Trong phòng chỉ huy tác chiến, những hình ảnh được chiếu sáng trên màn hình làm cho người ta đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, bỗng ngừng lại.
Cố Vũ Khanh đặt tách trà trong tay xuống, hai gò má trắng trẻo ửng đỏ.
Sỹ quan chịu trách nhiệm tình báo ho khan hai tiếng, trấn định nói nghiêm túc "Tiếp theo chúng ta bắt đầu thảo luận phân tích. Đội trưởng phi hành, anh thấy thế nào?"
Đội trưởng phi hành trẻ tuổi đẹp trai "à" lên một tiếng, mặt không đổi sắc nói "Vóc dáng Tô tiểu thư không tệ."
Bên cạnh, người đẹp trưởng bộ hậu cần xen vào "Chồng của cô ấy cũng quá đẹp trai. Hôn quá ư thắm thiết."
Mọi người cũng không nhịn được nữa, cười ồ cả lên.
Cố Vũ Khanh đợi mọi người cười đã đời, mới dùng ngón tay gõ lên bàn.
"Được rồi, cuộc chiến này còn đánh nữa hay thôi?"
"Nguyên soái, anh không tin bọn họ ư?" Đội trưởng phi hành hỏi.
"Tôi tin" Ánh mắt Cố Vũ Khanh trầm tĩnh ôn hòa "Tất cả cũng có thể đều là giả. Nhưng mới vừa rồi phản ứng của vợ chồng bọn họ, đó không thể là giả được."
"Nếu như người máy thật sự đầu hàng Mạnh Hi Tông, chúng ta phải tha cho bọn chúng sao?"
"Có bao giờ người máy lại đầu hàng con người chứ?" Cố Vũ Khanh hỏi ngược lại.
Mọi người yên lặng.
Đúng vậy, có bao giờ người máy lại chung sống hòa bình với con người chứ?
"Cho nên Nguyên soái hoài nghi..." Chỉ huy tác chiến nói châm chước "Hòa bình hiện tại của bọn chúng và con người, chỉ là bề ngoài thôi sao?"
Cố Vũ Khanh khẽ mỉm cười "Đi xem chút sẽ biết"
Sau khi hội nghị tác chiến kết thúc, một mình Cố Vũ Khanh đi về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Hắn đứng bên cửa sổ nhìn không gian mênh mông, nhất thời ngắm cảnh đến thất thần.
Hắn nhớ lại Tô Di và Mạnh Hi Tông.
Loài người hư thể tại trôi nổi trong không gian rất nhiều năm. Hắn nói với Tô Di mình là nửa người máy, lời này không hề giả. Vì có năng lực bước nhảy không gian, người nhà họ Cố không hề sợ hãi cải tạo con người thành nửa máy.
Việc cải tạo này hiển nhiên mang đến thành quả. Mấy ngàn năm qua, loài người hư thể liên hiệp với chủng tộc khác, tiêu diệt văn minh cơ giới đầu tiên mạnh nhất vũ trụ.
Nhưng thời gian của Cố Vũ Khanh cũng dừng lại theo đó.
Thoạt nhìn qua, hắn chỉ là người thanh niên mới 24 25 tuổi, tái sinh làm một người nửa máy, hắn đã sống một thời gian quá dài. Đuổi giết người máy trở thành mục đích tồn tại duy nhất của hắn. Mặc dù hắn vẫn giữ vững kiến tạo không khí nhiệt huyết trong quân đội, mặc dù mọi người vẫn khăng khăng một mực phải truy đuổi nhánh tàn quân của Hình Nghị trong quá khứ -- Nhưng, hắn cũng nghĩ đến, nếu có một ngày, người máy hoàn toàn bị tiêu diệt, như vậy người cần tiêu diệt tiếp theo, có phải chính là -- nửa người máy như bọn họ hay không?
Trong đội cũng có không ít cặp tình nhân. Chỉ có điều đối mặt với sinh mệnh bất tử, tình yêu cũng trở nên bình thản, chung thủy tựa như không cần thiết. Cho nên khi nãy, nhìn thấy hình ảnh gặp lại của vợ chồng Mạnh Hi Tông, mọi người, mới có thể ngồi yên không chớp mắt theo dõi sao?
Tình cảm nồng nhiệt như vậy, như muốn mãnh liệt nuốt hết tất cả nỗi tương tư của nhau, ngay cả bọn họ - những kẻ đang xem cũng bị cảm động.
Đột nhiên Cố Vũ Khanh cảm giác được, có lẽ tương lai vẫn còn có ý nghĩa.
Nếu như có thể thành công tiêu diệt người máy, lúc đó con người hư thể định cư tại địa cầu.
Rất có ý nghĩa.
Còn người đàn ông Mạnh Hi Tông kia. Mới vừa rồi thoáng nhìn vội vã, không thể nghi ngờ anh ta là một quân nhân vô cùng ưu tú. Nhưng rốt cuộc là người thế nào, mới có thể khiến cho Hình Nghị kiêu ngạo cũng phải đầu hàng với anh ta?
