Kiều Nương Y Kinh

Chương 2: Thỉnh y

/143


"Cháu thông gia, ngươi chớ náo loạn nữa!"

Lão phu nhân chống quải trượng đứng ở viện ngoài cửa, nhìn thấy linh đường gà bay chó chạy , ở sau lưng nàng là một đám phụ nhân vẻ mặt căng thẳng đang cố gắng trấn định .

Sau đó cũng liền đừng nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, ngay cả thể diện Lão phu nhân cũng giữ không nổi nữa.

"Bà thông gia, ngươi dám ra đây rồi?" Anh vợ hô, "Tới đúng lúc lắm, chúng ta đi gặp quan!"

" cháu thông gia, ngươi hiểu lầm rồi!" Lão phu nhân chống quải trượng trầm giọng nói.

"Hiểu lầm?" Chị vợ đứng ra dùng âm thanh khàn khàn do mới vừa rồi một phen khóc nháo mà cười lạnh, "Lão phu nhân, người đã chết còn hiểu lầm hay không lầm, không phải ngươi định đoạt? Ai biết ngươi có phải vì muốn cho em rể chúng ta nạp thiếp hay là đổi vợ mới nên mới nói như vậy a?”

Sắc mặt Lão phu nhân thay đổi, bà biết việc này thật không dễ giải thích.

Con dâu sở dĩ phải nằm ở trong quan tài, là bởi vì nàng té ngã ở trong phòng, sơ suất té ngã là bởi vì hai người nổi lên tranh chấp, con dâu giận dỗi mới xoay người đi nhanh, mà giận dỗi xoay người đi nhanh cũng là bởi vì mình cùng nàng nói chuyện muốn nạp thiếp cho con trai.

Nhưng việc này thì có gì sai? Con trai bà là con cả , thành thân nhiều năm như vậy, đến nay một mụn con trai cũng chưa sinh ra, nữ nhân nhà khác là một người lại tiếp một người, khó có được nhà nào giống như ở đây chỉ có một nữ nhân, bà làm mẹ chẳng lẽ không thể vì hương khói trong nhà mà cho con trai bà nạp thiếp sao?

Việc giữ gìn hương khói là việc đại sự và thiên kinh địa nghĩa (đương nhiên). Bà làm vậy thì có gì sai! Người có lỗi, chính là cô con dâu đã chết trong phòng kia! Lão phu nhân buông quải trượng, trong lòng bàn tay bà đều đổ đầy mồ hôi.“Vân nương không có chết!” Bà nói từng chữ một.

Lời này vừa nói ra, đám người đứng bên ngoài ngây ngẩn cả người. Vốn là người đứng gần nhất ngẩn người, ngay sau đó tất cả đều ngây ngẩn.

Giờ khắc này, nắng sớm đã lên cao, đèn lồng trong viện cũng không còn thấy ánh sáng, nhưng không khí mông lung, người đứng ở đối diện dường như đều thấy không rõ đối phương.

Lúc này Lão phu nhân thấy trong mắt mọi người thật giống như lọt vào trong sương mù.

“Ngươi nói cái gì?” Anh vợ hô.

“Ta nói Vân nương không có chết!” Lão phu nhân sau khi nói ra, lời nói kế tiếp đã thông thuận hơn rồi.

Không thông thuận cũng không được, giờ này khắc này, cũng chỉ có thể kiên trì như thế thôi. Lần này mọi người đều nghe rõ, không chỉ có người nhà thông gia kinh ngạc, ngay cả người nhà mình, mọi người đều sợ ngây người.

Lão phu nhân chịu kích thích nên điên rồi sao?

Em rể bị đánh, chật vật không chịu nổi, hắn sốt ruột, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, một phen lao vào nheo ông ạnh vợ.

“Mẫu thân của ta nói gì cũng đúng, các ngươi không xong với ta đâu!” Hắn hô.

Hiện tại đổi thành mình chiếm thế rồi, trong nháy mắt trong lòng hắn có một tia mừng như điên, ‘ta không cần phải sợ bọn hắn nữa rồi’!

