Thời điểm A Kiều giựt chăn, Triệu Yến Bình lập tức tỉnh.
Hắn không nhúc nhích, để yên cho nàng kéo, không ngờ sau khi tay nàng đụng cánh tay hắn, nàng trực tiếp dán người lên.
Từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ tổ mẫu, muội muội, nữ nhân yếu đuối ngẫu nhiên cần giúp đỡ, Triệu Yến Bình chưa từng tiếp xúc thân thể với bất cứ nữ tử nào, đặc biệt dưới tình huống đêm khuya tĩnh lặng cùng chung chăn gối. A Kiều vừa nhích tới, Triệu Yến Bình theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng vào lúc này, Triệu Yến Bình bỗng phát hiện người nàng rất lạnh.
Tại sao vậy?
Triệu Yến Bình kéo chăn mới biết chăn nhỏ hẹp, che trên người hắn nhiều nên người A Kiều luôn lộ ra bên ngoài.
Cảm nhận lòng bàn tay nàng lạnh ngắt, Triệu Yến Bình không nỡ đẩy nàng ra.
Triệu Yến Bình trợn tròn mắt, lần đầu tiên trên đời bị một mỹ nhân mềm mại xinh đẹp ôm chặt, hắn thật sự không cách nào ngủ được.
Nhịn đến canh ba, Triệu Yến Bình cuối cùng quen với sự dựa dẫm của A Kiều, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Yến Bình tỉnh lại, trên người không có cảm giác áp bách bị cánh tay nàng ôm, nhưng đùi bị cái gì đó dựa sát.
Triệu Yến Bình hơi nghiêng đầu, thấy A Kiều nằm đưa lưng về phía hắn, mái tóc dài đen nhánh lộn xộn, tay nhỏ ôm chăn, với tư thế kia, cái dựa sát hắn trong chăn chính là mông nàng.
Cổ họng Triệu Yến Bình khẽ nhích, lặng lẽ dịch ra bên ngoài.
Ván giường phát ra thanh âm kẽo kẹt, động tác Triệu Yến Bình cứng đờ, cũng may A Kiều không tỉnh dậy, Triệu Yến Bình lặng lẽ xuống giường, rón rén đi mặc quần áo. Ngày mai phải theo đại nhân đi phủ nha họp, Triệu Yến Bình thay quan bào bộ đầu màu tím, thay xong, đột nhiên nghe tiếng hắt xì của nam nhân ngoài cửa sổ, chắc là tùy tùng của vị tri huyện nào đó cùng viện.
A Kiều bị tiếng hắt xì này đánh thức, tối hôm qua nàng ngủ rất say, mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện giường và chăn trước mắt đều xa lạ, nghi hoặc quay đầu thấy cách đó không xa có một bóng dáng cường tráng mặc áo tím đứng đưa lưng về phía nàng, A Kiều nhất thời chưa kịp phản ứng, còn tưởng rằng trong phòng mình đột nhiên có nam nhân xa lạ, sợ tới mức ôm chăn co rút trên giường.
Triệu Yến Bình nghe được động tĩnh, xoay người thấy bộ dáng A Kiều sợ hãi kinh hoàng, hắn nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Nhìn gương mặt quen thuộc, nghe thanh âm quen thuộc, A Kiều lập tức thả lỏng, lại nhìn một vòng trong phòng, A Kiều nhớ ra, nàng theo quan gia tới phủ thành.
“Không có gì, hôm qua quan gia mặc thường phục, vừa mới tỉnh lại đột nhiên thấy quan gia mặc bộ này, ta tưởng rằng có người lạ xông vào.” A Kiều hạ thấp chăn, xấu hổ giải thích.
Triệu Yến Bình biết nàng nhát gan, năm trước hai người gặp ở Hoa Nguyệt Lâu, nàng sợ hắn tới mức nước mắt lưng tròng.
Từng vào địa phương kia, nàng so với cô nương bình thường ắt hẳn càng sợ nam nhân xa lạ hơn.
Triệu Yến Bình đột nhiên không yên tâm ban ngày để nàng đơn độc ở đây.
