“Giết nàng?” Thu Cảnh Hoa sau khi nghe xong, mày rậm nhướn lên, khó nén kinh ngạc: “Nạp Cát Nhã quận chúa chính là sứ thần của Bắc Di Quốc, quan hệ hai nước đang giao hảo, nếu như sứ thần vô duyên vô cớ chết đi, vậy phải như thế nào cho Phong Diên Khả Hãn của Bắc Di Quốc một cái công đạo?”
“Công đạo?” Thu Đoan Trà bên môi nở một nụ cười lạnh như mũi kiếm sát thân, nói rõ: “Nếu như để cho Hiền vương có khả năng xưng đế, ngươi cho là hắn không biết chúng ta chính là người đã hại chết Thái tử cùng Liễu lương đệ sao? Ngươi nghĩ ngày sau hắn sẽ cho chúng ta một cái công đạo sao? Ngươi cùng ta còn có sự lựa chọn nào khác?”
“Cái này…” Thu Cảnh Hoa do dự, hiện giờ họ đã như tên đã lên dây không thể không bắn, cũng không còn đường lui. Nhưng, ám sát sứ thần… Hắn tuy là tâm ngoan thủ lạt nhưng phá hư quan hệ hòa bình hai nước, náo loạn việc giang sơn xã tắc, hắn cũng không có dã tâm làm.
“Vô độc bất trượng phu, đừng do dự.” Thu Đoan Trà nắm chặt ly trà, nâng lên uống một ngụm. Chiếc vòng tay tố kim của nàng dưới ánh nến hắt lên một thứ ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng đầy hàn ý.
Cảnh Thu Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, bất quá việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, nếu không phải Nạp Cát Nhã quận chúa kia thì mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp rồi.”
Thu Đoan Trà vuốt cằm, nàng vùa định lên tiếng thì Thu Cảnh Hoa đột nhiên giơ một tay lên ý bảo nàng chớ lên tiếng, hắn ngưng thần nghe ngóng một hồi, đột nhiên nâng mi, bước vài bước đến cạnh cửa. Két một tiếng, cửa bỗng chốc mở ra.
Thu Nhược Y đứng nagy trước cửa, nàng tuy là nghe lén những giờ phút này ngụy trang cũng rất khá. Mặt nàng mang theo kinh ngạc, ngọt ngào cười nói: “Gia gia, người thật sự là thần thông quảng đại a, biết ta vội đến tặng cho người cây táo nhỏ, ta còn chưa kịp gõ cửa, gia gia người đã mở cửa giúp ta rồi.” Nói xong nàng liền nâng hai tay cầm một chậu cây được gọt dũa tinh xảo.
Cảnh Thu Hoa cầm lấy chậu cây, trầm giọng nói: “Nhược Y à, không có việc gì thì sớm trở lại phòng nghỉ ngơi đi.”
Thu Nhược Y nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy một thân thường phục thêu hoa ẩn hiện phía sau cửa, cười nói: “Được, gia gia, ta trở về phòng, gia gia cũng phải chú ý thân thể, không thể thức đêm quá muộn, không tốt cho sức khỏe.”
“Được.” Thu Cảnh Hoa vuốt cằm, sau khi đuổi được Thu Nhược Y đi hắn liền ngay lập tức kéo cửa lại.
Thu Đoan trà nhìn về phía cánh cửa vừa rồi, nói: “Nhược Y đứa nhỏ này đúng là nhu thuận lanh lợi, vừa rồi để cho nàng tiến vào cũng không tệ, không chừng còn có thể dùng được nàng.”
Thu Cảnh Hoa khoát tay: “Không vội, chúng ta trước hết thương nghị thỏa đáng, ngày sau tự nhiên sẽ cần dùng đến nàng. Ta đang cân nhắc, nếu như giết Nạp Cát Nhã quận chúa, lại đổ oan cho Hiền vương, chẳng phải chính là nhất cử lưỡng thiện hay sao? Đúng, chúng ta nếu có thể giết chết Nạp Cát Nhã quận chúa, sau đó gán cho Hiền vương kia tội danh mưu phản, vậy thì quá tốt, tại sao trước đó ta lại không nghĩ tới.”
“Mưu phản? Ca ca, ý của ngươi là sao?” Thu Đoan Trà thần sắc có chút run lên.
“Nhớ lại xem, Bắc Di Quốc trước kia chẳng phải là một lũ quý tộc hiếu chiến hay sao? Phong Diên Khả Hãn đuổi tận giết tuyệt nhưng tuyệt đối vẫn còn lại tàn dư, nói vậy chúng nhất định hận thấu Phong Diên Khả Hãn cùng thủ lĩnh bộ tộc Cách Nhật Lặc. Chúng ta tại sao không lợi dụng cừa hận của chúng.”
“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Hiền vương? Phải biết rằng hòa bình hai nước hiện giờ là một tay Hiền vương tạo nên, nếu ngươi muốn hại hắn tội danh thông đồng với địch bán nước, chỉ sợ hoàng thượng cũng không tin.” Thu Đoan Trà nhắc nhở nói.
