Bác sĩ đẩy cáng vọt vào phòng giải phẫu, Tiêu Nghị ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, cả người không trụ phát run, thở dốc, cơ hồ muốn nôn mửa, Đỗ Mai mang giày cao gót một đường vọt vào hành lang, giám chế cũng tới, ai cũng không dám nói chuyện.
“Tình huống thế nào.” Đỗ Mai run rẩy nói.
“Bả vai dập nát gãy xương.” Tiêu Nghị thoáng bình tĩnh trở lại, dùng thanh âm run rẩy nói “Não chấn động… Nước ứ đọng trong đầu, bệnh viện nhân dân Đông Dương không có biện pháp phẫu thuật, giữa trưa hôm nay chuyển tới.”
Đỗ Mai khóc lên, Lý Diệp an ủi cô ấy, mấy người đi lên thay phiên ôm cô ấy, Tiêu Nghị khóc đến không kềm chế được, trong tay nắm bùa hộ mệnh bọn họ ởThái Lan xin được, âm thầm cầu nguyện, cái gì cũng tốt, cầm mạng của tôi đi, đừng để anh ấy chết…
“Người nhà ký tên.” Bác sĩ đẩy cửa đi ra nói “Lập tức phẫu thuật.”
“Không có người nhà ở đây.” Đỗ Mai nói “Mẹ của cậu ta ở nước ngoài, tôi đã gọi điện thoại, hiện nay liên lạc không được người.”
“Tiêu Nghị.” Lý Diệp nói “Em ký tên cho cậu ấy đi.”
Bác sĩ hoài nghi nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị liền tiếp nhận bút, mọi người đều đồng ý, ký tên của mình “Có thể hồi phục không?”
Bác sĩ không trả lời, xoay người đi vào.
Phẫu thuật ước chừng tiến hành khoảng 8 tiếng, ngoài phòng giải phẫu một mảnh yên tĩnh. Quản lý nhỏ giọng nói “Mọi người ăn cơm đi.”
Đỗ Mai ừ một tiếng, cùng giám chế đi trước, Lý Diệp ngồi xuống bên người Tiêu Nghị, sờ sờ đầu của hắn tỏ vẻ an ủi, cái gì cũng không nói, Tiêu Nghị nói “Thực xin lỗi, để… Mọi người phiền toái lớn như vậy.”
Lý Diệp thở dài ý bảo không cần giải thích, Tiêu Nghị một bên nghẹn ngào, một bên giương mắt nhìn Lê Trường Chinh, Lê Trường Chinh cũng khóc, khoát tay ý bảo không quan hệ.
“Tôi gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Thông.” Tiêu Nghị nói “Chu ca trước khi hôn mê nói vậy trên xe cứu thương.”
Lô Chu nằm ở trên xe cứu thương, đưa đến Thượng Hải, nắm tay Tiêu Nghị, hướng hắn nói “Trịnh”, Tiêu Nghị liền biết Lô Chu lo lắng, muốn tìm người thay mình, cũng biết mình ngã như vậy, không thể quay.
Lý Diệp nói “Cậu ấy có vài người bạn tốt, Đỗ Mai đã thông tri, hiện nay không biết tình huống, ngàn vạn lần không thể để nhiều người biết.”
Tiêu Nghị gật gật đầu, Lý Diệp nói “Khiêm tốn làm chính.”
Phòng phẫu thuật mở cửa ra, hộ sĩ đẩy Lô Chu nằm ở trên giường bệnh đi ra.
“Có cần ICU không?” Tiêu Nghị run rẩy hỏi.
“Tình huống tốt đẹp.” Bác sĩ nói “Bây giờ đưa đến phòng bệnh, quan sát tình huống là được, có thể tỉnh lại sẽ không có vấn đề.”
Tất cả mọi người thở một hơi, từ buổi sáng gặp chuyện không may đến hiện tại, liên tục 16 tiếng, toàn bộ đoàn phim đều mây đen bao trùm, Lô Chu bị đưa vào trong phòng bệnh, đeo mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, bên cạnh một đống dụng cụ đích đích đích vang, Tiêu Nghị an vị trên ghế bên cạnh giường bệnh ngẩn người.
Lô Chu làm xong phẫu thuật phi thường tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, một chút cũng không có hình mẫu bình thường của nam thần, thái dương còn quấn khăn trùm đầu, Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, nhịn không được lại khóc lên, tiện đà ghé vào trên giường bệnh, không tiếng động mà nghẹn ngào, cũng nâng lên mắt, nhìn Lô Chu hôn mê bất tỉnh.
Hy vọng duy nhất của hắn chính là Lô Chu nhanh tỉnh lại, sau đó mắng hắn.
Đỗ Mai trở lại, tiến vào xem qua, sờ sờ bả vai Tiêu Nghị, ý bảo hắn trấn định.
Tiêu Nghị nghe thấy Đỗ Mai cùng đạo diễn, giám chế ở bên ngoài nói chuyện, một lát sau lại có người đến, như là người trong công ty điện ảnh và truyền hình, nhà đầu tư cũng phái người tới, mọi người ở bên ngoài trực tiếp thương lượng kế tiếp làm như thế nào, cuối cùng bác sĩ nói “Họp đi ra bên ngoài! Người bệnh cần nghỉ ngơi!”
Thanh âm bên ngoài ngừng lại.
Tiêu Nghị ghé vào trước giường bệnh, nắm tay Lô Chu, không biết qua bao lâu, Lê Trường Chinh mang theo cơm chiên đưa cho Tiêu Nghị, ngồi ở một bên nói “Cậu ăn một chút gì đi.”
Tiêu Nghị cũng có chút chống đỡ không trụ , hắn biết vào lúc này, nhiều ít phải ăn một chút gì, hộ lý lại đây đăng ký, Đỗ Mai lại thỉnh người trong bệnh viện, toàn bộ hành trình giám thị tình huống của Lô Chu. Nơi này là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải, mọi người cố gắng hết sức để y có thể tỉnh lại chứ không phải mặc cho số phận.
“Thực xin lỗi.” Lê Trường Chinh áy náy nói “Vốn người té xuống phải là tôi. Ngay lúc đó không cách nào treo hai sợi dây thép, tôi cũng không nhảy qua, không ai nghĩ đến nơi đó sẽ rơi.”
Tiêu Nghị nói “Chuyện đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể kỳ vọng anh ấy có thể tỉnh lại.”
Lê Trường Chinh trầm mặc một khắc, tiện đà nói “Đúng, cậu nói đúng, anh ấy nhất định có thể khỏe lên.”
Tiêu Nghị ăn nửa cặp ***g cơm nói “Cơm chiên dương châu này ăn ngon.”
Lê Trường Chinh nói “Chờ anh ấy tỉnh, chúng ta cùng đi ăn.”
Tiêu Nghị gật đầu nói “Được.”
Tiêu Nghị không khóc, khóc cũng không hữu dụng, ngược lại miệng khô, Lô Chu nhất định có thể qua khỏi, y là một người lợi hại, quả thực như siêu nhân, cái gì cũng tốt, cái gì cũng hiểu, còn cường đại như vậy.
Hắn có thể minh bạch tâm tình của Lê Trường Chinh, hôm nay có một chút ngoài ý muốn, nếu người trợt xuống là Lê Trường Chinh, như vậy người khác tái hồng có nhiều tiền hơn nữa, ngã như vậy cái gì cũng không có.
Lê Trường Chinh cùng Tiêu Nghị liền lẳng lặng ngồi ở trong phòng bệnh, một lát sau, nhà sản xuất tiến vào, kêu Lê Trường Chinh đi ra ngoài.
Tiêu Nghị thật sự không chịu được, ghé vào bên người Lô Chu, dắt ngón tay của y, cứ như vậy nằm úp sấp.
“Tiêu Nghị.” Lý Diệp ghé vào lỗ tai hắn nói.
Tiêu Nghị ngẩng đầu, sắc trời đã sáng, từ lúc Lô Chu gặp chuyện không may, cả người hắn đều vô tri vô giác, lại có nam nhân ba mươi mấy tuổi tiến vào nói “Tình huống thế nào?”
Tiêu Nghị nói “Chờ tỉnh lại sẽ không sao, Tiểu Thông ca.”
Vào đúng là Trịnh Tiểu Thông, bạn tốt của Lô Chu, anh ta hướng Tiêu Nghị gật gật đầu, lại hướng Đỗ Mai nói “Tôi đây liền tiến tổ ký hợp đồng?”
Đỗ Mai nói “Tiểu Thông cậu cùng đạo diễn đi thôi, cảnh đã diễn phải quay lại, tôi sợ thời gian của cậu không khớp.”
Trịnh Tiểu Thông hướng Tiêu Nghị nói “Tiêu Nghị, Lô Chu tỉnh cậu gọi điện thoại cho tôi.”
Tiêu Nghị vội gật đầu, biết đoàn phim thỉnh người cứu tràng, chuyện Lô Chu phân phó rốt cục có công đạo, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Nghiêu cũng tiến vào, Lý Diệp liền đi ra ngoài, đóng cửa lại, một lát sau Ô Hằng Cổ cùng người đại diện của anh ta cũng tiến vào. Trong phòng bệnh liền dư lại bọn họ.
“Như vậy.” Đỗ Mai nói “Lô Chu tỉnh lại, mặc kệ tình huống như thế nào đều gọi điện thoại cho chúng tôi, Tiêu Nghị.”
Tiêu Nghị “Vâng.”
Lâm Nghiêu nói “Tôi bồi ở bệnh viện.”
Đỗ Mai nói “Tôi thỉnh hộ lý, buổi tối chuyển phòng bệnh cho cậu ấy, Lâm Nghiêu anh cùng Tiêu Nghị thay phiên, bảo đảm bên cạnh cậu ấy tùy thời có một người của chúng ta là được.”
Tiêu Nghị “Vâng.”
Đỗ Mai nói “Tôi tới đoàn phim một chuyến.”
Tiêu Nghị đứng dậy nói “Vất vả, Đỗ tổng.”
Đỗ Mai không nói chuyện, gật gật đầu đi, một lát sau đạo diễn, giám chế, Lê Trường Chinh lại đây cáo biệt, diễn khởi động máy, mỗi ngày tổn thất mấy chục tới trăm vạn, chậm trễ không nổi, phải lập tức nghĩ biện pháp tiếp tục, toàn bộ đoàn phim nhịn một đêm, Tiêu Nghị có chút lo lắng bọn họ trên đường lái xe ngủ gà ngủ gật, thẳng đến buổi sáng 10 giờ, bên kia gửi tin nhắn, nói bình an, Tiêu Nghị mới yên tâm.
