“Đại ca đã xảy ra chuyện gì? Chàng nói mau đi.” A Thiến hối thúc.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, cô nương ngày tư đêm tưởng, mấy ngày không gặp, khuôn mặt đã có chút thịt, làn da trắng hồng, khí sắc rất tốt. Xem ra mấy ngày nay tâm tình vui vẻ, không hề rối rắm vì chuyện Tống gia.
“Xem ra nàng thực sự quan tâm đại ca nha.” Mặc Kỳ Kiêu bình tĩnh nói. Tự hỏi không biết khi nào thì nàng có thể quan tâm hắn hơn cả đại ca.
“Tất nhiên, huynh ấy là đại ca duy nhất của thiếp.” A Thiến gấp rút đến muốn dậm hai chân.
“Ta ở đâu, ta không phải là đại ca nàng sao?” Khang Quận vương biểu lộ ánh mắt cô đơn.
A Thiến lúc này đứng trước mặt hắn, đưa lưng về phía Tần thị, không sợ dì nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt, chu đôi môi đỏ mọng với hắn, oán trách hắn lòng dạ hẹp hòi. Động tác của nàng trong mắt hắn lại được hiểu ra thành bọn họ là mối quan hệ tình lữ, đã hôn môi, tất nhiên rất khác với đại ca.
Khang quận vương mặt mày ôn nhu nở nụ cười:“Nói cho nàng biết, ta nhìn thấy Ứng Thiên phủ đưa tới “Đề Danh Lục”, trúng cử Giải Nguyên đầu bảng chính là đại ca Nhiễm Tử Lâm.”
A Thiến giật mình chớp mắt, tựa hồ không tin: “Không phải chàng nói đại ca đã xảy ra chuyện sao?”
“Thì đó, trúng Giải Nguyên còn không phải là đại sự sao.” Hắn làm vẻ mặt vô tội.
A Thiến biết mình bị hắn trêu ghẹo, sẽ không để ý đến hắn, báo tin vui với dì.
“Dì, người nghe không, đại ca trúng Giải Nguyên rồi.”
Tần thị tất nhiên đã nghe được, vui vô cùng:“Thật tốt quá, Tử Lâm quả nhiên có tiền đồ .”
“Đại ca không bao lâu sẽ vào kinh.” A Thiến vui mừng hai mắt sáng ngời.
Khang Quận vương vì hấp dẫn người trong lòng, đáp: “Ứng Thiên phủ sẽ tổ chức mấy ngày yến hội, sau đó đại ca sẽ về Thúy Bình Sơn báo tin vui, cáo biệt hai vị lão nhân gia, tháng mười có thể đến kinh .”
Quả nhiên, A Thiến ngoái đầu nhìn lại cười, làm cho tâm tư hắn đang bị vắng vẻ lại gợn lên một tia ôn nhu.
Bà tử quản sự tiến vào, nói với Tần thị nói việc đi Bạch Tháp tự dâng hương ngày 20 tháng 9 đã được an bài hoàn tất, Khang Quận vương nghe xong, trong lòng âm thầm vui mừng, nhìn lướt qua, không có người chú ý bên này, liền nháy mắt thật nhanh với A Thiến. A Thiến tâm tư linh lung, lập tức hiểu được là hắn muốn tìm cơ hội gặp mặt ở Bạch Tháp tự. Trên mặt hiện lên hai đóa mây đỏ, cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn vụng trộm nở nụ cười.
Khang Quận vương rất muốn tiến lên hôn một cái, nhưng ...... ngay cả nhìn cũng không dám nhìn lâu, chỉ dám liếc qua một cái, dù sao trong phòng còn có nha hoàn bà tử, còn có Tần thị phòng hắn như phòng sói.
Ngẫm lại chỉ vài ngày nữa là đên 20 tháng 9, tâm tình tốt, Khang Quận vương không hề dây dưa, đứng dậy cáo từ.
Tần thị vốn là cảm thấy thái độ mình đối đãi Vương gia không hợp quy củ lễ pháp, chẳng qua là vì cháu gái không thể không làm mặt lạnh, tránh việc hắn liếc mắt đưa tình. Nay thấy hắn báo tin vui xong lại muốn đi, ngược lại cảm thấy bất an. Liên tục nói lời cảm tạ, muốn lưu hắn lại dùng cơm.
Khang Quận vương hiểu được đây là mời theo phép lịch sự, nếu thực lưu lại, nhất định rất ngượng ngùng, chỉ phải điềm nhiên cáo từ. Lúc ra cửa, không nhịn được, hắn quay đầu nhìn người trong lòng một cái:“Chờ đại ca đến đây, ta sẽ bớt lo lắng.” Một lời hai nghĩa, hắn ngóng trông Nhiễm Tử Lâm đến, đến lúc đó, muốn gặp A Thiến sẽ dễ dàng hơn.
