Thì ra Đinh Tiểu Nam biết mình không thể nào ẩn nấp được nữa, nên đành đánh liều nhảy ra ngoài.
Hàn Nguyệt phu nhân ngẩn người, bỗng buông tiếng cười vang :
- Thì ra là tiểu tử ngươi!
Đinh Tiểu Nam lớn tiếng mắng :
- Tiện phụ thật là vô sỉ!
Hàn Nguyệt phu nhân cười :
- Ngươi quả là chán sống lắm rồi!
Đinh Tiểu Nam chầm chậm bước tới :
- Thiếu gia sớm đã nhận thấy bản chất bỉ ổi của mụ, giống hệt như gã Điền Khôn, y đã dạy mụ hay mụ đã dạy y?
Chàng vừa nói vừa tiến tới, khi chỉ còn cách hơn một trượng, chàng bất thần tung ra một trưởng về phía Hàn Nguyệt phu nhân.
Chàng đã cân nhắc rất kỹ tình thế trước mắt, ngoại trừ mạo hiểm ra tay nhất kích đánh chết Hàn Nguyệt phu nhân, bằng không chàng chẳng còn cách nào giành được ưu thế.
Thế nhưng, tuy thấy Hàn Nguyệt phu nhân không hề phòng bị, song khi chàng vừa ra tay thì ba ta đã tranh trước điểm ra một luồng chỉ phong nhanh khôn tả nhắm vào huyệt đạo của chàng.
Đinh Tiểu Nam rùng mình, khẽ buông tiếng thở dài rồi nhắm mắt chờ chết.
Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng là bản lĩnh lợi hại duy nhất của chàng, đã ra tay thừa lúc Hàn Nguyệt phu nhân bất bị mà cũng không làm gì được, đành xuôi tay chịu chết thôi.
Hàn Nguyệt phu nhân cười khanh khách
- Rõ là vô dụng!
Đoạn với giọng rề rà nói tiếp :
- Tiểu tử ngươi đến đây để làm gì? Định cứu Liễu Tâm Mỹ phải không?
Đinh Tiểu Nam mở bừng mắt :
- Mụ đối với bản thân mình mà còn như vậy, đối với con gái, chẳng cần hỏi cũng đủ biết. Tiện phụ, mụ biết đó là một thứ bệnh hoạn chăng?
Hàn Nguyệt phu nhân tức giận :
- Tiểu tử ngươi giáo huấn ta đó ư?
Đinh Tiểu Nam hiên ngang :
- Liễu Tâm Mỹ là cốt nhục thân sinh của mụ, mụ không nên đối xử tàn tệ với nàng... Bản thân mụ thích hành hạ lăng nhục, bộ tưởng con gái mình ưng thích như vậy sao?
Hàn Nguyệt phu nhân cười đắc ý :
- Ta biết nó không thích, nhưng ta muốn làm cho nó đau đớn, nhìn thấy nó đau đớn ta mới thấy làm thú vị. Tiểu tử ngươi cũng muốn thưởng thức ư?
Đinh Tiểu Nam tức tối :
- Đồ điên khùng!
Hàn Nguyệt phu nhân thản nhiên cười:
Vậy ngươi muốn gặp con gái quý báu của ta chăng?
- Nàng ở đâu?
Hàn Nguyệt phu nhân ra lệnh :
- Hãy đem ả nha đầu kia lại đây!
Một hán tử khinh trang ứng tiếng lập tức quay đầu bỏ đi. Lát sau, chỉ nghe tiếng xiềng xích kêu loảng xoảng và tiếng bước chân nặng nề khó nhọc vọng đến.
Đinh Tiểu Nam liền nghe lòng quặn thắt, định thần nhìn, chỉ thấy Liễu Tâm Mỹ tay chân đầy xiềng xích, bị hán tử khinh trang nọ kéo đi từng bước một vất vả.
Chỉ thấy nàng tóc tai rũ rượi, gầy đi khá nhiều, vừa trông thất Đinh Tiểu Nam, mặt nàng liền tái ngắt và run giọng nói :
- Nam ca lẽ ra không nên đến đây... Ôi...
