Chuyện cửa hàng của Phỉ gia bị đập phá để sau hãy nói. Lại nói đến đêm phong phi của Khúc Lăng Ngọc: hôm đó Thẩm Đình Giao không đến Tê Phượng cung để qua đêm. Khi đó Ân Trục Ly đang nằm đọc sách trên tháp, trong điện, than cháy rừng rực, cửa sổ mở hơn phân nửa; bên ngoài cửa sổ, mấy nhánh hàn mai lung lay bất định, lưu lại bóng hình sinh động trên tường.
Ân Trục Ly vốn nghĩ rằng hắn sẽ không tới, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên tháp mà đọc sách. Hắn cũng không bảo cung nhân chuẩn bị, giống như lúc ở Phúc Lộc vương phủ khi trước, hắn cũng tự tại trở về nhà vào ban đêm như vậy.
Ân Trục Ly có chút kinh ngạc: “Ngươi… không đi nhầm chỗ?”
Thẩm Đình Giao khẽ mỉm cười, dưới ánh nến, gương mặt giãn ra, vẫn diễm sắc vô song: “Hôm nay có nơi dâng tặng một ít cống phẩm, tơ lụa gì đó. Ngày mai để ta bảo Trần Trung đưa đến đây, nàng thích gì thì chọn một ít cho mình đi.”
Hắn phỏng đoán Ân Trục Ly sẽ không cảm thấy hứng thú với những thứ đồ này, cũng không nói nhiều, tự mình cởi giày leo lên tháp. Đối với thái độ của hắn, Ân Trục Ly có phần không hiểu, phải nói rằng tính tình của hắn thay đổi rất nhiều đi, vậy mà cũng không thấy hắn ngược đãi mình.
Phải nói là hắn vẫn ôn nhuận như trước, lại thêm ba phần cường ngạnh, đặc biệt vào lúc trước mặt người khác. Cũng có thể nhận ra rằng, mặc dù hắn nâng đỡ, giúp Phỉ gia cùng Ân gia cân sức cân tài, nhưng cũng không có ý định làm gì Ân Trục Ly.
Hắn cởi y phục treo trên giá gỗ, đoạt cuốn sách trong tay nàng, tiện tay đặt trên bàn. Ân Trục Ly đương nhiên biết hắn muốn làm gì, nàng cũng không e ngại. Đến thì đến, ai sợ ai chứ? Nàng cũng không ngượng ngùng, trực tiếp cởi áo ngoài, nằm trên tháp: “Đến đây đi.”
Thẩm Đình Giao phủ trên người nàng, chống tay, mặt đối mặt mà nhìn nàng. Hắn híp mắt, cười như không cười nhìn Ân Trục Ly đang nổi giận, rốt cuộc nàng phải mở miệng: “Làm không?”
Thẩm Đình Giao dịu dàng cười, giống như lại trở về bộ dạng nhu nhược trước kia, hắn ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Làm. Nhưng nàng lên đi.”
Nói cho cùng cũng đã có giao tình hơn mười năm, bộ dáng kia khiến Ân Trục Ly có mấy phần cảm giác an toàn. Nàng quay mặt sang một bên, nhắm mắt ngủ: “Thảo dân không dám.”
Thẩm Đình giao cười nhẹ: “Lên đi.”
Ân Trục Ly nghiêng người chặn hắn, lại khôi phục thái độ liều lĩnh thường ngày: “Thật sự muốn ta lên?”
Đôi mắt của Thẩm Đình Giao cũng sáng lên, yết hầu khẽ nhúc nhích, thoáng gật đầu. Ân Trục Ly nhẹ đảo người, đè hắn phía dưới, xác nhận lại: “Không tức giận chứ?”
Thẩm Đình Giao nhấc chân, nhẹ nhàng cọ xát thắt lưng của nàng: “Không tức giận.”
Ân Trục Ly tiện tay cởi vạt áo, buộc vào cột long phượng được trạm khắc trên đầu giường, lại kéo hai tay hắn lên trên đầu, dùng đầu kia của dây lưu loát nhanh gọn trói tay hắn, thản nhiên giảng giải: “Lần trước cách trói của thị vệ kia là để trói thái giám sắp bị tịnh thân, cũng không thể trói cả tay chân, đó là trói heo. Nếu buộc hai tay như vậy, nửa chừng cũng có thể đổi tư thế. A, không thể trói chân, giữ lại để tăng thêm tình thú.”
Thẩm Đình Giao đâu để ý mấy thứ này, trước mặt Ân Trục Ly, phản ứng của hắn la vô cùng mãnh liệt, lúc này đã không chịu được: “Dài dòng, nhanh lên!”
Ân Trục Ly buộc tay hắn thật chắc, thân mật nhìn hắn trong chốc lát, mím môi cười đến cổ quái. Hắn run run: “Nàng muốn làm gì?”
