Hai mươi bảy tháng Mười hai, Ninh Khanh cuối cùng về đến Việt Thành, nhưng lại không kịp tham gia tiệc cưới của Ninh Tam cô nương.
Ninh gia còn đang đắm chìm trong không khí náo nhiệt của hỉ sự và sắp sửa ăn tết. Lần ăn tết này, bọn họ còn muốn khẩn trương hưng phấn hơn so với năm ngoái. Từ sau khi ba người Ninh Diệu vào kinh, tuy rằng bị đuổi về, nhưng lại truyền tới một tin tức, đó chính là Ninh Khanh thực được sủng ái.
Lần trước sinh nhật của Ninh lão thái thái liền phái nhiều ma ma đắc lực đến ngồi dự như vậy, lần này Thần vương phi về nhà mẹ đẻ, nhất định sẽ càng thêm khí phái, quà tặng tự nhiên không nói nhiều, nói không chừng cô nương Thần Vương phủ sẽ đến. Cho dù không có mang tới quận chúa huyện chủ gì đó, ít nhất mang hai cái nha đầu của Oanh di nương về đến đây đi! Dù thế nào cũng là cô nương vương phủ, không phải sao?
“Nhớ phải dùng điểm tâm của Bạch ký, đến lúc đó muốn mới mẻ, đã đặt xong hết chưa?” Ninh lão thái thái nói.
“Đã sớm đặt xong.” Cố thị cười nói.
“Câu đối xuân tìm Thường lão bản của Thường Thư Ốc tự mình viết.” Ninh lão thái thái nói.
“Tức phụ hôm qua liền nghĩ tìm Thường lão bản, sáng sớm Đại gia đã ra cửa đi cầu.” Điền thị nói.
“Lão thái thái, Đại thái thái, Nhị thái thái.” Một bà tử ôm bốn cái tay nải lớn tiến vào: “Xiêm y của các cô nương đều đã làm tốt.”
Đang nói, Ninh Tố Ninh Xảo, còn có Thất cô nương Ninh Hương đều vội vàng chạy tiến vào, Ninh Diệu chậm rì rì theo ở phía sau.
“Nương, xiêm y mới có phải đã tới hay không?” Ninh Tố Ninh Xảo vừa thấy mấy cái tay nải lớn kia liền vọt qua, Ninh Tố trước tiên liền đoạt lấy một tay nải lớn nhất, mở ra có ba bộ bộ đồ mới.
“Đó là của ta!” Ninh Diệu chạy tới, một phen đoạt lấy.
Ninh Hương cùng Ninh Xảo đã mở ra hai cái khác, chỉ có hai bộ. Ninh Tố vừa thấy liền thét chói tai: “Tổ mẫu, không công bằng, vì cái gì Tứ tỷ tỷ là ba bộ, chúng ta chỉ có hai bộ!”
Trên mặt Cố thị cương một chút, Ninh lão thái thái gõ mạnh quải trượng trên mặt đất, rống to: “Nói nhao nhao cái gì! Một lũ không quy không củ!” Sau đó hung hăng liếc Ninh Diệu một: “Làm thêm một bộ xiêm y cho nàng đi thân cận!”
Sắc mặt Cố thị trắng bệch, cười miễn cưỡng, khuôn mặt Ninh Diệu một trận xanh một trận trắng.
Sau khi từ Thần Vương phủ trở về, Ninh Diệu như thế nào cũng không vừa mắt vị hôn phu tri huyện thiếu gia của mình, lớn lên không đẹp bằng Tống Trạc, ăn mặc không đẹp bằng Tống Trạc, gia thế càng thêm không bằng Tống Trạc, sau đó bắt bẻ đủ đủ thứ……
Nói như thế nào thì tri huyện thiếu gia Triệu công tử người ta, ở Việt Thành, cũng coi như là thanh niên tài tuấn, cưới ngươi cái tiểu thương nữ đã tính chịu thiệt, vậy mà nàng ta còn đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, miệng còn bị Tống Trạc đập vỡ ba cái răng cửa, nói chuyện đều lọt gió! Triệu công tử dưới sự giận dữ, từ hôn!
Cố thị cùng Ninh lão thái thái đương trường liền tức giận đến hôn mê bất tỉnh!
