Kiều Nữ Lâm gia

Chương 112: Thiếu

/142


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Người một nhà Lâm Phong và La Thư đến.

“Ông ngoại!” Lâm Thấm nhìn thấy Tấn Giang Hầu, đã hoan hô một tiếng nhào về phía ông, mặt vui cười, “Ông ngoại, sao ông không nói tiếng nào đã trở về rồi vậy? Phái người đưa một lá thư về trước, cháu sẽ đi đón ông nha.”

Trên diện mạo uy nghiêm của Tấn Giang Hầu lộ ra vẻ dịu dàng hiền từ, khom lưng bế Lâm Thấm lên.

Lâm Thấm đã lớn thêm mấy tuổi, nhưng mà được Tấn Giang Hầu với thân hình cao lớn ôm lên, vẫn xinh xắn hoạt bát như vậy.

Hai tay Lâm Thấm ôm cổ ông ngoại, thì thầm cao hứng phấn chấn nói chuyện.

Tấn Giang Hầu mỉm cười nghe nàng nói.

Bốn năm qua đi, trên mặt Tấn Giang Hầu càng lộ vẻ già nua, mặc dù Lâm Thấm lớn thêm mấy tuổi, nhưng vẫn non nớt mềm mại. Tấn Giang Hầu giống như gốc cổ thụ đứng vững vàng ngàn năm, Lâm Thấm giống như đóa hoa nhỏ mới nở ra nơi đầu cành cổ thụ, tươi sáng linh hồn có sinh mệnh lực, Lâm Phong và La Thư, Lâm Khai, Lâm Hàn thấy đôi ông cháu như vậy, đều hơi cảm động.

“Ông ngoại ông biết không? Hai năm qua cuộc sống của cháu không được dễ chịu lắm đâu nha.” Lâm Thấm tỏ vẻ tỉnh queo kể khổ với Tấn Giang Hầu.

“Sao vậy?” Nụ cười trong đôi mắt của Tấn Giang Hầu dần dần thu lại, “Ai dám khi dễ a Thấm nhà ta sao?”

Lâm Hàn kéo Lâm Khai một cái, “Đại ca, sao đệ có cảm giác a Thấm muốn cáo trạng đệ vậy nhỉ?”

Lâm Thấm sống rất sung sướng, nhưng nhị ca luôn ép nàng đi học, đi học, chuyện này khiến cho nàng rất không vui mừng đi.

Lâm Khai cười nhe, “Không biết, a Hàn, a Thấm không phải đang cáo trạng đệ đâu.”

Lâm Thấm thở dài, “Ông ngoại ông không biết chứ, danh tiếng của cháu đều đã bị đoạt đi rồi, cuộc sống thật không dễ chịu! Đến phủ Hoài Viễn Vương và trong cung, có a Hạo và a Hân; đến phủ Tấn Giang Hầu, lại có a Kỳ và a Chân. Ông ngoại, có mấy đứa đó rồi, ai còn hiếm lạ cháu chứ? Cháu thật sự bị vắng vẻ, bị mất mát.”

“Thì ra là vậy.” Trên mặt Tấn Giang Hầu lại có nụ cười.

“Haizzz, không thừa nhận mình già không được mà...” Lâm Thấm cảm khái sâu sắc.

Đám người Lâm Phong và La Thư đều buồn cười.

Nhìn Lâm Thấm tiểu cô nương hồng hào nõn nà nói không thừa nhận mình già không được, thật sự cực kỳ buồn cười.

“A Thấm, ở bên cạnh ông ngoại lại nói không thừa nhận mình già không được, có phải không tốt rồi không." Lâm Phong cười nói tiểu nữ nhi.

Lâm Thấm lập tức tỏ vẻ phản đối, “Ông ngoại còn lâu mới già nhé. Ông vừa trẻ tuổi lại anh tuấn, còn ôn hòa hiền từ, lại uy phong lẫm liệt, khí thế ngàn vạn, tuyệt đối không già!”

“A Thấm thật biết nói chuyện.” Phụ mẫu, ca ca nàng đều vui vẻ.