Thu Cảnh Hoa khoát tay: “Là mưu đồ làm phản, không phải thông đồng với địch bán nước, chúng ta…” Hắn đột nhiên đè thấp âm thanh, ghé sát vào tai Thu Đoan Trà nói: “Ta đã cân nhắc, chuyện này phân thành ba bước. Thứ nhất, tìm một khe núi vắng vẻ trong rừng, ta sẽ giấu vũ khí ở nơi đó, sau đó lại thả ra chút sự kiện liên quan đến Hiền Vương, làm thành như Hiền Vương chính là người giấu số vũ khí đó. Thứ hai, muốn giết chết Nạp Cát Nhã quận chúa, ta sẽ cố ý tiết lộ một vài chuyện cho Đình Lan nghe thấy. Đình Lan đứa con này thực sự không đáng tin cậy, nó nhất định sẽ báo lại mọi chuyện cho Hiền vương. Đến lúc đó Hiền vương chắc chắn sẽ tới cứu giúp. Chúng ta phải để hắn chạy đến trước, tiên hạ thủ vi cường, lợi dụng lũ quý tộc hiếu chiến còn sót lại, giết chết Nạp Cát Nhã quận chúa, như vậy vừa không khiến cho hai nước lâm vào thế phân tranh, ngược lại còn danh chính ngôn thuận. Thứ ba, chúng ta bên này làm bộ như phát hiện ra tàn dư quân địch, xin thánh dụ của hoàng đế, phái cẩm vệ đi bình định lũ quý tộc còn sót lại đó. Vậy là không những có thể giết người diệt khẩu mà còn có thể mượn cơ hội tra ra chỗ dấu vũ khí, hại Hiền vương có ý muốn bức vua thoái vị. Mà Hiền vương ngày hôm đó chính là hẹn Nạp Cát Nhã quận chúa cùng nhau đi tới khe núi không người thương lượng chuyện mưu phản, kiểm kê lại chỗ vũ khí được che dấu. Không khéo gặp phải bọn quý tộc hiếu chiến, bất hạnh bị giết chết, Hiền vương cũng hết đường chối cãi. Nương nương, ngươi nói biện pháp này có được hay không?”
Hai tròng mắt Thu Đoàn Trà trợn ngược lên: “Qủa là khéo! Thực sự hay lắm! Ca ca mấy thập niên này ngươi bày mưu càng lúc càng hoàn mỹ. Ngày trước Trầm lão thái, rồi đến Sương thái y còn không phải bị chúng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, còn cả Thái tử kia cùng Liễu lương đệ, người nào có thể là đối thủ của chúng ta? Nếu không phải trước kia Bội Ngâm không chịu khuất phục, đại sự của chúng ta sớm đã thành. Bất quá, hiện tại cũng không chậm. Ha ha, kể từ đó, Hiền vương muốn xoay người cũng đừng có nằm mơ.”
“Ha ha, một kích chí mạng!” Thu Cảnh Hoa vuốt râu, “Nương nương xin yên tâm, ta nhất định sẽ làm thật thiên y vô phùng*! Cái cọc sự này nếu thành, chúng ta từ nay về sau không cần lo lắng gì nữa!”
* Thiên ý vô phùng: không chê vào đâu được.
Bên trong chính sảnh phủ tướng quân, tiếng nói nhỏ không ngừng khe khẽ vang lên.
Thu Đình Lan mặc dù đã thay đổi tư thế nằm trên nóc nhà, bất luận hắn ngưng thần lắng nghe kỹ lưỡng thế nào cũng không cách nào nghe được nửa điểm. Thu Cảnh Hoa xưa nay cẩn thận, hắn cũng không thể tiếp xúc quá gần. Có thể đêm nay, cô cô đêm khuya xuất cung đi đến phủ tể tướng, cái này không thể tầm thường. Hắn mơ hồ dự cảm được sắp tới nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Đêm càng sâu, hắn vẫn như trước ngừng thần lắng nghe, chờ đợi.
Ánh trăng lặng lẽ trùm lên người hắn, những bông tuyết kết băng lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi, khí lạnh dần dần xuyên thấu cơ thể.
Cuối cùng, khi trời xuất hiện vài tia nắng ban mai, Thu Đoan trà rốt cục cũng rời đi.
Thu Đình Lan lưu loát xoay người, nhẹ nhàng nhảy lên, bước chân của hắn nhẹ vô cùng, không có chút âm thanh nào, xuyên qua từng tầng từng lớp mái hiên, cuối cùng bay ra khỏi phủ tướng quân hắn mới đáp xuống đất, thân hình cao to cường tráng biến mất ở cuối con đường.
Tân niên, ngày mùng mười tháng giêng, Phong Mãn Lâu.
