Hàn Phong thở dài nói: "Quan niệm của các anh cố hữu như vậy, là sai lầm. Như một tòa cao ốc, sau khi đã xây xong rồi, các anh còn có thể tách ra đâu là xi măng, đâu là gạch không? Rất nhiều bom một khi mở khóa, cũng sẽ không thể ngưng hẳn, càng chưa nói tới tháo gỡ." Lãnh Kính Hàn nói: "Đưa ví dụ thử xem."
Hàn Phong nói: "Có một loại bom, trohg hộp kín, bên trong có một dây kim loại liên thông mạch điện trở, chốt mở bên ngoài phụ trách đem dây kim loại đó cắt đứt. Dây kim loại vừa đứt, mạch điện trở chặn lại, mở ra một chốt mở của bộ hộp kín khác, bom bắt đầu khởi động, có lẽ dùng trang bị hẹn giờ, có lẽ dùng cái khác, tóm lại cơ quan đều trong hộp kín. Mà đồng thời cắt đứt dây kim loại, một máy cảm ứng quang bên trong cũng đồng thời mở ra, chỉ cần hộp kín xuất hiện một chút ánh sáng, bom tự động kích nổ, loại bom nhạy sáng này, anh làm thế nào hủy được?"
Mọi người suy nghĩ một chút, phải tháo gỡ hộp kín trong hoàn cảnh hoàn toàn không có ánh sáng quả thật không dễ dàng. Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy có thể đem bom đặt ở nơi an toàn, giảm mức độ phá hoại đến mức thấp nhất."
Hàn Phong nói: "Đúng vậy. Nhưng còn có loại bom, khi thiết kế, trg gian có một tấm ván gỗnhỏ, giữa tấm ván gỗ vuông vức đục một lỗ, bốn phía dùng lá sắt bao lại, đem một viên bi thép đểvào giữa lỗ, sau khi mở bom ra, có một cây gỗ đầu tròn sẽ đỉnh viên bi thép lên, thẳng đến khi bằng với tấm ván gỗ, hình thành Hột mặt phẳng, một chút chuyển động thôi, viên bi nhỏ sẽ lăn, tiếp xúc với bốn phía của lá sắt, bom kích nổ. Đây là bom thăng bằng, tính chuẩn xác so với máy động cảm còn cao hơn, sau khi mở bom ra, đừng nói người không thể di chuyển bom, ngay cảmáy móc cũng khó làm được. Bom không thể&sp;hủy còn có rất nhiều loại, như bom nhạy nhiệt, bom áp lực dịch thể, bom kiểu tiếp xúc vân vân, tôi chỉ đơn giản giới thiệu một hai loại, thế cũng đủ rồi chứ."
Ba người như có điều suy nghĩ, hiển nhiên bom Hàn Phong nói, đã nằm ngoài phạm vi kiến thức của bọn họ.
Long Giai nói: "Chúng ta khi vừa mới tiến vào cổng, sắc trời tối đen, trong cao ốc lại không có chút thahh âm nào, anh làm sao thấy được từ tầng năm phát ra một vệt ánh sáng nhỏ đó?"
"Hồng A Căn nói, hắn nhìn thấy gác chuông lớn ở hướng tây nam, tầng hắn đóng giữ khẳng định ở hướng đông bắc của gác chuông, mà muốn thấy được gác chuông phải từ tầng năm trở lên, do đó vừa vào cửa, đầu tiên là cân nhắc từ tầng năm trở lên của cao ốc hướng đông bắc, thị lực hơi tốt một chút liền nhìn thấy thôi."
"Khi chúng ta vừa mới tiến đến, anh biết bọn chúng vừa rời đi, đó là. . ."
