư vinh của phụ nữ.
Nàng hiện này cũng đã ba mươi mấy tuổi, lại được một nam nhân nhỏ như con mình gọi là hảo tỷ tỷ, mặc dù bên trong từ "hảo tỷ tỷ", mập mờ nhiều, cũng xen cả đùa giỡn, nhưng mà xưng hô này lại khiến nàng càng thêm kiêu ngạo với thân thể của mình.
Nàng thấy mình còn chưa già, tuổi mình còn trẻ, mà nguyên nhân khác, đó chính là muốn mượn quan hệ này thăng cấp quan hệ với Lăng Phong, hai người thân mật rồi, sau này không lo Lăng Phong không nghe nàng.
Theo lý mà nói, Tần Thục Phân nghĩ điều này cũng không sai, nhưng mà nàng đã quên mất một chuyện, nàng đang ôm chặt một nam nhân, mặc dù
tuổi hắn còn rất trẻ, nhưng mà hắn chính là kẻ hành sự tùy theo sở thích của chính mình.
Lăng Phong vừa dứt lời, lực đạo của hắn đúng là nhẹ nhàng hơn nhiều, mỹ phụ nhân Tần Thục Phân từ cảm giác tinh tường vận nhận ra hai ngón tay của hắn truyền đến một cỗ cảm giác khiến nàng tê dại, thoáng cái, cả người nàng đều ngã vào trong lòng Lăng Phong, nàng cũng còn một chút thanh tỉnh, nói:
- Thật ngứa, ngươi đừng…"
Lăng Phong cũng không nói gì với nàng, hắn chỉ mỉm cười, nói:
- Hảo tỷ tỷ, ta sờ nàng thoải mái không?"
Trời ạ, vấn đề này nàng làm sao mà trả lời được, nói là rất thoải mái, vậy không phải ý là nàng rất dâm đãng sao, , để cho một người là "con mình" sờ mó kêu thoải mái ư. Còn nói là khó chịu, vậy là trái lương tâm, hơn nữa nàng sợ cái tên hỉ nộ vô thường này, hắn rất bá đạo, nàng khó mà nắm được Lăng Phong trong tay, vì thế nàng nói:
- Ta, ta đã là một bà già rồi, ngươi đừng chọc ghẹo ta! Ngươi chờ chút, nếu muốn phụ nữ, ta đi chọn cho ngươi một người, nếu không đủ thì hai người! Thật sư không được nữa thì ta để Vân Nhi cùng ngươi cũng được!"
Vì muốn tự bảo vệ mình, Tần Thục Phân không thể không một lần nữa "bán" con gái mình, riêng điểm này, quả thật mỹ phụ nhân Tần Thục Phân này có điểm lục thân bất nhận nha.
- Không được, người khác làm sao lớn được như hảo tỷ tỷ nàng chứ, sờ thật sướng, nàng xem có mềm mại không!"
Vừa nói, Lăng Phong vừa nghịch ngợm chơi đùa với hai khối tròn tròn căng đầy trước ngực Tần Thục Phân.
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân mắc cỡ muốn chết, tốt xấu gì nàng cũng là nhị phu nhân của Nam Cung thế gia, hôm nay lại không ngờ rơi xuống đến mức
thân thể bị "con trai" mình chơi đùa, vì thế, nàng lại cố gắng mạnh mẽ áp chế khóai cảm trong người mà gào lên:
- Lăng Phong, đừng như vậy, ta là mẫu thân ngươi!"
Tần Thục Phân còn chưa dứt lời, Lăng Phong đã đột nhiên nhìn lại mỹ phụ nhân trong lòng mình, cho dù là hắn đang chơi đùa thân thể của nàng, nhưng mà việc nàng áp chế mình bằng từ "mẫu thân" khiến Lăng Phong càng thêm kích thích,
'' Nam Cung Vũ à Nam Cung Vũ, ngươi bị giết thật là tốt, lão tử chẳng những giả mạo ngươi, mà con muốn làm cha của ngươi! ''
Vì thế Lăng Phong bá đạo nói:
- Nàng đã kêu ta là Lăng Phong, vậy nàng còn muốn ta làm Nam Cung Vũ ư! Nếu như nàng lo lắng, vậy cũng không quan hệ, lúc có người khác nàng làm mẫu thân giả của ta, lúc không có ai, ta chỉ
muốn hảo tỷ tỷ nàng làm phu nhân của ta thôi."
