Biên tập: B3
Chi Chi nghe nói vậy thì sợ không chịu nổi, dù Công Chúa có muốn thả nàng xuống thì nàng cũng nhất định ôm chặt lấy Công Chúa không chịu buông.
Nam nhân đứng cách đó không xa thấy vậy thì mấp máy miệng nói một câu, Công Chúa gật đầu, nam nhân kia liền thoắt một cái biến mất.
Được rồi, đùa nàng thôi. Công Chúa thấy Chi Chi hoảng sợ thì ôn tồn dỗ dành.
Chi Chi cứng người, nghiêng đầu nhìn thử, phát hiện căn bản không có cái gì thì giận đến mức trợn mắt nhìn Công Chúa.
Công Chúa bị nàng trừng thì khoé miệng nhếch lên: Ta sai rồi, ta không nên lừa nàng.
Thiếp muốn xuống. Chi Chi không muốn bị bế nữa.
Công Chúa nghe theo, đặt Chi Chi xuống đất.
Lúc này hắn một mực nghiêm túc đi theo phía sau, không nói có rắn nữa.
Chi Chi leo lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một tảng đá rất lớn, tảng đá kia hàng năm bị gió táp mưa sa, trở nên trơn bóng nhẵn nhụi.
Mỗi lần lên đây Chi Chi đều phải ngồi trên đó.
Nàng đang muốn ngồi xuống vì leo lên đến đây, chân đã có chút mỏi rồi.
Nhưng nàng còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị Công Chúa cản lại.
Tảng đá này lạnh lắm. Hắn thấp giọng nói.
Chi Chi nhận thấy dạo gần đây cách nói chuyện của Công Chúa không giống với hồi trước, trước đây giọng điệu của hắn luôn mang theo ý ra lệnh, còn dạo này thì lại có mấy phần như thỉnh cầu nàng.
Chi Chi liếc nhìn tảng đá: Nhưng thiếp tê chân.
Công Chúa không hề chần chừ, hắn ngay lập tức tự mình ngồi xuống tảng đá, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Chi Chi.
Đôi mắt màu trà kia phản chiếu dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn có chút giống với ngọc lưu ly mà phiên bang đem tới.
Nàng ngồi lên đùi ta có được không?
Chi Chi quay mặt đi: Không được.
Vì sao không được? Công Chúa hỏi.
Sẽ có người nhìn thấy. Chi Chi cảm thấy lời này của nàng có chút kỳ lạ, thế nên vừa nói xong liền có chút hối hận.
Công Chúa cười khẽ một tiếng, đưa tay ra vòng lấy eo Chi Chi, kéo nàng ngồi lên đùi mình: Sẽ không có ai nhìn thấy đâu. Hắn cúi xuống nói bên tai Chi Chi.
Hắn nói xong lại cầm tay Chi Chi, khẽ nắn bóp đùa nghịch.
Chi Chi rút tay về, Công Chúa khẽ cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn trầm thấp, khi cười luôn mang theo vẻ ái muội.
Gió trên đỉnh núi rất lớn, Chi Chi bị gió thổi qua thì có chút lạnh, Công Chúa bèn kéo nàng ôm vào trong lồng ngực, lấy áo choàng bọc kín người Chi Chi.
Áo choàng này được làm từ lông cáo, viền mũ là lông tơ trắng muốt, bên dưới vành mũ là khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da mịn như phấn, nhất là nốt ruồi son trên mi tâm kia, quả thực là hoạt sắc sinh hương.
Công Chúa rũ mắt nhìn Chi Chi, đưa tay ra sờ mặt nàng: Có lạnh hay không?
Chi Chi rụt người lại, nằm trong ngực Công Chúa gật đầu.
Vậy thì trở về thôi.
Chi Chi nghe nói thế lại cảm thấy mình phải vất vả lắm mới leo lên được đến đây, mới đó đã trở về thì thật đáng tiếc.
Vẻ do dự trong mắt nàng bị Công Chúa nhìn thấy, Công Chúa nói: Thế thì ngồi thêm một lát nữa.
Mặc dù nói là ngồi một lát, nhưng Chi Chi vẫn ngồi ở trong ngực Công Chúa.