Tấn Giang Hầu cũng cười, “A Thấm yên tâm, mặc dù bây giờ có a Kỳ và a Chân, ông ngoại vẫn thích cháu hơn.”

“Thật sao?” Lâm Thấm mặt mày hớn hở.

Có La Văn Kỳ và La Văn Chân hai tiểu biểu đệ này, Tấn Giang Hầu vẫn còn thích nàng hơn đó, đây thật sự thỏa mãn thật lớn lòng hư vinh của nàng, thoải mái sung sướng, tươi cười rạng rỡ.

“Thật chứ.” Tấn Giang Hầu mỉm cười, “A Kỳ và a Chân không biết nịnh bợ, ông ngoại dĩ nhiên thích a Thấm hơn rồi.”

“Thì ra ông ngoại cũng thích nghe người khác a dua nịnh hót nha.” Lâm Thấm cười hí hửng.

“A Thấm thích nghe người khác khen con không? Dĩ nhiên rất thích rồi đúng không. Mọi người đều đồng lòng một ý.” Lâm Phong cười nói cho nàng biết.

Tấn Giang Hầu hôn lên gò má như đóa hoa của cháu ngoại gái nhỏ, trong lòng mềm nhũn.

Lâm Thấm cười hì hì.

Tấn Giang Hầu nhìn tiểu Lâm Thấm, lại nhìn Lâm Khai, Lâm Hàn, sắc mặt nhu hòa.

Lâm Thấm khoe khoang hả hê một lúc với ông ngoại, nhanh chóng nghĩ đến một chuyện quan trọng, “Ông ngoại, không được đâu, a Kỳ và a Chân còn nhỏ tuổi, bây giờ còn không biết vỗ mông ngựa, nhưng a Hạo và a Hân lại biết rồi. Nếu như ông nhìn thấy a Hạo và a Hân, nhất định sẽ thích hai đứa hơn cháu. Haizzz, cháu vẫn bị thất sủng rồi.” Nàng giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, tỏ vẻ rất ưu sầu.

“A Hạo và a Hân đã biết vỗ mông ngựa rồi sao?” Tấn Giang Hầu nghe rất động lòng.

Lúc hai cháu nội làm đầy tháng ông đã vội vã trở lại, dĩ nhiên đã từng gặp a Hạo a Hân rồi. Khi đó long phượng thai còn rất nhỏ, chưa biết nói chưa biết đi, nhưng đã rất đáng yêu. Hiện giờ sẽ có dáng vẻ như thế nào? Thật sự vừa nghĩ đã khiến người ta kích động không thôi.

“Biết rồi.” Lâm Thấm cười híp mắt, “A Hân rất biết vỗ mông ngựa, mặc dù không biết nói như cháu đây, nhưng con bé biết cười, chỉ cần con bé ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười một lúc với ông, ông nhất định sẽ mềm lòng đến rối tinh rối mù.”

Trước mặt Tấn Giang Hầu lập tức xuất hiện khuôn mặt nhỏ bé khi còn bé của Lâm Thấm, tiểu cô nương đang cười với ông, ngọt như mật đường.

“Thật tốt.” Tấn Giang Hầu không kiềm chế được nói.

“A Hạo lợi hại hơn.” Lâm Thấm chậc chậc, “A Hạo không cần nói gì, cũng không cần cười, cứ lẳng lặng nhìn ông, lòng ông sẽ hòa tan rồi. Haizzz, a Hạo là hài tử lợi hại nhất, cho dù là phủ Hoài Viễn Vương hay nội uyển hoàng cung, tung hoành ngang dọc, vô địch nơi nơi, không phục không được, không phục không được.”

“Như vậy sao.” Tấn Giang Hầu nghe nàng nói mà tim đập thình thịch, hận không thể lập tức nhìn thấy long phượng thai a Hạo và a Hân chọc người yêu thích rồi.

“Cha, cha phải làm chủ thay nữ nhi.” Bên ngoài vang lên tiếng khóc của La Anh.