Ninh Diệu từ trước đến nay tự cho là thanh cao, đem chính mình giống như thiên tiên, khi bị từ hôn cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ người ta không biết nhìn hàng, chờ nàng gả cho hoàng tử hoàng tôn cho hắn biết mặt!
Nhưng liên tiếp tương xem vài nhà, tất cả đều không muốn nàng, Ninh Diệu lúc này mới đại chịu đả kích, đối với Ninh Khanh càng thêm hận. Đều là Ngũ nha đầu cái tiểu tiện nhân này, làm hại nàng bị lui thân, làm hại nàng trở thành trò cười của người khác! Đáng giận nhất chính là tiểu tiện nhân được người kia che chở, đừng nói trả thù, liền thấy nàng ta một lần đều khó.
“Lão thái thái, Ngũ cô nương đã trở lại!” Lúc này một bà tử vội vàng đến.
“Ngươi nói cái gì?” Ninh lão thái thái cho rằng lỗ tai mình xuất hiện ảo giác.
“Ngũ nha đầu làm sao sẽ trở về?” Điền thị nói. Các nàng đều cho rằng Ninh Khanh đã đưa vào vương phủ, cho dù còn không có se mặt cũng là nửa cái thiếp, có thể ăn vạ vương phủ tự nhiên ăn vạ không đi, nào có lý trở về.
“Thật sự đã trở lại!” Bà tử kia nói, “Là xe ngựa của Thần Vương phủ đưa tới.”
Lời nói còn chưa nói hết, đám người Ninh lão thái thái liền thấy một thiếu nữ tuyệt sắc đang chậm rãi bước vào. Trên người ăn mặc xiêm y tố nhã, không phải quý báu, mà là thực bình thường, nguyên liệu giống như xiêm y của các nàng. Nhưng xiêm y như vậy, lại làm nàng trông có vẻ thanh lệ tuyệt diễm.
“Ngũ…… Ngũ nha đầu!” Ninh lão thái thái đứng lên.
“Tổ mẫu!” Vành mắt Ninh Khanh đỏ lên, vọt qua, cùng Ninh lão thái thái ôm đầu khóc rống.
“Ngũ nha đầu của ta đã trở lại!”
Lúc này Đại bá phụ cùng Nhị bá phụ của Ninh Khanh, Ninh Đại gia cùng Ninh Nhị gia cũng nghe tin mà đến.
Ninh Nhị gia có một gương mặt tròn trông cực kỳ khéo đưa đẩy, vừa tiến đến, mắt nhỏ lấp lánh tinh quang kia liền quét quét xiêm y trang sức của Ninh Khanh. Thấy Ninh Khanh ăn mặc bình thường, trên đầu chỉ mang một đóa châu hoa cùng một cây kim trâm, hai mắt liền mị mị.
Hai nha đầu Ninh Tố Ninh Xảo không phải nói Ngũ nha đầu rất được sủng sao, như thế nào tố nhã như vậy? Lập tức cười nói: “Nghe nói Ngũ nha đầu đã trở lại, hẳn là mang thứ gì tốt hiếu kính lão thái thái đi.”
Ninh Diệu cũng chú ý tới Ninh Khanh, tiến lên nói: “Ngũ nha đầu, ngươi như thế nào chỉ có hai cái nha hoàn không lên được mặt bàn này? Tứ đại nha hoàn của ngươi đâu? Tuyết chồn của ngươi đâu? Thế tử biểu ca thương ngươi như vậy, cư nhiên cũng bỏ được ngươi đơn sơ như vậy mà trở về, chịu loại khổ này? Ngươi chẳng lẽ là thất sủng bị đuổi ra ngoài đi?”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Ninh lão thái thái rống giận: “Rớt ba cái rang, miệng còn xấu như vậy!”
Ninh Diệu bị rống đến cổ co rụt lại, trốn đến sau lưng Cố thị.
“Ngũ nha đầu, đây là có chuyện gì?” Ninh Đại gia cau mày: “Tứ nha đầu là nói bậy đi.”
“Ta…… xác thật bị đuổi ra ngoài……” Ninh Khanh thấp giọng nói, “Hắn có tân hoan…… Mọi thứ đều tốt hơn ta, liền không hiếm lạ ta.”