Ở đây nhất định có ẩn tình, hắn rất muốn biết.
Hạm đội loài người hư thể, dựa theo kế hoạch vững vàng bay vào tinh hệ Vĩnh Hằng. Tô Di mặc đồ ngủ, sắc mặt ửng hồng, đi ra khỏi phòng tắm.
Bất ngờ không thấy Mạnh Hi Tông ở phòng ngủ, chỉ có Mạnh Dao nằm ở trong chiếc giường nhỏ, hai tay giang rộng, ngủ say sưa. Cô không kiềm nén được, mỉm cười cúi đầu hôn con trai, sau đó mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Đèn phòng làm việc vẫn còn mở, cô đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy Mạnh Hi Tông nói khẽ "...sắp xếp ở Tự Do thành... Chờ chút"
Anh ngẩng đầu, thấy Tô Di, ánh mắt dừng ở trên người cô trong giây lát.
"Tới đây" Anh khàn giọng.
Tô Di mới vừa đi đến bên cạnh anh, đã bị anh kéo vòng eo, dán chặt lấy mình.
Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, mỉm cười, đưa điện thoại cho cô "Kỳ Lân"
Tô Di sửng sốt cả người, nhận lấy điện thoại.
"Chị dâu?" Kỳ Lân thở phào nhẹ nhỏm "Chị bình an về đây thật là quá tốt. Mấy ngày nữa tôi đến thăm chị."
"... Ừ, cảm ơn anh" Tô Di ngừng lại chút, rồi nói "Nhưng Tây Lạc bị người hư thể giết chết"
Kỳ Lân yên lặng hồi lâu, lại nói "Đức vua sẽ cố gắng hết sức đàm phán với bọn họ, để bọn họ tin rằng người máy không còn muốn chiến tranh xâm lược nữa."
Tô Di đưa điện thoại lại cho Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông cũng không vội nói chuyện với Kỳ Lân, chỉ nhìn cô, bàn tay to nhẹ nhàng trượt vào đồ ngủ của cô. Mặt Tô Di nóng bừng "Nghe điện thoại trước đi."
Mạnh Hi Tông kéo cô lại, hôn nồng nàn, hồi lâu mới thỏa mãn buông cô ra "Về phòng ngủ chờ anh. Em ở đây làm anh phân tâm."
Trái tim Tô Di như bị lấp đầy vì giọng nói và nụ cười của anh, gật đầu, mang theo vài phần ngây ngất của nụ hôn nóng bỏng đi ra khỏi phòng làm việc.
Mạnh Hi Tông dõi theo hướng cô đi mất một lúc, mới lại cầm lấy điện thoại lần nữa.
"Tiếp tục" Mạnh Hi Tông nói "Tôi sẽ để Giản Mộ An đón tiếp bọn họ. Thời hạn là một ngày, người của cậu phải tìm cơ hội xuống tay."
"Vâng" Kỳ Lân nói "Nếu như bọn chúng muốn tìm hiểu rõ trong từng giai cấp, e rằng Du Mặc Niên và Đại Bích cũng không đáng tin."
"Đại Bích khẳng định có thể đứng về phe bọn họ, còn Du Mặc Niên thì không chắc." Mạnh Hi Tông nói lẳng lặng "Nhưng mà, việc này không quan trọng, tôi sẽ không để cho bọn họ có cơ hội liên thủ với nhau."
Kỳ Lân yên lặng hồi lâu lại hỏi "Anh có dự định nói với chị ấy không?"
Mạnh Hi Tông nói thản nhiên "Tôi sẽ cho người trông chừng cô ấy, cô ấy không cần biết."
Tô Di đợi một lúc lâu, Mạnh Hi Tông mới về phòng ngủ. Hai người nhớ nhung đau khổ lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay tất cả đều kết thúc. Trong nhất thời họ nhìn lẫn nhau không nói được điều gì.
Hai mắt Mạnh Hi Tông không rời khỏi mặt Tô Di, cất từng bước đi về phía giường. Tô Di chỉ cảm thấy tiếng bước chân trầm ổn kia như đang đi vào tim mình. Nhìn gương mặt anh tuấn như trước của anh, nhưng khí sắc lại hoàn toàn khác trước đây, lòng Tô Di đau xót, cô rơi lệ.
Vòng tay ấm áp kiên cố ôm chặt lấy cô, Mạnh Hi Tông khẽ hôn lên giọt nước mắt cô, mỉm cười hỏi "Khóc cái gì?"
Tô Di tựa đầu vào lồng ngực của anh, thế mà anh lại trở mình, đặt cô xuống phía dưới, gần như hơi nóng vội hôn khắp cơ thể cô.
"Chờ một chút" Tô Di luồn tay vào mái tóc màu đen của anh "Em còn rất nhiều lời muốn nói với anh."
