Cẩm Vương phủ
Mấy ngày nay Quân Vũ Thường vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm đó ở Túy Tiên lâu, bởi vì bị Phượng Khuynh Thành bỏ thuốc, hắn liên tục không biết thoả mãn, tìm sự vui vẻ.
Thân thể lập tức bị rút rỗng, hai ngày nay đi bộ cũng không vững.
Vương gia, Nhiếp Chính vương phái người tặng quà!
Quân Vũ Thường nghe vậy con ngươi híp lại, phi thường sắc bén.
Lại lạnh nhạt âm lãnh hỏi, Tặng cái gì?
Tiểu nhân không biết, nhưng mà, có ba chiếc xe ngựa, là Đại thị vệ Long Nhất bên cạnh Nhiếp Chính vương tự mình đưa tới, Long Nhất nói, ý chỉ của Nhiếp Chính vương, muốn Vương gia ngài tự mình đi nhận!
Đưa ra ý chỉ, Quân Vũ Thường biết rõ, Quân Vũ Nguyệt nghiêm túc.
Đứng dậy, xiêm áo đỏ thẫm rơi xuống, cả người vô cùng đẹp đẽ.
Trong con ngươi, sự ác độc lóe lên, Đi, theo Bổn vương đi nhìn một chút!
Bên ngoài Cẩm vương phủ
Long Nhất vừa thấy Quân Vũ Thường, lập tức cung cung kính kính hành lễ, Thuộc hạ tham kiến Cẩm vương!
Miễn lễ đi! Tay Quân Vũ Thường ngăn lại, rồi nhìn về phía ba chiếc xe ngựa, một mùi máu tươi nồng nặc truyền đến, còn có vài giọt máu nhỏ giọt xuống đất qua khe hở trên xe ngựa.
Quân Vũ Thường cảm thấy không ổn!
Cẩm Vương gia, Nhiếp Chính vương lệnh thuộc hạ đưa người tới, Vương gia nhà ta nói, nếu Cẩm Vương gia nhìn trúng đám người Ám Ngũ, vì tình nghĩa huynh đệ, hắn sẽ từ bỏ thứ yêu thích, hi vọng sau khi đưa người tới, Cẩm Vương gia có thể thành tâm nhận lấy, chớ để đám người Ám Ngũ, hồng nhan bạc mệnh, hơn nữa, Nhiếp Chính Vương phủ nhân khẩu đông đảo, không nuôi nổi những người rảnh rỗi, cho nên, đều tặng lại người của Cẩm vương, xin Vương gia nghiệm thu, xem xem có còn thiếu người nào hay không!
Long Nhất nói xong, lui qua một bên.
Quân Vũ Thường nháy nháy mắt, để thuộc hạ đi vén rèm xe ngựa lên, lại thấy ở trong chiếc xe ngựa thứ nhất, ba người Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, cả người đầy vết máu, thân thể hư mềm, trên khắp người đều là vết thương, hai mắt xám xịt, con ngươi không hề lóe sáng.
Thuộc hạ đi vén rèm chiếc xe ngựa thứ hai lên, bên trong xe ngựa, thi thể chất đống, lấp đầy xe ngựa.
Có thể hình dung chiếc xe thứ ba thế nào.
Quân Vũ Thường chỉ cảm thấy, cả người lạnh lẽo, còn mang theo sự sợ hãi.
Đúng, sợ hãi.
Sợ Quân Vũ Nguyệt.
Hắn quá độc ác.
Người hắn cho bí mật nằm vùng ở Nhiếp Chính Vương phủ, toàn bộ bị giết.
Không chừa một người.
Cẩm Vương gia, thuộc hạ cáo lui! Long Nhất nói xong, mang theo thuộc hạ rời đi.
Quân Vũ Thường đứng tại chỗ, một hồi lâu, mới lên tiếng, Ném người tới bãi tha ma!
Vương. . . . . . Quân Vũ Thường thuộc hạ muốn nói câu.