"Việc này rất đơn giản, khi tôi thấy Lương Tiểu Đồng, bom hẹn giờ trên người nó vừa qua khỏi 20 giây, trong phòng còn dư âm của khói thuốc, đầu mẩu thuốc lá mặc dù tắt, nhưng gạt tàn còn lưu lại nhiệt độ, còn có rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy bọn chúng vừa rời đi. Tôi chỉ thật không ngờ, đó là một cái bẫy thiết kế tỉ mỉ, do đó mới cho rằng bọn chúng lên sân thượng. Bây giờ ngẫm lại, kỳ thật bọn chúng căn bản không đi xa, chỉ chờchúng ta phạm sai lầm. Thứ nhất, Lương Tiểu Đồng kế thừa quyền cổ phần bọn chúng tuyệt không thay đổi, cần phải ấn theo chương trình tiến hành, bọn chúng biết chúng ta đã điều tra sự tình này, dễ dàng lộ ra sơ hở, do đó Lương Tiểu Đồng đối với bọn chúng còn hữu dụng, quả quyết sẽ không xem nhẹ vứt bỏ Lương Tiểu Đồng. Thứ hai, bọn chúng bịt mắt Lương Tiểu Đồng, mục đích là để Lương Tiểu Đồng mất đi cảm giác phương hướng, cho rằng bọn chúng chạy từ sau cửa, kỳ thật bọn chúhg đi cửa trước. Thứ ba, bom hẹn giờ buộc trên người Lương Tiểu Đồng rất đơn giản, dễ dàng tháo gỡ, làm cho người ta cảm thấy bọn chúng bối rối chạy trốn, cũng thuận tiện chúng ta lưu lại người tháo gỡ, bọn chúng gọi cái này là tìm đường sống từ trong chỗ chết, sau khi dẫn dắt người của chúng ta rời đi, lại quay về cướp Lương Tiểu Đồng. Từ hiện trường ngay lúc đó nhìn xem, hẳh là có ba hung đồ, có hai người từ cửa trước tiếh vào, đột ngột hướng hai
cảnh vụ đánh lén, dùng hg khí cứng rắn bằng sắt, sau khi Lương Tiểu Đồng phát hiện tất nhiên đưa ba cảnh báo, Hạ Mạt theo bản năng quay đầu lại, mà hg thủ trốn trong tủ tài liệu lại xuống tay với cậu ta. Hung thủ ẩn thân trong tủ, hẳn là sử dụng hg khí bằng gỗ hoặc vật phẩm bằng cao su, thứ gì đó cùng loại với cảhh côn, Hạ Mạt mới giữ lại được một mạng."
Lý Hưởng nói: "Tại sao bọn chúng không sử dụng vũ khí như súng ống chứ?"
Hàn Phong nói: "Để không tạo ra âm thanh, tránh kinh động nhân viên lục soát. Hơh nữa, khi bọn chúng đào tẩu, chỉ tình cờ gặp phải tiểu phân đội số 7, không phải sao?"
Long Giai nói: "Đúng rồi, nói đến tiểu đội kia, chính vì bọn họ bị thương tập thể, làm anh cảm thấy cửa chính gặp nguy hiểm, đúng không? Anh làm thế nào phát hiện được?"
"Tôi từng thấy thành viên tiểu đội nọ bị thương, từ vết thương nhìn xem, vết đạn của vũ khí tạo thành so với súng bình thường lớn hơn, tôi chỉ nhất thời nghĩ không ra là vũ khí gì bắn ra đạn đó. Hơn nữa, Lãnh Kính Hàn nói, đội ngũ này đều từng được đặc huấn, sẽ không kém như thế. Vậy, là nguyên nhân gì khiến bọn họ cùng địch nhân mặt đối mặt lại bị diệt toàn quân? Khi đi tới cửa, tôi bỗng dưng hhớ tới loại vũ khí này, chỉ thế thôi."
Lãnh Kính Hàn chán nản nói: "Súng bắn tỉa."
Hàn Phong sửa lại nói: "Súng bắn tỉa viễn trình. Súng trường bắn tỉa bình thường, ngoài tầm bắn hữu hiệu, hớn từ 500m đến 1000m, cao nhất có thể đạt tới 1500m, mà súng trường bắn tỉa cảnh sát các anh trang bị kiểu KUB88 5.8mm, chỉ có 800m. Súng bắn tỉa viễn trình, có Háy hỗ trợ lực bắn đặc thù, hơn nữa đường kính đạn lớn, tầm bắn từ 1500 đến 2500m, nó có thể giúp cho líhh bắn tỉa Hai phục tại vị trí xa hơn, ngoài ra khuyết điểm của nó ở chỗ thể tích vô cùng khổng lồ, không tiện mang theo, cho nên khi bọn chúng rút lui không thể mang đi, chỉ có thể cho nổ cả khẩu súng, mới không lưu lại chứng cứ."
Lãnh Kính Hàn đột nhiên nói: "Thứ chúhg ta nhìn thấy trên sân thượng là cái gì?"
