Trong lúc đối diện địch nhân, Lăng Phong phô bày ra chính là khí phách vương giả cùng phong phạm đại sư ; nhưng khi đối mặt với nữ nhân, Lăng Phong phô bày càng nhiều ra chính là sắc lang cùng bản sắc vô lại.
Lăng Phong không phải là ma quỷ hóa thân, nhưng cũng tuyệt đối không phải thiên sứ gì đó. Hắn chỉ bất quá là một người nam nhân bình thường, ngẫu nhiên thích tranh cường đấu thắng, càng thích mỹ nữ. không hề gì, nam nhân đều có một bộ đức hạnh này. Lăng Phong không bao giờ che dấu niềm yêu thích của mình đối với nữ nhân, nhất là mỹ nữ, càng là mỹ nữ, hắn lại càng thích.Nói đi cũng phải nói lại, nam nhân nào chả thích mỹ nữ chứ. (người biên:câu very đúng!!!).
Lăng Phong là nam nhân, hơn nữa là nam nhân rất rất bình thường, nam nhân lúc bình thường, thường thường cũng không quá tầm thường.
Thái Bạch Lâu là đệ nhất tửu lâu của huyện Hoa m, nơi này có rượu ngon tốt nhất cùng thức ăn ngon nhất, đương nhiên cũng có phòng tốt nhất.
Nhưng Lăng Phong không có đến Thái Bạch Lâu ở trọ, hắn đến Di Xuân Viện ở phía đối diện, nghe tên đã biết đây là một kỹ viện. Lăng Phong cho tiền, muốn một gian phòng ở tầng năm (người biên:"Sao thời đó TQ làm nhà cao thế?) đối diện Thái Bạch Lâu. Đến kỹ viện không chơi kỹ nữ mà đòi thuê phòng, mà còn cho tiền đủ để có thể cùng mười nữ nhân, má mì vừa nhìn đã biết Lăng Phong là chủ tử có tiền, không nói hai lời liền chạy như bay lên phòng, an bài cho Lăng Phong rượu ngon cùng mỹ thực (thức ăn ngon) tốt nhất
Tiền thật đúng là thứ tốt, má mì vốn định an bài vài cô nương đến hầu hạ Lăng Phong một chút, nhưng đều bị cự tuyệt, nguyên nhân rất đơn giản, hắn không thể để người ngoài quấy rầy một đêm tốt đẹp của mình và Mộ Dung Thanh Thanh, hơn nữa, cho dù gọi hết nữ nhân của Di Xuân Viện tới, cũng đều không thể so với sự kiều quý cùng xinh đẹp của Mộ Dung Thanh Thanh.
Lăng Phong buông Mộ Dung Thanh Thanh,trên vẻ mặt hiện lên nụ cười xấu xa, nói với nàng:
- Không có ý tứ, Mộ Dung đại tiểu thư, đêm nay ủy khuất nàng ở lại chỗ này một đêm, đợi đến ngày mai phụ thân nàng đem sư tỷ ta đến, ta tự nhiên thả nàng rời đi!"
- Vô sỉ, nam tử hán đại trượng phu, cư nhiên bắt một tiểu nữ tử như ta làm con tin, ngươi sẽ không sợ người giang hồ chê cười sao?" Mộ Dung Thanh Thanh mắt phượng đảo lên giận dữ nhìn Lăng Phong, Đột nhiên ném chiếc đũa trên bàn về phía Lăng Phong.
Lăng Phong mỉm cười, vung tay lên rất tùy ý, chiếc đũa như bị hút vào tay hắn, nói:
- Danh tiếng giang hồ có thể bán được bao nhiêu tiền? Ta căn bản không muốn trên giang hồ dương danh lập vạn, cho nên nàng không cần nói với ta những lời này, hơn nữa, nếu nói hèn hạ vô sỉ, ai có thể hơn cha nàng chứ?Hắn bắt giữ sư tỷ ta, hơn nữa hắn trên giang hồ thành danh đã lâu, lại là trưởng bối nữa ..."