Dứt lời, tay hắn đã mò xuống thắt lưng của nàng, sau đó luồn vào trong váy, tiến đến chỗ giữa hai chân nàng .
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân chẳng qua mới chỉ hơn ba mươi, nàng vẫn "khít" vô cùng, làn da bóng loáng mềm mại, còn hơn chứ không kém cô gái thanh xuân chút nào, hơn nữa cảm giác mềm mại trơn nhẵn của mỹ phụ nhân lại càng khóai cảm, Lăng Phong khoa trương nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng thật là mềm, sờ thật là sướng nha."
Cảm thấy được tay của Lăng Phong đang thẳng tiến đến nơi nằm giữa hai chân nàng, mỹ phụ nhân vội vàng khép hai chân lại, không muốn bàn tay xấu xa của Lăng Phong làm "ác", nàng sẵng giọng:
- Nơi nào chứ! Ta đã là một lão thái bà rồi, già rồi mà. Đừng…"
Bàn tay Lăng Phong lúc này đã bắt đầu chiếm đất ở giữa hai chân Tần Thục Phân, hắn nhất quyết không buông tha, mà cùng lúc thì cái lưỡi cũng đang liếm lên vành tai của mỹ phụ nhân, nói:
- Ai dám nói loạn thế, ta có thể đảm bảo là nói nàng chính là hảo tỷ tỷ, người nào trong thiên hạ nói tỷ tỷ là lão thái và thì người kia nhất định bị mù."
Bên tai của Tần Thục Phân chính là chỗ mẫn cảm của nàng, hiện giờ bị Lăng Phong liếm như vậy, toàn thân nàng run rẩy như bị sét đành, nàng nói:
- Lăng Phong, ngươi, ngươi đừng liếm, ta…"
Vẻ động tình khiến khuôn mặt của mỹ phụ nhân đỏ bừng cả lên.
Lăng Phong giả bộ ngu ngu, quan tâm nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng làm sao vậy?"
Trong lòng Tần Thục Phân lúc này lại nghĩ:
- Trong thiên hạ sao có người ngốc như vậy chứ! Chẳng lẽ ta lại phải nói là chỗ đó của ta mẫn cảm sao, mỗi lần làm như vậy, người ta…Chẳng qua cũng phải nghĩ lại, mình cũng không nói cho hắn, hắn làm sao biết được chỗ đó của mình mẫn cảm chứ?"
Vì thế, nàng run giọng nói:
- Không, không có gì."
Nói xong thì lại thở dài một hơi, tiểu oan gia này may không hôn nàng ở đó nữa, nếu không thì trời biết, tiếp theo nàng lẽ rên rỉ thành cái dạng gì.
Đáng tiếc, mỹ phụ nhân Tần Thục Phân vừa mới thở phào một lúc, bàn tay của Lăng Phong đã đột phá phòng thủ, năm ngón tay đã đi thẳng vào chỗ giữa hai chân nàng, vừa rồi Lăng Phong hôn lên tai nàng, chẳng qua chỉ là để làm nàng sơ hở, để hắn chiếm đất thành công mà thôi.
Khi năm ngón tay Lăng Phong sờ được đến chỗ đó, Lăng Phong không nhịn được rên lên một tiếng. Mỹ phụ nhân trước mắt này đúng là quý phụ nhân, sờ vào tận "chỗ đó" của nàng đúng thật là sướng hơn sờ bên ngoài rất nhiều. Cái cảm giác này khiến Lăng Phong cả thấy khóai cảm điên cuồng, hắn nói:
- Thật là sướng."
Thân thể mỹ phụ nhân Tần Thục Phân cứng hẳn, nàng cũng không kìm được
mà rên rỉ một tiếng, sau đó vội khép hai chân lại. Nhưng đáng tiếc là cửa thành đã bị phá, tất cả đã trở thành vô ích, bàn tay Lăng Phong vẫn linh hoạt mà làm xằng làm bậy bên trong "chỗ đó" của nàng.