Đinh Tiểu Nam huyệt đạo bị khóa không nhúc nhích được, chỉ hét to lên :
- Tâm Mỹ phải biết là dù Tâm Mỹ sống hay chết thì cũng có Đinh Tiểu Nam gần gũi bên nhau, không thể nào để cho Tâm Mỹ chịu khổ một mình.
Hàn Nguyệt phu nhân bỗng vỗ tay cười vang :
- Hay lắm...
Đoạn quay đầu quát :
- Các ngươi đâu, hãy xiềng chúng lại với nhau, để chúng trở thành đôi uyên ương cùng chung số phận.
Thốt nhiên bên ngoài có tiếng trầm giọng hô :
- Kim Xà phu nhân giá lâm!
Hàn Nguyệt phu nhân giật mình kinh hãi :
- Chết rồi, sao bà ta lại đến vào lúc này nhỉ? Mau lên, áo của ta... Hãy đưa chúng ra ngoài. Ủa, các ngươi chết cả rồi ư?
Song đã qua muộn, chỉ thấy Kim Xà phu nhân đi cùng với hai thị tỳ đã vào đến trong hình thất.
Đinh Tiểu Nam định thần nhìn, bất giác thoáng ngẩn người.
Thì ra Kim phu nhân sắc mặt hồng hào, dường như còn trẻ trung và xinh đẹp hơn Hàn Nguyệt phu nhân.
Hàn Nguyệt phu nhân vội bước tới cười xởi lởi :
- Không biết phu nhân đêm khuya giá lâm nên không kịp ra nghênh đón!
Kim Xà phu nhân đảo mắt nhìn quanh, đanh mặt nói :
- Sao? Trách bổn phu nhân đến đường đột quá phải không?
Hàn Nguyệt phu nhân nói :
- Không dám...
Kim Xà phu nhân chau mày :
- Ngươi vậy là thế nào, mình trần và lại có vết thương, cổ tay bị trói đến bầm tím, chả lẽ trong Hàn Nguyệt cung này có kẻ dám trói đánh ngươi sao?
Hàn Nguyệt phu nhân đỏ bừng ấp úng :
- Ơ... ơ...
Kim Xà phu nhân gằn giọng :
- Nói đi chứ!
Hàn Nguyệt phu nhân bỗng nhiên ngẩng lên nói :
- Đó là việc riêng của bổn cung, xin phu nhân bất tất phải hỏi.
Kim Xà phu nhân xa xầm mặt :
- Ngươi nói sao, bổn phu nhân không có quyền hỏi ư?
Hàn Nguyệt phu nhân vẻ bất mãn :
- Hai cung Kim Xà và Hàn Nguyệt không hề có quan hệ lệ thuộc nhau, xin phu nhân nên khách sáo một chút.
Kim Xà phu nhân cười khảy :
- Ta đã sớm biết ngươi không chịu thuần phục, nên hôm nay mới đến đây để khuất phục ngươi, vì bổn phu nhân đã định tâm bá phục võ lâm giang hồ, phải dùng người để làm thí điểm.
Hàn Nguyệt phu nhân cười khảy :
- Phu nhân nói vậy hơi quá đáng đấy!
Kim Xà phu nhân không nói nhiều, vụt vung tay phóng ra một chưởng, những nghe một tiếng “bốp”, giòn giã, mặt Hàn Nguyệt phu nhân đã lãnh lấy một cái tát nảy lửa.
Cái tát này dường như khác với cái tát của đại hán áo xám khi nãy, chỉ thấy nơi miệng của Hàn Nguyệt phu nhân lập tức rỉ ra máu tươi.
Hàn Nguyệt phu nhân hét lên :
- Hay nhỉ, ngươi dám động thủ đánh ta...
Song chưởng vung lên vừa định phản kích, song động tác của Kim Xà phu nhân nhanh khôn tả, năm ngón tay đã lẹ làng điểm khóa huyệt đạo của Hàn Nguyệt phu nhân, khiến bà đứng bất động như tượng đá.
