Tống Trạc tiến cung bái hoàng từ, khái đầu trước Thái hậu cùng Nguyên Đức Đế xong, sau giờ ngọ quả nhiên đã trở lại. Hắn đã bồi Thái Hậu và Nguyên Đức Đế ăn qua cơm trưa, nhưng nghĩ đến Ninh Khanh đợi chính mình lâu như vậy, lại bồi Ninh Khanh ăn một lần.
Cho đến giờ Thân, khách nhân nối liền không dứt mà lại đây. Tống Trạc đi Bách Hoa Viên tiếp đón khách nhân.
Tôn trắc phi cùng huynh muội của Duyệt Hòa quận chúa đều vội đến chân không chạm đất. May mắn, ở cổ đại sinh nhật của người trẻ tuổi là không thể làm lớn, còn có thể ứng phó lại đây, nếu không lấy tên tuổi của Thần Vương phủ không biết muốn long trọng tới mức nào.
Thân phận của Ninh Khanh ở vương phủ là không chủ không khách, vẫn luôn lẳng lặng chờ tại Mộng Trúc Cư.
“Cô nương, tới rất nhiều người, chúng ta khi nào đi?” Sơ Nhụy hưng phấn nói.
“Hiện tại đi.” Ninh Khanh đứng dậy.
“Biểu muội.” Lúc này Duyệt Hòa quận chúa cười đi đến, đi cùng nàng còn có bốn thiếu nữ quý tộc mười bốn mười lăm tuổi. “Vị này chính là muội muội của Khang Vương Thẩm Tri Tuệ cô nương, vị này chính là Trang Quốc Hầu phủ Lý Uyển cô nương, Phùng gia Phùng Nhan cô nương, Bạch gia Bạch Tư Nhi cô nương. Các vị, đây là biểu muội của ta Ninh Khanh, tới kinh không lâu, cực nhỏ tham yến, không quá thục lạc.”
Mọi người nhất nhất chào hỏi, Duyệt Hòa quận chúa lôi kéo Ninh Khanh nói nhỏ: “Đây đều là khuê trung bạn tốt của ta, các nàng đều là tốt, ngươi cứ việc cùng các nàng chơi. Ta có việc muốn vội, ngươi cùng các nàng chơi nhé.”
“Được.” Ninh Khanh lên tiếng, cùng nhau ra cửa.
Duyệt Hòa quận chúa ở phía sau âm thầm kinh ngạc cảm thán, thế tử ca ca thật là dụng tâm lương khổ, sợ không ai cùng nàng chơi, sợ nàng bị vắng vẻ, liền tìm tới những quý nữ này bồi nàng. Mà hôm nay khách nữ thỉnh đến cũng cực nhỏ, đều là thế tử ca ca tinh chọn ra tới, đều là người hiền lương thục đức. Chỉ vì sợ nàng chịu một đinh điểm ủy khuất.
*****
Bách Hoa Viên vốn là xây dựng để mở tiệc, đại khí rộng rãi, cảnh sắc tuyệt đẹp, trăm hoa đua nở. Tiếc nuối chính là, ở giữa có một vách ngăn khắc hoa chạm rỗng, chia ra hai bên nam nữ, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngăn cách, đều có thể từ chỗ chạm rỗng lờ mờ nhìn đến phía đối diện.
Thiên Thịnh dân phong nói mở cũng không tính là mở, nói bảo thủ cũng không tính bảo thủ, nam nữ lén gặp nhau không ổn, nhưng tụ hội cùng nhau chơi đùa như vậy vẫn là có thể. Đặc biệt là ngày tiểu yến hội của tiểu bối, đều là không bố trí phòng vệ.
Tứ hoàng tử Tống Khoa nhìn vách ngăn kia hung hăng phỉ nhổ: “Chủ ý của ai vậy? Nam nữ muốn tách ra?”
Tiểu hầu gia phong lưu nào đó là vẻ mặt ghét cay ghét đắng: “Lại không phải đại thọ của các trưởng bối, cách như vậy, còn có gì vui?”
Tiểu Mặc quận vương của công chúa phủ: “Bổn quận vương muốn nhìn nhị cô nương của nhà Triệu Thừa tướng! Đệ nhất mỹ nhân của Thiên Thịnh chúng ta, có thể thấy một lần phải tranh thủ một lần.”
Tề Vương thế tử Tống Hiển vui đùa nói: “Đúng đúng, hôm nay bổn thế tử chính là vì Triệu Nhị cô nương tới.”
Bên nhóm nam khách là một mảnh tiếng oán than dậy đất.
Tống Trạc cười ha hả, làm bộ nghe không thấy.
