Sinh mạng của Hình Kỳ Lân kéo dài đã được 5000 năm, một trăm năm thật sự chỉ như muối bỏ biển. Trong cuộc đời của hắn, có hơn một ngàn năm đều là lữ hành trong cô độc.
Nếu như không phải từng là Carlo Chu, hắn nhất định sẽ giống như Hình Nghị, vô cùng khinh bỉ nhân tộc đẳng cấp thấp yếu ớt.
Song, từng cảm thụ được đau khổ và sung sướng chân thật của Carlo, cảm thụ được sự điên cuồng và tình cảm của hắn. Sau khi Hình Kỳ Lân tỉnh lại, suy nghĩ của hắn cũng không thể nhanh chóng thoát khỏi mô phỏng, thậm chí còn không muốn thoát ra.
Hắn nhớ rõ được mình là người máy -- Người máy không có cảm giác, cũng không có vui vẻ hay đau đớn trên sinh lý, càng không có được tâm hồn lên xuống thoải mái. Bọn họ cứ không ngừng xâm lược những chủng tộc tại những tinh hệ khác, cũng không phải vì cái dục vọng chinh phục buồn cười, mà là vì phồn vinh của chủng tộc. Từng là nền văn minh cơ giới huy hoàng đầu tiên, hôm nay chỉ còn lại một nhánh chiến đội của bọn họ. Vì tái hiện đế quốc ngày xưa, bọn họ phải cần rất nhiều thứ.
Nhưng bây giờ, hắn còn muốn một số thứ khác.
Ví như sự tồn tại của Mạnh Hi Tông và Tô Di, ví như ánh mắt của bọn họ nhìn mình, cho dù là oán giận, thì cũng tốt.
Cho nên, đối mặt với chất vấn của Hình Nghị, sau phút ngắn ngủi trầm mặc, ngược lại hắn cười nói "Hình Nghị, anh sai rồi. Nếu như chưa từng là con người, anh vĩnh viện không cảm thụ được chút cảm giác kỳ diệu."
"Ý cậu nói là cảm xúc yếu ớt của loài người ư?" Hình Nghị nhìn hắn lạnh lùng.
Hắn tiến về phía trước một bước, đi tới trước mặt Hình Nghị. Cơ thể máy móc của Hình Nghị cao hơn hắn một cái đầu, tay hắn đặt lên lồng ngực máy móc của Hình Nghị, nói "Không. Em nói, chính là những thứ làm nên xương cốt huyết mạch của anh, thân thể linh hồn, cũng có cảm xúc run rẩy điên cuồng. Ví như lúc mất đi người mình thích nhất, anh sẽ đau khổ đến mức muốn chết đi. Ví như anh hao hết tất cả thể lực đạt đến đỉnh cao trào... Nếu như anh cũng từng trải qua, sẽ biết, mặc dù chúng ta vẫn cho rằng loài người là chủng tộc yếu nhất, nhưng những thứ bọn họ từng trải qua, tuyệt đẹp hơn rất nhiều lần so với chúng ta."
Nói xong những lời này, Hình Kỳ Lân lễ phép cáo từ với sỹ quan chỉ huy. Mà Hình Nghị trầm mặc trong chốc lát, ngược lại nở nụ cười.
Nói nhiều như vậy, bất quá là muốn chuyển hướng đề tài thôi. Đoạn nhật ký bị xóa bỏ kia, là người phụ nữ có thể gọi được cự thạch nhân, cũng là người phụ nữ của tên loài người Mạnh Hi Tông xuất sắc kia.
Đứa em trai này, lại cũng muốn như người giám hộ ư.
Thở dài... Hắn đi lên lầu một, ngồi xuống sofa, vuốt ve thân thể nhẵn bóng của Đại Bích như vuốt ve thú cưng.
Cự thạch nhân? Cự thạch nhân thần bí chỉ cần một lần hành động đã thay đổi chiến cuộc?
Đợi sau khi cục diện vững vàng, có lẽ hắn nên đi xem một chút.
Giữa hè tại Nam Bán Cầu hơi có chút nóng bức, nhưng vẫn dễ chịu hơn những nơi khác. Điều này làm cho thai kỳ cuối của Tô Di cũng chẳng gian nan.
Cô mặc chiếc đầm bầu rộng rãi, ngồi trong phòng khách nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Rốt cuộc, cô đã nhìn thấy dòng người xuất hiện tại cửa trụ sở từ đằng xa.
