Ra khỏi Tĩnh Quốc Công phủ, Tống Trạc vội vàng hướng về Thần Vương phủ.
Mới tiến đại môn, Dung Song liền ra đón: “Biểu cô nương bị bệnh, phát sốt cao.”
Tống Trạc trong lòng căng thẳng, nhấp môi không nói, một lát sau mới nói: “Nàng ở bên ngoài Bích Vân Hiên đứng bao lâu?”
“Từ buổi sáng đứng đến buổi tối giờ Tuất, đứng ước chừng sáu canh giờ. Cho dù khuyên như thế nào nàng đều không để ý tới, thẳng đến hôn mê bất tỉnh, mới bị người nâng trở về. Thỉnh đại phu nhìn qua, sau đó đã tỉnh lại nhưng vẫn không uống thuốc.”
Tống Trạc nói không nên lời là cái cảm thụ gì, tâm, tựa đau tựa bực, bước chân vừa chuyển, liền đi hướng Mộng Trúc Cư.
Hắn muốn cưới Ngọc Hoa, đã là việc mà tất cả mọi người biết đến. Hắn không thấy nàng, là không nghĩ nàng nháo, bởi vì nàng nháo cũng vô dụng! Ai cũng không thể thay đổi chuyện này!
Nàng vì sao một hai phải bức cho mọi người xé rách da mặt!
Tống Trạc bước chân sinh phong mà đi vào Mộng Trúc Cư, mang theo hơi lạnh bên ngoài cùng tức giận, nhưng trong phòng dày đặc dược vị, tất cả đều tiêu tán hầu như không còn.
Trên mặt đất còn tàn lưu một chút dược tích, trong phòng dược vị dù cho là mở cửa sổ ra cũng không đi hết, không biết là đánh đổ bao nhiêu lần dược mới như thế.
Ninh Khanh nằm thẳng ở trên giường, tóc xõa tung trên gối, khuôn mặt nhỏ gầy đến độ có chút cởi hình. Tống Trạc nhìn, tâm như là bị kim châm, nhói đau.
Dù cho lại có nhiều lửa giận, nhìn nàng như vậy, hắn cũng phát không nổi.
Nhìn môi nàng khô nứt nẻ, Tống Trạc trong lòng trầm xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn Sơ Nhụy: “Đem dược lại đây.”
“Dạ.” Sơ Nhụy nhìn thấy Tống Trạc, vừa cao hứng vừa sợ, nàng còn tưởng rằng cô nương thật sự thất sủng. Thế tử còn đến xem cô nương, thật là cám ơn trời đất.
Sơ Nhụy bưng dược tới, Tống Trạc ngồi vào mép giường, nâng Ninh Khanh dậy, vòng ở trong ngực. Thân mình nóng bỏng của nàng vừa dán đến trên người hắn, hắn liền mềm lòng, nhịn không được cúi đầu hôn hôn kiều môi của nàng.
Lại ngẩng đầu, phát hiện Ninh Khanh đã tỉnh, đang mở to đôi mắt gắt gao nhìn hắn, nàng thở hổn hển một hơi, mới dùng thanh âm nghẹn ngào nói: “Huynh cuối cùng đã tới.”
Tống Trạc trầm mặc, đem dược đưa đến bên môi nàng, thanh âm lạnh lùng, lại thấp nhu: “Tới, uống thuốc đi.”
Ninh Khanh nghiêng đầu tránh đi, nhắm mắt lại, nước mắt liền trượt xuống dưới: “Ta chỉ hỏi huynh một câu…… Huynh, đến tột cùng có cưới ta hay không?”
Tống Trạc, một tay đem nàng gắt gao kéo vào trong lòng ngực, vỗ về lưng nàng an ủi, ôn nhu dỗ dành: “Biểu ca sẽ vẫn luôn ở bên người Khanh Khanh. Cho dù là Ngọc Hoa vào cửa, biểu ca đãi Khanh Khanh tâm cũng sẽ không biến, muội không phải sợ, cũng không cần lại náo loạn, được không?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của hắn mang theo vài phần hương vị cầu xin.
Nhưng Ninh Khanh lại đẩy hắn ra, nửa chén thuốc đổ vào trên người hắn, nàng nghẹn ngào nói gần như gầm nhẹ: “Đừng nói một đống lớn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta, huynh đến tột cùng có cưới hay không, cho một lời chắc chắn!”