Tần thị cũng ngóng trông Nhiễm Tử Lâm đến, khi đó bà sẽ không còn lo lắng hao tâm tổn sức đối phó với Khang Quận vương nữa .
Người ngóng trông Nhiễm Tử Lâm nhất đương nhiên là A Thiến, nàng không quen sống ở kinh thành, đại ca đến đây mới có cảm giác an toàn.
Ba người đều tự nghĩ chuyện vui mừng của mình, khách khí nói lời từ biệt.
Bạch Tháp tự hàng năm có hai hội chùa lớn, ngày 20 tháng tư và ngày 20 tháng 9, hai ngày này nhà quan lại đến thắp hương là nhiều nhất, bình thường dân chúng phải đợi sau ngày 20 mới đến giúp vui.
Từ phủ lão thái quân cảm thấy các nam nhân nhà mình giết chóc quá nặng, mỗi khi đến hội chùa bà đều đi thắp hương, hơn nữa là đi trước một ngày, buổi tối ngủ lại trong thiện phòng ở hậu viện, chờ đến sáng hôm sau đốt được nén hương đầu tiên.
Khang Quận vương theo đoàn xe Định Quốc Công phủ đi trước một ngày, vào Bạch Tháp tự an bài chỗ ở xong, liền đi bộ vòng quanh mọi nơi, tìm hiểu địa hình. Phát hiện vài nơi có thể giấu người, hắn cảm thấy mỹ mãn liền trở về nghỉ, đột nhiên hắn phát hiện một thân ảnh sốt ruột thấp thoáng sau bụi cây.
Tống Dật? Sao hắn cũng đến đây?
Tống Dật đỡ tay một lão thái thái cẩn thận đi về phía sau đại điện, xem ra cũng ngủ lại một đêm, chờ sáng mai thắp hương. Tống lão thái thái muốn thắp hương, cầu Phật phù hộ tôn tử kỳ thi mùa xuân sang năm đậu Trạng Nguyên.
Ngày mai A Thiến cũng đến, hai người liệu có thể gặp gỡ hay không?
Khang Quận vương sắc mặt trầm xuống, bước nhanh về phòng.
Nén hương đầu này lại bị Tống lão thái thái đoạt trước, bà một lòng cầu tiền đồ tốt cho tôn tử, không dám ngủ, trời chưa sáng đã đi vào thắp hương.
Lúc Từ phủ lão thái quân xuất hiện ở cửa đại điện, Tống lão thái thái vừa đứng dậy từ bồ đoàn. Thấy mình đoạt nén hương đầu của Từ gia, Tống lão thái thái trên mặt rất là bất an, liên tục xin lỗi. Lão thái quân không quá để ý việc này, trấn an vài câu, rồi đi thắp hương. Ra cửa điện, Tống lão thái thái mới biểu lộ ra vài phần đắc ý trong lòng, tôn tử thi Trạng Nguyên đây chính là đại sự cả đời, tất nhiên phải dâng được nén hương đầu. Dựa vào cái gì mà nén hương đầu hàng năm phải nhường cho Từ gia, nói không chừng Từ gia nhiều thế hệ phú quý là có liên quan đến việc này. Khóe miệng nhếch lên, bà liền liên tưởng có lẽ nhà mình về sau cũng có thể phú quý như Từ gia.
Từ lão thái quân đốt vàng mã, rồi mang theo hai cháu dâu cùng Từ thất thiếu gia đến vườn cúc phía đông ngắm hoa. Hai ngày hội chùa của Bạch Tháp tự đều chọn trong tháng tư và tháng chín bởi vì tháng tư tây vườn hạnh lâm nở rộ, tháng chín đông vườn hoa cúc nở rộ, đều là mùa ôn hoà, thích hợp đạp thanh du ngoạn. Vì ngắm hoa, các cô nương không thể mang khăn che mặt, trong biển hoa nam nữ thế nào cũng chạm mặt nhau, lúc này xem mắt đúng rồi, sau đó, nhà trai sẽ nhờ bà mối tới cửa cầu hôn. Cũng có trưởng bối trong nhà thay con cháu sốt ruột, liền mang theo đứa nhỏ nhà mình đến nhìn đứa nhỏ nhà người khác, lão thái quân chính là tính như vậy.
Lối vào vườn cúc là hành lang gấp chín khúc, chỉ vừa qua khúc thứ nhất, lão thái quân an vị đứng yên không đi tiếp. Đây là đường chắc chắn tất cả mọi người đều phải đi qua, một cô nương cũng không thể buông tha.