Đàn ông thì mặc quân trang, chẳng qua là trên tay áo có mã hóa. Quân trang cũng rất dơ, một ngày qua đi, luôn nhuộm đầy dầu máy và bùn đất dơ bẩn. Nhưng mỗi khi bọn họ trở về, cũng chính là thời điểm vui vẻ nhất trong ngày của Tô Di.
Cô mỉm cười, nhìn người đàn ông cao lớn kia đang đến gần. Trong đám lính đánh thuê, anh cao lớn bắt mắt nhất, giống như số "001" tay áo của anh.
Mạnh Hi Tông mở cửa nhà ra, đã bắt gặp bộ dáng cô kiển chân mong ngóng. Anh theo bản năng mở rộng vòng tay để ôm cô, xông vào mũi anh đều là mùi hương thơm ngát của thân thể cô.
Nhưng ngay sau đó, anh lại thu tay lại, không để cho mùi trên người mình dính vào cô. Cô nhìn hết hành động của anh vào mắt, giận dỗi, rồi lại nhẹ nhàng bước đến vùi đầu vào ngực anh.
Anh ôm thân thể mềm mại của cô, bàn tay to cẩn thận tỉ mỉ đặt lên bụng cô.
"Nhanh thôi, Tô Di" Anh khẽ nói "Chúng ta đã có người tiếp cận được máy bay chiến đấu Rắn hổ mang. Ngày phản công của chúng ta sẽ nhanh tới rồi."
Tô Di gật đầu. Máy bay chiến đấu Rắn hổ mang chình là máy bay chiến đấu liên tục nhảy không gian trong cự ly ngắn. Tô Di biết loài người không chỉ có đảm đương việc lao công và làm quân đỡ đạn, cũng sẽ gánh vác chút công việc tạp vụ hậu cần mặt đất. Mặc dù người máy không để cho con người tiếp xúc cơ mật quan trọng của chúng, nhưng hai tháng qua, Mạnh Hi Tông và những người khác, vẫn không ngừng thăm dò nội tình của người máy, chính là vì phản công.
Chẳng qua sau lưng thật nhiều....
Cô cúi đầu, cười kéo anh đến bên bàn ăn "Hôm nay Ngôn Khanh mang đến chút rau tươi. Anh tắm nhanh đi, rồi ra ăn cơm."
Mạnh Hi Tông cười bí ẩn "Anh muốn ăn không riêng gì rau cải"
Tô Di đẩy mạnh anh vào phòng tắm "... Anh tắm nhanh rồi ra ngoài."
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách, Tô Di ngắm nhìn những món đơn giản trên bàn, nhưng trong lòng suy nghĩ, hơn cả phản công và thắng lợi, bây giờ cô càng hy vọng, là cả nhà mình sẽ được chung sống bình yên.
Hơn hai tháng bị chiếm đóng, Hình Kỳ Lân cũng đã tới vài lần. Dưới sự thúc đẩy của hắn, ít nhất những con người trong trụ sở này cũng không có hoàn cảnh thê thảm. Tô Di cũng coi như nhận được sự chăm sóc đặc biệt.
Mặc dù nghe nói những tinh cầu khác đều có xảy ra sự việc bị giết hại. Thậm chí hành tinh Trùng tộc còn xảy ra vài lần bạo động lớn. Nhưng cũng đã tốt hơn nhiều với lúc mới chiến bại.
Bỗng nhiên vang lên một tiếng rất lớn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Di. Cô phản ứng nhanh, vội vàng chạy đến phòng tắm. Vòi hoa sen vẫn chảy, cơ thể cao lớn chồng chất vết thương của Mạnh Hi Tông lại nằm trên gạch men, hai mắt nhắm chặt, chắc đã hôn mê.
"Hi Tông! Hi Tông!" Tô Di đau khổ muôn phần.
Cố hết sức lực mới kéo anh lên được ghế salon ở phòng khách. Qua nửa tiếng, Mạnh Hi Tông mới từ từ tỉnh dậy. Hai mắt của Tô Di đã khóc đỏ cả lên, ôm chặt lấy anh "Anh làm em sợ muốn chết..."
Sắc mặt Mạnh Hi Tông vô cùng tái nhợt, im lặng rất lâu, mới giữ vẻ mặt bình tĩnh đứng dậy "Đừng dọa con"
Đây không phải là lần đầu tiên anh ngất xỉu, lúc trước cũng từng xảy ra một lần.
Lần trước, sau khi trọng thương, chỉ có mấy ngày đã bị người máy bắt đi lao dịch. Khoảng thời gian đó quả thật đã làm Tô Di đau đến không muốn sống. Mỗi ngày nhìn gương mặt anh không có chút huyết sắc, bị người máy xua bắt đi lao động; Khi trở về lại ho khan nặng nề liên tục. Thậm chí Giản Mộ An còn lén nói cho cô biết, có một lần trong lúc phi hành, Mạnh Hi Tông còn hộc máu.
