Sắc trời dần sáng, lão thái thái nấu cơm gần xong, Triệu Yến Bình ngồi dậy, xuống giường mặc quần áo.Trải qua tối hôm qua, A Kiều không biết nên đối mặt với quan gia thế nào, giả bộ ngủ thì sợ Triệu lão thái thái mắng nàng lười biếng, đành phải ngồi dậy.
Trời lạnh, không cần thay áo lót mỗi ngày, nhưng cái đang mặc trên người dính nước miếng quan gia, cảm giác không được tự nhiên.
A Kiều ngồi trên giường, chờ quan gia đi ra ngoài lấy nước rửa mặt, nàng nhanh chóng bước xuống, lấy một cái áo lót mới trong tủ rồi chạy tới giường lại, vội vàng thay, sau đó giấu cái áo dơ kia dưới chăn, đợi sau khi ăn xong sẽ giặt sạch.
Lúc đang treo màn lụa, phía sau vang lên tiếng cửa mở, A Kiều kinh hoảng xoay người, thấy quan gia bưng nước vào, A Kiều vội cúi đầu, mặt ửng đỏ, tay nắm chặt vạt áo đầy bất an.
Triệu Yến Bình nhìn thấy, đi đến chỗ để thau nước rửa mặt, đặt thau nước xuống, lần đầu tiên hắn sai nàng: “Lại đây giúp ta xăng tay áo.”
Hiện tại A Kiều là một chú dê nhỏ ngoan ngoãn nhất, hoang mang lo sợ, chỉ cần quan gia mở miệng, tựa như nới dây thừng cho nàng, A Kiều ngoan ngoãn đi tới, rũ hàng mi dài giúp hắn xăng tay áo. Quan gia trước mắt áo mũ chỉnh tề, quan gia trong đầu là người trần truồng tối hôm qua. Bá đạo đè sau lưng nàng, khi dễ nàng.
Sắp đến tháng chạp, buổi sáng rất lạnh, nhưng A Kiều cảm giác một luồng nhiệt cuồn cuộn bốc lên từ phía quan gia xông thẳng tới nàng, khiến nàng choáng váng.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng chưa kịp chải, hơi có vẻ bù xù rũ bên tai, nội tâm ngượng ngùng hiện lên mặt, hóa thành dáng vẻ rất lôi cuốn và quyến rũ.
Triệu Yến Bình đã phát hiện từ lâu, khi nàng xấu hổ sẽ trở nên quyến rũ, âm thầm dụ dỗ người ta tới gần nàng, trêu nàng.
Cho nên hắn không cho nàng hầu hạ, để mình bớt bị dày vò.
Nhưng trải qua tối hôm qua, Triệu Yến Bình ý thức được, nếu hắn quá lạnh nhạt, nàng sẽ suy nghĩ lung tung.
“Tối hôm qua ăn tiệc uống quá nhiều rượu, tỉnh lại đau đầu, về nhà cũng không nhớ rõ mọi chuyện, chỉ nhớ rõ ta rất nóng, cởi quần áo, sau đó ta có làm gì với nàng không? Ta thấy không có treo rèm ngăn.”
Triệu Yến Bình nhìn nàng, thanh âm trầm thấp, kèm theo một chút nghi ngờ.
Nghe hắn nói, tim A Kiều đập dữ dội, chờ quan gia nói xong, mặt nàng đã đỏ bừng.
Lén ngửa đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt sắc bén, A Kiều lập tức tránh ánh mắt, lắp bắp hỏi: “Quan gia, quan gia thật sự không nhớ?”
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng ừm ngắn gọn.
Hắn không nhớ rõ, A Kiều tựa như trút được gánh nặng, xăng một ống tay áo xong, suy nghĩ kỹ rồi nhẹ nhàng nói: “Quan gia vẫn chưa làm gì ta, do ta nửa đêm bị chuột rút, quan gia giúp ta miết ngón chân, sau đó chúng ta đều ngủ, quên treo rèm ngăn lên.”
Triệu Yến Bình khẽ nhíu mày: “Chỉ vậy thôi? Ta nhớ nàng hình như nói rất nhiều, cứ khóc mãi.”
A Kiều đương nhiên biết mình nói gì, nhưng nàng không muốn quan gia nhớ lại toàn bộ, vội nói: “Có khóc, chuột rút đau nên khóc, quan gia miết chân rất mạnh tay, ta nhịn không được oán trách quan gia vài câu, không còn chuyện khác!”