Hai cháu dâu bị lão thái quân xếp ngồi hai bên, Từ Vĩnh Hàn đứng một bên.
Nhà thứ hai đến vườn cúc là một nhà Cảnh An hầu, hầu phu nhân thấy lão thái quân vội vàng đến hành lễ, hàn huyên vài câu rồi bước qua ngồi ở khúc thứ tư. Nhà bọn họ không nữ hài tử độ tuổi thích hợp, lão thái quân không quá để ý, hầu phu nhân chỉ dẫn theo Hàn Bân 16 tuổi đi theo, có thể thấy được là muốn cho hắn tuyển vợ.
Nhà thứ ba là lão phu nhân của Dương các lão Nội Các Thủ Phụ, người còn chưa tới gần, Từ Vĩnh Hàn đã liếc nhìn đại tẩu nhà mình.
Đại phu nhân Chân thị sắc mặt càng trắng bệch, hôm nay ăn mặc chải chuốt vốn là càng động lòng người so với bình thường, giờ phút này tẩu ấy khẩn trương dùng tay phải nắm tay trái, chính khâm ngồi ngay ngắn, hai tròng mắt rủ xuống. Khóe mắt đưa qua đẩy lại xem người Từ gia có nhìn mình hay không, người Dương gia đã đến gần hay chưa.
Lão thái quân đứng dậy hàn huyên cùng Dương lão phu nhân, thừa dịp này, Chân thị quỳ gối hành lễ, khi đứng dậy ra vẻ lơ đãng ngẩng đầu nhìn Dương Quyết đang đứng đối diện, lập tức cúi đầu, giả bộ trấn định, lại còn đỏ mặt.
Từ Vĩnh Hàn nắm chặt đôi bàn tay to thành quyền, các khớp xương kêu răng rắc. Chưa bao giờ thấy tẩu ấy ở trước mặt đại ca thẹn thùng như thế, mặc dù đại ca đối tốt với tẩu ấy như vậy. Tìm nữ nhân vạn vạn không thể tìm người đã có người trong lòng, hắn có thích nàng đến mấy cũng vô dụng, lòng của nữ nhân rất cứng rắn, đã tám năm còn chưa nguôi ngoai.
Dương Quyết ánh mắt phức tạp nhìn Chân thị, rồi quay về hướng khác.
Đối với Chân thị mà nói, nhìn một cái đã đủ rồi. Mẫu thân mất sớm, phụ thân có kế mẫu thì không khác gì bố dượng, trượng phu lại làm nàng không vui. Ý nghĩa sống của nàng chính là hàng năm có thể ở hội đèn lồng Nguyên Tiêu hoặc là hội chùa vô tình gặp được hắn một lần, ở rất xa nhìn một chút, như vậy là đủ rồi. Hành lang gấp khúc vốn cũng không lớn, hôm nay khoảng cách gần như vậy, nàng thậm chí có thể ngửi được hương khí sâu kín trên người hắn, nhớ tới tám năm trước, cảm giác hắn ôm nàng vào lòng.
Chân thị cố gắng đem nước mắt nuốt vào trong bụng, hận trời cao không có mắt, người có tình không thể thành thân thuộc. Danh chấn kinh hoa Trạng Nguyên Dương Quyết, 28 tuổi, chưa cưới vợ, không phải là vì nàng sao. Sao hắn lại ngốc như vậy, nàng đã trở thành người Từ gia, không thể gả cho hắn , hắn cần gì phải hành hạ chính mình, cũng làm nàng đau khổ. Cho nên nàng càng hận Từ Vĩnh An, nếu không phải hắn lập bẫy, sao có tám năm thống khổ này.
Người Dương gia đã đi qua, Dương Duệ theo ở phía sau thấy được vẻ mặt đau khổ Hàn Bân ngồi ở bên cạnh mẫu thân, hai bạn tốt cùng trường cười hì hì tiến về phía nhau, nháy mắt ra hiệu cho nhau suy đoán mục đích đi hội chùa.
Chân thị sắc mặt vừa mới khôi phục, chợt nghe đến một tiếng “Tỷ tỷ”. Nàng không tình nguyện nâng mâu, quả nhiên thấy được kế mẫu mang theo muội muội Chân Nghi 14 tuổi cùng đệ đệ Chân Viên 12 tuổi đi đến.
“Mẫu thân.” Tuy không tình nguyện, nàng cũng không làm chuyện thất lễ.
Chân phu nhân thỉnh an lão thái quân, tươi cười ấm áp giống tháng tư xuân phong.
