Vài đội ngũ mặc cảnh phục cầm côn điện trong tay chạy tới, quay về số 131 nọ tay đấm chân đá, côn bổng cùng hướng đến, khó khăn lắm mới đem hai người giựt ra, Hồng A Căn lòng còn sợ hãi, chỉ có thể há mồm thở dốc. Hàn Phong và Long Giai cũng chạy đến, Long Giai hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Một gã nhân viên nói: "131 không thích hắn."
"Vậy đổi phòng khác đi?"
"131 ở chung là tốt nhất rồi, còn vừa được chích thuốc, nếu đổi phòng khác, tôi sợ hắn. . ." Nhân viên nói tới đây, ngừng một chút, hỏi, "Đúng rồi, hắn phạm tội gì mà vào? Không phải chuyện lớn gì sẽ không phải ở đây đâu nhỉ?"
Hàn Phong nói: "Biết gần đây nội thành có vụ án người điên không? Chính là hắn."
Thái độ Long Giai lập tức biến đổi, hung dữ nghiêm mặt nói: "Chính là hắn? Đem hắn giam vào cabin số 9 đi!"
Nhân viên biến sắc, cơ mặt cứng ngắc, "Thật sự muốn giam đến cabin số 9 sao?"
Long Giai gật đầu, đồng thời, hai nhân viên khác nói: "Số 131 hưng phấn hơn so với thường ngày, xem ra thuốc xảy ra vấn đề, chúng tôi muốn dẫn hắn đi làm xét nghiệm máu."
Long Giai gật đầu nói: "Được."
Nhân viên lại không di chuyển, mà nhìn Long Giai nói: "Nhưng mà, phải đi qua trước cửa cabin số 9, chúng tôi sợ số 131 bởi vì sợ hãi mà có hành động gì."
"Thêm mấy người nữa tóm hắn qua. Còn tên kia, giam vào trong cabin số 9 cho tôi."
Hồng A Căn lại bị hai cảnh viên áp tải, Hàn Phong và Long Giai sóng vai đi phía trước. Hàn Phong hỏi: "Số 131 kia, tại sao sợ đi qua cabin số 9?"
"Bệnh nhân nơi này, không có ai là không sợ phải đi qua trước cửa cabin số 9, bên trong giam giữ người nọ, chuyện gã phạm phải so với những tên tôi kể cho anh nghe trước đó còn đáng sợ hơn."
"Ồ, là chuyện gì?"
"Đừng hỏi nữa, nhớ tới liền rét run cả người."
"Ở đây đều gọi là phòng, tại sao chỗ đó phải gọi là cabin số 9 chứ?"
"Anh xem rồi sẽ rõ."
Hàn Phong, Long Giai, Hồng A Căn cùng hai gã nhân viên áp giải, tổng cộng năm người đi tới trước cửa cabin số 9, phòng khác đều là song sắt vây quanh, nhưng cabin số 9 lại là một khối kính dày bằng phẳng, phía trên mở mấy lỗ thông hơi, phòng vừa lớn lại sâu, không đèn điện, chính giữa ngồi một người, vóc dáng rất cao lớn, tóc dài rối tung, nhìn không rõ mặt. Mà cabin số 9 này cùng những phòng khác khác nhau, cả chỗ ở cái gì cũng không có. Phòng khác có giường, có đồ dùng tẩy rửa sinh hoạt, có phòng vệ sinh, nhưng cabin số 9 cũng chỉ có bóng người cao lớn ngồi chính giữa kia, ngoài ra không còn gì cả.
"Bác sĩ Long, sao bên trong cái gì cũng không có? Ngay cả đèn cũng không có, người nọ bộ dáng thế nào cũng nhìn không rõ." Hàn Phong hỏi.
"Đừng nói đèn, ngay cả cho gã một cây nến, gã cũng có thể giết người vượt ngục, vô cùng hung tàn. Về sau, mới cho gã một gian cách ly như vậy, ai cũng không thể tiếp cận gã." Long Giai nói, thân thể không tự chủ được mà run lên một chút, Hồng A Căn đi theo cũng thoáng run lên.
Lúc này bốn gã nhân viên áp tải số 131 đã đi tới, Hồng A Căn nhìn thấy, con sư tử đực mới vừa rồi còn cuồng bạo, hiện tại dưới sự áp tải của nhân viên, ngoan ngoãn tựa như con cừu. Thế nhưng khi cách cabin số 9 chỉ còn gần 50 gian, 131 lại thả chậm bước chân; khi còn 30 gian, hắn đang đi liền vòng về phía sau, nhân viên đẩy hắn trở về; khi còn 15 gian, số 131 nói gì cũng không tiến về phía trước một bước, nhân viên vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, hắn mới nhích một bước nhỏ, hơn nữa toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy. Chẳng biết vị nhân viên ấy ra sức thế nào đẩy hắn một cái, hắn di chuyển về phía trước một bước dài, nhưng lập tức bật người chạy trở về, bị nhân viên túm lấy, hắn bắt đầu giãy giụa. Mỗi một động tác của số 131, khiến Hồng A Căn nhớ tới cơn đau vừa rồi, tên to con lợi hại như vậy, mà còn sợ hãi người trong cabin số 9, ngay cả đi qua cửa thôi mà còn bị dọa thành như thế.
Vài tên nhân viên hô: "Mau tới giúp, khí lực hắn quá lớn, chúng tôi túm hắn không được." Rất nhanh lại thêm vài nhân viên nữa, cuối cùng tám người nâng số 131 tới, toàn thân hắn co thành một đoàn, lớn tiếng la hét: "Ta không qua đó, ta không qua đó! Ma vương, là ma vương! A -- Ta không qua đó! A -- a -- a --"
Da mặt Hồng A Căn không khống chế được mà nhảy lên, khi số 131 đi ngang qua, cả người hắn run lên, chân cũng không đau đớn, chỉ giống như nhũn ra.
Long Giai nhìn số 131 đi qua, mặt không chút thay đổi nói: "Mở cửa ra, áp hắn vào."