Sau đó thương tích đã từ từ lành lại, sức lực cường tráng của anh cũng không bằng lúc trước. Có buổi tối, hai vợ chồng cùng xem tivi, đọc sách, hoặc là mội người đến đây mở party. Thế nhưng anh lại bất giác ngủ mất. Đây chính là tình huống chưa từng xảy ra trước đây. Anh chưa bao giờ nói ra, nhưng đám người Giản Mộ An nhìn anh bây giờ cũng rất lo lắng. Tô Di lại càng đau lòng muôn phần.
Nhìn anh cố chấp tự về phòng ngủ nằm xuống, Tô Di cố chịu đựng để không rơi lệ, cô chỉ hi vọng sớm ngày bình an sinh con ra, để cuộc sống u ám như thế cũng có thể kết thúc sớm một chút.
Ngày hôm sau, Mạnh Hi Tông vẫn tham gia huấn luyện quân sự của người máy như cũ. Ước chừng đang tìm cách tấn công văn minh nhân loại, người máy cho quân đội loài người tạm dừng lao động, máy bay chiến đấu cơ giới cùng huấn luyện phi hành với loài người. Song, đương nhiên người máy cũng có nhiều phòng bị đối với loài người, dựa vào cấp bậc của Mạnh Hi Tông, cũng chỉ là phó hạm trưởng pháo đài, tuân theo sự an bài của hạm trưởng người máy, chỉ huy bộ đội phối hợp huấn luyện.
Chẳng qua nếu có lòng phản kháng, địa vị không là vấn đề gì. Bọn họ cần phải nhẫn nại để chờ thời cơ.
Mấy ngày này Tô Di vẫn ở nhà sao chép danh sách quân phản kháng cho Mạnh Hi Tông, đến xế chiều, bỗng nhiên có người gõ cửa. Vào giờ này, chỉ có Hình Kỳ Lân tới thôi, cô trấn định mở cửa ra -- có hai người máy mang sung đang đứng ở đó.
"Thai phụ" Một người máy nói "Có lệnh: toàn thể thai phụ đều phải tập hợp"
Trong lòng Tô Di cả kinh. Song, hiện tại cô hành động bất tiện, càng không thể đọ sức với người máy, trầm tư một chút, mới đi theo bọn chúng.
Tô Di không nghĩ rằng, ngày hôm nay, mới bắt đầu khổ nạn chân chính của cô và Mạnh Hi Tông.
Cô bị dẫn lên Báo Săn. Trên đó còn có những phụ nữ mang thai khác ở trụ sở, và với những phụ nữ vừa sinh sản xong, ôm theo trẻ sơ sinh chưa đầy tháng. Còn có những đứa trẻ khác, thậm chí ngay cả con trai của Giản Mộ An chưa tới hai tuổi cũng ở trong đó. Thấy Tô Di, Tiểu Giản lảo đảo chạy đến, nắm lấy mép váy của cô, nhìn xung quanh.
Có lẽ ngay cả con nít cũng đều thấy được không khí nguy hiểm kỳ lạ ư?
Cô và mấy thai phụ trao đổi ánh mắt -- đều là quân quyến, các cô dùng tay ra hiệu với Tô Di, tỏ vẻ có mang theo vũ khí.
Nhưng điều này cũng vô dụng. Trong lúc các cô bị đưa đến bệnh viện lớn nhất Tự Do thành, kiểm tra đầu tiên chính là vũ khí, người máy cầm đi tất cả súng trên người các cô.
"Chồng của chúng tôi đều dốc sức phục vụ vì đế quốc" Tô Di nói với một người máy nhìn như người đứng đầu "Chúng tôi muốn biết tại sao bị bắt đến đây."
Người máy lạnh lùng liếc nhìn cô một cái "Thưa cô, tôi tiếp thu mệnh lệnh chỉ vận chuyển các cô mà thôi."
Các cô bị xua đến một căn phòng, nơi này còn có những phụ nữ có thai khác, số lượng hơn hai mươi người. Tô Di không hề nghi ngờ, chắc chắn có rất nhiều thai phụ đầy kín trong mỗi gian phòng. Người máy muốn làm gì? Không phải bọn họ đã hứa cho con người quyền hạn căn bản sao?