Ân Trục Ly xé khăn thơm che đi đôi mắt của hắn, thanh âm dịu dàng: “Đương nhiên là làm ngươi rồi!”
Thẩm Đình Giao cảm thấy có chút không ổn, đột nhiên cảm thấy rất hối hận. Hắn biết rõ gần đây nàng tức giận trong lòng, nên mới bằng lòng để nàng chủ động lúc này. Ân Trục Ly đâu để ý hắn muốn gì; tình thú trong phòng của phu thê mà khách khí thì hết cả lạc thú.
Nàng tiện tay rút một cây nến đỏ từ giá cắm nến; đây là nến nhỏ dùng sau khi ngủ, chỉ to bằng ngón tay. Nàng đốt nến, thổi nến. Thẩm Đình Giao đã cảm nhận được có điều không hay, lập tức liền bày ra dáng vẻ đế vương: “Buông trẫm ra, nếu không trẫm tru di cửu tộc của nàng!”
Lúc này hắn vừa nghiêm túc lại có mấy phần uy nghiêm, đáng tiếc Ân Trục Ly không sợ, vẫn nhàn nhã thổi thổi cây nến kia: “Dù sao cũng bị tru di cửu tộc, không bằng trước khi chết khoái nhạc một lúc.”
Thẩm Đình Giao còn muốn nói nữa, đột nhiên giọt nến tựa như giọt lệ, nhỏ xuống trước ngực hắn. Hắn bất ngờ, không kịp đề phòng, lập tức rên rỉ “hừ” một tiếng, thanh âm vừa tỉnh táo hơn ba phần nhưng cũng vừa thêm hối hả hơn ba phần: “Khốn kiếp, nàng làm gì vậy! Mau buông ta ra!”
Ân Trục Ly nhìn một mảng da của hắn đỏ ửng lên, cúi người nhẹ nhàng liếm gặm: “Làn da của ngươi quá mức non mềm, lúc đầu có hơi đau, nhưng bệ hạ à, khổ trước sướng sau.”
Nhỏ đến giọt thứ hai, Thẩm Đình Giao hừ một tiếng, bắt đầu dùng chân đạp nàng, nhưng chỉ dựa vào hai chân thì làm sao có thể là đối thủ của nàng, trái lại bị nàng bắt được mắt cá chân. Sáp nến kia giống như mưa, nhẹ nhàng chậm chạp nhỏ xuống trước ngực.
Hai tay của Thẩm Đình Giao bắt đầu liều mạng giãy giụa, nhưng Ân Trục Ly buộc quá chặt, hắn bực tức, nóng vội kêu gào: “Trần Trung?!”
Trần Trung đứng ngoài cửa dè dặt đáp lời: “Bệ hạ?”
Ân Trục Ly cũng không e ngại, vẫn xé nội khố của hắn, đem nến đỏ nhỏ một giọt ở nơi nào đó, Thẩm Đình Giao rên rỉ một tiếng, Trần Trung nghe được âm thanh này, làm gì còn dám vào trong, chỉ có thể dè dặt chờ đợi.
Trái lại Ân Trục Ly quát một tiếng: “Đứng ngây ra đó làm gì, bệ hạ bảo ngươi cút!”
Trần Trung nghe vậy đáp một tiếng, vội vã chạy trối chết. Tiếng bước chân mất dần, Thẩm Đình Giao tuyệt vọng: “Ân Trục Ly, trẫm giết ngươi, giết ngươi!”
Ân Trục Ly cười nhẹ, nến đỏ trong tay nhỏ xuống nơi mẫn cảm nhất, giọt giọt màu đỏ kiều diễm.
Khi da thịt quen với nhiệt độ kia, cảm giác khác thường bắt đầu xuất hiện. Tiếng rên rỉ do đau đớn lúc đầu của hắn dần trở nên mềm mại nhẹ nhàng. Ân Trục Ly liếm vành tai của hắn, động tác tuy dịu dàng nhưng thanh âm lại oán hận: “Thẩm Đình Diêu cũng không dám tăng thuế của lão tử, ngươi lại muốn tăng thêm hai phần!! Thêm hai phần thì cũng thôi đi, lại còn muốn giảm hai phần của Phỉ lão đầu! Lão hổ không phát uy, ngươi thật sự dám xem lão tử là thỏ Ba Tư!”
Thẩm Đình Giao uốn cong thắt lưng mà cọ xát với nàng, tấm khăn che đi tầm mắt, cảm giác sáp nến rơi trên da thịt hết sức rõ ràng. Hắn bắt đầu đổ mồ hôi, thanh âm rên rỉ kia cũng dần dần thay đổi ý vị. Ân Trục Ly dùng tay cầm tặc tử, dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay sưởi ấm sơ qua một lần, cầm nến đỏ nhỏ một giọt. Thẩm Đình Giao hét lên một tiếng, mồ hôi chảy đầm đìa.
