Nàng hận hắn như vậy nhưng lúc này nhìn thấy hắn lòng lại chua xót. Hoa Đình Phong bị giam trong thiên lao vương phủ, không gian âm u, chật hẹp không có ánh sáng mặt trời, chỉ có ánh nến leo lét
Nam tử bình thường tóc cài trâm ngọc giờ tóc rối tung, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Nghe nói có người đến thăm hắn vội đứng dậy, dưới chân vang lên tiếng xích sắt.
Lam Kiều Nhị nhìn kĩ mới phát hiện hắn bị xích bằng xích sắt, đi lại cực kì bất tiện. Tiếng xích sắt kêu như cứa vào tim Lam Kiều Nhị khiến nàng muốn khóc. Lặng lẽ cúi đầu, nàng đứng ở ngoài nhà giam, cách song gỗ từ xa nhìn hắn, không dám tới gần.
Ngục tốt mang đến tấm vải đen, bịt mắt Hoa Đình Phong.
Nghe nói lúc tử tù gặp hòa thượng, ni cô đều phải như thế, bịt kín mắt họ lại để họ có thể thẳng thắn sám hối.
Chỉ nghe hắn mỉm cười nói.
- Sư thái, đa tạ ngươi tới thăm ta.
- A di đà Phật, Vương gia cần gì khách khí như thế, lúc trước người rất tốt với bản am, hôm nay bần ni đến tiễn ngươi một đoạn đường cũng là cái duyên. Sư thái hơi vái chào.
- Sư thái mang cả điểm tâm đến?
- A, Vương gia thật tinh, vừa đến đã biết
Sư thái xoay người gọi Lam Kiều Nhị:
- Tĩnh Tử, đem điểm tâm tới trước mặt Vương gia đi.
Tĩnh Từ là tên lúc này của Lam Kiều Nhị, lúc này nàng giả làm ni cô thì cũng phải có một pháp danh. Nàng run rẩy bước vào, thở cũng không thở nổi.
Giờ khắc này, nàng cùng hắn gần như vậy nhưng ánh mắt hắn bị bịt vải đen, hoàn toàn không nhìn thấy nàng.
- Sư thái mang người khác tới cùng sao? Hoa Đình Phong nghiêng đầu hỏi.
- Đúng thế, là đồ đệ mới của bần ni
- Tiểu sư thái, đa tạ ngươi. Hắn quay về phía Lam Kiều Nhị khẽ cúi đầu.
Nàng không đáp, sợ vừa mở miệng sẽ bị hắn nghe ra giọng của mình.
- Vương gia có tâm nguyện gì chưa hoàn thành muốn bần ni giúp hay có người muốn gặp không? Sư thái cũng sợ nàng để lộ thân phận, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói.
- Ta vốn là cô nhi, nhiều năm trước vì cô cô mà được Bắc Lương đế nuôi dưỡng, nay cô cô đã qua đời, không còn thân nhân gì trên đời này
- Vậy Vương phi đâu? Nghe nói lúc này tung tích Vương phi không rõ là thật sao? Sư thái nhắc nhở.
Hoa Đình Phong hơi ngừng lại, hồi lâu sau mới đáp:
- Nàng không ở cạnh ta lại là tốt, nếu có tâm nguyện gì thì đó chính là ta mong nàng sẽ vĩnh viễn không quay về, quên đi nơi này… quên đi ta.
Cái gì? Lam Kiều Nhị ngẩn ra. Người khác đều mong thê tử trở lại bên mình còn hắn lại mong nàng quên hắn, vĩnh viễn không trở về?
- Vương gia không sợ Vương phi lưu lạc bên ngoài bị khi dễ sao?
- Ta rất lo… sao có thể không lo? Nhưng so với việc khiến nàng nhớ lại chuyện đau lòng, sống ở bên ngoài ngược lại còn tốt hơn nhiều. Việc trên đời nếu không thể được hoàn toàn trọn vẹn thì chỉ có thể cân nhắc nặng nhẹ mà chọn lựa thôi. Hắn thở dài.
- Bần ni hiểu. Sư thái gật đầu rồi lại hỏi: – Vậy cuộc đời Vương gia có chuyện gì hối hận? Có lẽ bần ni sẽ giúp được Vương gia?
- Vô dụng thôi. Hắn bỗng nhiên cười nhẹ: – sai lầm lớn nhất cuộc đời ta không thể cứu vãn.
- Ý Vương gia là…
- Sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta là gặp gỡ thê tử ta
Đồ vô lương tâm này đang nói gì thế? Lam Kiều Nhị tức giận, hắn lại hối hận vì biết nàng? Hối hận cái gì? Nàng thực sự đáng ghét thế sao? Nàng còn chưa nói hối hận mà hắn dám cướp lời kịch của nàng, đúng là đáng chém ngàn đao!!
- Nghe nói Vương gia rất yêu Vương phi, sao lại nói lời này?
- Lúc trước nếu không phải ta hết đường lui, xông vào xe ngựa của nàng thì đã không vừa gặp nàng đã yêu. Nếu không yêu nàng thì đã không chủ động thay Hoàng thượng đến Xương Châu từ hôn. Nếu không sợ nàng đau lòng thì đã không vẽ bọ rùa tám chấm để nàng vui vẻ, nếu không vì nàng mà làm mọi chuyện thì nàng cũng sẽ không yêu ta. Nếu nàng không yêu ta thì chúng ta đã không đính ước dưới bụi tường vi, cũng sẽ không… cũng sẽ không hại nàng.
Hắn tuy bị bịt mắt nhưng từ những lời hắn nói, Lam Kiều Nhị dường như có thể thấy được ánh lệ trong mắt hắn.
- Nếu có thể lựa chọn lại, ta thà bị Ngự lâm quân chém chết cũng không xông vào xe ngựa của nàng
Đây là cái hắn gọi là “hối hận”? Thì ra hắn không phải không yêu nàng mà là hối hận vì tình yêu của hắn khiến nàng đau đớn, hối hận vì mối nghiệt duyên này.
Nàng cắn môi nghẹn ngào
- A di đà Phật…
Người ngoài cuộc dường như cũng bị những lời này làm cho cảm động, thở dài niệm Phật.
- Sư thái, điểm tâm ngài mang đến thơm quá.
Hoa Đình Phong dù bi thương nhưng khóe miệng dường như đang cười, hắn luôn như thế, cho dù đau khổ cũng luôn giữ được phong độ ôn hòa.
Chỉ nghe hắn thấp giọng nói:
- Có thể cho ta nếm một miếng sao? Đây là bữa ăn cuối cùng của ta rồi.