Luận dung mạo, Chân Nghi không thua tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, luận tài học thì kém một ít. Kỳ thật, chuyện này cũng không là quan trọng, Chân Nghi không phục nhất chính là vận khí tốt của tỷ tỷ, năm đó khi tỷ tỷ xuất giá, tổ phụ vẫn là Nội Các Thủ Phụ, cho nên nàng có thể gả cho trưởng tôn Định Quốc Công, đích tôn trưởng tôn nha, tương lai sẽ được kế thừa tước vị. Chỉ tiếc tỷ tỷ không phúc khí, tám năm không sinh đứa nào, tỷ phu không hưu nàng, đã là quá hạnh phúc. Hiện tại Chân Nghi cũng đến tuổi đính hôn, nhưng tổ phụ sớm qua đời, phụ thân chỉ là quan tứ phẩm, chỉ sợ mình không thể gả đến nơi tốt giống tỷ tỷ.
Người ở bên ngoài nhìn vào chỉ biết, tám năm trước, Từ gia hai lần cầu thân Chân gia đều bị cự, lần thứ ba cầu thân thành công, là Từ Vĩnh An cuồng dại đả động Chân gia. Nhưng chỉ có hai nhà bọn họ biết buổi tối ngày đó đã xảy ra chuyện gì, tài mạo song toàn Chân Gia vì cái gì bị bắt gả cho Từ Vĩnh An.
Chân Nghi vụng trộm ngắm liếc mắt nhìn, Từ thất thiếu gia mặt lạnh như tiền, yên lặng di động ánh mắt, tựa hồ thấy được Cảnh An hầu thế tử đang ngồi ở khúc thứ tư. Nàng không biết Hàn Bân, nhưng một chút ấn tượng với Hầu phu nhân.
Công hầu phủ đệ vốn không cần như thế, chỉ vì năm nay mùa xuân có tuyển tú, cô nương trong độ tuổi đều là bị hoàng tộc tuyển đi, nếu không muốn vào hoàng thất thì đã sớm định thân, trong lòng bọn họ kia vừa ý tiểu cô nương nào, không cần đợi lớn lên thì đã vội vàng cầu thân, sợ để lâu ngày sơ sẩy.
Chung quy đều là đại gia tộc, các cô nương cũng không vừa, bọn họ sẽ không kiên nhẫn ngồi chờ, mục đích rất rõ ràng, tuy rằng đều cảm thấy ngượng ngùng. Bọn họ đều muốn ngẫm lại xem coi có vừa ý hay không.
Từ lão thái quân cũng là bất động, bà quyết tâm muốn trước khi hết năm phải định được hôn sự cho Từ Vĩnh Hàn, mỗi một cô nương đi qua, bà liền liếc nhìn sắc mặt tôn tử, hỏi hắn vừa ý hay không. Cô nương lớn nhỏ đi qua hơn mười người, Từ thất thiếu gia kia trưng ra khuôn mặt băng sơn vạn năm. Tức giận, lão thái quân cằn nhằn, Vĩnh An Vĩnh Ninh thật tốt, không như Vĩnh Hàn, sống chết không chịu cưới vợ. Hổ Tử ngồi không yên, muốn Thất thúc dẫn hắn đến hậu sơn nhìn tháp, lão thái quân kêu tam phu nhân dẫn hắn đi, phái vài hạ nhân đi theo, quyết không chịu tha Từ thất thiếu gia.
Tần thị không dám tranh nén hương đầu với quan to quý nhân, buổi sáng hôm nay mới xuất phát, nhưng lại muốn ở lại Bạch Tháp tự một đêm, buổi chiều đi Kì Nguyện Các tụng kinh đến giờ tý, cầu phúc cho tỷ tỷ cùng tỷ phu ở Thương Lang sơn.
Nhiễm Tử Thiến cùng Nhiễm Tử Hề vào kinh, lần đầu tiên bị dì mang theo xuất môn, biết ở Bạch Tháp tự thế nào cũng gặp người quen năm xưa, tám năm không hồi kinh, không biết mọi người thấy cháu gái An Bình bá, sẽ có thái độ gì, chỉ sợ hơn phân nửa sẽ không nhận người quen nữa.
Hai cô nương trong lòng lo lắng, trên mặt tự nhiên cũng không tươi cười. Nhưng thật ra có Vệ Viện trắng trẻo mập mạp ở trong xe ngựa ngẫu nhiên nói vài câu, làm mẫu thân cùng hai biểu tỷ không nhịn cười được.
Khuôn mặt tròn trịa bánh bao Vệ Dục cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, hắn cảm thấy mình đã muốn là nam nhân 12 tuổi, phụ thân không đi, mình có nghĩa vụ bảo vệ tốt cho mẫu thân cùng biểu tỷ, muội muội.