- Đủ rồi!!" Mộ Dung Thanh Thanh phẫn nộ tay phải vừa nhấc, từ trên bàn nhấc bầu rượi lên hất về phía Lăng Phong.
lúc này đây Lăng Phong càng muốn sao làm vậy, chẳng những tiếp được, còn ngẩng đầu lên uống hai ngụm rượu ngon, than thở nói:
- Rượi ngon, rượi ngon, cảm tạ Mộ Dung cô nương kính tửu cho ta."
Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng hướng Lăng Phong hô:
- Tiểu tử thúi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!"
- Muốn thế nào à? Vừa rồi đã nói qua, nàng chẳng lẻ là người điếc?" Lăng Phong không thèm để ý chút nào nói:
- Rượi ngon thức ăn ngon, ta ăn hết mình, ăn no rồi đi ngủ, bóng đêm đêm nay thật không tệ..."
Mộ Dung Thanh Thanh xanh mặt nói:
- Lăng Phong, biết điều ngươi bây giờ thả ta ra, bằng không ngày mai cha ta tới, nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"
Lăng Phong cười châm biếm, hắn để một miếng thịt gà trong miệng, tán dương nói:
- Thịt gà ở đây thật ngon, lại còn rất mềm, y như da thịt Mộ Dung cô nương vậy, khiến cho người ta tràn ngập mơ ước a..."
- Lăng ... Phong ... ngươi đừng có ép người quá đáng!" Mộ Dung Thanh Thanh thật sự không thể chịu được nữa, nhưng là nhưng nàng lại hết cách, bởi nàng biết trừ phi Lăng Phong đi ngủ, bằng không nàng cũng không có cách gì chạy thoát. Mộ Dung Thanh Thanh mặc dù rất phẫn nộ, Lăng Phong lại nhìn ra sự ủy khuất của nàng, bởi vì bộ dáng Mộ Dung Thanh Thanh thoạt nhìn như muốn khóc, dù sao nàng cũng là thiên kim đại tiểu thư, vừa gặp thất bại liền khóc nhè, một điểm tác dụng cũng không có. (ý nói thiên kim tiểu thư chả biết làm gì chỉ biết khóc nhè)
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Ta nói sai rồi, da thịt Mộ Dung cô nương nàng so với thịt gà còn mềm hơn cả trăm lần..." Lăng Phong lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh, liền biết ngay nàng có tính tình của thiên kim đại tiểu thư, loại nữ nhân này thoạt nhìn rất kiêu ngạo, nhưng một khi bị đả kích, liền sẽ rối loạn phương hướng, hơn nữa thường mắc phạm sai lầm, đặc biệt lúc yêu hận chẳng phân biệt được.
Lăng Phong nhìn đúng nhược điểm của Mộ Dung Thanh Thanh, không ngừng khiêu khích. Nhưng lúc ngươi phá hủy hết sự tự tôn của nữ nhân, lại cho nàng một ít dịu dàng và yêu thương, nàng sẽ nhào vào lòng cho ngươi ôm, hoặc ít nhất cũng sẽ sinh ra hảo cảm. Dù sao nữ nhân cùng sở hữu một nhược điểm: là khát vọng được nam nhân yêu thương- nữ nhân cần nam nhân! Nữ nhân cần tình yêu!
- Hỗn đản ... ngươi còn nói nữa ta ... ta ..." Mộ Dung Thanh Thanh thật sự nghĩ không ra thủ đoạn đánh trả, chỉ có thể kêu la suông.
Lăng Phong thu được chuyển biến tốt, liền thu hồi vẻ tươi cười, hướng Mộ Dung Thanh Thanh nghiêm trang nói:
- Kỳ thật lần đầu thấy ta đã thích nàng rồi, cho nên ta mới buông tha cho đại ca, nhị ca nàng, ta cuối cùng cũng không thể đắc tội với đại cữu, nhị cữu (cậu-anh vợ) của mình."
- Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ta ... ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!" Mộ Dung Thanh Thanh chính là vẫn còn có bộ dáng đanh đá nọ, nhưng hiển nhiên là không còn tức giận như vừa rồi, hơn nữa trên mặt đã không còn vẻ tái nhợt, mà chuyển thành có chút ửng hồng rồi.