Hàn Phong nói: "Địa lôi. Địa lôi chống trực thăng. Thủ đô những nước như Mỹ, Anh, Pháp,
Đức đều cài đặt, hó có thể dò xét tần suất chấn động không khí của cánh trực thăng, một khi tiếp cận nó ở phạm vi công kích, nó sẽ tự động vươn sừng, đó là một hợp thép nhỏ có tính co dãn cao, tự động nhắm ngay mục tiêu, có thể bắn ra khoảng cách 120 yard đến 200 yard." (1 yard = 0.914m)
Lãnh Kính Hàn nói: "Bọn chúng làm thế nào có được vũ khí tiên tiến như vậy?"
Hàn Phong cười khổ, "Phải hỏi anh chứ, anh Lãnh, đây là khu trực thuộc của anh, tại sao vũ khí của bọn chúng so với các anh còn tiên tiến hơn? Xem ra hoạt động buôn lậu của thành phố H quá ngang ngược rồi!"
"Đừng xem thường nhân viên phòng chống buôn lậu hải quan và biên phòng, bọn họ rất tận tụy với công việc, nguồn gốc của những vũ khí này còn rất khó nói."
Hàn Phong cúi đầu, ngưng mắt nhìn phía trước, nói: "Lần này y khiến cho tôi té Hột vố đau, tôi cuối cùng sẽ tbả lại hết cho y." Đang nói, Lưu Định Cường xuất hiện ở cửa.
Lưu Định Cường bộ dáng thất hồn lạc phách, hữu khí vô lực nói: "Tôi đã về."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ngồi. Nói một chút tình hình giám thị Đinh Nhất Tiếu. A Bát, có từng rời khỏi Đinh Nhất Tiếu không?"
Lưu Định Cường thì thào, giống như đang làm kiểm điểm nói: "11h sáng, Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát ở thị trường mậu dịch mất dấu gã một lần, hơn 2h chiều hai người trở về. 4h chiều, Đinh Nhất Tiếu một mình ba ngoài, chúng tôi ở cầu vượt Vương Sơn mất dấu gã, 7h gã về nhà. 8h30 lại đi một chuyến, 9h mất tích ở rạp chiếu phim lớn Thắng Lợi, trong lúc này, A Bát vẫn chưa từng xuất hiện."
Hàn Phong cầm thật chặt tay Lưu Định Cường, "Chúc mừng anh nha, anh Cường, anh quá lợi hại luôn, người giao vào tay anh, chưa tới 12 tiếng, anh đã để mất dấu ba lần."
Lưu Định Cườhg mặt đỏ thành màu gah heo, lại nói không nên lời. Lãnh Kính Hàn nói: "Quên đi, không trách cậu, cậu vốn là pháp y. Chúng tôi đã điều động rất nhiều người của khâu giám sát đi, giám thị một tên hồ ly đa mưu túc tbí cũng không dễ." Ông nhìn Hàn Phong nói: "Hiện tại, báo cáo của tôi nên viết thế nào?"
"Xem báo ngày mai đi, tin tức trên đó viết thế nào, anh cứ viết thế đó."
Lãnh Kính Hàn dò hỏi: "Chúng ta có cần thẩm tra lại Hồng A Căn hay không?"
"Đúng, chính là tên này, thông đồng lừa gạt chúng ta, làm hại chúng ta rơi vào bẫy này." Lý Hưởng vô cùng oán giận.
Hàn Phong nói: "Đi xem tên kia đã chết hay chưa, nếu đã chết, chứng tỏ hắn biết rõ nội
tình, hếu chưa chết, chứng tỏ hắn không hay biết gì, hai loại tình huống, đều thẩm tra không ra được kết quả, người ta đã sớm trù tính tốt lắm rồi, một kẻ cao minh chính là. . . Kẻ hoạch định sách lược!"
Lãnh Kính Hàn nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng 1h30, đứng dậy nói: "Thảo luận hôm nay tạm thời đến đây thôi, tan họp. Hàn Phong, tối nay, theo tôi đi."
"Đương nhiên đi theo anh, đã trễ thế này, anh bảo tôi đi đâu đây."
Trong nhà trọ bí mật của Lãnh Kính Hàn, Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Cậu còn gì muốn nói với tôi không?"
"Đói bụng rồi, mau nấu mì ăn liền. Tôi mặc dù nghèo, nhưng một ngày hai bữa vẫn đảm bảo, đi theo anh, cả ngày cũng chưa được ăn cơm."
Lãnh Kính Hàn ngâm hai tô mì ăn liền, vừa ăn vừa nói: "Tôi xem ra, ở phòng điều tra hình sự, chuyện cậu nói đều che che đậy đậy, còn ẩn tình gì chưa nói, thành thật khai mau."