Khuôn mặt Tần Thục Phân thoáng đỏ, nàng sợ có người đến. Vạn nhất có người thật sự thấy, nàng phải làm sao đây?
Mặc kệ đi, tại khi mà mỹ phụ nhân Tần Thục Phân đang muốn quát Lăng Phong, thì Lăng Phong lại nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng có phải lo lắng có người không, vậy thì chúng ta tới phòng của ta đi!"
Tần Thục Phân sợ hãi kêu "A" một tiếng, nàng nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"
Chẳng lẽ, hắn nói là thật, hắn thật sự "muốn" mình sao?
Lăng Phong cười ta, cứng rắn làm ra đáp án, nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng nói xem ta muốn làm gì?"
Tần Thục Phân lắc đầu, nói:
- Không, đừng mà, ta, ta có lão công rồi, huống chi ngươi còn là con ta."
Lăng Phong bá đạo nói:
- Nàng nói Nam Cung Hiên là chồng nàng sao? Mới
rồi nàng còn muốn ta làm gì cơ mà, nàng không phải quên nhanh vậy chứ!
Còn về phần ta là ai, nàng so với người khác đều rõ hơn! Mặc kệ thế nào, nàng muốn làm tốt gia chủ phu nhân, vậy thì phải hầu hạ ta thoải mái, nói cách khác, không thì ta sẽ giũ sạch mọi chuyện nàng muốn ta làm."
Điều này quả thật là uy hiếp trắng trợn, Tần Thục Phân thật sự là rất tức nam nhân ghê tởm này, nàng cả giận nói:
- Ngươi…"
- Ta làm sao? Rất xấu đúng không? Nhưng nếu ta không xấu, thì làm sao nàng chọn ta giả mạo con trai nàng chứ."
Nói lời này, giọn điệu Lăng Phong rất âm trầm, nhưng lại có sự bá đạo của chúa tể, không là khí phách. Hai loại khí chất khác nhau lại hoàn mỹ nằm trên người hắn.
Tần Thục Phân tức giận đến mức nói không rõ ràng nữa:
- Là ta xem thường ngươi rồi."
- Không phải là nàng xem thường ta, mà là ta cường đại hơn so với dự liệu của nàng nhiều!"
Lăng Phong vừa nói, cả người đều thể hiện vẻ kiên định, hơn nữa rất tự tin, còn đầy khí phách.
Lăng Phong kiên định, cố chấp, thong dong, ánh mắt hắn tự tin, khiến mỹ phụ nhân Tần Thục Phân động tâm, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn,
trong lòng sinh ra một tia rung động.
Nàng cũng không phải là một người đàn bà đơn giản, lại càng không phải chỉ là một nhị phu nhân của Nam Cung thế gia tầm thường để trang trí, ngược lại, nàng rất tài hoa, nàng có tâm kế, địa vị hiện giờ của nàng tại Nam Cung thế gia đã nói lên tất cả.
Trừ tài hoa bên ngoài, nàng còn rất có dã tâm, nàng rất tự tin, người có thể tiến vào trái tim nàng, phải là nam nhân có dã tâm. Nam Cung Hiên thì lại làm nàng thất vọng, lão ta tài hoa không đủ, nếu không phải dựa vào mấy năm nay có nàng bày mưu tính kế, nàng khiến con mình có thể có được vị trí Nam Cung gia chủ, nàng đã tốn vô vàn tâm kế, chỉ đáng tiếc, Nam Cung Vũ con nàng đã chết đi ngoài ý muốn.
Nàng lại càng không ngờ được, vào lúc này, nàng lại dụng phải khắc tinh của đời mình, đồng thời cũng là nam nhân mà nàng mong muốn, mặc dù nam nhân này còn rất non nớt, tuổi còn rất trẻ.
Nhưng mà trong lòng nàng rất hiểu, nam nhân này tương lại sẽ làm những chuyện kinh thiên động địa! Bởi vì từ trên người hắn, nàng cảm nhận được mị lực cùng khí phách tản ra, còn
hơn xa nam nhân mà nàng đã gặp được mười tám năm trước!
Nhớ tới mười tám năm trước, trong lòng Tần Thục Phân đột nhiên chấn động.
Lăng Phong giờ phút này giống hệt như là người kia!