Tất cả thuộc hạ trong động của Hàn Nguyệt cung dường như rất sợ Kim Xà phu nhân, chẳng một ai dám có hành động chống cự.
Kim Xà phu nhân cười nói :
- Hãy cởi trói cho hai đứa trẻ kia.
Hai thị tỳ đứng sau lưng vội nói :
- Tỳ nữ tuân mệnh!
Rảo bước đi nhanh tới giải huyệt đạo cho Đinh Tiểu Nam và cởi bỏ hết xiềng xích cho Liễu Tâm Mỹ, trả lại tự do cho hai người.
Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ lập tức quay sang Kim Xà phu nhân khom mình thi lễ và nói :
- Xin cảm tạ ơn giải cứu của phu nhân!
Kim Xà phu nhân khoát tay :
- Khoan vội cảm tạ ta, phải biết bổn phu nhân chẳng bao giờ cứu không một ai đâu.
Đinh Tiểu Nam rùng mình, chàng sực nhớ đến “Du Cái” Mộc Hóa, rất có thể bà ta sẽ thi thuật Kim Xà thần công làm cho mình với Liễu Tâm Mỹ đều trở thành nô lệ tay sai của bà ta.
Đang ngẫm nghĩ, chỉ nghe Kim Xà phu nhân nói với Hàn Nguyệt phu nhân :
- Giờ sao? Có chịu tuân phục lệnh dụ của bổn phu nhân chăng?
Hàn Nguyệt phu nhân hậm hực :
- Nếu không tuân phục thì sao?
Kim Xà phu nhân cười :
- Bổn phu nhân không dùng xiềng xích khóa tay chân ngươi, cũng chẳng dùng roi da ván gỗ đánh ngươi, khi cần thiết chỉ dùng trùy thủ mổ tim ngươi thôi.
Đoạn gằn giọng tiếp :
- Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, muốn sống hay muốn chết hãy quyết định nhanh lên!
Hàn Nguyệt phu nhân đành buông tiếng thở dài :
- Thôi được, tôi xin vâng lời phu nhân!
Kim Xà phu nhân cười nhẹ :
- Vậy mới phải chứ! Nên biết Tam cung chẳng thể nào đứng ngang nhau được, phải có một người lãnh đạo, kể cả Hồng Thái cung ở Lữ Lương, chỉ bổn phu nhân là có thể ban lệnh mà thôi.
Hàn Nguyệt phu nhân vội nói :
- Tôi xin vâng lệnh!
Kim Xà phu nhân nghiêm giọng :
- Nói miệng không có bằng chứng, phải bảo đảm bằng thực tế mới được.
Hàn Nguyệt phu nhân ngẩn người :
- Bảo đảm bằng thực tế như thế nào?
Kim Xà phu nhân cười :
- Xuân mai hãy đưa một viên thuốc cho y thị uống.
Một trong hai thị tỳ vâng lời, lập tức từ trong lòng lấy ra một cái lọ sành, mở nắp trút ra một hoàn thuốc chao cho Hàn Nguyệt phu nhân và nói :
- Xin Hàn Nguyệt phu nhân phục dụng!
Hàn Nguyệt phu nhân nhíu mày :
- Hoàn thuốc này có tác dụng gì?
Kim Xà phu nhân nghiêm giọng :
- Theo giới luật của Kim Xà cung là không được hỏi nhiều, bằng không thì xem như chống lệnh.
Hàn Nguyệt phu nhân có vẻ bất phục :
- Chống lệnh thì sẽ như thế nào?
Kim Xà phu nhân gằn giọng :
- Kim Xà cung chỉ có mỗi một cách trừng phạt, đó là tội chết, bất luận phạm tội lớn nhỏ đều nhất luật xử tử, chỉ có điều là lối chết khác nhau mà thôi.
Đoạn trầm giọng nói tiếp :
- Ngươi có chịu uống thuốc hay không?
Hàn Nguyệt phu nhân, bất đắc dĩ nói :
- Được rồi, tôi uống, tôi uống...
Đoạn há miệng ra, Xuân Mai khúc khích cười, bỏ hoàn thuốc vào trong miệng Hàn Nguyệt phu nhân.