"Vấn đề cũ thôi, tôi từng đề cập với anh rồi đó."
Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Cậu vẫn hoài nghi! Nội bộ chúng tôi có …"
"Tôi nói cho anh nghe, cho dù bọn chúng một năm trước đã chuẩn bị tốt kế hoạch này, thế thì tại sao có thể trong thời gian ngắn ngủi bố trí hoàn mỹ đến vậy, không hề thiếu sót? Phải biết rằng, Hồng A Căn gây ra rắc rối, chúng ta đi nhúng tay, đó là chuyện cực kỳ ngẫu nhiên, nhưng chúng ta trong một ngày đã thẩm tra ra địa chỉ tường tận, rồi hướng bên ngoài phong tỏa tih tức, nhưng bọn chúng ngay cả lính bắn tỉa viễn trình cũng đều đã bố trí tốt chờ chúng ta, tin tức chỉ có khả năng từ bên chúng ta tiết lộ qua. Bọn chúng thậm chí còn biết thời gian xuất phát và thời gian tới của chúng ta."
"Nếu vậy súng bắn tỉa hạng nặng của bọn chúng cũng đã sớm bố trí tốt rồi?"
"Ai rảnh đến nỗi đem hai khẩu súng bắn tỉa hạng nặng vào trong cao ốc, trưng bày hả? Còn có, Hồng A Căn nói bọn chúng một tổ có 18 người, nhưng lần này không nhiều như vậy, sớm đã rút lui, chỉ để lại người nên ở lại. Quan trọng hơn, bọn chúng đối với chi tiết, sở trường, thậm chí tính cách, hứng thú yêu thích của mỗi người chúng ta đều rõ hhư lòng bàn tay."
Lãnh Kính Hàn chấn động: "Nói thế là sao?"
"Nếu bọn chúng không biết Trương Nghệ là chuyên gia đàm phán, sẽ không cho người giả điên yêu cầu đàm phán, không có đàm phán, sẽ không có việc chúng ta điều tra và thẩm vấn Hồng A Căn. Muốn làm được điểm ấy, bọn chúng đầu tiên phải xét thấy rằng, chúng ta đang điều tra Đinh Nhất Tiếu, mà Hồng A Căn và Đinh Nhất Tiếu có liên hệ nào đó, có thể khiến chúng ta hứng thú, cho nên lợi dụng chuyên ngành của Trương Nghệ, dẫn chúng ta qua đó. Tiếp theo, bọn chúng cũng biết trọng điểm chúng ta đang tìH Lương Tiểu Đồng, cho nên nội dg theo như lời Hồng A Căn nói, nhất định khiến chúng ta hứng thú, vì vậy, liền lợi dụng Hồng A Căn, dẫn chúng ta tới công ty xây dựng Khai Nguyên. Hồng A Căn có lẽ không nói sai, kinh nghiệm của hắn chính là như vậy, mà tình hình thực tế hắn căn bản không biết, cho nên kết quả thẩm vấn cũng không dễ dàng khiếh chúhg ta sinh nghi. Bọn chúng chính là lợi dụng bố trí xảo diệu, từng bước dẫn chúng ta vào bẫy rập sớm đã thiết kế tốt. Bất quá từ trong miệng Hồng A Căn chúng ta vẫn chiếm được tin tức hữu dụng, nhưng tôi còh chưa suy nghĩ cẩn thận, sau này sẽ nói cho anh biết."
"Cậu có phát giác ra không, người thao túng phía sau màn kia, cùng thủ pháp của cậu trước kia rất giống? Chúng ta vẫn bị nắm mũi dắt đi."
"Tôi biết, là mê cung biển báo."
"Mê cg biển báo?" Lãnh Kính Hàn lại bị làm cho hồ đồ rồi.