Mạnh Hi Tông cúi đầu ừ một tiếng, cũng không dừng động tác "Nói đi"
Tâm tình Tô Di bị anh làm cho thoải mái rất nhiều -- quả nhiên đàn ông và phụ nữ khác biệt rất lớn...
"Người máy Hình Diệu kia đột nhiên xuất hiện, có phải có vấn đề hay không? Rốt cuộc thân phận là gì? Tại sao lại giúp con người?"
Động tác Mạnh Hi Tông khựng lại chút, nhưng lại tăng thêm sức làm cô thở dốc lên một tiếng, lúc này mới hỏi ngược lại "Em cảm thấy có vấn đề gì ư?"
Tô Di hơi có chút không yên lòng, đáp lại "Hắn ta là vua cơ giới, là Nguyên soái người máy bỗng nhiên xuất hiện. Hắn đoạt được quyền chỉ huy quân sự của người máy, bây giờ lại mang sự vụ cụ thể giao cho Hình Kỳ Lân -- có lẽ đây chính là vấn đề."
"Ừ" Mạnh Hi Tông hôn lên từng tấc da thịt của cô "Còn có lý do, đủ để tin tưởng hắn -- Hắn đã yêu một người phụ nữ, hơn nữa cũng chấp nhận trả giá bằng tánh mạng, vứt bỏ chủng tộc."
Tô Di không ngờ đến thủ lĩnh người máy thần kỳ như thế, lại đi yêu một phụ nữ loài người. Ngoài sự ngạc nhiên ra, cũng khiến cô nhớ lại Hình Nghị, cho nên cô hơi yên lặng.
Cô không muốn nhắc tới hay nghĩ đến tên người máy này.
Nhận thấy được sự yên lặng của cô, trong tiếng nói của Mạnh Hi Tông có nụ cười "Không hỏi nữa hả? Vậy anh bắt đầu nhé?"
"Chờ một chút" Bỗng nhiên Tô Di cắt ngang anh "Người máy có thể tin được thật sao?"
Mạnh Hi Tông bỗng giật mình, lại nghe tiếng nói của cô nhỏ xuống "Em thấy người hư thể rất mạnh, chúng ta có nên thừa cơ hội này..."
Mạnh Hi Tông yên lặng trong chốc lát "Anh sẽ suy nghĩ."
Tô Di gật đầu "Vâng. Cũng phải xem người hư thể có thể tin tưởng được hay không nữa."
Thế mà anh lại nắm lấy hai tay cô "Đã về bên anh rồi thì giao chuyện này cho anh đi."
Tô Di cười "Anh đã từng bị thương nặng như vậy có sao không ?"
"Em có thể thử xem."
Khi anh mở hai chân cô ra, ánh mắt sâu thẳm sáng rực, Tô Di lại nhẹ nhàng nắm lại hai tay của anh.
Mặc dù muôn phần khó khăn, cô vẫn lên tiếng "Hi Tông, Hình Nghị cũng không có làm được. Chỉ thiếu chút xíu thôi, nhưng hắn đã buông tha cho em."
Cô không muốn giấu diếm anh bất cứ chuyện gì, cô muốn cho anh biết, mình vẫn hoàn toàn thuộc về anh.
Mạnh Hi Tông không lên tiếng.
Bàn tay của anh nắm thật hai chân bé nhỏ của cô, anh phát giác ra, lần đầu tiên mình mơ hồ muốn vợ mình cảm nhận được sự đau đớn.
Không phải vì hoài nghi, cô nói, anh hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối. Nhưng anh không cách nào để cô biết, toàn thân của cô, nơi kín đáo riêng tư của cô, rõ ràng từng chút từng chút đều là hơi thở của người máy khác.
Hơi thở của một người đàn ông khác, bao gồm cổ tay, dấu răng đỏ thắm sau tai, bao gồm vết bầm ở hai bên đùi.
Cho nên, anh càng muốn phải triệt để chiếm lấy cô, làm cô phải nhớ thật kỹ cảm giác anh mang đến cho cô, khắc lên dấu ấn thật sâu. Vì như thế mới có thể hoàn toàn che giấu dấu vết của người đàn ông khác để lại.
Cô ấy nói thiếu chút nữa đã làm được ư?
Đó là một hình ảnh thế nào?
Nghĩ thôi cũng khiến người khác nổi điên.
Mạnh Hi Tông ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cô "Quên hắn đi."
Sắc mặt Tô Di hơi tái xanh, gật đầu.
Mạnh Hi Tông giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt và cơ thể của cô, dịu giọng nói "Không ai có thể mang em đi, bất kể là con người, người máy, hay là người hư thể."
Tô Di không phát giác được sự khác thường trong giọng nói của anh, chỉ nghĩ trong lòng anh khó chịu, làm cô vô cùng thương tiếc. Cô ngồi thẳng lên, ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh. Anh nhìn vào đôi mắt nhắm lại của Tô Di rất sâu, giống như cây kiếm sắc bén hung hăng đâm phá thân thể người phụ nữ, mạnh mẽ xuyên qua cô.
