“Hạ Hạ! Vị này là…” Sa Lâm làm như quen biết ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt chĩa thẳng về phía Bành Thạc.
“Tôi…Một người bạn…Bành Thạc…” Cô không biết nên giới thiệu thế nào, hơn nữa cũng không biết có cần phải giới thiệu với Sa Lâm. Bọn họ thật sự không biết nha.
“Chào anh, anh Bành, tại hạ là Sa Lâm, là bạn thân của Tả Thần An.” Sa Lâm chủ động bắt tay với Bành Thạc, rất nhiệt tình.
Ánh mắt của Bành Thạc tỏ vẻ nghi ngờ, ý tứ trong đó rất rõ ràng: ai là Tả Thần An? Tại sao nghe thấy giọng điệu của Sa Lâm lại cảm thấy hình như mình cần phải biết Tả Thần An là người nào?di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Sa Lâm tuyệt đối không suy nghĩ đến mình ngồi giữa hai người này được tính là cái gì, giơ tay gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một bộ bát đũa, sau đó giải thích: “Thiệt là! Vốn có hẹn với một người bạn đến để ăn cơm, kết quả người ta lại không đến được. Hạ Hạ, hay là chúng ta cùng nhau ăn nhé! Đúng rồi, anh Bành không phản đối chứ? Vậy, tối nay tôi xin ăn nhờ một bữa vậy. Nếu đã là bạn của Hạ Hạ vậy cũng chính là bạn của Thần An, bạn của Thần An cũng chính là bạn của tôi. Anh Bành cũng đừng khách khí.”
Rốt cuộc ai mới là người không khách khí…
Hạ Hạ im lặng nhìn trời, cô và Sa Lâm thực sự không quen đấy.
Bạch Thạc hiển nhiên cũng giống như bị rơi vào sương mù, rất có phong độ cười nhẹ một tiếng, “Dĩ nhiên không ngại.”
Lại nói cô ngại có được không? Có người mặt dày như vậy sao? Trong lòng cô nhủ thầm.
Thêm một Sa Lâm, không khí trầm tĩnh ban đầu cũng sôi động lên, có thêm một người đàn ông nói nhiều thế này cũng không tẻ ngắt. Hai người này quả thật có thể nói là ‘trên thông thiên văn dưới rành địa lý’, nói xong tình hình trong nước lại chuyển đến tình trạng kinh tế thế giới. Lại nói, Bành Thạc không phải là bác sĩ y khoa à? Phải gọi là bác sĩ kinh tế mới đúng?
Đang lúc hai người nói chuyện rất vui, tiếng chuông điện thoại quen thuộc của cô lại vang lên, cô mở túi ra, lật tới lật lui cũng không tìm thấy, Sa Lâm ngồi ở một bên lại đột nhiên móc ra một chiếc điện thoại từ túi quần, “Hạ Hạ, điện thoại di động của cô ở chỗ này. Ở chỗ này! Lúc ra cửa cô quên mang theo, Thần An bảo tôi cũng tới đây thì mang cho cô một thể.”
Đúng rồi, cô hình như bỏ quên di động ở phòng bệnh rồi. Nhưng mà, Thần An sao lại biết cô cũng tới đây?
“Ơ, là Thần An gọi tới.” Anh ta cư nhiên dám tùy tiện bắt điện thoại, “A, là tôi! Tôi và Hạ Hạ đang ở cùng một chỗ. Cái gì? Không biết làm cách nào để canh nóng lên? A, để tôi hỏi thăm…Hạ Hạ, Thần An nói một mình anh ấy ở nhà không biết cách hâm lại để canh nóng…Lò vi ba phải dùng thế nào?”
“…” Cô hoàn toàn hết ý kiến, còn nhà nữa? Ở nhà một mình? “Để anh ta uống lạnh cũng được.”