“Cái gì?” Bất luận là Ninh lão thái thái, vẫn là Cố thị Điền thị, Ninh
Ninh gia còn đang đắm chìm trong không khí náo nhiệt của hỉ sự và sắp sửa ăn tết. Lần ăn tết này, bọn họ còn muốn khẩn trương hưng phấn hơn so với năm ngoái. Từ sau khi ba người Ninh Diệu vào kinh, tuy rằng bị đuổi về, nhưng lại truyền tới một tin tức, đó chính là Ninh Khanh thực được sủng ái.
Lần trước sinh nhật của Ninh lão thái thái liền phái nhiều ma ma đắc lực đến ngồi dự như vậy, lần này Thần vương phi về nhà mẹ đẻ, nhất định sẽ càng thêm khí phái, quà tặng tự nhiên không nói nhiều, nói không chừng cô nương Thần Vương phủ sẽ đến. Cho dù không có mang tới quận chúa huyện chủ gì đó, ít nhất mang hai cái nha đầu của Oanh di nương về đến đây đi! Dù thế nào cũng là cô nương vương phủ, không phải sao?
“Nhớ phải dùng điểm tâm của Bạch ký, đến lúc đó muốn mới mẻ, đã đặt xong hết chưa?” Ninh lão thái thái nói.
“Đã sớm đặt xong.” Cố thị cười nói.
“Câu đối xuân tìm Thường lão bản của Thường Thư Ốc tự mình viết.” Ninh lão thái thái nói.
“Tức phụ hôm qua liền nghĩ tìm Thường lão bản, sáng sớm Đại gia đã ra cửa đi cầu.” Điền thị nói.
“Lão thái thái, Đại thái thái, Nhị thái thái.” Một bà tử ôm bốn cái tay nải lớn tiến vào: “Xiêm y của các cô nương đều đã làm tốt.”
Đang nói, Ninh Tố Ninh Xảo, còn có Thất cô nương Ninh Hương đều vội vàng chạy tiến vào, Ninh Diệu chậm rì rì theo ở phía sau.
“Nương, xiêm y mới có phải đã tới hay không?” Ninh Tố Ninh Xảo vừa thấy mấy cái tay nải lớn kia liền vọt qua, Ninh Tố trước tiên liền đoạt lấy một tay nải lớn nhất, mở ra có ba bộ bộ đồ mới.
“Đó là của ta!” Ninh Diệu chạy tới, một phen đoạt lấy.
Ninh Hương cùng Ninh Xảo đã mở ra hai cái khác, chỉ có hai bộ. Ninh Tố vừa thấy liền thét chói tai: “Tổ mẫu, không công bằng, vì cái gì Tứ tỷ tỷ là ba bộ, chúng ta chỉ có hai bộ!”
Trên mặt Cố thị cương một chút, Ninh lão thái thái gõ mạnh quải trượng trên mặt đất, rống to: “Nói nhao nhao cái gì! Một lũ không quy không củ!” Sau đó hung hăng liếc Ninh Diệu một: “Làm thêm một bộ xiêm y cho nàng đi thân cận!”
Sắc mặt Cố thị trắng bệch, cười miễn cưỡng, khuôn mặt Ninh Diệu một trận xanh một trận trắng.
Sau khi từ Thần Vương phủ trở về, Ninh Diệu như thế nào cũng không vừa mắt vị hôn phu tri huyện thiếu gia của mình, lớn lên không đẹp bằng Tống Trạc, ăn mặc không đẹp bằng Tống Trạc, gia thế càng thêm không bằng Tống Trạc, sau đó bắt bẻ đủ đủ thứ……
Nói như thế nào thì tri huyện thiếu gia Triệu công tử người ta, ở Việt Thành, cũng coi như là thanh niên tài tuấn, cưới ngươi cái tiểu thương nữ đã tính chịu thiệt, vậy mà nàng ta còn đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, miệng còn bị Tống Trạc đập vỡ ba cái răng cửa, nói chuyện đều lọt gió! Triệu công tử dưới sự giận dữ, từ hôn!
Cố thị cùng Ninh lão thái thái đương trường liền tức giận đến hôn mê bất tỉnh!