- Tĩnh Từ, Vương gia bị bịt mắt không tiện ăn, ngươi lấy một miếng bánh đưa đến tay hắn đi. Sư thái nói với Lam Kiều Nhị.
Người cầm giỏ trúc lúc này nước mắt đẫm lệ, hai tay run rẩy, nhẹ nhàng cầm một miếng bánh đưa tới. Tay hắn đã xòe ra, dường như đang chờ nàng để bánh vào đó.
Giờ khắc này, lòng Lam Kiều Nhị cảm thấy rất đau đớn, đột ngột cầm tay hắn. Hắn không khỏi ngẩn ra, rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của nàng.
- Tiểu sư thái, tay ngươi lạnh quá, không khỏe sao?
Nàng nghe tiếng hắn thân thiết hỏi.
Lúc này Lam Kiều Nhị không nhịn được nữa, nàng nhanh chóng đặt miếng bánh vào tay hắn rồi lao ra khỏi nhà giam, vừa chạy ra ngoài vừa lau nước mắt. Hắn cảm thấy được sự khác lạ của nàng sao? Sẽ hoài nghi thân phận của nàng sao? Nhưng nàng đã bất chấp mà cũng không dám nghĩ nhiều.
Nàng chỉ mong chạy cho xa, rời khỏi nơi này, rời khỏi con người khiến nàng đau lòng muốn chết.
Ngày mai, hắn sẽ bị tử hình sao? Trong lòng lại dâng lên sự khó chịu khó nói.
Hắn là kẻ thù của nàng, chết thì chết, sao phải thương tiếc? Nàng nên mừng rỡ mới đúng, mừng rỡ mới đúng…
Không ngừng tự thôi miên chính mình, Lam Kiều Nhị lấy hết sức để ngăn mình quay trở lại. Hoảng hốt đi về đường, nàng vừa mắng mình yếu đuối, mâu thuẫn vừa nhớ lại những lời hắn vừa nói mà đau đớn.
Nước mắt khiến cho tầm mắt nàng mông lung, không để ý thấy ở giữa chợ, một con ngựa đang lao về phía nàng. Nàng cúi đầu đi tới, ngựa chạy càng nhanh, một nhiên một tiếng hí dài vang lên, nàng vội ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn con ngựa chấn kinh giơ chân trước lên…
Con ngựa kia rất gần với nàng, giống như sắp đạp xuống đầu nàng vậy. Tình cảnh này vô cùng nguy hiểm nhưng nàng lại chỉ ngơ ngác đứng dưới móng sắt, trong đầu như có gì đó vỡ nát, quay cuồng, kích động trí nhớ của nàng. Trí nhớ như sóng triều dâng lên.
Nàng nhìn thấy một người đang cầm kiếm.
Một người đang cầm kiếm đâm vào ngực người kia. Khi kiếm rút về, người kia ngã xuống. Trên mặt đất toàn những xác chết thật đáng sợ.
Trên cao có những tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt đó nàng có thể thấy rõ, người ngã xuống chính là phụ thân nàng. Mà hung thủ sát hại phụ thân nàng, theo trí nhớ của nàng thì chính là trượng phu của nàng … Hoa Đình Phong.
Nàng hét to một tiếng, điên cuồng chạy tới, ôm cổ phụ thân dính đầy máu.
- Đình Phong, chàng làm gì vậy? Chàng đang làm gì? Nàng mơ hồ nhìn trượng phu đứng một bên.
Nam tử kinh ngạc, nhất thời không biết nên giải thích ra sao. Bỗng nhiên phụ thân nàng hơi động đậy, rên rỉ một tiếng, một kiếm đó chưa khiến ông mất mạng ngay lập tức.
- Kiều Nhị… trên kiếm có độc…
Giọng nói yếu ớt khẽ nhắc nàng.
- Phụ thân, ngươi làm sao vậy. Ngươi và Đình Phong rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng khóc ròng
- Trên kiếm có độc… Đình Phong sợ độc lan ra người ta nên mới rút kiếm… hắn muốn cứu ta, không phải hại ta…
- Vậy sao? Nàng thoáng an lòng: – hắn…
Khi nãy nàng sao lại nghĩ hắn giết phụ thân? Sao nàng có thể tùy tiện đoán như thế? Cám ơn trời đất, hắn không phải hung thủ, chỉ hiểu lầm mà thôi.
Nhưng sự an tâm đó chỉ là niềm an ủi thoáng chốc trời cao cho nàng, phụ thân nói câu đó rồi cũng dần dần buông tay, sau đó, hoàn toàn tắt thở
- Phụ thân! Phụ thân! Nàng hoảng sợ, ra sức lắc lắc thi thể ông
Nhưng thi thể chính là thi thể, mặc cho nàng lay như thế nào cũng không có phản ứng gì
- Kiều Nhị… đừng động vào chỗ nhạc phụ bị thương. Hoa Đình Phong đột nhiên nói
Hắn bước đến, một tay đỡ nàng dậy, kéo áo lau máu tươi trên tay nàng
- Sao vậy? Nàng khó hiểu.
- Kiếm có độc, máu của nhạc phụ … cũng có độc. Hắn khẽ giải thích.
- Đình Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng như bị dọa đến choáng váng, ánh mắt mơ hồ: – người nhà ta sao tất cả đều chết? Mẫu thân đâu? Bà đâu rồi?
Hắn không đành lòng để nàng chứng kiến cảnh tượng đau lòng nữa, ôm nàng vào lòng, bịt mắt nàng, ngăn cản nàng nhìn về phía Lam phu nhân.
- Mẫu thân ta cũng đã chết sao? Đúng không? Nàng cũng đã chết sao? Nàng đương nhiên hiểu ra ý hắn, ôm chặt hắn khóc lớn
Hắn hôn trán nàng, muốn an ủi nàng dù sự an ủi đó chẳng đáng gì.
- Hung thủ là ai? Đình Phong, chàng nhìn thấy bọn họ không? Nàng nức nở hỏi.
Hắn khẽ lắc đầu
- Ta bị tiếng sấm đánh thức, ra đóng cửa sổ lại phát hiện bên ngoài vô cùng tối, cảm giác không đúng nên ra ngoài xem sao. Dọc đường đi phát hiện thi thể của gia đinh, nha hoàn, đến phòng của nhạc phụ thì thấy nhạc mẫu ngã xuống, nhạc phụ vẫn còn sống như bị đâm.
