Tiểu Man vui mừng vẫy tay về phía Lâm Phược, lúc nhìn thấy Cố Quân Huân cùng đi với Lâm Phược và Cố Ngộ Trần trong lòng thấy hơi nao nao, trong chớp mắt cô cũng nhận ra đó là một cô gái đang giả nam trang giồng mình, trông cô ta có vẻ lớn hơn mình vài ba tuổi, trông ánh mắt của Lâm Phược rõ ràng là rất thân mật, cánh tay đang giơ lên vẫy bỗng chốc như sững lại.
Cố Quân Huân lững thững đi theo đến bến nghe Lâm Phược cùng cha mình đang bàn chuyện thời thế, đều là những chuyện mới mẻ mà anh của cô cùng đám người Dương Thích không bàn luận nổi, trong bóng chiều, cô đi theo phía sau, sự táo bạo vô tình không thể kiềm chế được, hai tròng mắt đen láy bất giác cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Phược. Cảnh tượng này đã rơi vào trong mắt của Tiểu Man.
Lâm Phược thấy Tiểu Man giả trang nam nhi đứng đợi mình ở bến sông cũng thì rất vui mừng, bước nhanh tới, nhìn xung quanh không thấy có Tô Mi và Tứ nương tử nên hỏi:
- Sao nàng lại ở đây vậy? Nàng ở đây một mình à?
- Cô ta chính là Huân tiểu thư của nhà họ Cố à?
Tiểu Man tránh cánh tay của Lâm Phược, lại quay đầu lại nhìn Cố Quân Huân một cái, cái trán ngọc ngà hơi ngẩng lên, con ngươi tinh tú như ngọc đang nhìn chăm chú Lâm Phược trong bóng chiều giống như là đang xác định thân phận của Cố Quân Huân, lại như là chỉ thuận miệng nói với Lâm Phược một câu như vậy.
Cố Quân Huân cũng nhận ra người đang ở bến sông cùng Lâm Phược là một cố gái, cô đang tò mò đánh giá đối phương, thấy cô ta thân thiết với Lâm Phược như vậy nên người nhát gan thẹn thùng như cô cũng không chủ động chào hỏi đối phương.
Tiểu Man tuy nói bị chiếc áo trắng bó người lại, nhưng trong bóng chiều trông nàng vô cùng xinh đẹp, đôi lông mày của một cô gái thế nào cũng không thể che giấu được, trông vô cùng dịu dàng quyến rũ, nếu so sánh nàng với tiểu tử Cố Quân Huân thì trông nàng có phần nữ tính hơn, ai mà chẳng nhìn ra nàng là một nữ nhi đóng giả trai chứ.
Cố Ngộ Trần cười vang đứng lên nói với Lâm Phược:
- Ngươi nói ở Giang Ninh có hai bằng hữu có thể nương tựa, hóa ra là có người đẹp ở đây, khó trách Phu nhân giao cho ngươi Tiếu gia nương tử làm đầu bếp nữ ngươi lại ra sức khước từ, hóa ra là sợ người đẹp hiểu nhầm. Cái này ngươi có thể yên tâm, ta có thể làm chủ cho ngươi.
Tiểu Man và Cố Quân Huân lớn lên trong hai hòan cảnh hoàn toàn khác nhau: khi vợ chồng Cố Ngộ Trần bị lưu đày, Cố Quân Huân và anh trai ở trong phủ của ông ngoại Thang Hạo Tín nhận được sự chăm sóc hết sức chu đáo, đến bây giờ vẫn là một tiểu thư không hiểu sự đời, Tiểu Man từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào lầu xanh làm gái, kinh nghiệm, tâm tư đều thành thục hơn Cố Quân Huân, hơn nữa đôi lông mày của Tiểu Man toát ra một vẻ vô cùng quyến rũ, nếu để nàng và Cố Quân Huân cùng giả trang nam nhi đứng cùng nhau, vóc dáng cũng cao bình thường, tuy nói nàng so với Cố Quân Huân còn ít vài ba tuổi nhưng lại càng có thể nhìn thấy nét thanh xuân trong dáng vẻ của nàng.
Lâm Phược có thể cảm nhận được hàm ý trút được gánh nặng trong lòng trong lời nói của Cố Ngộ Trần, trong lòng khẽ than: Cố Ngộ Trần đối với Phu nhân cũng coi như là kính trọng như khách.
