Trải qua một khoảng thời gian tích góp từng tí một, trong sân nhà Kiều Kiều toàn là củi. Hôm đầu tiên nhặt về nhà, Kiều ba Kiều mẹ nhìn củi trong sân còn tưởng mình nằm mơ, bà nội Kiều Kiều thấy thế vội vàng đi đến nói, chỗ này là do một thằng bé giúp Kiều Kiều nhặt về, hai đứa đi đi về về rất nhiều lần.
Kiều mẹ vội hỏi Kiều Kiều, Kiều Kiều giải thích đó là anh trai của bạn học Dương Tuyết, cũng muốn kiếm ít tiền lẻ. Hai người rảnh rỗi không có chuyện gì làm lên định nhặt ít củi, mấy ngày nữa trời lạnh đi đến cổng trường bán. Kiều mẹ không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời.
Trong khoảng thời gian này Kiều ba cũng nói Kiều Kiều mấy lần, nhưng nhìn thành tích con gái không bị sa sút, ở lớp đều đứng số một số hai nên cũng không quản nữa. Mặc dù Kiều ba làm việc tạm thời trên trấn nhưng gần đây cũng có chút gấp rút.
Kiều Kiều lấy dây thừng đem củi nhặt được bó thành từng bó. Thấy vậy, bà nội Kiều Kiều cũng không có cách nào lấy về, mấy ngày vừa rồi bà cũng không quan tâm cứ trực tiếp cầm về dùng. Kiều Kiều nhìn đống củi cao chồng chất của nhà bà nội, bĩu môi.
Trời càng ngày càng lạnh, hiện tại việc làm ăn của Kiều Kiều không thể bằng được trước kia, tan học mỗi ngày cũng không ra ngoài bán đồ. Bút kế bán mấy lần cũng không bán được nữa, nhà còn không có nhiều len nên Kiều Kiều quyết định không bán cái này. Kiều Kiều tính, hơn một tháng này bán bút kế được hơn bảy mươi đồng, nàng giao hết cho mẹ, Kiều mẹ rất vui.
Kiều Kiều cầm bút vẽ tranh, Kiều mẹ đang trong phòng bếp, hôm nay Kiều ba về hơi muộn, còn ôm theo một cái thùng.
“Cha, người đã về rồi? Đây là cái gì ạ?” Kiều Kiều nhìn cái thùng trong tay Kiều ba.
Kiều ba nhếch miệng cười: “Hôm nay người ta cho cha một thùng, đây là hộp đào, tý nữa cho con ăn thử”.
Kiều Kiều cười cười, Kiều ba ôm cái thùng vào nhà, bà nội Kiều Kiều sao có thể không nhìn thấy, vội vàng đuổi theo vào nhà. Nghe thấy lời nói của Kiều ba, mặt mày hớn hở, “Aiu,mùa đông hộp đào ăn rất ngon đấy”.
“Mẹ, người lấy hai hộp đi” Kiều ba mở thùng ra, đưa cho bà nội Kiều Kiều hai hộp, bà xem qua, cười tủm tỉm trở về nhà.
Kiều Kiều biết, mẹ nàng không thích bà nội như vậy, làm con trai con gái cần phải hiếu kính cha mẹ, nhưng ông bà nội lần nào cũng thế này. Chỉ cần có ai đến đưa cái gì hay là Kiều mẹ mua cái gì bà nội đều đến nhìn, nói xa nói gần ý tứ là muốn một ít. Giữa chủ động biếu với đi đến đòi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.
Hơn nữa nhà chú Kiều Kiều điều kiện tốt hơn, nhưng ông bà nội chuyện gì cũng thiên vị chú ấy.
Kiều mẹ thường xuyên có chút mâu thuẫn nhỏ với họ, đấy cũng là lý do khiến Kiều mẹ muốn ra ngoài xây nhà mới, cái ý nghĩ này của mẹ không phải ngày một ngày hai đâu cho nên gia đình nàng cũng vì thế mà nỗ lực kiếm tiền.
