Tô Hàm một tay giơ súng, bước vội đến trước mặt Tô Lương, dùng một tay ôm Tô Lương lên, một bên miệng súng đen ngòm vẫn luôn chỉ thẳng vào Trầm Ứng Hoàn đang nhàn nhạt cười vô cùng chân chất.
Y phục vừa rồi của Tô Lương miễn cưỡng che được thân thể bị bức lộ ra, ngoài cửa trước sau đã có một nhóm vệ sĩ áo đen đi vào, mười mấy người trưởng thành nhét chật cả căn phòng, họ nhìn Tô Hàm đang cười lạnh nhìn Trầm Ứng Hoàn, mà cánh tay đang nắm trên vai Tô Lương càng thêm dùng lực mạnh bạo.
Trầm Ứng Hoàn đột nhiên cười rạng rỡ, nhìn những thủ hạ đang không biết làm sao nói: “Để họ đi đi.”
“ Lão đại ~” Một người trong đó lên tiếng phản bác, nhưng mắt Trầm Ứng Hoàn bắn ra lãnh quang, nói: “Tôi bảo để họ đi.”
Khí thế đông cứng một lát, nhóm người cuối cùng chỉ đành nhường đường, cánh tay cố định trên vai Tô Lương chuyển sang nắm lấy y kéo ra ngoài, Tô Lương miễn cưỡng đi theo Tô Hàm. Người ở ngoài vẫn như cũ nhường đường, Tô Lương bị tay của Tô Hàm tha đi có chút đau đớn, y nhìn lại sau lưng, phát hiện Trầm Ứng Hoàn dường như ý cười càng thêm đậm, hắn thấy Tô Lương quay đầu, thậm chí còn dương lên khóe môi.
Tô Lương đi theo Tô Hàm một đường đi ra cửa lớn của biệt thự, còn chưa ra khỏi tường viện, đã thấy Trầm Ứng Hoàn thong dong đi ra theo, dưới ánh đèn hành lang dài kéo ra một chiếc bóng thật dài.
Ánh mắt Tô Lương chỉ chậm một nhịp đã bị Tô Hàm kéo đi thật xa, còn kém một bước là có thể rời khỏi nơi này, y thậm chí đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc ở bên ngoài.
Không đợi Tô Lương phản ứng, chỉ nghe được pằng một tiếng, một thủ hạ bên cạnh Trầm Ứng Hoàn liền ngã xuống. Tô Hàm hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, căn bản không phải là hắn bắn, nhưng cũng không còn kịp suy nghĩ gì nhiều, bầu không khí thoát cái liền khẩn trương, thêm một viên đạn bắn sượt qua Tô Lương, ghim vào bức tường màu trắng.
Tô Lương bị Tô Hàm kéo chạy đi, chợt nghe thấy tiếng nói của Trầm Ứng Hoàn: “Ai cho các người nổ súng!” Nói xong nhìn lại bên này, Tô Lương đang hoảng loạn đã bị nhét vào trong chiếc xe màu đen, không ngoài dự đoán nhìn thấy Trịnh Tân, Tô Lương tâm tư vừa động, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Thấy Tô Hàm bên cạnh cũng lập tức lên xe, Tô Hàm gầm lên một tiếng: “Còn không mau lái xe!”
Tài xế lập tức khởi động máy, lúc này Tô Lương mới phát giác trên trán của Tô Hàm đã rỉ ra những giọt mồ hôi tinh tế, cánh tay bấu chặt đùi chân trái, có một dịch thể màu đỏ đang thấm ra.
Tô Hàm nhìn Tô Lương cười nói: “Chỉ là bị đạn lạt sượt qua thôi, không cần lo lắng.”
Ta lúc nào thì lo lắng? ! Tô Lương trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng không nói bất luận điều gì.
Cánh tay nắm chặt Tô Lương hơi xiết, lúc này Tô Lương mới đột nhiên phát hiện từ lúc nãy cho đến bây giờ tay của hai người vẫn chưa hề buông ra.
Tô Lương ngạc nhiên nhìn thấy con ngươi băng lạnh của Trịnh Tân qua kính chiếu hậu đang nhìn về phía này, bên tai còn nghe hắn nói: “Tôi đã nói đợi người của chúng ta đến, rồi đi vào cũng vậy, anh lại không tin.”
“ Ít phí lời.” Tô Hàm thản nhiên nói: “Đợi bọn họ! Người sớm không còn rồi! Đưa thùng thuốc qua đây cho tôi.”
