Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Chương 5

/11


Thất vương gia Cảnh Trình Ngự mặc dù nhậm chức ở hình bộ,nhưng chỉ là trên danh nghĩa,rất ít khi ra mặt can thiệp giải quyết các vụ án lớn nhỏ,nhưng cấp dưới nếu xử lý không tốt,một khi đến tai hắn,kết cục sẽ phi thường thê thảm.

Bởi vậy qua nhiều năm như vậy,hắn ở ngoài tuy rằng làm cái Vương gia nhàn tản,không hỏi thế sự,nhưng chuyện ở hình bộ thuộc chưởng quản của hắn cũng chưa bao giờ có chuyện gì lộ ra ngoài.

Về phần việc ngầm,ví như mua bán tin tức,cùng người trong giang hồ cấu kết để mở rộng thế lực triều đình,hắn làm việc cũng là có tình có lý.

Bởi vì có hắn âm thầm sửa trị (chỉnh sửa+trừng trị),nhóm thần tử thích giở trò trong triều đình mới có thể thường xuyên ở tình huống bất tri bất giác bị người bán đứng,hoặc đột nhiên bị tìm ra chứng cứ tội tham ô,bị trừng trị.

Nhưng Thất vương gia tiếng tăm lừng lẫy,gần đây tâm tình cũng rất trầm trọng,vì chuyện An Lăng vương phái chủ chiến nghĩa muội hắn đi sứ kinh thành cùng hoàng tộc kết thân,triều đình cao thấp cũng lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Tất cả mọi người đều biết An Lăng vương là người không thể chọc vào,mọi người chẳng những kiêng kị bốn mươi vạn binh mã trong tay hắn,mà năng lực điều binh khiển tướng của hắn lại càng không thể coi thường.

Từ năm đó sau khi người được tôn sùng là chiến thần đại nguyên soái Phong Vô Ưu qua đời,võ tướng có năng lực của Nam Nhạc đều bị phái đến biên giới đóng quân,duy nhất ở lại hoàng thành hộ quốc đại tướng quân,trong tay chỉ có hai mươi vạn binh mã để điều động,cùng binh mã của An Lăng vương chênh lệch quá nhiều.Nếu hắn lúc này có tâm mưu phản,kia quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà lúc này nếu triệu hội binh mã tại biên giới,biên phòng một khi có nhược điểm,các nước khác lại có khả năng sẽ thừa dịp đánh tới,đến lúc đó,Nam Nhạc liền thật sự lâm vào tình cảnh loạn trong giặc ngoài.

Biện pháp duy nhất hiện tại,chính là lập tức chiêu binh mãi mã,mở rộng thực lực quân phòng của triều đình,nhưng một khi triều đình ban hố hạ lệnh chiêu binh,bên kia Võ Tử Ưng tất sẽ nghe được động tĩnh,vạn nhất hắn nghĩ tiên hạ thủ vi cường (kẻ ra tay trước sẽ chiếm được ưu thế),khởi binh làm phản,kia kết quả sẽ rất nguy khốn.Bởi vậy lập tức triều đình chỉ có thể yên lặng xem xét,án binh bất động trước đến khi nghĩ được biện pháp khác hay hơn.

Quan Ninh Nhi đi vào thư phòng Cảnh Trình Ngự,nhìn thấy hắn nhíu mày,vẻ mặt bộ dáng không vui,nghĩ thời tiết dạo này không tốt,làm cho tật ở chân của hắn tái phạm,liền tiến lên hỏi:“Chân Vương gia có phải hay không lại khó chịu?”

Hắn hoàn hồn,thấy lo lắng trên mặt nàng,trong lòng ấm áp,phiền chán đọng lại trong lòng nhất thời trở thành hư không.Hắn theo lời của nàng nâng nâng đùi phải lên,còn thật sự gật đầu,“Là có chút không thoải mái.” (hí hí hí….)

“Gần đây cũng không biết như thế nào,trời luôn mưa,lại cứ tiếp tục như vậy,hoa mầu năm nay sẽ mất mùa.”

Nàng một bên oán giận,một bên xem xét chân hắn,đưa đùi phải của hắn lên ôm trước mặt,“Thần thiếp giúp chàng xoa bóp,xem có thể hay không thoải mái một chút.”

Cảnh Trình Ngự không nghĩ tới nàng cư nhiên như vậy thật sự lo cho mình,hắn trong lúc nhất thời cứng người,có chút không biết làm sao.

Quan Ninh Nhi cũng không có nghĩ ngợi nhiều,nam nhân này tính tình không tốt,nhất định tâm tư không thoải mái,toàn bộ vương phủ cũng sẽ bị vạ lây! Vì suy nghĩ cho an toàn trong vương phủ,lựa thời đem Vương gia nhà nàng trấn an là cách tốt nhất.

Gả vào vương phủ một thời gian,nàng đối với phu quan mạnh miệng mềm lòng,tính sĩ diện (convert là sĩ diện đến chết a) của hắn sớm đã biết qua,khi bị đau,hắn sẽ không nhờ ai giúp đỡ,cũng sẽ không mở miệng kêu than đau đớn,nàng đành phải chủ động một chút,tùy lúc quan sát tâm tư nhu cầu của hắn.

Cảnh Trình Ngự thực hưởng thụ ân cần hầu hạ của nàng,tay nàng linh hoạt mềm mại,xoa bóp ở trên đùi hắn dùng lực vừa đủ.Không biết vì sao,cùng nàng ở một chỗ thực làm hắn cảm thấy thoải mái,luống cuống,bất an hoặc cảm xúc hậm hực đều có thể tan biến hết.

Có lẽ sư phụ nói đúng,sự xuất hiện của nàng,có lẽ thực có thể xoay chuyển vận mệnh của hắn.