Bản thân Cố Ngộ Trần cũng tự nhận thấy mình quá lộ liễu, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Đây là tiểu thư nhà ai vậy? Huân nhi đến Giang Ninh cũng không có bạn gái nào, từ nay khi nào ngươi tới phủ thì hãy dẫn cô gái này tới chơi cùng Quân Huân.
Ông ta lúc trước cũng đang lo lắng việc giao Tiếu gia nương tử cho Lâm Phược làm đầu bếp nữ. Một là thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết tràn trề, một góa phụ xinh đẹp mê người. Tuy nói rằng Tiếu gia nương tử có bổn phận thủ tiết nhưng lại không hề bị trói buộc bởi ân tình, cái gọi là bổn phận rõ ràng là rất bạc bẽo. Tuy rằng Lâm Phược cũng là cũng là quân tử đọc sách thánh hiền hiểu được đạo nghĩa nhưng khi đứng trước một mĩ nhân mê hồn người thì đạo nghĩa này cũng không còn là gì nữa. Cố Ngộ Trần nghĩ hai ngừơi lúc đầu có thể kiềm chế được nhưng thời gian kéo dài, củi khô mà gặp được lửa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, như vậy thì tâm huyết của Lương Tả Nhâm sẽ tác thành cho người khác rồi, nếu nói trong lòng Cố Ngộ Trần không chua xót thì là tự lừa dối mình. Giờ nhìn thấy trên bến sông có một cô gái xinh đẹp đang đứng đợi Lâm Phược, có lẽ cô gái này là người yêu do Lâm Phược khi tham gia thi Hương ở Giang Ninh gặp được, Cố Ngộ Trần cũng thấy nhẹ nhõm đi chút ít, trong lòng ông nghĩ: Tiếu gia nương tử tới làm đầu bếp nữ cho Lâm Phược có vẻ như không nguy hiểm như mình nghĩ.
Nghe phụ thân nói như vậy, Cố Quân Huân cũng nhiệt tình chào hỏi Tiểu Man:
- Vị tỉ tỉ này, Huân nhi lần đầu tới đây, sau này còn nhờ tỉ tỉ chăm sóc nhiều.
Nghe Cố Quân Huân gọi mình là tỉ tỉ, Tiểu Man dựa vào người Lâm Phược, cười cười một cách gian xảo mà không hề nói một lời nào.
Lâm Phược sẽ không để ý Tiểu Man có thân phận gì, nhưng hắn khôn để ý không có nghĩa là những người khác cũng không để ý, nếu như để Tiểu Man kết giao với Cố Quân Huân chỉ sợ sau này khi người nhà họ Cố biết được thân phận của Tiểu Man thì kiếp này sợ rằng sẽ không bao giờ nghĩ được tới chuyện bước chân vào nhà họ Cố nữa.
Cố Quân Huân là tiểu thư con quan, Tiểu Man chỉ là một kỹ nữ trong ngõ Bá Ki, sự thật thường tàn khốc như vậy.
Cố Quân Huân đang chờ đợi Lâm Phược giới thiệu cô gái mặt mày tuấn tú trứơc mặt, Cố Ngộ Trần cũng đang muốn biết cô gái này là con gái nhà nào, Lâm Phược cố ý phớt lờ qua vấn đề này, tay đặt nhẹ lên vai của Tiểu Man cười nói:
- Nha đầu này năm nay mới tới tuổi cập kê…
- A …!
Cố Quân Huân không ngờ mình lại gọi cô gái nhỏ hơn mình mấy tuổi là tỉ tỉ, khuôn mặt đỏ lên ngượng ngùng. Mấy ngày đi chung, Cố Ngộ Trần biết được Lâm Phược là một sĩ tử biết giữ lễ nghĩa, tức thì cũng biết đựợc thân phận của cô gái này, ông cười cười rồi không đề cập đến chuyện để cố gái này kết giao với con gái mình nữa, thiếu chút nữa thì đã làm ra chuyện cười rồi.
Tiểu Man cũng là người cực kỳ nhạy cảm, từ ánh mắt của Cố Ngộ Trần liền biết được Lâm Phược khoác tay lên vai mình không phải là muốn thân thiết với mình, chỉ là muốn ám chỉ thân phận của mình cho người khác biết, sự vui mừng trong lòng tự dưng trở nên thê lạnh, nỗi buồn tự dưng trào lên, cô nghiêng nghiêng bả vai để tránh né cánh tay của Lâm Phược. Trong bóng hoàng hôn, khuôn mặt xinh như ngọc của cô che giấu một nỗi buồn ảm đạm.
