Buổi sáng hôm nay, các đệ tử Hoa Sơn đều dậy rất sớm, treo đèn kết hoa, không khí vô cùng náo nhiệt. Lục Thanh Phong khó lắm mới xuất quan một lần, càng huống chi lần này lại muốn coi tu vi biểu hiện của các đệ tử, mọi người đều muốn tranh thủ cơ hội để được chưởng môn chú ý và xem trọng, tạo ấn tượng tốt trong mắt Lục Thanh Phong.
Sau khi ăn sáng, tất cả đệ tử đều tập trung tại quảng trường ở sơn môn. Sư phụ cùng sư nương ngồi ở trên đài cao, xem các đệ tử luận võ. Quả nhiên đúng như lời Tạ Lâm Lan nói, Lục Thanh Phong giao cho Lục Thừa Thiên một bản danh sách, trên đó có viết rất rõ ràng ai luận võ với ai.
Một cặp đệ tử cùng nhau tỷ thí, thi thoảng lên tới cao trào, thấy vậy mọi người đều im lặng chăm chú xem, khi thì vì cao thủ khen ngợi, khi thì vì người thua thở dài. Mà sư phụ Lục Thanh Phong chỉ yên lặng quan sát, không có nói một lời nào.
Chưa cần đến nửa ngày, người đủ tư cách lên đài cũng đã hết, đến phiên thể hiện của đệ tử đích truyền. Đầu tiên là Lục Thừa Thiên, đối thủ của hắn là Hà Vĩ Thu.
Vô luận võ công, chiêu thức hay nội công, Hà Vĩ Thu kỳ thật vẫn không phải là đối thủ của Lục Thừa Thiên. Nhưng dù sao cũng là đại sư huynh và nhị sư huynh, thành ra cuộc tỉ thí cũng hấp dẫn mục quang của mọi người. Nhưng không ai có thể nghĩ tới, Lục Thừa Thiên cư nhiên dùng không quá năm mươi hiệp đã đánh bại Hà Vĩ Thu, trong nháy mắt trường kiếm của Hà Vĩ Thu rớt khỏi tay, toàn trường đều chấn động.
- Đại sư huynh thật giỏi quá!!"
- Đại sư huynh giỏi nhất!!"
Tiếng hoan hô của Hoa Sơn đệ tử vang vọng cả bầu trời ở Hoa Sơn, nghiễm nhiên là khí thế của một người tương lai kế vị chức trưởng môn. Lục Thanh Phong quan sát vốn trong mắt không có chút biểu tình nào, đột nhiên lộ ra ý cười, tựa như tán thưởng đối với Lục Thừa Thiên.
Trái ngược lại là sư nương, nàng không có chút phản ứng nào, mà là đem ánh mắt nhìn chăm chú lên người Lăng Phong.
Lăng phong trong lòng một trận đắc ý, nghĩ không ra sư nương nhìn mình như thế, hắn cảm thấy tràn đầy tự hào. Trong các đệ tử đích truyền, Lục Thừa Thiên đã đấu với Hà Vĩ Thu, Lăng Phong không cần nghĩ cũng biết, đối thủ của mình dám chắc là Vương Bỉnh Hạo.
Trận đấu thứ hai tiếp theo là do hai vị sư tỷ giao đấu, tự nhiên chính là Đàm Uyển Phượng và Tạ Lâm Lan. Hai người cũng rất có quy củ, đầu tiên hướng đối phương ôm quyền, sau đó hướng trường kiếm đối nhau.
Cùng là Hoa Sơn Ngọc Nữ Kiếm Pháp, chiêu thức Ngọc Nữ Kiếm Pháp của Đàm Uyển Phượng tuần tự không hề sơ hở, vừa chuẩn vựa đẹp, thân thể dung mạo nàng tựa như thiên tiên hạ phàm, thiên hạ vô song. So sánh với Đàm Uyển Phượng lô hỏa thuần thanh, kiếm chiêu của Tạ Lâm Lan có vẻ kém chút hỏa hầu, nhưng là nhiều ngày cùng Lăng Phong tu luyện Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh, nội lực của Tạ Lâm Lan tăng tiến nhiều, bởi vậy mặc dù kiếm pháp không thành thạo bằng Đàm Uyển Phượng, nhưng nhờ có nội lực cường đại đền bù cho sự thiếu sót của chiêu thức.
Nếu đổi lại là ngày thường, Tạ Lâm Lan cùng Đàm Uyển Phượng đối chiêu, đó là chuyện trong vòng trăm chiêu, mà Tạ Lâm Lan cũng chưa bao giờ có thể chống lại được trăm chiêu của Đàm Uyển Phượng.