Cánh cửa cabin số 9 mở tại mặt sườn, trong cánh cửa còn có lớp cửa nữa. Hồng A Căn nghe tay nhân viên nắm chìa khóa mở cửa kịch liệt run rẩy, chìa khóa xao động vang lên, hồi lâu cũng chưa đâm vào đúng ổ, nhìn thân ảnh thần bí bên trong tường thủy tinh, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi như vậy. Người bên trong nọ thoạt nhìn vẫn không nhúc nhích, nhưng làm cho người ta cảm thấy so với mấy bệnh nhân tâm thần gào rống kia càng thêm đáng sợ, người nọ nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng tựa như đang cười.
"Kèn kẹt!" Cánh cửa sắt dày rộng mở ra, nhân viên nói: "Cửa, cửa đã mở, áp vào đi. Nhanh lên một chút."
Hồng A Căn vốn chính là cảnh viên đỡ đi, tự mình không cách nào lựa chọn phương hướng, nhưng hắn vẫn cảm giác được, chân của cảnh viên nâng hắn, đứng cũng không vững lắm. Hồng A Căn nhìn lại người phía sau lớp thủy tinh nọ, trời ạ, người nọ không phải đang nhắm mắt, gã rõ ràng đang nhìn mình, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười quỷ dị.
Mỗi bước đi, trống ngực Hồng A Căn liền tăng tốc theo, toàn thân hắn không có chỗ nào không run rẩy, ngay một bước cuối cùng tiến lên trước cánh cửa, hắn rốt cuộc kêu to:
"Đừng! Đừng vào đó! Ta không phải người điên!"
Hàn Phong sửng sốt kêu lên: "Chờ một chút, hắn nói gì đó?"
Hồng A Căn tựa như kẻ chết chìm với được cọng rơm cứu mạng, rất nhanh nói: "Tôi không phải người điên, tôi thật không phải người điên. Anh phải tin tôi, anh phải tin tôi, cảnh quan, tôi cái gì cũng nói cho các người biết, tôi biết rất nhiều tình báo, đối với các người rất hữu dụng. Anh. . .Anh, các anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, tôi có rất nhiều tình báo, tôi có rất nhiều tình báo. Tôi không muốn ở cùng một chỗ với tên điên này, mau rời khỏi đây. Mau rời khỏi đây!"
Hàn Phong còn chưa chịu bỏ qua hỏi Long Giai: "Cô xem loại hành vi này của hắn có tính là một loại hiện tượng kích động của bệnh không?"
"Không biết, phải xem xét lại mới rõ ràng, dẫn đi trước đi."
Hồng A Căn bị kéo đi, hắn vẫn bối rối thở hổn hển, khi lướt qua bên cạnh Long Giai, Long Giai nhịn không được bụm miệng, Hàn Phong nhìn Hồng A Căn bị dẫn đi, cũng nhíu mày nói với Long Giai: "Tiểu tiện còn không khống chế được nữa, sợ quá chừng luôn."
Lúc này, Ma vương nọ đứng dậy, tự mình từ bên trong phòng mở cửa, đi ra.
Lãnh Kính Hàn đem tóc giả trên đầu quẳng xuống, hổn hển nói: "Tại sao bắt tôi đóng giả ma vương!"
Hàn Phong khua chân múa tay, "Anh mới đủ cao lớn uy mãnh mà, anh xem, không phải bị hù rồi sao?"
Số 131 cũng đã tới, cơ thể cường tráng, khổ người cao lớn nọ, không phải Lý Hưởng thì còn ai vào đây nữa. Lý Hưởng hỏi Hàn Phong: "Biện pháp này của cậu có được thông qua không?"
"Mặc kệ có cho thông qua hay không, cũng để anh cho hắn ăn đấm rồi, thay Trương Nghệ trút giận."
Lý Hưởng chỉ vào Hàn Phong nói: "Lãnh trưởng phòng, đây không tính là tra tấn bức cung sao? Đều là cậu ta an bài, tôi không chịu phạt chứ?"
Long Giai cũng nói: "Các anh hay rồi, chỉ làm giả vờ thôi, anh ấy bắt tôi nhớ một đống lời kịch nghe nổi cả da gà này. Trong đầu anh sao có nhiều phương pháp giết người cổ quái hiếm lạ như thế chứ?"
Hàn Phong xoa xoa tay cười to, "Đây là sở trường của tôi mà."
Lãnh Kính Hàn nói: "Còn chưa tới lúc cao hứng đâu, xem trước tên kia giở những trò gì đã."
Hồng A Căn trên đầu mang mũ sắt cắm đầy dây điện, trong tay bưng ly nước ấm, không ngừng run rẩy, hắn liều mạng uống nước, uống liền năm ly mới mở miệng: "Tôi vốn tới nơi này làm công. Một ngày ba năm trước, tôi cùng với một người bạn đi uống rượu, sau khi uống rượu, cùng người đánh nhau, lỡ tay giết chết người nọ. Tôi bị chộp tới đồn công an, về sau. . . về sau bị phán tử hình." Hồng A Căn nói tới đây, đôi mắt đặc biệt lồi ra, tựa như nhớ lại cảnh tượng khi tuyên án tử hình, lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn lại mạnh uống liền mấy ngụm nước, sau đó nói: "Tôi không có thân thích, sau ba tháng đã bị thi hành xử bắn, tôi nghe được tiếng súng vang lên, chính mình cũng té xuống, sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang trong một gian phòng đặc biệt, bọn họ luân phiên kiểm tra thân thể của tôi. . ."
Hồng A Căn ngắt quãng nói, Hàn Phong bọn họ bên ngoài phòng thẩm vấn càng nghe càng kỳ quái, Hàn Phong nói: "Tình huống hắn nói nghe rất quen, từng nghe thấy ở đâu ấy nhỉ?"
Lý Hưởng nói: "Đây là tình tiết thường dùng trong phim bom tấn của Mỹ, lợi dụng tội phạm tử hình tạo thành một đội hành động đặc biệt, bởi vì những người trong đó đều từng chết một lần, cho nên cực kỳ bán mạng, thường dẫn đến hiệu quả vượt trội."
Hồng A Căn nói cuộc đời hắn từ đó về sau đã thay đổi, hắn gia nhập trại huấn luyện, tiếp nhận huấn luyện tựa như địa ngục. Lâm Phàm nói: "Vậy ba năm trước đây ngươi đã rời khỏi công ty xây dựng Phúc Hưng?"
Hồng A Căn nói: "Đúng vậy, chúng tôi liên tục nhận huấn luyện tại nơi khác."