Hàn Phong giải thích: "Tận lực phức tạp hóa tình tiết vụ án, hoa nở khắp nơi, tựa như mỗi một vụ án đều có một đầu mối thông hướng đến điểm cuối, nhìn vụ án này, tựa như điều tra tiếp sẽ tra ra kẻ chủ mưu phía sau, rồi lại nhìn lại vụ án kia, tựa như đầu mối rất rõ ràng. trên thực tế, có vài vụ án, căn bản là ngõ cụt, anh tra được cuối cùng, chứng cứ gì cũng không có, đầu mối đứt toàn bộ. Nhưng tất cả vụ án, lại đều dùng một sợi dây xâu chuỗi lại, để cho anh biết, vụ án này đều là một tổ chức bày ra, đây là mê cg, mỗi một vụ án giết người nhỏ, đều là một nhánh đườhg. Bởi vì áh giết người nhỏ càng chồng chất càng nhiều, hgười phụ trách phá án thường mệt mỏi bôn ba, một vụ cũng không tra ra đầu
mối, vụ tiếp theo lại nối gót mà đến, nhân viên phá án bị lạc ngay giữa mê cg mất phương hướng, không biết cái nào là đầu mối chính, hiệh tại, chúng ta đang rơi vào trong mê cg như vậy."
"Vậy biển báo thì sao?"
"Khi một người giữa mê cg đánh mất cảm giác phương hướng, hết đường xoay trở, bỗng dưng nhìn thấy trên tường xuất hiện dấu hiệu, viết đây là lối ra. Vậy phản ứng đầu tiên của mọi người chính là, theo biển báo mà đi, hơn nữa lòng tràn đầy vui sướng, tưởng rằng đã tìm được phương hướng rồi. Mà sau khi đi theo biểh báo luẩn quẩn một vòng lớn, nhìn thấy phía trước là cánh cửa mật mã, bên cạnh viết công thức tính toán mật mã, cũng nói cho anh biết, mở cửa này, chính là lối ra, vậy anh hiển nhiên sẽ dốc toàn lực để tính toán mật mã. Thế nhưng, ai biết sau cánh cửa mật mã nọ, bên trong là gì? Hiện tại, Lương Tiểu Đồng chính là một biển báo của chúng ta, chúng ta đem tất cả vấn đề đều đặt trên người nó, dựa vào nó làm trg tâm tiến hành điều tra vụ án và theo dõi, do đó, chúng ta dễ dàng bị bọn chúng dắt mũi."
"Bất quá tôi không hiểu lắm, công khai hướng cảnh sát tuyên chiến, mâu thuẫn gay gắt như vậy, đối với y có chỗ nào tốt?"
"Anh còn nhớ Trương Nghệ từng nói không? Bọn chúng muốn tạo rắc rối, nghĩ tất cả biện pháp làm cho sự tình ầm ĩ lớn, tạo ra tin tức, một khi giới tin tức can thiệp vào, tạo ra dư luận, vậy thì cũng chỉ có các anh chịu thiệt. Nhẹ thì ghi lỗi, nặng thì tạm thời cách chức, phía trên thay đổi người đến điều tra, một lần điều tba lại này, có thể cho bọn chúng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian? Mà chúng ta hiện tại lại không có chứng cứ gì cho
thấy nội bộ hgân hàng Hằng Phúc xuất hiện biến cố trọng đại, làm cho quyền cổ phần cuả người ta cải chế tạm dừng. Phải biết bằng, quyền cổ phần cải chế là một phương châm lớn đã định trước của quốc gia, không thể dao động được. do đó, thời gian càng dư ra một ngày, đối với bọn chúng càng có lợi thêm được một ngày. Cho dù hiện tại xuất hiện một chút sơ suất nho nhỏ, đợi chúng ta điều tba ra, bọn chúng đã thong dong ra đi rồi."
"Cậu đã biết bọn chúng dùhg mê cg biển báo, chúng ta nên làm gì bây giờ đây?"
"Lạc đường giữa mê cg, vậy chúng ta phải trở lại ngã rẽ, đem những vụ án chúng ta đã có trở ngược lại, nhìn xem những vụ án kia còn đường khác không."
"Cậu là nói chúng ta trước cứ mặc kệ vụ bắn nhau tối nay, quay trở lại lúc ban đầu, nhìn xem những vụ án trước kia, còn có đầu mối nào chưa để ý tới không?"
"Không phải không quan tâm, Hà là phân ra một hặng một nhẹ, phải tìm được đường ra giữa mê cuhg, việc này rất quan trọng."
"Vậy theo lời cậu nói, chúng ta nên tiếp tục điều tra kỹ càng vụ án chiếc xe tập kích chúng ta vào buổi tối mấy ngày trước không?"
"Xe đã được cải trang đặc thù, sau khi sử dụng bị thiêu hủy, đêm khuya gây án, người trên xe không tìm ra manh mối, đó là một ngõ cụt, không được, trước nữa."
"Là vụ án cướp của giết người ở xưởng Lương Hưng Thịnh?"
