Ra khỏi tửu lâu, hai người tiếp tục lên đường.
Tạ Phương Hoa mới ra khỏi kinh thành, không đoán được dụng ý Tần Tranh theo nàng tới Mạc Bắc, cũng không thấy có người ngựa theo dõi chung quanh, đương nhiên không thể vội vàng ra tay đối phó với Tần Tranh, để tránh gây tai họa, xem ra tối nay phải ở chung với hắn rồi.
Đi một đoạn đường, Tần Tranh bỗng nhiên nói: “Ngươi tới cưỡi ngựa đi, ta giúp ngươi đánh xe.”
Tạ Phương Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, khước từ nói: “Không dám phiền Tranh nhị công tử.”
Tần Tranh cười giễu cợt một tiếng: “Ngươi cho rằng gia muốn giúp ngươi đánh xe sao? Gia mệt mỏi, không muốn cưỡi ngựa, buồn ngủ.’
Tạ Phương Hoa dừng lại một lát mới nói: “Nếu như ngài mệt thì nên thuê một chiếc xe, chiếc xe này của tiểu nhân chỉ toàn là hàng hóa, không có chỗ để cho ngài ngủ.”
“Ở vùng hoang vu, ở đâu có xe ngựa để cho ta thuê?” Tần Tranh buông cương ngựa ra, xuống ngựa, không đợi Tạ Phương Hoa phản bác đã đi tới trước xe, đẩy nàng xuống xe, rồi thay nàng nhảy lên xe.
Tạ Phương Hoa miễn cưỡng đứng vững, chỉ thấy Tần Tranh đã dựa vào hàng hóa của nàng nhắm mắt lại. Nàng bất đắc dĩ trong phút chốc, chỉ có thể leo lên ngựa của hắn.
Không bao lâu sau, Tần Tranh liền ở trên xe ngủ thiếp đi, đầu dựa trên thành xe ngựa, thỉnh thoảng lại nhoáng lên nhoáng xuống.
Tạ Phương Hoa chỉ có thể đi theo bên cạnh xe, một tấc cũng không rời, giúp hắn điều chỉnh đường đi, không muốn hàng hóa của mình bị hắn chạy xuống rãnh.
Trời tối vô cùng, đi trăm dặm mới tới một tòa thành trì.
Tòa thành này sầm uất hơn tòa thành nhỏ ban nãy, mặc dù là buổi tối nhưng người đi trên đường rất nhiều, có vài chỗ bên ngoài treo đèn lồng, vài nữ tử mặc y phục rực rỡ dựa vào lan can chào hỏi khách. Không cần nghĩ cũng biết là người nơi nào. Từ xưa đến nay, những chỗ như vậy, không lo khách khứa sẽ không tới.
Tạ Phương Hoa dừng xe ngựa ở ngoài cửa một nhà trọ nhỏ bình thường.
Một lão bá tóc hoa râm từ bên trong đi ra run rẩy hỏi: “Khách quan ngài muốn ngủ lại? Mấy người?”
“Hai vị, hai gian phòng trọ bình thường.” Tạ Phương Hoa nói.
“Được rồi, hai vị đi theo ta!” Lão bá đi trước dẫn đường.
Tạ Phương Hoa ghìm dây cương lại, quay sang đánh thức Tần Tranh: “Tranh nhị công tử, tỉnh, tỉnh, đến nhà trọ rồi.”
Tần Tranh mở mắt, ngáp một cái, liếc mắt quan sát bốn phía, nhíu mày hỏi: “Ngươi để ta ở chỗ này?”
“Ta cũng ở.” Tạ Phương Hoa nói.
Tần Tranh hơi tức giận: “Đây là chỗ nào? Gia không ở chỗ này.”
Tạ Phương Hoa ước lượng cái túi của hắn: “Hôm nay ngài tiêu hết năm trăm lượng! Nếu ngài không ở đây, thì ngài tìm chỗ khác đi đi. Tiểu nhân không thể quản đại phật như ngài.”
Tần Tranh nhất thời bị nghẹn, trừng mắt nhìn nhìn Tạ Phương Hoa.
Tạ Phương Hoa không để ý đến hắn, đi tới cách đó không xa ôm hai bao cỏ cho ngựa ăn, sau đó vỗ vỗ y phục đi vào nhà trọ.
Tần Tranh ở trước trạm xe nửa ngày, sau đó cũng động chân theo nàng đi vào trong nhà trọ.