Người mà Công Chúa đang ôm trong ngực vô cùng mềm mại, ôm chặt một chút hắn sợ bóp đau nàng, thả lỏng thì lại sợ đối phương mềm như vậy sẽ trượt ra khỏi ngực hắn.
Hắn nâng mắt nhìn ra phía xa, bọn họ đi lên sau giờ ngọ (sau 1h chiều), lúc này mặt trời đang xuống núi, quang cảnh xung quanh đều bị nhuộm thành một màu cam rực rỡ.
Đỉnh núi đối diện có sương trắng bao phủ, dưới chân núi là rặng cây um tùm, một mảnh xanh mướt kia rơi hết vào trong đáy mắt của hắn.
***
Công Chúa bế Chi Chi xuống núi, khi sắp đến chùa Tuệ Khê thì đặt Chi Chi xuống, tránh cho người khác nhìn thấy lại ảnh hưởng không tốt.
Chi Chi vừa trở về liền đi tắm vì người nàng chảy một chút mồ hôi.
Lúc nàng tắm, Công Chúa ra khỏi chùa Tuệ Khê bằng cửa sau.
Không có Chi Chi, hắn rất nhanh đã leo lên đến đỉnh núi.
***
Một nam nhân đang ngồi trên tảng đá mà Công Chúa và Chi Chi vừa ngồi ban nãy, hắn đưa lưng về phía này, khi nghe được tiếng động liền quay người lại.
Nam nhân đó nhìn Công Chúa, rồi chắp tay chào.
Thảo dân Diêu Dục tham kiến Công Chúa điện hạ. Hắn hơi ngừng lại: Có lẽ nên gọi là Tứ hoàng tử.
Công Chúa mím môi, ánh mắt lạnh nhạt: Không biết Diêu công tử có chuyện gì?
Diêu Dục đứng dậy, mùa đông mà hắn vẫn còn cầm theo một cây quạt giấy.
Hắn vỗ cây quạt vào lòng bàn tay: Thảo dân tới gặp điện hạ tất nhiên là vì chuyện hợp tác. Dẫu sao thì thảo dân cũng đã góp một phần sức lực giúp Công Chúa hạ bệ Thái Tử. Khi nào Thái Tử muốn tạo phản, quân đội của Thái Tử nằm ở những đâu, thảo dân đều đã viết rõ ràng trong thư gửi điện hạ.
Hắn khẽ nhếch môi: Thêm cả việc suốt một đường thảo dân đều lưu lại ký hiệu cho điện hạ, giúp điện hạ có thể tìm được Chi Chi cô nương.
Đột nhiên Diêu Dục nhắc tới Chi Chi, Công Chúa nghe vậy thì hơi híp mắt lại, ánh mắt hiện rõ vẻ không vui.
Là ngươi bắt Chi Chi?
Diêu Dục gật đầu.
Ngay lập tức trong mắt Công Chúa lộ ra sát khí.
Nhưng Diêu Dục hoàn toàn không sợ hãi, hắn nhìn Công Chúa: Điện hạ, nếu như không phải là thảo dân bắt cóc Chi Chi cô nương, sợ là Chi Chi cô nương đã sớm không còn trên đời. Bội Lan cô nương ở bên người Công Chúa thật là một nhân vật độc ác.
Hắn cố ý mai phục ở bên người Thái Tử, không nghĩ tới sau khi Thái Tử tàn phế lại tuyển thêm được một vị gọi là Hương Hàn mỹ nhân.
Vị Hương Hàn mỹ nhân kia nắm rõ phủ Công Chúa như trong lòng bàn tay, thậm chí còn nói ra chuyện nữ nhân mà Công Chúa để ý nhất chính là Phò Mã Ngũ di nương.
Nàng ta đề nghị Thái Tử bắt cóc Chi Chi, đưa Chi Chi tới phương Nam, dùng kế điệu hổ ly sơn kéo Công Chúa ra khỏi kinh thành, sau đó giết chết Chi Chi.
Thứ nhất, có thể mượn kế này để làm tan rã thế lực của Công Chúa trong kinh thành.
Thứ hai, có thể đập vỡ kiêu ngạo của Công Chúa.