Đinh Tiểu Nam vô cùng lo âu, chỉ sợ hoàn thuốc ấy là thuốc di thần dịch chí, nếu cũng cho mình uống vào một hoàn thì...
Chỉ thấy Kim Xà phu nhân phẩy tay, giải huyệt cho Hàn Nguyệt phu nhân và nói :
- Kể từ nay ngươi phải trung thành với Kim Xà cung.
Hàn Nguyệt phu nhân vội đáp :
- Nô tỳ tuân mệnh!
Kim Xà phu nhân cười đắc ý :
- Không cần quá hạ mình như vậy, ngươi hãy giữ chức hộ pháp của Kim Xà cung, và vẫn là Hàn Nguyệt phu nhân như trước, trong cuộc chiến bá phục võ lâm, theo phục lực với bổn tọa là được rồi.
Hàn Nguyệt phu nhân vội lạy nói :
- Hạ tọa xin tuân mệnh!
Kim Xà phu nhân cười hài lòng :
- Ngươi hãy đi điểm lại trong Hàn Nguyệt cung có bao nhiêu người đắc dụng, sẵn sàng chờ lệnh theo bổn tọa đi bá phục Trung Nguyên.
- Hạ tọa tuân mệnh!
Đoạn Hàn Nguyệt phu nhân lùi sau ba bước, rồi dẫn thuộc hạ bỏ đi.
Thế là trong hình thất chỉ còn lại Kim Xà phu nhân và hai thị tỳ, cùng với Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ.
Kim Xà phu nhân nhoẻn miệng cười :
- Hai ngươi hãy lại đây!
Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ đưa mắt nhìn nhau, đoạn sóng vai đi tới.
Kim Xà phu nhân nhìn Đinh Tiểu Nam nói :
- Danh tánh của ngươi là gì?
ĐinhTiểu Nam trầm ngâm :
- Tại hạ họ Đinh tên Tiểu Nam.
- Đinh Tiểu Nam...
Kim Xà phu nhân cười nhẹ :
- Cái tên thật là tội nghiệp, cha mẹ của ngươi đâu?
- Đều chết khi tại hạ còn bé.
Kim Xà phu nhân thở dài :
- Thân thế của ngươi thật đáng thương, vậy chứ tại sao ngươi lại đến đây?
Đinh Tiểu Nam ấp úng :
- Tại vì... vì...
Kim Xà phu nhân bật cười khanh khách...
- Thật ra không cần ngươi nói lão thân cũng có thể đoán ra được.
Đinh Tiểu Nam giật mình, chỉ nghe Kim Xà phu nhân cười nói :
- Hẳn là Liễu gia nhị nha đầu khi trốn nhà phiêu bạt giang hồ đã gặp và đem lòng thương yêu ngươi, sau khi Liễu nhị nha đầu bị mẫu thân bắt về, ngươi đến cứu thì bị bắt luôn phải không?
Đinh Tiểu Nam thở phào rồi nói :
- Đúng là như vậy!
Kim Xà phu nhân lại quay sang Liễu Tâm Mỹ nói :
- Ngươi thứ hai phải không?
Liễu Tâm Mỹ vội đáp :
- Thưa vâng!
Kim Xà phu nhân cười :
- Cũng may hôm nay lão thân đến đúng lúc, đã cứu thoát các ngươi.
Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ vội thi lễ :
- Xin khấu tạ ơn cứu mạng của phu nhân!
Nói đoạn hai người cùng quỳ xuống đất!
Kim Xà phu nhân khoát tay ngăn cản :
- Không cần phải khấu tạ, lão thân đã nói rồi, chẳng bao giờ cứu không các ngươi đâu.
Giờ lão thân phải sai các ngươi đi làm ít việc Đinh Tiểu Nam tuy trong lòng thắc thỏm song ngoài miệng lại chẳng chút do dự đáp ngay :
- Xin phu nhân dặn bảo!
Kim Xà phu nhân cười :
- Lẽ ra thì lão thân không nên chia rẽ hai người, nhưng việc này bắt buộc phải chia ra đi làm, hai hướng khác nhau. Tuy nhiên, sau khi thi hành xong thì các ngươi sẽ được đoàn tụ...
