Mặc dù Tần Thục Phân cũng là một nữ nhân thích tính kế, nhưng mà phụ nữ
thì vẫn chỉ là phụ nữ, tình cảm của nàng yếu ớt chứ không kiên định, nàng còn có một mặt nhu tình như nước, cho dù là phụ nữ có mạnh mẽ hơn nữa cũng vẫn phải có, bởi vì các nàng là loại động vật sống tình cảm.
Trong lòng Lăng Phong khó tránh khỏi tự trách, hắn thở dài nói:
- Hảo tỷ tỷ, xin lỗi, vừa rồi ta quá hung ác rồi. Đó là vì…Ài, ta quá gấp rồi.
Hảo tỷ tỷ, trong lòng nàng nếu khó chịu, nàng cứ đánh ta đi."
Khó có dịp Lăng Phong chịu cúi đầu như vậy, nói thật hắn không mạnh mẽ
làm tới, đó đã là chuyện khó mà lường được rồi. Trên điểm này, ngược lại khiến trong lòng Tần Thục Phân sửng sốt, đối với hắn lại tăng thêm vài phần hảo cảm.
Tần Thục Phân than thở một tiếng, nói:
- Không, là ta không tốt, ta làm sao lại đánh ngươi chứ. Ta vốn đã đáp ứng ngươi, nhưng mà ta không qua được cửa này, hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta. Không bằng chúng ta đổi phương thức khác…"
Nghe thấy Tần Thục Phân lại muốn đổi chủ ý, Lăng Phong vừa rồi còn áy
náy, lúc này lại trở nên lạnh lùng bá đạo, hắn hừ một tiếng, dĩ nhiên là không đồng ý với ý kiến của Tần Thục Phân.
Tần Thục Phân kinh ngạc nhìn Lăng Phong chuyển biến thái độ, trong lòng nàng run lên, nói:
- Ngươi…"
- Hóa ra trong lòng ngươi căn bản là không muốn cùng ta làm chuyện này
chút nào!" Lăng Phong nói:
- Chẳng qua ngươi đừng tự lừa dối mình nữa đi, thật ra là thân thể Nam Cung Hiên "không được", ngươi lâu này phòng không, nói cho ta xem, ngươi có khát vọng nam nhân hay không?"
Khi nói, ánh mắt hữu thần nhìn chằm chằm vào mỹ phụ nhân.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy mỹ phụ nhân Tần Thục Phân, Lăng Phong liền vì khí chất, sắc đẹp của nàng mà mê say, hắn hòan tòan không chú ý tới ánh mắt của nàng, lúc này nhìn lại, hắn thấy trong mắt nàng xuất hiện nỗi u oán vì không được thoải mãn của nữ nhân.
Bị người ta phát hiện bí mật trong lòng mình, thân thể Tần Thục Phân lại chấn động, nàng vội nói:
- Không, không, ta không có." Khi nói, hai má nàng cũng đã đỏ bừng.
- Để ta đây chứng mình cho ngươi xem đi."
Nói xong, hắn thừa dịp mỹ phụ nhân không chú ý, tay phải lấy thế sét đánh luồn vào trong váy của mỹ phụ nhân.
Tần Thục Phân sợ hãi kêu "A" một tiếng, nàng nói:
- Lăng Phong, ngươi
muốn làm cái gì?"
Thân thể vô cùng ngứa ngáy, Lăng Phong khiến nàng rất khó chịu.
Lăng Phong chậm rãi rút tay từ trong váy nàng ra, đem tay đặt gần khuôn
mặt trắng như ngọc của mỹ phụ nhân, nói:
- Ngươi nhìn đi, ngươi đã ướt đẫm rồi, còn nói là không muốn, ngươi nói một đằng làm một nẻo, thân thể ngươi đã phản bội tâm trí ngươi rồi."
Dứt lời, hắn đưa ngón tay mình đến cho nàng nhìn thật kỹ, sau đó cho vào trong miệng mình.
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân kêu "A" một tiếng, nói:
- Ngươi, ngươi…"
Từ nhỏ tới giờ, nàng chưa từng bị ai chỉ trích qua, lại càng không ai trước mặt nàng "ăn" thứ nước đó.
Phải biết rằng lúc này quan niệm về tam tòng tứ đức rất nghiêm cẩn. Vợ chồng trong lúc động phòng cũng rất nghiêm trang, chưa từng phóng đãng không kiềm chế như thế.