Tô Di mới đầu ngây ngất sa vào vòng tay của anh, dần dần, lại phát giác có gì hơi khác ngày thường.
Trong dĩ vãng, mặc dù vẻ bề ngoài anh lạnh lùng, nhưng trong những lúc thế này, bao giờ cũng dịu dàng êm ái, kiên nhẫn kéo dài. Nhưng hôm nay, cô nghĩ có lẽ xa nhau quá lâu, sự chịu đựng của anh đã tận, cho nên vừa lên, lại nhẫn tâm không hề lưu tình.
Tô Di đau lòng cho anh, đau lòng tất cả mọi chuyện của anh, sự khuất nhục anh phải chịu, sự đau đớn anh đã trải qua. Cho nên, cô không nói tiếng nào, chỉ dịu dàng quấn lấy anh, mặc anh thỏa mãn.
Mà thân thể mềm mại dịu dàng, rõ ràng càng làm anh mê đắm, lại càng mạnh mẽ hơn. Trong nháy mắt, anh ngẩng đầu, ánh mắt vừa rực lửa vừa lo lắng, như ngọn lửa hoang dại lại mang theo chút ít điên cuồng kìm nén.
Sau đó anh đè sát cô trên giường, sức mạnh làm cô hơi đau. Không đợi cô kháng nghị, anh đã bắt đầu thẳng lực tiến tới, mội cái cũng mạnh mẽ dứt khoát dị thường, làm cô run rẩy gần như muốn điên cuồng.
Mồ hôi chảy xuống từ trán anh, nhỏ giọt lên thân thể non mềm của cô. Lần đầu tiên, anh lộ ra ánh mắt như thế trước mặt cô, giống như một con báo hoang thấy được con mồi, trong đôi mắt sâu thẳm vô cùng dữ tợn.
Cứ theo đà này càng này càng rõ ràng, đến cuối cùng, anh đã hoàn toàn dùng sức giam cầm tay chân cô, mút lấy chiếc lưỡi cô, vuốt ve nơi đầy đặn của cô, thoải mái chinh phạt trong cơ thể cô. Mỗi tấc da của cô gần như cũng bị anh hôn khắp, mỗi sợi ướt át cũng bị anh cướp lấy. Song, anh vẫn không biết thỏa mãn, mang cô để lên tường, khát khao cô từng lần một.
Cảm xúc mạnh mẽ rực cháy này duy trì chừng mấy giờ, anh mới như trừng phạt xong, cho phép mình buông thả trong cơ thể cô. Mặc dù Tô Di thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy anh có hơi xa lạ. Nũng nịu trong lòng ngực của anh, giơ cổ tay mình lên cho anh xem "Đau quá, bầm một vòng rồi."
Thế mà anh cũng không xin lỗi vì đã làm cô đau, ngược lại ôm lấy cô, để cô đứng soi vào tấm kính dài trước mặt, để cho cô nhìn thấy toàn thân đều là dấu vết xanh tím.
"Em là vợ của anh." Đôi mắt anh sâu thăm thẳm nhìn cô ở trong kính "Vĩnh viễn là như thế"
Tô Di không biết hàm nghĩa trong lời nói này, chẳng qua chỉ hung dữ cắn lên bả vai anh một miếng. Lúc này anh mới hắng giọng cười lên, ôm cô đặt lên giường.
"Ngủ đi" Anh ôm cô thật chặt vào lòng.
Tô Di đã mệt mỏi quá độ từ lâu, ngã đầu ngủ trong ngực anh. Xa cách nhiều ngày như vậy, lúc này cô chỉ cảm thất cuối cùng trái tim đã được yên bình, ngay cả trong giấc mộng cũng không kiềm nén được nụ cười.
Không biết ngủ được bao lâu, cô mới mơ mơ màng màng phát hiện có người vuốt ve gương mặt của mình. Lúc đầu cô hơi kinh hãi, rồi lập tức thanh tĩnh trở lại.
Không phải là Hình Nghị, là Mạnh Hi Tông.
Thật tốt quá.
Ý thức cô lại một lần nữa chìm sâu vào sự dịu dàng ngọt ngào, lại bỗng nhiên nghe được người đó thật giống như tự nhủ thầm "Bà xã, em không biết anh yêu em biết bao nhiêu."
Trong lòng Tô Di chấn động, trong giây lát, hốc mắt cũng ẩm ướt.
Muốn một người đàn ông như Mạnh Hi Tông nói ra lời nói thâm tình như vậy, gần như còn khó hơn lên trời. Thậm chí còn rất ít khi gọi cô là bà xã, toàn gọi cô là Mèo con hoặc Tô Di. Trong buổi tối trùng phùng này, thế mà anh lại không ngủ không nghỉ, cứ vuốt ve nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, một mình nói ra lời yêu thương sâu thẳm trong tận đáy lòng của mình.
Tô Di không đành lòng mở mắt, chỉ gối lên cánh tay dẻo dai kiên cố của anh, rốt cuộc nước mắt cũng từng giọt từng giọt chảy ra.
