Kỷ Tử Ngang rời đi, cô thở phảo nhẹ nhõm. Cô và anh lại được ở riêng trong một phòng kín, cô có thể thoải mái nhìn anh ở một khoảng cách gần.
Năm năm rồi, mỗi kỷ niệm đều khắc sâu trong lòng tựa như mới, nhưng cô vẫn chỉ có thể nhìn thấy anh từ những tin tức trên tờ báo, xa như vậy, mờ nhạt như vậy.
Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, duyên phận đúng là một việc kỳ diệu. Trong năm năm này, cứ nghĩ rằng duyên phận không tới nên không gặp được, vậy mà hôm nay gặp được không phải là duyên phận đã đến sao?
Không, cô không dám hy vọng xa vời.
Gương mặt của anh, cô vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
Cô im lặng nhìn anh, khóe môi lộ ra mỉm cười, mặc dù trong lòng âm ỉ đau nhưng nụ cười vẫn là vui sướng.
Mỗi một cái lông mày của anh đều quen thuộc, giống hệt trong trí nhớ của cô. Thời gian năm năm không làm anh thay đổi quá nhiều, chỉ có màu da là hơi sẫm hơn một chút. Như vậy rất tốt, như vậy mới đúng là màu sắc của sự khỏe khoắn. Mặc dù lông mày nhíu chặt, môi cũng mím chặt thể hiện sự thống khổ của anh lúc này nhưng lại không làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài tuấn dật của anh.
Ánh mắt cô dừng lại ở những góc cạnh rõ ràng, gương mặt tinh xảo, khóe mắt nổi lên một tầng ẩm ướt.
Cô đột nhiên rất muốn gọi tên anh. Suốt năm năm, hai chữ “Thần An” này đã quanh quẩn trong lòng cô, ngày này qua ngày khác, đêm này tới đêm khác, cô vẫn thầm gọi cái tên này. Giờ đây, lúc có cơ hội cùng anh mặt đối mặt, chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng, cô có thể lợi dụng cơ hội lúc anh say rượu để thỏa mãn mong ước của mình, có thể đường đường chính chính gọi tên không?
“Thần An!” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Anh không có phản ứng.
Cô thử lớn giọng hơn một chút, “Thần An!”
Cô khẩn trương đến nỗi giọng nói cũng run rẩy, sợ bị anh nghe được nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại muốn anh nghe thấy.
“Thần An.” Gọi xong tiếng thứ ba, nước mắt của cô bất giác đã rớt xuống như mưa.
Hai chữ “Thần An”, cô vẫn gọi được rõ ràng như cũ.
Cô rất sợ, năm năm chưa một lần gọi ra miệng, cô sợ mình sẽ quên mất cảm giác khi gọi tên anh.
Cô là người phương nam, lần đầu tiên gọi anh hai chữ “Thần An” lại không cẩn thận đọc thành hai chữ “cen an”. Cô biết lúc nói chữ “Thần” thì lưỡi phải hơi vểnh lên nhưng mỗi lần phát ra đều quên mất. Anh không chỉ một lần sửa lại giúp cô, nhưng càng sửa cô lại càng muốn gọi thành sai, nếu gọi như vậy sẽ không giống với những người khác, chẳng phải sao? Trên thế giới này cũng chỉ có mình cô gọi anh bằng hai chữ “cen an”, là “cen an” của một mình cô.
Thấy anh vẫn không tỉnh lại, lá gan của cô tự nhiên càng lớn, càng muốn tham lam nhìn trộm nét mặt của anh. Khi ánh mắt rơi vào bờ môi đang mím chặt của anh, cô thầm nghĩ, bụng anh nhất định là đau dữ dội lắm nên môi mới mím chặt thành như vậy, đúng không?
Dù không nỡ nhưng trong lòng cô lại sinh ra một ý niệm táo bạo, hôn anh…Thật sự rất muốn được hôn anh.
Thần An, không thể trách em, chỉ có thể trách môi của anh quá dụ người.