Lâm Phàm nói: "Các ngươi tiếp nhận huấn luyện ở đâu? Có bao nhiêu người?"
"Không biết, tôi chỉ biết chúng tôi ở giữa núi lớn, khi chúng tôi huấn luyện tổng cộng chín người, mọi người không thể nói chuyện, sau khi huấn luyện đều tự trở lại gian phòng của mình."
Lâm Phàm đập bàn một cái, cả người Hồng A Căn chấn động, Lâm Phàm nói: "Nói bậy, các ngươi đến chỗ huấn luyện bằng cách nào, làm sao không biết huấn luyện ở đâu?"
"Chúng tôi ngồi trong xe bịt kít sắt trên nóc mở cửa sổ, chỉ nhìn thấy bầu trời."
Lâm Phàm ghi chép xuống, nói: "Nói tiếp đi."
"Sau khi huấn luyện kết thúc, tôi chấp hành nhiệm vụ trước nửa năm, sau đó được an bài đến bệnh viện tâm thần, nói là đợi đến lúc dùng tôi tự nhiên sẽ dùng tôi. Năm ngày trước nhận được thông báo, cũng cho tôi một món vũ khí, để tôi đi gây chuyện, nhưng tôi cái gì cũng không biết, chỉ chấp hành mệnh lệnh, tôi vẫn tưởng rằng, tôi đang làm công tác chính phủ. Trong răng chúng tôi đều đặt dược vật kịch độc, nếu chúng tôi bị tóm, sẽ lập tức cắn bao con nhộng. Thế nhưng tôi. . ."
"Nghe một hồi, sao vẫn cứ như đang ăn nói khùng điên? Thật cho mình là đặc công à?" Hàn Phong nói.
Lý Hưởng nói: "Phim bom tấn Mỹ đã thấy nhiều rồi chứ? Hơn nữa, đợi trong bệnh viện tâm thần hơn nửa năm, nhiều ít sẽ chịu chút ảnh hưởng."
Lâm Phàm hỏi: "Ngươi nói ngươi đang chấp hành nhiệm vụ, là nhiệm vụ gì?"
"Chúng tôi tổng cộng có 18 người, tôi chỉ biết tôi là thành viên số 3, nhiệm vụ của chúng tôi là phụ trách trông coi một đứa bé. Tôi cũng không biết tại sao phải trông coi đứa bé kia 24h, có một người phụ nữ, thường thường đến xem đứa bé kia, nghe nói là mẹ của đứa bé."
Mọi người bên ngoài phòng thẩm vấn sửng sốt, bọn họ đều liên tưởng đến một người phụ nữ và một đứa trẻ, mà người phụ nữ kia cùng đứa trẻ chính là trọng tâm của cả vụ án. Lãnh Kính Hàn lập tức đè xuống nút hỏi: "Các ngươi chấp hành nhiệm vụ ở nơi nào?"
Hồng A Căn cả kinh, nhìn bốn phía, muốn xem ai đang nói chuyện, Lâm Phàm đập bàn, "Trả lời vấn đề."
"Tôi, chúng tôi chỉ phụ trách trông coi, không thể một mình ra ngoài, chúng tôi khi ra ngoài đều có xe vận tải đóng kín."
Hàn Phong đẩy Lãnh Kính Hàn ra, hỏi: "Nơi đó của các người, hình dạng đại khái thế nào? Nói một chút địa hình chung quanh, những nơi ngươi có thể thấy được hình dáng thế nào? Ngươi có thể nghe được thanh âm đặc thù nào?"
"Chúng tôi ở trong một tòa nhà, tôi chỉ biết là bốn tòa nhà lớn san sát nhau, làm thành một hình vuông, mỗi tòa nhà đều cao ngang nhau, một loại kiểu dáng, cửa hình vuông mở vào trong, mỗi tòa nhà có một cánh cửa, nhưng hành lang nội bộ của tòa nhà lại kết nối với nhau, trong tòa nhà nhìn thấy được. . . Nhìn thấy được một tháp đồng hồ lớn, kiến trúc
khác thì không nhìn thấy được. Tôi có thể nghe thanh âm xe lửa chạy qua, còn cảm thấy chấn động, còn. . . . Còn nghe được tiếng còi thuyền. Đúng rồi, mỗi giữa trưa và 12h tối, đều có tiếng chuông."
Hàn Phong lại hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy tháp đồng hồ lớn ở phương hướng nào không?"
Hồng A Căn nỗ lực nhớ lại, "Mặt trời mọc từ phía đông, trái tây phải đông, trên bắc dưới nam, là hướng tây nam."
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, hỏi: "Có thể tìm được không?"
Hàn Phong nhún vai, "Thử xem."
"Phải nhanh, không thể chậm một giây!" Ngữ khí Lãnh Kính Hàn vô cùng cấp bách.
"Chuẩn bị bản đồ thành phố H, phải lớn một chút, địa danh tường tận chút, còn nữa, cho tôi compa và thước."
Lý Hưởng cầm bản đồ tới, Long Giai chẳng biết ở đâu tìm được compa và thước thẳng. Hàn Phong trải bản đồ trên bàn, chỉ vào bản đồ nói: "Tháp đồng hồ của thành phố H có ba cái, là ba tháp đồng hồ lớn Cảnh Hằng, Phúc Nhạc và Diệu Dương, mà tháp đồng hồ chỉ báo lúc 0 giờ, cũng chỉ có Phúc Nhạc, chúng ta đã có tâm điểm tọa độ, ở. . .ở chỗ này!"
Hàn Phong dùng compa ấn lên tháp đồng hồ Phúc Nhạc trên bản đồ, sau đó nói: "Trong hoàn cảnh thời tiết nắng ráo không mây, thị lực xa nhất của người có thể nhìn vật thể cực lớn, như những kiến trúc tháp chuông, núi lớn, hẳn là trong vòng 3000m mới có thể thấy rõ; Mà tần suất thanh âm của tháp chuông thấp, lực truyền có hạn, khoảng cách trực tuyến không vượt quá 2500m. Nếu Hồng A Căn nói tháp chuông ở hướng tây nam, chỗ vị trí của bọn họ ứng với phía đông bắc của tháp chuông, vả lại không vượt quá 2500m." Hàn Phong nói, trên mặt bản đồ đánh mốc tương ứng với đường thẳng 2500m, cũng lấy đường thẳng làm tâm vẽ một hình bầu dục, nói: "Chỉ có trong phạm vi này, mới có thể nhìn thấy tháp chuông lớn hướng tây nam. Nghe được tiếng còi, đó là thuyền trên biển, thuyền cách lục địa gần nhất là thuyền cập bến. Thành phố H chúng ta có 15 bến tàu, âm tần của còi trên thuyền tần suất cao, nhưng thanh âm truyền vẫn không vượt quá 5km, có thể truyền tiếng còi tới phạm vi này, chỉ có -- Bến tàu Thanh Thủy Loan."