Lăng Phong đứng lên, đi tới chỗ Mộ Dung Thanh Thanh.
Mộ Dung Thanh Thanh lập tức đối vớiLăng Phong cảnh giác hô:
- Ngươi đừng có lại đây, người còn tiến lên nữa, ta thật sự sẽ không khách khí với ngươi đâu!"
Lăng Phong trong lòng rất mừng, Mộ Dung Thanh Thanh đã lộ ra! Cái gì gọi là thật sự đối với ngươi không khách khí? ha ha, nữ nhân nói như vậy là biểu hiện tâm tư đang thiếu tự tin, hơn nữa đối với nam nhân nhất định là có hảo cảm mới có thể nói như vậy. Thế là trong lòng Lăng Phong càng có ý, vẫn như cũ hướng Mộ Dung Thanh Thanh tiến tới.
- Đừng lại đây ..." Mộ Dung Thanh Thanh vừa nói tay vừa nhấc, một đạo kình phong từ bên tai Lăng Phong thổi tới, Mộ Dung Thanh Thanh cũng không phải thật sự muốn đánh hắn, chỉ là muốn dọa Lăng Phong! Nhưng Lăng Phongkhông có né tránh.
- Ba ..." Trong lúc Mộ Dung Thanh Thanh đang tới gần, lúc một cái bạt tai của Mộ Dung Thanh Thanh hướng tai Lăng Phong đánh tới, tả chưởng đồng thời đánh ra, đột nhiên hướng ngực Lăng Phong đánh ra một chưởng.
Lăng Phong chính là không có tránh, hắn dùng chính ngực của mình thật thật tại tại (thực sự) tiếp một chưởng của Mộ Dung Thanh Thanh, hiển nhiên một chưởng Mộ Dung Thanh Thanh cũng không dùng nhiều nội lực, đánh đấm không bằng thà nói chuyện còn hơn. Lăng Phong bị Mộ Dung Thanh Thanh đánh lui lại mấy bước, đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Tiếp đó,cuộc biểu diễn thượng thừa của Lăng Phong đã bắt đầu: mặt hắn co quắp vài cái, vẻ mặt trở nên hết sức cứng ngắc, ngược lại thân thể hắn run rẩy không ngừng, hai chân co quắp lại giật giật không ngừng.
- Ngươi ... ngươi không sao chứ?" Mộ Dung Thanh Thanh lẳng lặng nhìn Lăng Phong, nhìn cả nửa ngày, rốt cục cũng đi tới quan tâm hỏi một câu!
Lăng Phong muốn lợi dụng chính là nhược điểm của nữ nhân, cảm giác đồng tình và áy náy, nếu đổi lại dưới tình huống là người bình thường, lúc này phản ứng đầu tiên hẳn là chạy thoát thân, chẳng quản sống chết Lăng Phong, nhưng Mộ Dung Thanh Thanh cũng không làm được, lòng nàng thấp thỏm không yên tiến lại hỏi Lăng Phong, bởi vậy có thể biết, kỳ thật lòng nàng quan tâm đến hắn.
Lăng Phong càng không nói lời nào, Mộ Dung Thanh Thanh lại càng gấp gáp nói:
- Ta không phải cố ý, ngươi ... ngươi tại sao không tránh a!!"
- Đánh là thân, mắng là yêu, ta tại sao phải tránh a." Lăng Phong đột nhiên cười xấu xa một trận, đưa tay ôm lấy Mộ Dung Thanh Thanh nói:
- Nương tử đánh tướng công là để thể hiện tình yêu, ta như thế nào lại trách nàng!!" ôm lấy thân thể đẫy đà của Mộ Dung Thanh Thanh thật thoải mái, cấu véo một chút, da thịt hết sức mềm mại. tại bộ ngực nhô cao của Mộ Dung Thanh Thanh, hắn lấy tay ấn vào một chút, mềm mại mà chắc nịch.
