Edit: Lin
Beta: Cá
Cuộc chiến giữa các hoàng tử một khi đã bắt đầu thì khó mà dừng lại, giống như cái bát vỡ dù được gắn lại thì vết nứt vẫn còn đó, cái bát này cũng chỉ là đồ bỏ. Trong mắt nhà đế vương không chứa nổi một hạt cát, cũng chẳng có cái gọi là chừa đường lui. Chiến tranh đã xảy đến thì cứ làm theo kế hoạch, sống hay ch3t đều do số kiếp.
Liên quân của Tín vương và Dung vương đánh qua Bồ Châu, thẳng tiến về Trường An. Thấy kinh đô đã ngay phía trước, Lương vương xin lệnh dẹp loạn, dẫn ba vạn Vũ lâm quân ra khỏi thành năm mươi dặm để ứng chiến. Lương vương là hòn ngọc quý trên tay hoàng hậu, bình thường chẳng biết trời cao đất rộng, nhưng cái tính dám làm dám chịu lại đáng để tán thưởng. Có lẽ là do nóng lòng muốn lập công để chứng minh bản thân nên sự phản đối của Đế – Hậu cũng chẳng có tác dụng. Ông ta vẫn cố chấp khoác chiến giáp lên, cuối cùng do không có kinh nghiệm tác chiến nên ngay trận đầu đã thất bại, bị phó tướng của Dung vương đuổi đến bờ Hoàng Hà, nghe nói là rơi xuống sông không rõ tung tích.
Cách thì đương nhiên là cách hay, hỏi ý quốc sư, quốc sư cũng đồng ý nhưng vẫn có phần nghi ngại: “Chưa chắc Trường An đã dễ phá như thế, trong triều có rất nhiều lão tướng đầy kinh nghiệm sa trường. Lương vương bỏ mình, chắc chắn thánh thượng sẽ dốc sức dẹp loạn đảo chính. Còn bên ta, ba thánh chỉ gửi đến mà không rút quân thì cũng coi như cùng mưu phản. Điều điện hạ nên làm bây giờ là nhanh chóng kết đồng minh với một trong hai vương gia, chuyện này cần tiến hành trong lặng lẽ, không thể gióng trống khua chiêng.”
Định vương nghe vậy gật đầu: “Nhưng không biết nên phái ai đi thương lượng.”
“Hai vị vương gia đều túc trí, cử bừa một người đi sợ là khó tin tưởng được. Nếu điện hạ tin tưởng thì hãy để bổn tọa đi chuyến này!”
- -----oOo------
Beta: Cá
Cuộc chiến giữa các hoàng tử một khi đã bắt đầu thì khó mà dừng lại, giống như cái bát vỡ dù được gắn lại thì vết nứt vẫn còn đó, cái bát này cũng chỉ là đồ bỏ. Trong mắt nhà đế vương không chứa nổi một hạt cát, cũng chẳng có cái gọi là chừa đường lui. Chiến tranh đã xảy đến thì cứ làm theo kế hoạch, sống hay ch3t đều do số kiếp.
Liên quân của Tín vương và Dung vương đánh qua Bồ Châu, thẳng tiến về Trường An. Thấy kinh đô đã ngay phía trước, Lương vương xin lệnh dẹp loạn, dẫn ba vạn Vũ lâm quân ra khỏi thành năm mươi dặm để ứng chiến. Lương vương là hòn ngọc quý trên tay hoàng hậu, bình thường chẳng biết trời cao đất rộng, nhưng cái tính dám làm dám chịu lại đáng để tán thưởng. Có lẽ là do nóng lòng muốn lập công để chứng minh bản thân nên sự phản đối của Đế – Hậu cũng chẳng có tác dụng. Ông ta vẫn cố chấp khoác chiến giáp lên, cuối cùng do không có kinh nghiệm tác chiến nên ngay trận đầu đã thất bại, bị phó tướng của Dung vương đuổi đến bờ Hoàng Hà, nghe nói là rơi xuống sông không rõ tung tích.
Cách thì đương nhiên là cách hay, hỏi ý quốc sư, quốc sư cũng đồng ý nhưng vẫn có phần nghi ngại: “Chưa chắc Trường An đã dễ phá như thế, trong triều có rất nhiều lão tướng đầy kinh nghiệm sa trường. Lương vương bỏ mình, chắc chắn thánh thượng sẽ dốc sức dẹp loạn đảo chính. Còn bên ta, ba thánh chỉ gửi đến mà không rút quân thì cũng coi như cùng mưu phản. Điều điện hạ nên làm bây giờ là nhanh chóng kết đồng minh với một trong hai vương gia, chuyện này cần tiến hành trong lặng lẽ, không thể gióng trống khua chiêng.”
Định vương nghe vậy gật đầu: “Nhưng không biết nên phái ai đi thương lượng.”
“Hai vị vương gia đều túc trí, cử bừa một người đi sợ là khó tin tưởng được. Nếu điện hạ tin tưởng thì hãy để bổn tọa đi chuyến này!”
- -----oOo------
/124
|