“Rời giường đi, rửa mặt xong ta nhờ người đi phía tây tìm một phòng cho nàng, bên kia có nha hoàn của các đại nhân, nàng và các nàng ở bên nhau còn có thể trò chuyện giết thời gian, ta cũng yên tâm hơn.” Triệu Yến Bình thấp giọng sắp xếp.
A Kiều cảm thấy biện pháp này khá tốt, nhưng vẫn nhỏ giọng xác nhận: “Còn buổi tối thì sao, ta có ở đây không?”
Buổi tối bọn nha hoàn phía tây đều đi hầu hạ các lão gia tri huyện, Triệu Yến Bình đương nhiên muốn đón nàng lại đây.
A Kiều rũ mắt cười, quan gia đúng là suy xét chu đáo, ngoại trừ không thích cười, khía cạnh nào cũng tốt.
Rửa mặt xong, Triệu Yến Bình dẫn A Kiều đi tìm gã sai vặt dẫn bọn hắn lại đây hôm qua.
Đây là việc nhỏ, đối phương sảng khoái chọn một phòng cho A Kiều.
A Kiều trở về lấy kim chỉ, chuẩn bị ban ngày thêu đai lưng cho quan gia, Triệu Yến Bình đưa nàng đến cửa hông phía tây trước. Lúc tách ra, A Kiều lưu luyến nhìn quan gia không rời, mắt hạnh trong suốt đầy quyến luyến, tựa như Triệu Yến Bình là bầu trời của nàng. Ánh mắt ấy làm Triệu Yến Bình hồi tưởng lại trên giường nhỏ kia bị nàng mềm mại quấn lấy.
“Quan dịch có nhiều người phức tạp, nàng ở bên trong, không có chuyện quan trọng chớ đi ra ngoài.” Triệu Yến Bình cuối cùng dặn dò.
A Kiều gật đầu, đứng cạnh cửa nói: “Quan gia đi mau đi, đừng để đại nhân đợi lâu.”
Triệu Yến Bình rũ mắt, xoay người rời đi.
A Kiều vẫn luôn đứng nơi đó, mãi đến lúc nhìn không thấy thân ảnh quan gia nàng mới vào phòng.
—-
Chín vị lão gia tri huyện bất đồng tuổi tác, bất đồng tính cách, cũng bất đồng xuất thân, trong đó tổng cộng bốn vị tri huyện chỉ dẫn theo gã sai vặt, năm vị khác đều mang theo nha hoàn, tính luôn A Kiều, bên này tổng cộng có sáu nữ tử.
Khi quan dịch phái người tới đưa cơm sáng cho các nàng, A Kiều từ trong phòng đi ra, rốt cuộc gặp được năm người khác. Sau khi đánh giá xong, A Kiều phát hiện năm nha hoàn kia đều mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo ít nhất đều thanh tú, tùy tiện đặt ở ngõ nhỏ tiểu huyện nào đó cũng được xem là mỹ nhân.
Mọi người đều vội vã ăn cơm, bưng phần mình về phòng, ăn cơm xong đem để trên xe đẩy nhỏ trong viện, đợi chút nữa lão ma ma đưa cơm kia sẽ đến thu dọn.
Khi A Kiều ra thả hộp đồ ăn thì gặp hai nha hoàn, một người mặc váy hồng, một người mặc váy xanh.
“Dáng dấp muội muội thật xinh đẹp, lão gia nhà ngươi là vị đại nhân nào?” nha hoàn váy hồng vừa hâm mộ đánh giá A Kiều vừa tò mò hỏi.
A Kiều nói: “Chúng ta từ huyện Võ An tới.”
Nha hoàn váy xanh kinh ngạc nói: “Vậy ngươi là nha hoàn của Tạ tri huyện? Hôm qua ta đã thấy mặt Tạ tri huyện, thật là một ngọc diện thư sinh như Phan An trong sách, muội muội có thể hầu hạ Tạ tri huyện đúng là có phúc khí, sao hôm qua không thấy muội muội ở trong phòng hầu hạ Tạ tri huyện?” nha hoàn váy xanh vừa nói, nha hoàn váy hồng cũng buồn bực.