- Ngươi ... ngươi bại hoại, ngươi gạt ta?" Mộ Dung Thanh Thanh nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa đắc ý của Lăng Phong, liều mình giãy dụa nhưng sao có thể thoát khỏi kẻ mạnh mẽ như Lăng Phong được. Nàng không nhịn được cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
- n, nàng hỏi hay lắm, nơi này là kỹ viện, ta là nam nhân nàng là nữ nhân, nàng nói xem nam nhân tới nơi này có thể làm cái gì đây?" Lăng Phong cười nói:
- Cho nên, nàng không muốn làm gì, ta liền làm cái nấy!"
- Ta... ta cái gì cũng không muốn làm!" Mộ Dung Thanh Thanh thất thanh kêu lên.
- Vừa rồi ta nói rồi, nàng muốn làm cái gì, ta liền làm cái nấy." Lăng Phong đưa mặt đến gần trước mặt Mộ Dung Thanh Thanh, cơ hồ sắp áp lên, Mộ Dung Thanh Thanh cố gắng tránh về phía sau.
- Na ... ta đây cái gì cũng muốn làm." Mộ Dung Thanh Thanh sắc mặt trở nên tái nhợt nói.
Lăng Phong ha ha cười to, nghĩ được nữ nhân này thái độ đáng yêu như vậy. Liền đối với Mộ Dung Thanh Thanh nói:
- Nếu nàng cái gì cũng muốn làm, đêm dài bất tận, không có tâm tình mà ngủ, không bằng làm một trò chơi đi, quy tắc là, chính là nàng nói xuôi ta nói ngược, tỷ như nàng nói lên trên ta đây liền xuống phía dưới! Nghe hiểu chưa?"
- Ta ... ta mới không cùng ngươi đùa, mau thả ta ra!" Mộ Dung Thanh Thanh cơ hồ muốn khóc.
- Cái này không thể theo ý nàng được !" Lăng Phong ngồi xuống bên người Mộ Dung Thanh Thanh,nói với nàng:
- Chuyện đầu tiên, ta hôn nàng một chút được không?"
- Không được!"
Lăng Phong cười, "Nga, vậy ý tứ của nàng chính là được rồi!" Nói xong,
Lăng Phong nâng mặt Mộ Dung Thanh lên, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
- Ngươi ..." Mộ Dung Thanh Thanh lập tức vẻ mặt ửng hồng, thầm nghĩ quy tắc trò chơi đã rất rõ ràng, là nói phản lại, mình không đáp ứng chính là đáp ứng, không có biện pháp, chỉ đổ thừa Lăng Phong này quá đáng hận. Bất quá nụ hôn vừa rồi làm cho tâm lý nàng rất khẩn trương, nhưng trong lúc chân chính hôn nhau, trong lòng ngập tràn ngọt ngào, tại sao lại như vậy chứ?
Ngay lúc này, vấn đề thứ hai của Lăng Phong lại tới:
- Ta cởi y phục nàng ra nha?"
- Không được! A ..." Mộ Dung Thanh Thanh nói xong lập tức đổi giọng:
- Được!"
Lăng Phong cười, thân thủ liền cởi vạt áo của Mộ Dung Thanh Thanh ra. Mộ Dung Thanh Thanh vội la lên:
- Ngươi làm gì, ta ... ta nói chính là được mà!"
Lăng Phong cười nói:
- Đúng vậy, ta hỏi nàng có muốn ta cởi y phục nàng ra không? Nàng nói được, ta đây cũng chỉ có thể cởi y phục nàng ra thôi!"
- Hỗn đản, ngươi là đồ vô lại!" Mộ Dung Thanh Thanh lại chửi Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn không tức giận:
- Lát nữa nàng sẽ biết, vật đó của ta còn vô lại hơn cả ta nhiều cơ!"
Mặc cho Mộ Dung Thanh Thanh giãy dụa, nhưng vẫn không cách nào chống lại nổi Lăng Phong, hơn nữa hắn rất nhanh, Mộ Dung Thanh Thanh chỉ có thể trơ mắt địa nhìn Lăng Phong cởi từng kiện từng kiện y phục của mình ra, bất quá Lăng Phong vẫn cho Mộ Dung Thanh Thanh để lại chút mặt mũi, vẫn lưu lại cái yếm và tiết khố cho thiên kim đại tiểu thư của Mộ Dung thế gia.