Ân Trục Ly lạnh lùng nói: “Lấy chút tiền phụ cấp mà lót dạ đi, dẹp ngay chuyện thu thế.”
Thẩm Đình Giao lắc đầu, nàng lại nhỏ một giọt nến đỏ. Thẩm Đình Giao đã không còn biết đau là gì, tặc tử kia lại càng thêm dâng cao. Ân Trục Ly lại nhỏ từng giọt, rốt cục hắn chịu không được, khàn khàn nói: “Được! Ta đáp ứng, ta đáp ứng, nàng mau lên đi!”
Ân Trục Ly cúi người thổi nguội tặc tử kia, dùng đầu lưỡi khéo léo tháo gỡ lớp sáp đọng trên người hắn. Thần hồn của Thẩm Đình Giao phiêu đãng, hắn rất muốn đưa tay ôm nàng, hoặc xoa nắm mái tóc dài của nàng, nhưng tay hắn bị trói. Hắn đưa chân cọ cọ nàng vô cùng thân mật để lấy lòng. Dù số lần hai người thân mật không nhiều lắm nhưng khi nàng chủ động thì lần nào cũng làm hắn ngây ngất, không thể nào quên nổi.
Ân Trục Ly chỉ chịu dùng tay, hắn có chút bất mãn: “Nàng… không muốn?”
Ân Trục Ly chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”
Hắn lập tức nổi giận: “Tại sao?”
Ân Trục Ly thản nhiên: “Bởi vì chuyện này ngươi cũng để Huệ phi làm.”
Nàng cố ý đem đề tài chuyển hướng đến Khúc Lăng Ngọc. Nàng cũng muốn làm rõ nếu như Khúc Lăng Ngọc thật sự có thai, Thẩm Đình Giao có biết hay không? Nếu biết, vậy đứa bé này rốt cuộc là của hắn hay của Thẩm Đình Diêu?
Theo lý phải là của Thẩm Đình Diêu, bởi vì sau khi Khúc Thiên Cức phản bội, Khúc Lăng Ngọc không bị liên lụy, nhất định là bởi vì mang thai hoàng tử. Mà khi đó, Thẩm Đình Giao vẫn ở chung một chỗ với nàng, sẽ không có cơ hội đến gần Khúc Lăng Ngọc mới đúng. Nhưng nàng cũng không thấy hoàn toàn chắc chắn. Mấy chuyện kiểu này lơi ra một khắc là đủ biết rồi.
Nghe nàng nhắc tới Khúc Lăng Ngọc, cơn tức của Thẩm Đình Giao lại giảm mấy phần: “Nàng ghen?”
Ân Trục Ly hừ lạnh, Thẩm Đình Giao liên cho rằng nàng xác nhận, nhất thời tâm tình thật tốt: “Trục Ly, ta và nàng ta không phải giống như nàng nghĩ.”
Lúc này không phải là thời điểm giải thích, thanh âm của hắn khàn khàn, chỉ muốn dụ dỗ Ân Trục Ly đích thân ra trận, “Nàng tới trước, sau đó ta sẽ nói cho nàng.”
Lần này hoan hảo cho đến canh ba, toàn thân Thẩm Đình Giao đều đau, lại tràn đầy loại cảm giác thỏa mãn mang tên ‘ăn no’. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại chạm vào Ân Trục Ly, hất cằm lên, ý chỉ vạt áo đang buộc cổ tay hắn: “Tháo ra.”
Ân Trục Ly tái diễn: “Hai phần thuế!”
Hắn gật đầu: “Hai phần thuế.”
Lúc này Ân Trục Ly mới tháo sợi dây kia, vừa rồi hắn hung hăn giãy dụa, trên tay có nơi đã bị rách da, nên tìm dược cao giúp hắn xoa thuốc.
Trái lại hắn không vì chuyện này mà không vui: “Trục Ly, ta đói bụng.”
Ân Trục Ly đang nằm xuống muốn ngủ, nghe vậy vô cùng không kiên nhẫn mà đáp: “Ngươi mau lên triều, nhịn một chút, trước khi vào chầu, Trần Trung sẽ chuẩn bị.”
Hắn ra vẻ tủi thân, dụi dụi bên người nàng: “Nhưng mà hiện tại trẫm đói bụng.”
Ân Trục Ly đứng dậy, trong phòng có ít bánh ngọt hoa quả, nhưng hắn quen chiều chuộng, ăn không được mấy thứ đồ ngọt ngấy này, hơn nữa lúc này thức ăn đã nguội, ăn vào sẽ dễ bị khó tiêu.
Ân Trục Ly tìm một lúc, cuối cùng bụng dạ xấu xa lại nhớ về con chim trĩ trong vườn ngự uyển, khụ, mùi vị kia thật sự ngon.