Chính là hiện tại hắn thù lớn chưa trả,quốc gia lại gặp nguy cơ,lòng hắn không thể bình định,lời hứa hẹn hắn không cấp cho nàng được.

“Vương gia,thần thiếp nghe sư phụ nói,kỳ thật tật ở chân của chàng là có thể chữa khỏi.”

“Thế thì sao?” Hắn lạnh lùng nói.

“Thần thiếp chỉ là cảm thấy,mỗi khi trời trở trời mưa gió chàng đều phải chịu loại thống khổ này,vì sao không cho sư phụ giúp chàng chữa khỏi?”

“Chỉ có đau đớn,mới có thể làm cho ta vĩnh viễn nhớ kỹ cừu hận.” Hắn trầm mặc,oán hận nói,Quan Ninh Nhi bị bộ dáng hung tợn của hắn làm cho hoảng sợ.

Tuy rằng Tề Dương cùng Nhạc tổng quản chưa từng nghị luận qua chuyện này,nhưng nàng trong lúc vô tình nghe được bọn họ nói,lúc trước người hại Cảnh Trình Ngự biến thành tàn tật,chính là người không lâu trước kia tại triều đường nói muốn kết hôn với nàng An Lăng vương.

Việc nàng cùng An Lăng vương cùng xuất hiện cũng không có gì,nhưng có khi ngẫm lại chính mình bị Cảnh Trình Ngự cướp đoạt bằng phương thức thú (cưới) tiến vương phủ,trở thành “chiến lợi phẩm” của hắn,loại cảm giác này kỳ thật rất khổ sở.

Nhưng mà tốt hay không tốt,nàng vẫn là có chút may mắn,người lấy mình là hắn,không phải cái người dã tâm bừng bừng An Lăng vương kia.

Quan Ninh Nhi một bên giúp hắn xoa bóp chân,một bên nhắc đi nhắc lại,“Vương gia,đừng trách thần thiếp lắm miệng,chàng làm như vậy,rõ ràng chính là lấy sai lầm của người khác trừng phạt chính mình,sao phải khổ vậy chứ.”

Tâm Cảnh Trình Ngự khẽ nhảy lên một cái,giống như bị những lời nói ấy làm lòng xúc động,kỳ thật hắn làm sao không biết đạo lý này,chỉ là có chút chuyện hắn không thể buông.

Thấy hắn không hề mở miệng nói chuyện,nàng nghĩ đến tâm tình hắn không tốt,sợ chính mình lắm chuyện sẽ chọc hắn phiền chán,liền mím môi,nghĩ nên như thế nào dỗ hắn vui vẻ.

“Vương gia,không bằng thần thiếp kể chuyện cười cho chàng nghe nhé.”Không nghĩ làm cho không khí tiếp tục trầm trọng thêm,nàng cao giọng mở miệng,“Ngày xưa a,có một người nghèo trong lúc vô tình cứu một vị thần tiên,thần tiên muốn báo đáp hắn,liền đem hắn đến bờ biển,cho hắn vài cái gói to,muốn hắn mang ít đá trở về.”

Thấy hắn bị lời kể của mình hấp dẫn,nàng vui vẻ tiếp tục kể:“Người nghèo kia thật buồn bực,không hiểu thần tiên vì sao muốn hắn nhặt tảng đá,mà ý tứ của thần tiên hắn lại không muốn làm trái,liền tính nhặt tượng trưng non nửa túi đá cho xong việc.”

“Hắn một bên nhặt,một bên dưới đáy lòng nghĩ,tảng đá nặng như vậy,nhặt nhiều hơn,về nhà lưng khẳng định là mệt chết,cho nên hắn đem mấy cái gói to khác đều ném,chỉ để lại một cái nhỏ nhất,nhặt đến non nửa gói,liền bái biệt thần tiên đi về nhà.Sau khi về nhà,người nghèo mở cái gói to ra,đã xảy ra một sự kiện làm hắn vừa vui mừng lại vừa hối hận.”Nói tới đây,nàng nghịch ngợm hướng hắn chớp mi mở to mắt,“Vương gia,chàng đoán xem,đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Cảnh Trình Ngự nghe đến nhập thần,chân cũng được xoa bóp đến thật thoải mái,nghe nàng đột nhiên hỏi như vậy,thật sự không nghĩ động não,liền ngồi chờ đợi nàng.

Thấy hắn không nghĩ giải đố,nàng cũng không thừa nước đục thả câu,cười đáp:“Gói đựng tảng đá kia,sau khi về nhà đều biến thành vàng.Người nghèo cao hứng là chính mình về sau rốt cục không cần tiếp tục cuộc sống khốn cùng nữa,mà lại hối hận lúc trước vì sao không đem mấy cái gói to mỗi cái đều nhặt thật nhiều tảng đá to về nhà.”

Nàng cười tươi sáng nói:“Lúc trước nghe mẹ kể chuyện này,thần thiếp còn tưởng tượng,nếu là thần thiếp,không quan tâm đá tảng là vàng,chỉ cần là thần tiên cho,thần thiếp cho dù là mệt chết,cũng sẽ đem mấy cái gói to đó nhặt đầy.Đến lúc đó nếu mấy cái gói to đựng đá tảng đều biến thành vàng,ta đây sẽ có nhiều tiền a!”

Cảnh Trình Ngự bị tâm hồn tham tiền của nàng làm nở nụ cười,suy nghĩ cẩn thận,thật là có vài phần đạo lý.

“Cho nên,đừng nhìn mặt ngoài có chút này nọ không đáng giá tiền,liền coi thành rác giống nhau quăng lung tung a,có thể nói không chừng rác đó,ở thời điểm quan trọng sẽ đều biến thành hoàng kim bạc trắng nha.”

Rác biến hoàng kim…..

Rác biến hoàng kim?

