Thời gian trôi qua thật nhanh, thi thể của người đàn ông kia được nâng ra ngoài, chỉ sót lại một vũng máu còn chưa hoàn toàn khô trên mặt sàn và Sở Đan vẫn ngồi ngơ ngẩn tại đó, cô không khóc cũng không nháo, chỉ là ngồi đó, Tô Lương thật ra ở một bên nhìn vậy cũng không biết là tư vị gì.
Các nhân viên làm việc ở cạnh đó bắt đầu xử lý hiện trường, nhưng không có một người nào để ý đến Sở Đan, cuối cùng ngay cả dịch thể đỏ tươi cũng được lau chùi sạch sẽ, thủy tinh vỡ cũng được thu gom toàn bộ, bàn ghế lật đổ cũng được dựng lại đúng chỗ.
Tô Lương có chút nhàm chán nhìn tới nhìn lui bốn phía, nhưng mục quang cuối cùng vẫn đặt lên người Sở Đan, cảm giác một cô công chúa cao quý trong phút chốc trở thành một đứa nhỏ bị vứt bỏ, thế giới này đã từ bỏ cô.
Trong hoảng hốt dường như nhìn thấy được bản thân mình ngày hôm qua, chẳng qua….. chúng ta hoàn toàn không giống nhau, Tô Lương suy nghĩ, rồi chỉ để lại một mạt cười khổ trên khóe miệng.
Đột nhiên có một bóng người đứng ngay trước mặt Tô Lương, Tô Lương ngạc nhiên ngẩng đầu, con mắt đối diện với một gương mặt lạnh lẽo, người này y đã từng gặp qua, dường như là một cái bóng luôn đi theo Tô Hàm.
Trịnh Tân lễ mạo cười cười nói: “Tô Hàm bảo tôi đến đưa cậu về.”
Tô Lương suy nghĩ rồi đáp: “Tôi muốn ở đây đợi hắn một lát.” Tô Lương tuy không thông minh nhưng cũng không phải ngu ngốc, người này là người bên cạnh Tô Hàm đúng là không sai, nhưng mà…… luôn cẩn thận vẫn hơn.
Trịnh Tân làm như ngoài ý muốn cười trừ, biểu tình trên mặt thì chân thật hơn nhiều, nói: “Hắn ước tính hai ngày nữa cũng không có rảnh được.”
Câu nói này là có ý gì! Tô Lương còn chưa kịp hung hăng nhìn hắn, Trịnh Tân đã ngồi xuống cạnh bên, cười nói: “Vậy thì tôi ngồi đợi cùng với cậu vậy.”
Tô Lương vốn còn muốn nói gì đó, thì chợt nghe thấy Sở Đan ở đối diện đã lẩm bẩm khóc nói: “Hết rồi ~ hết rồi ~ cái gì cũng không còn rồi ~”
Tô Lương ngây ra, rồi lại thấy Sở Đan đột nhiên từ dưới bộ lễ phục móc ra cái gì đó, dự cảm thấy không tốt, thân thể đã bị Trịnh Tân kế bên kéo đè lên mặt đất, mà trên ghế sô pha chỗ vừa rồi y ngồi đã hiện lên một hàng lỗ thủng tán loạn, nghĩ lại mấy cái lỗ đó vốn là nên ở trên người y, thì một trận hàn ý liền trào lên trong lòng.
Thanh âm thanh thoát của Trịnh Tân vang lên: “Đừng lo lắng.” Nói rồi kéo thân thể Tô Lương lăn đến phía sau sô pha.
Sở Đan như điên cuồng bắn khắp bốn phía, chẳng qua cũng chỉ có một băng đạn nên chốc lát đã bắn hết, nhưng cô vẫn không ngừng bóp cò, hai người bảo vệ mặc áo đen tiến tới đoạt lấy vũ khí trong tay cô, một tay đưa ra sau gáy đánh cô bất tỉnh.
Trịnh Tân đi tới giao phó mấy câu, rồi Sở Đan bị đưa ra ngoài.
Tô Lương đi ra khỏi chỗ trốn, hỏi: “Cô ta…. đi đâu?”