Tấn Giang Hầu không khỏi cau mày.

Ông cho rằng La Anh lại náo chuyện Tiêu thị với ông.

La Thư hừ một tiếng, “La Anh đây là hóa điên sao? Cha mới hồi kinh ngày đầu tiên, La Anh còn chưa gặp mặt đâu, đã khóc trước rồi, có ý gì chứ?”

Lâm Phong lặng lẽ kéo La Thư một cái, ý bảo nàng không cần nhiều miệng lưỡi, không cần thêm dầu vào lửa.

La Thư trừng mắt liếc hắn, “Chàng biết từ nhỏ La Anh nói bậy ta ở trước mặt thái phu nhân và cha ta bao nhiêu không? Ta nói một câu thì như thế nào?”

Lâm Phong mềm lòng, dịu dàng nói: “Phu nhân, tùy nàng vậy.”

La Thư vẫn một mực bị mẹ kế và muội muội khác mẹ lấn áp trêu cợt, cũng thật sự chịu khổ.

Hai tên thị nữ thiếp thân đỡ La Anh lệ rơi đầy mặt đi vào.

Lúc này La Anh thật đau lòng, nước mắt tí tách, nhòe nhoẹt cả son phấn.

“Ông ngoại, cháu không thích nghe người khóc, cháu thích nhìn người cười.” Lâm Thấm nhỏ giọng nói cho Tấn Giang Hầu.

“Ông cũng thế.” Giọng Tấn Giang Hầu cũng thật thấp.

La Anh vốn đau lòng không thôi, thấy hai ông cháu này đang âm thầm nói chuyện, trong lòng càng thêm tức khổ, “Cha, cha nên làm chủ cho nữ nhi chứ, nữ nhi ở Thẩm gia bị ăn hiếp rồi, Họa nhi ở phủ Tu Đức Vương cũng bị người khi dễ! Cha, nếu cha còn không ra mặt cho hai mẹ con con, nữ nhi và cháu gái ngoại của cha sẽ bị người tươi sống khi dễ chết!”

Lâm Thấm rúc trong ngực ông ngoại nàng, tò mò nhìn La Anh.

Tấn Giang Hầu không vui, “Con còn có mặt mũi nói phủ Tu Đức Vương! Anh nhi, con hãy nói thật đi, chuyện Tích Tú sơn là sao? Tu Đức Vương rốt cuộc đã làm cái gì ở chân núi?!”

Ông nghĩ tới vụ tai tiếng này đã tức giận lên, giọng nói tương đối nghiêm nghị.

Hoài Viễn Vương cũng là hai chữ Vương, Quận Vương, nhưng Hoài Viễn có hàm nghĩa gì, Tu Đức lại có hàm nghĩa gì? Hoài Viễn, Hoàng đế rõ ràng để cho hắn lòng mang phương xa, chí hướng thật xa, tuy rằng có ý khuyên bảo, nhưng tốt đẹp hơn nữa chính là mong đợi. Còn Tu Đức thì không hay rồi, thuần úy đang nói người này đạo đức không tu, đức hạnh không tốt, cần tu tâm dưỡng tính, một lần nữa làm người.

Sau khi Hoài Viễn Vương dong duổi sa trường đánh bại thiết kỵ Bắc Nhung, bởi vì triều thần tố cáo hắn giết chóc quá nặng nên nhận được phong hào này, mặc dù tước vị thấp, lại tuy bại nhưng vinh. Còn Tu Đức Vương lại sau khi dâm loạn cung đình mới bị hàng phong, trừ bỏ mất mặt ra chỉ còn lại mất mặt, không có gì khác.

Tấn Giang Hầu anh hùng một đời, có cháu rể ngoại như Hoài Viễn Vương ông không cảm thấy gì, nhưng có cháu rể ngoại như Tu Đức Vương, ông quả thật hổ thẹn mà thừa nhận.

“Cái này, cái này...” La Anh không tiện khóc kể nữa, lui về sau co rụt lại, mặt mang sợ hãi.

Có đánh chết nàng cũng không dám nói


/142

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status