Tô Hàm tiếp lấy thùng thuốc, đơn giản băng bó một chút.
Tô Lương cảm thấy trong lòng rối loạn, nói không rõ là cảm giác gì, đối với lời của họ vừa nói y không có bất cứ hứng thú nào, cũng không muốn nghĩ tới những âm mưu kia, y chỉ là chuyển tầm mắt ra bên ngoài, để cho bản thân tận tình ngơ ngẩn.
“ Sao vậy bị dọa ngốc rồi sao?” Thanh âm trầm thấp của Tô Hàm vang lên bên tai Tô Lương, làm y giật mình, tránh khỏi cánh tay đang muốn đưa qua của hắn nói: “Không, không có gì.” Tô Lương chột dạ nghĩ, xém chút nữa đã nói thành anh đừng đụng tôi rồi.
Chiếc xe chậm rãi lái vào bãi đậu, Tô Lương thấy Tô Hàm đang dùng con ngươi tuyết trắng nhìn y, chỉ thấy trong ngực buồn bực, khi xe vừa dừng lại y giống như bị điện giật mà nhảy ra ngoài.
Có vài vệ sĩ đang đợi bên ngoài, đỡ Tô Hàm từ trong xe ra, Tô Lương thầm lặng cuối đầu, đi theo vào nhà.
Tô Hàm bảo tất cả đi ra, Trịnh Tân lần cuối quay lại thâm sâu nhìn một cái, sau đó cửa được đóng lại, cả căn phòng chỉ còn sót lại Tô Lương đang ngồi trên sô pha đối diện với cái nhìn của Tô Hàm.
“ Qua đây.” Tô Hàm nhíu mi nói.
“ Tại sao phải qua đó?” Tô Lương tránh khỏi đường nhìn của hắn hỏi.
Tô Hàm nhìn người đang cực kỳ khó xử trước mặt, cũng không biết nên tức giận hay là cao hứng, còn về chuyện cao hứng cái gì hắn cũng không rõ, nói: “Cậu lại không phải không biết tôi bị thương, đi không được.”
Đây là lý do kiểu gì! Tô Lương chuyển chuyển con ngươi rồi nhìn thẳng vào mắt Tô Hàm, đồng tử đen thẳm, hoàn toàn không đoán ra hắn muốn cái gì.
“ Qua đây.” Tô Hàm xoa dịu ngữ khí.
Tô Lương ngây một lát rồi thật sự cũng đi qua. Trong lòng lại không ngừng nguyền rủa bản thân, sao lại nghe lời hắn như vậy! Thiết!
Đứng ở cạnh người này, Tô Lương một mảng trắng xóa, lúc này nên có tâm tình gì nhỉ? Căm ghét hắn, tự nhiên là ghét rồi, nhưng lại có một chút cảm giác ỷ lại không thể hiểu nỗi. Giờ khắc này giống như là kéo dài vô hạn.
Cổ của Tô Lương đột nhiên bị Tô Hàm kéo xuống, đợi khi Tô Lương hồi thần lại, môi đã bị đôi môi kia dán lên, kéo xé sau đó một phát cắn xuống.
Bàn tay to lớn của Tô Hàm vùi vào trong mái tóc của Tô Lương, đôi môi ấm áp và hơi ẩm ướt chiếm lấy môi Tô Lương rồi trượt đến lỗ tai, âm thanh khàn khàn nói: “Hôn tôi ~”
Tô Lương cả người đã ngây ngẩn rồi, Tô Hàm lúc này xem ra so với một người trước giờ luôn như ác quỷ giày vò y, phản phất như đã hoàn toàn biến thành người khác, mà người này lúc này đang dùng ánh mắt mê hoặc để…… dụ dỗ…… bản thân?
Còn chưa kịp nghĩ thứ gì khác, tay của Tô hàm đã mò ra sau cổ Tô Lương, ấn cả người Tô Lương xuống, Tô Lương dùng tay chống lên sô pha nhưng cả người vẫn ngã lên thân Tô Hàm, tư thế này muốn ái muội bao nhiêu, thì ái muội bấy nhiêu.
Tô Lương đỏ mặt, môi lại lần nữa bị phủ lên, đầu lưỡi mềm dẻo tỉ mỉ vẽ qua làn môi ẩm ướt bóng sáng, Tô Hàm trong mắt Tô Lương đang nhìn chằm chằm lại y, ánh lên bóng dáng của chính y, đen mà sáng tỏ, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Hắn chạm cậu chỗ nào? ! Chỗ này….. còn có chỗ này?…….”