Mắt thấy hai bên lại muốn đánh nhau, Lão phu nhân dằn quải trượng đề cao thanh âm.

“Đều dừng tay cho ta! Không nghe thấy lời của ta sao? Vân nương không có chết! Nàng là bị bệnh thôi! Đây là cách trị bệnh cho nàng!”

Trong phòng, mọi người hai bên đều ngồi xuống, bọn nha đầu dâng trà rồi liền quýnh lên lui ra sau, để tránh nhóm chủ tử thấy được lời nói hoặc hành động không ổn nào. Nhiều người, nhiều miệng, tất cả mọi người đều là người có thân phận, vẫn nên đóng cửa lại để giải quyết thật tốt.

“Bà nói, bày ra một trận lớn như vậy, là vì chữa bệnh ư?” Anh vợ hỏi, ánh mắt đảo qua người đối diện.

“Đúng vậy, chuyện này trừ bỏ ta cùng vị đại phu bên ngoài kia, không ai biết.” Lão phu nhân chỉnh lại sắc mặt, nói.

Gian ngoài, có lão nhũ mẫu vội vàng tiến vào, ở bên tai chị vợ nói mấy câu. Chị vợ trên tay cầm ly trà, liền quăng lên bàn rồi hét: “Bà thông gia, ngươi chẳng lẽ coi chúng ta đều là đồ ngốc sao?” Nàng cười lạnh nói tiếp: “Mọi người nhìn đi, không còn thở nữa, thân mình cũng đều cứng cả rồi, còn chữa bệnh cái gì? Người nào có bệnh mà lại như vậy chứ?”

“Trình tiểu thư nói là bệnh, thì phải là bệnh!” Khí thế của Lão phu nhân cũng không nhượng bộ, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nhìn thấy thần thái Lão phu nhân, không phải là điên mà chính là thật có việc như vậy. Anh vợ cùng mọi người nhất thời không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

“Trình tiểu thư là ai?” Có người hỏi.

Trình tiểu thư là ai, lời này hỏi ra, nhất thời không có ai trả lời. Không phải bọn hắn không muốn trả lời, mà là không biết phải trả lời như thế nào.

Hai tháng trước, tại tòa nhà bỏ trống ở ven sông, có người đến thuê, là nửa đêm dọn vào ở, láng giềng đều không thấy được là ai, sau ngày thứ hai mới nhìn thấy có một tiểu nha đầu đi ra ngoài mua vật dụng, hòa hòa khí khí nói chuyện ôn nhu mềm mại, là khẩu âm của Giang Hoài ở phía nam.

“Là đại phu sao?” Anh vợ chen vào hỏi.

Đứng ở trong phòng, Bà vú chần chờ gật đầu xem như là trả lời.

“Nguyên cũng không ai biết, trước có một nhà câm điếc ở phố đông, họ có một bé trai bị bệnh, sốt cao không lùi, miệng còn mê sảng, tìm Lưu bà bà nhìn, chỉ nói là không qua được, một nhà khóc hôn thiên ám địa, thời điểm muốn chết muốn sống, vị nha đầu của Trình tiểu thư này vừa lúc đi qua, nói bệnh này tiểu thư nhà nàng có thể trị, một nhà câm điếc chỉ cần nghe được mấy chữ ‘có thể trị’ thì cái gì cũng không để ý, ôm đứa trẻ qua, quả nhiên buổi sáng đưa đi, buổi chiều liền tỉnh lại còn ăn một chén cơm lớn, ngày thứ hai liền bước xuống giường chạy, giống như chuyện gì cũng không có, đều trở lại bình thường.” Bà vú nói.

Ở đây đều là người làm, vui thích nhất là nghe tin đồn về chủ nhân của tòa nhà phía tây, loại láng giềng thần kỳ này thực sự rất được yêu thích, vì vậy bà vú nói đến hứng khởi, không khỏi khoa tay múa chân, nước miếng văng khắp nơi.