Lâm Phược nhìn nàng trong lòng thương xót nhưng bây giờ không phải là lúc an ủi nàng.
Những dịch thừa đang đợi ở trước bến nghe những người trên thuyền nói người trung niên mặc áo bào đang đi trên đường mới đúng là Án sát Phó sứ Cố đại nhân thì vội vàng đi tới thỉnh an, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sang mời Cố Ngộ Trần cùng cả gia đình tới dịch quán phía trước nghỉ ngơi, còn các loại hành lý đồ đạc lỉnh kỉnh thì phái người trông coi và đem tới dịch quán trước.
Lúc này, Liễu Nguyệt Nhhi cũng cầm hành lý của mình lên bờ, Tiểu Man cùng Chu Phổ, Trần Ân trạch ở bên cạnh chờ gần nửa ngày, cô sớm đã biết được những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đi tới Thượng Lâm cùng với những chuyện xảy ra trên đường đi Giang Ninh, nàng lấy lại thần sắc cười rạng rỡ đi tới giúp Liễu Nguyệt Nhi thu dọn hành lý:
- Người chính là Tiếu gia tỉ tỉ?
Liễu Nguyệt Nhi nhất thời chưa nhận ra Tiểu Man là một cô gái, thấy một thiếu niên tuấn tú tới giúp mình thu dọn đồ thì giật mình hoảng sợ nói tránh ra, Lâm Phược cười nói:
- Liễu cô nương không cần hoảng sợ Tiểu Man là em gái của tôi, để cô ấy giúp nàng thu dọn đồ đi.
Liễu Nguyệt Nhi lúc này mới biết vị thiếu niên này là một cô gái, trong lòng không hiểu mọi người đều nói song thân của Lâm cử nhân sớm đã qua đời, không thân không thích sao tự dưng lại ở đâu ra một cô em gái chứ?
Trời càng về chiều, thành Giang Ninh còn phải trải qua ba mươi dặm đường thủy qua hồ Triều Thiên nữa, chắc chắn là không kịp vào thành trước khi thành đóng cửa, tới đêm chắc lại phải nghỉ trong dịch quán. Chẳng cần những người tạp dịch giúp đỡ, họ có bốn con ngựa tốt có thể gùi hết được chỗ hành lý cũng không nhiều này. Lâm Phược quỳ xuống để cho Tiểu Man giẫm lên đầu gối của mình để lên ngựa, hắn tự mình dắt ngựa cho Tiểu Man, vừa đi vừa nói những chuyện vui trong hơn mười ngày li biệt.
Cố Quân Huân cùng mẹ ngồi trên xe ngựa, cô hơi kéo tấm mành che cửa lên nhìn Lâm Phược dắt ngựa cho Tiểu Man dưới bóng chiều, trong lòng nghĩ Lâm công tử đối với cô gái này thật là tốt, lại nghĩ tới cảnh lúc ở quán trà đã bị trái tim Lâm Phược bắt trúng, trong lòng khẽ than: Chẳng lẽ Lâm công tử không biết rằng đã nắm giữ trái tim mình rồi sao? Mình cũng muốn quên đi chuyện này sao?
Giang Ninh giàu có và đông đúc, từ khách sạn Triều Thiên thì có thể biết được một hai phần, đám người Lâm Phược đi qua một đoạn dốc thoải, đứng ở một chỗ cao nhìn về phía xa, các khách sạn ở Triều Thiên nối tiếp nhau, trong bóng chiều không thể đếm được có tất cả bao nhiêu cái sân nữa, ở phía xa còn có rất nhiều tòa nhà, đó là doanh thành của trấn quân thành Giang Ninh ở ngạn phía bắc.
Làm quan đi nhậm chức phải chủ ý ngày tốt giờ lành, Cố Ngộ Trần cũng không ngoại lệ, mắt thấy một bước là có thể tới thành Giang Ninh rồi nhưng còn phải ở lại dịch quán ở hồ Triều Thiên nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đến ngày đã chọn thì mới chính thức vào thành Giang Ninh nhậm chức. Trong thời gian này, những Giang Đông Án Sát sử ti sắp trở thành những quan viên cấp dưới của ông sẽ theo lệ tới đây bái kiến, tự nhiên cũng sẽ dâng lên những món quà xa xỉ.
