Ngày hôm sau là Tết ông Công ông Táo, một ngày này, tuyết triệt để ngừng rơi. Vì là Tết ông Công ông Táo, quan viên cũng được cho phép nghỉ ngơi một ngày, Dự Vương không cần thượng triều. Hiếm có ngày như vậy, Lương Y Đồng dậy từ sớm chạy tới chỗ Dự Vương.
Dự Vương từ trước đến nay dậy rất sớm, khi nàng đến, hắn đang luyện kiếm. Dáng người nam nhân đĩnh đạc như tùng bách, kiếm trong tay cũng giống như sống dậy, lấy thế thiên lôi vạn mã quét qua hết thảy. Tốc độ xuất kiếm thu kiếm nhanh đến mức nàng chỉ nhìn được một luồng sáng lướt qua.
Dụ Vương không vì nàng tới mà dừng lại, một bộ kiếm pháp như nước chảy mây trôi, vừa uy lực vừa dễ nhìn. Nàng không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn luyện kiếm, nhưng lần nào thấy cũng vẫn cực kỳ thích, chỉ cảm thấy hắn thật lợi hại.
Lúc sau, Dự Vương dừng lại, Lương Y Đồng liền chạy tới trước mặt hắn. Thấy trên trán hắn có một tầng mồ hôi mỏng, nàng vội vàng lấy khăn tay ra lau cho hắn. Thiếu nữ vừa tới gần, mùi hương nhàn nhạt cũng ập tới.
Dự Vương bất động thanh sắc nhận lấy khăn, thấp giọng nói: "Sao lại tới sớm thế?"
Giờ này tới, nàng hẳn là còn chưa dùng bữa sáng. Lương Y Đồng lại coi như đương nhiên mà nói: "Nghĩ đến Vương gia không cần thượng triều nên tới sớm một chút, Vương gia uống nước đi."
Nàng nói xong thì đã rót nước cho hắn, bộ dáng rất giống tiểu thê tử vất vả vì trượng phu. Dự Vương nhận lấy cốc nước của nàng, thấp giọng nói: "Hôm qua xảy ra xung đột với Lương Việt Giang à?"
Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng, đôi mắt to ngập nước cẩn thận nhìn qua hắn một chút, bộ dáng dường như rất sợ Dự Vương trách tội. Dự Vương đưa cốc nước không cho Lương Y Đồng, sau đó búng trán nàng. "Hiện tại biết sợ rồi sao? Ngày hôm qua Cường ngạnh như vậy, cũng không sợ Lương Việt Giang thẹn quá hóa giận, gây khó dễ cho ngươi à?"
Lương Y Đồng cười, "Ta tốt xấu gì cũng là người của Dự Vương phủ, lại là khách của tổ phụ hắn, hắn hẳn là không dám làm gì ta. Còn không phải do hắn nói hươu nói vượn, bôi nhọ ta thì thôi đi, còn nói tới cả người. Ca ca đừng giận
Tiểu cô nương vừa nói còn vừa lắc lắc cánh tay hắn, khi được bàn tay mềm mại kia chạm vào, trong lòng Dự Vương liền mềm nhũn. Hắn nào có tức giận? Chẳng qua là lo lắng nàng bị Lương Việt Giang trả thù mà thôi. Dù sao thì tên Lương Việt Giang không quá mức thành thục, nếu thẹn quá hóa giận thì khó đảm bảo không gây chuyện với nàng.
Thấy nàng như vậy, Dụ Vương cũng có chút bất đắc dĩ, không nhiều lời về đề tài này nữa. Nhưng Lương Y Đồng lại nhịn không được mà ngẩng đầu hỏi, "Chuỗi hạt lúc trước là của Tam công tử đúng không? Sao hắn lại nhờ lão phu nhân đưa cho ta?"
Dự Vương không đoán được nàng sẽ trực tiếp hỏi ra, đôi mắt hơi giật giật, "Có phải của hắn hay không có khác nhau sao? Hay là nói, ngươi hy vọng là hắn tặng?"
Lương Y Đồng theo bản năng nhận thấy ngữ khí của Dự Vương có chút không đúng, vội vàng lắc đầu "Ta chỉ hơi tò mò mới thuận miệng hỏi thôi, nào có hy vọng cái gì chứ? Ta cùng hắn cũng không có quan hệ gì, chỉ cảm thấy có chút kuf quái thôi."
"Có phải của hắn hay không thì cũng đã trả lại rồi, không cần nghĩ nhiều."
Lương Y Đồng đồng ý, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi dùng bữa sáng, Lương Y Đồng vừa mới mài mực cho Dự Vương xong thì nghe thấy thị vệ thông báo, Lý công công tới Dự Vương phủ cầu kiến Vương gia. Lý công công đã hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng hai mươi năm, vô cùng quen thuộc với Dự Vương, thị vệ đã cung kính mời ông vào Trúc Du đường.
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, hiểu rằng vị Lý công công này nhất định là người bên cạnh Hoàng thượng, nàng vội vàng đứng lên, nói với Dự Vương: "Vương gia, ta đi về trước, chờ Lý công công đi rồi ta lại đến."
Dự Vương cũng không biết Lý công công tới vì chuyện gì, nghe vậy thì gật đầu. Lương Y Đồng lập tức khoác áo rời khỏi thư phòng.
Nàng vừa ra cửa thì Lý công công cũng nhìn thấy nàng. Tiểu cô nương mặc một cái áo khoác màu trắng, dáng người tinh tế mềm mại, làn da trắng sáng như ngọc, khuôn mặt nhỏ vùi trong cổ áo khoác, tuy không hề trang điểm nhưng lại rất kinh diễm, đôi mắt cũng linh động vô cùng, giống như là sở hữu toàn bộ linh khí trong thiên hạ, xinh đẹp không nói nên lời.
Bị đánh giá, thiếu nữ cũng không hề rụt rè, nàng mỉm cười hành lễ, nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, công công mau vào đi thôi."
Nhìn thấy trên tay nàng có chuỗi bồ đề thiên nhãn, Lý công công lập tức nhận ra thân phận của nàng, hắn cũng cung kính khom người, nói: "Đa tạ cô nương nhắc nhở, nô tài bây giờ liền đi vào."
Sau khi nhận ra nàng là người mà Dự Vương thích, Lý công công cũng không dám nhìn nhiều, cung kính rũ mắt. Khi đi vào thư phòng, ông vẫn còn có chút cảm khái, nghĩ thầm ánh mắt của Dự Vương thật đúng là tốt, đẹp đến mức này, ngày sau nhất định sẽ danh chấn kinh thành.