- Nhà ta rốt cuộc kết thù với ai? Vì sao… vì sao lại bị ra tay tàn độc như thế? Nàng lắc đầu: – Phụ thân ta làm ăn chân chính, mẫu thân luôn hiền dịu, sao lại kết thù oán như thế này? Sao có thể…
Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng cười kiều mỵ như chuông bạc trong gió, trong không khí tanh tưởi của máu lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy một nữ tử mặc đồ đen, đi từ của vào, vẻ mặt thích thú.
- Là ngươi… vừa thấy nữ tử này Hoa Đình Phong cảm thấy bất ngờ
- Phong ca ca, tiểu muội chưa báo trước đã đến cửa tìm, ngươi không trách chứ? Nử tử dịu dàng nói.
- Đình Phong, nàng là ai? Lam Kiều Nhị nghi hoặc hỏi trượng phu.
- Tẩu tử, ta là biểu muội của tướng công ngươi, nói như vậy chắc hắn chưa từng nhắc tới ta với ngươi? Nhưng sao không, hôm nay chúng ta gặp rồi đó thôi.
Không đợi Hoa Đình Phong nói, nàng kia đã cướp lời.
- Đình Phong, nàng là biểu muội của chàng?
Lam Kiều Nhị cảm thấy rất quái lại. Nữ tử này như quỷ mị vậy, bỗng nhiên xuất hiện, nhìn khắp nơi toàn thi thể mà vẫn cười ngọt ngào như thế… nàng là thân thích với Đình Phong sao?
Hoa Đình Phong không trả lời câu hỏi này, nhẹ buông ái thê, bước lên chắn trước người nàng
- Người… đều là ngươi giết? hắn gầm lên với nàng kia.
Cái gì? Lam Kiều Nhị cứng đờ người.
- Phong ca ca, ngươi rất đề cao tiểu muội rồi, tiểu muội yếu đuối như thế sao giết được nhiều người như vậy. Nàng yêu kiều nháy mắt: – người… là do thủ hạ của ta giết.
Nàng vung tay áo lên, nhất thời cả viện sáng bừng.
Một trăm thị vệ dũng mãnh tiến vào, ai nấy cầm đao kiếm sắc bén, quần áo đều dính máu.
- Các ngươi… các ngươi sao giết người nhà ta? Lam Kiều Nhị nhìn đám người phẫn nộ quát lớn.
- Tẩu tử, lời này của ngươi đúng là lạ. Nữ tử áo đen cười nói: – ngươi nên hỏi ta chứ không phải hỏi bọn họ. Bọn họ đều là thủ hạ của ta, người là ta sai họ giết, họ không thể không giết
- Ngươi…
Lam Kiều Nhị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia:
- Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại sai người giết chết cả nhà ta
- Ngươi đoạt mất nam nhân ta yêu, ta trả thù có gì không thể. Nữ tử áo đen thản nhiên đáp.
- Nam nhân ngươi yêu?
Lam Kiều Nhị nhìn qua Hoa Đình Phong lại nhìn nữ tử như ác ma đó, thoảng chốc hiểu ra:
- Ý ngươi là … hắn?
- Ta và biểu ca đã có hôn ước, ngươi vung đao đoạt tình chẳng lẽ không đáng bị trời phạt?
Nữ tử cuối cùng cũng không cười, ánh mắt hung ác nhìn nàng chằm chằm:
- Nếu ông trời không phạt ngươi thì tat hay trời trừng phạt ngươi, có gì sai?
- Đình Phong, là thật sao? Nàng… nàng thật sự có hôn ước với chàng? Kiều Nhị không thể tin được
- Đương nhiên là không
Hoa Đình Phong vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, biểu lộ sự chân thành của mình:
- Kiều Nhị, nàng đừng nghe nàng ta nói bậy.
- Ha ha, biểu ca, ta thấy ngươi làm gian tế lâu nói dối cũng thật giỏi?
Nữ tử nghe câu trả lời đó thì mặt hoa biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Gian tế? Lam Kiều Nhị khó hiểu
- Tẩu tử, biểu ca ta không nói cho ngươi hắn là người Bắc Lương sao? Hơn nữa còn là cháu của Hoàng hậu Bắc Lương, là Tây Thành Vương gia Hoàng thượng Bắc Lương đích thân phong. Hắn sở dĩ lấy thân phận thương nhân đến Nam Chu là để kết giao người quyền quý mà dò tin tình báo của quý quốc thôi. Nử tử áo đen thản nhiên cười.
- Cái gì? Ngươi nói bậy! Nàng cắn môi không tin.
- Ta thân là công chúa Bắc Lương, cần gì nói dối?
Công chúa Bắc Lương, cháu của Hoàng hậu Bắc Lương… khó trách nàng ấy lại gọi hắn là biểu ca.
Lam Kiều Nhị cảm giác như có trăm ngàn con kiến cắn xé lòng nàng, đầu óc hỗn loạn, bất giác rút tay Hoa Đình Phong ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
- Kiều Nhị, đừng nghe nàng ta nói bậy, đừng…
Hoa Đình Phong thấy thê tử rời xa mình thì vội giải thích.
- Sao nàng lại nói bậy? Chàng không phải là biểu ca của nàng ấy sao? Chàng chẳng phải là Tây Thành Vương gia sao?
Nhìn khuôn mặt quen thuộc mà giờ trở nên xa lạ này, nàng nghẹn ngào hỏi:
- Đình Phong, nói cho thiếp biết, bất luận chàng nói gì thiếp cũng tin chàng, chỉ cần chàng đủ nhẫn tâm gạt thiếp
- Ta… Môi hắn run run, lo lắng vô cùng, không nói được gì.
- Như vậy mọi thứ đều là sự thật
Nàng đau lòng gật đầu:
- Chàng ngay cả nói dối cũng không muốn, có thể thấy được tất cả đều là sự thật…
- Kiều Nhị, xin lỗi…
Ánh mắt hắn đau đớn:
- Ta đến Nam Chu đều là thân bất do kỉ… có lẽ trăm ngàn câu ta nói là giả nhưng có một sự thật… ta chưa từng đính hôn với bất kì kẻ nào, nàng là nữ tử duy nhất ta yêu
Hắn yêu nàng sao? Thật sự yêu sao?
Nàng thân phận là biểu muội của hoàng đế, hắn lấy nàng có phải cũng là một âm mưu, có phải là vì Bắc Lương? Nàng nên tin tưởng hắn không? Nếu một người ngay cả thân phận thật cũng không cho nàng biết thì sao nàng có thể tin tưởng hắn?
- Được, nếu như thế, chàng giúp thiếp một chuyện.
Hồi lâu, Lam Kiều Nhị đột nhiên đánh tan không khí tĩnh lặng
- Chuyện gì? Hắn vội hỏi
- Báo thù cho thiếp. Giết nàng ta. Lam Kiều Nhị chỉ vào nữ tử áo đen.