Cố Ngộ Trần cũng không phải là người thoát tục, ông ta thoát không khỏi tục. Ông ta đường đường là đại quan tứ phẩm của triều đinhg, bổng lộc gạo hai trăm năm mươi bồ, còn tiền lương bổng thì có tới một trăm lượng. Tuy nói rằng một trăm lượng có thể đủ dùng cho bốn năm nhà khá giả chi tiêu trong vòng một năm, nhưng đi theo Cố Ngộ Trần tới Giang Ninh có ba tùy tùng, a hoàn, bà vú bốn người cùng với vợ và con gái của Dương Phác, sau khi tới Giang Ninh tuy rằng có phủ quan để ở nhưng người sai vặt, tạp dịch còn phải mời thêm bốn năm người nữa , nếu tính tiền lương phải trả cho đám người này thì một năm một trăm lượng không thể nào đủ được. Hai người cháu trong họ là Cố Tự Minh, Cố Thiên Kiều cùng đi tới Giang Ninh, ngoài việc ăn uống ra thì cũng phải cho ít tiền tiêu pha. Nếu muốn duy trì tiêu chuẩn cuộc sống của quan lớn tứ phẩm thì cũng không thể tiết kiệm được đồ ăn thức uống trong phủ, đây cũng là một khoản chi khổng lồ. Ngoài ra, còn phải thuê người về làm trợ thủ giúp đỡ xử lý công việc, chỗ tiền này đều là tự mình bỏ ra, lương bổng của Cố Ngộ Trần sao mà có thể đủ dùng được đây?
Ở thời đại này, nếu chỉ nhận hối lộ của cấp dưới và đồng nghiệp thì vị quan này được coi là thanh liêm, cũng thanh liêm giống như các quan viên của một nghàn năm sau chỉ nhận quà biếu trong những ngày lễ tết vậy.
Cố Ngộ Trần thoát không được khỏi tục cho nên muốn thuyền quan dừng lại không vội vàng vào thành để nhận sự bái hạ của những quan viên sắp thành thuộc hạ của mình trước. Hơn nữa sau khi ông ta vào thành sẽ phải đi bái kiến cấp trên của ông ta ở Giang Ninh bao gồm Giang Đông Án sát sứ, các thị lang tả hữu của Giang Ninh Hình Bộ Thượng thư cùng với Giang Ninh binh bộ thượng thư kiêm Thủ bị Tướng quân, Giang Ninh Đô Sát viện Đô ngự sử, cũng như những người có công với nước đang sống trong thành. Vì tiền đồ của con trai ông Cố Tự Nguyên, ông ta vẫn còn phải chủ động đi bái kiến quan chủ quản của Giang Ninh Quốc tử giám. Những việc này có lẽ nên ở lại dịch quán sắp xếp thỏa đáng, nên đi bái kiến ai trước ai sau đều phải có quy củ rõ ràng. Tuy Cố Ngộ Trần sau này cũng là một trong những con cá sấu lớn trong thành nhưng quy củ vẫn là quy củ, ai cũng không thể gạt nó đi được.
Lâm Phược vốn biết những thói xấu nơi quan trường, trong lòng nghĩ không cần làm chân trợ giúp cho Cố Ngộ Trần, sáng sớm ngày mai là có thể cáo biệt tới Giang Ninh trước, không cần phải để ý tới những thói xấu nơi quan trường, trong lòng hắn cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lâm Phươc lại không nghĩ tới những tâm tư bức thiết của những quan viên sắp trở thành thuộc hạ của Cố Ngộ Trần, hắn cùng người nhà họ Cố đi đến gần dịch quán liền nhìn thấy có mấy người đang đứng dưới hai hàng đèn lồng của khách sạn cao tầng đang nhìn về bên này, trông có vẻ đang chờ đợi để nghênh đón Cố Ngộ Trần. Bọn họ nhìn thấy xe của Cố Ngộ Trần cuối cùng cũng tới dịch quán thì đồng lọat đi tới nghênh đón. Sau buổi trưa gặp mặt ở sông Thạch Lương, tiêu cục Võ Phong hộ tống người thanh niên mặc áo xanh cùng chủ hiệu buôn lớn ở Giang Ninh là Đỗ Vinh Hách cũng ở trong đoàn người đứng nghênh đón.