Hàn Phong nói, lại lấy bến tàu Thanh Thủy Loan làm tâm, lấy tỉ lệ xích 5000m làm bán kính, vẽ một hình cầu, hình cầu cùng hình bầu dục giáp giới ra một khu vực, Hàn Phong từ đầu bàn này đi tới đầu khác, cười nói: "Mục tiêu của chúng ta ngay trung tâm khu vực này.
Hiện tại, để chúng ta nhìn xem tiếp, nơi có tuyến đường sắt xuyên qua, xe lửa chạy qua có thể cảm thấy chấn động, phải ở trong phạm vi 50m hai bên tuyến đường sắt. Vậy, chỗ tuyến đường sắt và khu vực này giao nhau, trong 50m, cũng chỉ có chỗ này!" Hàn Phong dùng compa ghim bản đồ trên bàn, Lãnh Kính Hàn vừa nhìn, nơi compa ghim trụ, viết "Công ty xây dựng Khai Nguyên."
Lãnh Kính Hàn lấy di động ra, cuối cùng hỏi: "Bọn chúng có thể thay đổi địa điểm không?"
Hàn Phong nói: "Sẽ không. Đầu tiên, thành lập một căn cứ không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Thứ hai, người huấn luyện căn bản không biết mình ở nơi nào, nói cách khác, chỗ này được bảo mật cực độ, nếu nội bộ không có biến cố lớn, tổ chức nào mà lại dễ dàng thay đổi địa chỉ của mình thế? Hơn nữa còn là phi pháp. Thứ ba, vì theo dõi Lương Tiểu Đồng, bọn họ nhất định làm cho kiến trúc này trang bị lượng lớn vũ khí, nếu dễ dàng dời đi, Lương Tiểu Đồng đi mất đến đâu mà tìm? Từ tình huống Hồng A Căn nói đến xem, Lương Tiểu Đồng đã ở đó hơn một năm, ít nhất hắn đã trông coi nửa năm, hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi, cổ phiếu vẫn không thể thay đổi ngay, Lương Tiểu Đồng hẳn là vẫn an toàn đợi ở đó."
Lãnh Kính Hàn không hề hoài nghi, lập tức bắt đầu bố trí: "Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, lập tức bao vây công ty xây dựng Khai Nguyên trên đường Tân Hạm, trong vòng 10 phút toàn bộ nhân viên đều phải có mặt đúng hạn, người từ trong công ty xây dựng Khai Nguyên đi ra, một người cũng không thể để thoát, nhân số đối phương không rõ, phỏng chừng đều có trang bị vũ khí, lặp lại lần nữa, phỏng chừng đều có trang bị vũ khí." Ông đặt di động xuống, lập tức nói: "Tất cả nhân viên, tắt điện thoại di động, mở kênh thứ ba, liên lạc vô tuyến. Thông báo Lâm Phàm, chúng ta xuất phát. Hạ Mạt! Phát vũ khí, mỗi người một bộ."
Thành viên tiểu đội bằng tốc độ cực nhanh vũ trang đầy đủ, chỉ có Hàn Phong không có phần, chỉ cho anh một bộ áo lót chống đạn, ngay cả súng nhỏ cũng không cho anh, Lãnh Kính Hàn sợ anh cầm vũ khí không biết sẽ lại làm ra chuyện gì nữa.
Sắc trời đã tối, xe cảnh sát rú còi lao đi, vì sắc đêm mà tăng thêm không khí khẩn trương,
một đầu khác của thành phố lại hết sức bình tĩnh. Trong phòng làm việc sau bức màn, Đinh Nhất Tiếu một mình một người ngồi trước máy tính, tiếp tục đối thoại MSN của gã. Đối phương gửi tin: "Bận rộn đã một ngày, xem ra cảnh sát rốt cuộc đã từ trong miệng số 3 moi ra được chút gì đó rồi. Cảnh lực của các phân cục như thủy triều vọt tới. Tôi vốn
còn lo lắng bọn họ cái gì cũng hỏi không ra, xem ra loại lo lắng này là dư thừa rồi, thằng nhóc Hàn Phong kia, thật có bản lĩnh."
Đinh Nhất Tiếu trả lời: "Đừng chơi đùa quá đáng, coi chừng bọn họ sớm muộn cũng tra được đến trên đầu anh."
"Haha, sợ cái gì, chờ đến ngày bọn họ tra được, tôi đã sớm mang theo tiền của mình cao chạy xa bay rồi, chỉ cần có tiền, quốc gia nào không chào đón tôi? Một vài tiểu quốc nghèo đói, đều mở rộng biên giới chờ tôi đến đó."
"Ngày mai có thể tôi sẽ gia tăng một chút lực lượng vào kế hoạch C, tốc độ tra án của bọn họ rất nhanh, bố trí của chúng ta ở thành phố H sợ rằng duy trì không được 10 ngày."
"Tôi biết, nếu không thì đặc biệt chuẩn bị một kế hoạch C làm gì. Tối hôm nay, chính là điển lễ khai mạc kế hoạch C, đáng tiếc, anh không thể đích thân tới hiện trường quan sát."
"Tôi bị giám thị rất nghiêm, rất nhiều hành động đều đã bị hạn chế, thật phiền toái, ngay cả cùng người đại diện đối thoại đều phải đặc biệt cẩn thận, sợ bị người bắt được nhược điểm, còn phải giả vờ không phát hiện ra những thiết bị kém chất lượng đám cảnh sát ngu ngốc bọn họ cài đặt."
Máy tính "haha" cười, "Không cùng anh hàn huyên nữa, tôi đi xem kịch hay đây, tôi phảng phất như nghe được tiếng gào rú của xe cảnh sát rồi."