Nhưng cảnh tượng hôm nay lại khác, sau một trăm chiêu, ba trăm chiêu, năm trăm chiêu, cho tới tám trăm chiêu, song phương vẫn bất phân thắng bại. Các đệ tử nhìn thấy hai vị sư tỷ tựa như thiên tiên đang tỷ thí trên tràng, lại tựa như đang hân thường điệu múa đẹp nhất vậy, họ như ngốc như say, căn bản đã quên mất đây là tỷ thí rồi.
Có lẽ các đệ tử khác không có phát hiện ra sự thay đổi này, nhưng lại khiến cho Lục Thanh Phong cùng sư nương bên cạnh quan chiến đều giật mình không thôi, Tạ Lâm Lan từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy, nội kình như thể vĩnh viễn không tận, liên miên không dứt.
Người cũng đồng dạng cảm thấy giật mình còn có Đàm Uyển Phượng, nàng chẳng ngờ vị sư muội vốn biết rõ này, cư nhiên lại có thể cùng mình đánh tới tám trăm chiêu, mà không hề rơi vào thế hạ phong?!
Có lẽ sau một thời gian dài giằng co, Tạ Lâm Lan đột nhiên thấy được thắng lợi, vì vậy cố hơn rất nhiều, hiển lộ ra sự nôn nóng, không ngừng tiến công. Còn lại là Đàm Uyển Phượng bất động thanh sắc, tùy ý ứng đối, Nhất cử nhất động của nàng, đều như là vô ý, nhưng chỉ cần tỉ mỷ quan sát, thì lại rất có bài bản, khiến người ta không thể không phục.
- Keng ..." một thanh âm va chạm ngân vang, toàn trường đều cảm thấy đinh tai nhức óc, mắt đều mở to hút vào kiếm vũ của song kiếm xuất ra.
Kình khí thật mạnh!
Lại một lần nữa làm các đệ tử mở rộng tầm mắt, chỉ thấy kiếm của Tạ Lâm Lan rơi xuống đất, trên quần áo nàng còn bị đâm thủng vài lỗ nhỏ. Đàm Uyển Phượng vẫn như cũ ngạo kiếm dựng thẳng.
- Sư tỷ võ công cao cường, Lâm Lan thua rồi!" Tạ Lâm Lan biết địch không lại, liền chủ động nhận thua.
Tức thì toàn trường Hoa Sơn đệ tử phát ra tiếng hoan hô như sấm dậy, lần hoan hô này còn vượt qua cả lúc nãy hoan hô Lục Thừa Thiên. Trong mắt các đệ tử Hoa Sơn, Đàm Uyển Phượng và Tạ Lâm Lan chính là hóa thân của Hoa Sơn tối mỹ, đương nhiên sư nương lại càng như vậy.
- Tốt, tốt, tốt lắm!!!" Lục Thanh Phong liên tiếp dùng đến ba từ "tốt" để tán dương võ công của hai đệ tử, quay lại mỉm cười nói với sư nương:
- Sư muội, đệ tử nàng dạy càng ngày càng xuất sắc, không quá mấy năm nữa , xem ra ta cũng phải xếp dưới rồi.
Sư nương hoàn toàn không tỏ vẻ cảm kích, nhàn nhạt nói:
- Nếu ông lại bế quan, đệ tử Hoa Sơn cũng chỉ biết có sư nương mà không có sư phụ ."
Lục Thanh Phong mỉm cười, nắm tay sư nương, trấn an nói:
- Nàng chính là ta, có sư nương cũng là được rồi."
Sư nương rút tay về, nghiêm mặt thản nhiên nói:
- Trước mặt các đệ tử, bộ dáng do dự không quyết, ông có còn là chưởng môn một phái không."
- Được, được, đều nghe theo nàng." Lục Thanh Phong cười trừ nói.
Toàn bộ cuộc đối thoại của sư phụ và sư nương, đều không thể thoát khỏi lỗ tai của Lăng Phong, theo Lăng Phong thấy, sư nương đối với vị sư phụ này nhất định là có thành kiến rất lớn, nếu không sẽ không băng lãnh như thế. Nói cách khác, sư phụ nhất định không có giao đủ bài tập (xxx), bằng không sư nương sẽ không đến mức cả tay cũng không cho hắn cầm. Lại nhìn Tạ Lâm Lan và Lục Phi Nhi, được chính mình gắt gao tưới tắm, nào đến phiên các nàng nói không chứ? Bởi vậy có thể đoán, Lục Thanh Phong là người chồng không có chủ kiến, quá nửa là một người quản giáo!
- Trận tỉ thí cuối cùng, là Vương Bỉnh Hạo đấu với Lăng Phong! Mời hai người lên đài!" Lục Thừa Thiên lúc này lớn tiếng tuyên bố.