Nhìn thấy Dự Vương, ông mới thu hồi ý nghĩ, cung cung kính kính thỉnh an.
Dự Vương nói: "Công công không cần đa lễ, Hoàng huynh có việc gì phân phó sao?"
Lý công công nói: "Nô tài đúng là phụng mệnh đến đây, nhưng lần này là vì việc chung thân đại sự của Vương gia mà đến, không phải là công việc. Hoàng thượng nói, người cũng nên suy xét chuyện hôn sự của bản thân đi thôi, hài tử của Đại Hoàng tử cùng Nhị Hoàng tử đã biết chạy rồi, người lại chậm chạp không thành hôn, trong lòng Thánh thượng thực sự không yên, nên mới lệnh lão nô đến phủ một chuyến."
Dự Vương không đoán được lại là việc này, tay cầm chén trà hơi run, nghĩ đến bộ dáng ngây thơ của tiểu cô nương, nói: "Chờ thêm một thời gian đi, không gấp được."
Lý công công than một tiếng, "Sao lại không gấp? Qua năm mới, Vương gia đã hai mươi bảy rồi. Lúc trước người ở trên chiến trường. Hoàng thượng muốn thúc giục cũng không được, hiện giờ đã hồi kinh được một thời gian, nếu người không suy xét đến việc hôn sự, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ sầu đến bạc tóc mất thôi. Lúc trước chưa nhìn trúng ai thì thôi, hiện giờ đã có người trong lòng, nào còn có thể ủy khuất chính mình như vậy?"
Đôi mắt của Dự Vương hơi mơ hồ, quét qua Lý công công một cái, "Hoàng huynh biết rồi sao?"
Lý công công cười khanh khách: "Tất nhiên là biết, bằng không cũng sẽ không nóng vội như vậy, còn ủy thác lão nô tới tặng lễ vật gặp mặt cho vị cô nương này."
Ông vừa nói xong thì vẫy vẫy tay với cung nhân phía sau. Hai tiểu thái giám đi vào, mỗi người ôm trong tay một cái rương gỗ bằng nửa người, đặt trên bàn sách.
Nghĩ đến bộ dáng quan tâm của Hoàng huynh, biểu tình của Dự Vương nhu hòa đi đôi chút.
Kỳ thật có không ít gia tộc ở kinh thành đều nhìn chằm chằm việc hôn nhân của hắn, Hoàng hậu cũng có ý muốn hắn cưới muội muội của nàng ta, nhất định là từng thổi gió bên tại Hoàng thượng vài lần rồi. Nhưng Hoàng thượng lại nói sẽ không can thiệp chuyện hôn nhân của hắn, bất luận là đối phương có thân phận gì, chỉ cần Dự Vương muốn cưới, Hoàng thượng sẽ lập tức tứ hôn.
Thái độ của Hoàng thượng như vậy, Dự Vương đương nhiên là ghi tạc trong lòng. Thấy Hoàng huynh cuối cùng vẫn là thiếu kiên nhẫn, trong mắt Dự Vương cũng ánh lên ý cười, "Thôi, lễ vật gặp mặt ta sẽ giao cho nàng ấy, ngươi về nói với Hoàng huynh tạm thời không cần sốt ruột."
Lý công công nói: "Sao có thể không sốt ruột, ý tứ của Hoàng thượng chính là, thừa dịp năm mới trực tiếp tứ hôn, song hỷ lâm môn. Vương gia nếu chưa muốn thì cũng nên có một lời giải thích, bằng không lão nô không thể báo cáo lại cho Hoàng thượng."
Dự Vương bật cười lắc đầu, thấp giọng nói: "Qua năm mới rồi nói, thứ nhất là nàng ấy còn quá nhỏ, thứ hai, tuy có người rồi, nhưng dù sao cũng phải đợi đối phương gật đầu. Bao lâu ta cũng đợi, nào để ý một hai tháng này?"
Hắn thích tiểu cô nương, tất nhiên là hy vọng nàng một đời vui vẻ. Trước kia nàng gặp phải nhiều chuyện như vậy, Dự Vương không muốn cưỡng bách nàng, hắn cũng tin tưởng, có một ngày nàng sẽ gật đầu. Nhớ tới Lương Y Đồng ngũ quan vốn lạnh nhạt của hắn cũng nhu hòa xuống.
Lý công công là lần đầu nhìn thấy hắn có biểu tình ôn nhu như thế, trong lòng không khỏi giật giật. Chỉ cảm thấy Dự Vương này thật tài, sau khi nhìn trúng người ta, không hề trực tiếp cưới vào cửa, còn để ý đến thái độ của đối phương.
Chẳng lẽ nàng không nguyện ý thì hắn có thể chịu đựng hay sao?
Nghĩ đến thân phận cùng khí độ của Dự Vương, Lý công công nhịn không được mà lắc đầu. Bất luận là hắn nhìn trúng ai, đối phương còn có thể không đồng ý sao? Chỉ sợ nếu tiểu cô nương này biết được tâm ý của Dự Vương thì sẽ bị vây hãm đến không thoát ra được. Với tâm cơ này của hắn, không chừng đã dệt một cái lưới to, chỉ đang chờ đến lúc giăng ra bắt mồi thôi.
Lý công công nghe hắn nói vậy thì cũng không nhiều lời, cười đáp: "Vậy lão nô cùng Hoàng thượng sẽ chờ tin tốt của Vương gia. Tuy người không để bụng một hai tháng, nhưng cũng nên vì Hoàng thượng suy xét một chút, người ấy đang ngày ngày chờ người thành thân đó."
Trong mặt Dự Vương vẫn mang theo ý cười, hắn sao lại không muốn sớm ngày thành thân chứ? Lúc trước vẫn luôn ẩn nhẫn là vì cảm thấy nàng còn quá nhỏ, có chút cảm giác phạm tội mà thôi. Qua năm mới, nàng liền mười lăm tuổi, là đại cô nương rồi, hắn dù muốn thân thiết với nàng hơn thì cũng không quá cầm thú.
Nghĩ đến sinh hoạt sau hôn nhân, thanh âm của hắn hơi khàn đi, "Sẽ không lâu đâu."
Sau khi Lý công công rời đi, Lương Y Đồng lại tới Trúc Du đường. Từ trước đến nay nàng rất có chừng mực, tất nhiên sẽ không hỏi thăm Lý công công tới là vì chuyện gì. Thấy trên bàn có thêm hai cái rương gỗ, Lương Y Đồng cũng chỉ liếc qua một cái liền thu hồi ánh mắt.