Sắc trời đã tối, phía chân trời xa xa chìm trong sương chiều nặng nề ảm đạm, bóng chiều tà bao phủ trên những lớp mái ngói đỏ son, cả Thượng Dương thành như chìm trong không khí yên bình mà ẩn sâu bên dưới là lớp sóng ngầm không thể nhìn thấy.
Bên trong Phong Mãn Lâu, Long Đằng đang mải nhìn ngọn lửa trong chậu đồng không ngừng nhún nhảy. Chân mày hắn cong cong như lá liễu, lăng lăng xuất thần.
Cửa sổ đóng chặt, từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.
Bên trong phòng, Thu Đình Lan ngồi đối diện Thu Nhược Y hỏi: “Nhược Y, đêm hôm đó ta rõ ràng nhìn thấy người đi tới đưa chậu cây táo, lúc đó ngươi đứng ngay ở cửa, thật sự là một chữ cũng không nghe thấy sao?”
“Ta… thực sự không nghe thấy gì hết.” Thu Nhược Y càng nói càng nhỏ, nàng chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu nhảy lên, một lần lại một lần, nóng rát, bên tai chỉ nghe thấy câu nói kia… Nếu như có thể trừ khử được Nạp Cát Nhã quận chúa, mọi chuyện đều trở nên êm đẹp.
Trừ bỏ Nạp Cát Nhã quận chúa!
Lòng nàng trong chốc lát bàng hoàng, trong chốc lát lại khổ sở. Thọ yến hoàng đế hôm đó, nếu như nàng có thể gả cho Long Đằng, tâm nguyện của nàng có thể hoàn thành, nhưng hết lần này đến lần khác… Cũng không biết Long Đằng đối với vị Nạp Cát Nhã quận chúa kia có tâm ý ra sao, nàng có nên nói ra hay không? Hay là cứ tùy ý để gia gia cùng cô nãi nãi trừ bỏ Nạp Cát Nhã quận chúa, nàng đứng giữa ngư ông đắc lợi.
Thu Đình Lan nghi hoặc nói: “Không thể, ta thấy ngươi đứng ở đó cũng được một lúc lâu, sao có thể cái gì cũng không biết. Lúc đó ta ở mái hiên, cách quá xa cho nên mới không nghe rõ.”
Thu Nhược Y đột nhiên đứng lên, lông mày nhăn lại tỏ vẻ kiên định: “Ta thực sự nửa điểm cũng không nghe rõ, gia gia thực sự quá cẩn thận. Bất quá…” Dừng một chút, nàng nói bổ sung: “Bất quá ta nhìn thấy bên trong có một người ăn mặc rất hoa lệ.”
“Đó là cô cô.” Thu Đình Lan tức giận: “Ta đã sớm nhìn thấy, phải biết rằng cô cô xuất cung một chuyến này cũng không dễ dàng, lại là đêm khuya, không có chuyện cực kỳ trọng yếu, lúc này hoàng thượng bệnh nặng, cửa thành đều bị chặn, nàng thật sự sẽ không mạo hiểm.”
Chớp mắt một cái, Thu Đình Lan lại nói gấp: “Cho nên ta lo lắng, bọn họ khẳng định đang mưu đồ bí mật một chuyện rất quan trọng.”
Long Đằng hơi hơi nghiêng ngời, thủy chung đưa lưng về phía họ, hắn dùng gậy khêu nghịch nghịch chậu than đỏ lửa, thần sắc bình tĩnh nói: “Gấp cái gì, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Chúng ta sao phải sợ bọn họ. Thu Nhược Y, thời gian không còn sớm, người về trước đi. Phải cẩn thận hành tung của mình, nếu như bị người ta phát hiện liền không xong. Ta cùng Đình Lan nói mấy câu.”
“Được.” Thu Nhược Y vốn là giống như ngồi trên đống lửa, nghe hắn nói thế liền đứng dậy rời đi.
Thu Đình Lan vẫn là không quên nhắc nhở: “Nhược Y, người so với ta dễ dàng tiếp cận cha hơn, lúc này là thời kỳ bất thường, nếu có tin tức gì thì phải ngay lập tức báo lại cho ta.”
“Hiểu!” Thu Nhược Y cột chặt áo khoác lông, vội vã rời đi.
Xoay người, Thu Đình Lan nhìn bóng lưng của Long Đằng, mở miệng nói: “Đã nhiều ngày nay phủ tể tướng thật sự quá yên tĩnh, nhưng càng yên tĩnh càng có chuyện. Nói thật, ta không có ở đây mấy ngày, Hoàng đế sao lại đem Nạp Cát Nhã quận chúa gả cho ngươi vậy?”
Trong chậu than, tiếng tách tách yếu ớt quanh quẩn, Long Đằng mím chặt môi mỏng không nói một lời.
Ngọn lửa trước mặt như đốt vào tận trái tim hắn, tựa như có thể thiêu hắn thành tro bụi, là thiên ý sao? Hay là duyên phận? Trời biết được hắn có bao nhiêu hy vọng muốn lấy nàng, muốn danh chính ngôn thuận cưới nàng. Còn có gì vinh dự hơn được chính hoàng đế tứ hôn? Là trời xanh nghe được tiếng lòng thật tâm của hắn hay sao? Hay là đây bất quá chỉ là một giấc mộng, hay là một hồi khảo nghiệm cực hình?