- Tại sao lại là sư đệ đấu với sư huynh, cha, Lăng sư đệ mới tới Hoa Sơn không lâu, chi bằng để con cùng y so chiêu." Lục Phi Nhi ái phu tâm thiết (nóng lòng vì yêu chồng), sợ Vương Bỉnh Hạo gây bất lợi cho Lăng Phong, vì vậy không đợi Lăng Phong và Vương Bỉnh Hạo lên đài, nàng đã đứng ra nói với Lục Thanh Phong. Việc nàng lo lắng cũng có đạo lý, phải biết rằng Vương Bỉnh Hạo rất muốn hại Lăng Phong, không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai, càng huống chi còn có tiền lệ làm chứng.
Vương Bỉnh Hạo thấy Lục Phi Nhi vì Lăng Phong cầu tình, sự đố kỵ trong lòng càng thêm gay gắt, nổi giận đùng đùng, tức thì căm tức nói với Lăng Phong:
- Thất sư đệ, nếu ngươi cần có đến nữ nhân cầu tình thay mình, ta thấy ngươi căn bản không xứng làm đệ tử Hoa Sơn ..."
- Vương Bỉnh Hạo, huynh nói cái gì?" Lục Phi Nhi nghe xong, lúc này nhảy dựng lên, nói:
- Huynh, trong lòng huynh mưu tính gì, đừng tưởng các Hoa Sơn đệ tử không biết!"
- Phi Nhi, không được làm càn!!" Lục Thanh Phong nhất thời tức giận nhìn Lục Phi Nhi, nói:
- Bất quá chỉ là một hồi tỷ thí, ngươi khẩn trương cái gì?"
- Cha ..."
- Phi Nhi, im miệng!" Lục Phi Nhi đang muốn nói cho Lục Thanh Phong biết sai phạm lần trước của Vương Bỉnh Hạo, lại bị sư nương dọa, nếu nàng còn càn quấy, sẽ phạt nàng diện bích một năm.
- Mẹ ... người như thế nào cũng ..." Lục Phi Nhi vừa bị quát như vậy, trong lòng cảm thấy ủy khuất trào lên.
Lăng Phong cũng không để ý Lục Phi Nhi, trực tiếp đi lên đài, nhìn sự hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng của Vương Bỉnh Hạo, Lăng Phong rất trấn định, hắn chuyển mắt nhìn Lục Phi Nhi, ý bảo nàng cứ yên tâm.
Vương Bỉnh Hạo vừa nhìn thấy Lăng Phong, tức thì lửa giận bừng bừng, nhãn tình đỏ rực. Nếu như không có người bên cạnh đang nhìn, hắn đã sớm muốn tới giải quyết Lăng Phong rồi . Hắn cảm thấy tên gia hỏa Lăng Phong này thật đáng hận, làm hỏng chuyện tốt của mình, hắn đối với Lục Phi Nhi tràn đầy dã tâm, Vương Bỉnh Hạo chung quy vẫn muốn tìm một cơ hội diệt trừ Lăng Phong. Lúc này luận võ, cho dù không thể giết hắn, cũng có thể giáo huấn hắn một chút.
Ngoại trừ Lục Phi Nhi ra, ánh mắt lo lắng cùng quan tâm còn có ở Tạ Lâm Lan, Đàm Uyển Phượng, đương nhiên của sư nương cũng có không ít, nhưng muốn nói tới cảm tình, thì phức tạp nhất có lẽ là Lục Phi Nhi. Nàng đã hoàn toàn bị Lăng Phong chinh phục, quyết một lòng yêu thương hắn, sâu tới mức không thể tự kiềm chế được. Do không biết võ công của Lăng Phong cao thấp thế nào, vừa rồi nàng mạo hiểm thuyết phục phụ thân sửa đổi việc tỷ thí thì bị trách phạt, trên đài Lăng Phong vẫn bất động, đứng im đối diện Vương Bỉnh Hạo.
- Sư huynh, xin chỉ giáo!"
Một câu nói của Lăng Phong, kỳ thật chính là lời tuyên cáo bắt đầu cuộc tỉ thí, Lục Phi Nhi nghe thấy trong lời nói của Lăng Phong tràn ngập vị liều chết đánh cuộc, không khỏi chấn động, đầu tóc ngứa ran, nghĩ không ra cục diện đột nhiên lại diễn biến thế này. Cuộc tỉ thí này tuy nhìn như một cuộc giao đấu bình thường, nhưng thật ra đó chính là cuộc đấu sinh tử.
Lục Phi Nhi khi nhìn thấy bóng lưng hung vĩ của Lăng Phong, trong lòng lại nổi lên một niềm sùng kính vô hạn, đây là một loại cảnh giới tinh thần. Một nam nhân có thể vì một nữ nhân mà ngay cả sinh tử cũng không thèm để ý, thử hỏi có thể không làm nữ nhân động tâm?