Dự Vương nói với nàng: "Mở ra nhìn một chút đi, đều là cho ngươi."
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, vô cùng tò mò, "Cho ta?"
Lương Y Đồng không quá tin, dù sao thì vị công công kia cũng là người bên cạnh Hoàng thượng, mà Hoàng thượng sao có thể biết đến sự tồn tại của nàng? Đoán là Hoàng thượng thưởng cho Dự Vương, hắn liền thuận tay thưởng cho nàng, trong lòng Lương Y Đồng mới ổn định lại, cười nói: "Vương gia đã cho ta rất nhiều thứ rồi, đồ Hoàng thượng cho người, ta sao có thể lấy. Ta giúp Vương gia để vào khố phòng."
Dự Vương đi tới, nhéo mũi nàng một chút, "Nói cho ngươi là cho ngươi, ta có khi nào lừa người chưa?"
Lương Y Đồng kinh ngạc mà mở to mắt, trong lòng cũng không khỏi có chút thấp thỏm. Nàng là một nữ tử nho nhỏ, đến cả Hoàng hậu nương nương còn chưa gặp qua, càng không nói đến Hoàng thượng, lúc này thực sự rất khẩn trương, "Hoàng thượng vì sao lại thưởng cho ta?"
Dự Vương thuận miệng nói ra một lý do, "Có lẽ là biết được hôm qua người bảo hộ ta, long tâm đại duyệt, nên mới thưởng."
(Long tâm đại duyệt: vui vẻ, hớn hở)
Lương Y Đồng có chút không tin, nhưng nàng lại thật sự không nghĩ ra lý do khác. Dù sao thì nàng chưa từng gặp Hoàng thượng, có lẽ thật sự là vì khen ngợi nàng bảo hộ cho Dự Vương?
Dự Vương nói: "Mở ra nhìn thử đi, có thể dùng thì để lại thư phòng, không thể dùng thì để hạ nhân mang về chỗ của ngươi."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn mà mở ra xem thử. Cái rương thứ nhất có ba hộp gỗ bên trong, kích thước không tính là nhỏ. Cái hộp đầu tiên toàn là dạ minh châu, có tầm mười hai viên. Lương Y Đồng còn chưa bao giờ nhìn thấy dạ minh châu lớn như vậy, thấy Hoàng thường mạnh tay đến thế, không dám nhìn mấy cái còn lại, "Vương gia, đồ vật quý giá như vậy, sao ta có thể lấy?"
Dự Vương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng khiếp đảm này của nàng, không khỏi có chút buồn cười, "Như thế này đã là quý giá? Dạ minh châu tuy trân quý, nhưng cũng không phải quá khó tìm. Hoàng huynh đã tặng thì sẽ không luyến tiếc, ngươi nhận lấy là được."
Mười hai viên dạ minh châu ở trong miệng hắn liền biến thành chút đồ vật không đáng bận tâm. Chẳng sợ biết được Dự Vương quyền cao chức trọng, lại được đương kim Thánh thượng trọng dụng, Lương Y Đồng vẫn có chút sợ hãi. Dù sao thì Dự Vương là Dự Vương, còn nàng là nàng, nàng chẳng qua chỉ là dân nữ, nơi nào dám nhận phần thưởng quý giá như vậy?
Thấy nàng mãi không dám mở mấy cái hộp tiếp theo ra, Dự Vương gõ đầu nàng một cái, không khỏi cười lên mấy tiếng: "Tiền đồ. Chỉ mấy thứ này cũng đã bị dọa rồi? Ngày sau nếu giao quyền quản lý Vương phủ cho người thì chẳng phải trực tiếp sợ đến chết sao?
Lương Y Đồng lại không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vương gia coi trọng nàng mới muốn giao quyền quản lý, nàng nghiêm túc nói: "Cái đó không giống, nếu thật sự để ta quản lý, ta nhất định sẽ giúp Vương gia thu xếp mọi thứ ổn thỏa. Nhưng mấy thứ quý giá như thế này mà Hoàng thượng lại trực tiếp thường cho ta, có phải có chút không ổn không?
Lương Y Đồng hiểu rõ dạ minh châu có bao nhiêu trân quý, cho dù là các Hoàng tử Công chúa cũng chưa chắc được Hoàng thượng ban thưởng nhiều như vậy đâu. Chỉ vừa nghĩ đến đã cảm thấy bất an, nàng thậm chí còn hoài nghi Hoàng thượng có phải có ý định thu mua nàng không!
Dự Vương liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nàng, không khỏi gõ đầu nàng thêm một cái, buồn cười nói: "Cứ việc nhận lấy là được, chút đồ vật này, Vương gia nhà ngươi có nhiều."
Mấy chữ "Vương gia nhà ngươi" kia làm cho Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng, nàng ngoan ngoãn mà gật đầu, "Được, vậy ta sẽ nhận."
Nàng lúc này mới tò mò mở mấy cái hộp còn lại ra. Có trân châu, ngọc bích, nghiên mực Đoan Khê, thời mực thượng hạng, còn có một bộ bút lông được điêu khắc rất tỉ mẩn, đều là những báu vật quý giá trong thiên hạ.
Lương Y Đồng líu lưỡi không thôi, đồ vật quý giá như vậy, cho dù là thưởng cho Dự Vương phi cũng có chút phô trương, một nha hoàn nho nhỏ như nàng lại có thể nhận được nhiều thứ như vậy, nàng thực sự cảm thấy có chút không chân thật.
Cho dù không chân thật, mấy thứ này cũng đã thuộc về nàng. Lương Y Đồng đem mấy thứ có thể dùng trong thư phòng ra bày biện, mấy cái còn lại thì nhờ hạ nhân mang về Thanh U đường.
Trong khoảng thời gian này, nàng thường xuyên nhận được đồ từ chỗ Dự Vương, Ngọc Cầm đã sớm nhìn quen. Thấy lại có người mang đồ tới, chỉ cho rằng là Vương gia đưa.
Lương Y Đồng lấy ra hai viên dạ minh châu để chiếu sáng, mấy thứ khác thì đều cất đi. Ngọc Cầm chưa bao giờ nhìn thấy dạ minh châu, tò mò mà sờ mó hồi lâu.
***
Buổi tối cùng ngày, Hoàng hậu liền nghe nói chuyện Lý công công đến Dự Vương phủ. Nàng ta hỏi thăm một chút thì biết được Lý công công tới đó là vì muốn thúc giục chuyện hôn nhân của Dự Vương.