Cố Vũ Khanh đặt tách trà trong tay xuống, hai gò má trắng trẻo ửng đỏ.
Sỹ quan chịu trách nhiệm tình báo ho khan hai tiếng, trấn định nói nghiêm túc "Tiếp theo chúng ta bắt đầu thảo luận phân tích. Đội trưởng phi hành, anh thấy thế nào?"
Đội trưởng phi hành trẻ tuổi đẹp trai "à" lên một tiếng, mặt không đổi sắc nói "Vóc dáng Tô tiểu thư không tệ."
Bên cạnh, người đẹp trưởng bộ hậu cần xen vào "Chồng của cô ấy cũng quá đẹp trai. Hôn quá ư thắm thiết."
Mọi người cũng không nhịn được nữa, cười ồ cả lên.
Cố Vũ Khanh đợi mọi người cười đã đời, mới dùng ngón tay gõ lên bàn.
"Được rồi, cuộc chiến này còn đánh nữa hay thôi?"
"Nguyên soái, anh không tin bọn họ ư?" Đội trưởng phi hành hỏi.
"Tôi tin" Ánh mắt Cố Vũ Khanh trầm tĩnh ôn hòa "Tất cả cũng có thể đều là giả. Nhưng mới vừa rồi phản ứng của vợ chồng bọn họ, đó không thể là giả được."
"Nếu như người máy thật sự đầu hàng Mạnh Hi Tông, chúng ta phải tha cho bọn chúng sao?"
"Có bao giờ người máy lại đầu hàng con người chứ?" Cố Vũ Khanh hỏi ngược lại.
Mọi người yên lặng.
Đúng vậy, có bao giờ người máy lại chung sống hòa bình với con người chứ?
"Cho nên Nguyên soái hoài nghi..." Chỉ huy tác chiến nói châm chước "Hòa bình hiện tại của bọn chúng và con người, chỉ là bề ngoài thôi sao?"
Cố Vũ Khanh khẽ mỉm cười "Đi xem chút sẽ biết"
Sau khi hội nghị tác chiến kết thúc, một mình Cố Vũ Khanh đi về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Hắn đứng bên cửa sổ nhìn không gian mênh mông, nhất thời ngắm cảnh đến thất thần.
Hắn nhớ lại Tô Di và Mạnh Hi Tông.
Loài người hư thể tại trôi nổi trong không gian rất nhiều năm. Hắn nói với Tô Di mình là nửa người máy, lời này không hề giả. Vì có năng lực bước nhảy không gian, người nhà họ Cố không hề sợ hãi cải tạo con người thành nửa máy.
Việc cải tạo này hiển nhiên mang đến thành quả. Mấy ngàn năm qua, loài người hư thể liên hiệp với chủng tộc khác, tiêu diệt văn minh cơ giới đầu tiên mạnh nhất vũ trụ.
Nhưng thời gian của Cố Vũ Khanh cũng dừng lại theo đó.
Thoạt nhìn qua, hắn chỉ là người thanh niên mới 24 25 tuổi, tái sinh làm một người nửa máy, hắn đã sống một thời gian quá dài. Đuổi giết người máy trở thành mục đích tồn tại duy nhất của hắn. Mặc dù hắn vẫn giữ vững kiến tạo không khí nhiệt huyết trong quân đội, mặc dù mọi người vẫn khăng khăng một mực phải truy đuổi nhánh tàn quân của Hình Nghị trong quá khứ -- Nhưng, hắn cũng nghĩ đến, nếu có một ngày, người máy hoàn toàn bị tiêu diệt, như vậy người cần tiêu diệt tiếp theo, có phải chính là -- nửa người máy như bọn họ hay không?
Trong đội cũng có không ít cặp tình nhân. Chỉ có điều đối mặt với sinh mệnh bất tử, tình yêu cũng trở nên bình thản, chung thủy tựa như không cần thiết. Cho nên khi nãy, nhìn thấy hình ảnh gặp lại của vợ chồng Mạnh Hi Tông, mọi người, mới có thể ngồi yên không chớp mắt theo dõi sao?
Tình cảm nồng nhiệt như vậy, như muốn mãnh liệt nuốt hết tất cả nỗi tương tư của nhau, ngay cả bọn họ - những kẻ đang xem cũng bị cảm động.
Đột nhiên Cố Vũ Khanh cảm giác được, có lẽ tương lai vẫn còn có ý nghĩa.
Nếu như có thể thành công tiêu diệt người máy, lúc đó con người hư thể định cư tại địa cầu.
Rất có ý nghĩa.
Còn người đàn ông Mạnh Hi Tông kia. Mới vừa rồi thoáng nhìn vội vã, không thể nghi ngờ anh ta là một quân nhân vô cùng ưu tú. Nhưng rốt cuộc là người thế nào, mới có thể khiến cho Hình Nghị kiêu ngạo cũng phải đầu hàng với anh ta?