Một cái nhị cô nương nhà Triệu Thừa tướng đã khiến cho cả đám này hưng phấn như thế, nếu là Khanh Khanh nhà hắn bị nhìn, chẳng phải là bị đám hỗn trướng này xâu xé?
“Tám trăm đời chưa thấy qua nữ nhân sao?”
Cho đến giờ Thân, khách nhân nối liền không dứt mà lại đây. Tống Trạc đi Bách Hoa Viên tiếp đón khách nhân.
Tôn trắc phi cùng huynh muội của Duyệt Hòa quận chúa đều vội đến chân không chạm đất. May mắn, ở cổ đại sinh nhật của người trẻ tuổi là không thể làm lớn, còn có thể ứng phó lại đây, nếu không lấy tên tuổi của Thần Vương phủ không biết muốn long trọng tới mức nào.
Thân phận của Ninh Khanh ở vương phủ là không chủ không khách, vẫn luôn lẳng lặng chờ tại Mộng Trúc Cư.
“Cô nương, tới rất nhiều người, chúng ta khi nào đi?” Sơ Nhụy hưng phấn nói.
“Hiện tại đi.” Ninh Khanh đứng dậy.
“Biểu muội.” Lúc này Duyệt Hòa quận chúa cười đi đến, đi cùng nàng còn có bốn thiếu nữ quý tộc mười bốn mười lăm tuổi. “Vị này chính là muội muội của Khang Vương Thẩm Tri Tuệ cô nương, vị này chính là Trang Quốc Hầu phủ Lý Uyển cô nương, Phùng gia Phùng Nhan cô nương, Bạch gia Bạch Tư Nhi cô nương. Các vị, đây là biểu muội của ta Ninh Khanh, tới kinh không lâu, cực nhỏ tham yến, không quá thục lạc.”
Mọi người nhất nhất chào hỏi, Duyệt Hòa quận chúa lôi kéo Ninh Khanh nói nhỏ: “Đây đều là khuê trung bạn tốt của ta, các nàng đều là tốt, ngươi cứ việc cùng các nàng chơi. Ta có việc muốn vội, ngươi cùng các nàng chơi nhé.”
“Được.” Ninh Khanh lên tiếng, cùng nhau ra cửa.
Duyệt Hòa quận chúa ở phía sau âm thầm kinh ngạc cảm thán, thế tử ca ca thật là dụng tâm lương khổ, sợ không ai cùng nàng chơi, sợ nàng bị vắng vẻ, liền tìm tới những quý nữ này bồi nàng. Mà hôm nay khách nữ thỉnh đến cũng cực nhỏ, đều là thế tử ca ca tinh chọn ra tới, đều là người hiền lương thục đức. Chỉ vì sợ nàng chịu một đinh điểm ủy khuất.
*****
Bách Hoa Viên vốn là xây dựng để mở tiệc, đại khí rộng rãi, cảnh sắc tuyệt đẹp, trăm hoa đua nở. Tiếc nuối chính là, ở giữa có một vách ngăn khắc hoa chạm rỗng, chia ra hai bên nam nữ, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngăn cách, đều có thể từ chỗ chạm rỗng lờ mờ nhìn đến phía đối diện.
Thiên Thịnh dân phong nói mở cũng không tính là mở, nói bảo thủ cũng không tính bảo thủ, nam nữ lén gặp nhau không ổn, nhưng tụ hội cùng nhau chơi đùa như vậy vẫn là có thể. Đặc biệt là ngày tiểu yến hội của tiểu bối, đều là không bố trí phòng vệ.
Tứ hoàng tử Tống Khoa nhìn vách ngăn kia hung hăng phỉ nhổ: “Chủ ý của ai vậy? Nam nữ muốn tách ra?”
Tiểu hầu gia phong lưu nào đó là vẻ mặt ghét cay ghét đắng: “Lại không phải đại thọ của các trưởng bối, cách như vậy, còn có gì vui?”
Tiểu Mặc quận vương của công chúa phủ: “Bổn quận vương muốn nhìn nhị cô nương của nhà Triệu Thừa tướng! Đệ nhất mỹ nhân của Thiên Thịnh chúng ta, có thể thấy một lần phải tranh thủ một lần.”
Tề Vương thế tử Tống Hiển vui đùa nói: “Đúng đúng, hôm nay bổn thế tử chính là vì Triệu Nhị cô nương tới.”
Bên nhóm nam khách là một mảnh tiếng oán than dậy đất.
Tống Trạc cười ha hả, làm bộ nghe không thấy.
Một cái nhị cô nương nhà Triệu Thừa tướng đã khiến cho cả đám này hưng phấn như thế, nếu là Khanh Khanh nhà hắn bị nhìn, chẳng phải là bị đám hỗn trướng này xâu xé?
“Tám trăm đời chưa thấy qua nữ nhân sao?”
/134
|