"Bye bye, cẩn thận." A Bát bên cạnh gã như hình với bóng kia đâu? Ai cũng không hề biết hắn đã đi nơi nào.
"Vậy đổi phòng khác đi?"
"131 ở chung là tốt nhất rồi, còn vừa được chích thuốc, nếu đổi phòng khác, tôi sợ hắn. . ." Nhân viên nói tới đây, ngừng một chút, hỏi, "Đúng rồi, hắn phạm tội gì mà vào? Không phải chuyện lớn gì sẽ không phải ở đây đâu nhỉ?"
Hàn Phong nói: "Biết gần đây nội thành có vụ án người điên không? Chính là hắn."
Thái độ Long Giai lập tức biến đổi, hung dữ nghiêm mặt nói: "Chính là hắn? Đem hắn giam vào cabin số 9 đi!"
Nhân viên biến sắc, cơ mặt cứng ngắc, "Thật sự muốn giam đến cabin số 9 sao?"
Long Giai gật đầu, đồng thời, hai nhân viên khác nói: "Số 131 hưng phấn hơn so với thường ngày, xem ra thuốc xảy ra vấn đề, chúng tôi muốn dẫn hắn đi làm xét nghiệm máu."
Long Giai gật đầu nói: "Được."
Nhân viên lại không di chuyển, mà nhìn Long Giai nói: "Nhưng mà, phải đi qua trước cửa cabin số 9, chúng tôi sợ số 131 bởi vì sợ hãi mà có hành động gì."
"Thêm mấy người nữa tóm hắn qua. Còn tên kia, giam vào trong cabin số 9 cho tôi."
Hồng A Căn lại bị hai cảnh viên áp tải, Hàn Phong và Long Giai sóng vai đi phía trước. Hàn Phong hỏi: "Số 131 kia, tại sao sợ đi qua cabin số 9?"
"Bệnh nhân nơi này, không có ai là không sợ phải đi qua trước cửa cabin số 9, bên trong giam giữ người nọ, chuyện gã phạm phải so với những tên tôi kể cho anh nghe trước đó còn đáng sợ hơn."
"Ồ, là chuyện gì?"
"Đừng hỏi nữa, nhớ tới liền rét run cả người."
"Ở đây đều gọi là phòng, tại sao chỗ đó phải gọi là cabin số 9 chứ?"
"Anh xem rồi sẽ rõ."
Hàn Phong, Long Giai, Hồng A Căn cùng hai gã nhân viên áp giải, tổng cộng năm người đi tới trước cửa cabin số 9, phòng khác đều là song sắt vây quanh, nhưng cabin số 9 lại là một khối kính dày bằng phẳng, phía trên mở mấy lỗ thông hơi, phòng vừa lớn lại sâu, không đèn điện, chính giữa ngồi một người, vóc dáng rất cao lớn, tóc dài rối tung, nhìn không rõ mặt. Mà cabin số 9 này cùng những phòng khác khác nhau, cả chỗ ở cái gì cũng không có. Phòng khác có giường, có đồ dùng tẩy rửa sinh hoạt, có phòng vệ sinh, nhưng cabin số 9 cũng chỉ có bóng người cao lớn ngồi chính giữa kia, ngoài ra không còn gì cả.
"Bác sĩ Long, sao bên trong cái gì cũng không có? Ngay cả đèn cũng không có, người nọ bộ dáng thế nào cũng nhìn không rõ." Hàn Phong hỏi.
"Đừng nói đèn, ngay cả cho gã một cây nến, gã cũng có thể giết người vượt ngục, vô cùng hung tàn. Về sau, mới cho gã một gian cách ly như vậy, ai cũng không thể tiếp cận gã." Long Giai nói, thân thể không tự chủ được mà run lên một chút, Hồng A Căn đi theo cũng thoáng run lên.
Lúc này bốn gã nhân viên áp tải số 131 đã đi tới, Hồng A Căn nhìn thấy, con sư tử đực mới vừa rồi còn cuồng bạo, hiện tại dưới sự áp tải của nhân viên, ngoan ngoãn tựa như con cừu. Thế nhưng khi cách cabin số 9 chỉ còn gần 50 gian, 131 lại thả chậm bước chân; khi còn 30 gian, hắn đang đi liền vòng về phía sau, nhân viên đẩy hắn trở về; khi còn 15 gian, số 131 nói gì cũng không tiến về phía trước một bước, nhân viên vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, hắn mới nhích một bước nhỏ, hơn nữa toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy. Chẳng biết vị nhân viên ấy ra sức thế nào đẩy hắn một cái, hắn di chuyển về phía trước một bước dài, nhưng lập tức bật người chạy trở về, bị nhân viên túm lấy, hắn bắt đầu giãy giụa. Mỗi một động tác của số 131, khiến Hồng A Căn nhớ tới cơn đau vừa rồi, tên to con lợi hại như vậy, mà còn sợ hãi người trong cabin số 9, ngay cả đi qua cửa thôi mà còn bị dọa thành như thế.
Vài tên nhân viên hô: "Mau tới giúp, khí lực hắn quá lớn, chúng tôi túm hắn không được." Rất nhanh lại thêm vài nhân viên nữa, cuối cùng tám người nâng số 131 tới, toàn thân hắn co thành một đoàn, lớn tiếng la hét: "Ta không qua đó, ta không qua đó! Ma vương, là ma vương! A -- Ta không qua đó! A -- a -- a --"
Da mặt Hồng A Căn không khống chế được mà nhảy lên, khi số 131 đi ngang qua, cả người hắn run lên, chân cũng không đau đớn, chỉ giống như nhũn ra.
Long Giai nhìn số 131 đi qua, mặt không chút thay đổi nói: "Mở cửa ra, áp hắn vào."
Cánh cửa cabin số 9 mở tại mặt sườn, trong cánh cửa còn có lớp cửa nữa. Hồng A Căn nghe tay nhân viên nắm chìa khóa mở cửa kịch liệt run rẩy, chìa khóa xao động vang lên, hồi lâu cũng chưa đâm vào đúng ổ, nhìn thân ảnh thần bí bên trong tường thủy tinh, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi như vậy. Người bên trong nọ thoạt nhìn vẫn không nhúc nhích, nhưng làm cho người ta cảm thấy so với mấy bệnh nhân tâm thần gào rống kia càng thêm đáng sợ, người nọ nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng tựa như đang cười.
