Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 298: Chương 37: em là của anh sớm sớm chiều chiều
/310
|
Tay Tống Sở giơ trên không cứng lại, xấu hổ thu hồi.
Hiểu cô là một người yêu thích sạch sẽ, hôm nay, là ghét bỏ anh bẩn sao? Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, trong lòng cực kỳ khó chịu, đồng thời cũng tràn đầy sợ hãi...
Mười năm của anh và Thần Hi, chiến tranh lạnh nóng vô số lần, nhưng cô chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ như thế, phản bội là lỗi như thế nào, anh biết rõ...
“Thần Hi!” Anh cũng không dám chạm vào cô, nhưng cũng không muốn mất đi cơ hội níu kéo, từ ngữ khó khăn, “Thần Hi, thật xin lỗi, anh biết anh sai rồi, cho anh thêm một cơ hội, nhìn trên tình cảm mười năm qua của chúng ta, nhìn trên đứa con của chúng ta...”
Cô nhắm mắt lại, không muốn nghe...
Giọng nói này, chưa từng làm cô ghê tởm như thế. Tình cảm mười năm. Khi anh và Phong Tình ở trên giường, có từng nghĩ đến tình cảm mười năm của bọn họ?
“Anh xuống xe đi...” Mở mắt ra lần nữa, giọng nói lại nhẹ tựa lông hồng, dường như khi đôi mắt này khép lại đã mất hết sức lực cả đời.
Anh ngồi cứng ngắc, hơi mím miệng, không biết nói gì, nhưng vẫn cố chấp kiên trì.
Cô khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy kiệt sức, đừng nói ở bên cạnh anh, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy phí sức, cô mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
Cổ tay bị anh bắt lấy, “Em đi đâu?”
Cô không nói. Nếu anh không muốn đi, vậy thì cô đi là được.
“Được được được, anh xuống xe, em đừng làm chuyện điên rồ.” Cuối cùng anh thỏa hiệp. Lưu luyến buông tay cô ra, cuối cùng, còn dặn dò một câu, “Lái xe cẩn thận...”
Cô thẫn thờ nhìn về phía trước, giống như không nghe thấy lời anh nói.
Trông thấy xe cô từ từ khởi động, anh đi theo.
Cô yêu anh bao nhiêu, anh rõ hơn bất cứ ai, anh phản bội làm cô tổn thương thế nào, anh cũng biết. Cho nên, cô lúc này, trạng thái tinh thần ra sao, lái xe có thể gặp chuyện không may hay không, anh thật sự không yên lòng được, chỉ có thể đi theo sau cô, cho đến khi xe cô an toàn lái vào Vân Hồ, anh mới dừng lại.
Cửa chính Vân Hồ chính là chướng ngại, ngăn cách cô và anh.
Từ nay, anh còn có thể bước vào cửa này nữa không? Anh vừa lo âu vừa sợ hãi...
Thật ra Thần Hi biết anh vẫn đi theo sau mình, chỉ là, cũng không có tinh lực để ý đến, cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn tìm một góc ấm áp giấu mình...
May mà lúc về nhà chỉ có dì giúp việc ở đó, cô vội vàng nói một câu muốn đi ngủ, lúc ăn cơm cũng đừng gọi cô, liền chui vào phòng ngủ, sau đó đâm đầu vào gối, thân mình mệt mỏi muốn ngủ say như chết.
Cô không chờ đợi mà muốn ngủ, muốn tất cả đều ngủ say đi, có lẽ khi tỉnh lại thì chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, anh vẫn là Tống Sở của cô, vẫn là dáng vẻ lần đầu tiên cô mới gặp gỡ...
Nhưng, giấc mơ cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ, mà khi tỉnh lại, tất cả cũng vẫn như thế, cũng như nỗi đau chân thật này đang nhắc nhở cô vậy.
Cô mê man, lúc ngủ lúc tỉnh cuối cùng khi nửa đêm mới tỉnh lại hoàn toàn.
Cô nhớ mình nằm mơ. Trong giấc mơ tất cả đều là lúc cô cùng Tống Sở đọc sách với nhau là giai đoạn tình yêu kim đồng ngọc nữ kia, giai đoạn hạnh phúc thật sự quá ngắn ngủi...