Trịnh Tân cười đến chân thật nói: “Bảo bọn họ đưa cô ta về Sở gia thôi, một số chuyện thương nghị cải thiện sau đó thì để ngày mai Tô lão gia sẽ giao phó sau.”
Tô Lương còn chưa kịp ngây ra, đã cảm thấy sau lưng đột nhiên đau đớn, sàn đá cẩm thạch trước mắt trong thoáng chốc liền phóng đại, cảm thấy thân thể trực tiếp ngã xuống đất, trước mắt tối đen, không còn bất cứ cảm giác gì.
Ý thức trầm trầm nổi nổi, dường như nằm mơ thấy khi còn nhỏ, nhớ đến mùa hạ năm lớp ba, nhìn thấy con nhà người ta đều có cha mẹ đưa đi du lịch, mà bản thân chỉ có thể bị nhốt trong một căn phòng nhỏ bé, cửa đã bị khóa từ bên ngoài, chỉ có thể thông qua một ô cửa sổ mà nhìn ra thế giới bên ngoài.
Thật ra Tô Lương là một tiểu quỷ lớn gan, y luôn cho rằng như vậy, cũng chính tại mùa hạ đó y gặp được Lư Khánh.
Lư Khánh tóc xám mặt bẩn đứng trong một ngõ hẻm nhỏ dưới lầu hướng y cười, cánh tay đen thui còn không ngừng vẫy vẫy, giống như là một chuyện vô cùng huy hoàng.
Tô Lương chỉ cảm thấy đầu óc nóng bức, nhìn ra cây đại thụ cạnh cửa sổ, đột nhiên nảy ra ý niệm đó…… muốn ra ngoài….. y trèo lên bàn học đặt ngay cửa sổ, nắm lấy cành cây mọc vươn ra tận bờ tường, nhắm mắt lại, đột nhột nhảy xuống, cho đến khi đã trèo được tên cành cây thô to mới dám thở dốc, y cũng không có nghĩ đến bản thân thật sự cứ như vậy trèo ra được.
Tô Lương hưng phấn tuột xuống gốc cây nhìn qua, lại phát hiện Lư Khánh vừa rồi sớm đã chạy mất không còn bóng dáng, cho đến khi hai người quen biết, Tô Lương mới biết lúc đó Lư Khánh không phải là nhìn thấy y mà vẫy tay, mà là vẫy tay với mẹ hắn cũng ở trên đó, Tô Lương lại cảm thấy có lẽ đó chính là trò đùa của vận mệnh.
Phần gáy rất đau. Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Lương, sau đó nghe được âm thanh xa lạ đang đối thoại với nhau: “Tại sao còn chưa tỉnh?”
“ Có thể là đánh quá mạnh.” Một âm thanh khác đáp.
Tô Lương có chút mơ hồ, nghĩ lại mới chợt nhớ tới bản thân hình như bị đánh ngất xỉu, y cười khổ nghĩ, chỉ sợ bản thân đã ngủ rất lâu.
Mở mắt ra nhìn xung quanh, xem ra bọn người bắt y vẫn còn có chút lương tâm, ít nhất là đã đặt y lên giường, trên người còn đắp một cái mền, chẳng qua tay chân đều bị cột lại, may mà miệng không bị bịt nga.
Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, đồ đạc bài trí cũng rất có phong cách, tấm màn ren hoa thật dày rũ xuống che lại cửa sổ.
“ Tỉnh rồi?” Thanh âm thanh thoát từ phía cửa truyền tới, y nhìn thấy Trịnh Tân đang mặt y phục thoải mái đứng bên cửa, nhìn Tô Lương cười, cời bỏ bộ tây trang màu đen dày dạn nghiêm chỉnh, Trịnh Tân như thế này lại khiến người ta cảm thấy rất tiêu sái.
“ Tỉnh rồi.” Tô Lương chuyển mắt cũng không thể hiểu rõ, bản thân và hắn cũng không có vướng mắc gì đi? Hôm qua cũng mới là lần đầu tiên nói chuyện mà thôi.