Những người này, dù sao đều là người Quân Vũ Thường phái đi Nhiếp Chính Vương phủ thám thính tin tức, chết rồi, ngay cả một phần mộ cũng không có.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt âm lãnh chí
Mấy ngày nay Quân Vũ Thường vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm đó ở Túy Tiên lâu, bởi vì bị Phượng Khuynh Thành bỏ thuốc, hắn liên tục không biết thoả mãn, tìm sự vui vẻ.
Thân thể lập tức bị rút rỗng, hai ngày nay đi bộ cũng không vững.
Vương gia, Nhiếp Chính vương phái người tặng quà!
Quân Vũ Thường nghe vậy con ngươi híp lại, phi thường sắc bén.
Lại lạnh nhạt âm lãnh hỏi, Tặng cái gì?
Tiểu nhân không biết, nhưng mà, có ba chiếc xe ngựa, là Đại thị vệ Long Nhất bên cạnh Nhiếp Chính vương tự mình đưa tới, Long Nhất nói, ý chỉ của Nhiếp Chính vương, muốn Vương gia ngài tự mình đi nhận!
Đưa ra ý chỉ, Quân Vũ Thường biết rõ, Quân Vũ Nguyệt nghiêm túc.
Đứng dậy, xiêm áo đỏ thẫm rơi xuống, cả người vô cùng đẹp đẽ.
Trong con ngươi, sự ác độc lóe lên, Đi, theo Bổn vương đi nhìn một chút!
Bên ngoài Cẩm vương phủ
Long Nhất vừa thấy Quân Vũ Thường, lập tức cung cung kính kính hành lễ, Thuộc hạ tham kiến Cẩm vương!
Miễn lễ đi! Tay Quân Vũ Thường ngăn lại, rồi nhìn về phía ba chiếc xe ngựa, một mùi máu tươi nồng nặc truyền đến, còn có vài giọt máu nhỏ giọt xuống đất qua khe hở trên xe ngựa.
Quân Vũ Thường cảm thấy không ổn!
Cẩm Vương gia, Nhiếp Chính vương lệnh thuộc hạ đưa người tới, Vương gia nhà ta nói, nếu Cẩm Vương gia nhìn trúng đám người Ám Ngũ, vì tình nghĩa huynh đệ, hắn sẽ từ bỏ thứ yêu thích, hi vọng sau khi đưa người tới, Cẩm Vương gia có thể thành tâm nhận lấy, chớ để đám người Ám Ngũ, hồng nhan bạc mệnh, hơn nữa, Nhiếp Chính Vương phủ nhân khẩu đông đảo, không nuôi nổi những người rảnh rỗi, cho nên, đều tặng lại người của Cẩm vương, xin Vương gia nghiệm thu, xem xem có còn thiếu người nào hay không!
Long Nhất nói xong, lui qua một bên.
Quân Vũ Thường nháy nháy mắt, để thuộc hạ đi vén rèm xe ngựa lên, lại thấy ở trong chiếc xe ngựa thứ nhất, ba người Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, cả người đầy vết máu, thân thể hư mềm, trên khắp người đều là vết thương, hai mắt xám xịt, con ngươi không hề lóe sáng.
Thuộc hạ đi vén rèm chiếc xe ngựa thứ hai lên, bên trong xe ngựa, thi thể chất đống, lấp đầy xe ngựa.
Có thể hình dung chiếc xe thứ ba thế nào.
Quân Vũ Thường chỉ cảm thấy, cả người lạnh lẽo, còn mang theo sự sợ hãi.
Đúng, sợ hãi.
Sợ Quân Vũ Nguyệt.
Hắn quá độc ác.
Người hắn cho bí mật nằm vùng ở Nhiếp Chính Vương phủ, toàn bộ bị giết.
Không chừa một người.
Cẩm Vương gia, thuộc hạ cáo lui! Long Nhất nói xong, mang theo thuộc hạ rời đi.
Quân Vũ Thường đứng tại chỗ, một hồi lâu, mới lên tiếng, Ném người tới bãi tha ma!
Vương. . . . . . Quân Vũ Thường thuộc hạ muốn nói câu.
Những người này, dù sao đều là người Quân Vũ Thường phái đi Nhiếp Chính Vương phủ thám thính tin tức, chết rồi, ngay cả một phần mộ cũng không có.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt âm lãnh chí
/51
|