Lâm Nghiêu đi lấy cơm, bác sĩ lại đây ghi chép số liệu, Tiêu Nghị không dám hỏi nhiều, chỉ ghé vào bên giường bệnh của Lô Chu.
Dương quang mùa hè sau 12 giờ xuyên thấu qua song sa chiếu vào, Tiêu Nghị đem mặt chôn ở bên cạnh Lô Chu, nắm bàn tay to lớn của y, ngón tay Lô Chu giật giật, tiếp, y giơ tay lên, sờ sờ đầu Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị “…”
Tiêu Nghị ngẩng đầu, nhìn Lô Chu, tiện đà không khống chế được bừng lên nước mắt.
“Mấy giờ.” Lô Chu hàm hồ nói, mặt nạ dưỡng khí còn mông lung một tầng.
Tiêu Nghị còn chưa kịp đứng dậy, hộ sĩ đã thay hắn chạy đi ra ngoài gọi bác sĩ, bác sĩ vội vàng lại đây, kiểm tra cho Lô Chu, Lô Chu chỉ nhìn Tiêu Nghị, lông mày hơi hơi nhấc.
“Buổi sáng… Không, giữa trưa, giữa trưa 12 giờ.” Tiêu Nghị nói.
Lô Chu “Tìm được người cứu tràng?”
Tiêu Nghị nói “Trịnh Tiểu Thông đến.”
Lô Chu gật gật đầu, bác sĩ lập tức nói “Đầu không nên cử động!”
Tiêu Nghị phá khóc mỉm cười, nhìn bác sĩ, bác sĩ nói “Không có việc gì, cùng cậu ấy trò chuyện, không cần ngủ, buổi tối mệt nhọc ngủ tiếp.”
Tiêu Nghị nhất thời cảm giác mình cũng sống lại.
Lô Chu nhìn Tiêu Nghị, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, Tiêu Nghị vừa mỏi mệt lại cao hứng, hoàn hảo hoàn hảo, sợ bóng sợ gió một hồi, vừa mới nãy hắn cũng đã nghĩ đến muốn tự tử.
“Nói chuyện a.” Lô Chu hữu khí vô lực nói “Bình thường không phải nói nhiều sao?”
Tiêu Nghị “…”
Lâm Nghiêu gõ cửa, tiến vào, nhìn thấy Lô Chu tỉnh, đầu Lô Chu bị cố định không cho động, trên cổ đeo miếng đỡ màu trắng, chỉ có thể đem ánh mắt dịch qua.
“Nha, tỉnh.” Lâm Nghiêu cười nói “Tôi biết cậu chịu đựng được.”
“Tôi con mẹ nó bả vai… Đau quá.” Lô Chu nói.
Tiêu Nghị nở nụ cười.
“Cười.” Lô Chu nói “Em rốt cục có thể báo thù phải không.”
Lô Chu nói chuyện khí không đủ, Tiêu Nghị nói “Anh đừng mở miệng, tôi cùng nói chuyện với anh.”
Lô Chu còn nói “Nhìn Weibo, những người đó phỏng chừng vừa muốn vui sướng khi người gặp họa, bọn họ biết chuyện này chưa?”
Tiêu Nghị nghĩ thầm lúc nào còn băn khoăn anti fan, anh cũng quá buồi. Lâm Nghiêu nói “Không biết, Đỗ tổng Lý tỷ đã thương lượng tốt, trước không truyền ra ngoài.”
Lô Chu “Đọc Weibo.”
Tiêu Nghị “…”
Lô Chu “Đem Weibo lấy lại đây cho anh xem.”
Tiêu Nghị “Tôi đọc cho anh nghe.”
Tiêu Nghị xoát Weibo, mặt trên tất cả đều là các loại tin tức nhỏ nhặt, mở ra hình Lô Chu gần đây phơi nắng, phía dưới đều là nam thần anh ngàn vạn lần không thể có việc a / Nam thần anh làm sao vậy / Mau ra đây nói một câu a / Em đã khóc một đêm / Ngàn vạn ngàn vạn lần là bịa đặt, không phải thật sự a…
Tiêu Nghị nói “Có người hỏi đoàn phim có phải đã xảy ra chuyện không, sau đó có người kêu cậu ta đừng miệng quạ đen.”
Lô Chu nói “Nói thật, anh không có khí lực rống em… Tiêu Nghị, nếu anh nhịn không được rống em, liền sẽ gia tốc tử vong…”
Tiêu Nghị lập tức giải thích nói “Có tin tức nói anh bị thương, chưa nói bị thương nặng.”
Lâm Nghiêu nói “Đỗ tổng đã cùng Lý Diệp thương lượng tốt thông cảo, hôm nay liền phát.”
Lô Chu nói: “Tiêu Nghị… Em gọi điện thoại cho Đỗ tổng, kêu chị ấy thủ sẵn thông cảo, bác bỏ tin đồn, nói anh không bị thương.”
Tiêu Nghị có chút không biết làm sao, Lô Chu suy yếu nói “Đừng làm cho fan lo lắng. Liền nói, anh, lâm thời có việc, không thể tiếp tục bộ phim này, là được… Tiểu cô nương không biết nặng nhẹ, nếu nói anh nằm viện, họ sẽ đợi mỗi ngày lo lắng.”
Lâm Nghiêu nói “Tôi cùng Đỗ tổng thương lượng một chút đi.”
Lô Chu còn nói “Tiêu Nghị, trong di động của em… Có ảnh chụp của anh không?”
Tiêu Nghị nói “Có.”
Lô Chu nói “Phát lên, bác bỏ tin đồn, hiện tại phát.”
Tiêu Nghị nhìn Lâm Nghiêu, Lâm Nghiêu không kiên trì, đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại, Tiêu Nghị liền dựa theo Lô Chu phân phó, cúi đầu tìm ảnh chụp, tìm được ảnh chụp Lô Chu khi kết thúc công việc trong khách sạn chơi PSV nói “Em đây… Nói cái gì?”
Lô Chu đặt tay ở trên tay Tiêu Nghị nói “Tùy tiện.”
Tiêu Nghị “Trực tiếp chia sẻ hình ảnh có thể chứ.”
Lô Chu “Em đừng tức giận anh…”
Tiêu Nghị nói “Có! Tôi nhớ ra rồi!”
Tiêu Nghị tìm thời gian nghỉ ngơi, Lê Trường Chinh cùng Lô Chu chụp ảnh chung, giữa trưa nóng bức, hai người đang cầm quạt, phát lên Weibo của Lô Chu.
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Đây không phải là sống rốt sao? Nam thần của các người thuộc về tôi.
Lô Chu nhìn, hết sức hài lòng, ừ một tiếng, ngón tay cầm tay Tiêu Nghị không tha, Tiêu Nghị liền để điện thoại di động xuống, ghé vào trên đùi y đánh giá y.
“Rất xấu?” Lô Chu khinh bỉ nhìn Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị cười lắc đầu nói “Rất bảnh. Yêu anh.”
“Ngô.” Lô Chu một bộ đương nhiên, một lát sau nói “Sau khi tỉnh lại, thấy người đầu tiên là em, anh cũng yêu em.”
Tiêu Nghị cười ha ha, Lô Chu thở dài một tiếng, ý bảo hắn đừng quá ầm ĩ, tiện đà trong mắt mang theo ý cười, nhìn Tiêu Nghị.
Lô Chu thời gian này ánh mắt thực ôn nhu, ánh mặt trời tiến vào trong phòng bệnh, rơi trên mặt đất, một phòng vàng rực.
Tiêu Nghị cười cười, tiện đà co rút mũi, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chịu khổ.
“Em không phải nam nhân…” Lô Chu hữu khí vô lực nói “Khóc đệ em a…”
Tiêu Nghị nói “Tôi khổ sở… Bộ phim tốt như vậy, anh nghiêm túc diễn…”
Lô Chu nghĩ lại, ngữ khí hơi chút bình ổn, có vẻ càng hữu khí vô lực chút, vỗ vỗ tay Tiêu Nghị nói “Không khổ sở, về sau sẽ có phim hay hơn.”
Lâm Nghiêu nói chuyện điện thoại xong tiến vào nói “Thông cảo tạm thời đè nặng, Đỗ tổng hiện tại chạy tới.”
Lô Chu ừ một tiếng nói “Kêu chị ấy ngày mai tới cũng được, thuận tiện kêu chị ấy nói với mẹ tôi, nói không nặng lắm, chỉ trẹo vai, không cần lại đây.”
Đỗ Mai chạy tới, Tiêu Nghị đang đút cơm cho Lô Chu, cả người Đỗ Mai đều không tốt, buổi sáng ngày hôm qua nhận điện thoại lên máy bay, buổi chiều đuổi tới Thượng Hải, rạng sáng lại đi Hoành Điếm, hiện tại lại trở về.
“Đỗ tổng nghỉ ngơi trước đi.” Tiêu Nghị vội hỏi.
“Trên xe chưa ngủ nữa.” Đỗ Mai nói “Tỉnh lại thì tốt, cái gì cũng tốt.”
Đỗ Mai cùng Lô Chu nghiêm túc thương lượng một chút, Lô Chu cũng rống không đứng dậy, đây là chuyện Tiêu Nghị chưa từng gặp qua, có Lô Chu ở đây, không khí thư hoãn mở hội nghị công ty, còn kém chút là ở bên cạnh lấy đàn violon kéo 《 Yêu Romance 》 , nhưng Lô Chu vẫn kiên trì không được, không thể không nói.
Cuối cùng Đỗ Mai cùng Lô Chu cực kỳ thong thả cùng với ôn hòa tranh chấp rốt cục đạt thành hiệp nghị, Tiêu Nghị nghĩ thầm này là hội nghị nhàm chán nhất trong cuộc đời hắn, hắn cư nhiên còn tìm hai tiếng, nghe bọn họ đối thoại.
Tiếp Đỗ Mai lại đi, kết quả thương lượng là lộ ra quá trình quay phim của Lô Chu, bệnh cũ tái phát, viêm bả vai phát tác, phải tạm thời rời khỏi nhưng nhìn tình huống hiện tại, Trịnh Tiểu Thông không cần tới, nếu không tới cũng chỉ đem nam thứ Ô Hằng Cổ đi lên diễn Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.
Lô Chu như trút được gánh nặng nói “Quay nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mang lương nghỉ ngơi.”