“ Nghĩ không hiểu sao?” Trịnh Tân chậm rãi đi qua, ngồi bên mép giường, nhìn Tô Lương rồi cười nói: “Nếu như tôi nói…… tôi yêu cậu mất rồi…..” Ngón tay thon dài mò lên trên mặt Tô Lương.
Tô Lương: “……”
Các nhân viên làm việc ở cạnh đó bắt đầu xử lý hiện trường, nhưng không có một người nào để ý đến Sở Đan, cuối cùng ngay cả dịch thể đỏ tươi cũng được lau chùi sạch sẽ, thủy tinh vỡ cũng được thu gom toàn bộ, bàn ghế lật đổ cũng được dựng lại đúng chỗ.
Tô Lương có chút nhàm chán nhìn tới nhìn lui bốn phía, nhưng mục quang cuối cùng vẫn đặt lên người Sở Đan, cảm giác một cô công chúa cao quý trong phút chốc trở thành một đứa nhỏ bị vứt bỏ, thế giới này đã từ bỏ cô.
Trong hoảng hốt dường như nhìn thấy được bản thân mình ngày hôm qua, chẳng qua….. chúng ta hoàn toàn không giống nhau, Tô Lương suy nghĩ, rồi chỉ để lại một mạt cười khổ trên khóe miệng.
Đột nhiên có một bóng người đứng ngay trước mặt Tô Lương, Tô Lương ngạc nhiên ngẩng đầu, con mắt đối diện với một gương mặt lạnh lẽo, người này y đã từng gặp qua, dường như là một cái bóng luôn đi theo Tô Hàm.
Trịnh Tân lễ mạo cười cười nói: “Tô Hàm bảo tôi đến đưa cậu về.”
Tô Lương suy nghĩ rồi đáp: “Tôi muốn ở đây đợi hắn một lát.” Tô Lương tuy không thông minh nhưng cũng không phải ngu ngốc, người này là người bên cạnh Tô Hàm đúng là không sai, nhưng mà…… luôn cẩn thận vẫn hơn.
Trịnh Tân làm như ngoài ý muốn cười trừ, biểu tình trên mặt thì chân thật hơn nhiều, nói: “Hắn ước tính hai ngày nữa cũng không có rảnh được.”
Câu nói này là có ý gì! Tô Lương còn chưa kịp hung hăng nhìn hắn, Trịnh Tân đã ngồi xuống cạnh bên, cười nói: “Vậy thì tôi ngồi đợi cùng với cậu vậy.”
Tô Lương vốn còn muốn nói gì đó, thì chợt nghe thấy Sở Đan ở đối diện đã lẩm bẩm khóc nói: “Hết rồi ~ hết rồi ~ cái gì cũng không còn rồi ~”
Tô Lương ngây ra, rồi lại thấy Sở Đan đột nhiên từ dưới bộ lễ phục móc ra cái gì đó, dự cảm thấy không tốt, thân thể đã bị Trịnh Tân kế bên kéo đè lên mặt đất, mà trên ghế sô pha chỗ vừa rồi y ngồi đã hiện lên một hàng lỗ thủng tán loạn, nghĩ lại mấy cái lỗ đó vốn là nên ở trên người y, thì một trận hàn ý liền trào lên trong lòng.
Thanh âm thanh thoát của Trịnh Tân vang lên: “Đừng lo lắng.” Nói rồi kéo thân thể Tô Lương lăn đến phía sau sô pha.
Sở Đan như điên cuồng bắn khắp bốn phía, chẳng qua cũng chỉ có một băng đạn nên chốc lát đã bắn hết, nhưng cô vẫn không ngừng bóp cò, hai người bảo vệ mặc áo đen tiến tới đoạt lấy vũ khí trong tay cô, một tay đưa ra sau gáy đánh cô bất tỉnh.
Trịnh Tân đi tới giao phó mấy câu, rồi Sở Đan bị đưa ra ngoài.
Tô Lương đi ra khỏi chỗ trốn, hỏi: “Cô ta…. đi đâu?”
Trịnh Tân cười đến chân thật nói: “Bảo bọn họ đưa cô ta về Sở gia thôi, một số chuyện thương nghị cải thiện sau đó thì để ngày mai Tô lão gia sẽ giao phó sau.”