Thấy Đỗ Vinh đột nhiên xuất hiện ở đây Lâm Phược hoảng sợ, hắn vội ôm lấy thắt lưng Tiểu Man kéo nàng xuống ngựa.
Cố Quân Huân lững thững đi theo đến bến nghe Lâm Phược cùng cha mình đang bàn chuyện thời thế, đều là những chuyện mới mẻ mà anh của cô cùng đám người Dương Thích không bàn luận nổi, trong bóng chiều, cô đi theo phía sau, sự táo bạo vô tình không thể kiềm chế được, hai tròng mắt đen láy bất giác cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Phược. Cảnh tượng này đã rơi vào trong mắt của Tiểu Man.
Lâm Phược thấy Tiểu Man giả trang nam nhi đứng đợi mình ở bến sông cũng thì rất vui mừng, bước nhanh tới, nhìn xung quanh không thấy có Tô Mi và Tứ nương tử nên hỏi:
- Sao nàng lại ở đây vậy? Nàng ở đây một mình à?
- Cô ta chính là Huân tiểu thư của nhà họ Cố à?
Tiểu Man tránh cánh tay của Lâm Phược, lại quay đầu lại nhìn Cố Quân Huân một cái, cái trán ngọc ngà hơi ngẩng lên, con ngươi tinh tú như ngọc đang nhìn chăm chú Lâm Phược trong bóng chiều giống như là đang xác định thân phận của Cố Quân Huân, lại như là chỉ thuận miệng nói với Lâm Phược một câu như vậy.
Cố Quân Huân cũng nhận ra người đang ở bến sông cùng Lâm Phược là một cố gái, cô đang tò mò đánh giá đối phương, thấy cô ta thân thiết với Lâm Phược như vậy nên người nhát gan thẹn thùng như cô cũng không chủ động chào hỏi đối phương.
Tiểu Man tuy nói bị chiếc áo trắng bó người lại, nhưng trong bóng chiều trông nàng vô cùng xinh đẹp, đôi lông mày của một cô gái thế nào cũng không thể che giấu được, trông vô cùng dịu dàng quyến rũ, nếu so sánh nàng với tiểu tử Cố Quân Huân thì trông nàng có phần nữ tính hơn, ai mà chẳng nhìn ra nàng là một nữ nhi đóng giả trai chứ.
Cố Ngộ Trần cười vang đứng lên nói với Lâm Phược:
- Ngươi nói ở Giang Ninh có hai bằng hữu có thể nương tựa, hóa ra là có người đẹp ở đây, khó trách Phu nhân giao cho ngươi Tiếu gia nương tử làm đầu bếp nữ ngươi lại ra sức khước từ, hóa ra là sợ người đẹp hiểu nhầm. Cái này ngươi có thể yên tâm, ta có thể làm chủ cho ngươi.
Tiểu Man và Cố Quân Huân lớn lên trong hai hòan cảnh hoàn toàn khác nhau: khi vợ chồng Cố Ngộ Trần bị lưu đày, Cố Quân Huân và anh trai ở trong phủ của ông ngoại Thang Hạo Tín nhận được sự chăm sóc hết sức chu đáo, đến bây giờ vẫn là một tiểu thư không hiểu sự đời, Tiểu Man từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào lầu xanh làm gái, kinh nghiệm, tâm tư đều thành thục hơn Cố Quân Huân, hơn nữa đôi lông mày của Tiểu Man toát ra một vẻ vô cùng quyến rũ, nếu để nàng và Cố Quân Huân cùng giả trang nam nhi đứng cùng nhau, vóc dáng cũng cao bình thường, tuy nói nàng so với Cố Quân Huân còn ít vài ba tuổi nhưng lại càng có thể nhìn thấy nét thanh xuân trong dáng vẻ của nàng.
Lâm Phược có thể cảm nhận được hàm ý trút được gánh nặng trong lòng trong lời nói của Cố Ngộ Trần, trong lòng khẽ than: Cố Ngộ Trần đối với Phu nhân cũng coi như là kính trọng như khách.
Bản thân Cố Ngộ Trần cũng tự nhận thấy mình quá lộ liễu, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Đây là tiểu thư nhà ai vậy? Huân nhi đến Giang Ninh cũng không có bạn gái nào, từ nay khi nào ngươi tới phủ thì hãy dẫn cô gái này tới chơi cùng Quân Huân.