Hắn ngẩn ra.
Nữ tử áo đen bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng trong đêm tối.
- Biểu ca, nàng lại muốn ngươi giết ta? Ha ha ha, rất thú vị! Được, thủ hạ của ta ai cũng có đao, ngươi chọn đại rồi giết ta đi, ta cam đoan không trốn tránh.
Hoa Đình Phong nhíu mày kiếm, hồi lâu không nói gì.
- Biểu ca, nếu ta giết nhà người khác sẽ không sợ bị báo thù. Ngươi giết ta đi, dù sao khi ta nghe tin ngươi lấy người khác ta sớm đã không muốn sống. Nử tử áo đen chủ động bước lên.
Câu nói cuối cùng của nàng, ngữ điệu từ kiêu ngạo trở nên thảm thiết. Dường như bị câu nói đó của nàng lay động, Hoa Đình Phong đứng đó, nhíu mày càng chặt. Vẻ mặt này Lam Kiều Nhị đã từng thấy, cũng hiểu được ý tứ.
Trước đó, có đôi lần, trong đêm khuya, hắn một mình trầm tư trong gió lạnh, cũng nhíu mày như bây giờ. Nàng hỏi hắn có tâm sự gì, hắn chỉ nói là chuyện làm ăn có chút khó khăn. Khi khó xử hắn sẽ nhíu mày.
Giờ nàng bảo hắn giết biểu muội mình, hắn cũng nhíu mày như thế, chắc cũng khó xử. Tóm lại một câu, hắn vẫn luyến tiếc thanh mai trúc mã, không muốn báo thù cho nàng.
- Biểu ca còn chưa ra tay sao? Tiểu muội biết, ngươi nhận ơn dưỡng dục của phụ mẫu ta, sao lại nhẫn tâm giết nữ nhi duy nhất của bọn họ? Nếu vì làm thê tử vui lòng mà giết ta thì lương tâm ngươi cũng khó mà yên ổn. Nữ tử áo đen lại tươi cười.
Hoa Đình Phong yên lặng hồi lâu như một tượng đá. Cuối cùng, không biết qua bao lâu, hắn vung tay, một thanh đao nằm gọn trong tay hắn.
- Biểu ca, ngươi… ngươi thật sự nhẫn tâm giết ta? Nữ tử khó tin.
Nhưng nàng chưa kịp lo lắng đã thấy Hoa Đình Phong đưa thanh đao về phía Lam Kiều Nhị.
- Kiều Nhị, xin lỗi, cô cô với ta ân trọng như núi, bọn họ chỉ có một nữ nhi là Tiêu Nghiên, ta không thể… không thể để bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
- Cho nên bắt thiếp tóc đen tiễn người tóc bạc là đúng? Lam Kiều Nhị buồn bã cười.
- Nếu muốn báo thù… nàng giết ta đi, dù sao mọi thứ đều là vì ta mà ra.
Hắn đưa đao đến trước mặt nàng. Bắt nàng giết hắn? Lam Kiều Nhị vừa khóc vừa cười lớn, nước mắt không ngừng rơi, tiếng cười cũng điên cuồng không dứt.
- Hoa Đình Phong, chàng bảo thiếp giết chàng? Chàng sợ thiếp mất cha mẹ còn chưa đủ mà còn muốn thiếp mất đi trượng phu? Để cho lương tâm mình an ổn mà nghĩ ra một cách làm cho thiếp đau khổ cả đời? Chàng… chàng thật sự thông minh… thật quá nhẫn tâm.
Nàng cầm lấy thanh đao, phi về phía hắn. Nhưng nàng không giết hắn mà chỉ cắt vạt áo hắn
- Áo choàng trên người chàng là tự tay thiếp may, Hoa Đình Phong, tình cảm phu thê của chúng ta, từ nay về sau chấm hết.
Vứt thanh đao nặng trịch xuống đất. Nàng xoay người lau nước mắt bỏ đi.
Trên trời sấm chớp đùng đùng, mưa càng lúc càng lớn, mưa rơi xuống người nàng như ngàn vạn cú đánh, đánh nàng đau đớn, mệt mỏi.
Nàng không bao giờ muốn gặp kẻ phụ lòng này nữa. Kẻ đó biến nàng thành kẻ tay trắng trong một đêm. Mất phụ mẫu, mất gia đinh, nô bộc, còn mất đi cả trượng phu nàng yêu nhất… Nàng chạy như điên trong mưa, chạy xuyên qua con phố dài không người, hoảng loạn không rõ là đi đâu.
Lúc này, một người đi đêm cưỡi ngựa đụng phải nàng.
Nàng đang hoảng hốt không thể né tránh, đầu đụng vào vó ngựa. Con ngựa đụng phải nàng chấn kinh giơ chân lên, móng sắt đá mạnh vào đầu nàng.
- Cô nương! Ngươi ổn không? Không bị thương chứ? Có người chạy tới kéo nàng ra.
Lam Kiều Nhị run lên, bừng tỉnh trong kí ức kinh hoảng. Cảnh tượng kinh tâm động phách khi nãy đã kích thích nàng nhớ lại thảm kịch trong Lam phủ, lúc này, nàng đã nhớ ra toàn bộ.
Nhìn con ngựa kia, nàng đã hiểu được nguyên nhân mình mất trí nhớ.
Nàng từng bị vó ngựa đạp trúng, hơn nữa đêm đó bị đả kích lớn, nàng như không muốn đối mặt với chuyện bi thảm đó mà quên đi mọi thứ. Đó hẳn là một loại tự bảo vệ mình trong tuyệt cảnh của con người đi? Nếu không chấp nhận được bi kịch thì chẳng bằng quên nó đi.
Từ đó về sau, nàng trở thành Kiều Tâm vui vẻ, nếu không phải gặp lại người cũ chắc chắn nàng cũng không nhớ nổi chuyện quá khứ.
Buồn cười. Dường như ông trời không muốn cho nàng cả đời tiêu diêu tự tại, dùng một cách thức tương tự để khiến nàng khôi phục trí nhớ. Giờ nàng đã cảm nhận được mình chính là Lam Kiều Nhị, không phải là ai khác nói mà là bản thân biết rõ. Trí nhớ mất đi giờ đã quay trở về, không thiếu điều gì
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu nguyên nhân Hoa Đình Phong không muốn nói chuyện cũ cho nàng.
Hắn thà thừa nhận mình là hung thủ cũng không nói chân tướng cho nàng. Vì sao? Thì ra là vì cảnh cuối cùng đó.