Diêu Dục điều tra một phen, phát hiện vị gọi là Hương Hàn mỹ nhân kia hoá ra chính là cung nữ Bội Lan bên người Công Chúa.
Khi hắn bắt cóc Chi Chi, bên cạnh luôn luôn có người giám thị.
Vị lão bá kia mặc dù nhìn qua giống nô bộc bình thường, nhưng lại là người có luyện võ, thậm chí võ công còn cao hơn cả hắn.
Hắn được chọn đi bắt cóc Chi Chi chính là bởi Thái Tử cho rằng Chi Chi và hắn đã từng có một đoạn tình cảm rối rắm, thế nên hắn mới cố ý nói ra những lời làm nhục Chi Chi để tỏ vẻ hận thù.
***
Diêu Dục là một người trọng sinh.
Đời trước hắn bị Thái Tử chú ý tới, Thái Tử muốn lôi kéo hắn vào dưới trướng của mình, nhưng Diêu Dục không muốn bước chân vào chốn quan trường, lại càng không muốn trở thành vật hy sinh cho hoàng quyền.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị Thái Tử hãm hại.
Hắn có một huynh đệ tốt làm ở sở công vụ chuyên về cưới gả.
Trước đó Diêu Dục tới thăm viếng, bất ngờ thấy huynh đệ tốt của hắn đang giải quyết vài bức hoạ.
Đây là cái gì vậy?
Huynh đệ tốt của hắn than ngắn thở dài: Gần đây cấp trên muốn tới kiểm tra, ta đang muốn dọn dẹp mấy bức hoạ ở nơi này, những người nào đã có hôn phối ta sẽ dọn ra một góc.
Diêu Dục nổi hứng: Để ta giúp huynh.
Hắn tuỳ ý cầm lấy một bức hoạ trên đất, vừa mở ra liền ngây ngẩn.
Huynh đệ tốt của hắn thấy hắn mãi không cử động thì nghiêng đầu ra nhìn, vừa thấy rõ người trong tranh liền chép miệng: Vị này tốt số, được gả vào phủ Công Chúa làm tiểu thiếp của Phò Mã.
Diêu Dục nhìn xuống góc, quả nhiên bên dưới góc phải của bức hoạ có viết hôn phối.
Hắn giấu đi vẻ kinh ngạc trong đáy mắt: Sao lại nói nàng tốt số? Làm thiếp mà cũng được coi là tốt ư?
Huynh đệ tốt gật gù cười một tiếng: Cô nương này gia cảnh bần hàn, không biết chữ, có thể bước chân vào quý tộc nhà cao cửa rộng, đó không phải là cá chép vượt Long Môn, chim sẻ bay lên ngọn cây thành Phượng Hoàng sao?
Diêu Dục bật cười, cuộn bức hoạ lại, không tiếp tục nói đến đề tài này nữa.
***
Vậy nhưng Diêu Dục không ngờ rằng, Thái Tử lại có thể thần thông quảng đại tới mức đó, ngay cả huynh đệ tốt nhất của hắn cũng mua chuộc được.
Mấy ngày sau, huynh đệ tốt mời hắn tới uống rượu, nói rằng muốn cảm tạ vì lần trước hắn đã giúp phân loại bức hoạ.
Diêu Dục không hề nghi ngờ, đi tới nơi đã hẹn.
Nào ngờ sau khi uống rượu cùng với huynh đệ tốt của mình, hắn lại say khướt đến mức ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại thì chính là đang ở trên giường của cô nương trong bức hoạ đó.
Gian díu với tiểu thiếp của Phò Mã, tội danh này quả thực không nhỏ.
Đội nón xanh cho người trong Hoàng thất, huống chi còn ồn ào đến mức toàn bộ kinh thành đều biết.
Lời đồn càng truyền càng xa, càng truyền càng sai lệch, đến nỗi sau này ai trong kinh thành cũng biết chuyện công tử của Diêu gia tư thông với tiểu thiếp của Phò Mã, lúc đang mây mưa thì bị bắt được.
Người đầu tiên bị những lời đồn đãi nhảm nhí này hạ gục chính là mẫu thân của hắn.
Tuy Diêu phu nhân không tin vào những lời đồn đãi kia, nhưng dẫu sao nhi tử cũng thật sự bị người trong phủ Công Chúa trói gô lại rồi dẫn về nhà.