Ông ta lúc trước cũng đang lo lắng việc giao Tiếu gia nương tử cho Lâm Phược làm đầu bếp nữ. Một là thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết tràn trề, một góa phụ xinh đẹp mê người. Tuy nói rằng Tiếu gia nương tử có bổn phận thủ tiết nhưng lại không hề bị trói buộc bởi ân tình, cái gọi là bổn phận rõ ràng là rất bạc bẽo. Tuy rằng Lâm Phược cũng là cũng là quân tử đọc sách thánh hiền hiểu được đạo nghĩa nhưng khi đứng trước một mĩ nhân mê hồn người thì đạo nghĩa này cũng không còn là gì nữa. Cố Ngộ Trần nghĩ hai ngừơi lúc đầu có thể kiềm chế được nhưng thời gian kéo dài, củi khô mà gặp được lửa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, như vậy thì tâm huyết của Lương Tả Nhâm sẽ tác thành cho người khác rồi, nếu nói trong lòng Cố Ngộ Trần không chua xót thì là tự lừa dối mình. Giờ nhìn thấy trên bến sông có một cô gái xinh đẹp đang đứng đợi Lâm Phược, có lẽ cô gái này là người yêu do Lâm Phược khi tham gia thi Hương ở Giang Ninh gặp được, Cố Ngộ Trần cũng thấy nhẹ nhõm đi chút ít, trong lòng ông nghĩ: Tiếu gia nương tử tới làm đầu bếp nữ cho Lâm Phược có vẻ như không nguy hiểm như mình nghĩ.
Nghe phụ thân nói như vậy, Cố Quân Huân cũng nhiệt tình chào hỏi Tiểu Man:
- Vị tỉ tỉ này, Huân nhi lần đầu tới đây, sau này còn nhờ tỉ tỉ chăm sóc nhiều.
Nghe Cố Quân Huân gọi mình là tỉ tỉ, Tiểu Man dựa vào người Lâm Phược, cười cười một cách gian xảo mà không hề nói một lời nào.
Lâm Phược sẽ không để ý Tiểu Man có thân phận gì, nhưng hắn khôn để ý không có nghĩa là những người khác cũng không để ý, nếu như để Tiểu Man kết giao với Cố Quân Huân chỉ sợ sau này khi người nhà họ Cố biết được thân phận của Tiểu Man thì kiếp này sợ rằng sẽ không bao giờ nghĩ được tới chuyện bước chân vào nhà họ Cố nữa.
Cố Quân Huân là tiểu thư con quan, Tiểu Man chỉ là một kỹ nữ trong ngõ Bá Ki, sự thật thường tàn khốc như vậy.
Cố Quân Huân đang chờ đợi Lâm Phược giới thiệu cô gái mặt mày tuấn tú trứơc mặt, Cố Ngộ Trần cũng đang muốn biết cô gái này là con gái nhà nào, Lâm Phược cố ý phớt lờ qua vấn đề này, tay đặt nhẹ lên vai của Tiểu Man cười nói:
- Nha đầu này năm nay mới tới tuổi cập kê…
- A …!
Cố Quân Huân không ngờ mình lại gọi cô gái nhỏ hơn mình mấy tuổi là tỉ tỉ, khuôn mặt đỏ lên ngượng ngùng. Mấy ngày đi chung, Cố Ngộ Trần biết được Lâm Phược là một sĩ tử biết giữ lễ nghĩa, tức thì cũng biết đựợc thân phận của cô gái này, ông cười cười rồi không đề cập đến chuyện để cố gái này kết giao với con gái mình nữa, thiếu chút nữa thì đã làm ra chuyện cười rồi.
Tiểu Man cũng là người cực kỳ nhạy cảm, từ ánh mắt của Cố Ngộ Trần liền biết được Lâm Phược khoác tay lên vai mình không phải là muốn thân thiết với mình, chỉ là muốn ám chỉ thân phận của mình cho người khác biết, sự vui mừng trong lòng tự dưng trở nên thê lạnh, nỗi buồn tự dưng trào lên, cô nghiêng nghiêng bả vai để tránh né cánh tay của Lâm Phược. Trong bóng hoàng hôn, khuôn mặt xinh như ngọc của cô che giấu một nỗi buồn ảm đạm.