Hoàng hậu vẫn luôn có ý muốn Dự Vương cưới muội muội của mình, chỉ là không tiện nói thẳng với Hoàng thượng mà thôi. Thấy Hoàng thượng luôn muốn tìm một người tâm đầu ý hợp cho Dự Vương, nàng ta liền sinh ra tâm tư giật dây cho muội muội, chẳng qua là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Nàng ta nguyên bản là muốn chờ đến cung yến, tìm cơ hội để muội muội gặp Dự Vương một lần. Lúc này biết Hoàng thượng đang thúc giục chuyện hôn nhân của hắn, nàng ta không khỏi nghĩ nhiều, chẳng lẽ Dự Vương có người trong lòng rồi?
Hoàng hậu phải người đi hỏi thăm một chút, không hỏi thì thôi, sau khi nghe ngóng, lại phát hiện ở Dự Vương phủ xuất hiện một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, đã ở bên cạnh Dự Vương mấy tháng.
Bình thường rất được Dự Vương sủng ái, ngay cả khi xử lý công vụ, hắn cũng để nàng ngồi trong thư phòng.
Không chỉ có Hoàng hậu, Thục phi cùng Hiền phi đều biết được tin tức, cả đám đều trở nên mất kiên nhẫn. Đặc biệt là Hiền phi, nàng ta từ trước đến nay tính tình nôn nóng, lúc này đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Hiền phi là mẫu phi của Đại Hoàng tử, vẫn luôn có tâm tư mượn lực của Dự Vương, trong nhà lại vừa lúc có cô nương có thể gả cho Dự Vương, lúc này ít nhiều cũng cảm thấy Lương Y Đồng có chút chướng mắt.
Nàng ta tính tình tuy nóng nảy, nhưng cũng không phải không có đầu óc, vẫn chưa hành sự lỗ mãng, chỉ cho người đi cẩn thận hỏi thăm về thân phận của Lương Y Đồng.
Lúc này, Lương Y Đồng chỉ nghĩ đến chuyện chuẩn bị cho năm mới.
Sau khi Tết ông Công ông Táo qua đi, cách năm mới càng lúc càng gần, trong phủ cũng trở nên náo nhiệt, có chọn mua đồ tết, có may đồ mới cho hạ nhân, toàn bộ Dự Vương phủ đều đắm chìm trong hỷ khí.
Tâm tình của Lương Y Đồng cũng vô cùng tốt. Đây là năm mới đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, cũng là lần đầu tiên đón năm mới cùng Dự Vương, nàng tất nhiên là vô cùng coi trọng. Nàng may cho Dự Vương một bộ y phục mới, nghĩ nghĩ, cũng tự làm cho mình một bộ. Vì vui mừng, nàng làm cho Dự Vương một bộ y phục đỏ tía, cũng may cho bản thân màu y hệt.
Sau khi may xong thì nàng mặc thử một chút. Lúc trước nàng chưa bao giờ mặc y phục màu đỏ tía, nguyên bản còn sợ sẽ trông rất kỳ quái, ai ngờ khi mặc vào thì thấy cũng không tệ. Lương Y Đồng không khỏi vui vẻ, tưởng tượng đến giao thừa, có thể cùng Vương gia mặc y phục cùng màu, trong lòng có chút nhảy nhót.
Tâm tình vui vẻ của Lương Y Đồng vẫn luôn duy trì đến ngày hai mươi tám.
Buổi sáng Dự Vương có việc vào cung, Tam Công chúa lại mang theo cung nữ tới Dự Vương phủ. Nhìn thấy thị vệ, Tam Công Chúa từ từ nói: "Bồn Công chúa vừa lúc đi ngang qua chỗ của Hoàng thúc mới muốn vào thỉnh an, ai ngờ Hoàng thúc lại không ở trong phủ. Bổn Công chúa tới cũng đã tới rồi, liền vào trong ngồi một chút vậy."
Vị Tam Công chúa này ngày thường rất được Thái hậu sủng ái, tuy hành sự có chút kiêu căng, nhưng chung quy vẫn là Công chúa, quản gia cùng thị vệ nào dám cản, cười cười mời nàng ta vào.
Lúc này, Lương Y Đồng đang ở Trúc Du đường vẽ tranh, nghe được động tĩnh thì đi ra nhìn thử.
Tam Công chúa năm nay mới mười lăm tuổi, đúng thời kỳ thanh xuân, nàng ta mặc y phục hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích quý giá, từ đầu đến chân đều lộ ra khi chất xinh đẹp quý phái.
Vừa nhìn thấy, Lương Y Đồng liền hiểu thân phận của nàng ta nhất định không đơn giản. Quả nhiên, cung nữ bên người Tam Công chúa trực tiếp quát lớn, "Điêu nô lớn mật, thấy Tam Công chúa còn không mau hành lễ?"
Lương Y Đồng vậy mới biết thân phận của nàng ta, vội vàng hành lễ, "Dân nữ Lương Y Đồng, bái kiến Tam Công chúa."
Tam Công chúa vốn là vì nàng mà đến, thấy nàng ngũ quan thanh lệ, khí chất xuất chúng, liền hiểu nàng dùng khuôn mặt kia để câu dẫn Lục Hoàng thúc.
Trong lòng nàng ta vô cùng khinh thường, trên mặt lại vẫn tươi cười, "Đã sớm nghe nói bên cạnh Lục Hoàng thúc có một mỹ nhân rất được sủng ái, hôm nay mới gặp được, quả thật là vô cùng xinh đẹp."
Thấy nàng ta híp mắt, bộ dáng không có gì tốt đẹp, trong lòng Lương Y Đồng không khỏi bồn chồn. Nàng cung kính trả lời: "Dân nữ bất quá là may mắn được Vương gia thương tiếc, hai chữ sủng ái thực sự không dám nhận. Công chúa mới là chân chính xinh đẹp, khó trách người bên ngoài đều khen người chung linh dục tú, hôm nay quả nhiên được lĩnh giáo."
Thấy nàng không chỉ có quy củ, miệng còn rất ngọt, Tam Công chúa cười một tiếng, "Cũng rất thông minh."
Tam Công chúa lại nói: "Bổn Công chúa là lần đầu tới chỗ này của Hoàng thúc, chưa từng thăm thú thử, ngươi đi cùng bốn Công chúa một chút đi."
Nàng ta là Công chúa, hiện giờ đã lên tiếng, Lương Y Đồng sao có thể từ chối, liền cung kính mà đáp ứng. Tam Công chúa bước đi trước, Lương Y Đồng không nhanh không chậm mà theo sau.