Sự bất an khổng lồ xuất hiện trong lòng Tô Di. Cô đi tới cửa sổ phòng bệnh, nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy không ngừng có xe chở những thai phụ đến đây.
Cô cố gắng giữ mình bình tĩnh lại. Di động Hình Kỳ Lân đưa đã để ở nhà, lúc rời đi, căn bản vẫn không kịp mang theo. Mạnh Hi Tông cũng không biết mình bị bắt đi. Bây giờ phải thế nào đây?
Trực giác nói cho cô biết, chờ khi thai phụ đến đông đủ, bi kịch sẽ phát sinh. Cô không hề do dự đi đến cửa phòng bệnh. Bên ngoài cửa phòng đã khóa, có một gã người máy canh phòng. Cô quơ lấy chiếc máy bên cạnh giường bệnh, nện thẳng vào cửa sổ thủy tinh gần cửa phòng.
Cửa sổ thủy tinh vỡ tan tành. Người máy ngoài cửa gần như lập tức giơ súng lên nhắm ngay Tô Di. Tô Di giơ hai tay lên, nói lớn tiếng "Tôi không có ác ý. Tôi là người của trung tướng Hình Kỳ Lân, làm việc cho trung tướng! Mã hóa truyền tin của hắn là X9I52. Tôi muốn gặp cấp trên của các người."
Tất cả mọi người phía sau đổ mồ hôi hột thay Tô Di. Đôi mắt đỏ ngầu của người máy quan sát cô "Trung tướng Hình Kỳ Lân?"
Tô Di dịu giọng nói "Đúng vậy" Cô đã thuộc lòng quân hàm cấp bậc của người máy, nói một cách lạnh lùng "Trung sĩ, anh còn không mở cửa cho tôi?"
Người máy chậm chạp chạy đi, một lát sau mới trở lại, mở cửa phòng cho Tô Di.
Tô Di bị dẫn đi đến một gian phòng nhỏ. Đây chắc là phòng bác sĩ trước kia, hôm nay không có một bóng người. Cô ngồi bên trong lo sợ bất an. Trong áo lót có vật bén nhọn cấn vào thịt làm cô đau -- Đó là dao giải phẩu Carlo Chu từng cho cô, bị Mạnh Hi Tông nghĩ cách mài thành một thanh mỏng dẹp, giấu vào trong lớp vải. Cô suy nghĩ một chút, cẩn thận tỉ mỉ lấy mảnh dao kia ra, nắm vào trong tay.
Một lát sau, có một người máy xoải bước đi đến. Người máy trước mắt này cũng cao hơn và cường tráng hơn tên lúc nãy, quân hàm hẳn là thiếu tá.
Không đợi hắn mở miệng, Tô Di đã phủ đầu một câu "Thiếu tá! Nhiệm vụ lần này của các anh không bao gồm tôi, anh không có nhận được thông báo sao?"
Thiếu tá người máy im lặng trong chốc lát, hơi ngạc nhiên quan sát Tô Di "Một phụ nữ loài người, dám nói chuyện với tôi như vậy ư?"
Tô Di cười lạnh "Tôi là thân tín của trung tướng Kỳ Lân, trong cuộc tấn công của người máy lập được nhiều công lao lớn. Lúc trước trung tướng Kỳ Lân đã ra lệnh, tôi không cần tham dự bất cứ loại lao động nào. Sao hành động hôm nay, các người không báo với trung tướng?"
Thiếu tá gật đầu "Đây là hành động bí mật trong phạm vi quyền hạn của tôi. Cô ở đây, chờ tôi bắt được liên lạc với trung tướng, sẽ thả cô về. Bất quá, thưa cô, dựa theo chỉ lệnh hành động lần này, con của cô không thể giữ lại. Cho dù là Trung tướng, cũng không thể vượt cấp tham dự vào hành động của tôi."
Tô Di run lên trong lòng, ngược lại cười nói "Thiếu tá, thật ra thì trẻ con của loài người có rất nhiều công dụng."
Đôi mắt đỏ của thiếu tá chớp chớp "Chẳng qua chỉ lãng phí tài nguyên sức lao động của người lớn. Ngài sỹ quan chỉ huy cho điều kiện tiên quyết để chúng tôi giữ vững hiệu suất chính là có thể tùy cơ ứng biến. Tiêu diệt những thứ rườm rà này, có tác dụng đẩy mạnh phát triển tinh cầu..."
Quả nhiên! Tô Di cố gắng trấn định nói "Nếu như vậy, tùy theo thiếu tá."
Thiếu tá xoay người rời đi. Tô Di ngồi trên giường, toàn thân run lên lẩy bẩy -- Làm sao bây giờ? Làm sao cứu được con cô đây? Làm sao mới có thể cứu được người trong bệnh viện này?