Cô đứng lên, từ từ cúi xuống sáp lại gần anh, hô hấp của anh mang theo mùi rượu ngày càng đậm.
Năm năm rồi, mỗi kỷ niệm đều khắc sâu trong lòng tựa như mới, nhưng cô vẫn chỉ có thể nhìn thấy anh từ những tin tức trên tờ báo, xa như vậy, mờ nhạt như vậy.
Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, duyên phận đúng là một việc kỳ diệu. Trong năm năm này, cứ nghĩ rằng duyên phận không tới nên không gặp được, vậy mà hôm nay gặp được không phải là duyên phận đã đến sao?
Không, cô không dám hy vọng xa vời.
Gương mặt của anh, cô vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
Cô im lặng nhìn anh, khóe môi lộ ra mỉm cười, mặc dù trong lòng âm ỉ đau nhưng nụ cười vẫn là vui sướng.
Mỗi một cái lông mày của anh đều quen thuộc, giống hệt trong trí nhớ của cô. Thời gian năm năm không làm anh thay đổi quá nhiều, chỉ có màu da là hơi sẫm hơn một chút. Như vậy rất tốt, như vậy mới đúng là màu sắc của sự khỏe khoắn. Mặc dù lông mày nhíu chặt, môi cũng mím chặt thể hiện sự thống khổ của anh lúc này nhưng lại không làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài tuấn dật của anh.
Ánh mắt cô dừng lại ở những góc cạnh rõ ràng, gương mặt tinh xảo, khóe mắt nổi lên một tầng ẩm ướt.
Cô đột nhiên rất muốn gọi tên anh. Suốt năm năm, hai chữ “Thần An” này đã quanh quẩn trong lòng cô, ngày này qua ngày khác, đêm này tới đêm khác, cô vẫn thầm gọi cái tên này. Giờ đây, lúc có cơ hội cùng anh mặt đối mặt, chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng, cô có thể lợi dụng cơ hội lúc anh say rượu để thỏa mãn mong ước của mình, có thể đường đường chính chính gọi tên không?
“Thần An!” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Anh không có phản ứng.
Cô thử lớn giọng hơn một chút, “Thần An!”
Cô khẩn trương đến nỗi giọng nói cũng run rẩy, sợ bị anh nghe được nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại muốn anh nghe thấy.
“Thần An.” Gọi xong tiếng thứ ba, nước mắt của cô bất giác đã rớt xuống như mưa.
Hai chữ “Thần An”, cô vẫn gọi được rõ ràng như cũ.
Cô rất sợ, năm năm chưa một lần gọi ra miệng, cô sợ mình sẽ quên mất cảm giác khi gọi tên anh.
Cô là người phương nam, lần đầu tiên gọi anh hai chữ “Thần An” lại không cẩn thận đọc thành hai chữ “cen an”. Cô biết lúc nói chữ “Thần” thì lưỡi phải hơi vểnh lên nhưng mỗi lần phát ra đều quên mất. Anh không chỉ một lần sửa lại giúp cô, nhưng càng sửa cô lại càng muốn gọi thành sai, nếu gọi như vậy sẽ không giống với những người khác, chẳng phải sao? Trên thế giới này cũng chỉ có mình cô gọi anh bằng hai chữ “cen an”, là “cen an” của một mình cô.
Thấy anh vẫn không tỉnh lại, lá gan của cô tự nhiên càng lớn, càng muốn tham lam nhìn trộm nét mặt của anh. Khi ánh mắt rơi vào bờ môi đang mím chặt của anh, cô thầm nghĩ, bụng anh nhất định là đau dữ dội lắm nên môi mới mím chặt thành như vậy, đúng không?
Dù không nỡ nhưng trong lòng cô lại sinh ra một ý niệm táo bạo, hôn anh…Thật sự rất muốn được hôn anh.
Thần An, không thể trách em, chỉ có thể trách môi của anh quá dụ người.
Cô đứng lên, từ từ cúi xuống sáp lại gần anh, hô hấp của anh mang theo mùi rượu ngày càng đậm.
/310
|