Động tác lúc này của Lăng Phong khiến lòng nàng rung động, Nam Cung Hiên chưa từng làm như vậy, dù là "người kia" mười tám năm trước, cùng chưa từng làm như thế.
Giờ phút này, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm cùng sự xúc động của nam nhân trước mặt. Đồng thời khi hắn chỉ trích nàng không thể phản bác được, đó là bởi vì điều Lăng Phong nói, chính là sự thật.
Lăng Phong thấy nàng cũng đã đầu hàng, sau đó ôn nhu nói:
- Người làm chuyện sai lầm, sẽ phải nhận trừng phạt, đạo lý này từ xưa đã có, hiện giờ, ta hỏi nàng có nguyện ý nhận trừng phạt hay không?"
Tần Thục Phân lúc này đã lục thần vô chủ, nàng nói:
- Chỉ cần ngươi không nói ra, ta nguyện ý!"
Lăng Phong vận Tiêu Dao Câu Hồn đại pháp lên mắt, hắn nhìn nàng thật sâu, chỉ thấy Tần Thục Phân chấn động, đầu vội cúi xuống, lộ ra cổ trắng như tuyết.
- Vậy còn chờ cái gì, vào phòng đi!" Lăng Phong ra lệnh.
Tần Thục Phân ngoan ngoãn đi vào, muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu, mà
phía dưới của Lăng Phong đã cứng lắm rồi. Tần Thục Phân lúc này ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt đầy cầu khẩn, lại xen lẫn một tia xấu hổ.
- Ồ…thế nào? Lại muốn đổi ý sao?"
Lăng Phong chuyển mặt lạnh, trong mắt tinh quang bạo phát, đương nhiên là hắn không nhìn thấy vậy, mà chỉ cảm thấy thôi.
Sắc mặt Tần Thục Phân liên tục biến đổi, nhìn dáng vẻ thì nàng đang đau khổ đấu tranh, chỉ là lúc này Lăng Phong đã thêm một mồi lửa, hắn nói:
- Nàng không muốn ta cũng không bắt buộc, xem dáng vẻ nàng thì là không
chấp nhận sai đâu!"
Tần Thục Phân rút cục không chịu được nữa, nàng cúi đầu xuống, có thể nói, phương diện này là công lao của Tiêu Dao Câu Hồn đại pháp.
Lăng Phong tiếp tục uy bức, nói:
- Cởi váy ra đi!"
Tần Thục Phân không chút nhúc nhích, nàng kháng nghị trong im lặng.
Lăng Phong hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Ta kiên nhẫn có hạn, ta nói lại một lần nữa, cởi váy ra!"
Tần Thục Phân chậm rãi cởi đi đai lưng, chậm rãi cởi bỏ váy, lộ ra cặp mông trắng như tuyết vểnh cao, một mảnh rừng tươi tốt giữa hai chân.
Lập tức khiến trống ngực của Lăng Phong đập rất lợi hại, toàn thân nóng như lửa đốt.
Sau khi váy của Tần Thục Phân cởi ra đến gối, Lăng Phong ngồi xổm xuống, lấy tay miết nhẹ "hai nửa trái táo", hắn thấy cổ Tần Thục Phân đã đỏ rực, lại nhẹ nhàng nghẹn ngào.
- Không cho khóc!" Vừa nói, Lăng Phong vừa hung hăng vô lên mông nàng một cái.
Tần Thục Phân quả nhiên không ức chế được nữa, nàng khóc lớn.
Lăng Phong rất hài lòng, nói:
- Đã làm sai chuyện, chỉ cần nhận trừng phạt, ta sẽ không truy cứu nữa!"
Đây là hắn cho nàng một tia hy vọng, khiến nàng tăng thêm năng lực nhẫn nhục.
- Bách bách bách…"
Lăng Phong bắt đầu liên tục vỗ mạnh lên cái mông trắng mịn của nàng.
Tần Thục Phân cũng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ "ô ô ô".
Mới bắt đầu thì hình như rất đau, về lâu dần, trong tiếng rên rỉ của nàng còn
có một tia nỉ non. Xem ra, nàng có chút quen chuyện này rồi.
- Nói! Sau này có nghe lời hay không?" Lăng Phong vừa vỗ vừa hỏi.