Nếu như không phải từng là Carlo Chu, hắn nhất định sẽ giống như Hình Nghị, vô cùng khinh bỉ nhân tộc đẳng cấp thấp yếu ớt.
Song, từng cảm thụ được đau khổ và sung sướng chân thật của Carlo, cảm thụ được sự điên cuồng và tình cảm của hắn. Sau khi Hình Kỳ Lân tỉnh lại, suy nghĩ của hắn cũng không thể nhanh chóng thoát khỏi mô phỏng, thậm chí còn không muốn thoát ra.
Hắn nhớ rõ được mình là người máy -- Người máy không có cảm giác, cũng không có vui vẻ hay đau đớn trên sinh lý, càng không có được tâm hồn lên xuống thoải mái. Bọn họ cứ không ngừng xâm lược những chủng tộc tại những tinh hệ khác, cũng không phải vì cái dục vọng chinh phục buồn cười, mà là vì phồn vinh của chủng tộc. Từng là nền văn minh cơ giới huy hoàng đầu tiên, hôm nay chỉ còn lại một nhánh chiến đội của bọn họ. Vì tái hiện đế quốc ngày xưa, bọn họ phải cần rất nhiều thứ.
Nhưng bây giờ, hắn còn muốn một số thứ khác.
Ví như sự tồn tại của Mạnh Hi Tông và Tô Di, ví như ánh mắt của bọn họ nhìn mình, cho dù là oán giận, thì cũng tốt.
Cho nên, đối mặt với chất vấn của Hình Nghị, sau phút ngắn ngủi trầm mặc, ngược lại hắn cười nói "Hình Nghị, anh sai rồi. Nếu như chưa từng là con người, anh vĩnh viện không cảm thụ được chút cảm giác kỳ diệu."
"Ý cậu nói là cảm xúc yếu ớt của loài người ư?" Hình Nghị nhìn hắn lạnh lùng.
Hắn tiến về phía trước một bước, đi tới trước mặt Hình Nghị. Cơ thể máy móc của Hình Nghị cao hơn hắn một cái đầu, tay hắn đặt lên lồng ngực máy móc của Hình Nghị, nói "Không. Em nói, chính là những thứ làm nên xương cốt huyết mạch của anh, thân thể linh hồn, cũng có cảm xúc run rẩy điên cuồng. Ví như lúc mất đi người mình thích nhất, anh sẽ đau khổ đến mức muốn chết đi. Ví như anh hao hết tất cả thể lực đạt đến đỉnh cao trào... Nếu như anh cũng từng trải qua, sẽ biết, mặc dù chúng ta vẫn cho rằng loài người là chủng tộc yếu nhất, nhưng những thứ bọn họ từng trải qua, tuyệt đẹp hơn rất nhiều lần so với chúng ta."
Nói xong những lời này, Hình Kỳ Lân lễ phép cáo từ với sỹ quan chỉ huy. Mà Hình Nghị trầm mặc trong chốc lát, ngược lại nở nụ cười.
Nói nhiều như vậy, bất quá là muốn chuyển hướng đề tài thôi. Đoạn nhật ký bị xóa bỏ kia, là người phụ nữ có thể gọi được cự thạch nhân, cũng là người phụ nữ của tên loài người Mạnh Hi Tông xuất sắc kia.
Đứa em trai này, lại cũng muốn như người giám hộ ư.
Thở dài... Hắn đi lên lầu một, ngồi xuống sofa, vuốt ve thân thể nhẵn bóng của Đại Bích như vuốt ve thú cưng.
Cự thạch nhân? Cự thạch nhân thần bí chỉ cần một lần hành động đã thay đổi chiến cuộc?
Đợi sau khi cục diện vững vàng, có lẽ hắn nên đi xem một chút.
Giữa hè tại Nam Bán Cầu hơi có chút nóng bức, nhưng vẫn dễ chịu hơn những nơi khác. Điều này làm cho thai kỳ cuối của Tô Di cũng chẳng gian nan.
Cô mặc chiếc đầm bầu rộng rãi, ngồi trong phòng khách nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Rốt cuộc, cô đã nhìn thấy dòng người xuất hiện tại cửa trụ sở từ đằng xa.
Đàn ông thì mặc quân trang, chẳng qua là trên tay áo có mã hóa. Quân trang cũng rất dơ, một ngày qua đi, luôn nhuộm đầy dầu máy và bùn đất dơ bẩn. Nhưng mỗi khi bọn họ trở về, cũng chính là thời điểm vui vẻ nhất trong ngày của Tô Di.