Tam công chúa đi đến bên hồ thì dừng lại.
Dự Vương từ trước đến nay dậy rất sớm, khi nàng đến, hắn đang luyện kiếm. Dáng người nam nhân đĩnh đạc như tùng bách, kiếm trong tay cũng giống như sống dậy, lấy thế thiên lôi vạn mã quét qua hết thảy. Tốc độ xuất kiếm thu kiếm nhanh đến mức nàng chỉ nhìn được một luồng sáng lướt qua.
Dụ Vương không vì nàng tới mà dừng lại, một bộ kiếm pháp như nước chảy mây trôi, vừa uy lực vừa dễ nhìn. Nàng không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn luyện kiếm, nhưng lần nào thấy cũng vẫn cực kỳ thích, chỉ cảm thấy hắn thật lợi hại.
Lúc sau, Dự Vương dừng lại, Lương Y Đồng liền chạy tới trước mặt hắn. Thấy trên trán hắn có một tầng mồ hôi mỏng, nàng vội vàng lấy khăn tay ra lau cho hắn. Thiếu nữ vừa tới gần, mùi hương nhàn nhạt cũng ập tới.
Dự Vương bất động thanh sắc nhận lấy khăn, thấp giọng nói: "Sao lại tới sớm thế?"
Giờ này tới, nàng hẳn là còn chưa dùng bữa sáng. Lương Y Đồng lại coi như đương nhiên mà nói: "Nghĩ đến Vương gia không cần thượng triều nên tới sớm một chút, Vương gia uống nước đi."
Nàng nói xong thì đã rót nước cho hắn, bộ dáng rất giống tiểu thê tử vất vả vì trượng phu. Dự Vương nhận lấy cốc nước của nàng, thấp giọng nói: "Hôm qua xảy ra xung đột với Lương Việt Giang à?"
Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng, đôi mắt to ngập nước cẩn thận nhìn qua hắn một chút, bộ dáng dường như rất sợ Dự Vương trách tội. Dự Vương đưa cốc nước không cho Lương Y Đồng, sau đó búng trán nàng. "Hiện tại biết sợ rồi sao? Ngày hôm qua Cường ngạnh như vậy, cũng không sợ Lương Việt Giang thẹn quá hóa giận, gây khó dễ cho ngươi à?"
Lương Y Đồng cười, "Ta tốt xấu gì cũng là người của Dự Vương phủ, lại là khách của tổ phụ hắn, hắn hẳn là không dám làm gì ta. Còn không phải do hắn nói hươu nói vượn, bôi nhọ ta thì thôi đi, còn nói tới cả người. Ca ca đừng giận
Tiểu cô nương vừa nói còn vừa lắc lắc cánh tay hắn, khi được bàn tay mềm mại kia chạm vào, trong lòng Dự Vương liền mềm nhũn. Hắn nào có tức giận? Chẳng qua là lo lắng nàng bị Lương Việt Giang trả thù mà thôi. Dù sao thì tên Lương Việt Giang không quá mức thành thục, nếu thẹn quá hóa giận thì khó đảm bảo không gây chuyện với nàng.
Thấy nàng như vậy, Dụ Vương cũng có chút bất đắc dĩ, không nhiều lời về đề tài này nữa. Nhưng Lương Y Đồng lại nhịn không được mà ngẩng đầu hỏi, "Chuỗi hạt lúc trước là của Tam công tử đúng không? Sao hắn lại nhờ lão phu nhân đưa cho ta?"
Dự Vương không đoán được nàng sẽ trực tiếp hỏi ra, đôi mắt hơi giật giật, "Có phải của hắn hay không có khác nhau sao? Hay là nói, ngươi hy vọng là hắn tặng?"
Lương Y Đồng theo bản năng nhận thấy ngữ khí của Dự Vương có chút không đúng, vội vàng lắc đầu "Ta chỉ hơi tò mò mới thuận miệng hỏi thôi, nào có hy vọng cái gì chứ? Ta cùng hắn cũng không có quan hệ gì, chỉ cảm thấy có chút kuf quái thôi."
"Có phải của hắn hay không thì cũng đã trả lại rồi, không cần nghĩ nhiều."
Lương Y Đồng đồng ý, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi dùng bữa sáng, Lương Y Đồng vừa mới mài mực cho Dự Vương xong thì nghe thấy thị vệ thông báo, Lý công công tới Dự Vương phủ cầu kiến Vương gia. Lý công công đã hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng hai mươi năm, vô cùng quen thuộc với Dự Vương, thị vệ đã cung kính mời ông vào Trúc Du đường.
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, hiểu rằng vị Lý công công này nhất định là người bên cạnh Hoàng thượng, nàng vội vàng đứng lên, nói với Dự Vương: "Vương gia, ta đi về trước, chờ Lý công công đi rồi ta lại đến."
Dự Vương cũng không biết Lý công công tới vì chuyện gì, nghe vậy thì gật đầu. Lương Y Đồng lập tức khoác áo rời khỏi thư phòng.
Nàng vừa ra cửa thì Lý công công cũng nhìn thấy nàng. Tiểu cô nương mặc một cái áo khoác màu trắng, dáng người tinh tế mềm mại, làn da trắng sáng như ngọc, khuôn mặt nhỏ vùi trong cổ áo khoác, tuy không hề trang điểm nhưng lại rất kinh diễm, đôi mắt cũng linh động vô cùng, giống như là sở hữu toàn bộ linh khí trong thiên hạ, xinh đẹp không nói nên lời.
Bị đánh giá, thiếu nữ cũng không hề rụt rè, nàng mỉm cười hành lễ, nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, công công mau vào đi thôi."
Nhìn thấy trên tay nàng có chuỗi bồ đề thiên nhãn, Lý công công lập tức nhận ra thân phận của nàng, hắn cũng cung kính khom người, nói: "Đa tạ cô nương nhắc nhở, nô tài bây giờ liền đi vào."
Sau khi nhận ra nàng là người mà Dự Vương thích, Lý công công cũng không dám nhìn nhiều, cung kính rũ mắt. Khi đi vào thư phòng, ông vẫn còn có chút cảm khái, nghĩ thầm ánh mắt của Dự Vương thật đúng là tốt, đẹp đến mức này, ngày sau nhất định sẽ danh chấn kinh thành.
Nhìn thấy Dự Vương, ông mới thu hồi ý nghĩ, cung cung kính kính thỉnh an.