Cảnh cuối đó, cũng chính là nguyên nhân khiến nàng đau lòng chính là hắn không chịu báo thù cho nàng
Nam tử bình thường tóc cài trâm ngọc giờ tóc rối tung, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Nghe nói có người đến thăm hắn vội đứng dậy, dưới chân vang lên tiếng xích sắt.
Lam Kiều Nhị nhìn kĩ mới phát hiện hắn bị xích bằng xích sắt, đi lại cực kì bất tiện. Tiếng xích sắt kêu như cứa vào tim Lam Kiều Nhị khiến nàng muốn khóc. Lặng lẽ cúi đầu, nàng đứng ở ngoài nhà giam, cách song gỗ từ xa nhìn hắn, không dám tới gần.
Ngục tốt mang đến tấm vải đen, bịt mắt Hoa Đình Phong.
Nghe nói lúc tử tù gặp hòa thượng, ni cô đều phải như thế, bịt kín mắt họ lại để họ có thể thẳng thắn sám hối.
Chỉ nghe hắn mỉm cười nói.
- Sư thái, đa tạ ngươi tới thăm ta.
- A di đà Phật, Vương gia cần gì khách khí như thế, lúc trước người rất tốt với bản am, hôm nay bần ni đến tiễn ngươi một đoạn đường cũng là cái duyên. Sư thái hơi vái chào.
- Sư thái mang cả điểm tâm đến?
- A, Vương gia thật tinh, vừa đến đã biết
Sư thái xoay người gọi Lam Kiều Nhị:
- Tĩnh Tử, đem điểm tâm tới trước mặt Vương gia đi.
Tĩnh Từ là tên lúc này của Lam Kiều Nhị, lúc này nàng giả làm ni cô thì cũng phải có một pháp danh. Nàng run rẩy bước vào, thở cũng không thở nổi.
Giờ khắc này, nàng cùng hắn gần như vậy nhưng ánh mắt hắn bị bịt vải đen, hoàn toàn không nhìn thấy nàng.
- Sư thái mang người khác tới cùng sao? Hoa Đình Phong nghiêng đầu hỏi.
- Đúng thế, là đồ đệ mới của bần ni
- Tiểu sư thái, đa tạ ngươi. Hắn quay về phía Lam Kiều Nhị khẽ cúi đầu.
Nàng không đáp, sợ vừa mở miệng sẽ bị hắn nghe ra giọng của mình.
- Vương gia có tâm nguyện gì chưa hoàn thành muốn bần ni giúp hay có người muốn gặp không? Sư thái cũng sợ nàng để lộ thân phận, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói.
- Ta vốn là cô nhi, nhiều năm trước vì cô cô mà được Bắc Lương đế nuôi dưỡng, nay cô cô đã qua đời, không còn thân nhân gì trên đời này
- Vậy Vương phi đâu? Nghe nói lúc này tung tích Vương phi không rõ là thật sao? Sư thái nhắc nhở.
Hoa Đình Phong hơi ngừng lại, hồi lâu sau mới đáp:
- Nàng không ở cạnh ta lại là tốt, nếu có tâm nguyện gì thì đó chính là ta mong nàng sẽ vĩnh viễn không quay về, quên đi nơi này… quên đi ta.
Cái gì? Lam Kiều Nhị ngẩn ra. Người khác đều mong thê tử trở lại bên mình còn hắn lại mong nàng quên hắn, vĩnh viễn không trở về?
- Vương gia không sợ Vương phi lưu lạc bên ngoài bị khi dễ sao?
- Ta rất lo… sao có thể không lo? Nhưng so với việc khiến nàng nhớ lại chuyện đau lòng, sống ở bên ngoài ngược lại còn tốt hơn nhiều. Việc trên đời nếu không thể được hoàn toàn trọn vẹn thì chỉ có thể cân nhắc nặng nhẹ mà chọn lựa thôi. Hắn thở dài.
- Bần ni hiểu. Sư thái gật đầu rồi lại hỏi: – Vậy cuộc đời Vương gia có chuyện gì hối hận? Có lẽ bần ni sẽ giúp được Vương gia?
- Vô dụng thôi. Hắn bỗng nhiên cười nhẹ: – sai lầm lớn nhất cuộc đời ta không thể cứu vãn.
- Ý Vương gia là…
- Sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta là gặp gỡ thê tử ta
Đồ vô lương tâm này đang nói gì thế? Lam Kiều Nhị tức giận, hắn lại hối hận vì biết nàng? Hối hận cái gì? Nàng thực sự đáng ghét thế sao? Nàng còn chưa nói hối hận mà hắn dám cướp lời kịch của nàng, đúng là đáng chém ngàn đao!!
- Nghe nói Vương gia rất yêu Vương phi, sao lại nói lời này?
- Lúc trước nếu không phải ta hết đường lui, xông vào xe ngựa của nàng thì đã không vừa gặp nàng đã yêu. Nếu không yêu nàng thì đã không chủ động thay Hoàng thượng đến Xương Châu từ hôn. Nếu không sợ nàng đau lòng thì đã không vẽ bọ rùa tám chấm để nàng vui vẻ, nếu không vì nàng mà làm mọi chuyện thì nàng cũng sẽ không yêu ta. Nếu nàng không yêu ta thì chúng ta đã không đính ước dưới bụi tường vi, cũng sẽ không… cũng sẽ không hại nàng.
Hắn tuy bị bịt mắt nhưng từ những lời hắn nói, Lam Kiều Nhị dường như có thể thấy được ánh lệ trong mắt hắn.
- Nếu có thể lựa chọn lại, ta thà bị Ngự lâm quân chém chết cũng không xông vào xe ngựa của nàng
Đây là cái hắn gọi là “hối hận”? Thì ra hắn không phải không yêu nàng mà là hối hận vì tình yêu của hắn khiến nàng đau đớn, hối hận vì mối nghiệt duyên này.
Nàng cắn môi nghẹn ngào
- A di đà Phật…
Người ngoài cuộc dường như cũng bị những lời này làm cho cảm động, thở dài niệm Phật.
- Sư thái, điểm tâm ngài mang đến thơm quá.
Hoa Đình Phong dù bi thương nhưng khóe miệng dường như đang cười, hắn luôn như thế, cho dù đau khổ cũng luôn giữ được phong độ ôn hòa.
Chỉ nghe hắn thấp giọng nói:
- Có thể cho ta nếm một miếng sao? Đây là bữa ăn cuối cùng của ta rồi.
- Tĩnh Từ, Vương gia bị bịt mắt không tiện ăn, ngươi lấy một miếng bánh đưa đến tay hắn đi. Sư thái nói với Lam Kiều Nhị.