Tiêu Nghị “…”
Tiêu Nghị lúc màn đêm buông xuống trong phòng bệnh cao cấp của Lô Chu, trắng đêm nhìn y, vốn là có hộ lý, việc này Tiêu Nghị hoàn toàn có thể mặc kệ nhưng hắn cái gì cũng lo lắng, Lô Chu nói em quả thực giống mẹ già.
Mặc kệ thế nào, có thể sống lại thì tốt, không mãn huyết, bác sĩ nói Lô Chu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phải tùy thời nhìn y, nếu xuất hiện đau đầu, ghê tởm, nôn mửa, phải lập tức gọi bác sĩ lại đây.
Tiêu Nghị bắt đầu cẩn thận ở bên người Lô Chu, cũng làm chuyện của hộ lý, Lô Chu không thích bị người không quen đụng tới thân thể, Tiêu Nghị liền từ hộ lý nơi đó học tập như thế nào chiếu cố y, nửa đêm nằm ở trên giường, thường thường sẽ xoay người, xem mặt nghiêng của y.
Đoàn phim xảy ra chuyện gì đã cùng bọn họ không có nhiều quan hệ, Tiêu Nghị vì không muốn ảnh hưởng tâm tình của Lô Chu, miễn cho tâm thủy tinh của y phát tác, không xoát di động, chỉ điện thoại và nhắn tin.
Bả vai của Lô Chu gắn 4 cây đinh thép, não chấn động không tạo thành vấn đề lớn, Tiêu Nghị đặc biệt cố vấn bác sĩ, Lô Chu còn có thể quay phim không, bác sĩ đáp phải xem tình huống lúc y hồi phục, Tiêu Nghị cũng không dám nói với Lô Chu.
Sau đó không lâu đầu Lô Chu rốt cục có thể tự do chuyển động, Tiêu Nghị mỗi ngày ở trên giường bệnh đọc tiểu thuyết cho y. Lô Chu hỏi “Lúc nào có thể xuất viện?”
Tiêu Nghị nói “Vai trái của anh còn phải tái quan sát một đoạn thời gian.”
Lô Chu nói “Đã khỏi.”
Tiêu Nghị nói “Không được, hôm nay bác sĩ mới nhắc nhở qua.”
Đoàn phim vừa đến thời gian nghỉ ngơi, gặp người của tổ chức đến tham ban, Trịnh Tiểu Thông cuối cùng vẫn sắp xếp không được thời gian, không cách nào diễn Cẩm Mao Thử, đổi thành Ô Hằng Cổ, Lô Chu bị tai nạn lao động không thể diễn, hợp đồng của Tiêu Nghị vẫn còn, hắn chỉ phải cầm bút, viết viết hoa hoa, ở trong đầu viết ca khúc.
Mấy ngày sau, hắn nhìn Skype cùng Weibo, nháy mắt liền có loại sợ hãi thật sâu.
Chuyện lần này không chỉ không ngăn chặn, còn bị khắp nơi thêm mắm thêm muối nháo đến thực đại, cơ hồ sắp vô pháp thu thập, fan của Lô Chu cùng người qua đường đều bắt đầu phân tích chuyện này có điểm đáng ngờ, hơn nữa mọi người đều biết Lô Chu bị thương, khả năng không có biện pháp quay phim.
Rất nhiều người trực tiếp bàn luận, cảm thấy Lê Trường Chinh hãm hại Lô Chu, nhưng Tiêu Nghị cảm thấy sẽ không, Lô Chu cùng Lê Trường Chinh lại không có đụng chạm, hãm hại y làm gì?
… Không đúng, Lê Trường Chinh cùng Lô Chu, nếu nói có đụng chạm, vẫn là có chút.
Tiêu Nghị cảm thấy phiền toái, nhưng hắn cảm thấy Lê Trường Chinh không đến mức ác tha như vậy, hơn nữa cho dù Lô Chu ngã chết, có lợi cũng không phải Lê Trường Chinh. Công ty anh ta đã ra cá nhân, Lô Chu xuống dưới, tìm người thay cũng là Đỗ Mai bên này, Lê Trường Chinh có thể mò đến chỗ nào?
Lê Trường Chinh vẫn luôn khách khách khí khí với bọn họ, Tiêu Nghị có chút không đành lòng, nếu Lê Trường Chinh không làm như vậy, làm anh ta bị oan cũng quá đáng.
Trong lúc nhất thời Lê Trường Chinh đã trở thành người bị nghìn người chỉ chỏ, hết đường chối cãi, anh ta cũng không có bất luận ý tứ biện bạch gì, mỗi ngày phát lên Weibo cảnh mình diễn hằng ngày. Còn có fan lên Weibo của anh ta, nói nếu Lô Chu chết, mình liền cùng với Lê Trường Chinh liều mạng.
Tiêu Nghị nghĩ thầm Lê Trường Chinh gần đây không tới là vì nguyên nhân này sao?
“Như thế nào?” Lô Chu lại hỏi.
“Lê Trường Chinh cũng không tới.” Tiêu Nghị nói.
“Cậu ta không đến mới đúng.” Lô Chu nói “Anh kêu cậu ấy không cần tới, hảo hảo đóng phim là được, nơi đầu sóng ngọn gió, đến làm chi, khóc tang cho anh sao?”
Tiêu Nghị đã hiểu, thời gian này, Lê Trường Chinh chỉ cần xuất hiện liền sẽ có vẻ đồng tình Lô Chu, mà lấy tính tình của Lô Chu không cần bất luận kẻ nào đồng tình, không đến thăm ngược lại là một loại tôn trọng.
“Lúc nào có thể xuất viện? !” Lô Chu rốt cục không kiên nhẫn.
“Kiên nhẫn.” Tiêu Nghị nói “Hiện tại không thể đi.”
Lô Chu nói “Em thu thập đồ đi, buổi chiều đi, làm thủ tục xuất viện.”
Tiêu Nghị nói “Bác sĩ không cho xuất viện, chỗ nào cũng không cho đi.”
“Em…” Lô Chu trừng Tiêu Nghị nói “Em có phải quên ai mới là lão bản của em a!”
Tiêu Nghị chưa bao giờ sợ bị mắng, trước kia còn không sợ, hiện tại càng không để mình bị đẩy vòng vòng nói “Tôi mang anh đi ra ngoài một chút, có thể chứ?”
Lô Chu trong bệnh viện đợi đến bực mình, nhưng Tiêu Nghị biết y càng muốn trở về vì một nguyên nhân khác —— Y không muốn bị người khác đến thăm bệnh. Tuy rằng thăm bệnh có rất nhiều đồ ăn, nhưng Lô Chu không muốn nằm ở trên giường bệnh, hoặc là ngồi ở trong phòng bệnh cùng đoàn phim đến tham ban nói chuyện phiếm, y cảm thấy đây là một loại vũ nhục, tình nguyện nhanh về Bắc Kinh.
Nhưng cho dù trở về Bắc Kinh, cũng phải kiểm tra, huống chi Tiêu Nghị không biết não Lô Chu bị chấn động về sau có thể tạo thành ảnh hưởng gì không.
Lần thứ 5 chụp siêu âm, Đỗ Mai cùng Lâm Nghiêu đều không có tới, tất cả mọi người ở đoàn phim vội đến chổng vó, phim sắp hơ khô thẻ tre, chỉ có Tiêu Nghị đứng ở trong phòng bệnh, nghe bác sĩ nói bệnh tình của Lô Chu.
Bác sĩ có chút ngoài ý muốn nói “Lão bản của các cậu đâu? Không có tới sao?”
Tiêu Nghị nói “Không, ngài nói đi.”
Bác sĩ rất có hảo cảm với Tiêu Nghị, thấy hắn chịu mệt nhọc, còn thường xuyên bị Lô Chu mắng, có đôi khi cả bác sĩ đều có điểm nhìn không được.
“Não bộ của cậu ấy, chỗ này có khả năng có chút tổn thương.” Bác sĩ nói “Khả năng sẽ ảnh hưởng trí nhớ.”
“Ảnh hưởng nhiều không?” Tiêu Nghị hỏi.
“Cậu ấy hiện tại có biểu hiện quên gì không?” Bác sĩ nói.
Tiêu Nghị lắc đầu, bác sĩ nói “Cái này tôi cũng nói không chính xác, khả năng hoàn toàn không ảnh hưởng, cũng khả năng sẽ thể hiện không quan trọng gì chuyện nhỏ thôi.”
Tiêu Nghị gật gật đầu hỏi “Còn cần tiếp tục quan sát sao?”
Bác sĩ nói “Tái quan sát một đoạn thời gian đi, các cậu cũng phải an bài bệnh viện ở Bắc Kinh bên kia đúng giờ kiểm tra đó?”
Mùa hạ đã sắp kết thúc, Lô Chu đã ở trong phòng bệnh ngây người 3 tháng, bả vai tốt không sai biệt lắm, có đôi khi có chút nâng không được, nhưng phần lớn thời gian là bình thường, Tiêu Nghị hỏi qua bác sĩ, biết là tình huống bình thường.
“Lúc nào về Bắc Kinh?” Lô Chu lại nói.
Tiêu Nghị nói “Bác sĩ nói còn chờ một đoạn thời gian.”
Lô Chu không thể nhịn được nữa nói “Em ngược lại nói thời gian a!”
Tiêu Nghị nói “Ông ấy cũng nói không chính xác, 1-2 tháng đi.”
Lô Chu nói “Đây là bệnh viện tâm thần, các người không phải tính toán đem lão tử bán cho bệnh viện tâm thần chứ, sau đó hùn vốn ngầm chiếm nhà của tôi?”
Tiêu Nghị ha ha nở nụ cười, Lô Chu hoài nghi nhìn Tiêu Nghị nói “Em có tâm sự gì?”
Tiêu Nghị “Ha ha ha không a, ha ha ha…”
Lô Chu “Em cười rất giả.”
Tiêu Nghị chỉ phải không lên tiếng, Lô Chu nói “Di động lấy cho anh xem.”
Tiêu Nghị đưa cho Lô Chu di động, Lô Chu toàn bộ buổi chiều đều không nói chuyện, nằm ở trên giường xoát diễn đàn, Tiêu Nghị thì ăn hoa quả mọi người đến thăm bệnh đưa cho Lô Chu, ăn ngon thật a, trước kia cho tới bây giờ không hưởng thụ qua hoa quả ngon như vậy… Tất cả đều là nhập khẩu, hơn nữa hảo ngọt…
“Chu ca.” Tiêu Nghị nói.