Nàng quyết đoán bắt một con chim trĩ, dùng nước hoàng tuyền để mổ xẻ, quạt chậu than, cứ thế mà nướng. Thẩm Đình Giao lật người, lấy tư thế mỹ nhân nằm nghiêng nhìn nàng: “… Đây là mua để nhìn ngắm thưởng thức, sau này nàng đừng ăn. Rất đắt tiền.”
Ân Trục Ly khinh thường: “Lãng phí lương thực.”
Thương nhân phải thiết thực, Thẩm Đình Giao uể oải không giận: “Nhớ khi bé, lần đầu tiên nàng ăn trộm gà để nướng, quên giấu kỹ lông gà, còn bị người bẩm báo với Ân lão phu nhân, phải quỳ mấy ngày ở từ đường.”
Ân Trục Ly xát muối trên con chim, hừ lạnh: “Đó không phải cũng là bởi vì ngươi đói bụng sao!”
Thẩm Đình Giao cười yếu ớt, lông mi rậm dài giống như cánh bướm khẽ rung rinh. Hắn ngồi dậy, tóc dài như thác, đen như mực, đoan trang mà quyến rũ: “Ta và Lăng Ngọc cũng không có chuyện gì, có điều lúc này nàng chỉ có hai bàn tay trắng, nên giữ cho nàng một chỗ dung thân. Trục Ly, nàng tin ta một lần được không?” Giấu đi niềm vui, thần sắc hắn nghiêm túc: “Hoàn toàn tin ta một lần, được không? Ta khác với Khúc Thiên Cức!”
Ân Trục Ly nướng con gà kia, lẳng lặng xát muối. Xem ra Thẩm Đình Giao không biết chuyện Khúc Lăng Ngọc mang thai, như vậy đứa bé này tất nhiên cũng không phải là của hắn. Nàng suy nghĩ nhiều lần, thản nhiên nói: “Bệ hạ là thiên tử, ai dám chất vấn? Huống hồ hậu cung của thiên tử vốn nên có ba nghìn phấn son, giúp thiên gia người đông khí thịnh. Hôm nào đó bảo lễ bộ tuyển thêm một vài nữ nhân. Lại nhắc đến Thanh Uyển của ta, cũng là một nữ nhân tốt. Gần đây trong Chiêu Hoa cung này cũng không xảy ra chuyện gì, chi bằng đưa đến bên người bệ hạ để phục vụ?”
Trong ánh mắt Thẩm Đình Giao xuất hiện vẻ thất vọng, thoáng qua rồi biến mất, thanh âm cũng mang theo chút lạnh nhạt: “Chuyện của trẫm, không cần nàng quan tâm.”
Ân Trục Ly nghiêm túc nướng gà. Tin ngươi? Lúc đầu nếu mẹ đẻ của ta không tin Khúc Thiên Cức sao có chuyện sau này? Ngươi không giống Khúc Thiên Cức, ngươi giả tạo hơn hắn nhiều!
Canh năm ba khắc, Trần Trung đã ở ngoài cửa hầu hạ. Thẩm Đình Giao thức dậy, lúc mặc y phục có chút khó khăn. Thân thể của hắn không tốt, thể lực không bằng Ân Trục Ly. Ân Trục Ly cũng thấy hơi đau lòng mà không thể nói rõ được có phải là yêu hay không, dù sao những năm này nàng đã quen cưng chiều hắn: “Chắc chắn có thể lâm triều chứ?”
Thẩm Đình Giao tự buộc vạt áo: “Có cách thôi. Còn sớm, nàng cứ ngủ tiếp đi.”
Ân Trục Ly lấy áo ngủ bằng gấm phủ lên đầu… không cảm thấy buồn ngủ. Hắn hao tổn tâm cơ, chém giết để giành lấy cái ghế bằng vàng kia, cũng không biết là có ý đồ gì.
Thẩm Đình Giao thấy nàng che kín đầu, liền gọi Trần Trung đi vào thay y phục của mình. Trần Trung rón rén. Hắn chưa chắc về độ quan trọng của vị hoàng hậu này, chỉ sợ đắc tội đến nàng. Phải nói rằng tâm của đế vương thật đúng là khó dò, nếu nói hắn không thích vị Văn Hú hoàng hậu này, cũng không thấy hắn thân cận những nữ nhân khác, thậm chí ngày sắc lập hậu phi cũng nghỉ trong điện Chiêu Hoa.
Nếu nói là hắn thích vị hoàng hậu này, mới vừa đăng cơ, liền kiên quyết tăng thuế của Ân gia, người sáng suốt đều biết là đang muốn chèn ép Ân gia.
Hắn liếc mắt nhìn đến trên tháp, màn sa che rất kín, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy được nửa mái tóc đen.