Tần Thục Phân quát lớn một tiếng, trong lòng nghĩ mình chẳng lẽ là một đãng phụ dâm oa sao?!
Tần Thục Phân tuy là trong lòng hết mực phủ nhận, nhưng mà khi tay Lăng
Phong đặt trên người nàng, một cảm giác tê dại do vuốt ve liền kéo đến thâm tâm của nàng, thiếu chút nữa nàng đã yếu đuối dựa vào lòng hắn, đồ vật gì đó cứng cứng cứ chọc vào lưng nàng, nàng cảm thấy thứ đó truyền đến nhiệt lượng rất lớn, nhất thời, khiến trái tim nàng khó lòng bình tĩnh lại được, hô hấp cũng bắt đầu trở lên dồn dập!
- Trong lòng ta nàng chính là nữ thần, ta vô cùng yêu thích, chẳng lẽ, nàng không cảm nhận được tình yêu của ta sao?"
Lăng Phong cố ý tiến đến bên tai nàng, thổi một hơi nhiệt khí, nói. Trong đó, hắn mơ hồ dùng đến Tiêu Dao Câu Hồn Truyền m, khiến tâm linh Tần Thục Phân chấn động.
Trong lòng Tần Thục Phân bắt đầu nổi sóng, nàng run giọng nói:
- Ngươi, ngươi không thể như vậy được!"
Tuy là nàng nói như vậy, nhưng thân thể lại không rời khỏi thân thể Lăng Phong, qua đó có thể thấy Tiêu Dao Câu Hồn Truyền m bắt đầu có chút tác dụng với nàng.
Thấy Tần Thục Phân không cự tuyệt quá mãnh liệt, lá gan Lăng Phong không khỏi lớn hơn, hắn kéo Tần Thục Phân vào trong lòng, tay đặt lên thân thể thành thục của nàng, nói:
- Ta làm sao chứ?"
Nói xong, hai ngón tay bắt đầu nghịch tiểu anh đào trên ngực nàng.
Tay của Lăng Phong rất bá đạo, cứ như là cướp được một món đồ chơi mới
vậy, mà trên mắt Tần Thục Phân lại có vẻ hơi đau, nàng "A" một tiếng
rồi cả kính kêu lên:
- Đau…"
Vừa kêu lên, nàng vội che miệng mình lại. Nơi này là hoa viên, hơn nữa còn là ban ngày, chẳng may nếu có người tiến vào, họ lại nhìn thấy, vậy sau này nàng làm sao nhìn người đây. Tuy là chưa có người tiến vào, nhưng nếu nàng còn kêu lên nữa, nhất định sẽ có người theo tiếng mà tới, mà thấy nàng ngồi trong lòng "con trai", điều này giải thích thế nào?!
Lăng Phong hiện giờ kinh nghiệm ngự nữ vô số, trên kinh nghiệm mà nói, hắn phải gấp mười lần Tần Thục Phân, nhìn dáng vẻ mỹ phụ nhân thống khổ
như vậy, hắn không buông tha, nói:
- Thế nào, trong lòng nàng rất ngứa ngáy đúng không?"
Tần Thục Phân vô cùng ngượng ngùng, nàng đỏ mắt, nói:
- Không, không có gì cả!"
Vừa mới nói xong, mỹ phụ nhân Tần Thục Phân đã ôm chặt lấy người Lăng Phong, nàng hận không thể đem thân thể đang ngứa ngáy của mình tiến vào trong thân thể của Lăng Phong.
Lăng Phong thấy thế thì trên khóe miệng hiện lên một nụ cười gian, hắn nói:
- Hảo phu nhân, Hảo tỷ tỷ, ta sẽ nhẹ một chút, cam đoan không làm nàng đau."
Lăng Phong lúc này rất gian manh, thoáng cái đã đem Tần Thục Phân từ "phu nhân" xuống còn cách xưng hô rất mập mờ "hảo tỷ tỷ", trong phút chốc, quan hệ của hai người vô hình đã kéo lại gần hơn rất nhiều.
Đối với cách xưng hô "hảo tỷ tỷ" rất mập mờ của Lăng Phong, Tần Thục Phân khôn khéo tất nhiên là thoáng cái đã nhìn ra, chẳng qua, nàng cũng không phản bác, đó chính là vì xuất phát từ tâm lý thích hư vinh của phụ nữ.