Sững sờ một hồi, Long Đằng rốt cục mở miệng: “Thế sự khó liệu. Ta khổ tâm hai năm, muốn xếp nàng trở về bên cạnh Long Tiêu Đình, vậy mà thế cục đề đã bị phá.”
Thu Đình Lan nhìn sườn nhan hắn, đột nhiên tiến lên túm cổ áo hắn, cho đến khi đôi mắt phượng mị hoặc kia nhìn thẳng vào mình: “Long Đằng, ta và ngươi là ngày đầu tiên thân nhau sao? Ngươi thật sự cho rằng ngươi làm cái gì ta hoàn toàn không biết gì sao? Không ngại nói cho ngươi hay. Ngươi thật sự cho rằng lần này ta đi biên cương là để xử lý quân chính hay sao? Ngươi nghe đây, ta đi tới núi hành hương trước kia chúng ta đã từng tới, câu đố thắt lại từ nơi này thì phải từ nơi này cởi ra.”
Tuấn nhan Long Đằng trong phút chốc liền trắng bệch không còn một tia huyết sắc: “Ngươi biết bao nhiêu?”
“So với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn.” Thu Đình Lan buông hắn ra, con ngươi lướt qua một tia đau xót: “Thiếu Quân… ta sẽ giúp ngươi… Bất quá, ta cảm thấy ngươi có thể nói cho nàng biết. Nàng đã học được cách kiên cường, không có gió to sóng lớn nào là không qua đươc… Thiếu Quân…”
Long Đằng nhíu mày: “Quên đi, việc này cứ để ta tự xử lý.”
Thu Đình Lan có chút buồn bực, quay mặt đi nói: “Ta hoài nghi, cha ta sẽ hạ thủ đối với Nạp Cát Nhã quận chúa. Đáng tiếc là, bây giờ xung quanh Nạp Cát Nhã quận chúa đầy rẫy cơ sở ngầm, chúng ta nửa bước cũng không thể đến gần nàng. Càng không nói đến chuyện nhắc nhở nàng phải cẩn thận. Thiếu Quân, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?”
Long Đằng bỗng nhiên nâng mắt: “Thu Cảnh Hoa hắn dám? Sát hại sứ thần sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
“Còn có lựa chọn sao? Còn hơn ngồi nhìn ngươi như hổ thêm cánh. Đã không có giá trị lợi dụng, không bằng trừ khử cho bớt hậu họa. Đây chính là nguyên tắc cha ta luôn cẩn tuân. Ta lo lắng chính là điều này. Đáng tiếc không nghe được bọn họ rốt cục đến khi nào sẽ động thủ, cũng không biết sẽ động thủ như thế nào?”
Long Đằng đột nhiên đứng dậy, hắn thuận tay với lấy ly trà, hất nước trà lạnh như băng vào chậu than. Lửa đỏ trong nháy mắt dụi tắt, khói đen lượn lờ bốc lên, hắn cười lạnh: “Có ta ở đây, bọn họ đừng mảy may mơ tưởng động đến nàng.”
“Chỉ sợ, bọn họ cũng tính toán cả ngươi nữa. Dù sao chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, khó đối phó. Thiếu Quân ta lo ngươi sẽ xảy ra chuyện.” Thu Đình Lan ngồi xuống, hai lông máy nhíu lại, vẻ mặt phiền toái.
“Ngươi lại đi thăm dò tin tức đi.” Long Đằng quay lưng di, tuấn nhan luôn bình tĩnh bỗng nhíu lại đầy tâm tư.
Tân niên, mười lăm tháng giêng.
Vài ngày trôi qua, Long Đằng luôn trong tình trạng chờ đợi đầy lo lắng, lúc trời còn tờ mờ sáng, Thu Đình Lan rốt cục cũng mang tin tức đến, nhưng lại không phải là tin tức tốt.
“Thiếu Quân, không xong rồi, ta đã chậm một bước. Sương… Nạp Cát Nhã quận chúa sáng nay đột nhiên xuất phát đi Hạ Lan cốc ở núi rồng, chỉ sợ sắp xảy ra chuyện rồi!”
Long Đằng con ngươi co rút lại, hắn không nói một chữ liền muốn xông ra ngoài.
Thu Đình Lan kéo tay hắn lại: “Thiếu Quân, ta nhiều ngày nay không nghe ngóng được tin tức, vì sao hết lần này đến lần khác thế nhưng hôm nay cha ta lại lỡ miệng tiết lộ. Thiếu Quân, nếu như đây là một cái bẫy, chẳng phải là ta hại ngươi sao?”