Thắp hương ở đại điện xong, tỷ đệ bốn người theo Tần thị đến vườn cúc phía đông ngắm hoa.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, cô nương ngày tư đêm tưởng, mấy ngày không gặp, khuôn mặt đã có chút thịt, làn da trắng hồng, khí sắc rất tốt. Xem ra mấy ngày nay tâm tình vui vẻ, không hề rối rắm vì chuyện Tống gia.
“Xem ra nàng thực sự quan tâm đại ca nha.” Mặc Kỳ Kiêu bình tĩnh nói. Tự hỏi không biết khi nào thì nàng có thể quan tâm hắn hơn cả đại ca.
“Tất nhiên, huynh ấy là đại ca duy nhất của thiếp.” A Thiến gấp rút đến muốn dậm hai chân.
“Ta ở đâu, ta không phải là đại ca nàng sao?” Khang Quận vương biểu lộ ánh mắt cô đơn.
A Thiến lúc này đứng trước mặt hắn, đưa lưng về phía Tần thị, không sợ dì nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt, chu đôi môi đỏ mọng với hắn, oán trách hắn lòng dạ hẹp hòi. Động tác của nàng trong mắt hắn lại được hiểu ra thành bọn họ là mối quan hệ tình lữ, đã hôn môi, tất nhiên rất khác với đại ca.
Khang quận vương mặt mày ôn nhu nở nụ cười:“Nói cho nàng biết, ta nhìn thấy Ứng Thiên phủ đưa tới “Đề Danh Lục”, trúng cử Giải Nguyên đầu bảng chính là đại ca Nhiễm Tử Lâm.”
A Thiến giật mình chớp mắt, tựa hồ không tin: “Không phải chàng nói đại ca đã xảy ra chuyện sao?”
“Thì đó, trúng Giải Nguyên còn không phải là đại sự sao.” Hắn làm vẻ mặt vô tội.
A Thiến biết mình bị hắn trêu ghẹo, sẽ không để ý đến hắn, báo tin vui với dì.
“Dì, người nghe không, đại ca trúng Giải Nguyên rồi.”
Tần thị tất nhiên đã nghe được, vui vô cùng:“Thật tốt quá, Tử Lâm quả nhiên có tiền đồ .”
“Đại ca không bao lâu sẽ vào kinh.” A Thiến vui mừng hai mắt sáng ngời.
Khang Quận vương vì hấp dẫn người trong lòng, đáp: “Ứng Thiên phủ sẽ tổ chức mấy ngày yến hội, sau đó đại ca sẽ về Thúy Bình Sơn báo tin vui, cáo biệt hai vị lão nhân gia, tháng mười có thể đến kinh .”
Quả nhiên, A Thiến ngoái đầu nhìn lại cười, làm cho tâm tư hắn đang bị vắng vẻ lại gợn lên một tia ôn nhu.
Bà tử quản sự tiến vào, nói với Tần thị nói việc đi Bạch Tháp tự dâng hương ngày 20 tháng 9 đã được an bài hoàn tất, Khang Quận vương nghe xong, trong lòng âm thầm vui mừng, nhìn lướt qua, không có người chú ý bên này, liền nháy mắt thật nhanh với A Thiến. A Thiến tâm tư linh lung, lập tức hiểu được là hắn muốn tìm cơ hội gặp mặt ở Bạch Tháp tự. Trên mặt hiện lên hai đóa mây đỏ, cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn vụng trộm nở nụ cười.
Khang Quận vương rất muốn tiến lên hôn một cái, nhưng ...... ngay cả nhìn cũng không dám nhìn lâu, chỉ dám liếc qua một cái, dù sao trong phòng còn có nha hoàn bà tử, còn có Tần thị phòng hắn như phòng sói.
Ngẫm lại chỉ vài ngày nữa là đên 20 tháng 9, tâm tình tốt, Khang Quận vương không hề dây dưa, đứng dậy cáo từ.
Tần thị vốn là cảm thấy thái độ mình đối đãi Vương gia không hợp quy củ lễ pháp, chẳng qua là vì cháu gái không thể không làm mặt lạnh, tránh việc hắn liếc mắt đưa tình. Nay thấy hắn báo tin vui xong lại muốn đi, ngược lại cảm thấy bất an. Liên tục nói lời cảm tạ, muốn lưu hắn lại dùng cơm.
Khang Quận vương hiểu được đây là mời theo phép lịch sự, nếu thực lưu lại, nhất định rất ngượng ngùng, chỉ phải điềm nhiên cáo từ. Lúc ra cửa, không nhịn được, hắn quay đầu nhìn người trong lòng một cái:“Chờ đại ca đến đây, ta sẽ bớt lo lắng.” Một lời hai nghĩa, hắn ngóng trông Nhiễm Tử Lâm đến, đến lúc đó, muốn gặp A Thiến sẽ dễ dàng hơn.