Lão phu nhân liên tục ho khan một tiếng, bà vú này lại nói quá lên rồi, nghĩ đến người mình phải đối mặt là ai, bà vú vội vàng lui đầu câm mồm lại.

Nữ nhân này nào phải đại phu đúng đắn gì, bất quá hằn là có phương thuốc cổ truyền vừa đúng lúc áp dụng mà thôi. Anh vợ khinh thường.

“Không phải, không phải…” Bà vú cảm thấy đây là tổn hại đến mặt mũi của bà, là nói bà tin tức không chính xác, vội đánh bạo xua tay nói:

“Không phải chỉ có chuyện này, sau lại còn có lão nương nhà Tượng gia giết heo ở phía đông chợ, ăn quá nhiều đào, đau bụng đi ngoài đến không thở nổi, là nha đầu Trình gia đi mua thịt nghe đứa bé nhà đó nói, liền đi mời tiểu thư nhà nàng, buổi chiều nâng đến nhìn bệnh, buổi tối thì về nhà như không có chuyện gì, ngày thứ hai còn có thể chống quải trượng đi nhìn cháu trai.”

Anh vợ nhíu mày.

Bà vú đứng ở bậc cửa nói đến nói đi quạt gió thổi lửa, chủ ý chính là thêm mắm dặm muối cho câu chuyện, luyện ra một thân thật bản lãnh, lúc thấy anh vợ nhíu mày, liền làm bộ thở gấp, lập tức lại mở miệng nói.

“Từ chuyện này về sau, Trình tiểu thư bắt đầu nổi danh, thật nhiều người muốn tới cầu thầy khám bệnh, nhưng nha đầu Trình gia nói, nhà nàng không đóng cửa, để cầu y cứ trực tiếp tiến vào là được, nhưng có một điều kiện, “Trừ bệnh bất trị mới điều trị.” Bà vú nói

Lời này làm cho mọi người trong phòng đều cảm thấy tò mò. Bà vú vào lúc đó mới mềm giọng đáp.

“Cái gì gọi là “Trừ bệnh bất trị mới điều trị”?” Một phụ nhân bên cạnh anh vợ nhịn không được hỏi.

Hiện tại, ở nơi này nói chuyện là do bà làm chủ rồi, bà vú hơi hơi thở ra, xem ra dù là người trong nhà hay là người ngoài, kỳ thật đều giống nhau – đều tò mò cả…

“Nói cách khác, cảm, sốt, đau đầu, hay ho khan chẳng hạn… phàm là những bệnh không nguy hại đến tính mạng, nàng sẽ không nhìn, để cho tự đi tìm y quán, nếu y quán phán là không thể trị, sẽ chết người thì nàng mới trị liệu.” Bà vú nói.

Lời này vừa nói ra cả phòng đều kinh ngạc.

“Lời này nói ra, đích thực là ngông cuồng.” Các phu nhân sôi nổi nói.

“Cũng không phải là ngông cuồng.” Lão nhũ mẫu vội nói thêm, “ Trình tiểu thư nói nàng là thân nữ nhi, không tiện làm nghề y, nhưng nhìn không được nỗi khổ ‘sinh – lão – bệnh – tử’ của chúng sinh, bất đắc dĩ mà làm bậy.”

Nghe bà nói như thế, liền có mấy phụ nhân nhịn không được lên tiếng niệm: “Adi đà phật”.

Cũng chỉ có nhóm phụ nhân này mới nói mấy lời mê tín như vậy, Anh vợ cùng với em rể đều hơi hơi bĩu môi. Tốt, một câu ‘không tiện làm nghề y’. Tốt, một cái lấy lui làm tiến, người sắp chết còn muốn trị.

“Mấy ngày nay người đi cầu vị Trình tiểu thư này, quả nhiên đều là người bệnh nặng, tốt cả đều có thể hết bệnh.” Bà vú cuối cùng kết thúc câu chuyện.

Trong phòng, mọi người một trận thấp giọng nghị luận.

Trên đời này kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, nhìn như hoang đường, nhưng không thể một mực phủ nhận tất cả được.