Long Đằng gạt tay hắn ra, thần sắc kiên định nói: “Đình Lan, ngươi ở lại chỗ này. Dù là bẫy ta cũng không sợ. Chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, cho dù là địa ngục ta cũng vào”
Dứt lời, áo bào theo gió cuốn đi. Sắc trời xa xa tiêu điều mà lạnh lẽo, dần dần không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa…
“Công đạo?” Thu Đoan Trà bên môi nở một nụ cười lạnh như mũi kiếm sát thân, nói rõ: “Nếu như để cho Hiền vương có khả năng xưng đế, ngươi cho là hắn không biết chúng ta chính là người đã hại chết Thái tử cùng Liễu lương đệ sao? Ngươi nghĩ ngày sau hắn sẽ cho chúng ta một cái công đạo sao? Ngươi cùng ta còn có sự lựa chọn nào khác?”
“Cái này…” Thu Cảnh Hoa do dự, hiện giờ họ đã như tên đã lên dây không thể không bắn, cũng không còn đường lui. Nhưng, ám sát sứ thần… Hắn tuy là tâm ngoan thủ lạt nhưng phá hư quan hệ hòa bình hai nước, náo loạn việc giang sơn xã tắc, hắn cũng không có dã tâm làm.
“Vô độc bất trượng phu, đừng do dự.” Thu Đoan Trà nắm chặt ly trà, nâng lên uống một ngụm. Chiếc vòng tay tố kim của nàng dưới ánh nến hắt lên một thứ ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng đầy hàn ý.
Cảnh Thu Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, bất quá việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, nếu không phải Nạp Cát Nhã quận chúa kia thì mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp rồi.”
Thu Đoan Trà vuốt cằm, nàng vùa định lên tiếng thì Thu Cảnh Hoa đột nhiên giơ một tay lên ý bảo nàng chớ lên tiếng, hắn ngưng thần nghe ngóng một hồi, đột nhiên nâng mi, bước vài bước đến cạnh cửa. Két một tiếng, cửa bỗng chốc mở ra.
Thu Nhược Y đứng nagy trước cửa, nàng tuy là nghe lén những giờ phút này ngụy trang cũng rất khá. Mặt nàng mang theo kinh ngạc, ngọt ngào cười nói: “Gia gia, người thật sự là thần thông quảng đại a, biết ta vội đến tặng cho người cây táo nhỏ, ta còn chưa kịp gõ cửa, gia gia người đã mở cửa giúp ta rồi.” Nói xong nàng liền nâng hai tay cầm một chậu cây được gọt dũa tinh xảo.
Cảnh Thu Hoa cầm lấy chậu cây, trầm giọng nói: “Nhược Y à, không có việc gì thì sớm trở lại phòng nghỉ ngơi đi.”
Thu Nhược Y nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy một thân thường phục thêu hoa ẩn hiện phía sau cửa, cười nói: “Được, gia gia, ta trở về phòng, gia gia cũng phải chú ý thân thể, không thể thức đêm quá muộn, không tốt cho sức khỏe.”
“Được.” Thu Cảnh Hoa vuốt cằm, sau khi đuổi được Thu Nhược Y đi hắn liền ngay lập tức kéo cửa lại.
Thu Đoan trà nhìn về phía cánh cửa vừa rồi, nói: “Nhược Y đứa nhỏ này đúng là nhu thuận lanh lợi, vừa rồi để cho nàng tiến vào cũng không tệ, không chừng còn có thể dùng được nàng.”
Thu Cảnh Hoa khoát tay: “Không vội, chúng ta trước hết thương nghị thỏa đáng, ngày sau tự nhiên sẽ cần dùng đến nàng. Ta đang cân nhắc, nếu như giết Nạp Cát Nhã quận chúa, lại đổ oan cho Hiền vương, chẳng phải chính là nhất cử lưỡng thiện hay sao? Đúng, chúng ta nếu có thể giết chết Nạp Cát Nhã quận chúa, sau đó gán cho Hiền vương kia tội danh mưu phản, vậy thì quá tốt, tại sao trước đó ta lại không nghĩ tới.”
“Mưu phản? Ca ca, ý của ngươi là sao?” Thu Đoan Trà thần sắc có chút run lên.
“Nhớ lại xem, Bắc Di Quốc trước kia chẳng phải là một lũ quý tộc hiếu chiến hay sao? Phong Diên Khả Hãn đuổi tận giết tuyệt nhưng tuyệt đối vẫn còn lại tàn dư, nói vậy chúng nhất định hận thấu Phong Diên Khả Hãn cùng thủ lĩnh bộ tộc Cách Nhật Lặc. Chúng ta tại sao không lợi dụng cừa hận của chúng.”
“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Hiền vương? Phải biết rằng hòa bình hai nước hiện giờ là một tay Hiền vương tạo nên, nếu ngươi muốn hại hắn tội danh thông đồng với địch bán nước, chỉ sợ hoàng thượng cũng không tin.” Thu Đoan Trà nhắc nhở nói.