Tần thị cũng ngóng trông Nhiễm Tử Lâm đến, khi đó bà sẽ không còn lo lắng hao tâm tổn sức đối phó với Khang Quận vương nữa .
Người ngóng trông Nhiễm Tử Lâm nhất đương nhiên là A Thiến, nàng không quen sống ở kinh thành, đại ca đến đây mới có cảm giác an toàn.
Ba người đều tự nghĩ chuyện vui mừng của mình, khách khí nói lời từ biệt.
Bạch Tháp tự hàng năm có hai hội chùa lớn, ngày 20 tháng tư và ngày 20 tháng 9, hai ngày này nhà quan lại đến thắp hương là nhiều nhất, bình thường dân chúng phải đợi sau ngày 20 mới đến giúp vui.
Từ phủ lão thái quân cảm thấy các nam nhân nhà mình giết chóc quá nặng, mỗi khi đến hội chùa bà đều đi thắp hương, hơn nữa là đi trước một ngày, buổi tối ngủ lại trong thiện phòng ở hậu viện, chờ đến sáng hôm sau đốt được nén hương đầu tiên.
Khang Quận vương theo đoàn xe Định Quốc Công phủ đi trước một ngày, vào Bạch Tháp tự an bài chỗ ở xong, liền đi bộ vòng quanh mọi nơi, tìm hiểu địa hình. Phát hiện vài nơi có thể giấu người, hắn cảm thấy mỹ mãn liền trở về nghỉ, đột nhiên hắn phát hiện một thân ảnh sốt ruột thấp thoáng sau bụi cây.
Tống Dật? Sao hắn cũng đến đây?
Tống Dật đỡ tay một lão thái thái cẩn thận đi về phía sau đại điện, xem ra cũng ngủ lại một đêm, chờ sáng mai thắp hương. Tống lão thái thái muốn thắp hương, cầu Phật phù hộ tôn tử kỳ thi mùa xuân sang năm đậu Trạng Nguyên.
Ngày mai A Thiến cũng đến, hai người liệu có thể gặp gỡ hay không?
Khang Quận vương sắc mặt trầm xuống, bước nhanh về phòng.
Nén hương đầu này lại bị Tống lão thái thái đoạt trước, bà một lòng cầu tiền đồ tốt cho tôn tử, không dám ngủ, trời chưa sáng đã đi vào thắp hương.
Lúc Từ phủ lão thái quân xuất hiện ở cửa đại điện, Tống lão thái thái vừa đứng dậy từ bồ đoàn. Thấy mình đoạt nén hương đầu của Từ gia, Tống lão thái thái trên mặt rất là bất an, liên tục xin lỗi. Lão thái quân không quá để ý việc này, trấn an vài câu, rồi đi thắp hương. Ra cửa điện, Tống lão thái thái mới biểu lộ ra vài phần đắc ý trong lòng, tôn tử thi Trạng Nguyên đây chính là đại sự cả đời, tất nhiên phải dâng được nén hương đầu. Dựa vào cái gì mà nén hương đầu hàng năm phải nhường cho Từ gia, nói không chừng Từ gia nhiều thế hệ phú quý là có liên quan đến việc này. Khóe miệng nhếch lên, bà liền liên tưởng có lẽ nhà mình về sau cũng có thể phú quý như Từ gia.
Từ lão thái quân đốt vàng mã, rồi mang theo hai cháu dâu cùng Từ thất thiếu gia đến vườn cúc phía đông ngắm hoa. Hai ngày hội chùa của Bạch Tháp tự đều chọn trong tháng tư và tháng chín bởi vì tháng tư tây vườn hạnh lâm nở rộ, tháng chín đông vườn hoa cúc nở rộ, đều là mùa ôn hoà, thích hợp đạp thanh du ngoạn. Vì ngắm hoa, các cô nương không thể mang khăn che mặt, trong biển hoa nam nữ thế nào cũng chạm mặt nhau, lúc này xem mắt đúng rồi, sau đó, nhà trai sẽ nhờ bà mối tới cửa cầu hôn. Cũng có trưởng bối trong nhà thay con cháu sốt ruột, liền mang theo đứa nhỏ nhà mình đến nhìn đứa nhỏ nhà người khác, lão thái quân chính là tính như vậy.
Lối vào vườn cúc là hành lang gấp chín khúc, chỉ vừa qua khúc thứ nhất, lão thái quân an vị đứng yên không đi tiếp. Đây là đường chắc chắn tất cả mọi người đều phải đi qua, một cô nương cũng không thể buông tha.
Hai cháu dâu bị lão thái quân xếp ngồi hai bên, Từ Vĩnh Hàn đứng một bên.