"Kèn kẹt!" Cánh cửa sắt dày rộng mở ra, nhân viên nói: "Cửa, cửa đã mở, áp vào đi. Nhanh lên một chút."
Hồng A Căn vốn chính là cảnh viên đỡ đi, tự mình không cách nào lựa chọn phương hướng, nhưng hắn vẫn cảm giác được, chân của cảnh viên nâng hắn, đứng cũng không vững lắm. Hồng A Căn nhìn lại người phía sau lớp thủy tinh nọ, trời ạ, người nọ không phải đang nhắm mắt, gã rõ ràng đang nhìn mình, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười quỷ dị.
Mỗi bước đi, trống ngực Hồng A Căn liền tăng tốc theo, toàn thân hắn không có chỗ nào không run rẩy, ngay một bước cuối cùng tiến lên trước cánh cửa, hắn rốt cuộc kêu to:
"Đừng! Đừng vào đó! Ta không phải người điên!"
Hàn Phong sửng sốt kêu lên: "Chờ một chút, hắn nói gì đó?"
Hồng A Căn tựa như kẻ chết chìm với được cọng rơm cứu mạng, rất nhanh nói: "Tôi không phải người điên, tôi thật không phải người điên. Anh phải tin tôi, anh phải tin tôi, cảnh quan, tôi cái gì cũng nói cho các người biết, tôi biết rất nhiều tình báo, đối với các người rất hữu dụng. Anh. . .Anh, các anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, tôi có rất nhiều tình báo, tôi có rất nhiều tình báo. Tôi không muốn ở cùng một chỗ với tên điên này, mau rời khỏi đây. Mau rời khỏi đây!"
Hàn Phong còn chưa chịu bỏ qua hỏi Long Giai: "Cô xem loại hành vi này của hắn có tính là một loại hiện tượng kích động của bệnh không?"
"Không biết, phải xem xét lại mới rõ ràng, dẫn đi trước đi."
Hồng A Căn bị kéo đi, hắn vẫn bối rối thở hổn hển, khi lướt qua bên cạnh Long Giai, Long Giai nhịn không được bụm miệng, Hàn Phong nhìn Hồng A Căn bị dẫn đi, cũng nhíu mày nói với Long Giai: "Tiểu tiện còn không khống chế được nữa, sợ quá chừng luôn."
Lúc này, Ma vương nọ đứng dậy, tự mình từ bên trong phòng mở cửa, đi ra.
Lãnh Kính Hàn đem tóc giả trên đầu quẳng xuống, hổn hển nói: "Tại sao bắt tôi đóng giả ma vương!"
Hàn Phong khua chân múa tay, "Anh mới đủ cao lớn uy mãnh mà, anh xem, không phải bị hù rồi sao?"
Số 131 cũng đã tới, cơ thể cường tráng, khổ người cao lớn nọ, không phải Lý Hưởng thì còn ai vào đây nữa. Lý Hưởng hỏi Hàn Phong: "Biện pháp này của cậu có được thông qua không?"
"Mặc kệ có cho thông qua hay không, cũng để anh cho hắn ăn đấm rồi, thay Trương Nghệ trút giận."
Lý Hưởng chỉ vào Hàn Phong nói: "Lãnh trưởng phòng, đây không tính là tra tấn bức cung sao? Đều là cậu ta an bài, tôi không chịu phạt chứ?"
Long Giai cũng nói: "Các anh hay rồi, chỉ làm giả vờ thôi, anh ấy bắt tôi nhớ một đống lời kịch nghe nổi cả da gà này. Trong đầu anh sao có nhiều phương pháp giết người cổ quái hiếm lạ như thế chứ?"
Hàn Phong xoa xoa tay cười to, "Đây là sở trường của tôi mà."
Lãnh Kính Hàn nói: "Còn chưa tới lúc cao hứng đâu, xem trước tên kia giở những trò gì đã."
Hồng A Căn trên đầu mang mũ sắt cắm đầy dây điện, trong tay bưng ly nước ấm, không ngừng run rẩy, hắn liều mạng uống nước, uống liền năm ly mới mở miệng: "Tôi vốn tới nơi này làm công. Một ngày ba năm trước, tôi cùng với một người bạn đi uống rượu, sau khi uống rượu, cùng người đánh nhau, lỡ tay giết chết người nọ. Tôi bị chộp tới đồn công an, về sau. . . về sau bị phán tử hình." Hồng A Căn nói tới đây, đôi mắt đặc biệt lồi ra, tựa như nhớ lại cảnh tượng khi tuyên án tử hình, lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn lại mạnh uống liền mấy ngụm nước, sau đó nói: "Tôi không có thân thích, sau ba tháng đã bị thi hành xử bắn, tôi nghe được tiếng súng vang lên, chính mình cũng té xuống, sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang trong một gian phòng đặc biệt, bọn họ luân phiên kiểm tra thân thể của tôi. . ."
Hồng A Căn ngắt quãng nói, Hàn Phong bọn họ bên ngoài phòng thẩm vấn càng nghe càng kỳ quái, Hàn Phong nói: "Tình huống hắn nói nghe rất quen, từng nghe thấy ở đâu ấy nhỉ?"
Lý Hưởng nói: "Đây là tình tiết thường dùng trong phim bom tấn của Mỹ, lợi dụng tội phạm tử hình tạo thành một đội hành động đặc biệt, bởi vì những người trong đó đều từng chết một lần, cho nên cực kỳ bán mạng, thường dẫn đến hiệu quả vượt trội."
Hồng A Căn nói cuộc đời hắn từ đó về sau đã thay đổi, hắn gia nhập trại huấn luyện, tiếp nhận huấn luyện tựa như địa ngục. Lâm Phàm nói: "Vậy ba năm trước đây ngươi đã rời khỏi công ty xây dựng Phúc Hưng?"
Hồng A Căn nói: "Đúng vậy, chúng tôi liên tục nhận huấn luyện tại nơi khác."
Lâm Phàm nói: "Các ngươi tiếp nhận huấn luyện ở đâu? Có bao nhiêu người?"