Dự Vương nói: "Công công không cần đa lễ, Hoàng huynh có việc gì phân phó sao?"
Lý công công nói: "Nô tài đúng là phụng mệnh đến đây, nhưng lần này là vì việc chung thân đại sự của Vương gia mà đến, không phải là công việc. Hoàng thượng nói, người cũng nên suy xét chuyện hôn sự của bản thân đi thôi, hài tử của Đại Hoàng tử cùng Nhị Hoàng tử đã biết chạy rồi, người lại chậm chạp không thành hôn, trong lòng Thánh thượng thực sự không yên, nên mới lệnh lão nô đến phủ một chuyến."
Dự Vương không đoán được lại là việc này, tay cầm chén trà hơi run, nghĩ đến bộ dáng ngây thơ của tiểu cô nương, nói: "Chờ thêm một thời gian đi, không gấp được."
Lý công công than một tiếng, "Sao lại không gấp? Qua năm mới, Vương gia đã hai mươi bảy rồi. Lúc trước người ở trên chiến trường. Hoàng thượng muốn thúc giục cũng không được, hiện giờ đã hồi kinh được một thời gian, nếu người không suy xét đến việc hôn sự, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ sầu đến bạc tóc mất thôi. Lúc trước chưa nhìn trúng ai thì thôi, hiện giờ đã có người trong lòng, nào còn có thể ủy khuất chính mình như vậy?"
Đôi mắt của Dự Vương hơi mơ hồ, quét qua Lý công công một cái, "Hoàng huynh biết rồi sao?"
Lý công công cười khanh khách: "Tất nhiên là biết, bằng không cũng sẽ không nóng vội như vậy, còn ủy thác lão nô tới tặng lễ vật gặp mặt cho vị cô nương này."
Ông vừa nói xong thì vẫy vẫy tay với cung nhân phía sau. Hai tiểu thái giám đi vào, mỗi người ôm trong tay một cái rương gỗ bằng nửa người, đặt trên bàn sách.
Nghĩ đến bộ dáng quan tâm của Hoàng huynh, biểu tình của Dự Vương nhu hòa đi đôi chút.
Kỳ thật có không ít gia tộc ở kinh thành đều nhìn chằm chằm việc hôn nhân của hắn, Hoàng hậu cũng có ý muốn hắn cưới muội muội của nàng ta, nhất định là từng thổi gió bên tại Hoàng thượng vài lần rồi. Nhưng Hoàng thượng lại nói sẽ không can thiệp chuyện hôn nhân của hắn, bất luận là đối phương có thân phận gì, chỉ cần Dự Vương muốn cưới, Hoàng thượng sẽ lập tức tứ hôn.
Thái độ của Hoàng thượng như vậy, Dự Vương đương nhiên là ghi tạc trong lòng. Thấy Hoàng huynh cuối cùng vẫn là thiếu kiên nhẫn, trong mắt Dự Vương cũng ánh lên ý cười, "Thôi, lễ vật gặp mặt ta sẽ giao cho nàng ấy, ngươi về nói với Hoàng huynh tạm thời không cần sốt ruột."
Lý công công nói: "Sao có thể không sốt ruột, ý tứ của Hoàng thượng chính là, thừa dịp năm mới trực tiếp tứ hôn, song hỷ lâm môn. Vương gia nếu chưa muốn thì cũng nên có một lời giải thích, bằng không lão nô không thể báo cáo lại cho Hoàng thượng."
Dự Vương bật cười lắc đầu, thấp giọng nói: "Qua năm mới rồi nói, thứ nhất là nàng ấy còn quá nhỏ, thứ hai, tuy có người rồi, nhưng dù sao cũng phải đợi đối phương gật đầu. Bao lâu ta cũng đợi, nào để ý một hai tháng này?"
Hắn thích tiểu cô nương, tất nhiên là hy vọng nàng một đời vui vẻ. Trước kia nàng gặp phải nhiều chuyện như vậy, Dự Vương không muốn cưỡng bách nàng, hắn cũng tin tưởng, có một ngày nàng sẽ gật đầu. Nhớ tới Lương Y Đồng ngũ quan vốn lạnh nhạt của hắn cũng nhu hòa xuống.
Lý công công là lần đầu nhìn thấy hắn có biểu tình ôn nhu như thế, trong lòng không khỏi giật giật. Chỉ cảm thấy Dự Vương này thật tài, sau khi nhìn trúng người ta, không hề trực tiếp cưới vào cửa, còn để ý đến thái độ của đối phương.
Chẳng lẽ nàng không nguyện ý thì hắn có thể chịu đựng hay sao?
Nghĩ đến thân phận cùng khí độ của Dự Vương, Lý công công nhịn không được mà lắc đầu. Bất luận là hắn nhìn trúng ai, đối phương còn có thể không đồng ý sao? Chỉ sợ nếu tiểu cô nương này biết được tâm ý của Dự Vương thì sẽ bị vây hãm đến không thoát ra được. Với tâm cơ này của hắn, không chừng đã dệt một cái lưới to, chỉ đang chờ đến lúc giăng ra bắt mồi thôi.
Lý công công nghe hắn nói vậy thì cũng không nhiều lời, cười đáp: "Vậy lão nô cùng Hoàng thượng sẽ chờ tin tốt của Vương gia. Tuy người không để bụng một hai tháng, nhưng cũng nên vì Hoàng thượng suy xét một chút, người ấy đang ngày ngày chờ người thành thân đó."
Trong mặt Dự Vương vẫn mang theo ý cười, hắn sao lại không muốn sớm ngày thành thân chứ? Lúc trước vẫn luôn ẩn nhẫn là vì cảm thấy nàng còn quá nhỏ, có chút cảm giác phạm tội mà thôi. Qua năm mới, nàng liền mười lăm tuổi, là đại cô nương rồi, hắn dù muốn thân thiết với nàng hơn thì cũng không quá cầm thú.
Nghĩ đến sinh hoạt sau hôn nhân, thanh âm của hắn hơi khàn đi, "Sẽ không lâu đâu."
Sau khi Lý công công rời đi, Lương Y Đồng lại tới Trúc Du đường. Từ trước đến nay nàng rất có chừng mực, tất nhiên sẽ không hỏi thăm Lý công công tới là vì chuyện gì. Thấy trên bàn có thêm hai cái rương gỗ, Lương Y Đồng cũng chỉ liếc qua một cái liền thu hồi ánh mắt.
Dự Vương nói với nàng: "Mở ra nhìn một chút đi, đều là cho ngươi."