Nhất thời hiện trường một mảng tĩnh lặng, cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.
Lăng Phong cùng Vương Bỉnh Hạo thành thế giằng co, chỉ cách nhau có ba chục bước.
Có lẽ sự khẩn trương của Lục Phi Nhi vừa rồi lây sang mọi người, các đệ tử đang vây quanh hiện trường xem hô hấp đều như ngưng lại, bầu không khí khẩn trương làm cho người ta không thở nổi.
Vương Bỉnh Hạo lãnh khốc cười, châm chọc nói:
- Lăng sư đệ, nếu ngươi sợ thua, bây giờ rút lui vẫn còn kịp đó!"
Lăng Phong không nói gì, chậm rãi rút kiếm đeo bên hông ra, chĩa thẳng vào Vương Bỉnh Hạo.
Hành động này chính là đang tuyên chiến.
- Soạt!" trường kiếm của Vương Bỉnh Hạo ra khỏi vỏ, hướng về Lăng Phong.
Lăng phong một bộ phong phạm đại gia, mỉm cười nói:
- Sư huynh, mời!"
- Muốn chết!!" Trường kiếm trên tay Vương Bỉnh Hạo rung lên, một cổ sát khí lạnh như băng tuyết lập tức bao phủ Lăng Phong, thậm chí ảnh hưởng tới toàn trường, cho dù là đệ tử đứng xem ở xa, nhưng cũng sinh ra cảm giác tâm đảm lạnh ngắt thật đáng sợ.
Võ công kinh hãi như thế, nếu không phải lúc lâm trận đối địch sinh tử quan đầu, sao có thể dùng đến?
Hai người tuổi tác gần như nhau, nhưng Vương Bỉnh Hạo đã dương danh võ lâm, còn Lăng Phong chỉ là kẻ mới vào giang hồ mà thôi.
Trong các sư huynh, sư tỷ ở Hoa Sơn, trừ Lục Thừa Thiên, Đàm Uyển Phượng ra, giang hồ xếp hạng cao nhất chính là Vương Bỉnh Hạo, hắn so với nhị sư huynh Hà Vĩ Thu võ công vốn còn cao hơn, danh tiếng có thể gần sát Đại sư huynh Lục Thừa Thiên.
Vương Bỉnh Hạo vừa lên đài đã như uy hiếp toàn trường, khí thế bức nhân. Hắn không thể thua, không chỉ vì tranh đấu mà còn vì tranh đoạt Lục Phi Nhi, còn liên quan đến địa vị của hắn ở Hoa Sơn, liên quan đến sĩ diện của nam nhân.
Vương Bỉnh Hạo không thể không thắng.
Kiếm phong nổi lên.
Trường kiếm trên tay Lăng Phong rung động, lúc đầu tiếng vang như có như không, đảo mắt đã biến thành như rồng ngâm thấu trời, vang tận biển sâu, tiếng kiếm rít phiêu hốt hư miễu đến cực điểm.
Lăng Phong đã muốn xuất chiêu!
Lăng Phong chủ động tiến công, khiến đối thủ cùng những người đang xem rất khó lường, nhất là tiếng kiếm rít cùng kiếm thế chẳng những không có chỗ phối hợp nào, mà còn hoàn toàn trái ngược nhau, mâu thuẫn trong đó chẳng những khiến kẻ khác khó có thể tiếp thụ, mà càng khiến không người nào có thể tin nổi.
Chẳng lẽ trên Ngọc Nữ phong Tư quá nhai thật sự ẩn giấu tất cả võ học tinh túy trăm ngàn năm qua của Hoa Sơn, mỗi người đến đó diện bích võ công đều đột nhiên tăng mạnh?!
Kiếm khí, kiếm thanh của Lăng Phong bao phủ cả không gian nơi tràng quyết chiến, kiếm âm lặp đi lặp lại như sóng đánh dồn dập, không ngừng bao vây, quấn lấy, kẻ khác muốn thoát ra cũng khó, như vĩnh viễn chạy không ra khỏi cái mê cung âm thanh này. Trường kiếm của Lăng Phong bỗng hóa thành một vệt sáng, mãnh mẽ khoan thủng bức tường khí của Vương Bỉnh Hạo tạo thành một con đường lớn, kiếm xuất ra vơi tốc độ kinh người công thẳng vào ngực Vương Bỉnh Hạo..
Động tác của Lăng Phong tiêu sái phiêu dật, phong cách độc nhất vô nhị, thiếu niên lão thành (ý nói còn trẻ mà trông như đã lớn), một chút cũng nhìn không ra Lăng Phong mới chỉ mười sáu tuổi, hắn phảng phất như một cao thủ kiếm tông.