Cô cũng nhớ rất rõ đoạn cuối của giấc mơ, Tống Sở nắm tay Phong Tình, cô ở sau lưng liều mạng chạy theo bọn họ, lớn tiếng kêu gào, nhưng Tống Sở lại không hề nghe thấy...
Mà giờ phút này, lúc tỉnh lại, rõ ràng nhất, cũng là nỗi đau trong lòng cô, giống như đêm tối này vậy, cuốn lấy cô thật chặt, gió thổi cũng chẳng lọt, ép đến cô không thở nổi...
Cô biết mình đang khóc.
Khóc trong giấc mơ, lúc gọi lên tên Tống Sở.
Ẩm ướt lạnh lẽo trên gối chính là bằng chứng.
Mà giờ phút này, nước mắt vẫn đang chảy, lồng ngực vẫn trướng trướng đau, cuồn cuộn chảy.
Cô lại không muốn kìm nén.
Cô cảm thấy mình cần phải khóc một trận thật lớn.
Mười năm cô đã nhịn nước mắt quá nhiều, đêm nay, toàn bộ đều hãy chảy hết đi, đồng thời, nước mắt này cũng hãy mang đi tất cả nỗi đau của cô, mang đi mười năm trước đó.
Yêu anh mười năm, vậy đã đủ...
Lấy lệ tế điện. (tế điện: bái tế, cúng bái)
Sáng sớm ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên song cửa, cô rời giường.
Kết quả của cả đêm khóc lóc chính là đầu đau muốn nứt ra. Nhưng cô muốn rời giường. Đau lòng qua đi, tế điện qua đi, chính là kết thúc...
Trên tủ đầu giường để một chén cơm, mấy cái bánh bao, đè một tờ giấy: Thần Hi, chị ngủ sâu quá không dám quấy rầy, khi nào tỉnh lại nhớ lấp đầy bao tử đấy nhé.
Cô nhận ra, đó là chữ của Thần An.
Cơm tất nhiên đã nguội lạnh rồi, nhưng lòng đang lạnh như băng của cô, bỗng có một chút ấm áp.
Cứ thế đi, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, cô còn có Thần An, còn có nhà, còn có đứa con...
Thừa lúc trời còn sớm, người nhà chưa dậy, cô vội vàng rửa mặt.
Cô nhìn vào gương, là một hình dáng phụ nữ tiều tụy không chịu nổi, cô không cho phép!
Đeo những đồ trang sức trang nhã, làm mới mình, xem như cố gắng chống đỡ, cô cũng muốn mỹ lệ ưu nhã như thường ngày, cô mang đầy đủ vật dụng cần thiết, ra cửa.
Thời gian còn sớm, cô lái xe chạy một vòng, tìm một quán ăn sáng kiểu Trung, ăn bát cháo nong nóng, cảm giác như sức lực đã khôi phục, mới quay lên xe, báo cho Tống Sở một tin: em đi đến cục dân chính rồi, chờ anh, nhớ mang theo thẻ căn cước.
Sau đó, tắt máy. Cô chắc chắn, nhất định Tống Sở đang mở máy...
Trên thực tế, Tống Sở còn đến cục dân chính trước cô, nhìn thấy xe cô, vội vàng đến đón, mặt mày tiều tụy.
Cô mở cửa bên trong xe quan sát anh, không thắt cà vạt, áo sơ mi mở hai cúc nút áo, râu chưa kịp cạo mọc um tùm, dưới hai vành mắt đen trũng sâu là khóe mắt với những đường vân máu nho nhỏ, anh tối hôm qua, dường như trải qua cũng không dễ...
Cô không hiểu, nếu cả hai người đều biết trò chơi gây thương tổn, tại sao anh còn muốn chơi chứ?
Có điều, cô cũng không muốn có đáp án. Đây là ranh giới cuối cùng của cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cô rồi...
Cục dân chính còn chưa mở cửa, cô liền mở cửa xe cho anh lên xe, về điều kiện ly hôn, cô vẫn phải nói rõ với anh lần nữa.
Tống Sở lên xe với vẻ mặt đầy hoảng hốt, thậm chí còn có chút khẩn cầu, “Thần Hi, nhất định phải ly hôn sao? Anh sẽ thay đổi! Anh thề sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa, được không?”