- Đừng, nghe lời mà, hảo đệ đệ, tha cho ta đi!" Tần Thục Phân cúi đầu dấu dưới ngực, nói.
- Bảo ta là chủ nhân, là tướng công!" Lăng Phong quát lớn.
- Vâng, chủ nhân."
Tần Thục Phân đã không còn không chế được tư tưởng của chính mình nữa.
Lăng Phong vô cùng đắc ý, hắn ngừng lại, nhưng toàn thân cảm thấy đầy tràn sức mạnh, giống như núi lửa muốn phun trào vậy.
Lăng Phong nhìn Tần Thục Phân đang không ngừng rên rỉ, hắn phát hiện nàng giờ đã ướt át lắm rồi, dâm thủy của nàng chảy ra cũng ướt một mảng
lớn. Lăng Phong liền xoa chỗ ướt đó, đưa đến trước mặt nàng, nói:
- Đây là cái gì?"
- A!?"
Tần Thục Phân mắc cỡ quay đầu đi chỗ khác, nàng thật sự không ngờ được lúc này mà nàng lại "ra" nhiều như vậy.
Lăng Phong thấy mông nàng bị hắn đánh đỏ ửng lên, hắn không đành lòng
đánh tiếp nữa. Bàn tay bắt đầu chuyển thành vuốt ve, vuốt ve XB(chỗ
giữa hai chân) đầy co dãn của nàng.
- Không…" Tần Thục Phân vội vàng đè tay của Lăng Phong lại.
- Ồ…nhanh như vậy mà nàng đã quên lời mới nói rồi sao?" Lăng Phong lạnh nhạt nói.
- Ta!?"
Tần Thục Phân nhất thời ngây người, nàng lập tức nhẹ nhàng buông tay mình ra.
Lăng Phong lúc này đã hoàn toàn cởi váy của nàng xuống, trong lòng Tần Thục Phân biết hết rồi, có chống cự cũng vô dụng, đánh nhận mệnh để cho
Lăng Phong tùy ý cởi đồ của nàng.
Hai chú thỏ trắng nõn run rẩy xuất hiện, nhìn thấy chúng, dục hỏa trong lòng Lăng Phong lại tăng lên, hắn ôm cả người nàng vào lòng. Như vậy, Tần Thục Phân rất không thỏai mái, vì đai lưng của nàng đã cởi, vì thế thân thể giờ hoàn toàn lộ hết ra, nàng cảm thấy rất khuất nhục.
Lăng Phong ôm lấy Tần Thục Phân, đưa nàng tới giường. Lăng Phong dựa vào lịch duyệt đối với phụ nữ, hắn biết cách làm cho phụ nữ cam tâm tình nguyện hôn môi, biến cách tiến vào trong tâm hồn nàng.
Bởi vậy, Lăng Phong hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ đỏ hồng của nàng. Miệng của Tần Thục Phân quả thực rất nhỏ, nhìn rất mê người, khiến người ta chỉ muốn ngậm lấy.
Sau khi hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, hắn duỗi đầu lưỡi đi vào, khám phá không biết chán.
Thân thể Tần Thục Phân càng ngày càng mềm nhũn ra, giống như là không có xương vậy. Một lát sau, đầu lưỡi của nàng cũng duỗi ra, quấn quýt với lưỡi của Lăng Phong, sau đó Lăng Phong rời miệng nàng, hắn hôn dần xuống hai hạt anh đào ngọt ngào của nàng, màu đỏ hồng nổi bật trên nền tuyết trắng, Lăng Phong càng thêm tham lam, càng muốn vân vê, cảm giác mềm mềm lại cứng cứng này thật tuyệt vời.
Làm cho một mỹ phụ nhân cao quý như thế cầu xin hắn, nghĩ lại thật khiến người ta thấy kích thích, thật là thỏa mãn mà.
Quả nhiên cố gắng của Lăng Phong đã chiếm được hồi báo, Tần Thục Phân
không nhịn được mở miệng nói :
- Chủ nhân, hảo tướng công của ta, chàng khiến ngừơi ta khó chịu quá…chàng nhanh…ta muốn chàng…"
Biết chính mình đang muốn nói gì, nhưng mà mỹ phụ nhân rất khó có thể nói những lời này được.