Ninh Diệu từ trước đến nay tự cho là thanh cao, đem chính mình giống như thiên tiên, khi bị từ hôn cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ người ta không biết nhìn hàng, chờ nàng gả cho hoàng tử hoàng tôn cho hắn biết mặt!
Nhưng liên tiếp tương xem vài nhà, tất cả đều không muốn nàng, Ninh Diệu lúc này mới đại chịu đả kích, đối với Ninh Khanh càng thêm hận. Đều là Ngũ nha đầu cái tiểu tiện nhân này, làm hại nàng bị lui thân, làm hại nàng trở thành trò cười của người khác! Đáng giận nhất chính là tiểu tiện nhân được người kia che chở, đừng nói trả thù, liền thấy nàng ta một lần đều khó.
“Lão thái thái, Ngũ cô nương đã trở lại!” Lúc này một bà tử vội vàng đến.
“Ngươi nói cái gì?” Ninh lão thái thái cho rằng lỗ tai mình xuất hiện ảo giác.
“Ngũ nha đầu làm sao sẽ trở về?” Điền thị nói. Các nàng đều cho rằng Ninh Khanh đã đưa vào vương phủ, cho dù còn không có se mặt cũng là nửa cái thiếp, có thể ăn vạ vương phủ tự nhiên ăn vạ không đi, nào có lý trở về.
“Thật sự đã trở lại!” Bà tử kia nói, “Là xe ngựa của Thần Vương phủ đưa tới.”
Lời nói còn chưa nói hết, đám người Ninh lão thái thái liền thấy một thiếu nữ tuyệt sắc đang chậm rãi bước vào. Trên người ăn mặc xiêm y tố nhã, không phải quý báu, mà là thực bình thường, nguyên liệu giống như xiêm y của các nàng. Nhưng xiêm y như vậy, lại làm nàng trông có vẻ thanh lệ tuyệt diễm.
“Ngũ…… Ngũ nha đầu!” Ninh lão thái thái đứng lên.
“Tổ mẫu!” Vành mắt Ninh Khanh đỏ lên, vọt qua, cùng Ninh lão thái thái ôm đầu khóc rống.
“Ngũ nha đầu của ta đã trở lại!”
Lúc này Đại bá phụ cùng Nhị bá phụ của Ninh Khanh, Ninh Đại gia cùng Ninh Nhị gia cũng nghe tin mà đến.
Ninh Nhị gia có một gương mặt tròn trông cực kỳ khéo đưa đẩy, vừa tiến đến, mắt nhỏ lấp lánh tinh quang kia liền quét quét xiêm y trang sức của Ninh Khanh. Thấy Ninh Khanh ăn mặc bình thường, trên đầu chỉ mang một đóa châu hoa cùng một cây kim trâm, hai mắt liền mị mị.
Hai nha đầu Ninh Tố Ninh Xảo không phải nói Ngũ nha đầu rất được sủng sao, như thế nào tố nhã như vậy? Lập tức cười nói: “Nghe nói Ngũ nha đầu đã trở lại, hẳn là mang thứ gì tốt hiếu kính lão thái thái đi.”
Ninh Diệu cũng chú ý tới Ninh Khanh, tiến lên nói: “Ngũ nha đầu, ngươi như thế nào chỉ có hai cái nha hoàn không lên được mặt bàn này? Tứ đại nha hoàn của ngươi đâu? Tuyết chồn của ngươi đâu? Thế tử biểu ca thương ngươi như vậy, cư nhiên cũng bỏ được ngươi đơn sơ như vậy mà trở về, chịu loại khổ này? Ngươi chẳng lẽ là thất sủng bị đuổi ra ngoài đi?”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Ninh lão thái thái rống giận: “Rớt ba cái rang, miệng còn xấu như vậy!”
Ninh Diệu bị rống đến cổ co rụt lại, trốn đến sau lưng Cố thị.
“Ngũ nha đầu, đây là có chuyện gì?” Ninh Đại gia cau mày: “Tứ nha đầu là nói bậy đi.”
“Ta…… xác thật bị đuổi ra ngoài……” Ninh Khanh thấp giọng nói, “Hắn có tân hoan…… Mọi thứ đều tốt hơn ta, liền không hiếm lạ ta.”
“Cái gì?” Bất luận là Ninh lão thái thái, vẫn là Cố thị Điền thị, Ninh
/134
|