Cô im lặng một lúc, “Tống Sở, anh hiểu con người của em mà, em là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.”
Tống Sở tức cười. Nhớ tới cô rất yêu thích một sợi dây chuyền, một lần tình cờ, dây chuyền bị đứt ra, bởi vì không có bán kiểu dáng giống vậy, cô chỉ có thể mang đi sửa chữa, nhưng sau khi sửa chữa xong, cô cũng không mang nó thêm một lần nào nữa; còn có một lần, cái váy cô vô cùng yêu thích bị Hạo Nhiên bôi dính một giọt dầu, chỉ có một giọt mà thôi, hơn nữa tiệm giặt quần áo khi trả lại đã giặt sạch sẽ rồi, nhưng cô lại cảm thấy chỗ dính giọt dầu kia so với màu sắc xung quanh có phai hơn chút, vậy là không muốn nữa...
Nhưng mà, tại sao cô có thể mang anh và dây chuyền cùng váy vào một chỗ mà đối đãi?
“Thần Hi! Anh không phải váy của em cũng không phải là dây chuyền của em!” Anh vội vàng nói.
Cô nghe, nhìn anh chằm chằm, rất lâu sau, mãi cho đến khi anh không chịu nổi ánh mắt cô mà cúi đầu, cô mới mở miệng, từ từ chậm rãi nói, “Đúng vậy ha, anh không phải váy của em, cũng không phải là dây chuyền của em, anh là bảo bối mà em trân quý nhất, nhưng mà, váy và dây chuyền em còn chấp nhất như thế, đối với anh, em càng tăng thêm nữa... Anh hiểu không?”
Chẳng lẽ anh còn không hiểu? Chính vì anh là bảo bối em trân quý nhất, mấy năm nay chúng ta va va chạm chạm, chấp chấp vá vá, ngay cả anh trong lòng em đã sớm không còn là chàng trai như ngọc lúc trước nữa, cả anh và em đều bị năm tháng làm hao mòn tổn hại, nhưng em vẫn quý trọng như xưa, không hề thay đổi, có điều lần này, anh làm bảo bối như ngọc của em đã rơi vỡ rồi...
“Tống Sở, chúng ta chia tay thôi. Không có em, anh sẽ sống thoải mái hơn. Lúc đi đến nơi này, nếu em tha thứ cho anh, chúng ta lại tiếp tục, chờ đợi chúng ta cũng chỉ là những đau đớn thống khổ, giữa chúng ta, cả đời đều nhớ đến chuyện ngủ với Phong Tình, em, cả đời mãi mãi cũng không quên được...” Mỗi một cuộc hôn nhân, từng cuộc hôn nhân trong đời người, hoặc là có đúng có sai, hoặc là đúng với sai cố gắng chắp vá lại, tự mình phản bội, thì lỗi không cách nào tha thứ.
Tống Sở dường như cảm nhận cô đã quyết tâm, trong lòng không cam tâm, bắt đầu không lựa lời nói, “Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là một một mình anh sao? Chẳng lẽ anh không có nỗi thống khổ sao? Anh cũng đã từng băn khoăn, cũng rối rắm, thậm chí đã chống chọi! Nếu như không phải em càng ngày càng lạnh như băng, nếu như không phải thấy em sao quá cường thế, nếu như không phải chuyện gì em cũng phủ đầu anh, sao anh thống khổ? Làm sao sẽ bị đả động bởi sự dịu dàng của người khác!? Anh cũng không muốn đi cùng với cô ấy, thậm chí anh đã từng nói qua với em, cho anh một chút dũng khí kiên trì, anh chỉ yêu một người, chỉ cần một mình em... Nhưng mà, nhưng mà...”
“Nhưng mà” câu nói tiếp theo anh lại không thể nào thốt ra, bởi vì, anh nhìn thấy trong ánh mắt Thần Hi chỉ có giễu cợt và khinh bỉ.
Anh có thể nhịn chịu đựng Thần Hi giễu cợt, nhưng anh lại không chịu nổi cô khinh bỉ mình, anh biết, mình nói sai...
“Thật xin lỗi, anh không có ý này... Anh là nói, hôn nhân chúng ta có vấn đề, nhưng mà chúng ta có thể từ từ nói với nhau, từ từ thay đổi... Anh không muốn chia tay em, Thần Hi, anh yêu em, anh chưa từng yêu người khác...