Bà nội đi rồi, Kiều Kiều nhìn một cái, tổng cộng có mười hai hộp, bà nội lấy hai giờ cong mười hộp. Kiều ba cho Kiều Kiều mở một hộp ăn, Kiều Kiều từ chối. Nàng thích ăn trái cây tươi mới, bây giờ đang là lúc hái táo rồi.
Nhà bà nội đều hái xong rồi nhưng nhà Kiều Kiều còn chưa có thời gian đi hái.
Hiện tại táo rất quý nhưng ông nội thiên vị, chỉ cho nhà nàng tám cây táo mười hai cây còn lại đều là cây lê. Mặc dù nàng thích ăn loại đó nhưng nàng biết muốn bán giá tốt thì phải bán trái táo.
Ba nhà mỗi nhà hai mươi cây, nhưng nhà ông bà nội có tới mười tám cây táo, chỉ có hai cây lê, hai cây này là giữ lại để mình ăn. Còn nhà chú hai thì có mười năm cây táo, năm cây nước lê. Ông nội giải thích do nhà Kiều Kiều khá giả hơn. (bởi vì không biết nước quang là cây gì cho nên bạn phang cây lê vào : :<)
Cha, mấy hộp này giữ lại để đến lúc mừng năm mới thì lấy ra, con không thích ăn. Đúng rồi, nhà mình khi nào thu táo ạ?”
“Cuối tuần, để mẹ con nói với nhị di và lão di (vì không biết ở VN gọi thế nào lên để nguyên) đã, đến lúc đó họ sẽ đến giúp một tay”. Thời này những việc tương tự đều là giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới tốt.
Mà chú Kiều Kiều từ trước tới giờ đều thu táo cùng một ngày với nhà nàng, thật ra thì như thế không tốt, tách ra làm thì lúc nào cũng không tốt nhưng thím hai lại thích tách riêng ra làm. Kiều ba không còn cách nào nên hằng năm đều nhờ ông ngoại và cậu đến giúp.
Cuối tuần Giang Phóng mang Giang Viễn đến tìm Kiều Kiều, biết nhà Kiều Kiều đang thu hoạch táo nên hai đứa bé cũng đi tới giúp đỡ. Kiều ba Kiều mẹ thấy hai đứa trẻ vội vàng nói không cần nhưng hai đứa không chịu đi, không còn cách nào đành để cho bọn họ ở lại. Kiều Kiều nói công việc cho họ biết, hai đứa bé gật đầu. Mắt thấy mọi người đang bận, lại nghĩ đến buổi trưa nên quyết định về nhà nấu cơm.
Kiếp trước Kiều Kiều cũng biết nấu ăn nhưng hương vị bình thường. Sau khi sống lại thường xuyên xem Kiều mẹ nấu ăn nên học tập được một chút. Nàng là một đứa tre con, làm việc chậm chạp, không bằng để Kiều mẹ ở lại. Kiều Kiều nói với Kiều mẹ mình về nhà nấu cơm.
Lúc này Kiều mẹ đang bận bịu nên cũng tùy ý nàng. Kiều Kiều lấy mười đồng trong túi tiền của mình ra đi mua thức ăn, mua ít thịt, vội vàng nấu cơm.
Hôm nay ông bà nội không có ở nhà, đi thăm viếng. Kiều mẹ nói, thời gian này hằng năm, ông bà nội đều bận đi thăm hỏi, nguyên nhân chính là vì không muốn giúp đỡ.
Cây ăn quả năm nay lớn lên rất tốt, táo rất nhiều nước, Giang Phóng giúp nhà nàng hái táo còn thêm mấy đứa nhỏ giúp đỡ. Kiều mẹ sợ trẻ con nghịch ngợm nên nói cặn kẽ công việc phải làm, mấy đứa trẻ này giúp đỡ được rất nhiều việc. Đợi đến lúc Kiều ba mượn xe đem táo về thì Kiều Kiều cũng nấu xong cơm, thấy mấy đứa trẻ này cũng theo về, Kiều mẹ còn hết lời khen ngợi, làm phiền những đứa nhỏ này, nếu không phải có nhiều người thì đến trưa cũng không xong.
