Lúc này trong viện Chu lão gia, tỳ nữ ngồi chồm hỗm bận rộn, một lấy ra một khối trà sao trên than, tỳ nữ khác chuẩn bị pha.
Trên bàn, bày các loại trà cụ, trong phòng hương trà tỏa ra bốn phía.
Chu lão gia rót trà vào chén, cũng không đợi ngấm đã bưng lên uống hơn phân nửa, chua cay mang theo mùi tanh lập tức xua tan mệt mỏi.
Tiện tỳ này. Hắn nói, vừa buông ly trà, Nói cái gì có thể trị không thể trị, không thể trị lại trị, lừa quỷ đâu!
Nhóm Tỳ nữ cúi đầu không dám lên tiếng.
Nàng đây là trả thù. Chu lão gia tiếp theo lầm bầm lầu bầu, oán hận nói, Nàng nháo như vậy, cuối cùng mất mặt không phải nàng, là chúng ta! Là Chu gia chúng ta!
Hắn nói tới đây, vỗ liên tục lên bàn, tỳ nữ trong phòng sợ tới mức run lên.
Nàng vì mình trút giận, thật sự là ngu xuẩn, tầm mắt hạn hẹp như thế, làm nhục quan hệ huyết thống mình đang dựa vào, nàng nghĩ đây là thoải mái sao? Với lại, nàng có cái gì thật hận, ai bảo nàng sinh ra ngu dại, nên hận chính là Chu gia ta, Chu gia ta! Chu gia ta bởi vì nàng, bị không ít người cười nhạo! Hắn đưa tay chỉ ra ngoài cửa quát mắng, Chu gia ta từ sau khi gặp nàng, gặp người đều đệ nhất ! Ngu dại a! Mọi người đều nói bên trong dòng máu Chu gia ta đều ngu dại! Nam nhi cưới vợ khó, nữ nhân lập gia đình cũng khó, đây phải trách ai? Trách nàng!
Hắn nói xong vịn bàn đứng dậy.
Tai họa này, lúc trước nên dìm chết nàng, con nhà ai như thế mà không bị dìm chết? Tại mẫu thân nuông chiều muội muội dung túng, lưu nàng ở nhân gian! Hắn nói, thân hình có chút lay động.
Nhóm tỳ nữ vội đứng dậy nâng.
Lão gia, ngài say rồi. Các nàng kinh hoàng nói.
Ta say? Chu lão gia mơ màng nói. Thật sự là trà ngon! Bảy chén sẽ say! Rượu ngon cũng không so được!
Vừa đẩy tỳ nữ ra, Lấy bảo kiếm đến cho ta.
Vừa đi ra ngoài.
Ta phải đi chém nàng, dù sao trong nhà một người chết xui, hai người chết cũng là xui. Hắn hô. Chém nàng, bồi tội cho Đồng gia, ta lại đi Giang Châu, đưa trả Trình gia!
Nhóm tỳ nữ sợ tới mức vội ngăn trở.
Đang náo nhiệt, bên ngoài một trận tiếng động lớn xôn xao.
Chu lão gia vội dừng chân.
Xem, xem, đã chết đi? Người đã chết đi? Hắn chỉ ra ngoài cửa hô.
Lời còn chưa dứt, trong gió mơ hồ vọng đến tiếng khóc kêu.
Ngoài cửa cũng có người vọt tới, tiếng bước chân ồn ào.
Lão gia, lão gia. Sống. Sống! Mấy gã sai vặt hô.
Chu lão gia trừng mắt nhìn.
Cái gì? Hắn đẩy tỳ nữ ra. Đi đến cạnh cửa vịn cửa nhìn người trong viện.
Lão gia, lão gia, tiểu thư
Trên bàn, bày các loại trà cụ, trong phòng hương trà tỏa ra bốn phía.
Chu lão gia rót trà vào chén, cũng không đợi ngấm đã bưng lên uống hơn phân nửa, chua cay mang theo mùi tanh lập tức xua tan mệt mỏi.
Tiện tỳ này. Hắn nói, vừa buông ly trà, Nói cái gì có thể trị không thể trị, không thể trị lại trị, lừa quỷ đâu!
Nhóm Tỳ nữ cúi đầu không dám lên tiếng.
Nàng đây là trả thù. Chu lão gia tiếp theo lầm bầm lầu bầu, oán hận nói, Nàng nháo như vậy, cuối cùng mất mặt không phải nàng, là chúng ta! Là Chu gia chúng ta!
Hắn nói tới đây, vỗ liên tục lên bàn, tỳ nữ trong phòng sợ tới mức run lên.
Nàng vì mình trút giận, thật sự là ngu xuẩn, tầm mắt hạn hẹp như thế, làm nhục quan hệ huyết thống mình đang dựa vào, nàng nghĩ đây là thoải mái sao? Với lại, nàng có cái gì thật hận, ai bảo nàng sinh ra ngu dại, nên hận chính là Chu gia ta, Chu gia ta! Chu gia ta bởi vì nàng, bị không ít người cười nhạo! Hắn đưa tay chỉ ra ngoài cửa quát mắng, Chu gia ta từ sau khi gặp nàng, gặp người đều đệ nhất ! Ngu dại a! Mọi người đều nói bên trong dòng máu Chu gia ta đều ngu dại! Nam nhi cưới vợ khó, nữ nhân lập gia đình cũng khó, đây phải trách ai? Trách nàng!
Hắn nói xong vịn bàn đứng dậy.
Tai họa này, lúc trước nên dìm chết nàng, con nhà ai như thế mà không bị dìm chết? Tại mẫu thân nuông chiều muội muội dung túng, lưu nàng ở nhân gian! Hắn nói, thân hình có chút lay động.
Nhóm tỳ nữ vội đứng dậy nâng.
Lão gia, ngài say rồi. Các nàng kinh hoàng nói.
Ta say? Chu lão gia mơ màng nói. Thật sự là trà ngon! Bảy chén sẽ say! Rượu ngon cũng không so được!
Vừa đẩy tỳ nữ ra, Lấy bảo kiếm đến cho ta.
Vừa đi ra ngoài.
Ta phải đi chém nàng, dù sao trong nhà một người chết xui, hai người chết cũng là xui. Hắn hô. Chém nàng, bồi tội cho Đồng gia, ta lại đi Giang Châu, đưa trả Trình gia!
Nhóm tỳ nữ sợ tới mức vội ngăn trở.
Đang náo nhiệt, bên ngoài một trận tiếng động lớn xôn xao.
Chu lão gia vội dừng chân.
Xem, xem, đã chết đi? Người đã chết đi? Hắn chỉ ra ngoài cửa hô.
Lời còn chưa dứt, trong gió mơ hồ vọng đến tiếng khóc kêu.
Ngoài cửa cũng có người vọt tới, tiếng bước chân ồn ào.
Lão gia, lão gia. Sống. Sống! Mấy gã sai vặt hô.
Chu lão gia trừng mắt nhìn.
Cái gì? Hắn đẩy tỳ nữ ra. Đi đến cạnh cửa vịn cửa nhìn người trong viện.
Lão gia, lão gia, tiểu thư
/143
|