“Ninh Khanh!” Khuôn mặt tuấn tú của Tống Trạc trầm xuống. Hắn Tống Trạc, chưa bao giờ ăn nói khép nép với người khác như thế, duy độc đối với nàng, đã cũng đủ nhân nhượng bao dung, chẳng lẽ còn không đủ sao? “Phanh” một tiếng, chén thuốc bị hung hăng ném tới trên mặt đất: “Ngươi nếu một hai phải nháo, vậy bổn thế tử liền cùng ngươi nói rõ ràng, bổn thế tử muốn cưới chính là Ngọc Hoa, ngươi chỉ có thể làm thiếp.”
“Ta xứng không nổi với huynh, đúng hay không?” Ninh Khanh nằm ngửa ở trên giường, nhắm hai mắt, suyễn đến giống như không thể hô hấp: “Ta một tiểu thương nữ đê tiện, xứng không nổi với Thần Vương thế tử cao cao tại thượng, đúng hay không?”
Thanh âm của nàng, lời nói của nàng, làm trái tim hắn khẽ run, nhưng hắn sẽ không cho nàng một chút hy vọng nào, lãnh ngạnh nói: “Đúng! Ngươi không cần lại làm ầm ĩ, chờ sang năm mới liền dọn đến Tây viện đi.”
Dứt lời xoay người mà đi.
Ninh Khanh cuộn người nằm súc ở trên giường, khóc đến tê thanh lực nghỉ. Đã sớm làm tốt chuẩn bị, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, tâm sẽ đau thành như vậy.
Gian ngoài, Sơ Nhụy thấy Ninh Khanh khóc, nàng cũng khóc, Tuệ Bình sắc mặt trắng bệch, biểu tình thực phức tạp.
Vũ Tình cùng Đồng Nhi ngồi ở một bên hai mặt nhìn nhau, các nàng đã sớm đoán được tâm tư cô nương không thuần, đua đòi, mưu toan làm chính thê của thế tử. Chính là không dự đoán được Ngọc Hoa quận chúa đều đã trở lại, thế tử cũng làm các loại minh kỳ ám chỉ, nàng cư nhiên còn dám tiếu tưởng, thật không hiểu nàng là hồ đồ tử tâm nhãn, vẫn là không có tự mình hiểu lấy.
Trải qua đêm nay, nàng hẳn là ngoan ngoãn nhận mệnh đi! Nếu như lại lăn lộn, chịu tội cũng là các nàng.
Nhưng là, ngày
Mới tiến đại môn, Dung Song liền ra đón: “Biểu cô nương bị bệnh, phát sốt cao.”
Tống Trạc trong lòng căng thẳng, nhấp môi không nói, một lát sau mới nói: “Nàng ở bên ngoài Bích Vân Hiên đứng bao lâu?”
“Từ buổi sáng đứng đến buổi tối giờ Tuất, đứng ước chừng sáu canh giờ. Cho dù khuyên như thế nào nàng đều không để ý tới, thẳng đến hôn mê bất tỉnh, mới bị người nâng trở về. Thỉnh đại phu nhìn qua, sau đó đã tỉnh lại nhưng vẫn không uống thuốc.”
Tống Trạc nói không nên lời là cái cảm thụ gì, tâm, tựa đau tựa bực, bước chân vừa chuyển, liền đi hướng Mộng Trúc Cư.
Hắn muốn cưới Ngọc Hoa, đã là việc mà tất cả mọi người biết đến. Hắn không thấy nàng, là không nghĩ nàng nháo, bởi vì nàng nháo cũng vô dụng! Ai cũng không thể thay đổi chuyện này!
Nàng vì sao một hai phải bức cho mọi người xé rách da mặt!
Tống Trạc bước chân sinh phong mà đi vào Mộng Trúc Cư, mang theo hơi lạnh bên ngoài cùng tức giận, nhưng trong phòng dày đặc dược vị, tất cả đều tiêu tán hầu như không còn.
Trên mặt đất còn tàn lưu một chút dược tích, trong phòng dược vị dù cho là mở cửa sổ ra cũng không đi hết, không biết là đánh đổ bao nhiêu lần dược mới như thế.
Ninh Khanh nằm thẳng ở trên giường, tóc xõa tung trên gối, khuôn mặt nhỏ gầy đến độ có chút cởi hình. Tống Trạc nhìn, tâm như là bị kim châm, nhói đau.
Dù cho lại có nhiều lửa giận, nhìn nàng như vậy, hắn cũng phát không nổi.
Nhìn môi nàng khô nứt nẻ, Tống Trạc trong lòng trầm xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn Sơ Nhụy: “Đem dược lại đây.”