Lăng Phong ra vẻ khó hiểu nói:
- Hảo nương tử, nàng muốn, nàng muốn cái gì hả?"
Trên mặt mỹ phụ nhân xuất hiện vẻ đỏ bừng mê người, sẵng giọng nói:
- Chủ nhân…chàng, chàng đừng hỏi những lời xấu hổ thế mà."
Lăng Phong tiếp tục giả bộ hồ đồ, nói:
- Tiến vào chỗ nào?"
- Tiến vào trong thân thể người ta đi!"
Vừa dứt lời, Tần Thục Phân đã cúi đầu xuống thật thấp.
- Nàng không sớm nói, hảo tỷ tỷ muốn ta làm chuyện đó, ta nhất định làm
ngay mà."
Nghe hắn nói, hình như hắn mới là người mắc cỡ thì phải.
Sớm đã chịu không nổi, Lăng Phong liền tách đôi chân của mỹ phụ nhân ra, sau đó hắn mạnh mẽ tiến vào, trong miệng hô lên:
- Thật sướng!"
Vốn tưởng rằng mỹ phụ nhân sẽ phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, nhưng mà không ngờ lại chỉ thấy một tiếng kêu thảm, đau đớn như đỗ quyên khóc
vậy.
Nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trở lên tái nhợt của Tần Thục Phân, Lăng Phong khó hiểu vô cùng, nói:
- Hảo tỷ tỷ, hảo nương tử, nàng làm sao thế?"
Nước mắt thống khổ tràn ra từ trong mắt mỹ phụ nhân Tần Thục Phân, nàng
vuốt vuốt bả vai Lăng Phong, nói:
- Tiểu bại hoại chàng đó, ta đánh chết chàng, đánh chết chàng."
Lăng Phong cũng không để ý nàng gọi hắn là "tiểu bại hoại", hắn thương tiếc mà khó hiểu, hỏi:
- Ta làm sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ Lăng Phong đúng là không biết, Tần Thục Phân nghĩ:
- Có lẽ là hắn thật sự không biết, cũng không phải là cố ý muốn làm đau mình."
Vừa nghĩ vậy, nàng mới dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn đau đớn nói:
- Tiểu bại hoại chàng đó, làm người ta đau chết mất!"
- Làm nàng đau, ta làm sao mà nàng đau?" Lăng Phong càng khó hiểu hơn.
Tần Thục Phân vẻ mặt không thể tin được nhìn Lăng Phong, hoài nghi hắn có phải là lần đầu tiên không, đến khi thấy hắn thật sự không biết, khuôn mặt nàng mới đỏ như lửa đốt, thẹn thùng nói:
- Của chàng rất lớn, khiến thân thể ta như nứt ra vậy."
Nghe thấy thế, Lăng Phong kinh ngạc vô cùng, hắn vỗ vỗ mỹ phụ nhân Tần
Thục Phân, an ủi:
- Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, hảo tỷ tỷ, hảo nương tử, là ta không tốt, nàng đánh ra đi."
Thấy dáng vẻ Lăng Phong như vậy, Tần Thục Phân làm sao nỡ lòng đánh
hắn, vì thế, nàng ngượng ngùng cúi đầu, nói:
- Ta không sao, chàng, chàng nhẹ một chút, ôn nhu một chút. Của chàng thật sự là rất lớn."
Nói thật, mới rồi lúc Lăng Phong tiến vào, Tần Thục Phân cảm thấy thống khổ không chịu nổi, thân thể như muốn nứt ra vậy, nàng lúc đó như muốn chết, nhưng mà hiện giờ đau đớn đã dần tiêu tan, hơn nữa toàn thân còn có cảm giác phong phú mà trước nay chưa từng có, cái loại khóai cảm mới mẻ khiến nàng hít thở không thông, nó cứ lan rộng khắp cơ thể nàng.
Lăng Phong lúc này đột nhiên "A" một tiếng, nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng thế nào mà lại chảy máu chứ?"
Phụ nữ chỉ có thể chảy máu ở lần đầu tiên, điều này chính là thường thức, Lăng Phong tất nhiên hiểu. Phải biết là, Tần Thục Phân cũng đã sinh hai con rồi, chẳng lẽ nàng vẫn còn là xử nữ sao? Cái này thật là quá mức tưởng tượng rồi!