Hàn Nguyệt phu nhân ngẩn người, bỗng buông tiếng cười vang :
- Thì ra là tiểu tử ngươi!
Đinh Tiểu Nam lớn tiếng mắng :
- Tiện phụ thật là vô sỉ!
Hàn Nguyệt phu nhân cười :
- Ngươi quả là chán sống lắm rồi!
Đinh Tiểu Nam chầm chậm bước tới :
- Thiếu gia sớm đã nhận thấy bản chất bỉ ổi của mụ, giống hệt như gã Điền Khôn, y đã dạy mụ hay mụ đã dạy y?
Chàng vừa nói vừa tiến tới, khi chỉ còn cách hơn một trượng, chàng bất thần tung ra một trưởng về phía Hàn Nguyệt phu nhân.
Chàng đã cân nhắc rất kỹ tình thế trước mắt, ngoại trừ mạo hiểm ra tay nhất kích đánh chết Hàn Nguyệt phu nhân, bằng không chàng chẳng còn cách nào giành được ưu thế.
Thế nhưng, tuy thấy Hàn Nguyệt phu nhân không hề phòng bị, song khi chàng vừa ra tay thì ba ta đã tranh trước điểm ra một luồng chỉ phong nhanh khôn tả nhắm vào huyệt đạo của chàng.
Đinh Tiểu Nam rùng mình, khẽ buông tiếng thở dài rồi nhắm mắt chờ chết.
Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng là bản lĩnh lợi hại duy nhất của chàng, đã ra tay thừa lúc Hàn Nguyệt phu nhân bất bị mà cũng không làm gì được, đành xuôi tay chịu chết thôi.
Hàn Nguyệt phu nhân cười khanh khách
- Rõ là vô dụng!
Đoạn với giọng rề rà nói tiếp :
- Tiểu tử ngươi đến đây để làm gì? Định cứu Liễu Tâm Mỹ phải không?
Đinh Tiểu Nam mở bừng mắt :
- Mụ đối với bản thân mình mà còn như vậy, đối với con gái, chẳng cần hỏi cũng đủ biết. Tiện phụ, mụ biết đó là một thứ bệnh hoạn chăng?
Hàn Nguyệt phu nhân tức giận :
- Tiểu tử ngươi giáo huấn ta đó ư?
Đinh Tiểu Nam hiên ngang :
- Liễu Tâm Mỹ là cốt nhục thân sinh của mụ, mụ không nên đối xử tàn tệ với nàng... Bản thân mụ thích hành hạ lăng nhục, bộ tưởng con gái mình ưng thích như vậy sao?
Hàn Nguyệt phu nhân cười đắc ý :
- Ta biết nó không thích, nhưng ta muốn làm cho nó đau đớn, nhìn thấy nó đau đớn ta mới thấy làm thú vị. Tiểu tử ngươi cũng muốn thưởng thức ư?
Đinh Tiểu Nam tức tối :
- Đồ điên khùng!
Hàn Nguyệt phu nhân thản nhiên cười:
Vậy ngươi muốn gặp con gái quý báu của ta chăng?
- Nàng ở đâu?
Hàn Nguyệt phu nhân ra lệnh :
- Hãy đem ả nha đầu kia lại đây!
Một hán tử khinh trang ứng tiếng lập tức quay đầu bỏ đi. Lát sau, chỉ nghe tiếng xiềng xích kêu loảng xoảng và tiếng bước chân nặng nề khó nhọc vọng đến.
Đinh Tiểu Nam liền nghe lòng quặn thắt, định thần nhìn, chỉ thấy Liễu Tâm Mỹ tay chân đầy xiềng xích, bị hán tử khinh trang nọ kéo đi từng bước một vất vả.
Chỉ thấy nàng tóc tai rũ rượi, gầy đi khá nhiều, vừa trông thất Đinh Tiểu Nam, mặt nàng liền tái ngắt và run giọng nói :
- Nam ca lẽ ra không nên đến đây... Ôi...