Kiều Kiều không nghĩ tới sau khi mình đi lại có thêm nhiều người hỗ trợ như vậy, nghe thấy Kiều mẹ nói liền xoay người vào trong nhà cầm mấy túi lớn đồ ăn vặt ra phân chia cho bọn nhỏ. Mọi người vui vẻ nhận lấy liền về nhà ăn cơm. Kiều Kiều biết tình huống của anh em Giang Phóng lên bảo họ ở lại. Giang Phóng để mấy túi đồ ăn vặt lên giường, Giang Viễn thấy thế cũng làm theo, hai người họ không thích ăn mấy thứ này nhưng Giang Phóng biết nếu như mình không cầm thì những người khác ngựng ngùng cũng sẽ không cầm nên không từ trối, giờ mọi người đi hết rồi liền đem đồ để xuống.
Lúc ăn cơm có chín người, ba người nhà Kiều Kiều, nhị di, chồng của nhị di, lão di và chồng của lão di và hai đứa bé nhà Giang gia. Kiều Kiều làm món thịt kho tàu mà mọi người thích.
Kiều Kiều làm tám món, cuối cùng toàn bộ hết sạch. Nên biết, mỗi món nàng làm không phải chỉ có một đĩa, kết quả mọi người ăn hết sạch.
Kiều ba Kiều mẹ đối với hai đứa bé trai hôm nay đã giúp đỡ có cảm tình rất tốt, nhiều việc hai đứa đều làm được, đặc biệt là Giang Phóng, rất giỏi giang kiên trì. Kiều ba biết cha của Giang Phóng, Giang Hải Dương là một người nổi tiếng, mặc dù không phải là tiếng tốt.
Buổi tối trước khi ngủ, loáng thoáng nghe Kiều mẹ oán hận nói thân thích còn không bằng bạn bè của con gái, đến giúp đỡ. Kiều ba khuyên Kiều mẹ, Kiều Kiều mơ mơ màng màng ngủ mất.
Kiều mẹ vội hỏi Kiều Kiều, Kiều Kiều giải thích đó là anh trai của bạn học Dương Tuyết, cũng muốn kiếm ít tiền lẻ. Hai người rảnh rỗi không có chuyện gì làm lên định nhặt ít củi, mấy ngày nữa trời lạnh đi đến cổng trường bán. Kiều mẹ không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời.
Trong khoảng thời gian này Kiều ba cũng nói Kiều Kiều mấy lần, nhưng nhìn thành tích con gái không bị sa sút, ở lớp đều đứng số một số hai nên cũng không quản nữa. Mặc dù Kiều ba làm việc tạm thời trên trấn nhưng gần đây cũng có chút gấp rút.
Kiều Kiều lấy dây thừng đem củi nhặt được bó thành từng bó. Thấy vậy, bà nội Kiều Kiều cũng không có cách nào lấy về, mấy ngày vừa rồi bà cũng không quan tâm cứ trực tiếp cầm về dùng. Kiều Kiều nhìn đống củi cao chồng chất của nhà bà nội, bĩu môi.
Trời càng ngày càng lạnh, hiện tại việc làm ăn của Kiều Kiều không thể bằng được trước kia, tan học mỗi ngày cũng không ra ngoài bán đồ. Bút kế bán mấy lần cũng không bán được nữa, nhà còn không có nhiều len nên Kiều Kiều quyết định không bán cái này. Kiều Kiều tính, hơn một tháng này bán bút kế được hơn bảy mươi đồng, nàng giao hết cho mẹ, Kiều mẹ rất vui.
Kiều Kiều cầm bút vẽ tranh, Kiều mẹ đang trong phòng bếp, hôm nay Kiều ba về hơi muộn, còn ôm theo một cái thùng.