Ở đây nhất định có ẩn tình, hắn rất muốn biết.
Hạm đội loài người hư thể, dựa theo kế hoạch vững vàng bay vào tinh hệ Vĩnh Hằng. Tô Di mặc đồ ngủ, sắc mặt ửng hồng, đi ra khỏi phòng tắm.
Bất ngờ không thấy Mạnh Hi Tông ở phòng ngủ, chỉ có Mạnh Dao nằm ở trong chiếc giường nhỏ, hai tay giang rộng, ngủ say sưa. Cô không kiềm nén được, mỉm cười cúi đầu hôn con trai, sau đó mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Đèn phòng làm việc vẫn còn mở, cô đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy Mạnh Hi Tông nói khẽ "...sắp xếp ở Tự Do thành... Chờ chút"
Anh ngẩng đầu, thấy Tô Di, ánh mắt dừng ở trên người cô trong giây lát.
"Tới đây" Anh khàn giọng.
Tô Di mới vừa đi đến bên cạnh anh, đã bị anh kéo vòng eo, dán chặt lấy mình.
Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, mỉm cười, đưa điện thoại cho cô "Kỳ Lân"
Tô Di sửng sốt cả người, nhận lấy điện thoại.
"Chị dâu?" Kỳ Lân thở phào nhẹ nhỏm "Chị bình an về đây thật là quá tốt. Mấy ngày nữa tôi đến thăm chị."
"... Ừ, cảm ơn anh" Tô Di ngừng lại chút, rồi nói "Nhưng Tây Lạc bị người hư thể giết chết"
Kỳ Lân yên lặng hồi lâu, lại nói "Đức vua sẽ cố gắng hết sức đàm phán với bọn họ, để bọn họ tin rằng người máy không còn muốn chiến tranh xâm lược nữa."
Tô Di đưa điện thoại lại cho Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông cũng không vội nói chuyện với Kỳ Lân, chỉ nhìn cô, bàn tay to nhẹ nhàng trượt vào đồ ngủ của cô. Mặt Tô Di nóng bừng "Nghe điện thoại trước đi."
Mạnh Hi Tông kéo cô lại, hôn nồng nàn, hồi lâu mới thỏa mãn buông cô ra "Về phòng ngủ chờ anh. Em ở đây làm anh phân tâm."
Trái tim Tô Di như bị lấp đầy vì giọng nói và nụ cười của anh, gật đầu, mang theo vài phần ngây ngất của nụ hôn nóng bỏng đi ra khỏi phòng làm việc.
Mạnh Hi Tông dõi theo hướng cô đi mất một lúc, mới lại cầm lấy điện thoại lần nữa.
"Tiếp tục" Mạnh Hi Tông nói "Tôi sẽ để Giản Mộ An đón tiếp bọn họ. Thời hạn là một ngày, người của cậu phải tìm cơ hội xuống tay."
"Vâng" Kỳ Lân nói "Nếu như bọn chúng muốn tìm hiểu rõ trong từng giai cấp, e rằng Du Mặc Niên và Đại Bích cũng không đáng tin."
"Đại Bích khẳng định có thể đứng về phe bọn họ, còn Du Mặc Niên thì không chắc." Mạnh Hi Tông nói lẳng lặng "Nhưng mà, việc này không quan trọng, tôi sẽ không để cho bọn họ có cơ hội liên thủ với nhau."
Kỳ Lân yên lặng hồi lâu lại hỏi "Anh có dự định nói với chị ấy không?"
Mạnh Hi Tông nói thản nhiên "Tôi sẽ cho người trông chừng cô ấy, cô ấy không cần biết."
Tô Di đợi một lúc lâu, Mạnh Hi Tông mới về phòng ngủ. Hai người nhớ nhung đau khổ lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay tất cả đều kết thúc. Trong nhất thời họ nhìn lẫn nhau không nói được điều gì.
Hai mắt Mạnh Hi Tông không rời khỏi mặt Tô Di, cất từng bước đi về phía giường. Tô Di chỉ cảm thấy tiếng bước chân trầm ổn kia như đang đi vào tim mình. Nhìn gương mặt anh tuấn như trước của anh, nhưng khí sắc lại hoàn toàn khác trước đây, lòng Tô Di đau xót, cô rơi lệ.
Vòng tay ấm áp kiên cố ôm chặt lấy cô, Mạnh Hi Tông khẽ hôn lên giọt nước mắt cô, mỉm cười hỏi "Khóc cái gì?"
Tô Di tựa đầu vào lồng ngực của anh, thế mà anh lại trở mình, đặt cô xuống phía dưới, gần như hơi nóng vội hôn khắp cơ thể cô.
"Chờ một chút" Tô Di luồn tay vào mái tóc màu đen của anh "Em còn rất nhiều lời muốn nói với anh."
Mạnh Hi Tông cúi đầu ừ một tiếng, cũng không dừng động tác "Nói đi"
Tâm tình Tô Di bị anh làm cho thoải mái rất nhiều -- quả nhiên đàn ông và phụ nữ khác biệt rất lớn...