Bà liền không sao ngóc đầu lên nổi, bao nhiêu uất nghẹn tích tụ vào trong lòng, bệnh không dậy được, cuối cùng cứ thế mà qua đời.
***
Sống lại một đời, Diêu Dục ôm trong lòng nỗi hận, có oán báo oán, có thù báo thù.
Chẳng qua hắn trọng sinh quá muộn, cô nương trong bức hoạ đó đã sớm bị gả vào phủ Công Chúa.
Đời trước hắn biết chuyện cô nương kia vì dính vào bẫy rập của Thái Tử mà bị đánh đến chết, trong lòng liền có chút áy náy.
Hắn vừa giả vờ quy thuận vào dưới trướng của Thái Tử, đồng thời cũng giả vờ như có ý định nhòm ngó tới tiểu thiếp của Phò Mã, quả nhiên Thái Tử liền đem chuyện bắt cóc giao cho hắn.
Thậm chí Thái Tử còn vỗ tay cười to: Chơi đùa những phụ nhân đã lập gia đình quả thực là vô cùng thoải mái, ngươi nhớ phải thử xem, nha đầu này bội tình bạc nghĩa với ngươi, nhất định ngươi không được mềm lòng.
Đương nhiên rồi. Diêu Dục giấu đi nỗi chán ghét trong đáy mắt.
***
Công Chúa rũ mắt: Cho nên? Mục đích chuyến đi này của ngươi?
Diêu Dục mím môi cười một tiếng: Điều thảo dân muốn, chỉ có điện hạ làm được. Giọng hắn vừa nhanh lại vừa nhẹ: Thảo dân muốn mạng của Thái Tử.
Hiện tại hắn đang ở trong thiên lao.
Điều này vẫn chưa đủ.
Diêu Dục nói sâu xa: Một ngày Thái Tử còn chưa chết, điện hạ cũng chưa thể yên tâm, không phải sao? Thảo dân to gan hỏi một câu, điện hạ định nghỉ ngơi dưỡng sức đến tận bao giờ?
Nghe được lời này, rốt cuộc Công Chúa cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Diêu Dục, vẻ mặt hắn lạnh nhạt: Diêu công tử biết cũng thật nhiều.
Diêu Dục phe phẩy cây quạt trong tay, chỉ thấy cây quạt trắng như tuyết kia vẽ thành một chữ ——
Biết.
Xem bói một chút thôi.
Đôi môi đỏ mọng của Công Chúa hơi nhếch lên: Nhưng Bổn cung lại không thích bị người khác uy hiếp, mà nếu như ngươi còn tiếp tục lại gần Chi Chi, sợ là quý nữ trong kinh thành sẽ phải thương tâm vì Diêu công tử qua đời rồi.
Hắn nói xong thì xoay người rời đi.
Diêu Dục đứng tại chỗ, lẳng lặng nở nụ cười.
***
Chi Chi tắm xong thì không thấy Công Chúa đâu.
Nàng hỏi thử ba nha hoàn, cả ba nha hoàn đều nói không biết.
Chẳng lẽ là hồi kinh rồi?
Chi Chi quay về phòng, y phục hôm nay Thải Linh mang đến có hơi nhỏ một chút, hình như nàng lại cao lên thì phải.
Chi Chi vào phòng liền muốn thay bộ y phục khác.
Thải Linh và Linh Tiên đi làm cơm, nàng bèn tự mình thay y phục.
Nàng tháo đai lưng ngang hông, cởi áo ngoài ra treo lên bình phong, sau đó bắt đầu chuyển qua cởi đồ lót, khi cởi đến chỉ còn lại một cái yếm, Chi Chi bỗng dừng lại.
Sao nàng cứ cảm thấy như có người đang nhìn trộm nàng nhỉ?
Chi Chi quay đầu lại, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt màu trà.
Chi Chi sợ đến nỗi vội vàng đưa hai tay lên ôm ngực.
Công Chúa chớp chớp mắt, rồi cũng đưa tay lên bịt mắt lại: Ta không nhìn thấy gì hết.
Chẳng qua trong giọng nói còn chứa ý cười.
Hết chương 63.