Lục Thanh Phong một bên quan sát, trong lòng không khỏi một trận kinh ngạc, lão phảng phất thấy được một thân ảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, một thân ảnh vô địch.
Tiêu Dao Vương?!
Sau khi ăn sáng, tất cả đệ tử đều tập trung tại quảng trường ở sơn môn. Sư phụ cùng sư nương ngồi ở trên đài cao, xem các đệ tử luận võ. Quả nhiên đúng như lời Tạ Lâm Lan nói, Lục Thanh Phong giao cho Lục Thừa Thiên một bản danh sách, trên đó có viết rất rõ ràng ai luận võ với ai.
Một cặp đệ tử cùng nhau tỷ thí, thi thoảng lên tới cao trào, thấy vậy mọi người đều im lặng chăm chú xem, khi thì vì cao thủ khen ngợi, khi thì vì người thua thở dài. Mà sư phụ Lục Thanh Phong chỉ yên lặng quan sát, không có nói một lời nào.
Chưa cần đến nửa ngày, người đủ tư cách lên đài cũng đã hết, đến phiên thể hiện của đệ tử đích truyền. Đầu tiên là Lục Thừa Thiên, đối thủ của hắn là Hà Vĩ Thu.
Vô luận võ công, chiêu thức hay nội công, Hà Vĩ Thu kỳ thật vẫn không phải là đối thủ của Lục Thừa Thiên. Nhưng dù sao cũng là đại sư huynh và nhị sư huynh, thành ra cuộc tỉ thí cũng hấp dẫn mục quang của mọi người. Nhưng không ai có thể nghĩ tới, Lục Thừa Thiên cư nhiên dùng không quá năm mươi hiệp đã đánh bại Hà Vĩ Thu, trong nháy mắt trường kiếm của Hà Vĩ Thu rớt khỏi tay, toàn trường đều chấn động.
- Đại sư huynh thật giỏi quá!!"
- Đại sư huynh giỏi nhất!!"
Tiếng hoan hô của Hoa Sơn đệ tử vang vọng cả bầu trời ở Hoa Sơn, nghiễm nhiên là khí thế của một người tương lai kế vị chức trưởng môn. Lục Thanh Phong quan sát vốn trong mắt không có chút biểu tình nào, đột nhiên lộ ra ý cười, tựa như tán thưởng đối với Lục Thừa Thiên.
Trái ngược lại là sư nương, nàng không có chút phản ứng nào, mà là đem ánh mắt nhìn chăm chú lên người Lăng Phong.
Lăng phong trong lòng một trận đắc ý, nghĩ không ra sư nương nhìn mình như thế, hắn cảm thấy tràn đầy tự hào. Trong các đệ tử đích truyền, Lục Thừa Thiên đã đấu với Hà Vĩ Thu, Lăng Phong không cần nghĩ cũng biết, đối thủ của mình dám chắc là Vương Bỉnh Hạo.
Trận đấu thứ hai tiếp theo là do hai vị sư tỷ giao đấu, tự nhiên chính là Đàm Uyển Phượng và Tạ Lâm Lan. Hai người cũng rất có quy củ, đầu tiên hướng đối phương ôm quyền, sau đó hướng trường kiếm đối nhau.
Cùng là Hoa Sơn Ngọc Nữ Kiếm Pháp, chiêu thức Ngọc Nữ Kiếm Pháp của Đàm Uyển Phượng tuần tự không hề sơ hở, vừa chuẩn vựa đẹp, thân thể dung mạo nàng tựa như thiên tiên hạ phàm, thiên hạ vô song. So sánh với Đàm Uyển Phượng lô hỏa thuần thanh, kiếm chiêu của Tạ Lâm Lan có vẻ kém chút hỏa hầu, nhưng là nhiều ngày cùng Lăng Phong tu luyện Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh, nội lực của Tạ Lâm Lan tăng tiến nhiều, bởi vậy mặc dù kiếm pháp không thành thạo bằng Đàm Uyển Phượng, nhưng nhờ có nội lực cường đại đền bù cho sự thiếu sót của chiêu thức.
Nếu đổi lại là ngày thường, Tạ Lâm Lan cùng Đàm Uyển Phượng đối chiêu, đó là chuyện trong vòng trăm chiêu, mà Tạ Lâm Lan cũng chưa bao giờ có thể chống lại được trăm chiêu của Đàm Uyển Phượng.
Nhưng cảnh tượng hôm nay lại khác, sau một trăm chiêu, ba trăm chiêu, năm trăm chiêu, cho tới tám trăm chiêu, song phương vẫn bất phân thắng bại. Các đệ tử nhìn thấy hai vị sư tỷ tựa như thiên tiên đang tỷ thí trên tràng, lại tựa như đang hân thường điệu múa đẹp nhất vậy, họ như ngốc như say, căn bản đã quên mất đây là tỷ thí rồi.