“A! Hạ Hạ nói cứ để anh uống lạnh! Cái gì? Bảo cô ấy giúp anh mua đồ ăn ở ngoài về? Được được! Còn nữa sao? Ừ, tôi hỏi lại một chút…” Sa Lâm lại nhìn lại phía cô, “Hạ Hạ, Thần An nói, quần lót của anh ta cô vẫn chưa giặt xong, không có quần lót để thay, phải làm thế nào bây giờ?”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Phụt…” Cô thật sự phun, thật…
Hoàn toàn không có dũng khí nhìn thử vẻ mặt của Bành Thạc ở đối diện, cô đứng lên, cầm lấy ví tiền, “Anh Bành, tôi đã no rồi, đi trước.”
Cô chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp y tá trưởng.
Cũng không để ý bọn họ cuối cùng là ai tính tiền, cô lao thẳng ra khỏi khách sạn, trực tiếp gọi xe chạy về nhà. Lâu rồi không có về nhà, mấy ngày nay vẫn trực tại bệnh viện, nếu đã xin nghỉ thì ở nhà ngủ một giấc an ổn đi, mấy ngày nay giấc ngủ quả thật không tốt.
Nhưng mà, làm sao có chuyện ngủ dễ dàng như vậy? Lăn qua lộn lại lại nghĩ tới chuyện xảy ra ở khách sạn tối nay, anh và Sa Lâm rốt cuộc có mục đích gì? Nghĩ tới cũng khó tránh khỏi sẽ gợi lên những chuyện cũ trước kia, cô cứ trằn trọc cả đêm, bất giác trời cũng sáng.
Sáng hôm sau, giữ cặp mắt với hai quầng thâm để đi làm, việc thứ nhất cô làm chính là đi gặp Kỷ Tử Ngang để hỏi thăm tình trạng của Thần An. Bất kể có chuyện gì xảy ra, lòng của cô vẫn thủy chung như một.
Nhưng mà, lúc tìm được đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ lại nói anh ấy mới vừa đi. Vì vậy, cô đành đến phòng làm việc của phó viện trưởng tìm.
Cửa phòng làm việc vẫn mở, bên trong lại không có bóng người . Cô định bước vào chờ thử, lại lơ đãng phát hiện có một phần bệnh án vẫn đặt ở trên bàn, bên ngoài ghi Tả Thần An.
Cô nhất thời hiếu kỳ, đem bệnh án lật ra xem, lại không khỏi kinh sợ…
“Tôi…Một người bạn…Bành Thạc…” Cô không biết nên giới thiệu thế nào, hơn nữa cũng không biết có cần phải giới thiệu với Sa Lâm. Bọn họ thật sự không biết nha.
“Chào anh, anh Bành, tại hạ là Sa Lâm, là bạn thân của Tả Thần An.” Sa Lâm chủ động bắt tay với Bành Thạc, rất nhiệt tình.
Ánh mắt của Bành Thạc tỏ vẻ nghi ngờ, ý tứ trong đó rất rõ ràng: ai là Tả Thần An? Tại sao nghe thấy giọng điệu của Sa Lâm lại cảm thấy hình như mình cần phải biết Tả Thần An là người nào?di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Sa Lâm tuyệt đối không suy nghĩ đến mình ngồi giữa hai người này được tính là cái gì, giơ tay gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một bộ bát đũa, sau đó giải thích: “Thiệt là! Vốn có hẹn với một người bạn đến để ăn cơm, kết quả người ta lại không đến được. Hạ Hạ, hay là chúng ta cùng nhau ăn nhé! Đúng rồi, anh Bành không phản đối chứ? Vậy, tối nay tôi xin ăn nhờ một bữa vậy. Nếu đã là bạn của Hạ Hạ vậy cũng chính là bạn của Thần An, bạn của Thần An cũng chính là bạn của tôi. Anh Bành cũng đừng khách khí.”
Rốt cuộc ai mới là người không khách khí…
Hạ Hạ im lặng nhìn trời, cô và Sa Lâm thực sự không quen đấy.
Bạch Thạc hiển nhiên cũng giống như bị rơi vào sương mù, rất có phong độ cười nhẹ một tiếng, “Dĩ nhiên không ngại.”
Lại nói cô ngại có được không? Có người mặt dày như vậy sao? Trong lòng cô nhủ thầm.