Lâm Phược nhìn nàng trong lòng thương xót nhưng bây giờ không phải là lúc an ủi nàng.
Những dịch thừa đang đợi ở trước bến nghe những người trên thuyền nói người trung niên mặc áo bào đang đi trên đường mới đúng là Án sát Phó sứ Cố đại nhân thì vội vàng đi tới thỉnh an, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sang mời Cố Ngộ Trần cùng cả gia đình tới dịch quán phía trước nghỉ ngơi, còn các loại hành lý đồ đạc lỉnh kỉnh thì phái người trông coi và đem tới dịch quán trước.
Lúc này, Liễu Nguyệt Nhhi cũng cầm hành lý của mình lên bờ, Tiểu Man cùng Chu Phổ, Trần Ân trạch ở bên cạnh chờ gần nửa ngày, cô sớm đã biết được những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đi tới Thượng Lâm cùng với những chuyện xảy ra trên đường đi Giang Ninh, nàng lấy lại thần sắc cười rạng rỡ đi tới giúp Liễu Nguyệt Nhi thu dọn hành lý:
- Người chính là Tiếu gia tỉ tỉ?
Liễu Nguyệt Nhi nhất thời chưa nhận ra Tiểu Man là một cô gái, thấy một thiếu niên tuấn tú tới giúp mình thu dọn đồ thì giật mình hoảng sợ nói tránh ra, Lâm Phược cười nói:
- Liễu cô nương không cần hoảng sợ Tiểu Man là em gái của tôi, để cô ấy giúp nàng thu dọn đồ đi.
Liễu Nguyệt Nhi lúc này mới biết vị thiếu niên này là một cô gái, trong lòng không hiểu mọi người đều nói song thân của Lâm cử nhân sớm đã qua đời, không thân không thích sao tự dưng lại ở đâu ra một cô em gái chứ?
Trời càng về chiều, thành Giang Ninh còn phải trải qua ba mươi dặm đường thủy qua hồ Triều Thiên nữa, chắc chắn là không kịp vào thành trước khi thành đóng cửa, tới đêm chắc lại phải nghỉ trong dịch quán. Chẳng cần những người tạp dịch giúp đỡ, họ có bốn con ngựa tốt có thể gùi hết được chỗ hành lý cũng không nhiều này. Lâm Phược quỳ xuống để cho Tiểu Man giẫm lên đầu gối của mình để lên ngựa, hắn tự mình dắt ngựa cho Tiểu Man, vừa đi vừa nói những chuyện vui trong hơn mười ngày li biệt.
Cố Quân Huân cùng mẹ ngồi trên xe ngựa, cô hơi kéo tấm mành che cửa lên nhìn Lâm Phược dắt ngựa cho Tiểu Man dưới bóng chiều, trong lòng nghĩ Lâm công tử đối với cô gái này thật là tốt, lại nghĩ tới cảnh lúc ở quán trà đã bị trái tim Lâm Phược bắt trúng, trong lòng khẽ than: Chẳng lẽ Lâm công tử không biết rằng đã nắm giữ trái tim mình rồi sao? Mình cũng muốn quên đi chuyện này sao?
Giang Ninh giàu có và đông đúc, từ khách sạn Triều Thiên thì có thể biết được một hai phần, đám người Lâm Phược đi qua một đoạn dốc thoải, đứng ở một chỗ cao nhìn về phía xa, các khách sạn ở Triều Thiên nối tiếp nhau, trong bóng chiều không thể đếm được có tất cả bao nhiêu cái sân nữa, ở phía xa còn có rất nhiều tòa nhà, đó là doanh thành của trấn quân thành Giang Ninh ở ngạn phía bắc.
Làm quan đi nhậm chức phải chủ ý ngày tốt giờ lành, Cố Ngộ Trần cũng không ngoại lệ, mắt thấy một bước là có thể tới thành Giang Ninh rồi nhưng còn phải ở lại dịch quán ở hồ Triều Thiên nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đến ngày đã chọn thì mới chính thức vào thành Giang Ninh nhậm chức. Trong thời gian này, những Giang Đông Án Sát sử ti sắp trở thành những quan viên cấp dưới của ông sẽ theo lệ tới đây bái kiến, tự nhiên cũng sẽ dâng lên những món quà xa xỉ.