''Có lẽ, có lẽ chính mình thật sự nhặt được bảo bối rồi!'' Lăng Phong thầm nghĩ.
thì vẫn chỉ là phụ nữ, tình cảm của nàng yếu ớt chứ không kiên định, nàng còn có một mặt nhu tình như nước, cho dù là phụ nữ có mạnh mẽ hơn nữa cũng vẫn phải có, bởi vì các nàng là loại động vật sống tình cảm.
Trong lòng Lăng Phong khó tránh khỏi tự trách, hắn thở dài nói:
- Hảo tỷ tỷ, xin lỗi, vừa rồi ta quá hung ác rồi. Đó là vì…Ài, ta quá gấp rồi.
Hảo tỷ tỷ, trong lòng nàng nếu khó chịu, nàng cứ đánh ta đi."
Khó có dịp Lăng Phong chịu cúi đầu như vậy, nói thật hắn không mạnh mẽ
làm tới, đó đã là chuyện khó mà lường được rồi. Trên điểm này, ngược lại khiến trong lòng Tần Thục Phân sửng sốt, đối với hắn lại tăng thêm vài phần hảo cảm.
Tần Thục Phân than thở một tiếng, nói:
- Không, là ta không tốt, ta làm sao lại đánh ngươi chứ. Ta vốn đã đáp ứng ngươi, nhưng mà ta không qua được cửa này, hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta. Không bằng chúng ta đổi phương thức khác…"
Nghe thấy Tần Thục Phân lại muốn đổi chủ ý, Lăng Phong vừa rồi còn áy
náy, lúc này lại trở nên lạnh lùng bá đạo, hắn hừ một tiếng, dĩ nhiên là không đồng ý với ý kiến của Tần Thục Phân.
Tần Thục Phân kinh ngạc nhìn Lăng Phong chuyển biến thái độ, trong lòng nàng run lên, nói:
- Ngươi…"
- Hóa ra trong lòng ngươi căn bản là không muốn cùng ta làm chuyện này
chút nào!" Lăng Phong nói:
- Chẳng qua ngươi đừng tự lừa dối mình nữa đi, thật ra là thân thể Nam Cung Hiên "không được", ngươi lâu này phòng không, nói cho ta xem, ngươi có khát vọng nam nhân hay không?"
Khi nói, ánh mắt hữu thần nhìn chằm chằm vào mỹ phụ nhân.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy mỹ phụ nhân Tần Thục Phân, Lăng Phong liền vì khí chất, sắc đẹp của nàng mà mê say, hắn hòan tòan không chú ý tới ánh mắt của nàng, lúc này nhìn lại, hắn thấy trong mắt nàng xuất hiện nỗi u oán vì không được thoải mãn của nữ nhân.
Bị người ta phát hiện bí mật trong lòng mình, thân thể Tần Thục Phân lại chấn động, nàng vội nói:
- Không, không, ta không có." Khi nói, hai má nàng cũng đã đỏ bừng.
- Để ta đây chứng mình cho ngươi xem đi."
Nói xong, hắn thừa dịp mỹ phụ nhân không chú ý, tay phải lấy thế sét đánh luồn vào trong váy của mỹ phụ nhân.
Tần Thục Phân sợ hãi kêu "A" một tiếng, nàng nói:
- Lăng Phong, ngươi
muốn làm cái gì?"
Thân thể vô cùng ngứa ngáy, Lăng Phong khiến nàng rất khó chịu.
Lăng Phong chậm rãi rút tay từ trong váy nàng ra, đem tay đặt gần khuôn
mặt trắng như ngọc của mỹ phụ nhân, nói:
- Ngươi nhìn đi, ngươi đã ướt đẫm rồi, còn nói là không muốn, ngươi nói một đằng làm một nẻo, thân thể ngươi đã phản bội tâm trí ngươi rồi."
Dứt lời, hắn đưa ngón tay mình đến cho nàng nhìn thật kỹ, sau đó cho vào trong miệng mình.
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân kêu "A" một tiếng, nói:
- Ngươi, ngươi…"
Từ nhỏ tới giờ, nàng chưa từng bị ai chỉ trích qua, lại càng không ai trước mặt nàng "ăn" thứ nước đó.
Phải biết rằng lúc này quan niệm về tam tòng tứ đức rất nghiêm cẩn. Vợ chồng trong lúc động phòng cũng rất nghiêm trang, chưa từng phóng đãng không kiềm chế như thế.