“Lau mặt em chút đi.” Lô Chu không kiên nhẫn nói.
Tiêu Nghị tìm tờ giấy, bỏ hột xoài vào bao, đi ra ngoài rửa mặt, trở về hỏi “Là thế này phải không?”
Lô Chu “?”
Tiêu Nghị “Diễn đàn nói, anh tin không?”
Lô Chu “Anh nói tin, em hiện tại đi giết Lê Trường Chinh sao?”
Tiêu Nghị “Ân.”
Lô Chu “Đi thôi, anh tin.”
Tiêu Nghị đi ra ngoài, Lô Chu ở phía sau giận dữ hét “Em đi thật a! Trở lại cho anh!”
Tiêu Nghị ném vỏ xoài, cả ngày đều không nói gì, nghiêm túc nhìn bát quái trên mạng, Lô Chu nhìn vài lần, liền đem Ipad phóng tới một bên, hu khẩu khí.
“Không phải là Lê Trường Chinh làm.” Buổi tối tại hoa viên tản bộ, Lô Chu đột nhiên nói.
“Vì cái gì?” Tiêu Nghị tuy rằng biết Lô Chu nhất định đã hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
“Bởi vì ái tình.” Lô Chu không hề gì nói.
“Bởi vì ái tình… Như thế nào sẽ có tang thương, chúng ta vẫn là bộ dáng lúc tuổi còn trẻ…” Tiêu Nghị nhịn không được xướng đạo.
“Em mang máy quay đĩa sao?” Lô Chu dở khóc dở cười nói.
“Anh ấy thích anh sao?” Tiêu Nghị hỏi.
Tiêu Nghị nghe nói như thế cũng không cảm thấy khẩn trương, Lê Trường Chinh cũng không có khả năng trở thành tình địch của mình, bởi vì anh ta sẽ không muốn được Lô Chu đáp lại, không cần y làm gì, mình cũng vĩnh viễn sẽ không nói ra tình cảm của mình với Lô Chu, chỉ cần y khỏe, mình có thể bồi ở bên cạnh y, thế nào cũng có thể, không hề gì.
“Ân.” Lô Chu nghiêm trang chững chạc nói “Em ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài.”
Tiêu Nghị vội gật đầu, Lô Chu nói “Là lúc còn đi học, anh với cậu ta đi casting.”
Tiêu Nghị nói “Các anh… Tại sao không có cùng một chỗ? Tôi… Là nói, kỳ thật cái này cũng không có gì, anh không cần để ý, Chu ca, tôi cũng không phải ý kia…”
Trong hoa viên an tĩnh, ngọn đèn rất xa chiếu lại đây.
Lô Chu đứng ở trước ao nói “Cậu ấy hẳn là cảm thấy anh không thích loại hình như cậu ấy. Cho nên rất nhanh cách xa anh. Bắt đầu thì anh không biết, xem cậu ấy như bạn tốt, trước kia không có ai tốt với anh, anh biết người trong học viện điện ảnh và truyền hình đều có tiền. Không có tiền, người khác liền khinh thường em, bộ dạng có suất cũng sẽ không để ý em, Lê Trường Chinh không có tiền, anh cũng không có tiền, ban đầu thật khó khan mới có thể làm bằng hữu.”
Tiêu Nghị ở bên người Lô Chu ba ba ba đánh muỗi, trên cổ có vài nốt đỏ, a thanh, Lô Chu lại nói “Cho nên anh tin cậu ấy sẽ không đặc biệt hại anh.”
Tâm bát quái hừng hực của Tiêu Nghị bốc cháy lên hỏi “Lê Trường Chinh là 0 sao?”
“Ngô.” Lô Chu nói “Bất quá cậu ấy thích nam nhân nhã nhặn, tốt tính giống giáo sư của bọn anh.”
Màn đêm buông xuống, Tiêu Nghị nằm ở trên giường, Lô Chu thì vẫn luôn nằm ngẩn người, bọn họ đã ở trong bệnh viện ngây người gần tới ba tháng, đoàn phim sau đó không lâu liền muốn kết thúc, Lô Chu kiên trì trước khi hơ khô thẻ tre về Bắc Kinh, miễn cho đến lúc đó toàn bộ đoàn phim còn muốn trở về nhìn y.
Trong khoảng thời gian Lô Chu nằm viện, Đỗ Mai đến mấy lần, Lâm Nghiêu cũng tới mấy lần, dặn dò đơn giản là hảo hảo nghỉ ngơi, hiện tại phim cũng quay không thành, chỉ có thể an tâm dưỡng bệnh. Đoàn phim vì bảo đảm Lô Chu nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không thông tri ngoại giới y ở bệnh viện nào, Lê Trường Chinh vì tránh nghi ngờ, đến xem một lần cũng không tái xuất hiện .
Tiêu Nghị đối với hành vi của Lê Trường Chinh rất có kín đáo phê bình, dù sao Lô Chu là vì cứu anh ta, hai người mới đồng thời ngã xuống, không nói Lô Chu có phải chủ động cứu người hay không, Lê Trường Chinh có nguyện ý lĩnh cái tình này không, nhưng nếu người khác cứu mình, Tiêu Nghị khẳng định sẽ ái ngại, mỗi ngày gọi điện thoại lại đây hỏi tình huống, hoặc là ít nhất lên Weibo làm sáng tỏ một chút.
Nhưng Lê Trường Chinh cái gì cũng không có nói, chỉ tiếp tục đóng phim, ở giữa gọi ba lượt điện thoại, lần đầu tiên là hỏi bọn họ có thiếu gì không, lần thứ hai là cảm tạ Lô Chu cứu mạng của anh ta, lần thứ ba lại là ước hơ khô thẻ tre về xong đến thăm y.
Lô Chu ngược lại không biểu hiện mất tự nhiên, chính là bảo Lê Trường Chinh không cần phải khách khí, dù sao vô luận là ai đứng ở mái hiên trợt xuống, Lô Chu đều sẽ đi kéo một phen.
Tiêu Nghị có nghĩ qua nếu như là những người khác bởi vì bảo hộ Lô Chu mà bị thương, Lô Chu nói không chừng diễn hay không diễn, mỗi ngày đều lại đây bồi giường, ít nhất cũng phái Tiêu Nghị hắn, ở ngoài phòng bệnh tùy thời nghe chỉ huy.
“Đừng lại nói việc này.” Lô Chu nói “Thiếu ân huệ, trong lòng là đương sự, bản thân cậu ấy rõ ràng là được, anh thấy fan đều phải kháp cậu ấy thành cẩu.”
Tiêu Nghị ừ một tiếng, ban đêm, hai người đều nằm ở trên giường, Lô Chu thay đổi vài đài, nhìn đĩa, đó là phim lúc y mới xuất đạo, lúc đó Lô Chu còn trẻ. Lúc đó, Tiêu Nghị cũng vừa lên đại học, dẫn bạn gái xem phim của Lô Chu.
Phi thường trẻ, tựa như lăng đầu thanh, vừa lên liền diễn nhân vật chính, bộ phim điện ảnh này đối với y có công lao trợ giúp không ít, bộ phim tên 《 Hồi đầu tiến 》, câu chuyện giảng thuật Phương Tịch tấn công Lương Sơn.
“Khai cung không quay đầu lại tiến”, Lương Sơn lớn như vậy, anh hùng hảo hán cuối cùng tử tử, tán tán. Lô Chu diễn Trương Thuận, kia cảm giác không cần phải nói, quả thực ánh sáng toàn trường, đoạt nổi bật.
“Dáng người anh tốt tốt.” Tiêu Nghị nhìn Lô Chu mặc đồ cổ trang, hai mắt ứa ra hồng tâm, nước miếng tí tách .
Lô Chu “…”
Lô Chu xem một nửa thì tắt.
“Ai!” Tiêu Nghị còn muốn xem, Lô Chu lại không cho hắn xem.
“Như thế nào không xem?” Tiêu Nghị hỏi.
Lô Chu “Không muốn xem, muốn ngủ.”
Lô Chu nằm ở trên giường, lưng đối diện Tiêu Nghị, Tiêu Nghị đành phải đi tắt đèn, lui trong ổ chăn, đeo lên tai nghe, dùng di động mở video tiếp tục xem, Lô Chu diễn Trương Thuận vừa có cảnh đánh lại có cảnh thân trần, một hồi trong đó, Lãng Lý Bạch Điều từ bông lau sau khi nội giao tình báo nổi trên mặt nước, đứng ở bờ sông, toàn thân xích lõa, thấy được bóng dáng, một thân cơ bắp không nên thiếu không ít, không nên nhiều thì không nhiều lắm, bông lau đầy trời, thiên địa nhất thể, Lô Chu một bên tại bờ sông tắm rửa, một bên lấy thanh âm càn rỡ, chèo thuyền qua đây, Tôn Nhị Nương mỹ mạo như hoa ca hát, không sợ chút nào nam nữ chi biệt.
Bộ phim kia nháy mắt làm y trở thành nam thần thổi quét tim của ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ, Tiêu Nghị xem 《 Hồi đầu tiến 》, nhìn đến một màn kinh điển kia vẫn nhịn không được tim đập thình thịch.
Thân thể xích lõa nam tính, bông lau hoang vu, dõi mắt chứng kiến thiên địa mờ mịt, cùng tiếng ca uyển chuyễn của Tôn Nhị Nương, cùng với thanh tuyến càn rỡ lỗ mãng của Trương Thuận, có loại cảm giác nguyên thủy lực lượng cùng mỹ cảm, hùng hồn đến cực điểm, làm người ta ngừng lại cúng bái chi tình.
Hơn nữa Tiêu Nghị xem còn ngạnh.
“Chu ca.” Tiêu Nghị cởi tai nghe, biết Lô Chu còn chưa ngủ nói “Anh trước kia học ngành gì?”
Tiêu Nghị nghe Lô Chu nói qua, mẹ y không cho y học hệ biểu diễn vì thế Lô Chu đành phải đi đọc thể giáo, học hai năm, làm người mẫu, đủ tiền liền đi thi, cuối cùng như nguyện dĩ thường vào hệ biểu diễn.
“Học bơi lội.” Lô Chu xoay thân, mặt hướng trần nhà, thở dài, nhìn trần nhà xuất thần.
“Khó trách dáng người tốt như vậy.” Tiêu Nghị nhiều lần nhớ lại, nhìn Lô Chu lõa thể, cảm giác tựa như pho tượng mỹ nam Hy Lạp.
