Kiều Nữ Lâm gia

Chương 76-2: Thiếu

/142


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

“Hài tử ngoan, bà ngoại đi gặp mẫu thân cháu trước, cẩn thận khuyên nhủ nàng, cháu xem như thế nào? Chuyện hưu thê ly duyên này tất nhiên không phải là chuyện tốt đẹp gì đối với mẫu thân cháu, đối với phụ thân cháu cũng không tốt, được không? Phụ thân cháu mới hưu con dâu, giờ nếu như lại hưu thê tử, người ngoài sẽ nhìn phủ Tấn Giang Hầu như thế nào chứ? Người không biết còn cho rằng phủ Tấn Giang Hầu là nơi kỳ quái cỡ nào đấy. Haizzz, hãy để cho lão bà tử ta đây nói một câu, khuyên hai đứa nên hòa hợp lại, con cái đều đã lớn cả rồi, làm phụ mẫu lại vẫn còn giày vò như vậy, kêu bọn nhỏ làm người như thế nào chứ.” Tiêu thái phu nhân than thở nói.

Nàng nói đi nói lại, chính là không thừa nhận Tiêu Lan đã làm sai chuyện, giống như đây là phu thê Tấn Giang Hầu và Tiêu Lan đang càn quấy, ai cũng có trách nhiệm.

Lửa giận của La Giản dần dần vọt lên tận trời.

Hắn cười cười, “Không có việc gì, ngài cứ việc đi vào, chậm rãi thương lượng với phu nhân đi. Người phủ Tấn Giang Hầu phái đi Nhương gia tổng cộng có hai người, hiện giờ hai người kia đều bị gia phụ nhốt lại, trông chừng rất nghiêm ngặt, ngài cứ yên tâm đi.”

Chân mày Tiêu thái phu nhân giật giật.

La Giản bây giờ lại không dễ đối phó như vậy.

La Giản khom người xuống, khách khí nói: “Thái phu nhân, mời ngài.”

Tiêu thái phu nhân thân thiết cười cười, “Bà ngoại đi trò chuyện với mẫu thân cháu, cố gắng khuyên nhủ nàng.” Dẫn theo thị nữ, run rẩy đi tới Vinh An đường, phủ Tấn Giang Hầu tự có vú già dẫn đường phía trước.

Đến Vinh An đường, Tiêu thái phu nhân lập tức trầm mặt quát lên: “Toàn bộ cút ra ngoài!”

Các thị nữ, ma ma sợ tè ra quần, vội vàng lui ra.

“Nương!” Tiêu thị như nhìn thấy cứu tinh đến nhào ra, nước mắt tràn mi.

“Con ấy, con ấy.” Tiêu thái phu nhân một tay ôm lấy nàng, một tay oán giận chọc lên trán nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Con vốn tâm tư thông minh *, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy? La Khởi vẫn còn ở kinh thành mà, ở ngay dưới mí mắt hắn mà con định hại nhi tử hắn, con có ngốc không vậy hả?”

(*) Nguyên gốc 水晶心肝玻璃人 (thủy tinh tâm can pha ly nhân): chỉ người thông minh hơn người, tâm tư tường tận, cho dù ý tứ của người khác biểu đạt vô cùng hàm xúc, thậm chí còn chưa biểu đạt hết ra đã hiểu rõ trong lòng, cũng lập tức có lời nói và sách lược ứng phó.

“Con... con định mượn dao giết người...” Tiêu thị xấu hổ cúi đầu.

Nàng quả thật làm việc nóng nảy.

Tiêu thái phu nhân thở dài: “Bây giờ nương già rồi, những chuyện này đều không biết không có ai báo cho hay, cho đến khi La Khởi nói muốn hưu con, đại ca con mới luống cuống, nói từ đầu đến đuôi chuyện đã xảy ra từ sau khi La Khởi hồi kinh. Haizzz, Lan nhi, từ nhỏ con vốn rất thông minh mà, nương cũng không biết tại sao con sẽ biến thành lóng ngóng, thiếu kiên nhẫn như vậy. Có lẽ mấy năm nay con sống quá thuận lợi đi, vì vậy, con khinh địch rồi.”

“Thứ nhất là quá khứ quá thuận lợi rồi, không khỏi khinh địch, thứ hai là đối thủ thật sự quá đáng ghét.” Tiêu thị rơi lệ nói: “Nương, ngài không biết, La Thư vốn gả cho cô nhi, làm quan không lớn không nhỏ ở bên ngoài, con cũng không đặt nàng ta vào trong mắt. Ai ngờ nàng ta lại sinh ra một khuê nữ có bản lĩnh, người ở Định An lại câu được Hoài Viễn Vương! Nàng ta vừa mới tới kinh thành đã được kết làm hoàng trưởng tử phi rồi, từ đó về sau, con liên tục bị bại, không thắng nổi. Nương, con suy nghĩ lại, đều là do Lâm Đàm nha đầu lòng dạ ngoan độc này!”