Thật sự là một chữ làm người trong mộng bừng tỉnh.

Hắn linh cơ vừa động,giống như cảnh tỉnh,bỗng nhiên đứng lên,một phen bắt lấy hai vai nàng,“Bổn vương nghĩ tới một cái chủ ý phi thường tuyệt diệu,Ninh Nhi,lần này thật sự là cám ơn nàng.”Nói xong,hắn lập tức liền xông ra ngoài,làm Quan Ninh Nhi đờ ra thực không hiểu ra sao,không rõ có chuyện gì.

Vương gia hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng có giúp hắn cái gì sao?

Từ sau ngày Cảnh Trình Ngự nghe một câu của Quan Ninh Nhi,cao hứng phấn chấn nói hắn nghĩ đến một cái chủ ý tuyệt diệu,gần nhất mấy ngày này,hắn cơ hồ đều ra ngoài từ sớm đến muộn mới về,cả ngày không thấy bóng người.

Mà mất tích được một thời gian Mạc Thượng Ly,ngày hôm qua rốt cục về tới vương phủ,cười hì hì từ tây sương đến trong phòng.

Vừa vào phòng,lão còn đặc biệt chỉ đích danh muốn đồ đệ con dâu làm vài món nhắm rượu đưa đến trong phòng cho lão,Quan Ninh Nhi tự nhiên không dám chậm trễ,tự mình xuống bếp,làm hơn mười món đồ ăn muốn làm lão tử gia vui lòng.

Mạc Thượng Ly là người tính tình kỳ quái,lão kết giao bằng hữu phải xem duyên phận,nếu lão thấy chướng mắt,vô luận đối phương như thế nào khiêm tốn lấy lòng đều không chiếm được của lão nửa điểm ưu ái,nhưng cá nhân nào phù hợp với khẩu vị của lão,lão liền như thế nào cũng thấy thích.

Quan Ninh Nhi vừa khéo chính là hợp khẩu vị của lão,này cùng nàng có phải hay không đồ đệ con dâu tuyệt đối không quan hệ,lão vẫn sẽ thích nàng,thuần túy chính là xem nàng thuận mắt.

“Đi nhiều ngày như vậy,ăn ở nhiều như vậy địa phương,vẫn là nấm nhồi thịt của Ninh Nhi làm hợp khẩu vị lão nhân ta nhất.”Lão bị trù nghệ của Quan Ninh Nhi mua chuộc,vừa ăn ăn uống uống,còn không quên khoa trương khen ngợi nàng hai câu.

Tri kỷ Quan Ninh Nhi rót một ly lê hoa râm (ta nghĩ là tên rượu!:D) tốt nhất đưa qua cho lão,ôn nhu cười nói:“Tay nghề của con sao có thể so sánh với đầu bếp trong phủ,bất quá nếu sư phụ thích,về sau mỗi ngày con đều làm cho ngài ăn.”

“Ai! Quả nhiên vẫn là cái đứa trẻ nhu thuận đáng yêu,thực làm người ta vui vẻ,đâu như cái đồ đệ mặt thối kia của ta,lúc hắn sáu tuổi theo ta lên núi,hắn cũng không nói qua một câu lấy lòng lão nhân ta.”

“Nhưng là con nghe Nhạc tổng quản nói,bộ dáng trước đây của Vương gia mới thực đáng yêu.”

“Bộ dáng đáng yêu có ích lợi gì? Tiểu tử kia ỷ vào cha hắn là hoàng đế,trước kia mới thực kiêu ngạo nha….” Bắt đầu quở trách đồ đệ nhà mình,Mạc Thượng Ly nhất thời tinh thần tỉnh táo,cơ hồ đem những chuyện phát sinh trước đây của đồ đệ,mỗi sự kiện đều lần lượt kể ra.

Làm Quan Ninh Nhi biết được khi Cảnh Trình Ngự bảy,tám tuổi,cư nhiên bởi vì đồng môn sư huynh đoạt thứ gì đó hắn cực yêu thích mà tức giận đến khóc lớn,rốt cục nhịn không được mà ha ha cười lớn.Bởi vì,nàng thật sự không có biện pháp đem “Quỷ thích khóc” danh hiệu như vậy đặt trên người hắn.

“Bất quá từ sau khi chân hắn tàn,tính tình liền một ngày không bằng một ngày.Ngươi cũng thấy đấy,đồ đệ không biết cười kia của ta có khi kiêu ngạo ngay cả ta sư phụ này cũng không để vào mắt.”

Quan Ninh Nhi ngừng tiếng cười,gắp một miếng đồ ăn đưa tới cho lão.“Sư phụ,người có thế nói cho con biết,chân Vương gia rốt cuộc là như thế nào mà bị thương không?”

Mạc Thượng Ly giơ chén rượu uống một ngụm nhỏ,ánh mắt liếc nhìn nàng,một bộ muốn nói lại thôi,“Ngươi quan tâm tiểu tử kia như vậy,có phải hay không đã muốn thích hắn rồi?”

Nàng bị trêu chọc đỏ hai gò má,có chút ngượng ngùng,làm bộ dùng bữa,dường như không có việc gì nói:“Con chỉ là tò mò,tùy tiện hỏi thôi.”

Bị nói trúng tim đen thật sự là xấu hổ,sư phụ lại là một cái lão nhân mồm miệng lợi hại,nàng đành phải giả ngu phủ nhận.

Nàng nghĩ,nàng hẳn là thích hắn đi,tuy nói nàng bị trở thành công cụ lợi dụng khi tiến vương phủ,nhưng từ khi ở chung tới nay,nàng phát hiện Cảnh Trình Ngự kỳ thực thỉnh thoảng cũng toát ra mặt ôn nhu.

