Phượng Mạt Vũ cũng không dám chắc Quân Vũ Nguyệt sẽ đến, nhưng mà, nàng và Mặc Hàm lại dùng một đống nước mũi một đống nước mắt, khiến Lâm Nguyên Lâm Phong làm đồng bọn của bọn hắn, cùng nhau giăng lưới, chỉ cần Quân Vũ Nguyệt xuất hiện, nhất định khiến cho hắn đẹp mặt!
Quân Vũ Nguyệt đứng ở trên nóc nhà, cảm thấy trận pháp nho nhỏ trong sân, cộng thêm việc che giấu tiếng hít thở cũng không tệ, trong đó hai tương đối mạnh, hai rất yếu.
Mạnh, Quân Vũ Nguyệt đã đoán được là ai.
Nhưng mà, còn nhỏ tuổi, đã có khả năng như vậy, thật khiến hắn bất ngờ.
Nhưng mà nghĩ tới, Phượng Khuynh Thành có thể dạy bọn chúng tốt như vậy, thân thể bọn chúng mang kịch độc, cũng không xa không rời, hắn đây rất vui mừng!
Do dự một chút, Quân Vũ Nguyệt vẫn phi thân rời đi.
Hừ, lại có thể để cho hắn trốn thoát!
Phượng Mạt Vũ khẽ quát một tiếng, từ trong vườn hoa đi ra, Phượng Mặc Hàm cũng chui đi ra, ảo não không thôi.
Bọn họ chịu nhiều đau khổ giăng lưới, nhưng Quân Vũ Nguyệt lại có thể không trúng kế.
Làm sao kêu bọn hắn không nổi giận.
Lâm Nguyên Lâm Phong lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Nhiếp Chính vương thật sự xuống, chống lại tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia, cũng không hay!
Tính tình tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia giống tiểu thư, không chịu ăn một chút thua thiệt, lần này thắng thì thôi, nếu thua. . . . . .
Sợ là không lấy lại được mặt mũi, nhất định không bỏ qua.
Hai oa nhi vừa vào phòng, vừa mắng Quân Vũ Nguyệt là tiểu quỷ nhát gan, con rùa đen rút đầu. . . . . .
Quân Vũ Nguyệt ở trên nóc nhà, nghe thấy chỉ liên tục cười khổ.
Tâm tư hơi đổi, đi đến viện của Phượng Khuynh Thành.
Tay nhè nhẹ vẽ một cái ở trên cửa sổ, cửa sổ ứng tiếng mà mở ra, Quân Vũ Nguyệt mới lẻn vào phòng, liền có thanh kiếm tấn công hắn.
Không chút lưu tình, nhiều chiêu muốn lấy mạng người.
Quân Vũ Nguyệt bình tĩnh đối mặt, sau khi hạ mười mấy chiêu, hai người đánh đến khó phân thắng bại.
Mặc dù hai người biết đối thủ là ai, nhưng cũng không có người nào mở miệng, Phượng Khuynh Thành càng dùng hết toàn lực.
Nàng đang thử dò xét, thử dò xét võ công của Quân Vũ Nguyệt, rốt cuộc đáng sợ đến mức độ nào.
Cho đến khi. Diễn đàn L *& ê Q %$3 úy Đ>? : ôn
Phượng Khuynh Thành thu kiếm, lui về phía sau mấy bước, mới hậm hực nói, Dù liều mạng cũng đánh không lại ngươi, vẫn nên tiết kiệm chút hơi sức!
Quân Vũ Nguyệt nhếch môi, Ngươi không biết là ta?
Sai, chính là bởi vì biết là ngươi, ta mới tự mình ra tay, nếu như là vài con chó và mèo, ta mới không thèm để ý!
Quân Vũ Nguyệt cười, không trả lời.
Sao ngươi lại tới đây? Phượng Khuynh Thành hỏi.
Sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lại dời sông lấp biển.
Nghĩ tới, có phải Quân Vũ Nguyệt biết sự tồn tại của Mặc Hàm Mạt Vũ hay không, mà. . . . . .
Có lẽ thật sự có khả năng này, tâm Phượng Khuynh Thành bỗng nhiên lạnh lẽo, thân thể cũng hơi nhích sang bên cạnh.
Quân Vũ Nguyệt nhìn, không có vạch trần, xoay đầu đi, Là tới hỏi ngươi một chút, cuộc thi tuyển mỹ nhân sắp bắt đầu, ngươi vẫn tham gia sao?
Ta sẽ không đi tham gia náo nhiệt!
Thiên Sơn Tuyết Liên đã tới tay, nàng cũng không cần đi nữa.
Ừ, không tham gia cũng tốt, xuất đầu lộ diện, tóm lại không được, nhưng mà, thật ra ngươi có thể tới xem náo nhiệt một chút!
Phượng Khuynh Thành muốn nói, các cô nương ước gì sử dụng tất cả vốn liếng tới lấy lòng Nhiếp Chính vương ngươi, nhận được vinh hoa phú quý, cả đời tôn quý, ta đi, người ta sẽ để ý.