Người cầm giỏ trúc lúc này nước mắt đẫm lệ, hai tay run rẩy, nhẹ nhàng cầm một miếng bánh đưa tới. Tay hắn đã xòe ra, dường như đang chờ nàng để bánh vào đó.
Giờ khắc này, lòng Lam Kiều Nhị cảm thấy rất đau đớn, đột ngột cầm tay hắn. Hắn không khỏi ngẩn ra, rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của nàng.
- Tiểu sư thái, tay ngươi lạnh quá, không khỏe sao?
Nàng nghe tiếng hắn thân thiết hỏi.
Lúc này Lam Kiều Nhị không nhịn được nữa, nàng nhanh chóng đặt miếng bánh vào tay hắn rồi lao ra khỏi nhà giam, vừa chạy ra ngoài vừa lau nước mắt. Hắn cảm thấy được sự khác lạ của nàng sao? Sẽ hoài nghi thân phận của nàng sao? Nhưng nàng đã bất chấp mà cũng không dám nghĩ nhiều.
Nàng chỉ mong chạy cho xa, rời khỏi nơi này, rời khỏi con người khiến nàng đau lòng muốn chết.
Ngày mai, hắn sẽ bị tử hình sao? Trong lòng lại dâng lên sự khó chịu khó nói.
Hắn là kẻ thù của nàng, chết thì chết, sao phải thương tiếc? Nàng nên mừng rỡ mới đúng, mừng rỡ mới đúng…
Không ngừng tự thôi miên chính mình, Lam Kiều Nhị lấy hết sức để ngăn mình quay trở lại. Hoảng hốt đi về đường, nàng vừa mắng mình yếu đuối, mâu thuẫn vừa nhớ lại những lời hắn vừa nói mà đau đớn.
Nước mắt khiến cho tầm mắt nàng mông lung, không để ý thấy ở giữa chợ, một con ngựa đang lao về phía nàng. Nàng cúi đầu đi tới, ngựa chạy càng nhanh, một nhiên một tiếng hí dài vang lên, nàng vội ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn con ngựa chấn kinh giơ chân trước lên…
Con ngựa kia rất gần với nàng, giống như sắp đạp xuống đầu nàng vậy. Tình cảnh này vô cùng nguy hiểm nhưng nàng lại chỉ ngơ ngác đứng dưới móng sắt, trong đầu như có gì đó vỡ nát, quay cuồng, kích động trí nhớ của nàng. Trí nhớ như sóng triều dâng lên.
Nàng nhìn thấy một người đang cầm kiếm.
Một người đang cầm kiếm đâm vào ngực người kia. Khi kiếm rút về, người kia ngã xuống. Trên mặt đất toàn những xác chết thật đáng sợ.
Trên cao có những tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt đó nàng có thể thấy rõ, người ngã xuống chính là phụ thân nàng. Mà hung thủ sát hại phụ thân nàng, theo trí nhớ của nàng thì chính là trượng phu của nàng … Hoa Đình Phong.
Nàng hét to một tiếng, điên cuồng chạy tới, ôm cổ phụ thân dính đầy máu.
- Đình Phong, chàng làm gì vậy? Chàng đang làm gì? Nàng mơ hồ nhìn trượng phu đứng một bên.
Nam tử kinh ngạc, nhất thời không biết nên giải thích ra sao. Bỗng nhiên phụ thân nàng hơi động đậy, rên rỉ một tiếng, một kiếm đó chưa khiến ông mất mạng ngay lập tức.
- Kiều Nhị… trên kiếm có độc…
Giọng nói yếu ớt khẽ nhắc nàng.
- Phụ thân, ngươi làm sao vậy. Ngươi và Đình Phong rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng khóc ròng
- Trên kiếm có độc… Đình Phong sợ độc lan ra người ta nên mới rút kiếm… hắn muốn cứu ta, không phải hại ta…
- Vậy sao? Nàng thoáng an lòng: – hắn…
Khi nãy nàng sao lại nghĩ hắn giết phụ thân? Sao nàng có thể tùy tiện đoán như thế? Cám ơn trời đất, hắn không phải hung thủ, chỉ hiểu lầm mà thôi.
Nhưng sự an tâm đó chỉ là niềm an ủi thoáng chốc trời cao cho nàng, phụ thân nói câu đó rồi cũng dần dần buông tay, sau đó, hoàn toàn tắt thở
- Phụ thân! Phụ thân! Nàng hoảng sợ, ra sức lắc lắc thi thể ông
Nhưng thi thể chính là thi thể, mặc cho nàng lay như thế nào cũng không có phản ứng gì
- Kiều Nhị… đừng động vào chỗ nhạc phụ bị thương. Hoa Đình Phong đột nhiên nói
Hắn bước đến, một tay đỡ nàng dậy, kéo áo lau máu tươi trên tay nàng
- Sao vậy? Nàng khó hiểu.
- Kiếm có độc, máu của nhạc phụ … cũng có độc. Hắn khẽ giải thích.
- Đình Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng như bị dọa đến choáng váng, ánh mắt mơ hồ: – người nhà ta sao tất cả đều chết? Mẫu thân đâu? Bà đâu rồi?
Hắn không đành lòng để nàng chứng kiến cảnh tượng đau lòng nữa, ôm nàng vào lòng, bịt mắt nàng, ngăn cản nàng nhìn về phía Lam phu nhân.
- Mẫu thân ta cũng đã chết sao? Đúng không? Nàng cũng đã chết sao? Nàng đương nhiên hiểu ra ý hắn, ôm chặt hắn khóc lớn
Hắn hôn trán nàng, muốn an ủi nàng dù sự an ủi đó chẳng đáng gì.
- Hung thủ là ai? Đình Phong, chàng nhìn thấy bọn họ không? Nàng nức nở hỏi.
Hắn khẽ lắc đầu
- Ta bị tiếng sấm đánh thức, ra đóng cửa sổ lại phát hiện bên ngoài vô cùng tối, cảm giác không đúng nên ra ngoài xem sao. Dọc đường đi phát hiện thi thể của gia đinh, nha hoàn, đến phòng của nhạc phụ thì thấy nhạc mẫu ngã xuống, nhạc phụ vẫn còn sống như bị đâm.
- Nhà ta rốt cuộc kết thù với ai? Vì sao… vì sao lại bị ra tay tàn độc như thế? Nàng lắc đầu: – Phụ thân ta làm ăn chân chính, mẫu thân luôn hiền dịu, sao lại kết thù oán như thế này? Sao có thể…
Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng cười kiều mỵ như chuông bạc trong gió, trong không khí tanh tưởi của máu lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy một nữ tử mặc đồ đen, đi từ của vào, vẻ mặt thích thú.