Hiểu cô là một người yêu thích sạch sẽ, hôm nay, là ghét bỏ anh bẩn sao? Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, trong lòng cực kỳ khó chịu, đồng thời cũng tràn đầy sợ hãi...
Mười năm của anh và Thần Hi, chiến tranh lạnh nóng vô số lần, nhưng cô chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ như thế, phản bội là lỗi như thế nào, anh biết rõ...
“Thần Hi!” Anh cũng không dám chạm vào cô, nhưng cũng không muốn mất đi cơ hội níu kéo, từ ngữ khó khăn, “Thần Hi, thật xin lỗi, anh biết anh sai rồi, cho anh thêm một cơ hội, nhìn trên tình cảm mười năm qua của chúng ta, nhìn trên đứa con của chúng ta...”
Cô nhắm mắt lại, không muốn nghe...
Giọng nói này, chưa từng làm cô ghê tởm như thế. Tình cảm mười năm. Khi anh và Phong Tình ở trên giường, có từng nghĩ đến tình cảm mười năm của bọn họ?
“Anh xuống xe đi...” Mở mắt ra lần nữa, giọng nói lại nhẹ tựa lông hồng, dường như khi đôi mắt này khép lại đã mất hết sức lực cả đời.
Anh ngồi cứng ngắc, hơi mím miệng, không biết nói gì, nhưng vẫn cố chấp kiên trì.
Cô khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy kiệt sức, đừng nói ở bên cạnh anh, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy phí sức, cô mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
Cổ tay bị anh bắt lấy, “Em đi đâu?”
Cô không nói. Nếu anh không muốn đi, vậy thì cô đi là được.
“Được được được, anh xuống xe, em đừng làm chuyện điên rồ.” Cuối cùng anh thỏa hiệp. Lưu luyến buông tay cô ra, cuối cùng, còn dặn dò một câu, “Lái xe cẩn thận...”
Cô thẫn thờ nhìn về phía trước, giống như không nghe thấy lời anh nói.
Trông thấy xe cô từ từ khởi động, anh đi theo.
Cô yêu anh bao nhiêu, anh rõ hơn bất cứ ai, anh phản bội làm cô tổn thương thế nào, anh cũng biết. Cho nên, cô lúc này, trạng thái tinh thần ra sao, lái xe có thể gặp chuyện không may hay không, anh thật sự không yên lòng được, chỉ có thể đi theo sau cô, cho đến khi xe cô an toàn lái vào Vân Hồ, anh mới dừng lại.
Cửa chính Vân Hồ chính là chướng ngại, ngăn cách cô và anh.
Từ nay, anh còn có thể bước vào cửa này nữa không? Anh vừa lo âu vừa sợ hãi...
Thật ra Thần Hi biết anh vẫn đi theo sau mình, chỉ là, cũng không có tinh lực để ý đến, cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn tìm một góc ấm áp giấu mình...
May mà lúc về nhà chỉ có dì giúp việc ở đó, cô vội vàng nói một câu muốn đi ngủ, lúc ăn cơm cũng đừng gọi cô, liền chui vào phòng ngủ, sau đó đâm đầu vào gối, thân mình mệt mỏi muốn ngủ say như chết.
Cô không chờ đợi mà muốn ngủ, muốn tất cả đều ngủ say đi, có lẽ khi tỉnh lại thì chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, anh vẫn là Tống Sở của cô, vẫn là dáng vẻ lần đầu tiên cô mới gặp gỡ...
Nhưng, giấc mơ cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ, mà khi tỉnh lại, tất cả cũng vẫn như thế, cũng như nỗi đau chân thật này đang nhắc nhở cô vậy.
Cô mê man, lúc ngủ lúc tỉnh cuối cùng khi nửa đêm mới tỉnh lại hoàn toàn.
Cô nhớ mình nằm mơ. Trong giấc mơ tất cả đều là lúc cô cùng Tống Sở đọc sách với nhau là giai đoạn tình yêu kim đồng ngọc nữ kia, giai đoạn hạnh phúc thật sự quá ngắn ngủi...