Đinh Tiểu Nam huyệt đạo bị khóa không nhúc nhích được, chỉ hét to lên :
- Tâm Mỹ phải biết là dù Tâm Mỹ sống hay chết thì cũng có Đinh Tiểu Nam gần gũi bên nhau, không thể nào để cho Tâm Mỹ chịu khổ một mình.
Hàn Nguyệt phu nhân bỗng vỗ tay cười vang :
- Hay lắm...
Đoạn quay đầu quát :
- Các ngươi đâu, hãy xiềng chúng lại với nhau, để chúng trở thành đôi uyên ương cùng chung số phận.
Thốt nhiên bên ngoài có tiếng trầm giọng hô :
- Kim Xà phu nhân giá lâm!
Hàn Nguyệt phu nhân giật mình kinh hãi :
- Chết rồi, sao bà ta lại đến vào lúc này nhỉ? Mau lên, áo của ta... Hãy đưa chúng ra ngoài. Ủa, các ngươi chết cả rồi ư?
Song đã qua muộn, chỉ thấy Kim Xà phu nhân đi cùng với hai thị tỳ đã vào đến trong hình thất.
Đinh Tiểu Nam định thần nhìn, bất giác thoáng ngẩn người.
Thì ra Kim phu nhân sắc mặt hồng hào, dường như còn trẻ trung và xinh đẹp hơn Hàn Nguyệt phu nhân.
Hàn Nguyệt phu nhân vội bước tới cười xởi lởi :
- Không biết phu nhân đêm khuya giá lâm nên không kịp ra nghênh đón!
Kim Xà phu nhân đảo mắt nhìn quanh, đanh mặt nói :
- Sao? Trách bổn phu nhân đến đường đột quá phải không?
Hàn Nguyệt phu nhân nói :
- Không dám...
Kim Xà phu nhân chau mày :
- Ngươi vậy là thế nào, mình trần và lại có vết thương, cổ tay bị trói đến bầm tím, chả lẽ trong Hàn Nguyệt cung này có kẻ dám trói đánh ngươi sao?
Hàn Nguyệt phu nhân đỏ bừng ấp úng :
- Ơ... ơ...
Kim Xà phu nhân gằn giọng :
- Nói đi chứ!
Hàn Nguyệt phu nhân bỗng nhiên ngẩng lên nói :
- Đó là việc riêng của bổn cung, xin phu nhân bất tất phải hỏi.
Kim Xà phu nhân xa xầm mặt :
- Ngươi nói sao, bổn phu nhân không có quyền hỏi ư?
Hàn Nguyệt phu nhân vẻ bất mãn :
- Hai cung Kim Xà và Hàn Nguyệt không hề có quan hệ lệ thuộc nhau, xin phu nhân nên khách sáo một chút.
Kim Xà phu nhân cười khảy :
- Ta đã sớm biết ngươi không chịu thuần phục, nên hôm nay mới đến đây để khuất phục ngươi, vì bổn phu nhân đã định tâm bá phục võ lâm giang hồ, phải dùng người để làm thí điểm.
Hàn Nguyệt phu nhân cười khảy :
- Phu nhân nói vậy hơi quá đáng đấy!
Kim Xà phu nhân không nói nhiều, vụt vung tay phóng ra một chưởng, những nghe một tiếng “bốp”, giòn giã, mặt Hàn Nguyệt phu nhân đã lãnh lấy một cái tát nảy lửa.
Cái tát này dường như khác với cái tát của đại hán áo xám khi nãy, chỉ thấy nơi miệng của Hàn Nguyệt phu nhân lập tức rỉ ra máu tươi.
Hàn Nguyệt phu nhân hét lên :
- Hay nhỉ, ngươi dám động thủ đánh ta...
Song chưởng vung lên vừa định phản kích, song động tác của Kim Xà phu nhân nhanh khôn tả, năm ngón tay đã lẹ làng điểm khóa huyệt đạo của Hàn Nguyệt phu nhân, khiến bà đứng bất động như tượng đá.
Tất cả thuộc hạ trong động của Hàn Nguyệt cung dường như rất sợ Kim Xà phu nhân, chẳng một ai dám có hành động chống cự.