Lô Chu “Em đang xem cái gì?”
“Không có gì.” Tiêu Nghị trong lòng nói đang xem thịt anh.
“Tình huống thế nào.” Đỗ Mai run rẩy nói.
“Bả vai dập nát gãy xương.” Tiêu Nghị thoáng bình tĩnh trở lại, dùng thanh âm run rẩy nói “Não chấn động… Nước ứ đọng trong đầu, bệnh viện nhân dân Đông Dương không có biện pháp phẫu thuật, giữa trưa hôm nay chuyển tới.”
Đỗ Mai khóc lên, Lý Diệp an ủi cô ấy, mấy người đi lên thay phiên ôm cô ấy, Tiêu Nghị khóc đến không kềm chế được, trong tay nắm bùa hộ mệnh bọn họ ởThái Lan xin được, âm thầm cầu nguyện, cái gì cũng tốt, cầm mạng của tôi đi, đừng để anh ấy chết…
“Người nhà ký tên.” Bác sĩ đẩy cửa đi ra nói “Lập tức phẫu thuật.”
“Không có người nhà ở đây.” Đỗ Mai nói “Mẹ của cậu ta ở nước ngoài, tôi đã gọi điện thoại, hiện nay liên lạc không được người.”
“Tiêu Nghị.” Lý Diệp nói “Em ký tên cho cậu ấy đi.”
Bác sĩ hoài nghi nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị liền tiếp nhận bút, mọi người đều đồng ý, ký tên của mình “Có thể hồi phục không?”
Bác sĩ không trả lời, xoay người đi vào.
Phẫu thuật ước chừng tiến hành khoảng 8 tiếng, ngoài phòng giải phẫu một mảnh yên tĩnh. Quản lý nhỏ giọng nói “Mọi người ăn cơm đi.”
Đỗ Mai ừ một tiếng, cùng giám chế đi trước, Lý Diệp ngồi xuống bên người Tiêu Nghị, sờ sờ đầu của hắn tỏ vẻ an ủi, cái gì cũng không nói, Tiêu Nghị nói “Thực xin lỗi, để… Mọi người phiền toái lớn như vậy.”
Lý Diệp thở dài ý bảo không cần giải thích, Tiêu Nghị một bên nghẹn ngào, một bên giương mắt nhìn Lê Trường Chinh, Lê Trường Chinh cũng khóc, khoát tay ý bảo không quan hệ.
“Tôi gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Thông.” Tiêu Nghị nói “Chu ca trước khi hôn mê nói vậy trên xe cứu thương.”
Lô Chu nằm ở trên xe cứu thương, đưa đến Thượng Hải, nắm tay Tiêu Nghị, hướng hắn nói “Trịnh”, Tiêu Nghị liền biết Lô Chu lo lắng, muốn tìm người thay mình, cũng biết mình ngã như vậy, không thể quay.
Lý Diệp nói “Cậu ấy có vài người bạn tốt, Đỗ Mai đã thông tri, hiện nay không biết tình huống, ngàn vạn lần không thể để nhiều người biết.”
Tiêu Nghị gật gật đầu, Lý Diệp nói “Khiêm tốn làm chính.”
Phòng phẫu thuật mở cửa ra, hộ sĩ đẩy Lô Chu nằm ở trên giường bệnh đi ra.
“Có cần ICU không?” Tiêu Nghị run rẩy hỏi.
“Tình huống tốt đẹp.” Bác sĩ nói “Bây giờ đưa đến phòng bệnh, quan sát tình huống là được, có thể tỉnh lại sẽ không có vấn đề.”
Tất cả mọi người thở một hơi, từ buổi sáng gặp chuyện không may đến hiện tại, liên tục 16 tiếng, toàn bộ đoàn phim đều mây đen bao trùm, Lô Chu bị đưa vào trong phòng bệnh, đeo mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, bên cạnh một đống dụng cụ đích đích đích vang, Tiêu Nghị an vị trên ghế bên cạnh giường bệnh ngẩn người.
Lô Chu làm xong phẫu thuật phi thường tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, một chút cũng không có hình mẫu bình thường của nam thần, thái dương còn quấn khăn trùm đầu, Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, nhịn không được lại khóc lên, tiện đà ghé vào trên giường bệnh, không tiếng động mà nghẹn ngào, cũng nâng lên mắt, nhìn Lô Chu hôn mê bất tỉnh.
Hy vọng duy nhất của hắn chính là Lô Chu nhanh tỉnh lại, sau đó mắng hắn.
Đỗ Mai trở lại, tiến vào xem qua, sờ sờ bả vai Tiêu Nghị, ý bảo hắn trấn định.
Tiêu Nghị nghe thấy Đỗ Mai cùng đạo diễn, giám chế ở bên ngoài nói chuyện, một lát sau lại có người đến, như là người trong công ty điện ảnh và truyền hình, nhà đầu tư cũng phái người tới, mọi người ở bên ngoài trực tiếp thương lượng kế tiếp làm như thế nào, cuối cùng bác sĩ nói “Họp đi ra bên ngoài! Người bệnh cần nghỉ ngơi!”
Thanh âm bên ngoài ngừng lại.
Tiêu Nghị ghé vào trước giường bệnh, nắm tay Lô Chu, không biết qua bao lâu, Lê Trường Chinh mang theo cơm chiên đưa cho Tiêu Nghị, ngồi ở một bên nói “Cậu ăn một chút gì đi.”
Tiêu Nghị cũng có chút chống đỡ không trụ , hắn biết vào lúc này, nhiều ít phải ăn một chút gì, hộ lý lại đây đăng ký, Đỗ Mai lại thỉnh người trong bệnh viện, toàn bộ hành trình giám thị tình huống của Lô Chu. Nơi này là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải, mọi người cố gắng hết sức để y có thể tỉnh lại chứ không phải mặc cho số phận.
“Thực xin lỗi.” Lê Trường Chinh áy náy nói “Vốn người té xuống phải là tôi. Ngay lúc đó không cách nào treo hai sợi dây thép, tôi cũng không nhảy qua, không ai nghĩ đến nơi đó sẽ rơi.”
Tiêu Nghị nói “Chuyện đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể kỳ vọng anh ấy có thể tỉnh lại.”
Lê Trường Chinh trầm mặc một khắc, tiện đà nói “Đúng, cậu nói đúng, anh ấy nhất định có thể khỏe lên.”
Tiêu Nghị ăn nửa cặp ***g cơm nói “Cơm chiên dương châu này ăn ngon.”
Lê Trường Chinh nói “Chờ anh ấy tỉnh, chúng ta cùng đi ăn.”
Tiêu Nghị gật đầu nói “Được.”
Tiêu Nghị không khóc, khóc cũng không hữu dụng, ngược lại miệng khô, Lô Chu nhất định có thể qua khỏi, y là một người lợi hại, quả thực như siêu nhân, cái gì cũng tốt, cái gì cũng hiểu, còn cường đại như vậy.
Hắn có thể minh bạch tâm tình của Lê Trường Chinh, hôm nay có một chút ngoài ý muốn, nếu người trợt xuống là Lê Trường Chinh, như vậy người khác tái hồng có nhiều tiền hơn nữa, ngã như vậy cái gì cũng không có.
Lê Trường Chinh cùng Tiêu Nghị liền lẳng lặng ngồi ở trong phòng bệnh, một lát sau, nhà sản xuất tiến vào, kêu Lê Trường Chinh đi ra ngoài.
Tiêu Nghị thật sự không chịu được, ghé vào bên người Lô Chu, dắt ngón tay của y, cứ như vậy nằm úp sấp.
“Tiêu Nghị.” Lý Diệp ghé vào lỗ tai hắn nói.
Tiêu Nghị ngẩng đầu, sắc trời đã sáng, từ lúc Lô Chu gặp chuyện không may, cả người hắn đều vô tri vô giác, lại có nam nhân ba mươi mấy tuổi tiến vào nói “Tình huống thế nào?”
Tiêu Nghị nói “Chờ tỉnh lại sẽ không sao, Tiểu Thông ca.”
Vào đúng là Trịnh Tiểu Thông, bạn tốt của Lô Chu, anh ta hướng Tiêu Nghị gật gật đầu, lại hướng Đỗ Mai nói “Tôi đây liền tiến tổ ký hợp đồng?”
Đỗ Mai nói “Tiểu Thông cậu cùng đạo diễn đi thôi, cảnh đã diễn phải quay lại, tôi sợ thời gian của cậu không khớp.”
Trịnh Tiểu Thông hướng Tiêu Nghị nói “Tiêu Nghị, Lô Chu tỉnh cậu gọi điện thoại cho tôi.”
Tiêu Nghị vội gật đầu, biết đoàn phim thỉnh người cứu tràng, chuyện Lô Chu phân phó rốt cục có công đạo, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Nghiêu cũng tiến vào, Lý Diệp liền đi ra ngoài, đóng cửa lại, một lát sau Ô Hằng Cổ cùng người đại diện của anh ta cũng tiến vào. Trong phòng bệnh liền dư lại bọn họ.
“Như vậy.” Đỗ Mai nói “Lô Chu tỉnh lại, mặc kệ tình huống như thế nào đều gọi điện thoại cho chúng tôi, Tiêu Nghị.”
Tiêu Nghị “Vâng.”
Lâm Nghiêu nói “Tôi bồi ở bệnh viện.”
Đỗ Mai nói “Tôi thỉnh hộ lý, buổi tối chuyển phòng bệnh cho cậu ấy, Lâm Nghiêu anh cùng Tiêu Nghị thay phiên, bảo đảm bên cạnh cậu ấy tùy thời có một người của chúng ta là được.”
Tiêu Nghị “Vâng.”
Đỗ Mai nói “Tôi tới đoàn phim một chuyến.”
Tiêu Nghị đứng dậy nói “Vất vả, Đỗ tổng.”
Đỗ Mai không nói chuyện, gật gật đầu đi, một lát sau đạo diễn, giám chế, Lê Trường Chinh lại đây cáo biệt, diễn khởi động máy, mỗi ngày tổn thất mấy chục tới trăm vạn, chậm trễ không nổi, phải lập tức nghĩ biện pháp tiếp tục, toàn bộ đoàn phim nhịn một đêm, Tiêu Nghị có chút lo lắng bọn họ trên đường lái xe ngủ gà ngủ gật, thẳng đến buổi sáng 10 giờ, bên kia gửi tin nhắn, nói bình an, Tiêu Nghị mới yên tâm.