Lăng Phong không phải là ma quỷ hóa thân, nhưng cũng tuyệt đối không phải thiên sứ gì đó. Hắn chỉ bất quá là một người nam nhân bình thường, ngẫu nhiên thích tranh cường đấu thắng, càng thích mỹ nữ. không hề gì, nam nhân đều có một bộ đức hạnh này. Lăng Phong không bao giờ che dấu niềm yêu thích của mình đối với nữ nhân, nhất là mỹ nữ, càng là mỹ nữ, hắn lại càng thích.Nói đi cũng phải nói lại, nam nhân nào chả thích mỹ nữ chứ. (người biên:câu very đúng!!!).
Lăng Phong là nam nhân, hơn nữa là nam nhân rất rất bình thường, nam nhân lúc bình thường, thường thường cũng không quá tầm thường.
Thái Bạch Lâu là đệ nhất tửu lâu của huyện Hoa m, nơi này có rượu ngon tốt nhất cùng thức ăn ngon nhất, đương nhiên cũng có phòng tốt nhất.
Nhưng Lăng Phong không có đến Thái Bạch Lâu ở trọ, hắn đến Di Xuân Viện ở phía đối diện, nghe tên đã biết đây là một kỹ viện. Lăng Phong cho tiền, muốn một gian phòng ở tầng năm (người biên:"Sao thời đó TQ làm nhà cao thế?) đối diện Thái Bạch Lâu. Đến kỹ viện không chơi kỹ nữ mà đòi thuê phòng, mà còn cho tiền đủ để có thể cùng mười nữ nhân, má mì vừa nhìn đã biết Lăng Phong là chủ tử có tiền, không nói hai lời liền chạy như bay lên phòng, an bài cho Lăng Phong rượu ngon cùng mỹ thực (thức ăn ngon) tốt nhất
Tiền thật đúng là thứ tốt, má mì vốn định an bài vài cô nương đến hầu hạ Lăng Phong một chút, nhưng đều bị cự tuyệt, nguyên nhân rất đơn giản, hắn không thể để người ngoài quấy rầy một đêm tốt đẹp của mình và Mộ Dung Thanh Thanh, hơn nữa, cho dù gọi hết nữ nhân của Di Xuân Viện tới, cũng đều không thể so với sự kiều quý cùng xinh đẹp của Mộ Dung Thanh Thanh.
Lăng Phong buông Mộ Dung Thanh Thanh,trên vẻ mặt hiện lên nụ cười xấu xa, nói với nàng:
- Không có ý tứ, Mộ Dung đại tiểu thư, đêm nay ủy khuất nàng ở lại chỗ này một đêm, đợi đến ngày mai phụ thân nàng đem sư tỷ ta đến, ta tự nhiên thả nàng rời đi!"
- Vô sỉ, nam tử hán đại trượng phu, cư nhiên bắt một tiểu nữ tử như ta làm con tin, ngươi sẽ không sợ người giang hồ chê cười sao?" Mộ Dung Thanh Thanh mắt phượng đảo lên giận dữ nhìn Lăng Phong, Đột nhiên ném chiếc đũa trên bàn về phía Lăng Phong.
Lăng Phong mỉm cười, vung tay lên rất tùy ý, chiếc đũa như bị hút vào tay hắn, nói:
- Danh tiếng giang hồ có thể bán được bao nhiêu tiền? Ta căn bản không muốn trên giang hồ dương danh lập vạn, cho nên nàng không cần nói với ta những lời này, hơn nữa, nếu nói hèn hạ vô sỉ, ai có thể hơn cha nàng chứ?Hắn bắt giữ sư tỷ ta, hơn nữa hắn trên giang hồ thành danh đã lâu, lại là trưởng bối nữa ..."