Nhưng mà, ngay sau đó lại nghĩ, Phượng Khuynh Thành cười nói,
Quân Vũ Nguyệt đứng ở trên nóc nhà, cảm thấy trận pháp nho nhỏ trong sân, cộng thêm việc che giấu tiếng hít thở cũng không tệ, trong đó hai tương đối mạnh, hai rất yếu.
Mạnh, Quân Vũ Nguyệt đã đoán được là ai.
Nhưng mà, còn nhỏ tuổi, đã có khả năng như vậy, thật khiến hắn bất ngờ.
Nhưng mà nghĩ tới, Phượng Khuynh Thành có thể dạy bọn chúng tốt như vậy, thân thể bọn chúng mang kịch độc, cũng không xa không rời, hắn đây rất vui mừng!
Do dự một chút, Quân Vũ Nguyệt vẫn phi thân rời đi.
Hừ, lại có thể để cho hắn trốn thoát!
Phượng Mạt Vũ khẽ quát một tiếng, từ trong vườn hoa đi ra, Phượng Mặc Hàm cũng chui đi ra, ảo não không thôi.
Bọn họ chịu nhiều đau khổ giăng lưới, nhưng Quân Vũ Nguyệt lại có thể không trúng kế.
Làm sao kêu bọn hắn không nổi giận.
Lâm Nguyên Lâm Phong lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Nhiếp Chính vương thật sự xuống, chống lại tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia, cũng không hay!
Tính tình tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia giống tiểu thư, không chịu ăn một chút thua thiệt, lần này thắng thì thôi, nếu thua. . . . . .
Sợ là không lấy lại được mặt mũi, nhất định không bỏ qua.
Hai oa nhi vừa vào phòng, vừa mắng Quân Vũ Nguyệt là tiểu quỷ nhát gan, con rùa đen rút đầu. . . . . .
Quân Vũ Nguyệt ở trên nóc nhà, nghe thấy chỉ liên tục cười khổ.
Tâm tư hơi đổi, đi đến viện của Phượng Khuynh Thành.
Tay nhè nhẹ vẽ một cái ở trên cửa sổ, cửa sổ ứng tiếng mà mở ra, Quân Vũ Nguyệt mới lẻn vào phòng, liền có thanh kiếm tấn công hắn.
Không chút lưu tình, nhiều chiêu muốn lấy mạng người.
Quân Vũ Nguyệt bình tĩnh đối mặt, sau khi hạ mười mấy chiêu, hai người đánh đến khó phân thắng bại.
Mặc dù hai người biết đối thủ là ai, nhưng cũng không có người nào mở miệng, Phượng Khuynh Thành càng dùng hết toàn lực.
Nàng đang thử dò xét, thử dò xét võ công của Quân Vũ Nguyệt, rốt cuộc đáng sợ đến mức độ nào.
Cho đến khi. Diễn đàn L *& ê Q %$3 úy Đ>? : ôn
Phượng Khuynh Thành thu kiếm, lui về phía sau mấy bước, mới hậm hực nói, Dù liều mạng cũng đánh không lại ngươi, vẫn nên tiết kiệm chút hơi sức!
Quân Vũ Nguyệt nhếch môi, Ngươi không biết là ta?
Sai, chính là bởi vì biết là ngươi, ta mới tự mình ra tay, nếu như là vài con chó và mèo, ta mới không thèm để ý!
Quân Vũ Nguyệt cười, không trả lời.
Sao ngươi lại tới đây? Phượng Khuynh Thành hỏi.
Sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lại dời sông lấp biển.
Nghĩ tới, có phải Quân Vũ Nguyệt biết sự tồn tại của Mặc Hàm Mạt Vũ hay không, mà. . . . . .
Có lẽ thật sự có khả năng này, tâm Phượng Khuynh Thành bỗng nhiên lạnh lẽo, thân thể cũng hơi nhích sang bên cạnh.
Quân Vũ Nguyệt nhìn, không có vạch trần, xoay đầu đi, Là tới hỏi ngươi một chút, cuộc thi tuyển mỹ nhân sắp bắt đầu, ngươi vẫn tham gia sao?
Ta sẽ không đi tham gia náo nhiệt!
Thiên Sơn Tuyết Liên đã tới tay, nàng cũng không cần đi nữa.
Ừ, không tham gia cũng tốt, xuất đầu lộ diện, tóm lại không được, nhưng mà, thật ra ngươi có thể tới xem náo nhiệt một chút!
Phượng Khuynh Thành muốn nói, các cô nương ước gì sử dụng tất cả vốn liếng tới lấy lòng Nhiếp Chính vương ngươi, nhận được vinh hoa phú quý, cả đời tôn quý, ta đi, người ta sẽ để ý.
Nhưng mà, ngay sau đó lại nghĩ, Phượng Khuynh Thành cười nói,
/51
|