Nhà trọ không lớn chỉ có hai tiểu viện, không đổ nát giống như nhìn bên ngoài, trong viện đã được dọn sạch sẽ. Lão bá dẫn hai người đến hai gian phòng tận cùng bên trong, mở cửa, để cho hai người quan sát môi trường.
Tạ Phương Hoa hài lòng, nói với lão bá: “Phiền bác chuẩn bị cho chúng tôi hai món ăn đơn giản và một bầu rượu ấm.”.
“Hai món sao có thể ăn được, phải mười món, đồ ăn phải ngon một chút, rượu phải mạnh một chút.” Tần Tranh rất hài lòng với điều kiện sạch sẽ ngăn nắp của phòng trong, quay đầu sửa lại lời nói của Tạ Phương Hoa.
“Nghe ta hay nghe ngài?” Tạ Phương Hoa liếc mắt nhìn hắn.
Tần Tranh nhìn nàng, thấy bộ dạng nàng như muốn nói nếu như ngươi không nghe lời ta thì tự mình tìm chỗ đi, hừ một tiếng quay đầu vào phòng, giọng điệu không tốt nói: “Cho ta một thùng nước nóng, ta phải tắm rửa. Vương Ngân, chuyện này ngươi cũng không hà khắc với ta chứ?”
“Vẫn y theo lời ta nói, mang rượu với món ăn lên, và mang cho công tử nhà ta một thùng nước nóng. Phiền lão bá.” Tạ Phương Hoa y theo lời hắn.
Lão bá cười haha, gật đầu rồi xoay người đi.
Không bao lâu sau, một tiểu nhị cao lớn thô kệch mang một thùng nước ấm vào phòng Tần Tranh sau đó thô lỗ rời đi.
Tần Tranh đưa tay cởi áo, rồi gọi Vương Ngân ở phòng sát vách: “Vương Ngân, qua đây hầu hạ gia tắm rửa.”
Tạ Phương Hoa làm như không nghe thấy.
“Vương Ngân, ngươi điếc rồi sao?” Tần Tranh lại quát.
“Gia, tiểu nhân ngoài luyện binh đánh trận ra thì sẽ không hầu hạ người khác, nếu như tự mình ngài tắm không được thì gọi vị đại ca ban nãy vào hầu hạ người. Hắn là con trai của lão bá tiệm này, mạnh vô cùng. Đảm bảo sẽ hầu hạ người thật tốt.”
Tần Tranh nhất thời bị nghẹn: “Quên đi.”
Tạ Phương Hoa cười lạnh một tiếng, đóng cửa sổ lại, ngồi uống trà ở trước bàn.
Tần Tranh nhìn thoáng qua ngoài cửa, cởi quần áo khoác lên ghế, đầu ngón tay gõ thùng một cái xoay người đi vào trong thùng gỗ.
Ngoại trừ tiếng nước chảy trong phòng, lại không có tiếng động nào khác.
Sau nửa canh giờ, Tần Tranh tắm rửa đi ra, đã đổi y phục khác, đi gõ cửa phòng cách vách.
Tạ Phương Hoa không mở cửa, nói với bên ngoài: “Một lát lão bá sẽ đem đồ ăn và rượu vào trong phòng cho ngài, Tranh nhị công tử ăn rồi thì sớm đi nghỉ ngơi đi! Sáng sớm ngài mai chúng ta khởi hành.”
“Ta muốn ở chung với ngươi.” Tần Tranh nói.
Ánh mắt Tạ Phương Hoa trong nháy mắt trở nên sắc bén nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Tranh nhị công tử chớ nói đùa, cho dù là nam tử không có kiêng kỵ nhưng cũng phải chú ý thân phận. Thân phận của ngài với tiểu nhân là trên trời với dưới đất, sao có thể ở chung?”
“Ở nhà ta ngủ, trong phòng đều có người gác đêm.” Tần Tranh nói: “Thân phận của ngươi vừa lúc gác đêm cho ta.”
“Thế nhưng hôm nay không phải ở trong nhà của ngài, đi ra bên ngoài tất cả đều đơn giản. Tranh nhị công tử nếu như chút cực khổ đó ngài không chịu được, tiểu nhân nghĩ hiện giờ ngài trở về kinh vẫn còn kịp.” Tạ Phương Hoa châm chọc nói.
Tần Tranh nửa ngày không có lên tiếng, đến lúc Tạ Phương Hoa cho rằng hắn đã bỏ đi rồi thì bên ngoài lại truyền đến tiếng hét phẫn nộ của hắn: “Vương Ngân, mới ra khỏi kinh thành trăm dặm mà ngươi đã không coi gia ra gì rồi đúng không? Lá gan của ngươi từ đâu đến? Mà dám châm chọc gia?”