Triệu Yến Bình không tra cứu thêm.
Hai người mỗi người một khăn, tự động rửa mặt.
Triệu Yến Bình rửa xong đi ra ngoài ngồi với Triệu lão thái thái, A Kiều ngồi vào bàn trang điểm, liếc mắt thấy túi tiền trên bàn.
Nhớ tới tối hôm qua mình có hành vi bốc đồng và suy nghĩ hoang đường, A Kiều nghĩ mà sợ.
May mắn quan gia không nghe lời nàng viết thư thả thiếp, buổi sáng đuổi nàng đi, A Kiều có thể đi đâu?
Mợ đã hoàn toàn trở mặt, khẳng định không thể về nhà Cậu, nàng có bạc tạm thời thuê một chỗ, nhưng nàng là một nữ tử lẻ loi, trưởng thành như vậy, còn từng vào nhà thổ, người chất phác lương thiện có lẽ sẽ không lên án nàng, đám côn đồ ăn không ngồi rồi trên đường sẽ tìm nàng kiếm chuyện. Nàng nghe theo sẽ bị thua thiệt, nếu khóc rống, tên côn đồ chỉ cần vu oan nàng õng ẹo quyến rũ người ta, ai sẽ tin nàng?
Tránh ở trong nhà thì sợ đám côn đồ tới gây chuyện, đi ra lều buôn bán thì sợ rắc rối tới mau hơn.
Cậu đi dạy tư thục không rảnh trông chừng nàng, thanh danh tú tài cũng không hù được ai, quan gia thật ra có danh tiếng bên ngoài, nhưng khi đó nàng đã không còn là thiếp của hắn.
May mắn thay, quan gia đã quên chuyện đó, không đuổi nàng đi.
Đem túi tiền giấu kỹ, A Kiều đơn giản xoa lớp phấn mặt, thản nhiên đi ra ngoài.
Tối hôm qua Triệu lão thái thái mơ hồ nghe được chút động tĩnh, sau khi tôn tử ăn cơm xong đi làm, Triệu lão thái thái lặng lẽ hỏi A Kiều: “Tối hôm qua ta dường như nghe ngươi kêu vài tiếng quan gia, hai người các ngươi nửa đêm không ngủ còn làm gì?”
A Kiều ngượng ngùng nói: “Không có làm gì cả, ta bị chuột rút vô cùng đau đớn, nhờ quan gia giúp.”
Triệu lão thái thái hoàn toàn thất vọng, bà tưởng rằng tôn tử say rượu nổi thú tính, xuống tay với tiểu mỹ nhân bên cạnh.
“Chuột rút cũng kêu như vậy, đúng là xứng với tên A Kiều, thật đáng ghét.” Không vui, Triệu lão thái thái ghét bỏ A Kiều.
A Kiều nghe tai này ra tai kia, dù sao nàng đã biết con người Triệu lão thái thái, mắng chửi người chỉ trong chốc lát, không phải thật sự tức giận.
Quách Hưng và Thúy Nương đi bán, Triệu lão thái thái cho gà ăn ở tiền viện, A Kiều lấy đồ dơ của ba người, ngồi ở hậu viện giặt.
Sau khi Triệu lão thái thái cho gà ăn xong, bà đi đến cửa hậu viện nhìn, vừa lúc thấy A Kiều giặt cái yếm màu xanh lá mạ rất cẩn thận, trên yếm còn thêu hoa nhỏ rất tinh xảo mới mẻ. Triệu lão thái thái lại quét mắt chiếc cổ trắng như tuyết của A Kiều, tưởng tượng hình ảnh A Kiều chỉ mặc một chiếc yếm ngồi quỳ trên giường, xinh đẹp động lòng người, tôn tử thấy mà còn thờ ơ, Triệu lão thái thái thở dài, đi ra ngoài cửa.
A Kiều phơi xiêm y xong, vận động cơ thể, đi vào phòng để thêu.
Thời gian trôi nhanh khi tập trung làm việc, một canh giờ chớp mắt trôi qua, Triệu lão thái thái trở về nấu cơm, A Kiều không có gì làm, lấy xấp sa tanh mua cho quan gia ra, may đai lưng cho Cậu.
Buổi chiều, Triệu lão thái thái phát hiện nàng đang thêu đai lưng, thuận miệng hỏi: “Sao còn may đai lưng, không phải vừa làm cho quan gia một cái rồi à?”