Cô mỉm cười, nhìn người đàn ông cao lớn kia đang đến gần. Trong đám lính đánh thuê, anh cao lớn bắt mắt nhất, giống như số "001" tay áo của anh.
Mạnh Hi Tông mở cửa nhà ra, đã bắt gặp bộ dáng cô kiển chân mong ngóng. Anh theo bản năng mở rộng vòng tay để ôm cô, xông vào mũi anh đều là mùi hương thơm ngát của thân thể cô.
Nhưng ngay sau đó, anh lại thu tay lại, không để cho mùi trên người mình dính vào cô. Cô nhìn hết hành động của anh vào mắt, giận dỗi, rồi lại nhẹ nhàng bước đến vùi đầu vào ngực anh.
Anh ôm thân thể mềm mại của cô, bàn tay to cẩn thận tỉ mỉ đặt lên bụng cô.
"Nhanh thôi, Tô Di" Anh khẽ nói "Chúng ta đã có người tiếp cận được máy bay chiến đấu Rắn hổ mang. Ngày phản công của chúng ta sẽ nhanh tới rồi."
Tô Di gật đầu. Máy bay chiến đấu Rắn hổ mang chình là máy bay chiến đấu liên tục nhảy không gian trong cự ly ngắn. Tô Di biết loài người không chỉ có đảm đương việc lao công và làm quân đỡ đạn, cũng sẽ gánh vác chút công việc tạp vụ hậu cần mặt đất. Mặc dù người máy không để cho con người tiếp xúc cơ mật quan trọng của chúng, nhưng hai tháng qua, Mạnh Hi Tông và những người khác, vẫn không ngừng thăm dò nội tình của người máy, chính là vì phản công.
Chẳng qua sau lưng thật nhiều....
Cô cúi đầu, cười kéo anh đến bên bàn ăn "Hôm nay Ngôn Khanh mang đến chút rau tươi. Anh tắm nhanh đi, rồi ra ăn cơm."
Mạnh Hi Tông cười bí ẩn "Anh muốn ăn không riêng gì rau cải"
Tô Di đẩy mạnh anh vào phòng tắm "... Anh tắm nhanh rồi ra ngoài."
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách, Tô Di ngắm nhìn những món đơn giản trên bàn, nhưng trong lòng suy nghĩ, hơn cả phản công và thắng lợi, bây giờ cô càng hy vọng, là cả nhà mình sẽ được chung sống bình yên.
Hơn hai tháng bị chiếm đóng, Hình Kỳ Lân cũng đã tới vài lần. Dưới sự thúc đẩy của hắn, ít nhất những con người trong trụ sở này cũng không có hoàn cảnh thê thảm. Tô Di cũng coi như nhận được sự chăm sóc đặc biệt.
Mặc dù nghe nói những tinh cầu khác đều có xảy ra sự việc bị giết hại. Thậm chí hành tinh Trùng tộc còn xảy ra vài lần bạo động lớn. Nhưng cũng đã tốt hơn nhiều với lúc mới chiến bại.
Bỗng nhiên vang lên một tiếng rất lớn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Di. Cô phản ứng nhanh, vội vàng chạy đến phòng tắm. Vòi hoa sen vẫn chảy, cơ thể cao lớn chồng chất vết thương của Mạnh Hi Tông lại nằm trên gạch men, hai mắt nhắm chặt, chắc đã hôn mê.
"Hi Tông! Hi Tông!" Tô Di đau khổ muôn phần.
Cố hết sức lực mới kéo anh lên được ghế salon ở phòng khách. Qua nửa tiếng, Mạnh Hi Tông mới từ từ tỉnh dậy. Hai mắt của Tô Di đã khóc đỏ cả lên, ôm chặt lấy anh "Anh làm em sợ muốn chết..."
Sắc mặt Mạnh Hi Tông vô cùng tái nhợt, im lặng rất lâu, mới giữ vẻ mặt bình tĩnh đứng dậy "Đừng dọa con"
Đây không phải là lần đầu tiên anh ngất xỉu, lúc trước cũng từng xảy ra một lần.
Lần trước, sau khi trọng thương, chỉ có mấy ngày đã bị người máy bắt đi lao dịch. Khoảng thời gian đó quả thật đã làm Tô Di đau đến không muốn sống. Mỗi ngày nhìn gương mặt anh không có chút huyết sắc, bị người máy xua bắt đi lao động; Khi trở về lại ho khan nặng nề liên tục. Thậm chí Giản Mộ An còn lén nói cho cô biết, có một lần trong lúc phi hành, Mạnh Hi Tông còn hộc máu.