Nàng hiện này cũng đã ba mươi mấy tuổi, lại được một nam nhân nhỏ như con mình gọi là hảo tỷ tỷ, mặc dù bên trong từ "hảo tỷ tỷ", mập mờ nhiều, cũng xen cả đùa giỡn, nhưng mà xưng hô này lại khiến nàng càng thêm kiêu ngạo với thân thể của mình.
Nàng thấy mình còn chưa già, tuổi mình còn trẻ, mà nguyên nhân khác, đó chính là muốn mượn quan hệ này thăng cấp quan hệ với Lăng Phong, hai người thân mật rồi, sau này không lo Lăng Phong không nghe nàng.
Theo lý mà nói, Tần Thục Phân nghĩ điều này cũng không sai, nhưng mà nàng đã quên mất một chuyện, nàng đang ôm chặt một nam nhân, mặc dù
tuổi hắn còn rất trẻ, nhưng mà hắn chính là kẻ hành sự tùy theo sở thích của chính mình.
Lăng Phong vừa dứt lời, lực đạo của hắn đúng là nhẹ nhàng hơn nhiều, mỹ phụ nhân Tần Thục Phân từ cảm giác tinh tường vận nhận ra hai ngón tay của hắn truyền đến một cỗ cảm giác khiến nàng tê dại, thoáng cái, cả người nàng đều ngã vào trong lòng Lăng Phong, nàng cũng còn một chút thanh tỉnh, nói:
- Thật ngứa, ngươi đừng…"
Lăng Phong cũng không nói gì với nàng, hắn chỉ mỉm cười, nói:
- Hảo tỷ tỷ, ta sờ nàng thoải mái không?"
Trời ạ, vấn đề này nàng làm sao mà trả lời được, nói là rất thoải mái, vậy không phải ý là nàng rất dâm đãng sao, , để cho một người là "con mình" sờ mó kêu thoải mái ư. Còn nói là khó chịu, vậy là trái lương tâm, hơn nữa nàng sợ cái tên hỉ nộ vô thường này, hắn rất bá đạo, nàng khó mà nắm được Lăng Phong trong tay, vì thế nàng nói:
- Ta, ta đã là một bà già rồi, ngươi đừng chọc ghẹo ta! Ngươi chờ chút, nếu muốn phụ nữ, ta đi chọn cho ngươi một người, nếu không đủ thì hai người! Thật sư không được nữa thì ta để Vân Nhi cùng ngươi cũng được!"
Vì muốn tự bảo vệ mình, Tần Thục Phân không thể không một lần nữa "bán" con gái mình, riêng điểm này, quả thật mỹ phụ nhân Tần Thục Phân này có điểm lục thân bất nhận nha.
- Không được, người khác làm sao lớn được như hảo tỷ tỷ nàng chứ, sờ thật sướng, nàng xem có mềm mại không!"
Vừa nói, Lăng Phong vừa nghịch ngợm chơi đùa với hai khối tròn tròn căng đầy trước ngực Tần Thục Phân.
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân mắc cỡ muốn chết, tốt xấu gì nàng cũng là nhị phu nhân của Nam Cung thế gia, hôm nay lại không ngờ rơi xuống đến mức
thân thể bị "con trai" mình chơi đùa, vì thế, nàng lại cố gắng mạnh mẽ áp chế khóai cảm trong người mà gào lên:
- Lăng Phong, đừng như vậy, ta là mẫu thân ngươi!"
Tần Thục Phân còn chưa dứt lời, Lăng Phong đã đột nhiên nhìn lại mỹ phụ nhân trong lòng mình, cho dù là hắn đang chơi đùa thân thể của nàng, nhưng mà việc nàng áp chế mình bằng từ "mẫu thân" khiến Lăng Phong càng thêm kích thích,
'' Nam Cung Vũ à Nam Cung Vũ, ngươi bị giết thật là tốt, lão tử chẳng những giả mạo ngươi, mà con muốn làm cha của ngươi! ''
Vì thế Lăng Phong bá đạo nói:
- Nàng đã kêu ta là Lăng Phong, vậy nàng còn muốn ta làm Nam Cung Vũ ư! Nếu như nàng lo lắng, vậy cũng không quan hệ, lúc có người khác nàng làm mẫu thân giả của ta, lúc không có ai, ta chỉ
muốn hảo tỷ tỷ nàng làm phu nhân của ta thôi."