Chi Chi nghe nói vậy thì sợ không chịu nổi, dù Công Chúa có muốn thả nàng xuống thì nàng cũng nhất định ôm chặt lấy Công Chúa không chịu buông.
Nam nhân đứng cách đó không xa thấy vậy thì mấp máy miệng nói một câu, Công Chúa gật đầu, nam nhân kia liền thoắt một cái biến mất.
Được rồi, đùa nàng thôi. Công Chúa thấy Chi Chi hoảng sợ thì ôn tồn dỗ dành.
Chi Chi cứng người, nghiêng đầu nhìn thử, phát hiện căn bản không có cái gì thì giận đến mức trợn mắt nhìn Công Chúa.
Công Chúa bị nàng trừng thì khoé miệng nhếch lên: Ta sai rồi, ta không nên lừa nàng.
Thiếp muốn xuống. Chi Chi không muốn bị bế nữa.
Công Chúa nghe theo, đặt Chi Chi xuống đất.
Lúc này hắn một mực nghiêm túc đi theo phía sau, không nói có rắn nữa.
Chi Chi leo lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một tảng đá rất lớn, tảng đá kia hàng năm bị gió táp mưa sa, trở nên trơn bóng nhẵn nhụi.
Mỗi lần lên đây Chi Chi đều phải ngồi trên đó.
Nàng đang muốn ngồi xuống vì leo lên đến đây, chân đã có chút mỏi rồi.
Nhưng nàng còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị Công Chúa cản lại.
Tảng đá này lạnh lắm. Hắn thấp giọng nói.
Chi Chi nhận thấy dạo gần đây cách nói chuyện của Công Chúa không giống với hồi trước, trước đây giọng điệu của hắn luôn mang theo ý ra lệnh, còn dạo này thì lại có mấy phần như thỉnh cầu nàng.
Chi Chi liếc nhìn tảng đá: Nhưng thiếp tê chân.
Công Chúa không hề chần chừ, hắn ngay lập tức tự mình ngồi xuống tảng đá, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Chi Chi.
Đôi mắt màu trà kia phản chiếu dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn có chút giống với ngọc lưu ly mà phiên bang đem tới.
Nàng ngồi lên đùi ta có được không?
Chi Chi quay mặt đi: Không được.
Vì sao không được? Công Chúa hỏi.
Sẽ có người nhìn thấy. Chi Chi cảm thấy lời này của nàng có chút kỳ lạ, thế nên vừa nói xong liền có chút hối hận.
Công Chúa cười khẽ một tiếng, đưa tay ra vòng lấy eo Chi Chi, kéo nàng ngồi lên đùi mình: Sẽ không có ai nhìn thấy đâu. Hắn cúi xuống nói bên tai Chi Chi.
Hắn nói xong lại cầm tay Chi Chi, khẽ nắn bóp đùa nghịch.
Chi Chi rút tay về, Công Chúa khẽ cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn trầm thấp, khi cười luôn mang theo vẻ ái muội.
Gió trên đỉnh núi rất lớn, Chi Chi bị gió thổi qua thì có chút lạnh, Công Chúa bèn kéo nàng ôm vào trong lồng ngực, lấy áo choàng bọc kín người Chi Chi.
Áo choàng này được làm từ lông cáo, viền mũ là lông tơ trắng muốt, bên dưới vành mũ là khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da mịn như phấn, nhất là nốt ruồi son trên mi tâm kia, quả thực là hoạt sắc sinh hương.
Công Chúa rũ mắt nhìn Chi Chi, đưa tay ra sờ mặt nàng: Có lạnh hay không?
Chi Chi rụt người lại, nằm trong ngực Công Chúa gật đầu.
Vậy thì trở về thôi.
Chi Chi nghe nói thế lại cảm thấy mình phải vất vả lắm mới leo lên được đến đây, mới đó đã trở về thì thật đáng tiếc.
Vẻ do dự trong mắt nàng bị Công Chúa nhìn thấy, Công Chúa nói: Thế thì ngồi thêm một lát nữa.
Mặc dù nói là ngồi một lát, nhưng Chi Chi vẫn ngồi ở trong ngực Công Chúa.