Thu Cảnh Hoa khoát tay: “Là mưu đồ làm phản, không phải thông đồng với địch bán nước, chúng ta…” Hắn đột nhiên đè thấp âm thanh, ghé sát vào tai Thu Đoan Trà nói: “Ta đã cân nhắc, chuyện này phân thành ba bước. Thứ nhất, tìm một khe núi vắng vẻ trong rừng, ta sẽ giấu vũ khí ở nơi đó, sau đó lại thả ra chút sự kiện liên quan đến Hiền Vương, làm thành như Hiền Vương chính là người giấu số vũ khí đó. Thứ hai, muốn giết chết Nạp Cát Nhã quận chúa, ta sẽ cố ý tiết lộ một vài chuyện cho Đình Lan nghe thấy. Đình Lan đứa con này thực sự không đáng tin cậy, nó nhất định sẽ báo lại mọi chuyện cho Hiền vương. Đến lúc đó Hiền vương chắc chắn sẽ tới cứu giúp. Chúng ta phải để hắn chạy đến trước, tiên hạ thủ vi cường, lợi dụng lũ quý tộc hiếu chiến còn sót lại, giết chết Nạp Cát Nhã quận chúa, như vậy vừa không khiến cho hai nước lâm vào thế phân tranh, ngược lại còn danh chính ngôn thuận. Thứ ba, chúng ta bên này làm bộ như phát hiện ra tàn dư quân địch, xin thánh dụ của hoàng đế, phái cẩm vệ đi bình định lũ quý tộc còn sót lại đó. Vậy là không những có thể giết người diệt khẩu mà còn có thể mượn cơ hội tra ra chỗ dấu vũ khí, hại Hiền vương có ý muốn bức vua thoái vị. Mà Hiền vương ngày hôm đó chính là hẹn Nạp Cát Nhã quận chúa cùng nhau đi tới khe núi không người thương lượng chuyện mưu phản, kiểm kê lại chỗ vũ khí được che dấu. Không khéo gặp phải bọn quý tộc hiếu chiến, bất hạnh bị giết chết, Hiền vương cũng hết đường chối cãi. Nương nương, ngươi nói biện pháp này có được hay không?”
Hai tròng mắt Thu Đoàn Trà trợn ngược lên: “Qủa là khéo! Thực sự hay lắm! Ca ca mấy thập niên này ngươi bày mưu càng lúc càng hoàn mỹ. Ngày trước Trầm lão thái, rồi đến Sương thái y còn không phải bị chúng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, còn cả Thái tử kia cùng Liễu lương đệ, người nào có thể là đối thủ của chúng ta? Nếu không phải trước kia Bội Ngâm không chịu khuất phục, đại sự của chúng ta sớm đã thành. Bất quá, hiện tại cũng không chậm. Ha ha, kể từ đó, Hiền vương muốn xoay người cũng đừng có nằm mơ.”
“Ha ha, một kích chí mạng!” Thu Cảnh Hoa vuốt râu, “Nương nương xin yên tâm, ta nhất định sẽ làm thật thiên y vô phùng*! Cái cọc sự này nếu thành, chúng ta từ nay về sau không cần lo lắng gì nữa!”
* Thiên ý vô phùng: không chê vào đâu được.
Bên trong chính sảnh phủ tướng quân, tiếng nói nhỏ không ngừng khe khẽ vang lên.
Thu Đình Lan mặc dù đã thay đổi tư thế nằm trên nóc nhà, bất luận hắn ngưng thần lắng nghe kỹ lưỡng thế nào cũng không cách nào nghe được nửa điểm. Thu Cảnh Hoa xưa nay cẩn thận, hắn cũng không thể tiếp xúc quá gần. Có thể đêm nay, cô cô đêm khuya xuất cung đi đến phủ tể tướng, cái này không thể tầm thường. Hắn mơ hồ dự cảm được sắp tới nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Đêm càng sâu, hắn vẫn như trước ngừng thần lắng nghe, chờ đợi.
Ánh trăng lặng lẽ trùm lên người hắn, những bông tuyết kết băng lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi, khí lạnh dần dần xuyên thấu cơ thể.
Cuối cùng, khi trời xuất hiện vài tia nắng ban mai, Thu Đoan trà rốt cục cũng rời đi.
Thu Đình Lan lưu loát xoay người, nhẹ nhàng nhảy lên, bước chân của hắn nhẹ vô cùng, không có chút âm thanh nào, xuyên qua từng tầng từng lớp mái hiên, cuối cùng bay ra khỏi phủ tướng quân hắn mới đáp xuống đất, thân hình cao to cường tráng biến mất ở cuối con đường.
Tân niên, ngày mùng mười tháng giêng, Phong Mãn Lâu.
Sắc trời đã tối, phía chân trời xa xa chìm trong sương chiều nặng nề ảm đạm, bóng chiều tà bao phủ trên những lớp mái ngói đỏ son, cả Thượng Dương thành như chìm trong không khí yên bình mà ẩn sâu bên dưới là lớp sóng ngầm không thể nhìn thấy.