“Dạ.” Sơ Nhụy nhìn thấy Tống Trạc, vừa cao hứng vừa sợ, nàng còn tưởng rằng cô nương thật sự thất sủng. Thế tử còn đến xem cô nương, thật là cám ơn trời đất.
Sơ Nhụy bưng dược tới, Tống Trạc ngồi vào mép giường, nâng Ninh Khanh dậy, vòng ở trong ngực. Thân mình nóng bỏng của nàng vừa dán đến trên người hắn, hắn liền mềm lòng, nhịn không được cúi đầu hôn hôn kiều môi của nàng.
Lại ngẩng đầu, phát hiện Ninh Khanh đã tỉnh, đang mở to đôi mắt gắt gao nhìn hắn, nàng thở hổn hển một hơi, mới dùng thanh âm nghẹn ngào nói: “Huynh cuối cùng đã tới.”
Tống Trạc trầm mặc, đem dược đưa đến bên môi nàng, thanh âm lạnh lùng, lại thấp nhu: “Tới, uống thuốc đi.”
Ninh Khanh nghiêng đầu tránh đi, nhắm mắt lại, nước mắt liền trượt xuống dưới: “Ta chỉ hỏi huynh một câu…… Huynh, đến tột cùng có cưới ta hay không?”
Tống Trạc, một tay đem nàng gắt gao kéo vào trong lòng ngực, vỗ về lưng nàng an ủi, ôn nhu dỗ dành: “Biểu ca sẽ vẫn luôn ở bên người Khanh Khanh. Cho dù là Ngọc Hoa vào cửa, biểu ca đãi Khanh Khanh tâm cũng sẽ không biến, muội không phải sợ, cũng không cần lại náo loạn, được không?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của hắn mang theo vài phần hương vị cầu xin.
Nhưng Ninh Khanh lại đẩy hắn ra, nửa chén thuốc đổ vào trên người hắn, nàng nghẹn ngào nói gần như gầm nhẹ: “Đừng nói một đống lớn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta, huynh đến tột cùng có cưới hay không, cho một lời chắc chắn!”
“Ninh Khanh!” Khuôn mặt tuấn tú của Tống Trạc trầm xuống. Hắn Tống Trạc, chưa bao giờ ăn nói khép nép với người khác như thế, duy độc đối với nàng, đã cũng đủ nhân nhượng bao dung, chẳng lẽ còn không đủ sao? “Phanh” một tiếng, chén thuốc bị hung hăng ném tới trên mặt đất: “Ngươi nếu một hai phải nháo, vậy bổn thế tử liền cùng ngươi nói rõ ràng, bổn thế tử muốn cưới chính là Ngọc Hoa, ngươi chỉ có thể làm thiếp.”
“Ta xứng không nổi với huynh, đúng hay không?” Ninh Khanh nằm ngửa ở trên giường, nhắm hai mắt, suyễn đến giống như không thể hô hấp: “Ta một tiểu thương nữ đê tiện, xứng không nổi với Thần Vương thế tử cao cao tại thượng, đúng hay không?”
Thanh âm của nàng, lời nói của nàng, làm trái tim hắn khẽ run, nhưng hắn sẽ không cho nàng một chút hy vọng nào, lãnh ngạnh nói: “Đúng! Ngươi không cần lại làm ầm ĩ, chờ sang năm mới liền dọn đến Tây viện đi.”
Dứt lời xoay người mà đi.
Ninh Khanh cuộn người nằm súc ở trên giường, khóc đến tê thanh lực nghỉ. Đã sớm làm tốt chuẩn bị, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, tâm sẽ đau thành như vậy.
Gian ngoài, Sơ Nhụy thấy Ninh Khanh khóc, nàng cũng khóc, Tuệ Bình sắc mặt trắng bệch, biểu tình thực phức tạp.
Vũ Tình cùng Đồng Nhi ngồi ở một bên hai mặt nhìn nhau, các nàng đã sớm đoán được tâm tư cô nương không thuần, đua đòi, mưu toan làm chính thê của thế tử. Chính là không dự đoán được Ngọc Hoa quận chúa đều đã trở lại, thế tử cũng làm các loại minh kỳ ám chỉ, nàng cư nhiên còn dám tiếu tưởng, thật không hiểu nàng là hồ đồ tử tâm nhãn, vẫn là không có tự mình hiểu lấy.
Trải qua đêm nay, nàng hẳn là ngoan ngoãn nhận mệnh đi! Nếu như lại lăn lộn, chịu tội cũng là các nàng.
Nhưng là, ngày
/134
|