Các nàng kỳ thật đều là nha hoàn thông phòng, chăm lo cuộc sống hàng ngày các lão gia, đồng thời cũng hầu ngủ khi các lão gia nổi hứng. Khi các lão gia giao tiếp, bọn nha hoàn cũng ngầm chào hỏi nhau, cũng đánh giá lão gia nhà khác. Trong chín tri huyện, Tạ tri huyện đến từ huyện Võ An ôn nhuận tuấn lãng nhất, chỉ điểm này, nha hoàn váy xanh và nha hoàn váy hồng ngoài việc hâm mộ A Kiều mỹ mạo, còn hâm mộ vận may của nàng.
A Kiều thấy hai người hiểu lầm, vội vàng làm sáng tỏ: “Ta không phải nha hoàn bên người Tạ đại nhân, lần này Tạ đại nhân tới phủ thành kêu phu quân nhà ta đồng hành, phu quân nhà ta là bộ đầu của huyện nha, hắn lần đầu tiên xa nhà xa như vậy, lão thái thái nhà ta cố ý dặn dò hắn mang theo ta hầu hạ.”
Nha hoàn váy xanh, nha hoàn váy hồng chưa gặp Triệu Yến Bình, trăm miệng một lời hỏi: “Bộ đầu nhà ngươi tối qua ở đâu, sao ngươi không ở cùng hắn?”
A Kiều chỉ sát vách, giải thích thêm do phu quân không yên tâm để nàng một mình ở phía đông mới an bài nàng ban ngày dọn đến bên này.
Nha hoàn váy xanh càng hâm mộ A Kiều: “Nghe muội muội nói ta có thể tưởng tượng ra bộ đầu nhà ngươi coi trọng ngươi biết bao.”
Nha hoàn váy hồng nói: “Đương nhiên coi trọng, ngươi xem dung mạo này của muội muội, nếu xuất thân cao cũng xứng làm thê tử Tạ tri huyện.”
A Kiều xua tay: “Ngàn vạn lần đừng nói vậy, đừng đánh đồng ta với Tạ tri huyện, ta có thể gả cho phu quân nhà ta là đủ rồi.”
Cứ như vậy, A Kiều kết bạn với nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh, buổi sáng nhị nữ đều tới phòng A Kiều, mọi người cùng nhau thêu thùa may vá và nói chuyện.
Nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh chưa từng đọc sách, lời nói chỉ uyển chuyển hơn Triệu lão thái thái một chút, bởi do nha hoàn váy hồng nhắc tới tối hôm qua lão gia nhà nàng uống rượu lăn lộn nàng một thời gian thật lâu, eo đều mỏi, ngồi một lát cần đứng lên thư giãn gân cốt, đề tài liền chuyển đến chuyện trên giường.
Nha hoàn váy hồng nói xấu lão gia nhà nàng đủ chuyện, nào là đã qua tuổi 40 vẫn háo sắc, ở bên ngoài đội lốt quan tốt, nội viện nạp ba bốn phòng tiểu thiếp, còn có một đống nha hoàn thông phòng. Nha hoàn váy hồng còn nói lần này nàng căn bản không muốn tới đây, đi xe mệt nhọc chẳng được ích lợi gì, trở về còn phải đối mặt với những ghen ghét xa lánh của nhóm tiểu thiếp, thông phòng.
Tình huống nha hoàn váy xanh tốt hơn nàng một chút: “Lão gia nhà ta mới 30 tuổi, nhà hắn nghèo, sau khi làm tri huyện quá mức tiết kiệm, thê tử ở quê chăm sóc mẫu thân, sau khi lão gia nhậm chức, một vị đồng môn bản địa đưa ta cho hắn, mấy năm nay bên người chỉ có mình ta.”
Nha hoàn váy hồng nháy mắt: “Lão gia nhà ngươi phương diện kia thế nào?”
Nha hoàn váy xanh thẹn thùng: “Lão gia rất ôn nhu, có chút tham, không rời ta được.”
A Kiều yên lặng thêu đai lưng, không nói gì, chỉ nghe. Nghe nha hoàn váy hồng nói chuyện, A Kiều cảm thấy mệnh nàng thật tốt, quan gia không phải là người sẽ nạp ba bốn phòng tiểu thiếp. Khi nha hoàn váy xanh nói chuyện, A Kiều thất thần, quan gia có được coi là người ôn nhu không, thời điểm ở trên giường, nàng sẽ không đau sao?