Thêm một Sa Lâm, không khí trầm tĩnh ban đầu cũng sôi động lên, có thêm một người đàn ông nói nhiều thế này cũng không tẻ ngắt. Hai người này quả thật có thể nói là ‘trên thông thiên văn dưới rành địa lý’, nói xong tình hình trong nước lại chuyển đến tình trạng kinh tế thế giới. Lại nói, Bành Thạc không phải là bác sĩ y khoa à? Phải gọi là bác sĩ kinh tế mới đúng?
Đang lúc hai người nói chuyện rất vui, tiếng chuông điện thoại quen thuộc của cô lại vang lên, cô mở túi ra, lật tới lật lui cũng không tìm thấy, Sa Lâm ngồi ở một bên lại đột nhiên móc ra một chiếc điện thoại từ túi quần, “Hạ Hạ, điện thoại di động của cô ở chỗ này. Ở chỗ này! Lúc ra cửa cô quên mang theo, Thần An bảo tôi cũng tới đây thì mang cho cô một thể.”
Đúng rồi, cô hình như bỏ quên di động ở phòng bệnh rồi. Nhưng mà, Thần An sao lại biết cô cũng tới đây?
“Ơ, là Thần An gọi tới.” Anh ta cư nhiên dám tùy tiện bắt điện thoại, “A, là tôi! Tôi và Hạ Hạ đang ở cùng một chỗ. Cái gì? Không biết làm cách nào để canh nóng lên? A, để tôi hỏi thăm…Hạ Hạ, Thần An nói một mình anh ấy ở nhà không biết cách hâm lại để canh nóng…Lò vi ba phải dùng thế nào?”
“…” Cô hoàn toàn hết ý kiến, còn nhà nữa? Ở nhà một mình? “Để anh ta uống lạnh cũng được.”
“A! Hạ Hạ nói cứ để anh uống lạnh! Cái gì? Bảo cô ấy giúp anh mua đồ ăn ở ngoài về? Được được! Còn nữa sao? Ừ, tôi hỏi lại một chút…” Sa Lâm lại nhìn lại phía cô, “Hạ Hạ, Thần An nói, quần lót của anh ta cô vẫn chưa giặt xong, không có quần lót để thay, phải làm thế nào bây giờ?”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Phụt…” Cô thật sự phun, thật…
Hoàn toàn không có dũng khí nhìn thử vẻ mặt của Bành Thạc ở đối diện, cô đứng lên, cầm lấy ví tiền, “Anh Bành, tôi đã no rồi, đi trước.”
Cô chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp y tá trưởng.
Cũng không để ý bọn họ cuối cùng là ai tính tiền, cô lao thẳng ra khỏi khách sạn, trực tiếp gọi xe chạy về nhà. Lâu rồi không có về nhà, mấy ngày nay vẫn trực tại bệnh viện, nếu đã xin nghỉ thì ở nhà ngủ một giấc an ổn đi, mấy ngày nay giấc ngủ quả thật không tốt.
Nhưng mà, làm sao có chuyện ngủ dễ dàng như vậy? Lăn qua lộn lại lại nghĩ tới chuyện xảy ra ở khách sạn tối nay, anh và Sa Lâm rốt cuộc có mục đích gì? Nghĩ tới cũng khó tránh khỏi sẽ gợi lên những chuyện cũ trước kia, cô cứ trằn trọc cả đêm, bất giác trời cũng sáng.
Sáng hôm sau, giữ cặp mắt với hai quầng thâm để đi làm, việc thứ nhất cô làm chính là đi gặp Kỷ Tử Ngang để hỏi thăm tình trạng của Thần An. Bất kể có chuyện gì xảy ra, lòng của cô vẫn thủy chung như một.
Nhưng mà, lúc tìm được đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ lại nói anh ấy mới vừa đi. Vì vậy, cô đành đến phòng làm việc của phó viện trưởng tìm.
Cửa phòng làm việc vẫn mở, bên trong lại không có bóng người . Cô định bước vào chờ thử, lại lơ đãng phát hiện có một phần bệnh án vẫn đặt ở trên bàn, bên ngoài ghi Tả Thần An.
Cô nhất thời hiếu kỳ, đem bệnh án lật ra xem, lại không khỏi kinh sợ…
/314
|