Tạ Phương Hoa im lặng một lát, cố gắng để thanh âm của mình ôn hòa một chút: “Tranh nhị công tử bớt giận, tiểu nhân từ trước đến nay nói chuyện đều rất thẳng thắn. Ngài đừng nóng giận, ngài không dám ở một mình, thì kêu vị đại ca gác đêm cho ngài, nhà vị lão bá mở rộng cửa, nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của ngài.”
Tần Tranh nghe vậy đạp một cước vào cửa phòng.
Cửa phòng vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng vẫn đóng chặt. Đừng nhìn cánh cửa cũ nát nhưng quý ở chỗ rắn chắc
Tạ Phương Hoa nhìn cửa gỗ, không biết chân hắn có đau hay không, tốt nhất là đau chết hắn.
“Ngươi tốt nhất đảm bảo trong nhà này không có chuột, bảo đảm không có chuột tiến vào căn phòng của gia, nếu không sáng sớm ngày mai gia sẽ cắn chết ngươi.” Tần Tranh bỏ lại một câu nói, tức giận trở về phòng của mình.
Tạ Phương Hoa nháy nháy mắt, thì ra hắn không sợ con người mà lại sợ con chuột?
Như vậy có phải nàng sẽ bắt một con chuột ném vào phòng của hắn không?
Chuyện này phải suy nghĩ kĩ.
Lão bá bưng hai phần cơm nước tới, so với Tạ Phương Hoa nói thì phong phú hơn nhiều, ít nhất thì có thịt, có cá. Sau khi Tần Tranh tế miếu ngũ tạng (1) thì cũng hết giận hơn phân nửa. Nhưng ban ngày hắn ngủ nhiều, buổi tối cũng không ngủ được, chỉ có thể trợn mắt nằm ở trên giường cây, nghe tiếng hít thở đều đều của người nào đó ở phòng sát vách, hiển nhiên là ngủ cực ngon, hắn nhịn không được nghiến răng.
Nghiến răng, nghiến lợi, hắn đột nhiên vui vẻ, Vương Ngân như vậy… Mới có ý tứ.
Tạ Phương Hoa mới ra khỏi kinh thành, không đoán được dụng ý Tần Tranh theo nàng tới Mạc Bắc, cũng không thấy có người ngựa theo dõi chung quanh, đương nhiên không thể vội vàng ra tay đối phó với Tần Tranh, để tránh gây tai họa, xem ra tối nay phải ở chung với hắn rồi.
Đi một đoạn đường, Tần Tranh bỗng nhiên nói: “Ngươi tới cưỡi ngựa đi, ta giúp ngươi đánh xe.”
Tạ Phương Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, khước từ nói: “Không dám phiền Tranh nhị công tử.”
Tần Tranh cười giễu cợt một tiếng: “Ngươi cho rằng gia muốn giúp ngươi đánh xe sao? Gia mệt mỏi, không muốn cưỡi ngựa, buồn ngủ.’
Tạ Phương Hoa dừng lại một lát mới nói: “Nếu như ngài mệt thì nên thuê một chiếc xe, chiếc xe này của tiểu nhân chỉ toàn là hàng hóa, không có chỗ để cho ngài ngủ.”
“Ở vùng hoang vu, ở đâu có xe ngựa để cho ta thuê?” Tần Tranh buông cương ngựa ra, xuống ngựa, không đợi Tạ Phương Hoa phản bác đã đi tới trước xe, đẩy nàng xuống xe, rồi thay nàng nhảy lên xe.
Tạ Phương Hoa miễn cưỡng đứng vững, chỉ thấy Tần Tranh đã dựa vào hàng hóa của nàng nhắm mắt lại. Nàng bất đắc dĩ trong phút chốc, chỉ có thể leo lên ngựa của hắn.
Không bao lâu sau, Tần Tranh liền ở trên xe ngủ thiếp đi, đầu dựa trên thành xe ngựa, thỉnh thoảng lại nhoáng lên nhoáng xuống.
Tạ Phương Hoa chỉ có thể đi theo bên cạnh xe, một tấc cũng không rời, giúp hắn điều chỉnh đường đi, không muốn hàng hóa của mình bị hắn chạy xuống rãnh.
Trời tối vô cùng, đi trăm dặm mới tới một tòa thành trì.