A Kiều giải thích: “Cái này cho Cậu, đến Tết hiếu kính lão nhân gia.”
Triệu lão thái thái chỉ bất mãn Kim thị, vẫn thấy Chu Sưởng thuận mắt nên không nói gì.
Chập choạng tối, Quách Hưng và Thúy Nương về trước, lúc giao đồ, Thúy Nương ngồi bên cạnh A Kiều, nhỏ giọng tố cáo: “Tiểu nương tử, hôm nay nương tử tú tài đến trước cửa hàng chúng ta xàng xê, rờ túi thơm do ngài làm rồi hỏi những thứ đó có phải ngài làm hay không, ta sợ bà tìm ngài gây chuyện nên nói đồ đều là ta làm, nhưng bà có vẻ không tin.”
Triệu lão thái thái cũng ở bên cạnh, nghe vậy hừ nói: “Nàng có thể gây rắc rối gì, A Kiều là người Triệu gia chúng ta, bán đồ thêu thùa may vá cũng chẳng liên quan gì nàng ta.”
A Kiều suy nghĩ, nói với Thúy Nương: “Về sau nếu bà lại hỏi, cứ nói là em làm, ta bỏ vốn để em làm, kiếm lời thì ta lấy.”
Thúy Nương gật đầu.
Triệu lão thái thái đột nhiên phát hiện, Thúy Nương và Quách Hưng hình như đều nghe lời A Kiều, tựa như A Kiều mới là chủ nhân chân chính của bọn họ.
Ngay lúc Triệu lão thái thái muốn nhắc nhở Thúy Nương lần nữa, A Kiều bỗng nhiên nhìn bà nói: “Lão thái thái, ta dù sao cũng là thiếp của quan gia, nếu để người khác biết ta tự mình thêu thùa may vá bán kiếm tiền, người ta nghĩ rằng quan gia không nuôi nổi ta, cho nên bất kể ai hỏi, chúng ta đều thống nhất rằng cửa hàng là ta mở, nhưng việc thêu thùa đều do Thúy Nương làm.”
Nhắc đến tôn tử, Triệu lão thái thái lập tức quên suy nghĩ vừa nãy, cẩn thận nghĩ rồi đồng ý.
Ba người thương lượng xong, một bóng người lóe lên ở cổng chính, Triệu Yến Bình đã về.
Thúy Nương vào bếp dọn cơm, A Kiều đến nhà bếp lấy nước, Triệu lão thái thái lật sổ sách A Kiều để trên bàn, chỉ thấy trên sách viết chi chít chữ, nhưng bà không biết chữ, xem cũng không hiểu, đặt lại chỗ cũ.
Trong đông phòng, A Kiều đặt thau rửa mặt lên kệ, chuẩn bị đi ra ngoài như thường lệ.
Triệu Yến Bình gọi nàng lại, vừa treo bội đao lên tường, vừa nói với vách tường: “Hôm nay bắt người đụng trúng vai phải, giơ tay lên thì bả vai sẽ đau, nàng giúp ta chà lưng.”
A Kiều giật mình hỏi: “Quan gia bị thương à?”
Triệu Yến Bình chưa kịp nói gì, Triệu lão thái thái nghe được, sợ tới mức lập tức vọt vào như gà mái bảo vệ con, đòi kiểm tra vết thương của tôn tử.
Triệu Yến Bình đành phải cởi trung y, để lộ tấm lưng rộng lớn, A Kiều đứng bên cạnh Triệu lão thái thái, nhìn vai phải của quan gia, quả nhiên thấy một vết bầm tím.
A Kiều chỉ đau lòng, Triệu lão thái thái trực tiếp khóc, lau mắt hỏi bị thương thế nào, không cho A Kiều có cơ hội bày tỏ sự quan tâm.
Triệu Yến Bình rũ mắt nói: “Lúc bắt trộm bị đồng bọn của hắn thình lình lấy gậy đánh bất ngờ, vết thương nhỏ, không đáng ngại.”
Triệu lão thái thái nhẹ nhàng rờ vào vết bầm của tôn tử.
Triệu Yến Bình thản nhiên ngồi trên ghế, không hề nhíu mày.
Triệu lão thái thái tin vết thương không nghiêm trọng, nhưng vẫn vào tây phòng lấy thuốc trị thương ra, ngồi bên cạnh, chờ bôi thuốc cho tôn tử.