Cho đến hết giờ mão mới bãi triều, Ân Trục Ly đột nhiên muốn làm chuyện tốt, liền lệnh cung nữ Thiên Tâm trong điện Chiêu Hoa bưng chén chè đưa đến chỗ Thẩm Đình Giao. Không ngờ một lần tử tế này lại đem đến mầm tai vạ.
Ân Trục Ly vốn nghĩ rằng hắn sẽ không tới, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên tháp mà đọc sách. Hắn cũng không bảo cung nhân chuẩn bị, giống như lúc ở Phúc Lộc vương phủ khi trước, hắn cũng tự tại trở về nhà vào ban đêm như vậy.
Ân Trục Ly có chút kinh ngạc: “Ngươi… không đi nhầm chỗ?”
Thẩm Đình Giao khẽ mỉm cười, dưới ánh nến, gương mặt giãn ra, vẫn diễm sắc vô song: “Hôm nay có nơi dâng tặng một ít cống phẩm, tơ lụa gì đó. Ngày mai để ta bảo Trần Trung đưa đến đây, nàng thích gì thì chọn một ít cho mình đi.”
Hắn phỏng đoán Ân Trục Ly sẽ không cảm thấy hứng thú với những thứ đồ này, cũng không nói nhiều, tự mình cởi giày leo lên tháp. Đối với thái độ của hắn, Ân Trục Ly có phần không hiểu, phải nói rằng tính tình của hắn thay đổi rất nhiều đi, vậy mà cũng không thấy hắn ngược đãi mình.
Phải nói là hắn vẫn ôn nhuận như trước, lại thêm ba phần cường ngạnh, đặc biệt vào lúc trước mặt người khác. Cũng có thể nhận ra rằng, mặc dù hắn nâng đỡ, giúp Phỉ gia cùng Ân gia cân sức cân tài, nhưng cũng không có ý định làm gì Ân Trục Ly.
Hắn cởi y phục treo trên giá gỗ, đoạt cuốn sách trong tay nàng, tiện tay đặt trên bàn. Ân Trục Ly đương nhiên biết hắn muốn làm gì, nàng cũng không e ngại. Đến thì đến, ai sợ ai chứ? Nàng cũng không ngượng ngùng, trực tiếp cởi áo ngoài, nằm trên tháp: “Đến đây đi.”
Thẩm Đình Giao phủ trên người nàng, chống tay, mặt đối mặt mà nhìn nàng. Hắn híp mắt, cười như không cười nhìn Ân Trục Ly đang nổi giận, rốt cuộc nàng phải mở miệng: “Làm không?”
Thẩm Đình Giao dịu dàng cười, giống như lại trở về bộ dạng nhu nhược trước kia, hắn ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Làm. Nhưng nàng lên đi.”
Nói cho cùng cũng đã có giao tình hơn mười năm, bộ dáng kia khiến Ân Trục Ly có mấy phần cảm giác an toàn. Nàng quay mặt sang một bên, nhắm mắt ngủ: “Thảo dân không dám.”
Thẩm Đình giao cười nhẹ: “Lên đi.”
Ân Trục Ly nghiêng người chặn hắn, lại khôi phục thái độ liều lĩnh thường ngày: “Thật sự muốn ta lên?”
Đôi mắt của Thẩm Đình Giao cũng sáng lên, yết hầu khẽ nhúc nhích, thoáng gật đầu. Ân Trục Ly nhẹ đảo người, đè hắn phía dưới, xác nhận lại: “Không tức giận chứ?”
Thẩm Đình Giao nhấc chân, nhẹ nhàng cọ xát thắt lưng của nàng: “Không tức giận.”
Ân Trục Ly tiện tay cởi vạt áo, buộc vào cột long phượng được trạm khắc trên đầu giường, lại kéo hai tay hắn lên trên đầu, dùng đầu kia của dây lưu loát nhanh gọn trói tay hắn, thản nhiên giảng giải: “Lần trước cách trói của thị vệ kia là để trói thái giám sắp bị tịnh thân, cũng không thể trói cả tay chân, đó là trói heo. Nếu buộc hai tay như vậy, nửa chừng cũng có thể đổi tư thế. A, không thể trói chân, giữ lại để tăng thêm tình thú.”
Thẩm Đình Giao đâu để ý mấy thứ này, trước mặt Ân Trục Ly, phản ứng của hắn la vô cùng mãnh liệt, lúc này đã không chịu được: “Dài dòng, nhanh lên!”
Ân Trục Ly buộc tay hắn thật chắc, thân mật nhìn hắn trong chốc lát, mím môi cười đến cổ quái. Hắn run run: “Nàng muốn làm gì?”
Ân Trục Ly xé khăn thơm che đi đôi mắt của hắn, thanh âm dịu dàng: “Đương nhiên là làm ngươi rồi!”