Có lẽ các đệ tử khác không có phát hiện ra sự thay đổi này, nhưng lại khiến cho Lục Thanh Phong cùng sư nương bên cạnh quan chiến đều giật mình không thôi, Tạ Lâm Lan từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy, nội kình như thể vĩnh viễn không tận, liên miên không dứt.
Người cũng đồng dạng cảm thấy giật mình còn có Đàm Uyển Phượng, nàng chẳng ngờ vị sư muội vốn biết rõ này, cư nhiên lại có thể cùng mình đánh tới tám trăm chiêu, mà không hề rơi vào thế hạ phong?!
Có lẽ sau một thời gian dài giằng co, Tạ Lâm Lan đột nhiên thấy được thắng lợi, vì vậy cố hơn rất nhiều, hiển lộ ra sự nôn nóng, không ngừng tiến công. Còn lại là Đàm Uyển Phượng bất động thanh sắc, tùy ý ứng đối, Nhất cử nhất động của nàng, đều như là vô ý, nhưng chỉ cần tỉ mỷ quan sát, thì lại rất có bài bản, khiến người ta không thể không phục.
- Keng ..." một thanh âm va chạm ngân vang, toàn trường đều cảm thấy đinh tai nhức óc, mắt đều mở to hút vào kiếm vũ của song kiếm xuất ra.
Kình khí thật mạnh!
Lại một lần nữa làm các đệ tử mở rộng tầm mắt, chỉ thấy kiếm của Tạ Lâm Lan rơi xuống đất, trên quần áo nàng còn bị đâm thủng vài lỗ nhỏ. Đàm Uyển Phượng vẫn như cũ ngạo kiếm dựng thẳng.
- Sư tỷ võ công cao cường, Lâm Lan thua rồi!" Tạ Lâm Lan biết địch không lại, liền chủ động nhận thua.
Tức thì toàn trường Hoa Sơn đệ tử phát ra tiếng hoan hô như sấm dậy, lần hoan hô này còn vượt qua cả lúc nãy hoan hô Lục Thừa Thiên. Trong mắt các đệ tử Hoa Sơn, Đàm Uyển Phượng và Tạ Lâm Lan chính là hóa thân của Hoa Sơn tối mỹ, đương nhiên sư nương lại càng như vậy.
- Tốt, tốt, tốt lắm!!!" Lục Thanh Phong liên tiếp dùng đến ba từ "tốt" để tán dương võ công của hai đệ tử, quay lại mỉm cười nói với sư nương:
- Sư muội, đệ tử nàng dạy càng ngày càng xuất sắc, không quá mấy năm nữa , xem ra ta cũng phải xếp dưới rồi.
Sư nương hoàn toàn không tỏ vẻ cảm kích, nhàn nhạt nói:
- Nếu ông lại bế quan, đệ tử Hoa Sơn cũng chỉ biết có sư nương mà không có sư phụ ."
Lục Thanh Phong mỉm cười, nắm tay sư nương, trấn an nói:
- Nàng chính là ta, có sư nương cũng là được rồi."
Sư nương rút tay về, nghiêm mặt thản nhiên nói:
- Trước mặt các đệ tử, bộ dáng do dự không quyết, ông có còn là chưởng môn một phái không."
- Được, được, đều nghe theo nàng." Lục Thanh Phong cười trừ nói.
Toàn bộ cuộc đối thoại của sư phụ và sư nương, đều không thể thoát khỏi lỗ tai của Lăng Phong, theo Lăng Phong thấy, sư nương đối với vị sư phụ này nhất định là có thành kiến rất lớn, nếu không sẽ không băng lãnh như thế. Nói cách khác, sư phụ nhất định không có giao đủ bài tập (xxx), bằng không sư nương sẽ không đến mức cả tay cũng không cho hắn cầm. Lại nhìn Tạ Lâm Lan và Lục Phi Nhi, được chính mình gắt gao tưới tắm, nào đến phiên các nàng nói không chứ? Bởi vậy có thể đoán, Lục Thanh Phong là người chồng không có chủ kiến, quá nửa là một người quản giáo!
- Trận tỉ thí cuối cùng, là Vương Bỉnh Hạo đấu với Lăng Phong! Mời hai người lên đài!" Lục Thừa Thiên lúc này lớn tiếng tuyên bố.