Động tác lúc này của Lăng Phong khiến lòng nàng rung động, Nam Cung Hiên chưa từng làm như vậy, dù là "người kia" mười tám năm trước, cùng chưa từng làm như thế.
Giờ phút này, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm cùng sự xúc động của nam nhân trước mặt. Đồng thời khi hắn chỉ trích nàng không thể phản bác được, đó là bởi vì điều Lăng Phong nói, chính là sự thật.
Lăng Phong thấy nàng cũng đã đầu hàng, sau đó ôn nhu nói:
- Người làm chuyện sai lầm, sẽ phải nhận trừng phạt, đạo lý này từ xưa đã có, hiện giờ, ta hỏi nàng có nguyện ý nhận trừng phạt hay không?"
Tần Thục Phân lúc này đã lục thần vô chủ, nàng nói:
- Chỉ cần ngươi không nói ra, ta nguyện ý!"
Lăng Phong vận Tiêu Dao Câu Hồn đại pháp lên mắt, hắn nhìn nàng thật sâu, chỉ thấy Tần Thục Phân chấn động, đầu vội cúi xuống, lộ ra cổ trắng như tuyết.
- Vậy còn chờ cái gì, vào phòng đi!" Lăng Phong ra lệnh.
Tần Thục Phân ngoan ngoãn đi vào, muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu, mà
phía dưới của Lăng Phong đã cứng lắm rồi. Tần Thục Phân lúc này ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt đầy cầu khẩn, lại xen lẫn một tia xấu hổ.
- Ồ…thế nào? Lại muốn đổi ý sao?"
Lăng Phong chuyển mặt lạnh, trong mắt tinh quang bạo phát, đương nhiên là hắn không nhìn thấy vậy, mà chỉ cảm thấy thôi.
Sắc mặt Tần Thục Phân liên tục biến đổi, nhìn dáng vẻ thì nàng đang đau khổ đấu tranh, chỉ là lúc này Lăng Phong đã thêm một mồi lửa, hắn nói:
- Nàng không muốn ta cũng không bắt buộc, xem dáng vẻ nàng thì là không
chấp nhận sai đâu!"
Tần Thục Phân rút cục không chịu được nữa, nàng cúi đầu xuống, có thể nói, phương diện này là công lao của Tiêu Dao Câu Hồn đại pháp.
Lăng Phong tiếp tục uy bức, nói:
- Cởi váy ra đi!"
Tần Thục Phân không chút nhúc nhích, nàng kháng nghị trong im lặng.
Lăng Phong hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Ta kiên nhẫn có hạn, ta nói lại một lần nữa, cởi váy ra!"
Tần Thục Phân chậm rãi cởi đi đai lưng, chậm rãi cởi bỏ váy, lộ ra cặp mông trắng như tuyết vểnh cao, một mảnh rừng tươi tốt giữa hai chân.
Lập tức khiến trống ngực của Lăng Phong đập rất lợi hại, toàn thân nóng như lửa đốt.
Sau khi váy của Tần Thục Phân cởi ra đến gối, Lăng Phong ngồi xổm xuống, lấy tay miết nhẹ "hai nửa trái táo", hắn thấy cổ Tần Thục Phân đã đỏ rực, lại nhẹ nhàng nghẹn ngào.
- Không cho khóc!" Vừa nói, Lăng Phong vừa hung hăng vô lên mông nàng một cái.
Tần Thục Phân quả nhiên không ức chế được nữa, nàng khóc lớn.
Lăng Phong rất hài lòng, nói:
- Đã làm sai chuyện, chỉ cần nhận trừng phạt, ta sẽ không truy cứu nữa!"
Đây là hắn cho nàng một tia hy vọng, khiến nàng tăng thêm năng lực nhẫn nhục.
- Bách bách bách…"
Lăng Phong bắt đầu liên tục vỗ mạnh lên cái mông trắng mịn của nàng.
Tần Thục Phân cũng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ "ô ô ô".
Mới bắt đầu thì hình như rất đau, về lâu dần, trong tiếng rên rỉ của nàng còn
có một tia nỉ non. Xem ra, nàng có chút quen chuyện này rồi.
- Nói! Sau này có nghe lời hay không?" Lăng Phong vừa vỗ vừa hỏi.