Cô cũng nhớ rất rõ đoạn cuối của giấc mơ, Tống Sở nắm tay Phong Tình, cô ở sau lưng liều mạng chạy theo bọn họ, lớn tiếng kêu gào, nhưng Tống Sở lại không hề nghe thấy...
Mà giờ phút này, lúc tỉnh lại, rõ ràng nhất, cũng là nỗi đau trong lòng cô, giống như đêm tối này vậy, cuốn lấy cô thật chặt, gió thổi cũng chẳng lọt, ép đến cô không thở nổi...
Cô biết mình đang khóc.
Khóc trong giấc mơ, lúc gọi lên tên Tống Sở.
Ẩm ướt lạnh lẽo trên gối chính là bằng chứng.
Mà giờ phút này, nước mắt vẫn đang chảy, lồng ngực vẫn trướng trướng đau, cuồn cuộn chảy.
Cô lại không muốn kìm nén.
Cô cảm thấy mình cần phải khóc một trận thật lớn.
Mười năm cô đã nhịn nước mắt quá nhiều, đêm nay, toàn bộ đều hãy chảy hết đi, đồng thời, nước mắt này cũng hãy mang đi tất cả nỗi đau của cô, mang đi mười năm trước đó.
Yêu anh mười năm, vậy đã đủ...
Lấy lệ tế điện. (tế điện: bái tế, cúng bái)
Sáng sớm ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên song cửa, cô rời giường.
Kết quả của cả đêm khóc lóc chính là đầu đau muốn nứt ra. Nhưng cô muốn rời giường. Đau lòng qua đi, tế điện qua đi, chính là kết thúc...
Trên tủ đầu giường để một chén cơm, mấy cái bánh bao, đè một tờ giấy: Thần Hi, chị ngủ sâu quá không dám quấy rầy, khi nào tỉnh lại nhớ lấp đầy bao tử đấy nhé.
Cô nhận ra, đó là chữ của Thần An.
Cơm tất nhiên đã nguội lạnh rồi, nhưng lòng đang lạnh như băng của cô, bỗng có một chút ấm áp.
Cứ thế đi, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, cô còn có Thần An, còn có nhà, còn có đứa con...
Thừa lúc trời còn sớm, người nhà chưa dậy, cô vội vàng rửa mặt.
Cô nhìn vào gương, là một hình dáng phụ nữ tiều tụy không chịu nổi, cô không cho phép!
Đeo những đồ trang sức trang nhã, làm mới mình, xem như cố gắng chống đỡ, cô cũng muốn mỹ lệ ưu nhã như thường ngày, cô mang đầy đủ vật dụng cần thiết, ra cửa.
Thời gian còn sớm, cô lái xe chạy một vòng, tìm một quán ăn sáng kiểu Trung, ăn bát cháo nong nóng, cảm giác như sức lực đã khôi phục, mới quay lên xe, báo cho Tống Sở một tin: em đi đến cục dân chính rồi, chờ anh, nhớ mang theo thẻ căn cước.
Sau đó, tắt máy. Cô chắc chắn, nhất định Tống Sở đang mở máy...
Trên thực tế, Tống Sở còn đến cục dân chính trước cô, nhìn thấy xe cô, vội vàng đến đón, mặt mày tiều tụy.
Cô mở cửa bên trong xe quan sát anh, không thắt cà vạt, áo sơ mi mở hai cúc nút áo, râu chưa kịp cạo mọc um tùm, dưới hai vành mắt đen trũng sâu là khóe mắt với những đường vân máu nho nhỏ, anh tối hôm qua, dường như trải qua cũng không dễ...
Cô không hiểu, nếu cả hai người đều biết trò chơi gây thương tổn, tại sao anh còn muốn chơi chứ?
Có điều, cô cũng không muốn có đáp án. Đây là ranh giới cuối cùng của cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cô rồi...
Cục dân chính còn chưa mở cửa, cô liền mở cửa xe cho anh lên xe, về điều kiện ly hôn, cô vẫn phải nói rõ với anh lần nữa.
Tống Sở lên xe với vẻ mặt đầy hoảng hốt, thậm chí còn có chút khẩn cầu, “Thần Hi, nhất định phải ly hôn sao? Anh sẽ thay đổi! Anh thề sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa, được không?”
Cô im lặng một lúc, “Tống Sở, anh hiểu con người của em mà, em là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.”