Y phục vừa rồi của Tô Lương miễn cưỡng che được thân thể bị bức lộ ra, ngoài cửa trước sau đã có một nhóm vệ sĩ áo đen đi vào, mười mấy người trưởng thành nhét chật cả căn phòng, họ nhìn Tô Hàm đang cười lạnh nhìn Trầm Ứng Hoàn, mà cánh tay đang nắm trên vai Tô Lương càng thêm dùng lực mạnh bạo.
Trầm Ứng Hoàn đột nhiên cười rạng rỡ, nhìn những thủ hạ đang không biết làm sao nói: “Để họ đi đi.”
“ Lão đại ~” Một người trong đó lên tiếng phản bác, nhưng mắt Trầm Ứng Hoàn bắn ra lãnh quang, nói: “Tôi bảo để họ đi.”
Khí thế đông cứng một lát, nhóm người cuối cùng chỉ đành nhường đường, cánh tay cố định trên vai Tô Lương chuyển sang nắm lấy y kéo ra ngoài, Tô Lương miễn cưỡng đi theo Tô Hàm. Người ở ngoài vẫn như cũ nhường đường, Tô Lương bị tay của Tô Hàm tha đi có chút đau đớn, y nhìn lại sau lưng, phát hiện Trầm Ứng Hoàn dường như ý cười càng thêm đậm, hắn thấy Tô Lương quay đầu, thậm chí còn dương lên khóe môi.
Tô Lương đi theo Tô Hàm một đường đi ra cửa lớn của biệt thự, còn chưa ra khỏi tường viện, đã thấy Trầm Ứng Hoàn thong dong đi ra theo, dưới ánh đèn hành lang dài kéo ra một chiếc bóng thật dài.
Ánh mắt Tô Lương chỉ chậm một nhịp đã bị Tô Hàm kéo đi thật xa, còn kém một bước là có thể rời khỏi nơi này, y thậm chí đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc ở bên ngoài.
Không đợi Tô Lương phản ứng, chỉ nghe được pằng một tiếng, một thủ hạ bên cạnh Trầm Ứng Hoàn liền ngã xuống. Tô Hàm hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, căn bản không phải là hắn bắn, nhưng cũng không còn kịp suy nghĩ gì nhiều, bầu không khí thoát cái liền khẩn trương, thêm một viên đạn bắn sượt qua Tô Lương, ghim vào bức tường màu trắng.
Tô Lương bị Tô Hàm kéo chạy đi, chợt nghe thấy tiếng nói của Trầm Ứng Hoàn: “Ai cho các người nổ súng!” Nói xong nhìn lại bên này, Tô Lương đang hoảng loạn đã bị nhét vào trong chiếc xe màu đen, không ngoài dự đoán nhìn thấy Trịnh Tân, Tô Lương tâm tư vừa động, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Thấy Tô Hàm bên cạnh cũng lập tức lên xe, Tô Hàm gầm lên một tiếng: “Còn không mau lái xe!”
Tài xế lập tức khởi động máy, lúc này Tô Lương mới phát giác trên trán của Tô Hàm đã rỉ ra những giọt mồ hôi tinh tế, cánh tay bấu chặt đùi chân trái, có một dịch thể màu đỏ đang thấm ra.
Tô Hàm nhìn Tô Lương cười nói: “Chỉ là bị đạn lạt sượt qua thôi, không cần lo lắng.”
Ta lúc nào thì lo lắng? ! Tô Lương trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng không nói bất luận điều gì.
Cánh tay nắm chặt Tô Lương hơi xiết, lúc này Tô Lương mới đột nhiên phát hiện từ lúc nãy cho đến bây giờ tay của hai người vẫn chưa hề buông ra.
Tô Lương ngạc nhiên nhìn thấy con ngươi băng lạnh của Trịnh Tân qua kính chiếu hậu đang nhìn về phía này, bên tai còn nghe hắn nói: “Tôi đã nói đợi người của chúng ta đến, rồi đi vào cũng vậy, anh lại không tin.”
“ Ít phí lời.” Tô Hàm thản nhiên nói: “Đợi bọn họ! Người sớm không còn rồi! Đưa thùng thuốc qua đây cho tôi.”
Tô Hàm tiếp lấy thùng thuốc, đơn giản băng bó một chút.