"Người máy Hình Diệu kia đột nhiên xuất hiện, có phải có vấn đề hay không? Rốt cuộc thân phận là gì? Tại sao lại giúp con người?"
Động tác Mạnh Hi Tông khựng lại chút, nhưng lại tăng thêm sức làm cô thở dốc lên một tiếng, lúc này mới hỏi ngược lại "Em cảm thấy có vấn đề gì ư?"
Tô Di hơi có chút không yên lòng, đáp lại "Hắn ta là vua cơ giới, là Nguyên soái người máy bỗng nhiên xuất hiện. Hắn đoạt được quyền chỉ huy quân sự của người máy, bây giờ lại mang sự vụ cụ thể giao cho Hình Kỳ Lân -- có lẽ đây chính là vấn đề."
"Ừ" Mạnh Hi Tông hôn lên từng tấc da thịt của cô "Còn có lý do, đủ để tin tưởng hắn -- Hắn đã yêu một người phụ nữ, hơn nữa cũng chấp nhận trả giá bằng tánh mạng, vứt bỏ chủng tộc."
Tô Di không ngờ đến thủ lĩnh người máy thần kỳ như thế, lại đi yêu một phụ nữ loài người. Ngoài sự ngạc nhiên ra, cũng khiến cô nhớ lại Hình Nghị, cho nên cô hơi yên lặng.
Cô không muốn nhắc tới hay nghĩ đến tên người máy này.
Nhận thấy được sự yên lặng của cô, trong tiếng nói của Mạnh Hi Tông có nụ cười "Không hỏi nữa hả? Vậy anh bắt đầu nhé?"
"Chờ một chút" Bỗng nhiên Tô Di cắt ngang anh "Người máy có thể tin được thật sao?"
Mạnh Hi Tông bỗng giật mình, lại nghe tiếng nói của cô nhỏ xuống "Em thấy người hư thể rất mạnh, chúng ta có nên thừa cơ hội này..."
Mạnh Hi Tông yên lặng trong chốc lát "Anh sẽ suy nghĩ."
Tô Di gật đầu "Vâng. Cũng phải xem người hư thể có thể tin tưởng được hay không nữa."
Thế mà anh lại nắm lấy hai tay cô "Đã về bên anh rồi thì giao chuyện này cho anh đi."
Tô Di cười "Anh đã từng bị thương nặng như vậy có sao không ?"
"Em có thể thử xem."
Khi anh mở hai chân cô ra, ánh mắt sâu thẳm sáng rực, Tô Di lại nhẹ nhàng nắm lại hai tay của anh.
Mặc dù muôn phần khó khăn, cô vẫn lên tiếng "Hi Tông, Hình Nghị cũng không có làm được. Chỉ thiếu chút xíu thôi, nhưng hắn đã buông tha cho em."
Cô không muốn giấu diếm anh bất cứ chuyện gì, cô muốn cho anh biết, mình vẫn hoàn toàn thuộc về anh.
Mạnh Hi Tông không lên tiếng.
Bàn tay của anh nắm thật hai chân bé nhỏ của cô, anh phát giác ra, lần đầu tiên mình mơ hồ muốn vợ mình cảm nhận được sự đau đớn.
Không phải vì hoài nghi, cô nói, anh hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối. Nhưng anh không cách nào để cô biết, toàn thân của cô, nơi kín đáo riêng tư của cô, rõ ràng từng chút từng chút đều là hơi thở của người máy khác.
Hơi thở của một người đàn ông khác, bao gồm cổ tay, dấu răng đỏ thắm sau tai, bao gồm vết bầm ở hai bên đùi.
Cho nên, anh càng muốn phải triệt để chiếm lấy cô, làm cô phải nhớ thật kỹ cảm giác anh mang đến cho cô, khắc lên dấu ấn thật sâu. Vì như thế mới có thể hoàn toàn che giấu dấu vết của người đàn ông khác để lại.
Cô ấy nói thiếu chút nữa đã làm được ư?
Đó là một hình ảnh thế nào?
Nghĩ thôi cũng khiến người khác nổi điên.
Mạnh Hi Tông ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cô "Quên hắn đi."
Sắc mặt Tô Di hơi tái xanh, gật đầu.
Mạnh Hi Tông giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt và cơ thể của cô, dịu giọng nói "Không ai có thể mang em đi, bất kể là con người, người máy, hay là người hư thể."
Tô Di không phát giác được sự khác thường trong giọng nói của anh, chỉ nghĩ trong lòng anh khó chịu, làm cô vô cùng thương tiếc. Cô ngồi thẳng lên, ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh. Anh nhìn vào đôi mắt nhắm lại của Tô Di rất sâu, giống như cây kiếm sắc bén hung hăng đâm phá thân thể người phụ nữ, mạnh mẽ xuyên qua cô.
Tô Di mới đầu ngây ngất sa vào vòng tay của anh, dần dần, lại phát giác có gì hơi khác ngày thường.