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, vô cùng tò mò, "Cho ta?"
Lương Y Đồng không quá tin, dù sao thì vị công công kia cũng là người bên cạnh Hoàng thượng, mà Hoàng thượng sao có thể biết đến sự tồn tại của nàng? Đoán là Hoàng thượng thưởng cho Dự Vương, hắn liền thuận tay thưởng cho nàng, trong lòng Lương Y Đồng mới ổn định lại, cười nói: "Vương gia đã cho ta rất nhiều thứ rồi, đồ Hoàng thượng cho người, ta sao có thể lấy. Ta giúp Vương gia để vào khố phòng."
Dự Vương đi tới, nhéo mũi nàng một chút, "Nói cho ngươi là cho ngươi, ta có khi nào lừa người chưa?"
Lương Y Đồng kinh ngạc mà mở to mắt, trong lòng cũng không khỏi có chút thấp thỏm. Nàng là một nữ tử nho nhỏ, đến cả Hoàng hậu nương nương còn chưa gặp qua, càng không nói đến Hoàng thượng, lúc này thực sự rất khẩn trương, "Hoàng thượng vì sao lại thưởng cho ta?"
Dự Vương thuận miệng nói ra một lý do, "Có lẽ là biết được hôm qua người bảo hộ ta, long tâm đại duyệt, nên mới thưởng."
(Long tâm đại duyệt: vui vẻ, hớn hở)
Lương Y Đồng có chút không tin, nhưng nàng lại thật sự không nghĩ ra lý do khác. Dù sao thì nàng chưa từng gặp Hoàng thượng, có lẽ thật sự là vì khen ngợi nàng bảo hộ cho Dự Vương?
Dự Vương nói: "Mở ra nhìn thử đi, có thể dùng thì để lại thư phòng, không thể dùng thì để hạ nhân mang về chỗ của ngươi."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn mà mở ra xem thử. Cái rương thứ nhất có ba hộp gỗ bên trong, kích thước không tính là nhỏ. Cái hộp đầu tiên toàn là dạ minh châu, có tầm mười hai viên. Lương Y Đồng còn chưa bao giờ nhìn thấy dạ minh châu lớn như vậy, thấy Hoàng thường mạnh tay đến thế, không dám nhìn mấy cái còn lại, "Vương gia, đồ vật quý giá như vậy, sao ta có thể lấy?"
Dự Vương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng khiếp đảm này của nàng, không khỏi có chút buồn cười, "Như thế này đã là quý giá? Dạ minh châu tuy trân quý, nhưng cũng không phải quá khó tìm. Hoàng huynh đã tặng thì sẽ không luyến tiếc, ngươi nhận lấy là được."
Mười hai viên dạ minh châu ở trong miệng hắn liền biến thành chút đồ vật không đáng bận tâm. Chẳng sợ biết được Dự Vương quyền cao chức trọng, lại được đương kim Thánh thượng trọng dụng, Lương Y Đồng vẫn có chút sợ hãi. Dù sao thì Dự Vương là Dự Vương, còn nàng là nàng, nàng chẳng qua chỉ là dân nữ, nơi nào dám nhận phần thưởng quý giá như vậy?
Thấy nàng mãi không dám mở mấy cái hộp tiếp theo ra, Dự Vương gõ đầu nàng một cái, không khỏi cười lên mấy tiếng: "Tiền đồ. Chỉ mấy thứ này cũng đã bị dọa rồi? Ngày sau nếu giao quyền quản lý Vương phủ cho người thì chẳng phải trực tiếp sợ đến chết sao?
Lương Y Đồng lại không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vương gia coi trọng nàng mới muốn giao quyền quản lý, nàng nghiêm túc nói: "Cái đó không giống, nếu thật sự để ta quản lý, ta nhất định sẽ giúp Vương gia thu xếp mọi thứ ổn thỏa. Nhưng mấy thứ quý giá như thế này mà Hoàng thượng lại trực tiếp thường cho ta, có phải có chút không ổn không?
Lương Y Đồng hiểu rõ dạ minh châu có bao nhiêu trân quý, cho dù là các Hoàng tử Công chúa cũng chưa chắc được Hoàng thượng ban thưởng nhiều như vậy đâu. Chỉ vừa nghĩ đến đã cảm thấy bất an, nàng thậm chí còn hoài nghi Hoàng thượng có phải có ý định thu mua nàng không!
Dự Vương liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nàng, không khỏi gõ đầu nàng thêm một cái, buồn cười nói: "Cứ việc nhận lấy là được, chút đồ vật này, Vương gia nhà ngươi có nhiều."
Mấy chữ "Vương gia nhà ngươi" kia làm cho Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng, nàng ngoan ngoãn mà gật đầu, "Được, vậy ta sẽ nhận."
Nàng lúc này mới tò mò mở mấy cái hộp còn lại ra. Có trân châu, ngọc bích, nghiên mực Đoan Khê, thời mực thượng hạng, còn có một bộ bút lông được điêu khắc rất tỉ mẩn, đều là những báu vật quý giá trong thiên hạ.
Lương Y Đồng líu lưỡi không thôi, đồ vật quý giá như vậy, cho dù là thưởng cho Dự Vương phi cũng có chút phô trương, một nha hoàn nho nhỏ như nàng lại có thể nhận được nhiều thứ như vậy, nàng thực sự cảm thấy có chút không chân thật.
Cho dù không chân thật, mấy thứ này cũng đã thuộc về nàng. Lương Y Đồng đem mấy thứ có thể dùng trong thư phòng ra bày biện, mấy cái còn lại thì nhờ hạ nhân mang về Thanh U đường.
Trong khoảng thời gian này, nàng thường xuyên nhận được đồ từ chỗ Dự Vương, Ngọc Cầm đã sớm nhìn quen. Thấy lại có người mang đồ tới, chỉ cho rằng là Vương gia đưa.
Lương Y Đồng lấy ra hai viên dạ minh châu để chiếu sáng, mấy thứ khác thì đều cất đi. Ngọc Cầm chưa bao giờ nhìn thấy dạ minh châu, tò mò mà sờ mó hồi lâu.
***
Buổi tối cùng ngày, Hoàng hậu liền nghe nói chuyện Lý công công đến Dự Vương phủ. Nàng ta hỏi thăm một chút thì biết được Lý công công tới đó là vì muốn thúc giục chuyện hôn nhân của Dự Vương.