"Không biết, tôi chỉ biết chúng tôi ở giữa núi lớn, khi chúng tôi huấn luyện tổng cộng chín người, mọi người không thể nói chuyện, sau khi huấn luyện đều tự trở lại gian phòng của mình."
Lâm Phàm đập bàn một cái, cả người Hồng A Căn chấn động, Lâm Phàm nói: "Nói bậy, các ngươi đến chỗ huấn luyện bằng cách nào, làm sao không biết huấn luyện ở đâu?"
"Chúng tôi ngồi trong xe bịt kít sắt trên nóc mở cửa sổ, chỉ nhìn thấy bầu trời."
Lâm Phàm ghi chép xuống, nói: "Nói tiếp đi."
"Sau khi huấn luyện kết thúc, tôi chấp hành nhiệm vụ trước nửa năm, sau đó được an bài đến bệnh viện tâm thần, nói là đợi đến lúc dùng tôi tự nhiên sẽ dùng tôi. Năm ngày trước nhận được thông báo, cũng cho tôi một món vũ khí, để tôi đi gây chuyện, nhưng tôi cái gì cũng không biết, chỉ chấp hành mệnh lệnh, tôi vẫn tưởng rằng, tôi đang làm công tác chính phủ. Trong răng chúng tôi đều đặt dược vật kịch độc, nếu chúng tôi bị tóm, sẽ lập tức cắn bao con nhộng. Thế nhưng tôi. . ."
"Nghe một hồi, sao vẫn cứ như đang ăn nói khùng điên? Thật cho mình là đặc công à?" Hàn Phong nói.
Lý Hưởng nói: "Phim bom tấn Mỹ đã thấy nhiều rồi chứ? Hơn nữa, đợi trong bệnh viện tâm thần hơn nửa năm, nhiều ít sẽ chịu chút ảnh hưởng."
Lâm Phàm hỏi: "Ngươi nói ngươi đang chấp hành nhiệm vụ, là nhiệm vụ gì?"
"Chúng tôi tổng cộng có 18 người, tôi chỉ biết tôi là thành viên số 3, nhiệm vụ của chúng tôi là phụ trách trông coi một đứa bé. Tôi cũng không biết tại sao phải trông coi đứa bé kia 24h, có một người phụ nữ, thường thường đến xem đứa bé kia, nghe nói là mẹ của đứa bé."
Mọi người bên ngoài phòng thẩm vấn sửng sốt, bọn họ đều liên tưởng đến một người phụ nữ và một đứa trẻ, mà người phụ nữ kia cùng đứa trẻ chính là trọng tâm của cả vụ án. Lãnh Kính Hàn lập tức đè xuống nút hỏi: "Các ngươi chấp hành nhiệm vụ ở nơi nào?"
Hồng A Căn cả kinh, nhìn bốn phía, muốn xem ai đang nói chuyện, Lâm Phàm đập bàn, "Trả lời vấn đề."
"Tôi, chúng tôi chỉ phụ trách trông coi, không thể một mình ra ngoài, chúng tôi khi ra ngoài đều có xe vận tải đóng kín."
Hàn Phong đẩy Lãnh Kính Hàn ra, hỏi: "Nơi đó của các người, hình dạng đại khái thế nào? Nói một chút địa hình chung quanh, những nơi ngươi có thể thấy được hình dáng thế nào? Ngươi có thể nghe được thanh âm đặc thù nào?"
"Chúng tôi ở trong một tòa nhà, tôi chỉ biết là bốn tòa nhà lớn san sát nhau, làm thành một hình vuông, mỗi tòa nhà đều cao ngang nhau, một loại kiểu dáng, cửa hình vuông mở vào trong, mỗi tòa nhà có một cánh cửa, nhưng hành lang nội bộ của tòa nhà lại kết nối với nhau, trong tòa nhà nhìn thấy được. . . Nhìn thấy được một tháp đồng hồ lớn, kiến trúc
khác thì không nhìn thấy được. Tôi có thể nghe thanh âm xe lửa chạy qua, còn cảm thấy chấn động, còn. . . . Còn nghe được tiếng còi thuyền. Đúng rồi, mỗi giữa trưa và 12h tối, đều có tiếng chuông."
Hàn Phong lại hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy tháp đồng hồ lớn ở phương hướng nào không?"
Hồng A Căn nỗ lực nhớ lại, "Mặt trời mọc từ phía đông, trái tây phải đông, trên bắc dưới nam, là hướng tây nam."
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, hỏi: "Có thể tìm được không?"
Hàn Phong nhún vai, "Thử xem."
"Phải nhanh, không thể chậm một giây!" Ngữ khí Lãnh Kính Hàn vô cùng cấp bách.
"Chuẩn bị bản đồ thành phố H, phải lớn một chút, địa danh tường tận chút, còn nữa, cho tôi compa và thước."
Lý Hưởng cầm bản đồ tới, Long Giai chẳng biết ở đâu tìm được compa và thước thẳng. Hàn Phong trải bản đồ trên bàn, chỉ vào bản đồ nói: "Tháp đồng hồ của thành phố H có ba cái, là ba tháp đồng hồ lớn Cảnh Hằng, Phúc Nhạc và Diệu Dương, mà tháp đồng hồ chỉ báo lúc 0 giờ, cũng chỉ có Phúc Nhạc, chúng ta đã có tâm điểm tọa độ, ở. . .ở chỗ này!"
Hàn Phong dùng compa ấn lên tháp đồng hồ Phúc Nhạc trên bản đồ, sau đó nói: "Trong hoàn cảnh thời tiết nắng ráo không mây, thị lực xa nhất của người có thể nhìn vật thể cực lớn, như những kiến trúc tháp chuông, núi lớn, hẳn là trong vòng 3000m mới có thể thấy rõ; Mà tần suất thanh âm của tháp chuông thấp, lực truyền có hạn, khoảng cách trực tuyến không vượt quá 2500m. Nếu Hồng A Căn nói tháp chuông ở hướng tây nam, chỗ vị trí của bọn họ ứng với phía đông bắc của tháp chuông, vả lại không vượt quá 2500m." Hàn Phong nói, trên mặt bản đồ đánh mốc tương ứng với đường thẳng 2500m, cũng lấy đường thẳng làm tâm vẽ một hình bầu dục, nói: "Chỉ có trong phạm vi này, mới có thể nhìn thấy tháp chuông lớn hướng tây nam. Nghe được tiếng còi, đó là thuyền trên biển, thuyền cách lục địa gần nhất là thuyền cập bến. Thành phố H chúng ta có 15 bến tàu, âm tần của còi trên thuyền tần suất cao, nhưng thanh âm truyền vẫn không vượt quá 5km, có thể truyền tiếng còi tới phạm vi này, chỉ có -- Bến tàu Thanh Thủy Loan."