Thẩm Đình Giao cảm thấy có chút không ổn, đột nhiên cảm thấy rất hối hận. Hắn biết rõ gần đây nàng tức giận trong lòng, nên mới bằng lòng để nàng chủ động lúc này. Ân Trục Ly đâu để ý hắn muốn gì; tình thú trong phòng của phu thê mà khách khí thì hết cả lạc thú.
Nàng tiện tay rút một cây nến đỏ từ giá cắm nến; đây là nến nhỏ dùng sau khi ngủ, chỉ to bằng ngón tay. Nàng đốt nến, thổi nến. Thẩm Đình Giao đã cảm nhận được có điều không hay, lập tức liền bày ra dáng vẻ đế vương: “Buông trẫm ra, nếu không trẫm tru di cửu tộc của nàng!”
Lúc này hắn vừa nghiêm túc lại có mấy phần uy nghiêm, đáng tiếc Ân Trục Ly không sợ, vẫn nhàn nhã thổi thổi cây nến kia: “Dù sao cũng bị tru di cửu tộc, không bằng trước khi chết khoái nhạc một lúc.”
Thẩm Đình Giao còn muốn nói nữa, đột nhiên giọt nến tựa như giọt lệ, nhỏ xuống trước ngực hắn. Hắn bất ngờ, không kịp đề phòng, lập tức rên rỉ “hừ” một tiếng, thanh âm vừa tỉnh táo hơn ba phần nhưng cũng vừa thêm hối hả hơn ba phần: “Khốn kiếp, nàng làm gì vậy! Mau buông ta ra!”
Ân Trục Ly nhìn một mảng da của hắn đỏ ửng lên, cúi người nhẹ nhàng liếm gặm: “Làn da của ngươi quá mức non mềm, lúc đầu có hơi đau, nhưng bệ hạ à, khổ trước sướng sau.”
Nhỏ đến giọt thứ hai, Thẩm Đình Giao hừ một tiếng, bắt đầu dùng chân đạp nàng, nhưng chỉ dựa vào hai chân thì làm sao có thể là đối thủ của nàng, trái lại bị nàng bắt được mắt cá chân. Sáp nến kia giống như mưa, nhẹ nhàng chậm chạp nhỏ xuống trước ngực.
Hai tay của Thẩm Đình Giao bắt đầu liều mạng giãy giụa, nhưng Ân Trục Ly buộc quá chặt, hắn bực tức, nóng vội kêu gào: “Trần Trung?!”
Trần Trung đứng ngoài cửa dè dặt đáp lời: “Bệ hạ?”
Ân Trục Ly cũng không e ngại, vẫn xé nội khố của hắn, đem nến đỏ nhỏ một giọt ở nơi nào đó, Thẩm Đình Giao rên rỉ một tiếng, Trần Trung nghe được âm thanh này, làm gì còn dám vào trong, chỉ có thể dè dặt chờ đợi.
Trái lại Ân Trục Ly quát một tiếng: “Đứng ngây ra đó làm gì, bệ hạ bảo ngươi cút!”
Trần Trung nghe vậy đáp một tiếng, vội vã chạy trối chết. Tiếng bước chân mất dần, Thẩm Đình Giao tuyệt vọng: “Ân Trục Ly, trẫm giết ngươi, giết ngươi!”
Ân Trục Ly cười nhẹ, nến đỏ trong tay nhỏ xuống nơi mẫn cảm nhất, giọt giọt màu đỏ kiều diễm.
Khi da thịt quen với nhiệt độ kia, cảm giác khác thường bắt đầu xuất hiện. Tiếng rên rỉ do đau đớn lúc đầu của hắn dần trở nên mềm mại nhẹ nhàng. Ân Trục Ly liếm vành tai của hắn, động tác tuy dịu dàng nhưng thanh âm lại oán hận: “Thẩm Đình Diêu cũng không dám tăng thuế của lão tử, ngươi lại muốn tăng thêm hai phần!! Thêm hai phần thì cũng thôi đi, lại còn muốn giảm hai phần của Phỉ lão đầu! Lão hổ không phát uy, ngươi thật sự dám xem lão tử là thỏ Ba Tư!”
Thẩm Đình Giao uốn cong thắt lưng mà cọ xát với nàng, tấm khăn che đi tầm mắt, cảm giác sáp nến rơi trên da thịt hết sức rõ ràng. Hắn bắt đầu đổ mồ hôi, thanh âm rên rỉ kia cũng dần dần thay đổi ý vị. Ân Trục Ly dùng tay cầm tặc tử, dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay sưởi ấm sơ qua một lần, cầm nến đỏ nhỏ một giọt. Thẩm Đình Giao hét lên một tiếng, mồ hôi chảy đầm đìa.
Ân Trục Ly lạnh lùng nói: “Lấy chút tiền phụ cấp mà lót dạ đi, dẹp ngay chuyện thu thế.”