- Tại sao lại là sư đệ đấu với sư huynh, cha, Lăng sư đệ mới tới Hoa Sơn không lâu, chi bằng để con cùng y so chiêu." Lục Phi Nhi ái phu tâm thiết (nóng lòng vì yêu chồng), sợ Vương Bỉnh Hạo gây bất lợi cho Lăng Phong, vì vậy không đợi Lăng Phong và Vương Bỉnh Hạo lên đài, nàng đã đứng ra nói với Lục Thanh Phong. Việc nàng lo lắng cũng có đạo lý, phải biết rằng Vương Bỉnh Hạo rất muốn hại Lăng Phong, không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai, càng huống chi còn có tiền lệ làm chứng.
Vương Bỉnh Hạo thấy Lục Phi Nhi vì Lăng Phong cầu tình, sự đố kỵ trong lòng càng thêm gay gắt, nổi giận đùng đùng, tức thì căm tức nói với Lăng Phong:
- Thất sư đệ, nếu ngươi cần có đến nữ nhân cầu tình thay mình, ta thấy ngươi căn bản không xứng làm đệ tử Hoa Sơn ..."
- Vương Bỉnh Hạo, huynh nói cái gì?" Lục Phi Nhi nghe xong, lúc này nhảy dựng lên, nói:
- Huynh, trong lòng huynh mưu tính gì, đừng tưởng các Hoa Sơn đệ tử không biết!"
- Phi Nhi, không được làm càn!!" Lục Thanh Phong nhất thời tức giận nhìn Lục Phi Nhi, nói:
- Bất quá chỉ là một hồi tỷ thí, ngươi khẩn trương cái gì?"
- Cha ..."
- Phi Nhi, im miệng!" Lục Phi Nhi đang muốn nói cho Lục Thanh Phong biết sai phạm lần trước của Vương Bỉnh Hạo, lại bị sư nương dọa, nếu nàng còn càn quấy, sẽ phạt nàng diện bích một năm.
- Mẹ ... người như thế nào cũng ..." Lục Phi Nhi vừa bị quát như vậy, trong lòng cảm thấy ủy khuất trào lên.
Lăng Phong cũng không để ý Lục Phi Nhi, trực tiếp đi lên đài, nhìn sự hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng của Vương Bỉnh Hạo, Lăng Phong rất trấn định, hắn chuyển mắt nhìn Lục Phi Nhi, ý bảo nàng cứ yên tâm.
Vương Bỉnh Hạo vừa nhìn thấy Lăng Phong, tức thì lửa giận bừng bừng, nhãn tình đỏ rực. Nếu như không có người bên cạnh đang nhìn, hắn đã sớm muốn tới giải quyết Lăng Phong rồi . Hắn cảm thấy tên gia hỏa Lăng Phong này thật đáng hận, làm hỏng chuyện tốt của mình, hắn đối với Lục Phi Nhi tràn đầy dã tâm, Vương Bỉnh Hạo chung quy vẫn muốn tìm một cơ hội diệt trừ Lăng Phong. Lúc này luận võ, cho dù không thể giết hắn, cũng có thể giáo huấn hắn một chút.
Ngoại trừ Lục Phi Nhi ra, ánh mắt lo lắng cùng quan tâm còn có ở Tạ Lâm Lan, Đàm Uyển Phượng, đương nhiên của sư nương cũng có không ít, nhưng muốn nói tới cảm tình, thì phức tạp nhất có lẽ là Lục Phi Nhi. Nàng đã hoàn toàn bị Lăng Phong chinh phục, quyết một lòng yêu thương hắn, sâu tới mức không thể tự kiềm chế được. Do không biết võ công của Lăng Phong cao thấp thế nào, vừa rồi nàng mạo hiểm thuyết phục phụ thân sửa đổi việc tỷ thí thì bị trách phạt, trên đài Lăng Phong vẫn bất động, đứng im đối diện Vương Bỉnh Hạo.
- Sư huynh, xin chỉ giáo!"
Một câu nói của Lăng Phong, kỳ thật chính là lời tuyên cáo bắt đầu cuộc tỉ thí, Lục Phi Nhi nghe thấy trong lời nói của Lăng Phong tràn ngập vị liều chết đánh cuộc, không khỏi chấn động, đầu tóc ngứa ran, nghĩ không ra cục diện đột nhiên lại diễn biến thế này. Cuộc tỉ thí này tuy nhìn như một cuộc giao đấu bình thường, nhưng thật ra đó chính là cuộc đấu sinh tử.
Lục Phi Nhi khi nhìn thấy bóng lưng hung vĩ của Lăng Phong, trong lòng lại nổi lên một niềm sùng kính vô hạn, đây là một loại cảnh giới tinh thần. Một nam nhân có thể vì một nữ nhân mà ngay cả sinh tử cũng không thèm để ý, thử hỏi có thể không làm nữ nhân động tâm?
Nhất thời hiện trường một mảng tĩnh lặng, cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.
Lăng Phong cùng Vương Bỉnh Hạo thành thế giằng co, chỉ cách nhau có ba chục bước.