Không lâu trước đây,nàng cùng Xuân Mai nói chính mình nghĩ muốn ăn uống điều độ giảm béo,bởi vì cảm thấy cô nương dáng điệu uyển chuyển luôn có vẻ hấp dẫn người,nàng cũng không muốn làm vương gia mất mặt,cho nên muốn thay đổi chính mình.

Nguyên bản nàng cũng không để ý dáng người đầy đặn của mình,nhưng từ sau ngày Cảnh Trình Ngự chính mồm nói với nàng,hoàng đế tính giúp hắn lựa chọn mỹ nhân,lấy vài cái sườn phi thiếp thất vào cửa,nàng vẫn là nhịn không được bắt đầu ăn dấm chua.

Kỳ thật,nàng biết chính mình cũng không xấu,trái lại,nàng di truyền dung nhan ngoại tộc của mẫu thân,ngủ quan sắc sảo,hình dáng rõ ràng,chính là cằm bởi vì đầy đặn mà có vẻ tròn tròn,dáng người cũng so với những nữ tử bình thường đẫy đã hơn một chút,bởi vậy từ “mỹ nhân” vẫn là thủy chung cùng với nàng vô duyên (k có duyên với từ mỹ nhân).Nếu nàng gầy đi một chút,có khi thật có thể biến thành một cái tuyệt sắc mỹ nhân.

Mang theo tâm tư như vậy,nàng quyết định giảm béo,không nghĩ tới bởi vì ăn uống không điều độ,không quá ba ngày,nàng liền đầu váng mắt hoa,tứ chi vô lực,hoàn hảo có chết hay không bị Cảnh Trình Ngự phát hiện,kết quả hắn sau khi cảm kích,chẳng những giận dữ,đem nàng hung hăng mắng một trận,còn phân phó phòng bếp một ngày chuẩn bị năm bữa ăn giúp nàng bồi bổ,cũng luôn miệng nói,nàng nếu không đem chỗ thịt béo bồi trở lại,hắn liền lập tức một phong hưu thư (giấy ly hôn! ;]]),đem nàng trục xuất khỏi vương phủ.

Nàng bị bổ đến sắp thành heo rồi,đành phải chạy đến trong phòng hắn nói lời mềm mại nhẹ nhàng,bao nhiêu lời hay đều mang ra nói,không ngừng cầu tình,hắn mới bằng lòng rút về mệnh lệnh bắt nàng đại bổ,bỏ qua cho nàng.

Từ chuyện này có thể nhìn ra được,hắn là nam nhân cá biệt,mặc dù ở trước mặt nàng mắng mỏ,thực ra lại chỉ biết dùng phương thức sức mạnh cứng rắn để biểu hiện quan tâm.

Lần đó,Quan Ninh Nhi bị hắn mắng cẩu huyết lâm đầu (máu chó ướt đầu?! =..= đại ý là anh í mắng rất dã man! =)) ),nhưng trong lòng kỳ thật phi thường vui vẻ – -

Trên đời này ngoại trừ mẹ nàng,Cảnh Trình Ngự là người thứ hai thật tình đối tốt với nàng.

Nữ nhân rất kỳ quái,một khi yêu chết ai,liền hết thảy suy nghĩ lý giải về người nọ,hoàn toàn đi vào thế giới của đối phương,bởi vậy đối với tật cũ trên đùi hắn cùng những ân oán,nàng liền không thể không quan tâm.

“Năm đó sự kiện kia,nói đi nói lại cũng không có phức tạp gì,là mắt nhìn của đồ đệ ta thật hết hy vọng đi,mới có thể trúng quỷ kế người gian.” Mạc Thượng Ly xem Quan Ninh Nhi bị hắn trêu chọc đến hai gò má đều đỏ bừng,e lệ không thôi,liền không hề làm khó dễ,từ từ nói ra chuyện cũ trước kia.

Cảnh Trình Ngự sáu tuổi liền bị đưa lên núi,theo Mạc Thượng Ly ẩn cư suốt mười năm,rời xa lục đục trong hoàng cung, hắn âm mưu quỷ kế,trừ bỏ bên ngoài kiêu ngạo tự phụ,cao ngạo tùy hứng một chút,tính tính kỳ thật thập phần đơn thuần.

Khi hắn mười sáu tuổi,tiên hoàng nhân lúc long thể không tốt,đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con trưởng Cảnh Trình Hiên,còn ban bố thánh chỉ,lệnh Cảnh Trình Ngự ở ngoài cung hồi kinh nhậm chức.

Thất vương gia tuổi trẻ sức sống dồi dào trở lại hoàng cung không bao lâu,liền ở một bữa yến tiệc của hoàng gia,cùng khí diễm kiêu ngạo An Lăng vương kết thù.

Khi đó Võ Tử Ưng vừa mới kế thừa vương vị của phụ vương,thực sự đắc ý,cũng không biết ai đề nghĩ bọn họ luận võ,bọn họ đương nhiên chắp tay cung kính đi ra,khoa tay múa chân mấy chiêu.

Cảnh Trình ngự một tay hảo kiếm đùa giỡn,đem Võ Tử Ưng tự phụ đánh cho hoa rơi nước chảy,hắn ở trước mặt bao người thắng kiếm,chẳng những không khiêm tốn,còn cười lạnh nói một câu,“Mọi người đều khen An Lăng vương giỏi,bất quá công phu hóa ra cũng chỉ có thế.”

Võ Tử Ưng đương nhiên bị mất mặt mũi,thật tức giận,hai người cuối cùng chia tay trong không khí không vui.

Nói thật,Cảnh Trình Ngự cũng không có ý tứ gì khác,hắn con người này từ nhỏ không lớn lên trong hoàng cung,tự nhiên không học được mấy chuyện khen tặng nịnh hót,lấy lòng.Cho dù phụ hoàng cũng hoàng huynh như thế nào kiêng kị quyền thế An Lăng vương,ở trong mắt hắn,thắng chính là thắng,thua chính là thua,hắn chính là trần thuật sự thật,không có nửa điểm ý tứ xem thường người ta.