Bên trong Phong Mãn Lâu, Long Đằng đang mải nhìn ngọn lửa trong chậu đồng không ngừng nhún nhảy. Chân mày hắn cong cong như lá liễu, lăng lăng xuất thần.
Cửa sổ đóng chặt, từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.
Bên trong phòng, Thu Đình Lan ngồi đối diện Thu Nhược Y hỏi: “Nhược Y, đêm hôm đó ta rõ ràng nhìn thấy người đi tới đưa chậu cây táo, lúc đó ngươi đứng ngay ở cửa, thật sự là một chữ cũng không nghe thấy sao?”
“Ta… thực sự không nghe thấy gì hết.” Thu Nhược Y càng nói càng nhỏ, nàng chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu nhảy lên, một lần lại một lần, nóng rát, bên tai chỉ nghe thấy câu nói kia… Nếu như có thể trừ khử được Nạp Cát Nhã quận chúa, mọi chuyện đều trở nên êm đẹp.
Trừ bỏ Nạp Cát Nhã quận chúa!
Lòng nàng trong chốc lát bàng hoàng, trong chốc lát lại khổ sở. Thọ yến hoàng đế hôm đó, nếu như nàng có thể gả cho Long Đằng, tâm nguyện của nàng có thể hoàn thành, nhưng hết lần này đến lần khác… Cũng không biết Long Đằng đối với vị Nạp Cát Nhã quận chúa kia có tâm ý ra sao, nàng có nên nói ra hay không? Hay là cứ tùy ý để gia gia cùng cô nãi nãi trừ bỏ Nạp Cát Nhã quận chúa, nàng đứng giữa ngư ông đắc lợi.
Thu Đình Lan nghi hoặc nói: “Không thể, ta thấy ngươi đứng ở đó cũng được một lúc lâu, sao có thể cái gì cũng không biết. Lúc đó ta ở mái hiên, cách quá xa cho nên mới không nghe rõ.”
Thu Nhược Y đột nhiên đứng lên, lông mày nhăn lại tỏ vẻ kiên định: “Ta thực sự nửa điểm cũng không nghe rõ, gia gia thực sự quá cẩn thận. Bất quá…” Dừng một chút, nàng nói bổ sung: “Bất quá ta nhìn thấy bên trong có một người ăn mặc rất hoa lệ.”
“Đó là cô cô.” Thu Đình Lan tức giận: “Ta đã sớm nhìn thấy, phải biết rằng cô cô xuất cung một chuyến này cũng không dễ dàng, lại là đêm khuya, không có chuyện cực kỳ trọng yếu, lúc này hoàng thượng bệnh nặng, cửa thành đều bị chặn, nàng thật sự sẽ không mạo hiểm.”
Chớp mắt một cái, Thu Đình Lan lại nói gấp: “Cho nên ta lo lắng, bọn họ khẳng định đang mưu đồ bí mật một chuyện rất quan trọng.”
Long Đằng hơi hơi nghiêng ngời, thủy chung đưa lưng về phía họ, hắn dùng gậy khêu nghịch nghịch chậu than đỏ lửa, thần sắc bình tĩnh nói: “Gấp cái gì, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Chúng ta sao phải sợ bọn họ. Thu Nhược Y, thời gian không còn sớm, người về trước đi. Phải cẩn thận hành tung của mình, nếu như bị người ta phát hiện liền không xong. Ta cùng Đình Lan nói mấy câu.”
“Được.” Thu Nhược Y vốn là giống như ngồi trên đống lửa, nghe hắn nói thế liền đứng dậy rời đi.
Thu Đình Lan vẫn là không quên nhắc nhở: “Nhược Y, người so với ta dễ dàng tiếp cận cha hơn, lúc này là thời kỳ bất thường, nếu có tin tức gì thì phải ngay lập tức báo lại cho ta.”
“Hiểu!” Thu Nhược Y cột chặt áo khoác lông, vội vã rời đi.
Xoay người, Thu Đình Lan nhìn bóng lưng của Long Đằng, mở miệng nói: “Đã nhiều ngày nay phủ tể tướng thật sự quá yên tĩnh, nhưng càng yên tĩnh càng có chuyện. Nói thật, ta không có ở đây mấy ngày, Hoàng đế sao lại đem Nạp Cát Nhã quận chúa gả cho ngươi vậy?”
Trong chậu than, tiếng tách tách yếu ớt quanh quẩn, Long Đằng mím chặt môi mỏng không nói một lời.
Ngọn lửa trước mặt như đốt vào tận trái tim hắn, tựa như có thể thiêu hắn thành tro bụi, là thiên ý sao? Hay là duyên phận? Trời biết được hắn có bao nhiêu hy vọng muốn lấy nàng, muốn danh chính ngôn thuận cưới nàng. Còn có gì vinh dự hơn được chính hoàng đế tứ hôn? Là trời xanh nghe được tiếng lòng thật tâm của hắn hay sao? Hay là đây bất quá chỉ là một giấc mộng, hay là một hồi khảo nghiệm cực hình?