- Đừng, nghe lời mà, hảo đệ đệ, tha cho ta đi!" Tần Thục Phân cúi đầu dấu dưới ngực, nói.
- Bảo ta là chủ nhân, là tướng công!" Lăng Phong quát lớn.
- Vâng, chủ nhân."
Tần Thục Phân đã không còn không chế được tư tưởng của chính mình nữa.
Lăng Phong vô cùng đắc ý, hắn ngừng lại, nhưng toàn thân cảm thấy đầy tràn sức mạnh, giống như núi lửa muốn phun trào vậy.
Lăng Phong nhìn Tần Thục Phân đang không ngừng rên rỉ, hắn phát hiện nàng giờ đã ướt át lắm rồi, dâm thủy của nàng chảy ra cũng ướt một mảng
lớn. Lăng Phong liền xoa chỗ ướt đó, đưa đến trước mặt nàng, nói:
- Đây là cái gì?"
- A!?"
Tần Thục Phân mắc cỡ quay đầu đi chỗ khác, nàng thật sự không ngờ được lúc này mà nàng lại "ra" nhiều như vậy.
Lăng Phong thấy mông nàng bị hắn đánh đỏ ửng lên, hắn không đành lòng
đánh tiếp nữa. Bàn tay bắt đầu chuyển thành vuốt ve, vuốt ve XB(chỗ
giữa hai chân) đầy co dãn của nàng.
- Không…" Tần Thục Phân vội vàng đè tay của Lăng Phong lại.
- Ồ…nhanh như vậy mà nàng đã quên lời mới nói rồi sao?" Lăng Phong lạnh nhạt nói.
- Ta!?"
Tần Thục Phân nhất thời ngây người, nàng lập tức nhẹ nhàng buông tay mình ra.
Lăng Phong lúc này đã hoàn toàn cởi váy của nàng xuống, trong lòng Tần Thục Phân biết hết rồi, có chống cự cũng vô dụng, đánh nhận mệnh để cho
Lăng Phong tùy ý cởi đồ của nàng.
Hai chú thỏ trắng nõn run rẩy xuất hiện, nhìn thấy chúng, dục hỏa trong lòng Lăng Phong lại tăng lên, hắn ôm cả người nàng vào lòng. Như vậy, Tần Thục Phân rất không thỏai mái, vì đai lưng của nàng đã cởi, vì thế thân thể giờ hoàn toàn lộ hết ra, nàng cảm thấy rất khuất nhục.
Lăng Phong ôm lấy Tần Thục Phân, đưa nàng tới giường. Lăng Phong dựa vào lịch duyệt đối với phụ nữ, hắn biết cách làm cho phụ nữ cam tâm tình nguyện hôn môi, biến cách tiến vào trong tâm hồn nàng.
Bởi vậy, Lăng Phong hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ đỏ hồng của nàng. Miệng của Tần Thục Phân quả thực rất nhỏ, nhìn rất mê người, khiến người ta chỉ muốn ngậm lấy.
Sau khi hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, hắn duỗi đầu lưỡi đi vào, khám phá không biết chán.
Thân thể Tần Thục Phân càng ngày càng mềm nhũn ra, giống như là không có xương vậy. Một lát sau, đầu lưỡi của nàng cũng duỗi ra, quấn quýt với lưỡi của Lăng Phong, sau đó Lăng Phong rời miệng nàng, hắn hôn dần xuống hai hạt anh đào ngọt ngào của nàng, màu đỏ hồng nổi bật trên nền tuyết trắng, Lăng Phong càng thêm tham lam, càng muốn vân vê, cảm giác mềm mềm lại cứng cứng này thật tuyệt vời.
Làm cho một mỹ phụ nhân cao quý như thế cầu xin hắn, nghĩ lại thật khiến người ta thấy kích thích, thật là thỏa mãn mà.
Quả nhiên cố gắng của Lăng Phong đã chiếm được hồi báo, Tần Thục Phân
không nhịn được mở miệng nói :
- Chủ nhân, hảo tướng công của ta, chàng khiến ngừơi ta khó chịu quá…chàng nhanh…ta muốn chàng…"
Biết chính mình đang muốn nói gì, nhưng mà mỹ phụ nhân rất khó có thể nói những lời này được.
Lăng Phong ra vẻ khó hiểu nói:
- Hảo nương tử, nàng muốn, nàng muốn cái gì hả?"