- Đủ rồi!!" Mộ Dung Thanh Thanh phẫn nộ tay phải vừa nhấc, từ trên bàn nhấc bầu rượi lên hất về phía Lăng Phong.
lúc này đây Lăng Phong càng muốn sao làm vậy, chẳng những tiếp được, còn ngẩng đầu lên uống hai ngụm rượu ngon, than thở nói:
- Rượi ngon, rượi ngon, cảm tạ Mộ Dung cô nương kính tửu cho ta."
Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng hướng Lăng Phong hô:
- Tiểu tử thúi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!"
- Muốn thế nào à? Vừa rồi đã nói qua, nàng chẳng lẻ là người điếc?" Lăng Phong không thèm để ý chút nào nói:
- Rượi ngon thức ăn ngon, ta ăn hết mình, ăn no rồi đi ngủ, bóng đêm đêm nay thật không tệ..."
Mộ Dung Thanh Thanh xanh mặt nói:
- Lăng Phong, biết điều ngươi bây giờ thả ta ra, bằng không ngày mai cha ta tới, nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"
Lăng Phong cười châm biếm, hắn để một miếng thịt gà trong miệng, tán dương nói:
- Thịt gà ở đây thật ngon, lại còn rất mềm, y như da thịt Mộ Dung cô nương vậy, khiến cho người ta tràn ngập mơ ước a..."
- Lăng ... Phong ... ngươi đừng có ép người quá đáng!" Mộ Dung Thanh Thanh thật sự không thể chịu được nữa, nhưng là nhưng nàng lại hết cách, bởi nàng biết trừ phi Lăng Phong đi ngủ, bằng không nàng cũng không có cách gì chạy thoát. Mộ Dung Thanh Thanh mặc dù rất phẫn nộ, Lăng Phong lại nhìn ra sự ủy khuất của nàng, bởi vì bộ dáng Mộ Dung Thanh Thanh thoạt nhìn như muốn khóc, dù sao nàng cũng là thiên kim đại tiểu thư, vừa gặp thất bại liền khóc nhè, một điểm tác dụng cũng không có. (ý nói thiên kim tiểu thư chả biết làm gì chỉ biết khóc nhè)
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Ta nói sai rồi, da thịt Mộ Dung cô nương nàng so với thịt gà còn mềm hơn cả trăm lần..." Lăng Phong lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh, liền biết ngay nàng có tính tình của thiên kim đại tiểu thư, loại nữ nhân này thoạt nhìn rất kiêu ngạo, nhưng một khi bị đả kích, liền sẽ rối loạn phương hướng, hơn nữa thường mắc phạm sai lầm, đặc biệt lúc yêu hận chẳng phân biệt được.
Lăng Phong nhìn đúng nhược điểm của Mộ Dung Thanh Thanh, không ngừng khiêu khích. Nhưng lúc ngươi phá hủy hết sự tự tôn của nữ nhân, lại cho nàng một ít dịu dàng và yêu thương, nàng sẽ nhào vào lòng cho ngươi ôm, hoặc ít nhất cũng sẽ sinh ra hảo cảm. Dù sao nữ nhân cùng sở hữu một nhược điểm: là khát vọng được nam nhân yêu thương- nữ nhân cần nam nhân! Nữ nhân cần tình yêu!
- Hỗn đản ... ngươi còn nói nữa ta ... ta ..." Mộ Dung Thanh Thanh thật sự nghĩ không ra thủ đoạn đánh trả, chỉ có thể kêu la suông.
Lăng Phong thu được chuyển biến tốt, liền thu hồi vẻ tươi cười, hướng Mộ Dung Thanh Thanh nghiêm trang nói:
- Kỳ thật lần đầu thấy ta đã thích nàng rồi, cho nên ta mới buông tha cho đại ca, nhị ca nàng, ta cuối cùng cũng không thể đắc tội với đại cữu, nhị cữu (cậu-anh vợ) của mình."
- Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ta ... ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!" Mộ Dung Thanh Thanh chính là vẫn còn có bộ dáng đanh đá nọ, nhưng hiển nhiên là không còn tức giận như vừa rồi, hơn nữa trên mặt đã không còn vẻ tái nhợt, mà chuyển thành có chút ửng hồng rồi.
Lăng Phong đứng lên, đi tới chỗ Mộ Dung Thanh Thanh.