Tòa thành này sầm uất hơn tòa thành nhỏ ban nãy, mặc dù là buổi tối nhưng người đi trên đường rất nhiều, có vài chỗ bên ngoài treo đèn lồng, vài nữ tử mặc y phục rực rỡ dựa vào lan can chào hỏi khách. Không cần nghĩ cũng biết là người nơi nào. Từ xưa đến nay, những chỗ như vậy, không lo khách khứa sẽ không tới.
Tạ Phương Hoa dừng xe ngựa ở ngoài cửa một nhà trọ nhỏ bình thường.
Một lão bá tóc hoa râm từ bên trong đi ra run rẩy hỏi: “Khách quan ngài muốn ngủ lại? Mấy người?”
“Hai vị, hai gian phòng trọ bình thường.” Tạ Phương Hoa nói.
“Được rồi, hai vị đi theo ta!” Lão bá đi trước dẫn đường.
Tạ Phương Hoa ghìm dây cương lại, quay sang đánh thức Tần Tranh: “Tranh nhị công tử, tỉnh, tỉnh, đến nhà trọ rồi.”
Tần Tranh mở mắt, ngáp một cái, liếc mắt quan sát bốn phía, nhíu mày hỏi: “Ngươi để ta ở chỗ này?”
“Ta cũng ở.” Tạ Phương Hoa nói.
Tần Tranh hơi tức giận: “Đây là chỗ nào? Gia không ở chỗ này.”
Tạ Phương Hoa ước lượng cái túi của hắn: “Hôm nay ngài tiêu hết năm trăm lượng! Nếu ngài không ở đây, thì ngài tìm chỗ khác đi đi. Tiểu nhân không thể quản đại phật như ngài.”
Tần Tranh nhất thời bị nghẹn, trừng mắt nhìn nhìn Tạ Phương Hoa.
Tạ Phương Hoa không để ý đến hắn, đi tới cách đó không xa ôm hai bao cỏ cho ngựa ăn, sau đó vỗ vỗ y phục đi vào nhà trọ.
Tần Tranh ở trước trạm xe nửa ngày, sau đó cũng động chân theo nàng đi vào trong nhà trọ.
Nhà trọ không lớn chỉ có hai tiểu viện, không đổ nát giống như nhìn bên ngoài, trong viện đã được dọn sạch sẽ. Lão bá dẫn hai người đến hai gian phòng tận cùng bên trong, mở cửa, để cho hai người quan sát môi trường.
Tạ Phương Hoa hài lòng, nói với lão bá: “Phiền bác chuẩn bị cho chúng tôi hai món ăn đơn giản và một bầu rượu ấm.”.
“Hai món sao có thể ăn được, phải mười món, đồ ăn phải ngon một chút, rượu phải mạnh một chút.” Tần Tranh rất hài lòng với điều kiện sạch sẽ ngăn nắp của phòng trong, quay đầu sửa lại lời nói của Tạ Phương Hoa.
“Nghe ta hay nghe ngài?” Tạ Phương Hoa liếc mắt nhìn hắn.
Tần Tranh nhìn nàng, thấy bộ dạng nàng như muốn nói nếu như ngươi không nghe lời ta thì tự mình tìm chỗ đi, hừ một tiếng quay đầu vào phòng, giọng điệu không tốt nói: “Cho ta một thùng nước nóng, ta phải tắm rửa. Vương Ngân, chuyện này ngươi cũng không hà khắc với ta chứ?”
“Vẫn y theo lời ta nói, mang rượu với món ăn lên, và mang cho công tử nhà ta một thùng nước nóng. Phiền lão bá.” Tạ Phương Hoa y theo lời hắn.
Lão bá cười haha, gật đầu rồi xoay người đi.
Không bao lâu sau, một tiểu nhị cao lớn thô kệch mang một thùng nước ấm vào phòng Tần Tranh sau đó thô lỗ rời đi.
Tần Tranh đưa tay cởi áo, rồi gọi Vương Ngân ở phòng sát vách: “Vương Ngân, qua đây hầu hạ gia tắm rửa.”
Tạ Phương Hoa làm như không nghe thấy.
“Vương Ngân, ngươi điếc rồi sao?” Tần Tranh lại quát.
“Gia, tiểu nhân ngoài luyện binh đánh trận ra thì sẽ không hầu hạ người khác, nếu như tự mình ngài tắm không được thì gọi vị đại ca ban nãy vào hầu hạ người. Hắn là con trai của lão bá tiệm này, mạnh vô cùng. Đảm bảo sẽ hầu hạ người thật tốt.”