Có lẽ sự khẩn trương của Lục Phi Nhi vừa rồi lây sang mọi người, các đệ tử đang vây quanh hiện trường xem hô hấp đều như ngưng lại, bầu không khí khẩn trương làm cho người ta không thở nổi.
Vương Bỉnh Hạo lãnh khốc cười, châm chọc nói:
- Lăng sư đệ, nếu ngươi sợ thua, bây giờ rút lui vẫn còn kịp đó!"
Lăng Phong không nói gì, chậm rãi rút kiếm đeo bên hông ra, chĩa thẳng vào Vương Bỉnh Hạo.
Hành động này chính là đang tuyên chiến.
- Soạt!" trường kiếm của Vương Bỉnh Hạo ra khỏi vỏ, hướng về Lăng Phong.
Lăng phong một bộ phong phạm đại gia, mỉm cười nói:
- Sư huynh, mời!"
- Muốn chết!!" Trường kiếm trên tay Vương Bỉnh Hạo rung lên, một cổ sát khí lạnh như băng tuyết lập tức bao phủ Lăng Phong, thậm chí ảnh hưởng tới toàn trường, cho dù là đệ tử đứng xem ở xa, nhưng cũng sinh ra cảm giác tâm đảm lạnh ngắt thật đáng sợ.
Võ công kinh hãi như thế, nếu không phải lúc lâm trận đối địch sinh tử quan đầu, sao có thể dùng đến?
Hai người tuổi tác gần như nhau, nhưng Vương Bỉnh Hạo đã dương danh võ lâm, còn Lăng Phong chỉ là kẻ mới vào giang hồ mà thôi.
Trong các sư huynh, sư tỷ ở Hoa Sơn, trừ Lục Thừa Thiên, Đàm Uyển Phượng ra, giang hồ xếp hạng cao nhất chính là Vương Bỉnh Hạo, hắn so với nhị sư huynh Hà Vĩ Thu võ công vốn còn cao hơn, danh tiếng có thể gần sát Đại sư huynh Lục Thừa Thiên.
Vương Bỉnh Hạo vừa lên đài đã như uy hiếp toàn trường, khí thế bức nhân. Hắn không thể thua, không chỉ vì tranh đấu mà còn vì tranh đoạt Lục Phi Nhi, còn liên quan đến địa vị của hắn ở Hoa Sơn, liên quan đến sĩ diện của nam nhân.
Vương Bỉnh Hạo không thể không thắng.
Kiếm phong nổi lên.
Trường kiếm trên tay Lăng Phong rung động, lúc đầu tiếng vang như có như không, đảo mắt đã biến thành như rồng ngâm thấu trời, vang tận biển sâu, tiếng kiếm rít phiêu hốt hư miễu đến cực điểm.
Lăng Phong đã muốn xuất chiêu!
Lăng Phong chủ động tiến công, khiến đối thủ cùng những người đang xem rất khó lường, nhất là tiếng kiếm rít cùng kiếm thế chẳng những không có chỗ phối hợp nào, mà còn hoàn toàn trái ngược nhau, mâu thuẫn trong đó chẳng những khiến kẻ khác khó có thể tiếp thụ, mà càng khiến không người nào có thể tin nổi.
Chẳng lẽ trên Ngọc Nữ phong Tư quá nhai thật sự ẩn giấu tất cả võ học tinh túy trăm ngàn năm qua của Hoa Sơn, mỗi người đến đó diện bích võ công đều đột nhiên tăng mạnh?!
Kiếm khí, kiếm thanh của Lăng Phong bao phủ cả không gian nơi tràng quyết chiến, kiếm âm lặp đi lặp lại như sóng đánh dồn dập, không ngừng bao vây, quấn lấy, kẻ khác muốn thoát ra cũng khó, như vĩnh viễn chạy không ra khỏi cái mê cung âm thanh này. Trường kiếm của Lăng Phong bỗng hóa thành một vệt sáng, mãnh mẽ khoan thủng bức tường khí của Vương Bỉnh Hạo tạo thành một con đường lớn, kiếm xuất ra vơi tốc độ kinh người công thẳng vào ngực Vương Bỉnh Hạo..
Động tác của Lăng Phong tiêu sái phiêu dật, phong cách độc nhất vô nhị, thiếu niên lão thành (ý nói còn trẻ mà trông như đã lớn), một chút cũng nhìn không ra Lăng Phong mới chỉ mười sáu tuổi, hắn phảng phất như một cao thủ kiếm tông.
Lục Thanh Phong một bên quan sát, trong lòng không khỏi một trận kinh ngạc, lão phảng phất thấy được một thân ảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, một thân ảnh vô địch.
Tiêu Dao Vương?!
/898
|