Cố Ngộ Trần cũng không phải là người thoát tục, ông ta thoát không khỏi tục. Ông ta đường đường là đại quan tứ phẩm của triều đinhg, bổng lộc gạo hai trăm năm mươi bồ, còn tiền lương bổng thì có tới một trăm lượng. Tuy nói rằng một trăm lượng có thể đủ dùng cho bốn năm nhà khá giả chi tiêu trong vòng một năm, nhưng đi theo Cố Ngộ Trần tới Giang Ninh có ba tùy tùng, a hoàn, bà vú bốn người cùng với vợ và con gái của Dương Phác, sau khi tới Giang Ninh tuy rằng có phủ quan để ở nhưng người sai vặt, tạp dịch còn phải mời thêm bốn năm người nữa , nếu tính tiền lương phải trả cho đám người này thì một năm một trăm lượng không thể nào đủ được. Hai người cháu trong họ là Cố Tự Minh, Cố Thiên Kiều cùng đi tới Giang Ninh, ngoài việc ăn uống ra thì cũng phải cho ít tiền tiêu pha. Nếu muốn duy trì tiêu chuẩn cuộc sống của quan lớn tứ phẩm thì cũng không thể tiết kiệm được đồ ăn thức uống trong phủ, đây cũng là một khoản chi khổng lồ. Ngoài ra, còn phải thuê người về làm trợ thủ giúp đỡ xử lý công việc, chỗ tiền này đều là tự mình bỏ ra, lương bổng của Cố Ngộ Trần sao mà có thể đủ dùng được đây?
Ở thời đại này, nếu chỉ nhận hối lộ của cấp dưới và đồng nghiệp thì vị quan này được coi là thanh liêm, cũng thanh liêm giống như các quan viên của một nghàn năm sau chỉ nhận quà biếu trong những ngày lễ tết vậy.
Cố Ngộ Trần thoát không được khỏi tục cho nên muốn thuyền quan dừng lại không vội vàng vào thành để nhận sự bái hạ của những quan viên sắp thành thuộc hạ của mình trước. Hơn nữa sau khi ông ta vào thành sẽ phải đi bái kiến cấp trên của ông ta ở Giang Ninh bao gồm Giang Đông Án sát sứ, các thị lang tả hữu của Giang Ninh Hình Bộ Thượng thư cùng với Giang Ninh binh bộ thượng thư kiêm Thủ bị Tướng quân, Giang Ninh Đô Sát viện Đô ngự sử, cũng như những người có công với nước đang sống trong thành. Vì tiền đồ của con trai ông Cố Tự Nguyên, ông ta vẫn còn phải chủ động đi bái kiến quan chủ quản của Giang Ninh Quốc tử giám. Những việc này có lẽ nên ở lại dịch quán sắp xếp thỏa đáng, nên đi bái kiến ai trước ai sau đều phải có quy củ rõ ràng. Tuy Cố Ngộ Trần sau này cũng là một trong những con cá sấu lớn trong thành nhưng quy củ vẫn là quy củ, ai cũng không thể gạt nó đi được.
Lâm Phược vốn biết những thói xấu nơi quan trường, trong lòng nghĩ không cần làm chân trợ giúp cho Cố Ngộ Trần, sáng sớm ngày mai là có thể cáo biệt tới Giang Ninh trước, không cần phải để ý tới những thói xấu nơi quan trường, trong lòng hắn cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lâm Phươc lại không nghĩ tới những tâm tư bức thiết của những quan viên sắp trở thành thuộc hạ của Cố Ngộ Trần, hắn cùng người nhà họ Cố đi đến gần dịch quán liền nhìn thấy có mấy người đang đứng dưới hai hàng đèn lồng của khách sạn cao tầng đang nhìn về bên này, trông có vẻ đang chờ đợi để nghênh đón Cố Ngộ Trần. Bọn họ nhìn thấy xe của Cố Ngộ Trần cuối cùng cũng tới dịch quán thì đồng lọat đi tới nghênh đón. Sau buổi trưa gặp mặt ở sông Thạch Lương, tiêu cục Võ Phong hộ tống người thanh niên mặc áo xanh cùng chủ hiệu buôn lớn ở Giang Ninh là Đỗ Vinh Hách cũng ở trong đoàn người đứng nghênh đón.
Thấy Đỗ Vinh đột nhiên xuất hiện ở đây Lâm Phược hoảng sợ, hắn vội ôm lấy thắt lưng Tiểu Man kéo nàng xuống ngựa.
/83
|