Thẩm Đình Giao lắc đầu, nàng lại nhỏ một giọt nến đỏ. Thẩm Đình Giao đã không còn biết đau là gì, tặc tử kia lại càng thêm dâng cao. Ân Trục Ly lại nhỏ từng giọt, rốt cục hắn chịu không được, khàn khàn nói: “Được! Ta đáp ứng, ta đáp ứng, nàng mau lên đi!”
Ân Trục Ly cúi người thổi nguội tặc tử kia, dùng đầu lưỡi khéo léo tháo gỡ lớp sáp đọng trên người hắn. Thần hồn của Thẩm Đình Giao phiêu đãng, hắn rất muốn đưa tay ôm nàng, hoặc xoa nắm mái tóc dài của nàng, nhưng tay hắn bị trói. Hắn đưa chân cọ cọ nàng vô cùng thân mật để lấy lòng. Dù số lần hai người thân mật không nhiều lắm nhưng khi nàng chủ động thì lần nào cũng làm hắn ngây ngất, không thể nào quên nổi.
Ân Trục Ly chỉ chịu dùng tay, hắn có chút bất mãn: “Nàng… không muốn?”
Ân Trục Ly chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”
Hắn lập tức nổi giận: “Tại sao?”
Ân Trục Ly thản nhiên: “Bởi vì chuyện này ngươi cũng để Huệ phi làm.”
Nàng cố ý đem đề tài chuyển hướng đến Khúc Lăng Ngọc. Nàng cũng muốn làm rõ nếu như Khúc Lăng Ngọc thật sự có thai, Thẩm Đình Giao có biết hay không? Nếu biết, vậy đứa bé này rốt cuộc là của hắn hay của Thẩm Đình Diêu?
Theo lý phải là của Thẩm Đình Diêu, bởi vì sau khi Khúc Thiên Cức phản bội, Khúc Lăng Ngọc không bị liên lụy, nhất định là bởi vì mang thai hoàng tử. Mà khi đó, Thẩm Đình Giao vẫn ở chung một chỗ với nàng, sẽ không có cơ hội đến gần Khúc Lăng Ngọc mới đúng. Nhưng nàng cũng không thấy hoàn toàn chắc chắn. Mấy chuyện kiểu này lơi ra một khắc là đủ biết rồi.
Nghe nàng nhắc tới Khúc Lăng Ngọc, cơn tức của Thẩm Đình Giao lại giảm mấy phần: “Nàng ghen?”
Ân Trục Ly hừ lạnh, Thẩm Đình Giao liên cho rằng nàng xác nhận, nhất thời tâm tình thật tốt: “Trục Ly, ta và nàng ta không phải giống như nàng nghĩ.”
Lúc này không phải là thời điểm giải thích, thanh âm của hắn khàn khàn, chỉ muốn dụ dỗ Ân Trục Ly đích thân ra trận, “Nàng tới trước, sau đó ta sẽ nói cho nàng.”
Lần này hoan hảo cho đến canh ba, toàn thân Thẩm Đình Giao đều đau, lại tràn đầy loại cảm giác thỏa mãn mang tên ‘ăn no’. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại chạm vào Ân Trục Ly, hất cằm lên, ý chỉ vạt áo đang buộc cổ tay hắn: “Tháo ra.”
Ân Trục Ly tái diễn: “Hai phần thuế!”
Hắn gật đầu: “Hai phần thuế.”
Lúc này Ân Trục Ly mới tháo sợi dây kia, vừa rồi hắn hung hăn giãy dụa, trên tay có nơi đã bị rách da, nên tìm dược cao giúp hắn xoa thuốc.
Trái lại hắn không vì chuyện này mà không vui: “Trục Ly, ta đói bụng.”
Ân Trục Ly đang nằm xuống muốn ngủ, nghe vậy vô cùng không kiên nhẫn mà đáp: “Ngươi mau lên triều, nhịn một chút, trước khi vào chầu, Trần Trung sẽ chuẩn bị.”
Hắn ra vẻ tủi thân, dụi dụi bên người nàng: “Nhưng mà hiện tại trẫm đói bụng.”
Ân Trục Ly đứng dậy, trong phòng có ít bánh ngọt hoa quả, nhưng hắn quen chiều chuộng, ăn không được mấy thứ đồ ngọt ngấy này, hơn nữa lúc này thức ăn đã nguội, ăn vào sẽ dễ bị khó tiêu.
Ân Trục Ly tìm một lúc, cuối cùng bụng dạ xấu xa lại nhớ về con chim trĩ trong vườn ngự uyển, khụ, mùi vị kia thật sự ngon.
Nàng quyết đoán bắt một con chim trĩ, dùng nước hoàng tuyền để mổ xẻ, quạt chậu than, cứ thế mà nướng. Thẩm Đình Giao lật người, lấy tư thế mỹ nhân nằm nghiêng nhìn nàng: “… Đây là mua để nhìn ngắm thưởng thức, sau này nàng đừng ăn. Rất đắt tiền.”