Sững sờ một hồi, Long Đằng rốt cục mở miệng: “Thế sự khó liệu. Ta khổ tâm hai năm, muốn xếp nàng trở về bên cạnh Long Tiêu Đình, vậy mà thế cục đề đã bị phá.”
Thu Đình Lan nhìn sườn nhan hắn, đột nhiên tiến lên túm cổ áo hắn, cho đến khi đôi mắt phượng mị hoặc kia nhìn thẳng vào mình: “Long Đằng, ta và ngươi là ngày đầu tiên thân nhau sao? Ngươi thật sự cho rằng ngươi làm cái gì ta hoàn toàn không biết gì sao? Không ngại nói cho ngươi hay. Ngươi thật sự cho rằng lần này ta đi biên cương là để xử lý quân chính hay sao? Ngươi nghe đây, ta đi tới núi hành hương trước kia chúng ta đã từng tới, câu đố thắt lại từ nơi này thì phải từ nơi này cởi ra.”
Tuấn nhan Long Đằng trong phút chốc liền trắng bệch không còn một tia huyết sắc: “Ngươi biết bao nhiêu?”
“So với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn.” Thu Đình Lan buông hắn ra, con ngươi lướt qua một tia đau xót: “Thiếu Quân… ta sẽ giúp ngươi… Bất quá, ta cảm thấy ngươi có thể nói cho nàng biết. Nàng đã học được cách kiên cường, không có gió to sóng lớn nào là không qua đươc… Thiếu Quân…”
Long Đằng nhíu mày: “Quên đi, việc này cứ để ta tự xử lý.”
Thu Đình Lan có chút buồn bực, quay mặt đi nói: “Ta hoài nghi, cha ta sẽ hạ thủ đối với Nạp Cát Nhã quận chúa. Đáng tiếc là, bây giờ xung quanh Nạp Cát Nhã quận chúa đầy rẫy cơ sở ngầm, chúng ta nửa bước cũng không thể đến gần nàng. Càng không nói đến chuyện nhắc nhở nàng phải cẩn thận. Thiếu Quân, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?”
Long Đằng bỗng nhiên nâng mắt: “Thu Cảnh Hoa hắn dám? Sát hại sứ thần sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
“Còn có lựa chọn sao? Còn hơn ngồi nhìn ngươi như hổ thêm cánh. Đã không có giá trị lợi dụng, không bằng trừ khử cho bớt hậu họa. Đây chính là nguyên tắc cha ta luôn cẩn tuân. Ta lo lắng chính là điều này. Đáng tiếc không nghe được bọn họ rốt cục đến khi nào sẽ động thủ, cũng không biết sẽ động thủ như thế nào?”
Long Đằng đột nhiên đứng dậy, hắn thuận tay với lấy ly trà, hất nước trà lạnh như băng vào chậu than. Lửa đỏ trong nháy mắt dụi tắt, khói đen lượn lờ bốc lên, hắn cười lạnh: “Có ta ở đây, bọn họ đừng mảy may mơ tưởng động đến nàng.”
“Chỉ sợ, bọn họ cũng tính toán cả ngươi nữa. Dù sao chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, khó đối phó. Thiếu Quân ta lo ngươi sẽ xảy ra chuyện.” Thu Đình Lan ngồi xuống, hai lông máy nhíu lại, vẻ mặt phiền toái.
“Ngươi lại đi thăm dò tin tức đi.” Long Đằng quay lưng di, tuấn nhan luôn bình tĩnh bỗng nhíu lại đầy tâm tư.
Tân niên, mười lăm tháng giêng.
Vài ngày trôi qua, Long Đằng luôn trong tình trạng chờ đợi đầy lo lắng, lúc trời còn tờ mờ sáng, Thu Đình Lan rốt cục cũng mang tin tức đến, nhưng lại không phải là tin tức tốt.
“Thiếu Quân, không xong rồi, ta đã chậm một bước. Sương… Nạp Cát Nhã quận chúa sáng nay đột nhiên xuất phát đi Hạ Lan cốc ở núi rồng, chỉ sợ sắp xảy ra chuyện rồi!”
Long Đằng con ngươi co rút lại, hắn không nói một chữ liền muốn xông ra ngoài.
Thu Đình Lan kéo tay hắn lại: “Thiếu Quân, ta nhiều ngày nay không nghe ngóng được tin tức, vì sao hết lần này đến lần khác thế nhưng hôm nay cha ta lại lỡ miệng tiết lộ. Thiếu Quân, nếu như đây là một cái bẫy, chẳng phải là ta hại ngươi sao?”
Long Đằng gạt tay hắn ra, thần sắc kiên định nói: “Đình Lan, ngươi ở lại chỗ này. Dù là bẫy ta cũng không sợ. Chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, cho dù là địa ngục ta cũng vào”
Dứt lời, áo bào theo gió cuốn đi. Sắc trời xa xa tiêu điều mà lạnh lẽo, dần dần không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa…
/104
|