Người mà Công Chúa đang ôm trong ngực vô cùng mềm mại, ôm chặt một chút hắn sợ bóp đau nàng, thả lỏng thì lại sợ đối phương mềm như vậy sẽ trượt ra khỏi ngực hắn.
Hắn nâng mắt nhìn ra phía xa, bọn họ đi lên sau giờ ngọ (sau 1h chiều), lúc này mặt trời đang xuống núi, quang cảnh xung quanh đều bị nhuộm thành một màu cam rực rỡ.
Đỉnh núi đối diện có sương trắng bao phủ, dưới chân núi là rặng cây um tùm, một mảnh xanh mướt kia rơi hết vào trong đáy mắt của hắn.
***
Công Chúa bế Chi Chi xuống núi, khi sắp đến chùa Tuệ Khê thì đặt Chi Chi xuống, tránh cho người khác nhìn thấy lại ảnh hưởng không tốt.
Chi Chi vừa trở về liền đi tắm vì người nàng chảy một chút mồ hôi.
Lúc nàng tắm, Công Chúa ra khỏi chùa Tuệ Khê bằng cửa sau.
Không có Chi Chi, hắn rất nhanh đã leo lên đến đỉnh núi.
***
Một nam nhân đang ngồi trên tảng đá mà Công Chúa và Chi Chi vừa ngồi ban nãy, hắn đưa lưng về phía này, khi nghe được tiếng động liền quay người lại.
Nam nhân đó nhìn Công Chúa, rồi chắp tay chào.
Thảo dân Diêu Dục tham kiến Công Chúa điện hạ. Hắn hơi ngừng lại: Có lẽ nên gọi là Tứ hoàng tử.
Công Chúa mím môi, ánh mắt lạnh nhạt: Không biết Diêu công tử có chuyện gì?
Diêu Dục đứng dậy, mùa đông mà hắn vẫn còn cầm theo một cây quạt giấy.
Hắn vỗ cây quạt vào lòng bàn tay: Thảo dân tới gặp điện hạ tất nhiên là vì chuyện hợp tác. Dẫu sao thì thảo dân cũng đã góp một phần sức lực giúp Công Chúa hạ bệ Thái Tử. Khi nào Thái Tử muốn tạo phản, quân đội của Thái Tử nằm ở những đâu, thảo dân đều đã viết rõ ràng trong thư gửi điện hạ.
Hắn khẽ nhếch môi: Thêm cả việc suốt một đường thảo dân đều lưu lại ký hiệu cho điện hạ, giúp điện hạ có thể tìm được Chi Chi cô nương.
Đột nhiên Diêu Dục nhắc tới Chi Chi, Công Chúa nghe vậy thì hơi híp mắt lại, ánh mắt hiện rõ vẻ không vui.
Là ngươi bắt Chi Chi?
Diêu Dục gật đầu.
Ngay lập tức trong mắt Công Chúa lộ ra sát khí.
Nhưng Diêu Dục hoàn toàn không sợ hãi, hắn nhìn Công Chúa: Điện hạ, nếu như không phải là thảo dân bắt cóc Chi Chi cô nương, sợ là Chi Chi cô nương đã sớm không còn trên đời. Bội Lan cô nương ở bên người Công Chúa thật là một nhân vật độc ác.
Hắn cố ý mai phục ở bên người Thái Tử, không nghĩ tới sau khi Thái Tử tàn phế lại tuyển thêm được một vị gọi là Hương Hàn mỹ nhân.
Vị Hương Hàn mỹ nhân kia nắm rõ phủ Công Chúa như trong lòng bàn tay, thậm chí còn nói ra chuyện nữ nhân mà Công Chúa để ý nhất chính là Phò Mã Ngũ di nương.
Nàng ta đề nghị Thái Tử bắt cóc Chi Chi, đưa Chi Chi tới phương Nam, dùng kế điệu hổ ly sơn kéo Công Chúa ra khỏi kinh thành, sau đó giết chết Chi Chi.
Thứ nhất, có thể mượn kế này để làm tan rã thế lực của Công Chúa trong kinh thành.
Thứ hai, có thể đập vỡ kiêu ngạo của Công Chúa.