Nhà thứ hai đến vườn cúc là một nhà Cảnh An hầu, hầu phu nhân thấy lão thái quân vội vàng đến hành lễ, hàn huyên vài câu rồi bước qua ngồi ở khúc thứ tư. Nhà bọn họ không nữ hài tử độ tuổi thích hợp, lão thái quân không quá để ý, hầu phu nhân chỉ dẫn theo Hàn Bân 16 tuổi đi theo, có thể thấy được là muốn cho hắn tuyển vợ.
Nhà thứ ba là lão phu nhân của Dương các lão Nội Các Thủ Phụ, người còn chưa tới gần, Từ Vĩnh Hàn đã liếc nhìn đại tẩu nhà mình.
Đại phu nhân Chân thị sắc mặt càng trắng bệch, hôm nay ăn mặc chải chuốt vốn là càng động lòng người so với bình thường, giờ phút này tẩu ấy khẩn trương dùng tay phải nắm tay trái, chính khâm ngồi ngay ngắn, hai tròng mắt rủ xuống. Khóe mắt đưa qua đẩy lại xem người Từ gia có nhìn mình hay không, người Dương gia đã đến gần hay chưa.
Lão thái quân đứng dậy hàn huyên cùng Dương lão phu nhân, thừa dịp này, Chân thị quỳ gối hành lễ, khi đứng dậy ra vẻ lơ đãng ngẩng đầu nhìn Dương Quyết đang đứng đối diện, lập tức cúi đầu, giả bộ trấn định, lại còn đỏ mặt.
Từ Vĩnh Hàn nắm chặt đôi bàn tay to thành quyền, các khớp xương kêu răng rắc. Chưa bao giờ thấy tẩu ấy ở trước mặt đại ca thẹn thùng như thế, mặc dù đại ca đối tốt với tẩu ấy như vậy. Tìm nữ nhân vạn vạn không thể tìm người đã có người trong lòng, hắn có thích nàng đến mấy cũng vô dụng, lòng của nữ nhân rất cứng rắn, đã tám năm còn chưa nguôi ngoai.
Dương Quyết ánh mắt phức tạp nhìn Chân thị, rồi quay về hướng khác.
Đối với Chân thị mà nói, nhìn một cái đã đủ rồi. Mẫu thân mất sớm, phụ thân có kế mẫu thì không khác gì bố dượng, trượng phu lại làm nàng không vui. Ý nghĩa sống của nàng chính là hàng năm có thể ở hội đèn lồng Nguyên Tiêu hoặc là hội chùa vô tình gặp được hắn một lần, ở rất xa nhìn một chút, như vậy là đủ rồi. Hành lang gấp khúc vốn cũng không lớn, hôm nay khoảng cách gần như vậy, nàng thậm chí có thể ngửi được hương khí sâu kín trên người hắn, nhớ tới tám năm trước, cảm giác hắn ôm nàng vào lòng.
Chân thị cố gắng đem nước mắt nuốt vào trong bụng, hận trời cao không có mắt, người có tình không thể thành thân thuộc. Danh chấn kinh hoa Trạng Nguyên Dương Quyết, 28 tuổi, chưa cưới vợ, không phải là vì nàng sao. Sao hắn lại ngốc như vậy, nàng đã trở thành người Từ gia, không thể gả cho hắn , hắn cần gì phải hành hạ chính mình, cũng làm nàng đau khổ. Cho nên nàng càng hận Từ Vĩnh An, nếu không phải hắn lập bẫy, sao có tám năm thống khổ này.
Người Dương gia đã đi qua, Dương Duệ theo ở phía sau thấy được vẻ mặt đau khổ Hàn Bân ngồi ở bên cạnh mẫu thân, hai bạn tốt cùng trường cười hì hì tiến về phía nhau, nháy mắt ra hiệu cho nhau suy đoán mục đích đi hội chùa.
Chân thị sắc mặt vừa mới khôi phục, chợt nghe đến một tiếng “Tỷ tỷ”. Nàng không tình nguyện nâng mâu, quả nhiên thấy được kế mẫu mang theo muội muội Chân Nghi 14 tuổi cùng đệ đệ Chân Viên 12 tuổi đi đến.
“Mẫu thân.” Tuy không tình nguyện, nàng cũng không làm chuyện thất lễ.
Chân phu nhân thỉnh an lão thái quân, tươi cười ấm áp giống tháng tư xuân phong.