Lâm Nghiêu đi lấy cơm, bác sĩ lại đây ghi chép số liệu, Tiêu Nghị không dám hỏi nhiều, chỉ ghé vào bên giường bệnh của Lô Chu.
Dương quang mùa hè sau 12 giờ xuyên thấu qua song sa chiếu vào, Tiêu Nghị đem mặt chôn ở bên cạnh Lô Chu, nắm bàn tay to lớn của y, ngón tay Lô Chu giật giật, tiếp, y giơ tay lên, sờ sờ đầu Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị “…”
Tiêu Nghị ngẩng đầu, nhìn Lô Chu, tiện đà không khống chế được bừng lên nước mắt.
“Mấy giờ.” Lô Chu hàm hồ nói, mặt nạ dưỡng khí còn mông lung một tầng.
Tiêu Nghị còn chưa kịp đứng dậy, hộ sĩ đã thay hắn chạy đi ra ngoài gọi bác sĩ, bác sĩ vội vàng lại đây, kiểm tra cho Lô Chu, Lô Chu chỉ nhìn Tiêu Nghị, lông mày hơi hơi nhấc.
“Buổi sáng… Không, giữa trưa, giữa trưa 12 giờ.” Tiêu Nghị nói.
Lô Chu “Tìm được người cứu tràng?”
Tiêu Nghị nói “Trịnh Tiểu Thông đến.”
Lô Chu gật gật đầu, bác sĩ lập tức nói “Đầu không nên cử động!”
Tiêu Nghị phá khóc mỉm cười, nhìn bác sĩ, bác sĩ nói “Không có việc gì, cùng cậu ấy trò chuyện, không cần ngủ, buổi tối mệt nhọc ngủ tiếp.”
Tiêu Nghị nhất thời cảm giác mình cũng sống lại.
Lô Chu nhìn Tiêu Nghị, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, Tiêu Nghị vừa mỏi mệt lại cao hứng, hoàn hảo hoàn hảo, sợ bóng sợ gió một hồi, vừa mới nãy hắn cũng đã nghĩ đến muốn tự tử.
“Nói chuyện a.” Lô Chu hữu khí vô lực nói “Bình thường không phải nói nhiều sao?”
Tiêu Nghị “…”
Lâm Nghiêu gõ cửa, tiến vào, nhìn thấy Lô Chu tỉnh, đầu Lô Chu bị cố định không cho động, trên cổ đeo miếng đỡ màu trắng, chỉ có thể đem ánh mắt dịch qua.
“Nha, tỉnh.” Lâm Nghiêu cười nói “Tôi biết cậu chịu đựng được.”
“Tôi con mẹ nó bả vai… Đau quá.” Lô Chu nói.
Tiêu Nghị nở nụ cười.
“Cười.” Lô Chu nói “Em rốt cục có thể báo thù phải không.”
Lô Chu nói chuyện khí không đủ, Tiêu Nghị nói “Anh đừng mở miệng, tôi cùng nói chuyện với anh.”
Lô Chu còn nói “Nhìn Weibo, những người đó phỏng chừng vừa muốn vui sướng khi người gặp họa, bọn họ biết chuyện này chưa?”
Tiêu Nghị nghĩ thầm lúc nào còn băn khoăn anti fan, anh cũng quá buồi. Lâm Nghiêu nói “Không biết, Đỗ tổng Lý tỷ đã thương lượng tốt, trước không truyền ra ngoài.”
Lô Chu “Đọc Weibo.”
Tiêu Nghị “…”
Lô Chu “Đem Weibo lấy lại đây cho anh xem.”
Tiêu Nghị “Tôi đọc cho anh nghe.”
Tiêu Nghị xoát Weibo, mặt trên tất cả đều là các loại tin tức nhỏ nhặt, mở ra hình Lô Chu gần đây phơi nắng, phía dưới đều là nam thần anh ngàn vạn lần không thể có việc a / Nam thần anh làm sao vậy / Mau ra đây nói một câu a / Em đã khóc một đêm / Ngàn vạn ngàn vạn lần là bịa đặt, không phải thật sự a…
Tiêu Nghị nói “Có người hỏi đoàn phim có phải đã xảy ra chuyện không, sau đó có người kêu cậu ta đừng miệng quạ đen.”
Lô Chu nói “Nói thật, anh không có khí lực rống em… Tiêu Nghị, nếu anh nhịn không được rống em, liền sẽ gia tốc tử vong…”
Tiêu Nghị lập tức giải thích nói “Có tin tức nói anh bị thương, chưa nói bị thương nặng.”
Lâm Nghiêu nói “Đỗ tổng đã cùng Lý Diệp thương lượng tốt thông cảo, hôm nay liền phát.”
Lô Chu nói: “Tiêu Nghị… Em gọi điện thoại cho Đỗ tổng, kêu chị ấy thủ sẵn thông cảo, bác bỏ tin đồn, nói anh không bị thương.”
Tiêu Nghị có chút không biết làm sao, Lô Chu suy yếu nói “Đừng làm cho fan lo lắng. Liền nói, anh, lâm thời có việc, không thể tiếp tục bộ phim này, là được… Tiểu cô nương không biết nặng nhẹ, nếu nói anh nằm viện, họ sẽ đợi mỗi ngày lo lắng.”
Lâm Nghiêu nói “Tôi cùng Đỗ tổng thương lượng một chút đi.”
Lô Chu còn nói “Tiêu Nghị, trong di động của em… Có ảnh chụp của anh không?”
Tiêu Nghị nói “Có.”
Lô Chu nói “Phát lên, bác bỏ tin đồn, hiện tại phát.”
Tiêu Nghị nhìn Lâm Nghiêu, Lâm Nghiêu không kiên trì, đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại, Tiêu Nghị liền dựa theo Lô Chu phân phó, cúi đầu tìm ảnh chụp, tìm được ảnh chụp Lô Chu khi kết thúc công việc trong khách sạn chơi PSV nói “Em đây… Nói cái gì?”
Lô Chu đặt tay ở trên tay Tiêu Nghị nói “Tùy tiện.”
Tiêu Nghị “Trực tiếp chia sẻ hình ảnh có thể chứ.”
Lô Chu “Em đừng tức giận anh…”
Tiêu Nghị nói “Có! Tôi nhớ ra rồi!”
Tiêu Nghị tìm thời gian nghỉ ngơi, Lê Trường Chinh cùng Lô Chu chụp ảnh chung, giữa trưa nóng bức, hai người đang cầm quạt, phát lên Weibo của Lô Chu.
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Đây không phải là sống rốt sao? Nam thần của các người thuộc về tôi.
Lô Chu nhìn, hết sức hài lòng, ừ một tiếng, ngón tay cầm tay Tiêu Nghị không tha, Tiêu Nghị liền để điện thoại di động xuống, ghé vào trên đùi y đánh giá y.
“Rất xấu?” Lô Chu khinh bỉ nhìn Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị cười lắc đầu nói “Rất bảnh. Yêu anh.”
“Ngô.” Lô Chu một bộ đương nhiên, một lát sau nói “Sau khi tỉnh lại, thấy người đầu tiên là em, anh cũng yêu em.”
Tiêu Nghị cười ha ha, Lô Chu thở dài một tiếng, ý bảo hắn đừng quá ầm ĩ, tiện đà trong mắt mang theo ý cười, nhìn Tiêu Nghị.
Lô Chu thời gian này ánh mắt thực ôn nhu, ánh mặt trời tiến vào trong phòng bệnh, rơi trên mặt đất, một phòng vàng rực.
Tiêu Nghị cười cười, tiện đà co rút mũi, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chịu khổ.
“Em không phải nam nhân…” Lô Chu hữu khí vô lực nói “Khóc đệ em a…”
Tiêu Nghị nói “Tôi khổ sở… Bộ phim tốt như vậy, anh nghiêm túc diễn…”
Lô Chu nghĩ lại, ngữ khí hơi chút bình ổn, có vẻ càng hữu khí vô lực chút, vỗ vỗ tay Tiêu Nghị nói “Không khổ sở, về sau sẽ có phim hay hơn.”
Lâm Nghiêu nói chuyện điện thoại xong tiến vào nói “Thông cảo tạm thời đè nặng, Đỗ tổng hiện tại chạy tới.”
Lô Chu ừ một tiếng nói “Kêu chị ấy ngày mai tới cũng được, thuận tiện kêu chị ấy nói với mẹ tôi, nói không nặng lắm, chỉ trẹo vai, không cần lại đây.”
Đỗ Mai chạy tới, Tiêu Nghị đang đút cơm cho Lô Chu, cả người Đỗ Mai đều không tốt, buổi sáng ngày hôm qua nhận điện thoại lên máy bay, buổi chiều đuổi tới Thượng Hải, rạng sáng lại đi Hoành Điếm, hiện tại lại trở về.
“Đỗ tổng nghỉ ngơi trước đi.” Tiêu Nghị vội hỏi.
“Trên xe chưa ngủ nữa.” Đỗ Mai nói “Tỉnh lại thì tốt, cái gì cũng tốt.”
Đỗ Mai cùng Lô Chu nghiêm túc thương lượng một chút, Lô Chu cũng rống không đứng dậy, đây là chuyện Tiêu Nghị chưa từng gặp qua, có Lô Chu ở đây, không khí thư hoãn mở hội nghị công ty, còn kém chút là ở bên cạnh lấy đàn violon kéo 《 Yêu Romance 》 , nhưng Lô Chu vẫn kiên trì không được, không thể không nói.
Cuối cùng Đỗ Mai cùng Lô Chu cực kỳ thong thả cùng với ôn hòa tranh chấp rốt cục đạt thành hiệp nghị, Tiêu Nghị nghĩ thầm này là hội nghị nhàm chán nhất trong cuộc đời hắn, hắn cư nhiên còn tìm hai tiếng, nghe bọn họ đối thoại.
Tiếp Đỗ Mai lại đi, kết quả thương lượng là lộ ra quá trình quay phim của Lô Chu, bệnh cũ tái phát, viêm bả vai phát tác, phải tạm thời rời khỏi nhưng nhìn tình huống hiện tại, Trịnh Tiểu Thông không cần tới, nếu không tới cũng chỉ đem nam thứ Ô Hằng Cổ đi lên diễn Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.
Lô Chu như trút được gánh nặng nói “Quay nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mang lương nghỉ ngơi.”