Mộ Dung Thanh Thanh lập tức đối vớiLăng Phong cảnh giác hô:
- Ngươi đừng có lại đây, người còn tiến lên nữa, ta thật sự sẽ không khách khí với ngươi đâu!"
Lăng Phong trong lòng rất mừng, Mộ Dung Thanh Thanh đã lộ ra! Cái gì gọi là thật sự đối với ngươi không khách khí? ha ha, nữ nhân nói như vậy là biểu hiện tâm tư đang thiếu tự tin, hơn nữa đối với nam nhân nhất định là có hảo cảm mới có thể nói như vậy. Thế là trong lòng Lăng Phong càng có ý, vẫn như cũ hướng Mộ Dung Thanh Thanh tiến tới.
- Đừng lại đây ..." Mộ Dung Thanh Thanh vừa nói tay vừa nhấc, một đạo kình phong từ bên tai Lăng Phong thổi tới, Mộ Dung Thanh Thanh cũng không phải thật sự muốn đánh hắn, chỉ là muốn dọa Lăng Phong! Nhưng Lăng Phongkhông có né tránh.
- Ba ..." Trong lúc Mộ Dung Thanh Thanh đang tới gần, lúc một cái bạt tai của Mộ Dung Thanh Thanh hướng tai Lăng Phong đánh tới, tả chưởng đồng thời đánh ra, đột nhiên hướng ngực Lăng Phong đánh ra một chưởng.
Lăng Phong chính là không có tránh, hắn dùng chính ngực của mình thật thật tại tại (thực sự) tiếp một chưởng của Mộ Dung Thanh Thanh, hiển nhiên một chưởng Mộ Dung Thanh Thanh cũng không dùng nhiều nội lực, đánh đấm không bằng thà nói chuyện còn hơn. Lăng Phong bị Mộ Dung Thanh Thanh đánh lui lại mấy bước, đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Tiếp đó,cuộc biểu diễn thượng thừa của Lăng Phong đã bắt đầu: mặt hắn co quắp vài cái, vẻ mặt trở nên hết sức cứng ngắc, ngược lại thân thể hắn run rẩy không ngừng, hai chân co quắp lại giật giật không ngừng.
- Ngươi ... ngươi không sao chứ?" Mộ Dung Thanh Thanh lẳng lặng nhìn Lăng Phong, nhìn cả nửa ngày, rốt cục cũng đi tới quan tâm hỏi một câu!
Lăng Phong muốn lợi dụng chính là nhược điểm của nữ nhân, cảm giác đồng tình và áy náy, nếu đổi lại dưới tình huống là người bình thường, lúc này phản ứng đầu tiên hẳn là chạy thoát thân, chẳng quản sống chết Lăng Phong, nhưng Mộ Dung Thanh Thanh cũng không làm được, lòng nàng thấp thỏm không yên tiến lại hỏi Lăng Phong, bởi vậy có thể biết, kỳ thật lòng nàng quan tâm đến hắn.
Lăng Phong càng không nói lời nào, Mộ Dung Thanh Thanh lại càng gấp gáp nói:
- Ta không phải cố ý, ngươi ... ngươi tại sao không tránh a!!"
- Đánh là thân, mắng là yêu, ta tại sao phải tránh a." Lăng Phong đột nhiên cười xấu xa một trận, đưa tay ôm lấy Mộ Dung Thanh Thanh nói:
- Nương tử đánh tướng công là để thể hiện tình yêu, ta như thế nào lại trách nàng!!" ôm lấy thân thể đẫy đà của Mộ Dung Thanh Thanh thật thoải mái, cấu véo một chút, da thịt hết sức mềm mại. tại bộ ngực nhô cao của Mộ Dung Thanh Thanh, hắn lấy tay ấn vào một chút, mềm mại mà chắc nịch.