Luận dung mạo, Chân Nghi không thua tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, luận tài học thì kém một ít. Kỳ thật, chuyện này cũng không là quan trọng, Chân Nghi không phục nhất chính là vận khí tốt của tỷ tỷ, năm đó khi tỷ tỷ xuất giá, tổ phụ vẫn là Nội Các Thủ Phụ, cho nên nàng có thể gả cho trưởng tôn Định Quốc Công, đích tôn trưởng tôn nha, tương lai sẽ được kế thừa tước vị. Chỉ tiếc tỷ tỷ không phúc khí, tám năm không sinh đứa nào, tỷ phu không hưu nàng, đã là quá hạnh phúc. Hiện tại Chân Nghi cũng đến tuổi đính hôn, nhưng tổ phụ sớm qua đời, phụ thân chỉ là quan tứ phẩm, chỉ sợ mình không thể gả đến nơi tốt giống tỷ tỷ.
Người ở bên ngoài nhìn vào chỉ biết, tám năm trước, Từ gia hai lần cầu thân Chân gia đều bị cự, lần thứ ba cầu thân thành công, là Từ Vĩnh An cuồng dại đả động Chân gia. Nhưng chỉ có hai nhà bọn họ biết buổi tối ngày đó đã xảy ra chuyện gì, tài mạo song toàn Chân Gia vì cái gì bị bắt gả cho Từ Vĩnh An.
Chân Nghi vụng trộm ngắm liếc mắt nhìn, Từ thất thiếu gia mặt lạnh như tiền, yên lặng di động ánh mắt, tựa hồ thấy được Cảnh An hầu thế tử đang ngồi ở khúc thứ tư. Nàng không biết Hàn Bân, nhưng một chút ấn tượng với Hầu phu nhân.
Công hầu phủ đệ vốn không cần như thế, chỉ vì năm nay mùa xuân có tuyển tú, cô nương trong độ tuổi đều là bị hoàng tộc tuyển đi, nếu không muốn vào hoàng thất thì đã sớm định thân, trong lòng bọn họ kia vừa ý tiểu cô nương nào, không cần đợi lớn lên thì đã vội vàng cầu thân, sợ để lâu ngày sơ sẩy.
Chung quy đều là đại gia tộc, các cô nương cũng không vừa, bọn họ sẽ không kiên nhẫn ngồi chờ, mục đích rất rõ ràng, tuy rằng đều cảm thấy ngượng ngùng. Bọn họ đều muốn ngẫm lại xem coi có vừa ý hay không.
Từ lão thái quân cũng là bất động, bà quyết tâm muốn trước khi hết năm phải định được hôn sự cho Từ Vĩnh Hàn, mỗi một cô nương đi qua, bà liền liếc nhìn sắc mặt tôn tử, hỏi hắn vừa ý hay không. Cô nương lớn nhỏ đi qua hơn mười người, Từ thất thiếu gia kia trưng ra khuôn mặt băng sơn vạn năm. Tức giận, lão thái quân cằn nhằn, Vĩnh An Vĩnh Ninh thật tốt, không như Vĩnh Hàn, sống chết không chịu cưới vợ. Hổ Tử ngồi không yên, muốn Thất thúc dẫn hắn đến hậu sơn nhìn tháp, lão thái quân kêu tam phu nhân dẫn hắn đi, phái vài hạ nhân đi theo, quyết không chịu tha Từ thất thiếu gia.
Tần thị không dám tranh nén hương đầu với quan to quý nhân, buổi sáng hôm nay mới xuất phát, nhưng lại muốn ở lại Bạch Tháp tự một đêm, buổi chiều đi Kì Nguyện Các tụng kinh đến giờ tý, cầu phúc cho tỷ tỷ cùng tỷ phu ở Thương Lang sơn.
Nhiễm Tử Thiến cùng Nhiễm Tử Hề vào kinh, lần đầu tiên bị dì mang theo xuất môn, biết ở Bạch Tháp tự thế nào cũng gặp người quen năm xưa, tám năm không hồi kinh, không biết mọi người thấy cháu gái An Bình bá, sẽ có thái độ gì, chỉ sợ hơn phân nửa sẽ không nhận người quen nữa.
Hai cô nương trong lòng lo lắng, trên mặt tự nhiên cũng không tươi cười. Nhưng thật ra có Vệ Viện trắng trẻo mập mạp ở trong xe ngựa ngẫu nhiên nói vài câu, làm mẫu thân cùng hai biểu tỷ không nhịn cười được.
Khuôn mặt tròn trịa bánh bao Vệ Dục cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, hắn cảm thấy mình đã muốn là nam nhân 12 tuổi, phụ thân không đi, mình có nghĩa vụ bảo vệ tốt cho mẫu thân cùng biểu tỷ, muội muội.
Thắp hương ở đại điện xong, tỷ đệ bốn người theo Tần thị đến vườn cúc phía đông ngắm hoa.
/31
|