- Là ngươi… vừa thấy nữ tử này Hoa Đình Phong cảm thấy bất ngờ
- Phong ca ca, tiểu muội chưa báo trước đã đến cửa tìm, ngươi không trách chứ? Nử tử dịu dàng nói.
- Đình Phong, nàng là ai? Lam Kiều Nhị nghi hoặc hỏi trượng phu.
- Tẩu tử, ta là biểu muội của tướng công ngươi, nói như vậy chắc hắn chưa từng nhắc tới ta với ngươi? Nhưng sao không, hôm nay chúng ta gặp rồi đó thôi.
Không đợi Hoa Đình Phong nói, nàng kia đã cướp lời.
- Đình Phong, nàng là biểu muội của chàng?
Lam Kiều Nhị cảm thấy rất quái lại. Nữ tử này như quỷ mị vậy, bỗng nhiên xuất hiện, nhìn khắp nơi toàn thi thể mà vẫn cười ngọt ngào như thế… nàng là thân thích với Đình Phong sao?
Hoa Đình Phong không trả lời câu hỏi này, nhẹ buông ái thê, bước lên chắn trước người nàng
- Người… đều là ngươi giết? hắn gầm lên với nàng kia.
Cái gì? Lam Kiều Nhị cứng đờ người.
- Phong ca ca, ngươi rất đề cao tiểu muội rồi, tiểu muội yếu đuối như thế sao giết được nhiều người như vậy. Nàng yêu kiều nháy mắt: – người… là do thủ hạ của ta giết.
Nàng vung tay áo lên, nhất thời cả viện sáng bừng.
Một trăm thị vệ dũng mãnh tiến vào, ai nấy cầm đao kiếm sắc bén, quần áo đều dính máu.
- Các ngươi… các ngươi sao giết người nhà ta? Lam Kiều Nhị nhìn đám người phẫn nộ quát lớn.
- Tẩu tử, lời này của ngươi đúng là lạ. Nữ tử áo đen cười nói: – ngươi nên hỏi ta chứ không phải hỏi bọn họ. Bọn họ đều là thủ hạ của ta, người là ta sai họ giết, họ không thể không giết
- Ngươi…
Lam Kiều Nhị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia:
- Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại sai người giết chết cả nhà ta
- Ngươi đoạt mất nam nhân ta yêu, ta trả thù có gì không thể. Nữ tử áo đen thản nhiên đáp.
- Nam nhân ngươi yêu?
Lam Kiều Nhị nhìn qua Hoa Đình Phong lại nhìn nữ tử như ác ma đó, thoảng chốc hiểu ra:
- Ý ngươi là … hắn?
- Ta và biểu ca đã có hôn ước, ngươi vung đao đoạt tình chẳng lẽ không đáng bị trời phạt?
Nữ tử cuối cùng cũng không cười, ánh mắt hung ác nhìn nàng chằm chằm:
- Nếu ông trời không phạt ngươi thì tat hay trời trừng phạt ngươi, có gì sai?
- Đình Phong, là thật sao? Nàng… nàng thật sự có hôn ước với chàng? Kiều Nhị không thể tin được
- Đương nhiên là không
Hoa Đình Phong vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, biểu lộ sự chân thành của mình:
- Kiều Nhị, nàng đừng nghe nàng ta nói bậy.
- Ha ha, biểu ca, ta thấy ngươi làm gian tế lâu nói dối cũng thật giỏi?
Nữ tử nghe câu trả lời đó thì mặt hoa biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Gian tế? Lam Kiều Nhị khó hiểu
- Tẩu tử, biểu ca ta không nói cho ngươi hắn là người Bắc Lương sao? Hơn nữa còn là cháu của Hoàng hậu Bắc Lương, là Tây Thành Vương gia Hoàng thượng Bắc Lương đích thân phong. Hắn sở dĩ lấy thân phận thương nhân đến Nam Chu là để kết giao người quyền quý mà dò tin tình báo của quý quốc thôi. Nử tử áo đen thản nhiên cười.
- Cái gì? Ngươi nói bậy! Nàng cắn môi không tin.
- Ta thân là công chúa Bắc Lương, cần gì nói dối?
Công chúa Bắc Lương, cháu của Hoàng hậu Bắc Lương… khó trách nàng ấy lại gọi hắn là biểu ca.
Lam Kiều Nhị cảm giác như có trăm ngàn con kiến cắn xé lòng nàng, đầu óc hỗn loạn, bất giác rút tay Hoa Đình Phong ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
- Kiều Nhị, đừng nghe nàng ta nói bậy, đừng…
Hoa Đình Phong thấy thê tử rời xa mình thì vội giải thích.
- Sao nàng lại nói bậy? Chàng không phải là biểu ca của nàng ấy sao? Chàng chẳng phải là Tây Thành Vương gia sao?
Nhìn khuôn mặt quen thuộc mà giờ trở nên xa lạ này, nàng nghẹn ngào hỏi:
- Đình Phong, nói cho thiếp biết, bất luận chàng nói gì thiếp cũng tin chàng, chỉ cần chàng đủ nhẫn tâm gạt thiếp
- Ta… Môi hắn run run, lo lắng vô cùng, không nói được gì.
- Như vậy mọi thứ đều là sự thật
Nàng đau lòng gật đầu:
- Chàng ngay cả nói dối cũng không muốn, có thể thấy được tất cả đều là sự thật…
- Kiều Nhị, xin lỗi…
Ánh mắt hắn đau đớn:
- Ta đến Nam Chu đều là thân bất do kỉ… có lẽ trăm ngàn câu ta nói là giả nhưng có một sự thật… ta chưa từng đính hôn với bất kì kẻ nào, nàng là nữ tử duy nhất ta yêu
Hắn yêu nàng sao? Thật sự yêu sao?
Nàng thân phận là biểu muội của hoàng đế, hắn lấy nàng có phải cũng là một âm mưu, có phải là vì Bắc Lương? Nàng nên tin tưởng hắn không? Nếu một người ngay cả thân phận thật cũng không cho nàng biết thì sao nàng có thể tin tưởng hắn?
- Được, nếu như thế, chàng giúp thiếp một chuyện.
Hồi lâu, Lam Kiều Nhị đột nhiên đánh tan không khí tĩnh lặng
- Chuyện gì? Hắn vội hỏi
- Báo thù cho thiếp. Giết nàng ta. Lam Kiều Nhị chỉ vào nữ tử áo đen.
Hắn ngẩn ra.