Kim Xà phu nhân cười nói :
- Hãy cởi trói cho hai đứa trẻ kia.
Hai thị tỳ đứng sau lưng vội nói :
- Tỳ nữ tuân mệnh!
Rảo bước đi nhanh tới giải huyệt đạo cho Đinh Tiểu Nam và cởi bỏ hết xiềng xích cho Liễu Tâm Mỹ, trả lại tự do cho hai người.
Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ lập tức quay sang Kim Xà phu nhân khom mình thi lễ và nói :
- Xin cảm tạ ơn giải cứu của phu nhân!
Kim Xà phu nhân khoát tay :
- Khoan vội cảm tạ ta, phải biết bổn phu nhân chẳng bao giờ cứu không một ai đâu.
Đinh Tiểu Nam rùng mình, chàng sực nhớ đến “Du Cái” Mộc Hóa, rất có thể bà ta sẽ thi thuật Kim Xà thần công làm cho mình với Liễu Tâm Mỹ đều trở thành nô lệ tay sai của bà ta.
Đang ngẫm nghĩ, chỉ nghe Kim Xà phu nhân nói với Hàn Nguyệt phu nhân :
- Giờ sao? Có chịu tuân phục lệnh dụ của bổn phu nhân chăng?
Hàn Nguyệt phu nhân hậm hực :
- Nếu không tuân phục thì sao?
Kim Xà phu nhân cười :
- Bổn phu nhân không dùng xiềng xích khóa tay chân ngươi, cũng chẳng dùng roi da ván gỗ đánh ngươi, khi cần thiết chỉ dùng trùy thủ mổ tim ngươi thôi.
Đoạn gằn giọng tiếp :
- Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, muốn sống hay muốn chết hãy quyết định nhanh lên!
Hàn Nguyệt phu nhân đành buông tiếng thở dài :
- Thôi được, tôi xin vâng lời phu nhân!
Kim Xà phu nhân cười nhẹ :
- Vậy mới phải chứ! Nên biết Tam cung chẳng thể nào đứng ngang nhau được, phải có một người lãnh đạo, kể cả Hồng Thái cung ở Lữ Lương, chỉ bổn phu nhân là có thể ban lệnh mà thôi.
Hàn Nguyệt phu nhân vội nói :
- Tôi xin vâng lệnh!
Kim Xà phu nhân nghiêm giọng :
- Nói miệng không có bằng chứng, phải bảo đảm bằng thực tế mới được.
Hàn Nguyệt phu nhân ngẩn người :
- Bảo đảm bằng thực tế như thế nào?
Kim Xà phu nhân cười :
- Xuân mai hãy đưa một viên thuốc cho y thị uống.
Một trong hai thị tỳ vâng lời, lập tức từ trong lòng lấy ra một cái lọ sành, mở nắp trút ra một hoàn thuốc chao cho Hàn Nguyệt phu nhân và nói :
- Xin Hàn Nguyệt phu nhân phục dụng!
Hàn Nguyệt phu nhân nhíu mày :
- Hoàn thuốc này có tác dụng gì?
Kim Xà phu nhân nghiêm giọng :
- Theo giới luật của Kim Xà cung là không được hỏi nhiều, bằng không thì xem như chống lệnh.
Hàn Nguyệt phu nhân có vẻ bất phục :
- Chống lệnh thì sẽ như thế nào?
Kim Xà phu nhân gằn giọng :
- Kim Xà cung chỉ có mỗi một cách trừng phạt, đó là tội chết, bất luận phạm tội lớn nhỏ đều nhất luật xử tử, chỉ có điều là lối chết khác nhau mà thôi.
Đoạn trầm giọng nói tiếp :
- Ngươi có chịu uống thuốc hay không?
Hàn Nguyệt phu nhân, bất đắc dĩ nói :
- Được rồi, tôi uống, tôi uống...
Đoạn há miệng ra, Xuân Mai khúc khích cười, bỏ hoàn thuốc vào trong miệng Hàn Nguyệt phu nhân.