Ân Trục Ly khinh thường: “Lãng phí lương thực.”
Thương nhân phải thiết thực, Thẩm Đình Giao uể oải không giận: “Nhớ khi bé, lần đầu tiên nàng ăn trộm gà để nướng, quên giấu kỹ lông gà, còn bị người bẩm báo với Ân lão phu nhân, phải quỳ mấy ngày ở từ đường.”
Ân Trục Ly xát muối trên con chim, hừ lạnh: “Đó không phải cũng là bởi vì ngươi đói bụng sao!”
Thẩm Đình Giao cười yếu ớt, lông mi rậm dài giống như cánh bướm khẽ rung rinh. Hắn ngồi dậy, tóc dài như thác, đen như mực, đoan trang mà quyến rũ: “Ta và Lăng Ngọc cũng không có chuyện gì, có điều lúc này nàng chỉ có hai bàn tay trắng, nên giữ cho nàng một chỗ dung thân. Trục Ly, nàng tin ta một lần được không?” Giấu đi niềm vui, thần sắc hắn nghiêm túc: “Hoàn toàn tin ta một lần, được không? Ta khác với Khúc Thiên Cức!”
Ân Trục Ly nướng con gà kia, lẳng lặng xát muối. Xem ra Thẩm Đình Giao không biết chuyện Khúc Lăng Ngọc mang thai, như vậy đứa bé này tất nhiên cũng không phải là của hắn. Nàng suy nghĩ nhiều lần, thản nhiên nói: “Bệ hạ là thiên tử, ai dám chất vấn? Huống hồ hậu cung của thiên tử vốn nên có ba nghìn phấn son, giúp thiên gia người đông khí thịnh. Hôm nào đó bảo lễ bộ tuyển thêm một vài nữ nhân. Lại nhắc đến Thanh Uyển của ta, cũng là một nữ nhân tốt. Gần đây trong Chiêu Hoa cung này cũng không xảy ra chuyện gì, chi bằng đưa đến bên người bệ hạ để phục vụ?”
Trong ánh mắt Thẩm Đình Giao xuất hiện vẻ thất vọng, thoáng qua rồi biến mất, thanh âm cũng mang theo chút lạnh nhạt: “Chuyện của trẫm, không cần nàng quan tâm.”
Ân Trục Ly nghiêm túc nướng gà. Tin ngươi? Lúc đầu nếu mẹ đẻ của ta không tin Khúc Thiên Cức sao có chuyện sau này? Ngươi không giống Khúc Thiên Cức, ngươi giả tạo hơn hắn nhiều!
Canh năm ba khắc, Trần Trung đã ở ngoài cửa hầu hạ. Thẩm Đình Giao thức dậy, lúc mặc y phục có chút khó khăn. Thân thể của hắn không tốt, thể lực không bằng Ân Trục Ly. Ân Trục Ly cũng thấy hơi đau lòng mà không thể nói rõ được có phải là yêu hay không, dù sao những năm này nàng đã quen cưng chiều hắn: “Chắc chắn có thể lâm triều chứ?”
Thẩm Đình Giao tự buộc vạt áo: “Có cách thôi. Còn sớm, nàng cứ ngủ tiếp đi.”
Ân Trục Ly lấy áo ngủ bằng gấm phủ lên đầu… không cảm thấy buồn ngủ. Hắn hao tổn tâm cơ, chém giết để giành lấy cái ghế bằng vàng kia, cũng không biết là có ý đồ gì.
Thẩm Đình Giao thấy nàng che kín đầu, liền gọi Trần Trung đi vào thay y phục của mình. Trần Trung rón rén. Hắn chưa chắc về độ quan trọng của vị hoàng hậu này, chỉ sợ đắc tội đến nàng. Phải nói rằng tâm của đế vương thật đúng là khó dò, nếu nói hắn không thích vị Văn Hú hoàng hậu này, cũng không thấy hắn thân cận những nữ nhân khác, thậm chí ngày sắc lập hậu phi cũng nghỉ trong điện Chiêu Hoa.
Nếu nói là hắn thích vị hoàng hậu này, mới vừa đăng cơ, liền kiên quyết tăng thuế của Ân gia, người sáng suốt đều biết là đang muốn chèn ép Ân gia.
Hắn liếc mắt nhìn đến trên tháp, màn sa che rất kín, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy được nửa mái tóc đen.
Cho đến hết giờ mão mới bãi triều, Ân Trục Ly đột nhiên muốn làm chuyện tốt, liền lệnh cung nữ Thiên Tâm trong điện Chiêu Hoa bưng chén chè đưa đến chỗ Thẩm Đình Giao. Không ngờ một lần tử tế này lại đem đến mầm tai vạ.
/76
|