Tần Tranh nhất thời bị nghẹn: “Quên đi.”
Tạ Phương Hoa cười lạnh một tiếng, đóng cửa sổ lại, ngồi uống trà ở trước bàn.
Tần Tranh nhìn thoáng qua ngoài cửa, cởi quần áo khoác lên ghế, đầu ngón tay gõ thùng một cái xoay người đi vào trong thùng gỗ.
Ngoại trừ tiếng nước chảy trong phòng, lại không có tiếng động nào khác.
Sau nửa canh giờ, Tần Tranh tắm rửa đi ra, đã đổi y phục khác, đi gõ cửa phòng cách vách.
Tạ Phương Hoa không mở cửa, nói với bên ngoài: “Một lát lão bá sẽ đem đồ ăn và rượu vào trong phòng cho ngài, Tranh nhị công tử ăn rồi thì sớm đi nghỉ ngơi đi! Sáng sớm ngài mai chúng ta khởi hành.”
“Ta muốn ở chung với ngươi.” Tần Tranh nói.
Ánh mắt Tạ Phương Hoa trong nháy mắt trở nên sắc bén nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Tranh nhị công tử chớ nói đùa, cho dù là nam tử không có kiêng kỵ nhưng cũng phải chú ý thân phận. Thân phận của ngài với tiểu nhân là trên trời với dưới đất, sao có thể ở chung?”
“Ở nhà ta ngủ, trong phòng đều có người gác đêm.” Tần Tranh nói: “Thân phận của ngươi vừa lúc gác đêm cho ta.”
“Thế nhưng hôm nay không phải ở trong nhà của ngài, đi ra bên ngoài tất cả đều đơn giản. Tranh nhị công tử nếu như chút cực khổ đó ngài không chịu được, tiểu nhân nghĩ hiện giờ ngài trở về kinh vẫn còn kịp.” Tạ Phương Hoa châm chọc nói.
Tần Tranh nửa ngày không có lên tiếng, đến lúc Tạ Phương Hoa cho rằng hắn đã bỏ đi rồi thì bên ngoài lại truyền đến tiếng hét phẫn nộ của hắn: “Vương Ngân, mới ra khỏi kinh thành trăm dặm mà ngươi đã không coi gia ra gì rồi đúng không? Lá gan của ngươi từ đâu đến? Mà dám châm chọc gia?”
Tạ Phương Hoa im lặng một lát, cố gắng để thanh âm của mình ôn hòa một chút: “Tranh nhị công tử bớt giận, tiểu nhân từ trước đến nay nói chuyện đều rất thẳng thắn. Ngài đừng nóng giận, ngài không dám ở một mình, thì kêu vị đại ca gác đêm cho ngài, nhà vị lão bá mở rộng cửa, nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của ngài.”
Tần Tranh nghe vậy đạp một cước vào cửa phòng.
Cửa phòng vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng vẫn đóng chặt. Đừng nhìn cánh cửa cũ nát nhưng quý ở chỗ rắn chắc
Tạ Phương Hoa nhìn cửa gỗ, không biết chân hắn có đau hay không, tốt nhất là đau chết hắn.
“Ngươi tốt nhất đảm bảo trong nhà này không có chuột, bảo đảm không có chuột tiến vào căn phòng của gia, nếu không sáng sớm ngày mai gia sẽ cắn chết ngươi.” Tần Tranh bỏ lại một câu nói, tức giận trở về phòng của mình.
Tạ Phương Hoa nháy nháy mắt, thì ra hắn không sợ con người mà lại sợ con chuột?
Như vậy có phải nàng sẽ bắt một con chuột ném vào phòng của hắn không?
Chuyện này phải suy nghĩ kĩ.
Lão bá bưng hai phần cơm nước tới, so với Tạ Phương Hoa nói thì phong phú hơn nhiều, ít nhất thì có thịt, có cá. Sau khi Tần Tranh tế miếu ngũ tạng (1) thì cũng hết giận hơn phân nửa. Nhưng ban ngày hắn ngủ nhiều, buổi tối cũng không ngủ được, chỉ có thể trợn mắt nằm ở trên giường cây, nghe tiếng hít thở đều đều của người nào đó ở phòng sát vách, hiển nhiên là ngủ cực ngon, hắn nhịn không được nghiến răng.
Nghiến răng, nghiến lợi, hắn đột nhiên vui vẻ, Vương Ngân như vậy… Mới có ý tứ.
/11
|