Mà Võ Tử Ưng cũng không nghĩ như vậy,hắn thấy chính là,bị Cảnh Trình Ngự trước mặt mọi người khiêu khích,mất đi mặt mũi lại trở thành trò cười trong mắt người khác.

Bất quá hoàng gia mở yến tiệc luận võ,chính là đoạn mở đầu,chuyện tình kế tiếp,liền hoàn toàn làm cho hai người kết thâm cừu đại hận.

Không lâu sau khi hồi cung,Cảnh Trình Ngự liền phụng hoàng mệnh điều tra một đám quan viên lén buôn bán muối tư nhân,một tổ chức buôn bán lớn nhất trong đó liền cùng Võ Tử Ưng có liên quan.

Triều đình tuy rằng đã sớm biết Võ Tử Ưng tham gia buôn bán muối tư nhân,nhưng cố kỵ thân phận của hắn,cũng vẫn là mở một con mắt nhắm một con mắt tha cho hắn.Chỉ có Cảnh Trình Ngự không nghĩ như vậy,hắn cho rằng đúng chính là đúng,sai chính là sai,liền ra tay đem tổ chức buôn bán kia tiêu diệt,Võ Tử Ưng dù không bị hắn tìm được chứng cớ để bắt,vẫn là chịu tổn thất rất nhiều tiền bạc.

Không lâu sau,triều đình lại tra ra vụ án một vị quan lớn tham ô,mà quan lớn này lại là cậu của Võ Tử Ưng,cùng lúc trời đất xếp đặt (convert là cố tình phụ trách…,mình viết rõ ra để không ai hiểu lầm là anh Ngự cố ý gây thù với ALV) người phụ trách chém người,trùng hợp chính là Cảnh Trình Ngự.

Liên tiếp giằng co,làm Võ Tử Ưng đối Cảnh Trình Ngự hận càng thêm sâu.Hai năm trước An Lăng phát sinh lũ lụt,Cảnh Trình Ngự bị phái đi xem xét tình hình,liền như vậy cùng Võ Tử Ưng chống lại nhau.

Ở mặt ngoài,Võ Tử Ưng đối với vị Thất vương gia này lễ ngộ có thừa,chiêu đãi chu toàn,nhưng thực tế,hắn cũng không có tâm tốt bụng như vậy.Vào một đêm,có một đám sát thủ thâm nhập vào An Lăng vương phủ,trên danh nghĩa ám sát An Lăng vương,lại bỏ qua hương về phía Thất vương gia mà đến,nhân cơ hội đối hắn hạ sát thủ.

Lấy công phu của Cảnh Trình Ngự,thừa sức đối phó với vài cái sát thủ kia,nhưng hắn vạn vạn lần không ngờ Võ Tử Ưng lại cư nhiên âm thầm hạ độc trên đồ ăn của hắn,hại hắn võ công bị đình chỉ không dùng được,chỉ có thể hoảng sợ chạy trốn,trên đường vô ý bị tên bắn thương,lại bị sát thủ đá xuống vách núi,bởi vậy ngã gãy đùi phải.

Sau,Võ Tử Ưng biết được Cảnh Trình Ngự cư nhiên không chết,may mắn thoát nạn,liền chủ động hướng hoàng thượng dâng tội thư,nói chính mình thân là An Lăng vương,lại không giữ được trị an,làm hại Thất vương gia bởi vậy bản thân bị trọng thương,hắn cam tâm tình nguyện chịu phạt,nhận Hoàng Thượng giáng tội trừng trị.

Nhưng mà một khi Hoàng Thượng thật sự hạ chỉ giáng tội,hoàng thất cùng An Lăng vương tất sẽ phát sinh một hồi huyết chiến,chắc chắn phải bỏ qua,cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.

Cảnh Trình Ngự phải ngậm một cái bồ hòn thật to,biết rõ Võ Tử Ưng cố ý mưu hại mình,lại thúc thủ vô sách (ko có cách nào),không thể vì chính mình báo thù này.

Hoàng đế Cảnh Trình Hiên bởi vì kiêng kị binh quyền của An Lăng vương,lựa chọn phương án an toàn,cũng bởi vì không có biện pháp trừng trị đắc tội An Lăng vương,vì thế mà đối thất đệ lòng mang áy náy,lại nhiều lần mặc hắn tùy hứng làm bậy.

Hai năm tiếp theo,Cảnh Trình Ngự cùng Võ Tử Ưng nhìn như chung sống hòa bình,sau lưng lại càng đấu ngươi chết ta sống,chúng thần ngoài miệng không nói,lại trong lòng biết rõ ràng.

Mấy tháng trước,Cảnh Trình Ngự giữa ban ngày ở đại điện đòi lấy Quan Ninh Nhi,càng xác minh ý nghĩ của các đại thần,chẳng qua bọn họ còn cho rằng Thất vương gia này chẳng qua là cùng An Lăng vương giận dỗi vụ đấu pháp.

Quan Ninh Nhi sau khi nghe Mạc Thượng Ly thuật lại chuyện xưa vẫn còn chưa lấy lại tinh thần,trong vương phủ liền có một vị khách nhân mà nàng không tài nào tưởng tượng được.

“Cha? Người vì sao lại đến đây?”

Đến vương phủ bái phỏng,không phải ai khác,đúng là phụ thân của Quan Ninh Nhi Quan Thanh Vũ.Từ sau khi nàng gả vào Thất vương phủ,đây vẫn là lần đầu tiên nàng cùng cha gặp mặt.