Diêu Dục điều tra một phen, phát hiện vị gọi là Hương Hàn mỹ nhân kia hoá ra chính là cung nữ Bội Lan bên người Công Chúa.
Khi hắn bắt cóc Chi Chi, bên cạnh luôn luôn có người giám thị.
Vị lão bá kia mặc dù nhìn qua giống nô bộc bình thường, nhưng lại là người có luyện võ, thậm chí võ công còn cao hơn cả hắn.
Hắn được chọn đi bắt cóc Chi Chi chính là bởi Thái Tử cho rằng Chi Chi và hắn đã từng có một đoạn tình cảm rối rắm, thế nên hắn mới cố ý nói ra những lời làm nhục Chi Chi để tỏ vẻ hận thù.
***
Diêu Dục là một người trọng sinh.
Đời trước hắn bị Thái Tử chú ý tới, Thái Tử muốn lôi kéo hắn vào dưới trướng của mình, nhưng Diêu Dục không muốn bước chân vào chốn quan trường, lại càng không muốn trở thành vật hy sinh cho hoàng quyền.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị Thái Tử hãm hại.
Hắn có một huynh đệ tốt làm ở sở công vụ chuyên về cưới gả.
Trước đó Diêu Dục tới thăm viếng, bất ngờ thấy huynh đệ tốt của hắn đang giải quyết vài bức hoạ.
Đây là cái gì vậy?
Huynh đệ tốt của hắn than ngắn thở dài: Gần đây cấp trên muốn tới kiểm tra, ta đang muốn dọn dẹp mấy bức hoạ ở nơi này, những người nào đã có hôn phối ta sẽ dọn ra một góc.
Diêu Dục nổi hứng: Để ta giúp huynh.
Hắn tuỳ ý cầm lấy một bức hoạ trên đất, vừa mở ra liền ngây ngẩn.
Huynh đệ tốt của hắn thấy hắn mãi không cử động thì nghiêng đầu ra nhìn, vừa thấy rõ người trong tranh liền chép miệng: Vị này tốt số, được gả vào phủ Công Chúa làm tiểu thiếp của Phò Mã.
Diêu Dục nhìn xuống góc, quả nhiên bên dưới góc phải của bức hoạ có viết hôn phối.
Hắn giấu đi vẻ kinh ngạc trong đáy mắt: Sao lại nói nàng tốt số? Làm thiếp mà cũng được coi là tốt ư?
Huynh đệ tốt gật gù cười một tiếng: Cô nương này gia cảnh bần hàn, không biết chữ, có thể bước chân vào quý tộc nhà cao cửa rộng, đó không phải là cá chép vượt Long Môn, chim sẻ bay lên ngọn cây thành Phượng Hoàng sao?
Diêu Dục bật cười, cuộn bức hoạ lại, không tiếp tục nói đến đề tài này nữa.
***
Vậy nhưng Diêu Dục không ngờ rằng, Thái Tử lại có thể thần thông quảng đại tới mức đó, ngay cả huynh đệ tốt nhất của hắn cũng mua chuộc được.
Mấy ngày sau, huynh đệ tốt mời hắn tới uống rượu, nói rằng muốn cảm tạ vì lần trước hắn đã giúp phân loại bức hoạ.
Diêu Dục không hề nghi ngờ, đi tới nơi đã hẹn.
Nào ngờ sau khi uống rượu cùng với huynh đệ tốt của mình, hắn lại say khướt đến mức ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại thì chính là đang ở trên giường của cô nương trong bức hoạ đó.
Gian díu với tiểu thiếp của Phò Mã, tội danh này quả thực không nhỏ.
Đội nón xanh cho người trong Hoàng thất, huống chi còn ồn ào đến mức toàn bộ kinh thành đều biết.
Lời đồn càng truyền càng xa, càng truyền càng sai lệch, đến nỗi sau này ai trong kinh thành cũng biết chuyện công tử của Diêu gia tư thông với tiểu thiếp của Phò Mã, lúc đang mây mưa thì bị bắt được.
Người đầu tiên bị những lời đồn đãi nhảm nhí này hạ gục chính là mẫu thân của hắn.
Tuy Diêu phu nhân không tin vào những lời đồn đãi kia, nhưng dẫu sao nhi tử cũng thật sự bị người trong phủ Công Chúa trói gô lại rồi dẫn về nhà.