Đinh Tiểu Nam vô cùng lo âu, chỉ sợ hoàn thuốc ấy là thuốc di thần dịch chí, nếu cũng cho mình uống vào một hoàn thì...
Chỉ thấy Kim Xà phu nhân phẩy tay, giải huyệt cho Hàn Nguyệt phu nhân và nói :
- Kể từ nay ngươi phải trung thành với Kim Xà cung.
Hàn Nguyệt phu nhân vội đáp :
- Nô tỳ tuân mệnh!
Kim Xà phu nhân cười đắc ý :
- Không cần quá hạ mình như vậy, ngươi hãy giữ chức hộ pháp của Kim Xà cung, và vẫn là Hàn Nguyệt phu nhân như trước, trong cuộc chiến bá phục võ lâm, theo phục lực với bổn tọa là được rồi.
Hàn Nguyệt phu nhân vội lạy nói :
- Hạ tọa xin tuân mệnh!
Kim Xà phu nhân cười hài lòng :
- Ngươi hãy đi điểm lại trong Hàn Nguyệt cung có bao nhiêu người đắc dụng, sẵn sàng chờ lệnh theo bổn tọa đi bá phục Trung Nguyên.
- Hạ tọa tuân mệnh!
Đoạn Hàn Nguyệt phu nhân lùi sau ba bước, rồi dẫn thuộc hạ bỏ đi.
Thế là trong hình thất chỉ còn lại Kim Xà phu nhân và hai thị tỳ, cùng với Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ.
Kim Xà phu nhân nhoẻn miệng cười :
- Hai ngươi hãy lại đây!
Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ đưa mắt nhìn nhau, đoạn sóng vai đi tới.
Kim Xà phu nhân nhìn Đinh Tiểu Nam nói :
- Danh tánh của ngươi là gì?
ĐinhTiểu Nam trầm ngâm :
- Tại hạ họ Đinh tên Tiểu Nam.
- Đinh Tiểu Nam...
Kim Xà phu nhân cười nhẹ :
- Cái tên thật là tội nghiệp, cha mẹ của ngươi đâu?
- Đều chết khi tại hạ còn bé.
Kim Xà phu nhân thở dài :
- Thân thế của ngươi thật đáng thương, vậy chứ tại sao ngươi lại đến đây?
Đinh Tiểu Nam ấp úng :
- Tại vì... vì...
Kim Xà phu nhân bật cười khanh khách...
- Thật ra không cần ngươi nói lão thân cũng có thể đoán ra được.
Đinh Tiểu Nam giật mình, chỉ nghe Kim Xà phu nhân cười nói :
- Hẳn là Liễu gia nhị nha đầu khi trốn nhà phiêu bạt giang hồ đã gặp và đem lòng thương yêu ngươi, sau khi Liễu nhị nha đầu bị mẫu thân bắt về, ngươi đến cứu thì bị bắt luôn phải không?
Đinh Tiểu Nam thở phào rồi nói :
- Đúng là như vậy!
Kim Xà phu nhân lại quay sang Liễu Tâm Mỹ nói :
- Ngươi thứ hai phải không?
Liễu Tâm Mỹ vội đáp :
- Thưa vâng!
Kim Xà phu nhân cười :
- Cũng may hôm nay lão thân đến đúng lúc, đã cứu thoát các ngươi.
Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ vội thi lễ :
- Xin khấu tạ ơn cứu mạng của phu nhân!
Nói đoạn hai người cùng quỳ xuống đất!
Kim Xà phu nhân khoát tay ngăn cản :
- Không cần phải khấu tạ, lão thân đã nói rồi, chẳng bao giờ cứu không các ngươi đâu.
Giờ lão thân phải sai các ngươi đi làm ít việc Đinh Tiểu Nam tuy trong lòng thắc thỏm song ngoài miệng lại chẳng chút do dự đáp ngay :
- Xin phu nhân dặn bảo!
Kim Xà phu nhân cười :
- Lẽ ra thì lão thân không nên chia rẽ hai người, nhưng việc này bắt buộc phải chia ra đi làm, hai hướng khác nhau. Tuy nhiên, sau khi thi hành xong thì các ngươi sẽ được đoàn tụ...
/51
|