Quan Ninh Nhi không tiếp thu được (ý là k ngấm đc vào đầu! ) lý do cha nàng lần này đăng môn,là vì nhớ nữ nhi nên đặc biệt tới thăm,bởi vì trước khi nàng xuất giá,nàng ở Quan gia đã sớm giống như người vô hình,bị bỏ qua so với nô bộc còn không hơn,ngày thường muốn gặp mặt cha nàng,so với dân chúng trong kinh thành muốn gặp hoàng đế còn khó hơn.

Hơn nữa,cha nàng là người,trong mắt trừ bỏ đệ đệ Quan Tử Phi,căn bản không đem một cái nữ nhi để vào mắt.

Từ vài năm trước,hai tỷ tỷ của nàng liền bị gả ra tỉnh ngoài,nhìn theo hướng các nàng (ý là dựa trên kinh nghiệm từ chuyện các chị),dù sao không phải là cùng một mẹ sinh,thân tình tỷ muội tự nhiên bị cắt đứt,bởi vậy nàng cũng vô pháp không biết cha có hay không có thói quen thăm nữ nhi xuất giá.Nhưng có thể xác định là,hắn tám phần là “có việc cần mà đến.”

Quan Thanh Vũ đi vào vương phủ,thân mặc cẩm bào,tuy đã hơn năm mươi nhưng vì bảo dưỡng thích đáng nên gương mặt vửa trẻ vừa trắng nõn.Cũng khó trách hai vị tỷ tỷ của nàng đều dung mạo như tiên,chỉ tiếc đến phiên nàng,cũng không biết là cái tình huống gì,chẳng những không có di truyền mỹ mạo của mẹ,liền ngay cả ưu điểm của cha cũng không dính được nửa phần.

“Đây là ta cố ý sai người lấy sừng hươu cho ngươi bồi bổ,ngày thường sai phòng bếp trộn một ít vào đồ ăn cho ngươi dưỡng thân bổ khí.Còn có vàng bạc châu sai (sai=trâm cài tóc) này,cũng đều là hàng thượng đẳng trong cửa hàng Trần đại phúc ở kinh thành.Về phần tơ lụa vải dệt kia,là cho ngươi giữ làm xiêm y.” Quan Thanh Vũ chỉ chỉ trên bàn đang để mấy cái hộp lớn hộp nhỏ lễ vật,cười đến vẻ mặt tự phụ.

Trước mặt tam nữ nhi,hắn luôn luôn thích làm dáng,đã vượt ra ngoài tư thái giả bộ đến mức khoe ra chính mình quyền uy cùng tài phú.

Quan Ninh Nhi hơi hơi khiếp sợ,không hiểu cha nàng đột nhiên mang nhiều lễ vật như vậy tới cửa đến tột cùng có mục đích gì.

Đi theo phía sau nàng,Xuân Mai vụng trộm kéo kéo ống tay áo nàng,lấy ánh mắt ý như đang hỏi: Lão gia đối với người nhiều như vậy năm chẳng quan tâm,liền ngay cả đêm trước khi gả người cũng không cùng người nói được nửa câu,hiện tại lại gặp riêng cùng tặng lễ,đến tột cùng có âm mưu gì?

Quan Ninh Nhi nhún vai trả lời,Xuân Mai liếc mắt một cái,cũng hiểu được nàng đang mạc danh kỳ diệu (không hiểu chuyện gì đang xảy ra)

Nàng nào biết nói đây là chuyện gì xảy ra,chẳng lẽ cha nàng đột nhiên phát hiện nhiều năm qua đối với nàng chẳng quan tâm,thấy thẹn trong lòng,cho nên sau khi nàng gả làm vợ người khác,liền nghĩ muốn liên lạc một chút xây dựng cảm tình cha và con gái?

Trong lòng nàng không ngừng đoán,trên mặt lại lộ ra khéo tươi cười,“Cha thật sự là đa lễ,nữ nhi ở vương phủ ăn mặc chi phí luôn luôn không thiếu,người lần sau nếu lại đến,không cần lại lãng phí bạc mua mấy thứ này.”

Quan Thanh Vũ vuốt vuốt chòm râu,khẽ gật đầu,lộ ra biểu tình người cha tốt,quan tâm hỏi:“Sau khi ngươi gả cho Thất vương gia,Thất vương gia đối với ngươi như thế nào?”

Quan Ninh Nhi không hiểu phụ thân vì sao hỏi vậy,nội tâm phỏng đoán mục đích của hắn,dù sao Cảnh Trình Ngự là đệ đệ của đương kim hoàng đế,trong tay lại nắm quyền cao,nếu cha nàng muốn lợi dụng thân phận cha vợ đến yêu cầu con rể làm việc,nàng ở bên trong có thể phi thường làm người không tốt.

Nàng nhu thuận trả lời:“Vương gia tính tình có chút lạnh,ngày thường cực kì bận rộn,nhưng đối xử với nữ nhi coi như có lễ.”

Ngụ ý,chính là nàng cùng Vương gia là tương kính như tân (theo gút gồ ca,cái này ý nói vợ chồng kính nhau như khách! ^^),bình thường,bởi vì người ta mỗi ngày việc công sự,nữ nhi ngươi muốn gặp hắn một mặt cũng phi thường khó khăn.

“Được rồi,nếu gả làm vợ người ta,từ nay về sau liền phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc,hảo hảo kính trọng phu quân của ngươi.”

“Nữ nhi biết,đa ta phụ thân dạy bảo.”

Nàng từ nhỏ cùng phụ thân gặp mặt,nói chuyện số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay,không có cảm tình gì,hôm nay lại đối thoại không dài không ngắn như vậy,vẫn là lần đầu tiên kể từ khi Quan Ninh Nhi từ chào đời tới nay.Nhưng nàng không tiếp thu được vì sao cha lại nhàn tản đến đăng môn cùng nàng nói việc nhà,chuyện không có lợi ích gì,cha là sẽ luôn luôn không làm nha.