“A Kiều muội muội, Triệu bộ đầu nhà các ngươi thế nào?” nha hoàn váy hồng đột nhiên hỏi A Kiều.
A Kiều ngẩn người mới vừa hoàn hồn, nha hoàn váy hồng hỏi lần nữa, A Kiều nghĩ nghĩ, nói: “Phu quân nhà ta mới 24 tuổi, thân cao chín thước, là bộ đầu lợi hại nhất huyện chúng ta, các bá tánh láng giềng đều kính trọng hắn.”
Nha hoàn váy hồng giật mình: “Thân cao chín thước? Lão gia chúng ta chỉ cao hơn ta một chút, Triệu bộ đầu cao như vậy, ngươi chẳng phải mới đến ngực hắn?”
A Kiều hồi tưởng trả lời: “Đến bả vai hắn.”
Nha hoàn váy xanh che miệng nhỏ, mở miệng khó khăn hỏi: “Triệu bộ đầu chẳng phải là cao lớn dị thường, A Kiều thân thể ngươi yểu điệu như vậy, chịu nổi sao?”
A Kiều không nghe hiểu: “Chịu nổi cái gì?”
Nha hoàn váy xanh ngượng ngùng nói toạc ra, nha hoàn váy hồng cười nói: “Quả là người vừa thành thân không bao lâu, lời này nghe cũng không hiểu, ý Hồng Hà là, Triệu bộ đầu dáng dấp cao to, thứ nối dõi tông đường kia chắc chắn cũng to hơn người thường, buổi tối lúc làm việc, A Kiều muội muội có đau hay không?”
Mặt A Kiều đỏ bừng!
Nàng vội cúi đầu, vành tai đỏ như thạch lựu.
Nha hoàn váy hồng trêu chọc: “Ngươi xấu hổ làm gì, ta và Hồng Hà đều nói, ngươi ngượng ngùng cái gì.”
Không phải A Kiều ngượng ngùng, nàng đúng là không biết cái đó của quan gia lớn hay không.
Nhưng A Kiều không muốn để nhị nữ biết việc riêng của mình và quan gia, nghĩ nghĩ, A Kiều rũ mặt nói: “Hắn, hắn rất ôn nhu, không làm ta đau.”
Nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh nhìn nhau, dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với vị Triệu bộ đầu cường tráng, ôn nhu lại có bản lĩnh này, hẹn nhau buổi chiều khi các lão gia trở về, mọi người nhất định phải nhìn kỹ Triệu bộ đầu.
A Kiều chẳng chút lo lắng, quan gia nàng có dáng dấp tuấn tú, đổi xiêm y tơ lụa không kém hơn Tạ tri huyện chút nào.
—–
Bên trong phủ nha, Hàn tri phủ cùng nhóm Tạ Dĩnh chín tri huyện bàn luận một ngày thuế má, thuỷ lợi, làm nông, cả đám nói đến miệng khô lưỡi đắng, đến hoàng hôn mới kết thúc, ngày mai tiếp tục bàn các loại công vụ hình ngục.
Hôm nay Hàn tri phủ không mời khách, chín vị tri huyện cùng đi tửu lầu ăn tiệc.
Tạ Dĩnh kêu Triệu Yến Bình đi về trước, hoặc trực tiếp nghỉ ngơi, hoặc dẫn A Kiều ra ngoài đi dạo.
Triệu Yến Bình lo lắng A Kiều, sau khi tách khỏi Tạ Dĩnh, Triệu Yến Bình trực tiếp trở về quan dịch, đi đến dãy nhà sau phía tây, vừa lúc gặp một nha hoàn váy hồng đi ra, Triệu Yến Bình nhờ nàng vào trong thông báo A Kiều một tiếng.
Nha hoàn váy hồng nhìn trang phục bộ đầu áo tím, chiều cao cũng xứng, thật sự chín thước rất cao, đôi mắt lập tức phát ra ánh lửa nóng dị thường: “Ngươi chính là Triệu bộ đầu, phu quân A Kiều?”
/194
|