Triệu Yến Bình liếc bà, nói: “Tổ mẫu ăn trước đi, chút nữa lau người xong để A Kiều bôi.”
Triệu lão thái thái hừ nói: “Nàng chưa bao giờ bôi thuốc cho con, sao biết cách bôi?”
Triệu Yến Bình không nói gì.
A Kiều vắt khăn đem tới, nói ra cũng kỳ, lúc một mình lau người cho quan gia nàng bối rối mặt nóng bừng, hiện giờ có Triệu lão thái thái ở bên cạnh nhìn chằm chằm, A Kiều ngược lại thoải mái rất nhiều, hơn nữa lo lắng vết thương của quan gia, mãi đến khi lau xong, A Kiều không suy nghĩ gì lung tung.
Lau lưng xong, Triệu lão thái thái đi tới, vừa bôi thuốc cho tôn tử, vừa dạy A Kiều, bà có thể chăm sóc tôn tử vài năm nữa, biết đâu ngày nào đó ngủ một giấc rồi không dậy, cháu dâu chưa có, dạy cho A Kiều, về sau bà không còn nữa, ít nhất còn có người chăm sóc tốt cho tôn tử.
Triệu Yến Bình chỉ bị bầm ở trên vai, Triệu lão thái thái dự định ngày mai giết con gà để nấu canh cho tôn tử.
Thật ra Triệu Yến Bình hôm nay không có đi bắt trộm, chẳng qua muốn tìm cớ để A Kiều hầu hạ hắn chà lưng, xua tan nghi ngờ trong lòng nàng, hắn thật sự chưa từng chán ghét nàng.
Không ngờ bị lão thái thái chen ngang, thay đổi hoàn toàn khẩu vị.
Chà lưng không đem lại hiệu quả, buổi tối sau khi nằm xuống, Triệu Yến Bình đột nhiên phát ra một tiếng rên.
A Kiều chưa ngủ, nghe vậy hỏi gấp: “Vai quan gia đau hả?”
Triệu Yến Bình ngồi dậy nói: “Ừ, chắc máu bầm chưa tan hết, nàng giúp ta xoa.”
Nói xong, hắn đến án thư thắp đèn dầu, treo một bên màn lụa, ngồi đối diện đèn dầu.
A Kiều vội gỡ rèm ngăn xuống, ngồi quỳ phía sau hắn, một tay vịn bờ vai rộng lớn rắn chắc của hắn, một tay nhẹ nhàng xoa chỗ vết bầm.
Nàng không phân tâm, chỉ quan tâm thân thể hắn, xoa nhẹ một lát, A Kiều nhẹ nhàng hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Triệu Yến Bình gật đầu, nhàn nhạt nói: “Khá hơn nhiều, ngủ đi.”
A Kiều còn định xoa thêm, nghe vậy đành phải dừng tay, lui vào phía trong giường.
Nàng còn muốn treo rèm ngăn, Triệu Yến Bình quay đầu lại nhìn, đột nhiên nói: “Mỗi ngày phải treo phiền lắm, sau này không cần.”
A Kiều ngẩn ra.
Triệu Yến Bình lấy rèm ngăn trong tay nàng, ném vào trong tủ, thổi tắt đèn dầu, trở về giường nằm ngửa.
A Kiều thấy, cũng nằm xuống.
Nàng không dám nghiêng đầu, không dám nhìn quan gia, quan gia cuối cùng cũng không cần rèm ngăn giữa hai người, cuối cùng chịu để nàng lau mình xoa lưng, không hề xem nàng như cô nương bên ngoài sống chung một cách khách khí, trong lòng A Kiều dâng lên một cảm giác không giải thích được, xấu hổ xen lẫn vui sướng.
“Quan gia.” Nàng thì thầm trong bóng tối.
Triệu Yến Bình duy trì tư thế ngủ nằm thẳng, lên tiếng.
A Kiều cắn môi, hai chân đan lại trong chăn, mở miệng hỏi khó hắn: “Thật ra, ngài nhớ chuyện tối hôm qua phải không?”
Hắn nhớ rõ những lời trách móc và ủy khuất của nàng, nhớ rõ hắn đã nhìn nàng, cắn nàng, đè nàng, phu thiếp đã làm hơn một nửa, cho nên không cần cứng nhắc giữ quy tắc lễ giáo.
/194
|