Quả nhiên,giả vờ giả vịt hàn huyên vài câu,Quan Thanh Vũ chuyện vừa chuyển,liền ngay lập tức đổi chủ đề,“Đệ đệ ngươi Tử Phi,trước đó vài ngày bởi vì làm một ít việc sai,hiện tại bị bắt vào hình bộ.Vi phụ đi hình bộ hỏi qua,quan coi sóc ở hình bộ nói,muốn thả người,chỉ cần Thất vương gia nói một câu.Cho nên vị phụ hôm nay tới cửa tìm ngươi,chính là hy vọng ngươi có thể ở trước mặt Thất vương gia giúp đệ đệ ngươi xin một cái nhân tình.Vương gia chưởng quản hình bộ nhiều năm,tuy rằng rất ít lộ diện,nhưng bảo tha một người cũng không tính việc khó.”

Quan Ninh Nhi vừa nghe lời này,liền thấy một cái đầu hai cái đại.(có lẽ là tương đương cái đầu to ra,ý như hiểu rõ vấn đề ấy! )

Xuân Mai cũng vụng trộm liếc cái xem thường,trong lòng thầm mắng vị tứ thiếu gia nhà Quan gia kia.

Quan Tử Phi không ít hơn Quan Ninh Nhi mấy tuổi,lại phi thường ngây thơ,từ nhỏ đến lớn chọc hết tai họa này đến tai họa khác,này đều cùng cha hắn đối hắn quá độ sủng nịnh có liên quan.Ỷ vào phụ thân là quan to tam phẩm trong triều,hắn ơ bên ngoài diễu võ dương oai, quen thói ăn chơi trác táng.

“Đệ đệ lần này lại chọc cái tai họa gì,như thế nào kinh động đến hình bộ?”

Quan Thanh Vũ nghĩ đến đứa con bảo bối cũng thật đau đầu,“Hắn ở tửu lâu cùng vài cái bằng hữu uống mấy chén hơn thua,say đến hồ đồ,không cẩn thận đùa giỡn một sủng thiếp của Vĩnh Bình hầu.Tuy rằng vi phụ cùng Vĩnh Bình hầu cùng làm quan,mà bởi vì lập trường chính trị bất đồng,ngày thường cũng ít khi xuất hiện cùng nhau,thật sự không thể dựa vào quan hệ giải quyết chuyện này.”

“Nói Vĩnh Bình hầu này,là hắn cố ý không buông tha người,vi phụ đã phái người đi quý phủ hắn xin lỗi nhận sai,nhưng đối phương chẳng những không biết phân biệt,còn thái độ kiên định nói nhất định phải hung hăng trừng trị Tử Phi.”

“Nói như vậy,là đệ đệ sai trước,người ta mới cố chấp không tha?”

Quan Thanh Vũ hạ mi,mất hứng nói:“Không phải chỉ là một cái sủng thiếp của Hầu gia thôi sao? Tử Phi tốt xấu gì cũng là Thượng thư gia công tử,chẳng lẽ so ra còn kém một nữ nhân của Vĩnh Bình hầu gia hắn?”

Quan Ninh Nhi nhẹ nhàng thở dài.Cha nàng chính là như vậy,vô luận chính con mình làm cái chuyện xấu gì,trong mắt hắn đều chính là bé nhỏ không đáng kể.

“Cha,người có hay không nghĩ tới,đệ đệ sở dĩ một lần lại một lần gây tai họa,có lẽ cùng người sủng nịch quá đáng cùng dung túng hắn có quan hệ.”

Quan Thanh Vũ nghe xong lập tức lộ ra biểu tình không hờn giận,“Hắn là hương khói duy nhất của Quan gia,vi phụ tự nhiên biết nên quản giáo như thế nào.Tóm lại lúc này,ngươi tốt nhất ở bên gối Thất vương gia nói nhiều lời dễ nghe,đệ đệ ngươi được nuông chiều từ bé,ở lâu trong đại lao hình bộ,loại địa phương này,nếu không cẩn thận sẽ có chuyện,ngươi có thế tự tha thứ cho mình sao?”

Xuân Mai vừa nghe lời này,đáy lòng một phen bốc hỏa,tứ thiếu gia chính mình chọc phiền toái đến phải vào tù,liên quan gì đến tỷ tỷ?

Lão gia cho dù bất công,như bây giờ nói cũng quá quá đáng đi!

Không chờ Quan Ninh Nhi tỏ thái độ,một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.

“Nàng nói tốt,cũng phải đợi bổn vương nghe lọt tai mới được đi.”

Cảnh Trình Ngự xuất hiện,chẳng những dọa Quan Ninh Nhi,cũng đem kiêu ngạo đến không ai bì nổi Quan Thanh Vũ làm hoảng sợ,hắn hôm nay chọn ngày đi cửa sau đăng môn bái phỏng,cũng là trước đó hỏi thăm rõ,xác nhận Vương gia thường ngày lúc này là không ở quý phủ.

Hắn tuy là nhạc phụ của Thất vương gia,mà đối mặt với con rể ác danh này,trong lòng hắn cũng sợ hãi không ít thì nhiều.

Cảnh Trình Ngự mặc một bộ y phục hàng ngày thêu công tinh xảo,áo trắng hơn tuyết,ngũ quan tuấn mỹ,tuy rằng đùi phải có chút thiếu hụt,nhưng chưa ảnh hưởng hắn khí thế sẵng giọng ngạo nghễ.

“Thất vương gia.”Quan Thanh Vũ vội vàng đứng dậy,hướng đối phương chắp tay hành lễ.Bào đệ này của Hoàng Thượng là Vương gia nổi danh điêu ngoa trong triều,không thể trêu chọc.