Tống Sở tức cười. Nhớ tới cô rất yêu thích một sợi dây chuyền, một lần tình cờ, dây chuyền bị đứt ra, bởi vì không có bán kiểu dáng giống vậy, cô chỉ có thể mang đi sửa chữa, nhưng sau khi sửa chữa xong, cô cũng không mang nó thêm một lần nào nữa; còn có một lần, cái váy cô vô cùng yêu thích bị Hạo Nhiên bôi dính một giọt dầu, chỉ có một giọt mà thôi, hơn nữa tiệm giặt quần áo khi trả lại đã giặt sạch sẽ rồi, nhưng cô lại cảm thấy chỗ dính giọt dầu kia so với màu sắc xung quanh có phai hơn chút, vậy là không muốn nữa...
Nhưng mà, tại sao cô có thể mang anh và dây chuyền cùng váy vào một chỗ mà đối đãi?
“Thần Hi! Anh không phải váy của em cũng không phải là dây chuyền của em!” Anh vội vàng nói.
Cô nghe, nhìn anh chằm chằm, rất lâu sau, mãi cho đến khi anh không chịu nổi ánh mắt cô mà cúi đầu, cô mới mở miệng, từ từ chậm rãi nói, “Đúng vậy ha, anh không phải váy của em, cũng không phải là dây chuyền của em, anh là bảo bối mà em trân quý nhất, nhưng mà, váy và dây chuyền em còn chấp nhất như thế, đối với anh, em càng tăng thêm nữa... Anh hiểu không?”
Chẳng lẽ anh còn không hiểu? Chính vì anh là bảo bối em trân quý nhất, mấy năm nay chúng ta va va chạm chạm, chấp chấp vá vá, ngay cả anh trong lòng em đã sớm không còn là chàng trai như ngọc lúc trước nữa, cả anh và em đều bị năm tháng làm hao mòn tổn hại, nhưng em vẫn quý trọng như xưa, không hề thay đổi, có điều lần này, anh làm bảo bối như ngọc của em đã rơi vỡ rồi...
“Tống Sở, chúng ta chia tay thôi. Không có em, anh sẽ sống thoải mái hơn. Lúc đi đến nơi này, nếu em tha thứ cho anh, chúng ta lại tiếp tục, chờ đợi chúng ta cũng chỉ là những đau đớn thống khổ, giữa chúng ta, cả đời đều nhớ đến chuyện ngủ với Phong Tình, em, cả đời mãi mãi cũng không quên được...” Mỗi một cuộc hôn nhân, từng cuộc hôn nhân trong đời người, hoặc là có đúng có sai, hoặc là đúng với sai cố gắng chắp vá lại, tự mình phản bội, thì lỗi không cách nào tha thứ.
Tống Sở dường như cảm nhận cô đã quyết tâm, trong lòng không cam tâm, bắt đầu không lựa lời nói, “Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là một một mình anh sao? Chẳng lẽ anh không có nỗi thống khổ sao? Anh cũng đã từng băn khoăn, cũng rối rắm, thậm chí đã chống chọi! Nếu như không phải em càng ngày càng lạnh như băng, nếu như không phải thấy em sao quá cường thế, nếu như không phải chuyện gì em cũng phủ đầu anh, sao anh thống khổ? Làm sao sẽ bị đả động bởi sự dịu dàng của người khác!? Anh cũng không muốn đi cùng với cô ấy, thậm chí anh đã từng nói qua với em, cho anh một chút dũng khí kiên trì, anh chỉ yêu một người, chỉ cần một mình em... Nhưng mà, nhưng mà...”
“Nhưng mà” câu nói tiếp theo anh lại không thể nào thốt ra, bởi vì, anh nhìn thấy trong ánh mắt Thần Hi chỉ có giễu cợt và khinh bỉ.
Anh có thể nhịn chịu đựng Thần Hi giễu cợt, nhưng anh lại không chịu nổi cô khinh bỉ mình, anh biết, mình nói sai...
“Thật xin lỗi, anh không có ý này... Anh là nói, hôn nhân chúng ta có vấn đề, nhưng mà chúng ta có thể từ từ nói với nhau, từ từ thay đổi... Anh không muốn chia tay em, Thần Hi, anh yêu em, anh chưa từng yêu người khác...
/310
|