Tô Lương cảm thấy trong lòng rối loạn, nói không rõ là cảm giác gì, đối với lời của họ vừa nói y không có bất cứ hứng thú nào, cũng không muốn nghĩ tới những âm mưu kia, y chỉ là chuyển tầm mắt ra bên ngoài, để cho bản thân tận tình ngơ ngẩn.
“ Sao vậy bị dọa ngốc rồi sao?” Thanh âm trầm thấp của Tô Hàm vang lên bên tai Tô Lương, làm y giật mình, tránh khỏi cánh tay đang muốn đưa qua của hắn nói: “Không, không có gì.” Tô Lương chột dạ nghĩ, xém chút nữa đã nói thành anh đừng đụng tôi rồi.
Chiếc xe chậm rãi lái vào bãi đậu, Tô Lương thấy Tô Hàm đang dùng con ngươi tuyết trắng nhìn y, chỉ thấy trong ngực buồn bực, khi xe vừa dừng lại y giống như bị điện giật mà nhảy ra ngoài.
Có vài vệ sĩ đang đợi bên ngoài, đỡ Tô Hàm từ trong xe ra, Tô Lương thầm lặng cuối đầu, đi theo vào nhà.
Tô Hàm bảo tất cả đi ra, Trịnh Tân lần cuối quay lại thâm sâu nhìn một cái, sau đó cửa được đóng lại, cả căn phòng chỉ còn sót lại Tô Lương đang ngồi trên sô pha đối diện với cái nhìn của Tô Hàm.
“ Qua đây.” Tô Hàm nhíu mi nói.
“ Tại sao phải qua đó?” Tô Lương tránh khỏi đường nhìn của hắn hỏi.
Tô Hàm nhìn người đang cực kỳ khó xử trước mặt, cũng không biết nên tức giận hay là cao hứng, còn về chuyện cao hứng cái gì hắn cũng không rõ, nói: “Cậu lại không phải không biết tôi bị thương, đi không được.”
Đây là lý do kiểu gì! Tô Lương chuyển chuyển con ngươi rồi nhìn thẳng vào mắt Tô Hàm, đồng tử đen thẳm, hoàn toàn không đoán ra hắn muốn cái gì.
“ Qua đây.” Tô Hàm xoa dịu ngữ khí.
Tô Lương ngây một lát rồi thật sự cũng đi qua. Trong lòng lại không ngừng nguyền rủa bản thân, sao lại nghe lời hắn như vậy! Thiết!
Đứng ở cạnh người này, Tô Lương một mảng trắng xóa, lúc này nên có tâm tình gì nhỉ? Căm ghét hắn, tự nhiên là ghét rồi, nhưng lại có một chút cảm giác ỷ lại không thể hiểu nỗi. Giờ khắc này giống như là kéo dài vô hạn.
Cổ của Tô Lương đột nhiên bị Tô Hàm kéo xuống, đợi khi Tô Lương hồi thần lại, môi đã bị đôi môi kia dán lên, kéo xé sau đó một phát cắn xuống.
Bàn tay to lớn của Tô Hàm vùi vào trong mái tóc của Tô Lương, đôi môi ấm áp và hơi ẩm ướt chiếm lấy môi Tô Lương rồi trượt đến lỗ tai, âm thanh khàn khàn nói: “Hôn tôi ~”
Tô Lương cả người đã ngây ngẩn rồi, Tô Hàm lúc này xem ra so với một người trước giờ luôn như ác quỷ giày vò y, phản phất như đã hoàn toàn biến thành người khác, mà người này lúc này đang dùng ánh mắt mê hoặc để…… dụ dỗ…… bản thân?
Còn chưa kịp nghĩ thứ gì khác, tay của Tô hàm đã mò ra sau cổ Tô Lương, ấn cả người Tô Lương xuống, Tô Lương dùng tay chống lên sô pha nhưng cả người vẫn ngã lên thân Tô Hàm, tư thế này muốn ái muội bao nhiêu, thì ái muội bấy nhiêu.
Tô Lương đỏ mặt, môi lại lần nữa bị phủ lên, đầu lưỡi mềm dẻo tỉ mỉ vẽ qua làn môi ẩm ướt bóng sáng, Tô Hàm trong mắt Tô Lương đang nhìn chằm chằm lại y, ánh lên bóng dáng của chính y, đen mà sáng tỏ, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Hắn chạm cậu chỗ nào? ! Chỗ này….. còn có chỗ này?…….”
/41
|