“Cha, người đã về rồi? Đây là cái gì ạ?” Kiều Kiều nhìn cái thùng trong tay Kiều ba.
Kiều ba nhếch miệng cười: “Hôm nay người ta cho cha một thùng, đây là hộp đào, tý nữa cho con ăn thử”.
Kiều Kiều cười cười, Kiều ba ôm cái thùng vào nhà, bà nội Kiều Kiều sao có thể không nhìn thấy, vội vàng đuổi theo vào nhà. Nghe thấy lời nói của Kiều ba, mặt mày hớn hở, “Aiu,mùa đông hộp đào ăn rất ngon đấy”.
“Mẹ, người lấy hai hộp đi” Kiều ba mở thùng ra, đưa cho bà nội Kiều Kiều hai hộp, bà xem qua, cười tủm tỉm trở về nhà.
Kiều Kiều biết, mẹ nàng không thích bà nội như vậy, làm con trai con gái cần phải hiếu kính cha mẹ, nhưng ông bà nội lần nào cũng thế này. Chỉ cần có ai đến đưa cái gì hay là Kiều mẹ mua cái gì bà nội đều đến nhìn, nói xa nói gần ý tứ là muốn một ít. Giữa chủ động biếu với đi đến đòi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.
Hơn nữa nhà chú Kiều Kiều điều kiện tốt hơn, nhưng ông bà nội chuyện gì cũng thiên vị chú ấy.
Kiều mẹ thường xuyên có chút mâu thuẫn nhỏ với họ, đấy cũng là lý do khiến Kiều mẹ muốn ra ngoài xây nhà mới, cái ý nghĩ này của mẹ không phải ngày một ngày hai đâu cho nên gia đình nàng cũng vì thế mà nỗ lực kiếm tiền.
Bà nội đi rồi, Kiều Kiều nhìn một cái, tổng cộng có mười hai hộp, bà nội lấy hai giờ cong mười hộp. Kiều ba cho Kiều Kiều mở một hộp ăn, Kiều Kiều từ chối. Nàng thích ăn trái cây tươi mới, bây giờ đang là lúc hái táo rồi.
Nhà bà nội đều hái xong rồi nhưng nhà Kiều Kiều còn chưa có thời gian đi hái.
Hiện tại táo rất quý nhưng ông nội thiên vị, chỉ cho nhà nàng tám cây táo mười hai cây còn lại đều là cây lê. Mặc dù nàng thích ăn loại đó nhưng nàng biết muốn bán giá tốt thì phải bán trái táo.
Ba nhà mỗi nhà hai mươi cây, nhưng nhà ông bà nội có tới mười tám cây táo, chỉ có hai cây lê, hai cây này là giữ lại để mình ăn. Còn nhà chú hai thì có mười năm cây táo, năm cây nước lê. Ông nội giải thích do nhà Kiều Kiều khá giả hơn. (bởi vì không biết nước quang là cây gì cho nên bạn phang cây lê vào : :<)
Cha, mấy hộp này giữ lại để đến lúc mừng năm mới thì lấy ra, con không thích ăn. Đúng rồi, nhà mình khi nào thu táo ạ?”
“Cuối tuần, để mẹ con nói với nhị di và lão di (vì không biết ở VN gọi thế nào lên để nguyên) đã, đến lúc đó họ sẽ đến giúp một tay”. Thời này những việc tương tự đều là giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới tốt.
Mà chú Kiều Kiều từ trước tới giờ đều thu táo cùng một ngày với nhà nàng, thật ra thì như thế không tốt, tách ra làm thì lúc nào cũng không tốt nhưng thím hai lại thích tách riêng ra làm. Kiều ba không còn cách nào nên hằng năm đều nhờ ông ngoại và cậu đến giúp.