Hàn Phong nói, lại lấy bến tàu Thanh Thủy Loan làm tâm, lấy tỉ lệ xích 5000m làm bán kính, vẽ một hình cầu, hình cầu cùng hình bầu dục giáp giới ra một khu vực, Hàn Phong từ đầu bàn này đi tới đầu khác, cười nói: "Mục tiêu của chúng ta ngay trung tâm khu vực này.
Hiện tại, để chúng ta nhìn xem tiếp, nơi có tuyến đường sắt xuyên qua, xe lửa chạy qua có thể cảm thấy chấn động, phải ở trong phạm vi 50m hai bên tuyến đường sắt. Vậy, chỗ tuyến đường sắt và khu vực này giao nhau, trong 50m, cũng chỉ có chỗ này!" Hàn Phong dùng compa ghim bản đồ trên bàn, Lãnh Kính Hàn vừa nhìn, nơi compa ghim trụ, viết "Công ty xây dựng Khai Nguyên."
Lãnh Kính Hàn lấy di động ra, cuối cùng hỏi: "Bọn chúng có thể thay đổi địa điểm không?"
Hàn Phong nói: "Sẽ không. Đầu tiên, thành lập một căn cứ không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Thứ hai, người huấn luyện căn bản không biết mình ở nơi nào, nói cách khác, chỗ này được bảo mật cực độ, nếu nội bộ không có biến cố lớn, tổ chức nào mà lại dễ dàng thay đổi địa chỉ của mình thế? Hơn nữa còn là phi pháp. Thứ ba, vì theo dõi Lương Tiểu Đồng, bọn họ nhất định làm cho kiến trúc này trang bị lượng lớn vũ khí, nếu dễ dàng dời đi, Lương Tiểu Đồng đi mất đến đâu mà tìm? Từ tình huống Hồng A Căn nói đến xem, Lương Tiểu Đồng đã ở đó hơn một năm, ít nhất hắn đã trông coi nửa năm, hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi, cổ phiếu vẫn không thể thay đổi ngay, Lương Tiểu Đồng hẳn là vẫn an toàn đợi ở đó."
Lãnh Kính Hàn không hề hoài nghi, lập tức bắt đầu bố trí: "Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, lập tức bao vây công ty xây dựng Khai Nguyên trên đường Tân Hạm, trong vòng 10 phút toàn bộ nhân viên đều phải có mặt đúng hạn, người từ trong công ty xây dựng Khai Nguyên đi ra, một người cũng không thể để thoát, nhân số đối phương không rõ, phỏng chừng đều có trang bị vũ khí, lặp lại lần nữa, phỏng chừng đều có trang bị vũ khí." Ông đặt di động xuống, lập tức nói: "Tất cả nhân viên, tắt điện thoại di động, mở kênh thứ ba, liên lạc vô tuyến. Thông báo Lâm Phàm, chúng ta xuất phát. Hạ Mạt! Phát vũ khí, mỗi người một bộ."
Thành viên tiểu đội bằng tốc độ cực nhanh vũ trang đầy đủ, chỉ có Hàn Phong không có phần, chỉ cho anh một bộ áo lót chống đạn, ngay cả súng nhỏ cũng không cho anh, Lãnh Kính Hàn sợ anh cầm vũ khí không biết sẽ lại làm ra chuyện gì nữa.
Sắc trời đã tối, xe cảnh sát rú còi lao đi, vì sắc đêm mà tăng thêm không khí khẩn trương,
một đầu khác của thành phố lại hết sức bình tĩnh. Trong phòng làm việc sau bức màn, Đinh Nhất Tiếu một mình một người ngồi trước máy tính, tiếp tục đối thoại MSN của gã. Đối phương gửi tin: "Bận rộn đã một ngày, xem ra cảnh sát rốt cuộc đã từ trong miệng số 3 moi ra được chút gì đó rồi. Cảnh lực của các phân cục như thủy triều vọt tới. Tôi vốn
còn lo lắng bọn họ cái gì cũng hỏi không ra, xem ra loại lo lắng này là dư thừa rồi, thằng nhóc Hàn Phong kia, thật có bản lĩnh."
Đinh Nhất Tiếu trả lời: "Đừng chơi đùa quá đáng, coi chừng bọn họ sớm muộn cũng tra được đến trên đầu anh."
"Haha, sợ cái gì, chờ đến ngày bọn họ tra được, tôi đã sớm mang theo tiền của mình cao chạy xa bay rồi, chỉ cần có tiền, quốc gia nào không chào đón tôi? Một vài tiểu quốc nghèo đói, đều mở rộng biên giới chờ tôi đến đó."
"Ngày mai có thể tôi sẽ gia tăng một chút lực lượng vào kế hoạch C, tốc độ tra án của bọn họ rất nhanh, bố trí của chúng ta ở thành phố H sợ rằng duy trì không được 10 ngày."
"Tôi biết, nếu không thì đặc biệt chuẩn bị một kế hoạch C làm gì. Tối hôm nay, chính là điển lễ khai mạc kế hoạch C, đáng tiếc, anh không thể đích thân tới hiện trường quan sát."
"Tôi bị giám thị rất nghiêm, rất nhiều hành động đều đã bị hạn chế, thật phiền toái, ngay cả cùng người đại diện đối thoại đều phải đặc biệt cẩn thận, sợ bị người bắt được nhược điểm, còn phải giả vờ không phát hiện ra những thiết bị kém chất lượng đám cảnh sát ngu ngốc bọn họ cài đặt."
Máy tính "haha" cười, "Không cùng anh hàn huyên nữa, tôi đi xem kịch hay đây, tôi phảng phất như nghe được tiếng gào rú của xe cảnh sát rồi."
"Bye bye, cẩn thận." A Bát bên cạnh gã như hình với bóng kia đâu? Ai cũng không hề biết hắn đã đi nơi nào.
/56
|