Tô Lương còn chưa kịp ngây ra, đã cảm thấy sau lưng đột nhiên đau đớn, sàn đá cẩm thạch trước mắt trong thoáng chốc liền phóng đại, cảm thấy thân thể trực tiếp ngã xuống đất, trước mắt tối đen, không còn bất cứ cảm giác gì.
Ý thức trầm trầm nổi nổi, dường như nằm mơ thấy khi còn nhỏ, nhớ đến mùa hạ năm lớp ba, nhìn thấy con nhà người ta đều có cha mẹ đưa đi du lịch, mà bản thân chỉ có thể bị nhốt trong một căn phòng nhỏ bé, cửa đã bị khóa từ bên ngoài, chỉ có thể thông qua một ô cửa sổ mà nhìn ra thế giới bên ngoài.
Thật ra Tô Lương là một tiểu quỷ lớn gan, y luôn cho rằng như vậy, cũng chính tại mùa hạ đó y gặp được Lư Khánh.
Lư Khánh tóc xám mặt bẩn đứng trong một ngõ hẻm nhỏ dưới lầu hướng y cười, cánh tay đen thui còn không ngừng vẫy vẫy, giống như là một chuyện vô cùng huy hoàng.
Tô Lương chỉ cảm thấy đầu óc nóng bức, nhìn ra cây đại thụ cạnh cửa sổ, đột nhiên nảy ra ý niệm đó…… muốn ra ngoài….. y trèo lên bàn học đặt ngay cửa sổ, nắm lấy cành cây mọc vươn ra tận bờ tường, nhắm mắt lại, đột nhột nhảy xuống, cho đến khi đã trèo được tên cành cây thô to mới dám thở dốc, y cũng không có nghĩ đến bản thân thật sự cứ như vậy trèo ra được.
Tô Lương hưng phấn tuột xuống gốc cây nhìn qua, lại phát hiện Lư Khánh vừa rồi sớm đã chạy mất không còn bóng dáng, cho đến khi hai người quen biết, Tô Lương mới biết lúc đó Lư Khánh không phải là nhìn thấy y mà vẫy tay, mà là vẫy tay với mẹ hắn cũng ở trên đó, Tô Lương lại cảm thấy có lẽ đó chính là trò đùa của vận mệnh.
Phần gáy rất đau. Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Lương, sau đó nghe được âm thanh xa lạ đang đối thoại với nhau: “Tại sao còn chưa tỉnh?”
“ Có thể là đánh quá mạnh.” Một âm thanh khác đáp.
Tô Lương có chút mơ hồ, nghĩ lại mới chợt nhớ tới bản thân hình như bị đánh ngất xỉu, y cười khổ nghĩ, chỉ sợ bản thân đã ngủ rất lâu.
Mở mắt ra nhìn xung quanh, xem ra bọn người bắt y vẫn còn có chút lương tâm, ít nhất là đã đặt y lên giường, trên người còn đắp một cái mền, chẳng qua tay chân đều bị cột lại, may mà miệng không bị bịt nga.
Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, đồ đạc bài trí cũng rất có phong cách, tấm màn ren hoa thật dày rũ xuống che lại cửa sổ.
“ Tỉnh rồi?” Thanh âm thanh thoát từ phía cửa truyền tới, y nhìn thấy Trịnh Tân đang mặt y phục thoải mái đứng bên cửa, nhìn Tô Lương cười, cời bỏ bộ tây trang màu đen dày dạn nghiêm chỉnh, Trịnh Tân như thế này lại khiến người ta cảm thấy rất tiêu sái.
“ Tỉnh rồi.” Tô Lương chuyển mắt cũng không thể hiểu rõ, bản thân và hắn cũng không có vướng mắc gì đi? Hôm qua cũng mới là lần đầu tiên nói chuyện mà thôi.
“ Nghĩ không hiểu sao?” Trịnh Tân chậm rãi đi qua, ngồi bên mép giường, nhìn Tô Lương rồi cười nói: “Nếu như tôi nói…… tôi yêu cậu mất rồi…..” Ngón tay thon dài mò lên trên mặt Tô Lương.
Tô Lương: “……”
/41
|