Cảnh Trình Ngự hừ một tiếng,sắc mặt xem không được tốt.Bọn họ cha và con gái hai người đối thoại bị hắn nghe xong cái mười thành mười,Quan Ninh Nhi trong mắt bất đắc dĩ,cũng bị hắn nhìn đến nhất thanh nhị sở.(ý nói bị Ngự ca bắt gặp trong tình cảnh bất đắc dĩ này làm Nhi tỷ cảm thấy khổ sở,chua xót)

Hắn đã sớm nghe nói Quan Thanh Vũ không coi trọng nữ nhi,hiện tại con đã xảy ra chuyện mới nghĩ đến nữ nhi,biết đăng môn đến thăm,giả vờ giả vịt đưa chút lễ mọn muốn nhận lòng người.Loại có việc thì nhờ cậy,vô sự thì coi như không quen biết làm cho hắn xem thường,từ đó đối với nhạc phụ này mức phản cảm cũng tăng lên.

“Ninh Nhi là cái phận nữ nhi,rất nhiều chuyện nàng không thích hợp tham dự,có chuyện gì,ngươi trực tiếp tìm bổn vương.” Hắn nhìn Quan Ninh Nhi liếc mắt một cái,chỉ thấy trong mắt nàng toát ra loại tình cảm cảm kích.

Quan Thanh Vũ mang theo vài phần thần sắc lấy lòng tiến lên nói:“Tiểu nhi lỗ mãng,đắc tội sủng thiếp của Hầu gia,chuyện này…….”

“Thân là con trai nhà Quan gia,lại trên đường đùa giỡn nữ tử,thể theo luật pháp,phạt năm mươi trượng hình.”

“Thất vương gia,vạn lần không thể a,tiểu nhi thân kiều thịt non,từ nhỏ đến lớn không bị ai đánh bao giờ,năm mươi trượng này…….”

Cảnh Trình Ngự sắc mặt lạnh lùng,“Thân là mệnh quan triều đình lại không biết dạy con,tội thêm một bậc,quan thiếu gia trượng hình lại thêm ba mươi cái.”

Quan Thanh Vũ cả kinh,còn muốn nói nữa,lại bị Cảnh Trình Ngự hung hăng trừng mắt liếc một cái,“Ngươi còn cầu tình,trượng hình liền tiếp tục tăng thêm mấy lần.”

Rốt cục,Quan Thanh Vũ không dám lại lên tiếng,ngượng ngùng trên miệng.

Cảnh Trình Ngự gọi Tề Dương tới,muốn hắn truyền mệnh lệnh của mình tới hình bộ,trượng hình Quan Tử Phi tám mươi trượng,đánh xong thì cho người nhà đến mang về.

Quan Thanh Vũ đến cầu xin không được,ngược lại còn làm con đắc tội chịu tám mươi trượng,sắc mặt phi thường khó coi,nhưng nơi này là Thất vương phủ,cho dù hắn có thiên đại bất mãn,cũng không dám trước mặt Thất vương gia mặt dày phát tác ra.Cuối cùng,hắn chỉ có thể nén giận nói câu “Cáo từ”,tức giận xoay người chạy lấy người.

Lúc này ở một bên thủy chung không hé răng Quan Ninh Nhi từ từ đi qua,kéo kéo ống tay áo Cảnh Trình Ngự,“Tám mươi trượng có hay không có thể đánh chết người?”

“Trực tiếp đánh chết có thể giảm đi không ít chuyện.”

“Mà kia dù sao cũng là đệ đệ của thần thiếp.”

“Nó có coi nàng là tỷ tỷ không?” Không hờn giận hừ một tiếng,hắn chỉ chỉ cánh tay nàng,“Nếu nó có nhớ thân tình,trên cánh tay nàng cũng sẽ không có xuất hiện vết sẹo kia.” (aizz….này là thù dai a,là mượn việc công trả thù riêng a!!! XDXD)

“Vương gia,chàng có phải hay không……trong lòng đau xót cho thần thiếp?”

Bị nàng nói trúng tim đen,hắn biểu tình thực xấu hổ,lúc trước trong lúc vô tình nhìn thấy vết sẹo vừa dài vừa sâu kia trên cánh tay nàng,hắn liền âm thầm thề sớm muộn cũng có một ngày giúp nàng báo thù.

Lúc này cũng thật sự là khéo,gần đây hắn vẫn bận rộn,hôm nay hồi phủ sớm hơn mọi khi,một màn tìm tới cửa này của Quan Thanh Vũ đã bị hắn nhìn thấy.

Hắn thật là đau lòng nàng,nhưng lại không nghĩ muốn thừa nhận,bị ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn nửa ngày,hắn mới lạnh lùng nói:“Làm sai nên chịu phạt,tám mươi trượng coi như tiện nghi cho nó.”

Quan Ninh Nhi cũng không vạch trần hắn,cười gật đầu,“Vâng,Vương gia chấp pháp theo lẽ công bằng,anh minh anh minh.”

Thấy nàng tươi cuời,Cảnh Trình Ngự trong lòng ấm áp,gương mặt giả bộ lãnh khốc dần dần nhu hòa xuống.

“Về sau cha nàng nếu tới cửa làm khó dễ,liền sai người thông tri cho bổn vương,bổn vương sẽ trở về giúp nàng xử lý.”

Nàng ngoan ngoãn dịu dàng hướng hắn hơi hơi gật đầu,ôn nhu nói nhỏ:“Vâng,phu quân.”

Tiếng “phu quân” này làm Cảnh Trình Ngự cả người thư sướng (thư giãn + sung sướng?! =)) ),tâm tình tốt,hắn nhịn không được nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng,không nhịn được trêu ghẹo:“Được,nương tử thật ngoan.”


/11

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status