Tiêu thái phu nhân không khỏi cười khổ, “La Giản không có tiền đồ, La Thư tính tình nóng nảy, giống như pháo đốt vậy, hai huynh muội này đều không đủ suy nghĩ, con năm này qua năm khác đã lại lười biếng, không xem ra gì rồi, ai ngờ La Thư sinh ra một khuê nữ giỏi, lập tức xoay chuyển cục diện lại rồi. Ha ha, đây thật là... đừng nói con, kể cả nương cũng nghĩ không ra đấy.”

“Những chuyện này, từng chuyện đều do Lâm Đàm an bài tất!” Tiêu thị vội vàng kéo tay Tiêu thái phu nhân, “Nương, ngài dạy con đi, nên đối phó với Lâm Đàm này như thế nào! Nếu như không có nàng ta, La Khởi nào sẽ tuyệt tình như vậy.”

“Đối phó với Lâm Đàm, đó là chuyện của Minh Họa.” Tiêu thái phu nhân chậm rãi nói: “Chuyện cấp bách bây giờ là cứu con như thế nào. Lan nhi, lúc này La Khởi thật sự tức giận, sợ rằng không tiện cứu vãn. Nương sẽ tự bỏ ra cái mặt mo này chu toàn thay con, chính con cũng phải tự cảnh tỉnh đi, biết không? Bây giờ không phải là lúc để giận dỗi, con đừng cứng rắn với La Khởi, lấy ra công phu dịu dàng, khóc lóc kể lể kêu con cháu nhiều vào, hắn đều sẽ mềm lòng. Hơn nữa, La Giản sẽ phải thành thân, lúc này nếu như La Khởi thật sự hưu thê, xem là chuyện gì chứ. Nói thì dễ mà nghe thì khó.”

“Ý của ngài là hắn không hưu được con?” Trong mắt Tiêu thị có ánh sáng.

Tiêu thái phu nhân cười nhẹ, “Tuy rằng hắn không hưu được con, con cũng không thể cậy mạnh bá đạo, cứng đối cứng với hắn. Nam nhân giống như núi, nữ nhân giống như nước, nhu có thể khắc cương, nước có thể mòn đá, một mực mạnh mẽ là không được. Lan nhi, nương vốn tưởng rằng con cũng biết những đạo lý này.”

“Chuyện này... Có lẽ nói thì dễ làm mới khó đi.” Tiêu thị ấp úng nói.

Tiêu thái phu nhân than thở, “Cái gì mà nói dễ làm khó, con ấy, chính là những năm này quá thuận, chuyện gì đều ở trong lòng bàn tay con, nên tự cao tự đại, con mới không thông tuệ nhanh nhẹn như trước. Lan nhi, mất dê mới sửa chuồng không bao giờ trễ, con điều chỉnh lại tâm tình, trọng chỉnh núi sông đi.”

“Dạ, nương.” Tiêu thị cúi đầu nghe lệnh.

Tiêu thái phu nhân khuyên nữ nhi mình xong, lại hạ thấp địa vị, đích thân đến cầu kiến Tấn Giang Hầu, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hiện đầy ý cười: “Con rể à, Lan nhi làm việc càn rỡ, trong lòng con căm tức, sao ta lại không biết. Tuy rằng căm tức, nhưng nể tình thái phu nhân đã qua đời, nể tình mấy hài tử Châm nhi và Anh nhi, Văn Lễ, Văn Úy, Minh Họa, Minh Châu, con cũng không thể làm hết đường chuyện này, đúng không? Nếu như thật sự hưu Lan nhi, về sau cả đời sẽ bị người người xem thường, chẳng lẽ con không đau lòng sao?”

“Bị người xem thường dù sao cũng còn tốt hơn con ta không có mạng.” Tấn Giang Hầu lạnh lùng nói.

“Sao có thể chứ?” Tiêu thái phu nhân vội giải thích, “Lan nhi con bé cũng không phải có ý tứ xấu gì đối với a Giản, chỉ vì tâm tình quá chân thật, nghĩ tới cô nương Ngôn gia đã từng sinh hài tử, không còn sạch sẽ rồi, nào có tư cách làm thế tử phu nhân của phủ Tấn Giang Hầu đâu? Mặc dù suy nghĩ của con bé hơi ngốc nghếch chút, nhưng cũng suy nghĩ vì danh dự của La gia, con rể, con đừng trách lầm con bé.”

“Hay cho suy nghĩ vì danh dự của La gia.” Tấn Giang Hầu ngước mặt lên nói: “Suy nghĩ vì danh dự của La gia, chính là giấu giếm trượng phu tự mình cấu kết với


/142

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status