Hoàng hậu vẫn luôn có ý muốn Dự Vương cưới muội muội của mình, chỉ là không tiện nói thẳng với Hoàng thượng mà thôi. Thấy Hoàng thượng luôn muốn tìm một người tâm đầu ý hợp cho Dự Vương, nàng ta liền sinh ra tâm tư giật dây cho muội muội, chẳng qua là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Nàng ta nguyên bản là muốn chờ đến cung yến, tìm cơ hội để muội muội gặp Dự Vương một lần. Lúc này biết Hoàng thượng đang thúc giục chuyện hôn nhân của hắn, nàng ta không khỏi nghĩ nhiều, chẳng lẽ Dự Vương có người trong lòng rồi?
Hoàng hậu phải người đi hỏi thăm một chút, không hỏi thì thôi, sau khi nghe ngóng, lại phát hiện ở Dự Vương phủ xuất hiện một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, đã ở bên cạnh Dự Vương mấy tháng.
Bình thường rất được Dự Vương sủng ái, ngay cả khi xử lý công vụ, hắn cũng để nàng ngồi trong thư phòng.
Không chỉ có Hoàng hậu, Thục phi cùng Hiền phi đều biết được tin tức, cả đám đều trở nên mất kiên nhẫn. Đặc biệt là Hiền phi, nàng ta từ trước đến nay tính tình nôn nóng, lúc này đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Hiền phi là mẫu phi của Đại Hoàng tử, vẫn luôn có tâm tư mượn lực của Dự Vương, trong nhà lại vừa lúc có cô nương có thể gả cho Dự Vương, lúc này ít nhiều cũng cảm thấy Lương Y Đồng có chút chướng mắt.
Nàng ta tính tình tuy nóng nảy, nhưng cũng không phải không có đầu óc, vẫn chưa hành sự lỗ mãng, chỉ cho người đi cẩn thận hỏi thăm về thân phận của Lương Y Đồng.
Lúc này, Lương Y Đồng chỉ nghĩ đến chuyện chuẩn bị cho năm mới.
Sau khi Tết ông Công ông Táo qua đi, cách năm mới càng lúc càng gần, trong phủ cũng trở nên náo nhiệt, có chọn mua đồ tết, có may đồ mới cho hạ nhân, toàn bộ Dự Vương phủ đều đắm chìm trong hỷ khí.
Tâm tình của Lương Y Đồng cũng vô cùng tốt. Đây là năm mới đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, cũng là lần đầu tiên đón năm mới cùng Dự Vương, nàng tất nhiên là vô cùng coi trọng. Nàng may cho Dự Vương một bộ y phục mới, nghĩ nghĩ, cũng tự làm cho mình một bộ. Vì vui mừng, nàng làm cho Dự Vương một bộ y phục đỏ tía, cũng may cho bản thân màu y hệt.
Sau khi may xong thì nàng mặc thử một chút. Lúc trước nàng chưa bao giờ mặc y phục màu đỏ tía, nguyên bản còn sợ sẽ trông rất kỳ quái, ai ngờ khi mặc vào thì thấy cũng không tệ. Lương Y Đồng không khỏi vui vẻ, tưởng tượng đến giao thừa, có thể cùng Vương gia mặc y phục cùng màu, trong lòng có chút nhảy nhót.
Tâm tình vui vẻ của Lương Y Đồng vẫn luôn duy trì đến ngày hai mươi tám.
Buổi sáng Dự Vương có việc vào cung, Tam Công chúa lại mang theo cung nữ tới Dự Vương phủ. Nhìn thấy thị vệ, Tam Công Chúa từ từ nói: "Bồn Công chúa vừa lúc đi ngang qua chỗ của Hoàng thúc mới muốn vào thỉnh an, ai ngờ Hoàng thúc lại không ở trong phủ. Bổn Công chúa tới cũng đã tới rồi, liền vào trong ngồi một chút vậy."
Vị Tam Công chúa này ngày thường rất được Thái hậu sủng ái, tuy hành sự có chút kiêu căng, nhưng chung quy vẫn là Công chúa, quản gia cùng thị vệ nào dám cản, cười cười mời nàng ta vào.
Lúc này, Lương Y Đồng đang ở Trúc Du đường vẽ tranh, nghe được động tĩnh thì đi ra nhìn thử.
Tam Công chúa năm nay mới mười lăm tuổi, đúng thời kỳ thanh xuân, nàng ta mặc y phục hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích quý giá, từ đầu đến chân đều lộ ra khi chất xinh đẹp quý phái.
Vừa nhìn thấy, Lương Y Đồng liền hiểu thân phận của nàng ta nhất định không đơn giản. Quả nhiên, cung nữ bên người Tam Công chúa trực tiếp quát lớn, "Điêu nô lớn mật, thấy Tam Công chúa còn không mau hành lễ?"
Lương Y Đồng vậy mới biết thân phận của nàng ta, vội vàng hành lễ, "Dân nữ Lương Y Đồng, bái kiến Tam Công chúa."
Tam Công chúa vốn là vì nàng mà đến, thấy nàng ngũ quan thanh lệ, khí chất xuất chúng, liền hiểu nàng dùng khuôn mặt kia để câu dẫn Lục Hoàng thúc.
Trong lòng nàng ta vô cùng khinh thường, trên mặt lại vẫn tươi cười, "Đã sớm nghe nói bên cạnh Lục Hoàng thúc có một mỹ nhân rất được sủng ái, hôm nay mới gặp được, quả thật là vô cùng xinh đẹp."
Thấy nàng ta híp mắt, bộ dáng không có gì tốt đẹp, trong lòng Lương Y Đồng không khỏi bồn chồn. Nàng cung kính trả lời: "Dân nữ bất quá là may mắn được Vương gia thương tiếc, hai chữ sủng ái thực sự không dám nhận. Công chúa mới là chân chính xinh đẹp, khó trách người bên ngoài đều khen người chung linh dục tú, hôm nay quả nhiên được lĩnh giáo."
Thấy nàng không chỉ có quy củ, miệng còn rất ngọt, Tam Công chúa cười một tiếng, "Cũng rất thông minh."
Tam Công chúa lại nói: "Bổn Công chúa là lần đầu tới chỗ này của Hoàng thúc, chưa từng thăm thú thử, ngươi đi cùng bốn Công chúa một chút đi."
Nàng ta là Công chúa, hiện giờ đã lên tiếng, Lương Y Đồng sao có thể từ chối, liền cung kính mà đáp ứng. Tam Công chúa bước đi trước, Lương Y Đồng không nhanh không chậm mà theo sau.
Tam công chúa đi đến bên hồ thì dừng lại.
/140
|