Nữ tử áo đen bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng trong đêm tối.
- Biểu ca, nàng lại muốn ngươi giết ta? Ha ha ha, rất thú vị! Được, thủ hạ của ta ai cũng có đao, ngươi chọn đại rồi giết ta đi, ta cam đoan không trốn tránh.
Hoa Đình Phong nhíu mày kiếm, hồi lâu không nói gì.
- Biểu ca, nếu ta giết nhà người khác sẽ không sợ bị báo thù. Ngươi giết ta đi, dù sao khi ta nghe tin ngươi lấy người khác ta sớm đã không muốn sống. Nử tử áo đen chủ động bước lên.
Câu nói cuối cùng của nàng, ngữ điệu từ kiêu ngạo trở nên thảm thiết. Dường như bị câu nói đó của nàng lay động, Hoa Đình Phong đứng đó, nhíu mày càng chặt. Vẻ mặt này Lam Kiều Nhị đã từng thấy, cũng hiểu được ý tứ.
Trước đó, có đôi lần, trong đêm khuya, hắn một mình trầm tư trong gió lạnh, cũng nhíu mày như bây giờ. Nàng hỏi hắn có tâm sự gì, hắn chỉ nói là chuyện làm ăn có chút khó khăn. Khi khó xử hắn sẽ nhíu mày.
Giờ nàng bảo hắn giết biểu muội mình, hắn cũng nhíu mày như thế, chắc cũng khó xử. Tóm lại một câu, hắn vẫn luyến tiếc thanh mai trúc mã, không muốn báo thù cho nàng.
- Biểu ca còn chưa ra tay sao? Tiểu muội biết, ngươi nhận ơn dưỡng dục của phụ mẫu ta, sao lại nhẫn tâm giết nữ nhi duy nhất của bọn họ? Nếu vì làm thê tử vui lòng mà giết ta thì lương tâm ngươi cũng khó mà yên ổn. Nữ tử áo đen lại tươi cười.
Hoa Đình Phong yên lặng hồi lâu như một tượng đá. Cuối cùng, không biết qua bao lâu, hắn vung tay, một thanh đao nằm gọn trong tay hắn.
- Biểu ca, ngươi… ngươi thật sự nhẫn tâm giết ta? Nữ tử khó tin.
Nhưng nàng chưa kịp lo lắng đã thấy Hoa Đình Phong đưa thanh đao về phía Lam Kiều Nhị.
- Kiều Nhị, xin lỗi, cô cô với ta ân trọng như núi, bọn họ chỉ có một nữ nhi là Tiêu Nghiên, ta không thể… không thể để bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
- Cho nên bắt thiếp tóc đen tiễn người tóc bạc là đúng? Lam Kiều Nhị buồn bã cười.
- Nếu muốn báo thù… nàng giết ta đi, dù sao mọi thứ đều là vì ta mà ra.
Hắn đưa đao đến trước mặt nàng. Bắt nàng giết hắn? Lam Kiều Nhị vừa khóc vừa cười lớn, nước mắt không ngừng rơi, tiếng cười cũng điên cuồng không dứt.
- Hoa Đình Phong, chàng bảo thiếp giết chàng? Chàng sợ thiếp mất cha mẹ còn chưa đủ mà còn muốn thiếp mất đi trượng phu? Để cho lương tâm mình an ổn mà nghĩ ra một cách làm cho thiếp đau khổ cả đời? Chàng… chàng thật sự thông minh… thật quá nhẫn tâm.
Nàng cầm lấy thanh đao, phi về phía hắn. Nhưng nàng không giết hắn mà chỉ cắt vạt áo hắn
- Áo choàng trên người chàng là tự tay thiếp may, Hoa Đình Phong, tình cảm phu thê của chúng ta, từ nay về sau chấm hết.
Vứt thanh đao nặng trịch xuống đất. Nàng xoay người lau nước mắt bỏ đi.
Trên trời sấm chớp đùng đùng, mưa càng lúc càng lớn, mưa rơi xuống người nàng như ngàn vạn cú đánh, đánh nàng đau đớn, mệt mỏi.
Nàng không bao giờ muốn gặp kẻ phụ lòng này nữa. Kẻ đó biến nàng thành kẻ tay trắng trong một đêm. Mất phụ mẫu, mất gia đinh, nô bộc, còn mất đi cả trượng phu nàng yêu nhất… Nàng chạy như điên trong mưa, chạy xuyên qua con phố dài không người, hoảng loạn không rõ là đi đâu.
Lúc này, một người đi đêm cưỡi ngựa đụng phải nàng.
Nàng đang hoảng hốt không thể né tránh, đầu đụng vào vó ngựa. Con ngựa đụng phải nàng chấn kinh giơ chân lên, móng sắt đá mạnh vào đầu nàng.
- Cô nương! Ngươi ổn không? Không bị thương chứ? Có người chạy tới kéo nàng ra.
Lam Kiều Nhị run lên, bừng tỉnh trong kí ức kinh hoảng. Cảnh tượng kinh tâm động phách khi nãy đã kích thích nàng nhớ lại thảm kịch trong Lam phủ, lúc này, nàng đã nhớ ra toàn bộ.
Nhìn con ngựa kia, nàng đã hiểu được nguyên nhân mình mất trí nhớ.
Nàng từng bị vó ngựa đạp trúng, hơn nữa đêm đó bị đả kích lớn, nàng như không muốn đối mặt với chuyện bi thảm đó mà quên đi mọi thứ. Đó hẳn là một loại tự bảo vệ mình trong tuyệt cảnh của con người đi? Nếu không chấp nhận được bi kịch thì chẳng bằng quên nó đi.
Từ đó về sau, nàng trở thành Kiều Tâm vui vẻ, nếu không phải gặp lại người cũ chắc chắn nàng cũng không nhớ nổi chuyện quá khứ.
Buồn cười. Dường như ông trời không muốn cho nàng cả đời tiêu diêu tự tại, dùng một cách thức tương tự để khiến nàng khôi phục trí nhớ. Giờ nàng đã cảm nhận được mình chính là Lam Kiều Nhị, không phải là ai khác nói mà là bản thân biết rõ. Trí nhớ mất đi giờ đã quay trở về, không thiếu điều gì
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu nguyên nhân Hoa Đình Phong không muốn nói chuyện cũ cho nàng.
Hắn thà thừa nhận mình là hung thủ cũng không nói chân tướng cho nàng. Vì sao? Thì ra là vì cảnh cuối cùng đó.
Cảnh cuối đó, cũng chính là nguyên nhân khiến nàng đau lòng chính là hắn không chịu báo thù cho nàng
/10
|