Trong dĩ vãng, mặc dù vẻ bề ngoài anh lạnh lùng, nhưng trong những lúc thế này, bao giờ cũng dịu dàng êm ái, kiên nhẫn kéo dài. Nhưng hôm nay, cô nghĩ có lẽ xa nhau quá lâu, sự chịu đựng của anh đã tận, cho nên vừa lên, lại nhẫn tâm không hề lưu tình.
Tô Di đau lòng cho anh, đau lòng tất cả mọi chuyện của anh, sự khuất nhục anh phải chịu, sự đau đớn anh đã trải qua. Cho nên, cô không nói tiếng nào, chỉ dịu dàng quấn lấy anh, mặc anh thỏa mãn.
Mà thân thể mềm mại dịu dàng, rõ ràng càng làm anh mê đắm, lại càng mạnh mẽ hơn. Trong nháy mắt, anh ngẩng đầu, ánh mắt vừa rực lửa vừa lo lắng, như ngọn lửa hoang dại lại mang theo chút ít điên cuồng kìm nén.
Sau đó anh đè sát cô trên giường, sức mạnh làm cô hơi đau. Không đợi cô kháng nghị, anh đã bắt đầu thẳng lực tiến tới, mội cái cũng mạnh mẽ dứt khoát dị thường, làm cô run rẩy gần như muốn điên cuồng.
Mồ hôi chảy xuống từ trán anh, nhỏ giọt lên thân thể non mềm của cô. Lần đầu tiên, anh lộ ra ánh mắt như thế trước mặt cô, giống như một con báo hoang thấy được con mồi, trong đôi mắt sâu thẳm vô cùng dữ tợn.
Cứ theo đà này càng này càng rõ ràng, đến cuối cùng, anh đã hoàn toàn dùng sức giam cầm tay chân cô, mút lấy chiếc lưỡi cô, vuốt ve nơi đầy đặn của cô, thoải mái chinh phạt trong cơ thể cô. Mỗi tấc da của cô gần như cũng bị anh hôn khắp, mỗi sợi ướt át cũng bị anh cướp lấy. Song, anh vẫn không biết thỏa mãn, mang cô để lên tường, khát khao cô từng lần một.
Cảm xúc mạnh mẽ rực cháy này duy trì chừng mấy giờ, anh mới như trừng phạt xong, cho phép mình buông thả trong cơ thể cô. Mặc dù Tô Di thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy anh có hơi xa lạ. Nũng nịu trong lòng ngực của anh, giơ cổ tay mình lên cho anh xem "Đau quá, bầm một vòng rồi."
Thế mà anh cũng không xin lỗi vì đã làm cô đau, ngược lại ôm lấy cô, để cô đứng soi vào tấm kính dài trước mặt, để cho cô nhìn thấy toàn thân đều là dấu vết xanh tím.
"Em là vợ của anh." Đôi mắt anh sâu thăm thẳm nhìn cô ở trong kính "Vĩnh viễn là như thế"
Tô Di không biết hàm nghĩa trong lời nói này, chẳng qua chỉ hung dữ cắn lên bả vai anh một miếng. Lúc này anh mới hắng giọng cười lên, ôm cô đặt lên giường.
"Ngủ đi" Anh ôm cô thật chặt vào lòng.
Tô Di đã mệt mỏi quá độ từ lâu, ngã đầu ngủ trong ngực anh. Xa cách nhiều ngày như vậy, lúc này cô chỉ cảm thất cuối cùng trái tim đã được yên bình, ngay cả trong giấc mộng cũng không kiềm nén được nụ cười.
Không biết ngủ được bao lâu, cô mới mơ mơ màng màng phát hiện có người vuốt ve gương mặt của mình. Lúc đầu cô hơi kinh hãi, rồi lập tức thanh tĩnh trở lại.
Không phải là Hình Nghị, là Mạnh Hi Tông.
Thật tốt quá.
Ý thức cô lại một lần nữa chìm sâu vào sự dịu dàng ngọt ngào, lại bỗng nhiên nghe được người đó thật giống như tự nhủ thầm "Bà xã, em không biết anh yêu em biết bao nhiêu."
Trong lòng Tô Di chấn động, trong giây lát, hốc mắt cũng ẩm ướt.
Muốn một người đàn ông như Mạnh Hi Tông nói ra lời nói thâm tình như vậy, gần như còn khó hơn lên trời. Thậm chí còn rất ít khi gọi cô là bà xã, toàn gọi cô là Mèo con hoặc Tô Di. Trong buổi tối trùng phùng này, thế mà anh lại không ngủ không nghỉ, cứ vuốt ve nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, một mình nói ra lời yêu thương sâu thẳm trong tận đáy lòng của mình.
Tô Di không đành lòng mở mắt, chỉ gối lên cánh tay dẻo dai kiên cố của anh, rốt cuộc nước mắt cũng từng giọt từng giọt chảy ra.
/102
|