Bà liền không sao ngóc đầu lên nổi, bao nhiêu uất nghẹn tích tụ vào trong lòng, bệnh không dậy được, cuối cùng cứ thế mà qua đời.
***
Sống lại một đời, Diêu Dục ôm trong lòng nỗi hận, có oán báo oán, có thù báo thù.
Chẳng qua hắn trọng sinh quá muộn, cô nương trong bức hoạ đó đã sớm bị gả vào phủ Công Chúa.
Đời trước hắn biết chuyện cô nương kia vì dính vào bẫy rập của Thái Tử mà bị đánh đến chết, trong lòng liền có chút áy náy.
Hắn vừa giả vờ quy thuận vào dưới trướng của Thái Tử, đồng thời cũng giả vờ như có ý định nhòm ngó tới tiểu thiếp của Phò Mã, quả nhiên Thái Tử liền đem chuyện bắt cóc giao cho hắn.
Thậm chí Thái Tử còn vỗ tay cười to: Chơi đùa những phụ nhân đã lập gia đình quả thực là vô cùng thoải mái, ngươi nhớ phải thử xem, nha đầu này bội tình bạc nghĩa với ngươi, nhất định ngươi không được mềm lòng.
Đương nhiên rồi. Diêu Dục giấu đi nỗi chán ghét trong đáy mắt.
***
Công Chúa rũ mắt: Cho nên? Mục đích chuyến đi này của ngươi?
Diêu Dục mím môi cười một tiếng: Điều thảo dân muốn, chỉ có điện hạ làm được. Giọng hắn vừa nhanh lại vừa nhẹ: Thảo dân muốn mạng của Thái Tử.
Hiện tại hắn đang ở trong thiên lao.
Điều này vẫn chưa đủ.
Diêu Dục nói sâu xa: Một ngày Thái Tử còn chưa chết, điện hạ cũng chưa thể yên tâm, không phải sao? Thảo dân to gan hỏi một câu, điện hạ định nghỉ ngơi dưỡng sức đến tận bao giờ?
Nghe được lời này, rốt cuộc Công Chúa cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Diêu Dục, vẻ mặt hắn lạnh nhạt: Diêu công tử biết cũng thật nhiều.
Diêu Dục phe phẩy cây quạt trong tay, chỉ thấy cây quạt trắng như tuyết kia vẽ thành một chữ ——
Biết.
Xem bói một chút thôi.
Đôi môi đỏ mọng của Công Chúa hơi nhếch lên: Nhưng Bổn cung lại không thích bị người khác uy hiếp, mà nếu như ngươi còn tiếp tục lại gần Chi Chi, sợ là quý nữ trong kinh thành sẽ phải thương tâm vì Diêu công tử qua đời rồi.
Hắn nói xong thì xoay người rời đi.
Diêu Dục đứng tại chỗ, lẳng lặng nở nụ cười.
***
Chi Chi tắm xong thì không thấy Công Chúa đâu.
Nàng hỏi thử ba nha hoàn, cả ba nha hoàn đều nói không biết.
Chẳng lẽ là hồi kinh rồi?
Chi Chi quay về phòng, y phục hôm nay Thải Linh mang đến có hơi nhỏ một chút, hình như nàng lại cao lên thì phải.
Chi Chi vào phòng liền muốn thay bộ y phục khác.
Thải Linh và Linh Tiên đi làm cơm, nàng bèn tự mình thay y phục.
Nàng tháo đai lưng ngang hông, cởi áo ngoài ra treo lên bình phong, sau đó bắt đầu chuyển qua cởi đồ lót, khi cởi đến chỉ còn lại một cái yếm, Chi Chi bỗng dừng lại.
Sao nàng cứ cảm thấy như có người đang nhìn trộm nàng nhỉ?
Chi Chi quay đầu lại, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt màu trà.
Chi Chi sợ đến nỗi vội vàng đưa hai tay lên ôm ngực.
Công Chúa chớp chớp mắt, rồi cũng đưa tay lên bịt mắt lại: Ta không nhìn thấy gì hết.
Chẳng qua trong giọng nói còn chứa ý cười.
Hết chương 63.
/96
|