Trên mặt mỹ phụ nhân xuất hiện vẻ đỏ bừng mê người, sẵng giọng nói:
- Chủ nhân…chàng, chàng đừng hỏi những lời xấu hổ thế mà."
Lăng Phong tiếp tục giả bộ hồ đồ, nói:
- Tiến vào chỗ nào?"
- Tiến vào trong thân thể người ta đi!"
Vừa dứt lời, Tần Thục Phân đã cúi đầu xuống thật thấp.
- Nàng không sớm nói, hảo tỷ tỷ muốn ta làm chuyện đó, ta nhất định làm
ngay mà."
Nghe hắn nói, hình như hắn mới là người mắc cỡ thì phải.
Sớm đã chịu không nổi, Lăng Phong liền tách đôi chân của mỹ phụ nhân ra, sau đó hắn mạnh mẽ tiến vào, trong miệng hô lên:
- Thật sướng!"
Vốn tưởng rằng mỹ phụ nhân sẽ phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, nhưng mà không ngờ lại chỉ thấy một tiếng kêu thảm, đau đớn như đỗ quyên khóc
vậy.
Nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trở lên tái nhợt của Tần Thục Phân, Lăng Phong khó hiểu vô cùng, nói:
- Hảo tỷ tỷ, hảo nương tử, nàng làm sao thế?"
Nước mắt thống khổ tràn ra từ trong mắt mỹ phụ nhân Tần Thục Phân, nàng
vuốt vuốt bả vai Lăng Phong, nói:
- Tiểu bại hoại chàng đó, ta đánh chết chàng, đánh chết chàng."
Lăng Phong cũng không để ý nàng gọi hắn là "tiểu bại hoại", hắn thương tiếc mà khó hiểu, hỏi:
- Ta làm sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ Lăng Phong đúng là không biết, Tần Thục Phân nghĩ:
- Có lẽ là hắn thật sự không biết, cũng không phải là cố ý muốn làm đau mình."
Vừa nghĩ vậy, nàng mới dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn đau đớn nói:
- Tiểu bại hoại chàng đó, làm người ta đau chết mất!"
- Làm nàng đau, ta làm sao mà nàng đau?" Lăng Phong càng khó hiểu hơn.
Tần Thục Phân vẻ mặt không thể tin được nhìn Lăng Phong, hoài nghi hắn có phải là lần đầu tiên không, đến khi thấy hắn thật sự không biết, khuôn mặt nàng mới đỏ như lửa đốt, thẹn thùng nói:
- Của chàng rất lớn, khiến thân thể ta như nứt ra vậy."
Nghe thấy thế, Lăng Phong kinh ngạc vô cùng, hắn vỗ vỗ mỹ phụ nhân Tần
Thục Phân, an ủi:
- Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, hảo tỷ tỷ, hảo nương tử, là ta không tốt, nàng đánh ra đi."
Thấy dáng vẻ Lăng Phong như vậy, Tần Thục Phân làm sao nỡ lòng đánh
hắn, vì thế, nàng ngượng ngùng cúi đầu, nói:
- Ta không sao, chàng, chàng nhẹ một chút, ôn nhu một chút. Của chàng thật sự là rất lớn."
Nói thật, mới rồi lúc Lăng Phong tiến vào, Tần Thục Phân cảm thấy thống khổ không chịu nổi, thân thể như muốn nứt ra vậy, nàng lúc đó như muốn chết, nhưng mà hiện giờ đau đớn đã dần tiêu tan, hơn nữa toàn thân còn có cảm giác phong phú mà trước nay chưa từng có, cái loại khóai cảm mới mẻ khiến nàng hít thở không thông, nó cứ lan rộng khắp cơ thể nàng.
Lăng Phong lúc này đột nhiên "A" một tiếng, nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng thế nào mà lại chảy máu chứ?"
Phụ nữ chỉ có thể chảy máu ở lần đầu tiên, điều này chính là thường thức, Lăng Phong tất nhiên hiểu. Phải biết là, Tần Thục Phân cũng đã sinh hai con rồi, chẳng lẽ nàng vẫn còn là xử nữ sao? Cái này thật là quá mức tưởng tượng rồi!
''Có lẽ, có lẽ chính mình thật sự nhặt được bảo bối rồi!'' Lăng Phong thầm nghĩ.
/898
|