- Ngươi ... ngươi bại hoại, ngươi gạt ta?" Mộ Dung Thanh Thanh nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa đắc ý của Lăng Phong, liều mình giãy dụa nhưng sao có thể thoát khỏi kẻ mạnh mẽ như Lăng Phong được. Nàng không nhịn được cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
- n, nàng hỏi hay lắm, nơi này là kỹ viện, ta là nam nhân nàng là nữ nhân, nàng nói xem nam nhân tới nơi này có thể làm cái gì đây?" Lăng Phong cười nói:
- Cho nên, nàng không muốn làm gì, ta liền làm cái nấy!"
- Ta... ta cái gì cũng không muốn làm!" Mộ Dung Thanh Thanh thất thanh kêu lên.
- Vừa rồi ta nói rồi, nàng muốn làm cái gì, ta liền làm cái nấy." Lăng Phong đưa mặt đến gần trước mặt Mộ Dung Thanh Thanh, cơ hồ sắp áp lên, Mộ Dung Thanh Thanh cố gắng tránh về phía sau.
- Na ... ta đây cái gì cũng muốn làm." Mộ Dung Thanh Thanh sắc mặt trở nên tái nhợt nói.
Lăng Phong ha ha cười to, nghĩ được nữ nhân này thái độ đáng yêu như vậy. Liền đối với Mộ Dung Thanh Thanh nói:
- Nếu nàng cái gì cũng muốn làm, đêm dài bất tận, không có tâm tình mà ngủ, không bằng làm một trò chơi đi, quy tắc là, chính là nàng nói xuôi ta nói ngược, tỷ như nàng nói lên trên ta đây liền xuống phía dưới! Nghe hiểu chưa?"
- Ta ... ta mới không cùng ngươi đùa, mau thả ta ra!" Mộ Dung Thanh Thanh cơ hồ muốn khóc.
- Cái này không thể theo ý nàng được !" Lăng Phong ngồi xuống bên người Mộ Dung Thanh Thanh,nói với nàng:
- Chuyện đầu tiên, ta hôn nàng một chút được không?"
- Không được!"
Lăng Phong cười, "Nga, vậy ý tứ của nàng chính là được rồi!" Nói xong,
Lăng Phong nâng mặt Mộ Dung Thanh lên, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
- Ngươi ..." Mộ Dung Thanh Thanh lập tức vẻ mặt ửng hồng, thầm nghĩ quy tắc trò chơi đã rất rõ ràng, là nói phản lại, mình không đáp ứng chính là đáp ứng, không có biện pháp, chỉ đổ thừa Lăng Phong này quá đáng hận. Bất quá nụ hôn vừa rồi làm cho tâm lý nàng rất khẩn trương, nhưng trong lúc chân chính hôn nhau, trong lòng ngập tràn ngọt ngào, tại sao lại như vậy chứ?
Ngay lúc này, vấn đề thứ hai của Lăng Phong lại tới:
- Ta cởi y phục nàng ra nha?"
- Không được! A ..." Mộ Dung Thanh Thanh nói xong lập tức đổi giọng:
- Được!"
Lăng Phong cười, thân thủ liền cởi vạt áo của Mộ Dung Thanh Thanh ra. Mộ Dung Thanh Thanh vội la lên:
- Ngươi làm gì, ta ... ta nói chính là được mà!"
Lăng Phong cười nói:
- Đúng vậy, ta hỏi nàng có muốn ta cởi y phục nàng ra không? Nàng nói được, ta đây cũng chỉ có thể cởi y phục nàng ra thôi!"
- Hỗn đản, ngươi là đồ vô lại!" Mộ Dung Thanh Thanh lại chửi Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn không tức giận:
- Lát nữa nàng sẽ biết, vật đó của ta còn vô lại hơn cả ta nhiều cơ!"
Mặc cho Mộ Dung Thanh Thanh giãy dụa, nhưng vẫn không cách nào chống lại nổi Lăng Phong, hơn nữa hắn rất nhanh, Mộ Dung Thanh Thanh chỉ có thể trơ mắt địa nhìn Lăng Phong cởi từng kiện từng kiện y phục của mình ra, bất quá Lăng Phong vẫn cho Mộ Dung Thanh Thanh để lại chút mặt mũi, vẫn lưu lại cái yếm và tiết khố cho thiên kim đại tiểu thư của Mộ Dung thế gia.
/898
|