Dứt lời, tay hắn đã mò xuống thắt lưng của nàng, sau đó luồn vào trong váy, tiến đến chỗ giữa hai chân nàng .
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân chẳng qua mới chỉ hơn ba mươi, nàng vẫn "khít" vô cùng, làn da bóng loáng mềm mại, còn hơn chứ không kém cô gái thanh xuân chút nào, hơn nữa cảm giác mềm mại trơn nhẵn của mỹ phụ nhân lại càng khóai cảm, Lăng Phong khoa trương nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng thật là mềm, sờ thật là sướng nha."
Cảm thấy được tay của Lăng Phong đang thẳng tiến đến nơi nằm giữa hai chân nàng, mỹ phụ nhân vội vàng khép hai chân lại, không muốn bàn tay xấu xa của Lăng Phong làm "ác", nàng sẵng giọng:
- Nơi nào chứ! Ta đã là một lão thái bà rồi, già rồi mà. Đừng…"
Bàn tay Lăng Phong lúc này đã bắt đầu chiếm đất ở giữa hai chân Tần Thục Phân, hắn nhất quyết không buông tha, mà cùng lúc thì cái lưỡi cũng đang liếm lên vành tai của mỹ phụ nhân, nói:
- Ai dám nói loạn thế, ta có thể đảm bảo là nói nàng chính là hảo tỷ tỷ, người nào trong thiên hạ nói tỷ tỷ là lão thái và thì người kia nhất định bị mù."
Bên tai của Tần Thục Phân chính là chỗ mẫn cảm của nàng, hiện giờ bị Lăng Phong liếm như vậy, toàn thân nàng run rẩy như bị sét đành, nàng nói:
- Lăng Phong, ngươi, ngươi đừng liếm, ta…"
Vẻ động tình khiến khuôn mặt của mỹ phụ nhân đỏ bừng cả lên.
Lăng Phong giả bộ ngu ngu, quan tâm nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng làm sao vậy?"
Trong lòng Tần Thục Phân lúc này lại nghĩ:
- Trong thiên hạ sao có người ngốc như vậy chứ! Chẳng lẽ ta lại phải nói là chỗ đó của ta mẫn cảm sao, mỗi lần làm như vậy, người ta…Chẳng qua cũng phải nghĩ lại, mình cũng không nói cho hắn, hắn làm sao biết được chỗ đó của mình mẫn cảm chứ?"
Vì thế, nàng run giọng nói:
- Không, không có gì."
Nói xong thì lại thở dài một hơi, tiểu oan gia này may không hôn nàng ở đó nữa, nếu không thì trời biết, tiếp theo nàng lẽ rên rỉ thành cái dạng gì.
Đáng tiếc, mỹ phụ nhân Tần Thục Phân vừa mới thở phào một lúc, bàn tay của Lăng Phong đã đột phá phòng thủ, năm ngón tay đã đi thẳng vào chỗ giữa hai chân nàng, vừa rồi Lăng Phong hôn lên tai nàng, chẳng qua chỉ là để làm nàng sơ hở, để hắn chiếm đất thành công mà thôi.
Khi năm ngón tay Lăng Phong sờ được đến chỗ đó, Lăng Phong không nhịn được rên lên một tiếng. Mỹ phụ nhân trước mắt này đúng là quý phụ nhân, sờ vào tận "chỗ đó" của nàng đúng thật là sướng hơn sờ bên ngoài rất nhiều. Cái cảm giác này khiến Lăng Phong cả thấy khóai cảm điên cuồng, hắn nói:
- Thật là sướng."
Thân thể mỹ phụ nhân Tần Thục Phân cứng hẳn, nàng cũng không kìm được
mà rên rỉ một tiếng, sau đó vội khép hai chân lại. Nhưng đáng tiếc là cửa thành đã bị phá, tất cả đã trở thành vô ích, bàn tay Lăng Phong vẫn linh hoạt mà làm xằng làm bậy bên trong "chỗ đó" của nàng.