Sau đó thương tích đã từ từ lành lại, sức lực cường tráng của anh cũng không bằng lúc trước. Có buổi tối, hai vợ chồng cùng xem tivi, đọc sách, hoặc là mội người đến đây mở party. Thế nhưng anh lại bất giác ngủ mất. Đây chính là tình huống chưa từng xảy ra trước đây. Anh chưa bao giờ nói ra, nhưng đám người Giản Mộ An nhìn anh bây giờ cũng rất lo lắng. Tô Di lại càng đau lòng muôn phần.
Nhìn anh cố chấp tự về phòng ngủ nằm xuống, Tô Di cố chịu đựng để không rơi lệ, cô chỉ hi vọng sớm ngày bình an sinh con ra, để cuộc sống u ám như thế cũng có thể kết thúc sớm một chút.
Ngày hôm sau, Mạnh Hi Tông vẫn tham gia huấn luyện quân sự của người máy như cũ. Ước chừng đang tìm cách tấn công văn minh nhân loại, người máy cho quân đội loài người tạm dừng lao động, máy bay chiến đấu cơ giới cùng huấn luyện phi hành với loài người. Song, đương nhiên người máy cũng có nhiều phòng bị đối với loài người, dựa vào cấp bậc của Mạnh Hi Tông, cũng chỉ là phó hạm trưởng pháo đài, tuân theo sự an bài của hạm trưởng người máy, chỉ huy bộ đội phối hợp huấn luyện.
Chẳng qua nếu có lòng phản kháng, địa vị không là vấn đề gì. Bọn họ cần phải nhẫn nại để chờ thời cơ.
Mấy ngày này Tô Di vẫn ở nhà sao chép danh sách quân phản kháng cho Mạnh Hi Tông, đến xế chiều, bỗng nhiên có người gõ cửa. Vào giờ này, chỉ có Hình Kỳ Lân tới thôi, cô trấn định mở cửa ra -- có hai người máy mang sung đang đứng ở đó.
"Thai phụ" Một người máy nói "Có lệnh: toàn thể thai phụ đều phải tập hợp"
Trong lòng Tô Di cả kinh. Song, hiện tại cô hành động bất tiện, càng không thể đọ sức với người máy, trầm tư một chút, mới đi theo bọn chúng.
Tô Di không nghĩ rằng, ngày hôm nay, mới bắt đầu khổ nạn chân chính của cô và Mạnh Hi Tông.
Cô bị dẫn lên Báo Săn. Trên đó còn có những phụ nữ mang thai khác ở trụ sở, và với những phụ nữ vừa sinh sản xong, ôm theo trẻ sơ sinh chưa đầy tháng. Còn có những đứa trẻ khác, thậm chí ngay cả con trai của Giản Mộ An chưa tới hai tuổi cũng ở trong đó. Thấy Tô Di, Tiểu Giản lảo đảo chạy đến, nắm lấy mép váy của cô, nhìn xung quanh.
Có lẽ ngay cả con nít cũng đều thấy được không khí nguy hiểm kỳ lạ ư?
Cô và mấy thai phụ trao đổi ánh mắt -- đều là quân quyến, các cô dùng tay ra hiệu với Tô Di, tỏ vẻ có mang theo vũ khí.
Nhưng điều này cũng vô dụng. Trong lúc các cô bị đưa đến bệnh viện lớn nhất Tự Do thành, kiểm tra đầu tiên chính là vũ khí, người máy cầm đi tất cả súng trên người các cô.
"Chồng của chúng tôi đều dốc sức phục vụ vì đế quốc" Tô Di nói với một người máy nhìn như người đứng đầu "Chúng tôi muốn biết tại sao bị bắt đến đây."
Người máy lạnh lùng liếc nhìn cô một cái "Thưa cô, tôi tiếp thu mệnh lệnh chỉ vận chuyển các cô mà thôi."
Các cô bị xua đến một căn phòng, nơi này còn có những phụ nữ có thai khác, số lượng hơn hai mươi người. Tô Di không hề nghi ngờ, chắc chắn có rất nhiều thai phụ đầy kín trong mỗi gian phòng. Người máy muốn làm gì? Không phải bọn họ đã hứa cho con người quyền hạn căn bản sao?
Sự bất an khổng lồ xuất hiện trong lòng Tô Di. Cô đi tới cửa sổ phòng bệnh, nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy không ngừng có xe chở những thai phụ đến đây.