Tiêu Nghị “…”
Tiêu Nghị lúc màn đêm buông xuống trong phòng bệnh cao cấp của Lô Chu, trắng đêm nhìn y, vốn là có hộ lý, việc này Tiêu Nghị hoàn toàn có thể mặc kệ nhưng hắn cái gì cũng lo lắng, Lô Chu nói em quả thực giống mẹ già.
Mặc kệ thế nào, có thể sống lại thì tốt, không mãn huyết, bác sĩ nói Lô Chu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phải tùy thời nhìn y, nếu xuất hiện đau đầu, ghê tởm, nôn mửa, phải lập tức gọi bác sĩ lại đây.
Tiêu Nghị bắt đầu cẩn thận ở bên người Lô Chu, cũng làm chuyện của hộ lý, Lô Chu không thích bị người không quen đụng tới thân thể, Tiêu Nghị liền từ hộ lý nơi đó học tập như thế nào chiếu cố y, nửa đêm nằm ở trên giường, thường thường sẽ xoay người, xem mặt nghiêng của y.
Đoàn phim xảy ra chuyện gì đã cùng bọn họ không có nhiều quan hệ, Tiêu Nghị vì không muốn ảnh hưởng tâm tình của Lô Chu, miễn cho tâm thủy tinh của y phát tác, không xoát di động, chỉ điện thoại và nhắn tin.
Bả vai của Lô Chu gắn 4 cây đinh thép, não chấn động không tạo thành vấn đề lớn, Tiêu Nghị đặc biệt cố vấn bác sĩ, Lô Chu còn có thể quay phim không, bác sĩ đáp phải xem tình huống lúc y hồi phục, Tiêu Nghị cũng không dám nói với Lô Chu.
Sau đó không lâu đầu Lô Chu rốt cục có thể tự do chuyển động, Tiêu Nghị mỗi ngày ở trên giường bệnh đọc tiểu thuyết cho y. Lô Chu hỏi “Lúc nào có thể xuất viện?”
Tiêu Nghị nói “Vai trái của anh còn phải tái quan sát một đoạn thời gian.”
Lô Chu nói “Đã khỏi.”
Tiêu Nghị nói “Không được, hôm nay bác sĩ mới nhắc nhở qua.”
Đoàn phim vừa đến thời gian nghỉ ngơi, gặp người của tổ chức đến tham ban, Trịnh Tiểu Thông cuối cùng vẫn sắp xếp không được thời gian, không cách nào diễn Cẩm Mao Thử, đổi thành Ô Hằng Cổ, Lô Chu bị tai nạn lao động không thể diễn, hợp đồng của Tiêu Nghị vẫn còn, hắn chỉ phải cầm bút, viết viết hoa hoa, ở trong đầu viết ca khúc.
Mấy ngày sau, hắn nhìn Skype cùng Weibo, nháy mắt liền có loại sợ hãi thật sâu.
Chuyện lần này không chỉ không ngăn chặn, còn bị khắp nơi thêm mắm thêm muối nháo đến thực đại, cơ hồ sắp vô pháp thu thập, fan của Lô Chu cùng người qua đường đều bắt đầu phân tích chuyện này có điểm đáng ngờ, hơn nữa mọi người đều biết Lô Chu bị thương, khả năng không có biện pháp quay phim.
Rất nhiều người trực tiếp bàn luận, cảm thấy Lê Trường Chinh hãm hại Lô Chu, nhưng Tiêu Nghị cảm thấy sẽ không, Lô Chu cùng Lê Trường Chinh lại không có đụng chạm, hãm hại y làm gì?
… Không đúng, Lê Trường Chinh cùng Lô Chu, nếu nói có đụng chạm, vẫn là có chút.
Tiêu Nghị cảm thấy phiền toái, nhưng hắn cảm thấy Lê Trường Chinh không đến mức ác tha như vậy, hơn nữa cho dù Lô Chu ngã chết, có lợi cũng không phải Lê Trường Chinh. Công ty anh ta đã ra cá nhân, Lô Chu xuống dưới, tìm người thay cũng là Đỗ Mai bên này, Lê Trường Chinh có thể mò đến chỗ nào?
Lê Trường Chinh vẫn luôn khách khách khí khí với bọn họ, Tiêu Nghị có chút không đành lòng, nếu Lê Trường Chinh không làm như vậy, làm anh ta bị oan cũng quá đáng.
Trong lúc nhất thời Lê Trường Chinh đã trở thành người bị nghìn người chỉ chỏ, hết đường chối cãi, anh ta cũng không có bất luận ý tứ biện bạch gì, mỗi ngày phát lên Weibo cảnh mình diễn hằng ngày. Còn có fan lên Weibo của anh ta, nói nếu Lô Chu chết, mình liền cùng với Lê Trường Chinh liều mạng.
Tiêu Nghị nghĩ thầm Lê Trường Chinh gần đây không tới là vì nguyên nhân này sao?
“Như thế nào?” Lô Chu lại hỏi.
“Lê Trường Chinh cũng không tới.” Tiêu Nghị nói.
“Cậu ta không đến mới đúng.” Lô Chu nói “Anh kêu cậu ấy không cần tới, hảo hảo đóng phim là được, nơi đầu sóng ngọn gió, đến làm chi, khóc tang cho anh sao?”
Tiêu Nghị đã hiểu, thời gian này, Lê Trường Chinh chỉ cần xuất hiện liền sẽ có vẻ đồng tình Lô Chu, mà lấy tính tình của Lô Chu không cần bất luận kẻ nào đồng tình, không đến thăm ngược lại là một loại tôn trọng.
“Lúc nào có thể xuất viện? !” Lô Chu rốt cục không kiên nhẫn.
“Kiên nhẫn.” Tiêu Nghị nói “Hiện tại không thể đi.”
Lô Chu nói “Em thu thập đồ đi, buổi chiều đi, làm thủ tục xuất viện.”
Tiêu Nghị nói “Bác sĩ không cho xuất viện, chỗ nào cũng không cho đi.”
“Em…” Lô Chu trừng Tiêu Nghị nói “Em có phải quên ai mới là lão bản của em a!”
Tiêu Nghị chưa bao giờ sợ bị mắng, trước kia còn không sợ, hiện tại càng không để mình bị đẩy vòng vòng nói “Tôi mang anh đi ra ngoài một chút, có thể chứ?”
Lô Chu trong bệnh viện đợi đến bực mình, nhưng Tiêu Nghị biết y càng muốn trở về vì một nguyên nhân khác —— Y không muốn bị người khác đến thăm bệnh. Tuy rằng thăm bệnh có rất nhiều đồ ăn, nhưng Lô Chu không muốn nằm ở trên giường bệnh, hoặc là ngồi ở trong phòng bệnh cùng đoàn phim đến tham ban nói chuyện phiếm, y cảm thấy đây là một loại vũ nhục, tình nguyện nhanh về Bắc Kinh.
Nhưng cho dù trở về Bắc Kinh, cũng phải kiểm tra, huống chi Tiêu Nghị không biết não Lô Chu bị chấn động về sau có thể tạo thành ảnh hưởng gì không.
Lần thứ 5 chụp siêu âm, Đỗ Mai cùng Lâm Nghiêu đều không có tới, tất cả mọi người ở đoàn phim vội đến chổng vó, phim sắp hơ khô thẻ tre, chỉ có Tiêu Nghị đứng ở trong phòng bệnh, nghe bác sĩ nói bệnh tình của Lô Chu.
Bác sĩ có chút ngoài ý muốn nói “Lão bản của các cậu đâu? Không có tới sao?”
Tiêu Nghị nói “Không, ngài nói đi.”
Bác sĩ rất có hảo cảm với Tiêu Nghị, thấy hắn chịu mệt nhọc, còn thường xuyên bị Lô Chu mắng, có đôi khi cả bác sĩ đều có điểm nhìn không được.
“Não bộ của cậu ấy, chỗ này có khả năng có chút tổn thương.” Bác sĩ nói “Khả năng sẽ ảnh hưởng trí nhớ.”
“Ảnh hưởng nhiều không?” Tiêu Nghị hỏi.
“Cậu ấy hiện tại có biểu hiện quên gì không?” Bác sĩ nói.
Tiêu Nghị lắc đầu, bác sĩ nói “Cái này tôi cũng nói không chính xác, khả năng hoàn toàn không ảnh hưởng, cũng khả năng sẽ thể hiện không quan trọng gì chuyện nhỏ thôi.”
Tiêu Nghị gật gật đầu hỏi “Còn cần tiếp tục quan sát sao?”
Bác sĩ nói “Tái quan sát một đoạn thời gian đi, các cậu cũng phải an bài bệnh viện ở Bắc Kinh bên kia đúng giờ kiểm tra đó?”
Mùa hạ đã sắp kết thúc, Lô Chu đã ở trong phòng bệnh ngây người 3 tháng, bả vai tốt không sai biệt lắm, có đôi khi có chút nâng không được, nhưng phần lớn thời gian là bình thường, Tiêu Nghị hỏi qua bác sĩ, biết là tình huống bình thường.
“Lúc nào về Bắc Kinh?” Lô Chu lại nói.
Tiêu Nghị nói “Bác sĩ nói còn chờ một đoạn thời gian.”
Lô Chu không thể nhịn được nữa nói “Em ngược lại nói thời gian a!”
Tiêu Nghị nói “Ông ấy cũng nói không chính xác, 1-2 tháng đi.”
Lô Chu nói “Đây là bệnh viện tâm thần, các người không phải tính toán đem lão tử bán cho bệnh viện tâm thần chứ, sau đó hùn vốn ngầm chiếm nhà của tôi?”
Tiêu Nghị ha ha nở nụ cười, Lô Chu hoài nghi nhìn Tiêu Nghị nói “Em có tâm sự gì?”
Tiêu Nghị “Ha ha ha không a, ha ha ha…”
Lô Chu “Em cười rất giả.”
Tiêu Nghị chỉ phải không lên tiếng, Lô Chu nói “Di động lấy cho anh xem.”
Tiêu Nghị đưa cho Lô Chu di động, Lô Chu toàn bộ buổi chiều đều không nói chuyện, nằm ở trên giường xoát diễn đàn, Tiêu Nghị thì ăn hoa quả mọi người đến thăm bệnh đưa cho Lô Chu, ăn ngon thật a, trước kia cho tới bây giờ không hưởng thụ qua hoa quả ngon như vậy… Tất cả đều là nhập khẩu, hơn nữa hảo ngọt…
“Chu ca.” Tiêu Nghị nói.
“Lau mặt em chút đi.” Lô Chu không kiên nhẫn nói.