“Muội muội của ta lúc này là đã xảy ra chuyện gì ? Một khi đã biết như vậy rồi, vì cái gì còn không mau cứu chữa, làm chuyện này để làm gì?” Anh vợ trầm giọng quát.

“Đây là cách duy nhất” Lão phu nhân mặt không đỏ tim không đập nói, nhìn ông anh vợ nhíu nhíu mày, vội bổ sung thêm một câu, “Là Trình tiểu thư căn dặn, không thể nói ra sự thực, bằng không sẽ không có tác dụng.”

“Nàng kia rốt cuộc là vu sư (như thầy phù thủy ý ạ) hay là y sư? Còn nói là cách duy nhất” Anh vợ nói, trên mặt gân xanh nổi lên. Cách duy nhất, thiếu chút nữa hại chết cha mẹ hắn! Có “cách” như vậy sao?

“Ta không phải đại phu, ta không biết.” Lão phu nhân vẻ mặt hờ hững nói, “Ta chỉ muốn cứu mạng con dâu ta, đừng nói dùng tang sự , chính là muốn ta đi theo nằm trong quan tài ta cũng sẽ làm.”

Nhìn thấy Lão phu nhân vẻ mặt đoan chính, nhóm phụ nhân thông gia tới đây trong lòng nhịn không được có một chút xấu hổ.

Bà bà đối với con dâu, ngay cả chuyện kiêng kị nhất cũng dám làm, trên đời có thể có mấy người a?

Anh vợ liên thanh ho khụ… khụ…

“Nói tốt như vậy cũng vô dụng.” Hắn cười lạnh nói, chỉ là vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhiều không giống như bộ dáng muốn đốt nhà người ta lúc mới tới nữa.

Người ở chỗ này đều đang thở ra, lại tắc nghẹn một hơi, nhìn về phía Lão phu nhân. Đúng vậy, nói chuyện tốt đẹp như vậy cũng không dùng được, mấu chốt vẫn là. . . .

“Như thế nào? Trình tiểu thư còn chưa có mời đến?” Lão phu nhân dựng thẳng mi quát hỏi: “Trời đã muốn sáng rồi!”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, bà vú chạy vào.

“Trình tiểu thư đến đây rồi à?” Lão phu nhân nhịn không được đứng lên hỏi.

Trình tiểu thư này rốt cuộc là hạng người gì, mà người ở chỗ này đều gấp gáp nhìn ra ngoài cửa vậy?

Ngoài cửa chỉ có đám sương sớm cùng ánh nắng vươn thành từng sợi tơ thôi! Trống trơn không có bóng người nào cả!

“Nha đầu Trình gia nói, tiểu thư nhà nàng bởi vì bệnh thể chưa lành, không ra khỏi cửa được, cho nên kêu chúng ta đem người đưa đi qua.” Một bà tử lắp bắp nói.

Bà vú còn đứng bên cửa, nghe như vậy không đợi phân phó liền nhào vô giúp vui.

“Đúng, đúng, Trình tiểu thư chưa bao giờ xuất môn, đều là đem người đưa vào trong viện, mỗi lần chỉ có thể lưu lại một người nhà ở lại thôi.” Bà vú vội gật đầu nói.

“Mau đưa người sang đó đi.” Lão phu nhân vội nói.

Như thế lại càng hợp ý của bà, miễn cho người nhà thông gia hỏi lung tung để lộ ra dấu vết. Hạ nhân nghe theo mệnh lệnh lập tức thi hành.

“Chờ một chút.” Anh vợ lên tiếng, hắn đứng lên, nhìn bà tử vừa lên tiếng lúc nãy, chân mày hắn nhíu chặt cùng một chỗ,

“Ngươi mới vừa nói cái gì? Trình tiểu thư này, bệnh thể chưa lành sao?”

Bà tử gật gật đầu. Nha đầu nhà đó nói như thế.

“Nàng là bệnh thể còn chưa lành, còn trị bệnh bất trị cái gì nữa!” Anh vợ lạnh giọng nói.


/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status