Khuôn mặt Tần Thục Phân thoáng đỏ, nàng sợ có người đến. Vạn nhất có người thật sự thấy, nàng phải làm sao đây?
Mặc kệ đi, tại khi mà mỹ phụ nhân Tần Thục Phân đang muốn quát Lăng Phong, thì Lăng Phong lại nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng có phải lo lắng có người không, vậy thì chúng ta tới phòng của ta đi!"
Tần Thục Phân sợ hãi kêu "A" một tiếng, nàng nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"
Chẳng lẽ, hắn nói là thật, hắn thật sự "muốn" mình sao?
Lăng Phong cười ta, cứng rắn làm ra đáp án, nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng nói xem ta muốn làm gì?"
Tần Thục Phân lắc đầu, nói:
- Không, đừng mà, ta, ta có lão công rồi, huống chi ngươi còn là con ta."
Lăng Phong bá đạo nói:
- Nàng nói Nam Cung Hiên là chồng nàng sao? Mới
rồi nàng còn muốn ta làm gì cơ mà, nàng không phải quên nhanh vậy chứ!
Còn về phần ta là ai, nàng so với người khác đều rõ hơn! Mặc kệ thế nào, nàng muốn làm tốt gia chủ phu nhân, vậy thì phải hầu hạ ta thoải mái, nói cách khác, không thì ta sẽ giũ sạch mọi chuyện nàng muốn ta làm."
Điều này quả thật là uy hiếp trắng trợn, Tần Thục Phân thật sự là rất tức nam nhân ghê tởm này, nàng cả giận nói:
- Ngươi…"
- Ta làm sao? Rất xấu đúng không? Nhưng nếu ta không xấu, thì làm sao nàng chọn ta giả mạo con trai nàng chứ."
Nói lời này, giọn điệu Lăng Phong rất âm trầm, nhưng lại có sự bá đạo của chúa tể, không là khí phách. Hai loại khí chất khác nhau lại hoàn mỹ nằm trên người hắn.
Tần Thục Phân tức giận đến mức nói không rõ ràng nữa:
- Là ta xem thường ngươi rồi."
- Không phải là nàng xem thường ta, mà là ta cường đại hơn so với dự liệu của nàng nhiều!"
Lăng Phong vừa nói, cả người đều thể hiện vẻ kiên định, hơn nữa rất tự tin, còn đầy khí phách.
Lăng Phong kiên định, cố chấp, thong dong, ánh mắt hắn tự tin, khiến mỹ phụ nhân Tần Thục Phân động tâm, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn,
trong lòng sinh ra một tia rung động.
Nàng cũng không phải là một người đàn bà đơn giản, lại càng không phải chỉ là một nhị phu nhân của Nam Cung thế gia tầm thường để trang trí, ngược lại, nàng rất tài hoa, nàng có tâm kế, địa vị hiện giờ của nàng tại Nam Cung thế gia đã nói lên tất cả.
Trừ tài hoa bên ngoài, nàng còn rất có dã tâm, nàng rất tự tin, người có thể tiến vào trái tim nàng, phải là nam nhân có dã tâm. Nam Cung Hiên thì lại làm nàng thất vọng, lão ta tài hoa không đủ, nếu không phải dựa vào mấy năm nay có nàng bày mưu tính kế, nàng khiến con mình có thể có được vị trí Nam Cung gia chủ, nàng đã tốn vô vàn tâm kế, chỉ đáng tiếc, Nam Cung Vũ con nàng đã chết đi ngoài ý muốn.
Nàng lại càng không ngờ được, vào lúc này, nàng lại dụng phải khắc tinh của đời mình, đồng thời cũng là nam nhân mà nàng mong muốn, mặc dù nam nhân này còn rất non nớt, tuổi còn rất trẻ.
Nhưng mà trong lòng nàng rất hiểu, nam nhân này tương lại sẽ làm những chuyện kinh thiên động địa! Bởi vì từ trên người hắn, nàng cảm nhận được mị lực cùng khí phách tản ra, còn
hơn xa nam nhân mà nàng đã gặp được mười tám năm trước!
Nhớ tới mười tám năm trước, trong lòng Tần Thục Phân đột nhiên chấn động.
Lăng Phong giờ phút này giống hệt như là người kia!
/898
|