Tiêu Nghị tìm tờ giấy, bỏ hột xoài vào bao, đi ra ngoài rửa mặt, trở về hỏi “Là thế này phải không?”
Lô Chu “?”
Tiêu Nghị “Diễn đàn nói, anh tin không?”
Lô Chu “Anh nói tin, em hiện tại đi giết Lê Trường Chinh sao?”
Tiêu Nghị “Ân.”
Lô Chu “Đi thôi, anh tin.”
Tiêu Nghị đi ra ngoài, Lô Chu ở phía sau giận dữ hét “Em đi thật a! Trở lại cho anh!”
Tiêu Nghị ném vỏ xoài, cả ngày đều không nói gì, nghiêm túc nhìn bát quái trên mạng, Lô Chu nhìn vài lần, liền đem Ipad phóng tới một bên, hu khẩu khí.
“Không phải là Lê Trường Chinh làm.” Buổi tối tại hoa viên tản bộ, Lô Chu đột nhiên nói.
“Vì cái gì?” Tiêu Nghị tuy rằng biết Lô Chu nhất định đã hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
“Bởi vì ái tình.” Lô Chu không hề gì nói.
“Bởi vì ái tình… Như thế nào sẽ có tang thương, chúng ta vẫn là bộ dáng lúc tuổi còn trẻ…” Tiêu Nghị nhịn không được xướng đạo.
“Em mang máy quay đĩa sao?” Lô Chu dở khóc dở cười nói.
“Anh ấy thích anh sao?” Tiêu Nghị hỏi.
Tiêu Nghị nghe nói như thế cũng không cảm thấy khẩn trương, Lê Trường Chinh cũng không có khả năng trở thành tình địch của mình, bởi vì anh ta sẽ không muốn được Lô Chu đáp lại, không cần y làm gì, mình cũng vĩnh viễn sẽ không nói ra tình cảm của mình với Lô Chu, chỉ cần y khỏe, mình có thể bồi ở bên cạnh y, thế nào cũng có thể, không hề gì.
“Ân.” Lô Chu nghiêm trang chững chạc nói “Em ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài.”
Tiêu Nghị vội gật đầu, Lô Chu nói “Là lúc còn đi học, anh với cậu ta đi casting.”
Tiêu Nghị nói “Các anh… Tại sao không có cùng một chỗ? Tôi… Là nói, kỳ thật cái này cũng không có gì, anh không cần để ý, Chu ca, tôi cũng không phải ý kia…”
Trong hoa viên an tĩnh, ngọn đèn rất xa chiếu lại đây.
Lô Chu đứng ở trước ao nói “Cậu ấy hẳn là cảm thấy anh không thích loại hình như cậu ấy. Cho nên rất nhanh cách xa anh. Bắt đầu thì anh không biết, xem cậu ấy như bạn tốt, trước kia không có ai tốt với anh, anh biết người trong học viện điện ảnh và truyền hình đều có tiền. Không có tiền, người khác liền khinh thường em, bộ dạng có suất cũng sẽ không để ý em, Lê Trường Chinh không có tiền, anh cũng không có tiền, ban đầu thật khó khan mới có thể làm bằng hữu.”
Tiêu Nghị ở bên người Lô Chu ba ba ba đánh muỗi, trên cổ có vài nốt đỏ, a thanh, Lô Chu lại nói “Cho nên anh tin cậu ấy sẽ không đặc biệt hại anh.”
Tâm bát quái hừng hực của Tiêu Nghị bốc cháy lên hỏi “Lê Trường Chinh là 0 sao?”
“Ngô.” Lô Chu nói “Bất quá cậu ấy thích nam nhân nhã nhặn, tốt tính giống giáo sư của bọn anh.”
Màn đêm buông xuống, Tiêu Nghị nằm ở trên giường, Lô Chu thì vẫn luôn nằm ngẩn người, bọn họ đã ở trong bệnh viện ngây người gần tới ba tháng, đoàn phim sau đó không lâu liền muốn kết thúc, Lô Chu kiên trì trước khi hơ khô thẻ tre về Bắc Kinh, miễn cho đến lúc đó toàn bộ đoàn phim còn muốn trở về nhìn y.
Trong khoảng thời gian Lô Chu nằm viện, Đỗ Mai đến mấy lần, Lâm Nghiêu cũng tới mấy lần, dặn dò đơn giản là hảo hảo nghỉ ngơi, hiện tại phim cũng quay không thành, chỉ có thể an tâm dưỡng bệnh. Đoàn phim vì bảo đảm Lô Chu nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không thông tri ngoại giới y ở bệnh viện nào, Lê Trường Chinh vì tránh nghi ngờ, đến xem một lần cũng không tái xuất hiện .
Tiêu Nghị đối với hành vi của Lê Trường Chinh rất có kín đáo phê bình, dù sao Lô Chu là vì cứu anh ta, hai người mới đồng thời ngã xuống, không nói Lô Chu có phải chủ động cứu người hay không, Lê Trường Chinh có nguyện ý lĩnh cái tình này không, nhưng nếu người khác cứu mình, Tiêu Nghị khẳng định sẽ ái ngại, mỗi ngày gọi điện thoại lại đây hỏi tình huống, hoặc là ít nhất lên Weibo làm sáng tỏ một chút.
Nhưng Lê Trường Chinh cái gì cũng không có nói, chỉ tiếp tục đóng phim, ở giữa gọi ba lượt điện thoại, lần đầu tiên là hỏi bọn họ có thiếu gì không, lần thứ hai là cảm tạ Lô Chu cứu mạng của anh ta, lần thứ ba lại là ước hơ khô thẻ tre về xong đến thăm y.
Lô Chu ngược lại không biểu hiện mất tự nhiên, chính là bảo Lê Trường Chinh không cần phải khách khí, dù sao vô luận là ai đứng ở mái hiên trợt xuống, Lô Chu đều sẽ đi kéo một phen.
Tiêu Nghị có nghĩ qua nếu như là những người khác bởi vì bảo hộ Lô Chu mà bị thương, Lô Chu nói không chừng diễn hay không diễn, mỗi ngày đều lại đây bồi giường, ít nhất cũng phái Tiêu Nghị hắn, ở ngoài phòng bệnh tùy thời nghe chỉ huy.
“Đừng lại nói việc này.” Lô Chu nói “Thiếu ân huệ, trong lòng là đương sự, bản thân cậu ấy rõ ràng là được, anh thấy fan đều phải kháp cậu ấy thành cẩu.”
Tiêu Nghị ừ một tiếng, ban đêm, hai người đều nằm ở trên giường, Lô Chu thay đổi vài đài, nhìn đĩa, đó là phim lúc y mới xuất đạo, lúc đó Lô Chu còn trẻ. Lúc đó, Tiêu Nghị cũng vừa lên đại học, dẫn bạn gái xem phim của Lô Chu.
Phi thường trẻ, tựa như lăng đầu thanh, vừa lên liền diễn nhân vật chính, bộ phim điện ảnh này đối với y có công lao trợ giúp không ít, bộ phim tên 《 Hồi đầu tiến 》, câu chuyện giảng thuật Phương Tịch tấn công Lương Sơn.
“Khai cung không quay đầu lại tiến”, Lương Sơn lớn như vậy, anh hùng hảo hán cuối cùng tử tử, tán tán. Lô Chu diễn Trương Thuận, kia cảm giác không cần phải nói, quả thực ánh sáng toàn trường, đoạt nổi bật.
“Dáng người anh tốt tốt.” Tiêu Nghị nhìn Lô Chu mặc đồ cổ trang, hai mắt ứa ra hồng tâm, nước miếng tí tách .
Lô Chu “…”
Lô Chu xem một nửa thì tắt.
“Ai!” Tiêu Nghị còn muốn xem, Lô Chu lại không cho hắn xem.
“Như thế nào không xem?” Tiêu Nghị hỏi.
Lô Chu “Không muốn xem, muốn ngủ.”
Lô Chu nằm ở trên giường, lưng đối diện Tiêu Nghị, Tiêu Nghị đành phải đi tắt đèn, lui trong ổ chăn, đeo lên tai nghe, dùng di động mở video tiếp tục xem, Lô Chu diễn Trương Thuận vừa có cảnh đánh lại có cảnh thân trần, một hồi trong đó, Lãng Lý Bạch Điều từ bông lau sau khi nội giao tình báo nổi trên mặt nước, đứng ở bờ sông, toàn thân xích lõa, thấy được bóng dáng, một thân cơ bắp không nên thiếu không ít, không nên nhiều thì không nhiều lắm, bông lau đầy trời, thiên địa nhất thể, Lô Chu một bên tại bờ sông tắm rửa, một bên lấy thanh âm càn rỡ, chèo thuyền qua đây, Tôn Nhị Nương mỹ mạo như hoa ca hát, không sợ chút nào nam nữ chi biệt.
Bộ phim kia nháy mắt làm y trở thành nam thần thổi quét tim của ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ, Tiêu Nghị xem 《 Hồi đầu tiến 》, nhìn đến một màn kinh điển kia vẫn nhịn không được tim đập thình thịch.
Thân thể xích lõa nam tính, bông lau hoang vu, dõi mắt chứng kiến thiên địa mờ mịt, cùng tiếng ca uyển chuyễn của Tôn Nhị Nương, cùng với thanh tuyến càn rỡ lỗ mãng của Trương Thuận, có loại cảm giác nguyên thủy lực lượng cùng mỹ cảm, hùng hồn đến cực điểm, làm người ta ngừng lại cúng bái chi tình.
Hơn nữa Tiêu Nghị xem còn ngạnh.
“Chu ca.” Tiêu Nghị cởi tai nghe, biết Lô Chu còn chưa ngủ nói “Anh trước kia học ngành gì?”
Tiêu Nghị nghe Lô Chu nói qua, mẹ y không cho y học hệ biểu diễn vì thế Lô Chu đành phải đi đọc thể giáo, học hai năm, làm người mẫu, đủ tiền liền đi thi, cuối cùng như nguyện dĩ thường vào hệ biểu diễn.
“Học bơi lội.” Lô Chu xoay thân, mặt hướng trần nhà, thở dài, nhìn trần nhà xuất thần.
“Khó trách dáng người tốt như vậy.” Tiêu Nghị nhiều lần nhớ lại, nhìn Lô Chu lõa thể, cảm giác tựa như pho tượng mỹ nam Hy Lạp.
Lô Chu “Em đang xem cái gì?”
“Không có gì.” Tiêu Nghị trong lòng nói đang xem thịt anh.
/49
|