Cô cố gắng giữ mình bình tĩnh lại. Di động Hình Kỳ Lân đưa đã để ở nhà, lúc rời đi, căn bản vẫn không kịp mang theo. Mạnh Hi Tông cũng không biết mình bị bắt đi. Bây giờ phải thế nào đây?
Trực giác nói cho cô biết, chờ khi thai phụ đến đông đủ, bi kịch sẽ phát sinh. Cô không hề do dự đi đến cửa phòng bệnh. Bên ngoài cửa phòng đã khóa, có một gã người máy canh phòng. Cô quơ lấy chiếc máy bên cạnh giường bệnh, nện thẳng vào cửa sổ thủy tinh gần cửa phòng.
Cửa sổ thủy tinh vỡ tan tành. Người máy ngoài cửa gần như lập tức giơ súng lên nhắm ngay Tô Di. Tô Di giơ hai tay lên, nói lớn tiếng "Tôi không có ác ý. Tôi là người của trung tướng Hình Kỳ Lân, làm việc cho trung tướng! Mã hóa truyền tin của hắn là X9I52. Tôi muốn gặp cấp trên của các người."
Tất cả mọi người phía sau đổ mồ hôi hột thay Tô Di. Đôi mắt đỏ ngầu của người máy quan sát cô "Trung tướng Hình Kỳ Lân?"
Tô Di dịu giọng nói "Đúng vậy" Cô đã thuộc lòng quân hàm cấp bậc của người máy, nói một cách lạnh lùng "Trung sĩ, anh còn không mở cửa cho tôi?"
Người máy chậm chạp chạy đi, một lát sau mới trở lại, mở cửa phòng cho Tô Di.
Tô Di bị dẫn đi đến một gian phòng nhỏ. Đây chắc là phòng bác sĩ trước kia, hôm nay không có một bóng người. Cô ngồi bên trong lo sợ bất an. Trong áo lót có vật bén nhọn cấn vào thịt làm cô đau -- Đó là dao giải phẩu Carlo Chu từng cho cô, bị Mạnh Hi Tông nghĩ cách mài thành một thanh mỏng dẹp, giấu vào trong lớp vải. Cô suy nghĩ một chút, cẩn thận tỉ mỉ lấy mảnh dao kia ra, nắm vào trong tay.
Một lát sau, có một người máy xoải bước đi đến. Người máy trước mắt này cũng cao hơn và cường tráng hơn tên lúc nãy, quân hàm hẳn là thiếu tá.
Không đợi hắn mở miệng, Tô Di đã phủ đầu một câu "Thiếu tá! Nhiệm vụ lần này của các anh không bao gồm tôi, anh không có nhận được thông báo sao?"
Thiếu tá người máy im lặng trong chốc lát, hơi ngạc nhiên quan sát Tô Di "Một phụ nữ loài người, dám nói chuyện với tôi như vậy ư?"
Tô Di cười lạnh "Tôi là thân tín của trung tướng Kỳ Lân, trong cuộc tấn công của người máy lập được nhiều công lao lớn. Lúc trước trung tướng Kỳ Lân đã ra lệnh, tôi không cần tham dự bất cứ loại lao động nào. Sao hành động hôm nay, các người không báo với trung tướng?"
Thiếu tá gật đầu "Đây là hành động bí mật trong phạm vi quyền hạn của tôi. Cô ở đây, chờ tôi bắt được liên lạc với trung tướng, sẽ thả cô về. Bất quá, thưa cô, dựa theo chỉ lệnh hành động lần này, con của cô không thể giữ lại. Cho dù là Trung tướng, cũng không thể vượt cấp tham dự vào hành động của tôi."
Tô Di run lên trong lòng, ngược lại cười nói "Thiếu tá, thật ra thì trẻ con của loài người có rất nhiều công dụng."
Đôi mắt đỏ của thiếu tá chớp chớp "Chẳng qua chỉ lãng phí tài nguyên sức lao động của người lớn. Ngài sỹ quan chỉ huy cho điều kiện tiên quyết để chúng tôi giữ vững hiệu suất chính là có thể tùy cơ ứng biến. Tiêu diệt những thứ rườm rà này, có tác dụng đẩy mạnh phát triển tinh cầu..."
Quả nhiên! Tô Di cố gắng trấn định nói "Nếu như vậy, tùy theo thiếu tá."
Thiếu tá xoay người rời đi. Tô Di ngồi trên giường, toàn thân run lên lẩy bẩy -- Làm sao bây giờ? Làm sao cứu được con cô đây? Làm sao mới có thể cứu được người trong bệnh viện này?
/102
|