Cuối tuần Giang Phóng mang Giang Viễn đến tìm Kiều Kiều, biết nhà Kiều Kiều đang thu hoạch táo nên hai đứa bé cũng đi tới giúp đỡ. Kiều ba Kiều mẹ thấy hai đứa trẻ vội vàng nói không cần nhưng hai đứa không chịu đi, không còn cách nào đành để cho bọn họ ở lại. Kiều Kiều nói công việc cho họ biết, hai đứa bé gật đầu. Mắt thấy mọi người đang bận, lại nghĩ đến buổi trưa nên quyết định về nhà nấu cơm.
Kiếp trước Kiều Kiều cũng biết nấu ăn nhưng hương vị bình thường. Sau khi sống lại thường xuyên xem Kiều mẹ nấu ăn nên học tập được một chút. Nàng là một đứa tre con, làm việc chậm chạp, không bằng để Kiều mẹ ở lại. Kiều Kiều nói với Kiều mẹ mình về nhà nấu cơm.
Lúc này Kiều mẹ đang bận bịu nên cũng tùy ý nàng. Kiều Kiều lấy mười đồng trong túi tiền của mình ra đi mua thức ăn, mua ít thịt, vội vàng nấu cơm.
Hôm nay ông bà nội không có ở nhà, đi thăm viếng. Kiều mẹ nói, thời gian này hằng năm, ông bà nội đều bận đi thăm hỏi, nguyên nhân chính là vì không muốn giúp đỡ.
Cây ăn quả năm nay lớn lên rất tốt, táo rất nhiều nước, Giang Phóng giúp nhà nàng hái táo còn thêm mấy đứa nhỏ giúp đỡ. Kiều mẹ sợ trẻ con nghịch ngợm nên nói cặn kẽ công việc phải làm, mấy đứa trẻ này giúp đỡ được rất nhiều việc. Đợi đến lúc Kiều ba mượn xe đem táo về thì Kiều Kiều cũng nấu xong cơm, thấy mấy đứa trẻ này cũng theo về, Kiều mẹ còn hết lời khen ngợi, làm phiền những đứa nhỏ này, nếu không phải có nhiều người thì đến trưa cũng không xong.
Kiều Kiều không nghĩ tới sau khi mình đi lại có thêm nhiều người hỗ trợ như vậy, nghe thấy Kiều mẹ nói liền xoay người vào trong nhà cầm mấy túi lớn đồ ăn vặt ra phân chia cho bọn nhỏ. Mọi người vui vẻ nhận lấy liền về nhà ăn cơm. Kiều Kiều biết tình huống của anh em Giang Phóng lên bảo họ ở lại. Giang Phóng để mấy túi đồ ăn vặt lên giường, Giang Viễn thấy thế cũng làm theo, hai người họ không thích ăn mấy thứ này nhưng Giang Phóng biết nếu như mình không cầm thì những người khác ngựng ngùng cũng sẽ không cầm nên không từ trối, giờ mọi người đi hết rồi liền đem đồ để xuống.
Lúc ăn cơm có chín người, ba người nhà Kiều Kiều, nhị di, chồng của nhị di, lão di và chồng của lão di và hai đứa bé nhà Giang gia. Kiều Kiều làm món thịt kho tàu mà mọi người thích.
Kiều Kiều làm tám món, cuối cùng toàn bộ hết sạch. Nên biết, mỗi món nàng làm không phải chỉ có một đĩa, kết quả mọi người ăn hết sạch.
Kiều ba Kiều mẹ đối với hai đứa bé trai hôm nay đã giúp đỡ có cảm tình rất tốt, nhiều việc hai đứa đều làm được, đặc biệt là Giang Phóng, rất giỏi giang kiên trì. Kiều ba biết cha của Giang Phóng, Giang Hải Dương là một người nổi tiếng, mặc dù không phải là tiếng tốt.
Buổi tối trước khi ngủ, loáng thoáng nghe Kiều mẹ oán hận nói thân thích còn không bằng bạn bè của con gái, đến giúp đỡ. Kiều ba khuyên Kiều mẹ, Kiều Kiều mơ mơ màng màng ngủ mất.
/61
|