"Đó là án trong án, chỉ là một phần của kế hoạch, không phải đường chính, muốn từ vụ án này bắt đầu điều tra, phải đi rất nhiều đường vòng, tiếp tục lui nữa."
Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút: "Vậy xuống tay từ Đinh Nhất Tiếu?"
"Đinh Nhất Tiếu là nhân vật bọn chúng đặt vào đã nhiều năm, bản thân gã cực kỳ khôn khéo, xuống tay từ gã, chỉ sợ là quay về vân lộ." (Tiêu: vân lộ là đường giống dấu vân tay)
"Quay về vân lộ?" Lãnh Kính Hàn vô cùng khó hiểu.
"Từng chơi mê cg chưa? Bên trong có một loại tuyến đường làm người ta rối rắm, điểm cuối và khởi điểm của nó thông nhau, ở bên tbong đảo tới đảo lui, kết quả từ điểm cuối lại vòhg vềkhởi điểm, anh căn bản là đi không được một bước."
"Vậy phải bắt đầu điều tra từ đâu? Lui nữa, thì lui về vụ án Lâm Chinh bị nổ ô tô chết rồi."
"Câu hỏi luôn có một ngày được giải, nhưng vấn đề là chúng ta hiện tại đang chạy đua
thời giah với kẻ thao túng phía sau màn kia, y đang đợi, chúng ta phải đuổi đến ngăn cản trước khi y áp dụng kế hoạch. Chúng ta không có thời gian chậm rãi để ý đầu mối, chỉ cần ngân hàng Hằng Phúc vừa tiến hành chia cổ phiếu, y tùy thời sẽ ôm tiền bỏ trốn. Mà y tạo ra cho chúng ta càng nhiều phiền toái, vấn đề lưu lại chưa giải quyết cũng càng ngày càng nhiều, tôi đau đầu quá đi." Hàn Phong gõ đầu mình, sau đó nói, "Lấy giấy bút đến."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, lại nói: "Vấn đề là từ nơi này bắt đầu." Anh viết xuống trên giấy: "Thứ nhất, Lương Hưng Thịnh xảy ra tai nạn xe, nghi là lừa bảo hiểm." Sau đó ở phía sau đánh một dấu móc, biểu thị vấn đề đã giải quyết, mặt sau dùng dấu ngoặc đơn viết: "Chết đúng chỗ của hắn, mục đích: Đưa 5% cổ phiếu tập đoàn Hằng Phúc hắn sở hữu chuyển cho Lương Tiểu Đồng."
"Thứ hai, Lâm Chính chết vì tai nạn xe, nghi là mưu sát." Mặt sáu đánh một dấu móc, dấu ngoặc đơn ghi: "Vùi lấp chứng cứ, trì hoãn thời gian, tạo câu đố, sự thật là bị vật liệu tụ nhiệt kích nổ ô tô." Lại viết lên: "Nội bộ nhân viên cục giao thông thành phố T tham dự, bị sát thủ Hắc Võng giết chết, không thể điều tra." Vẽ lên đường gợn sóng.
"Thứ ba, cái chết của Lâm Chính và cái chết của Lương Hưng Thịnh, nghi ngờ có liên quan." Mặt sau đánh một dấu móc, dấu ngoặc đơn: "Bà con xa, sợi dây liên kết là Lô Phương, lén lút giao dịch quyền cổ phần, tra ra Đinh Nhất Tiếu."
"Thứ tư, ý đồ Lâm Chính chuyển quyền cổ phần?" Mặt sau vẽ một dấu gạch chéo: "Không rõ."
"Thứ năm, lần đầu tiên bị ám sát, trực thăng điều khiển từ xa gây án." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Không có đầu mối, không có kết quả." Lại viết lên: "Hoài nghi mục đích, giết lãnh đạo chủ chốt điều tra vụ án, trì hoãn thời gian tra án?" Đồng thời sử dụng đường gợn sóng vẽlên.
"Thứ sáu, xưởng Lương Hưng Thịnh bị trộm, người canh cửa chết thảm, linh kiện mất, bản vẽ bị thiêu hủy, mục đích chưa xác định rõ." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Hoài
nghi, ngoài xưởng vẫn nằm trong trạng thái giám thị, một khi cảnh sát can thiệp vào điều tra, lập tức chuyển đồ đạc đi."
"Thứ bảy, lần thứ hai bị ám sát, xe đồ chơi bốn bánh điều khiển từ xa gây án." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Giống thứ năm."
"Thứ tám, Đinh Nhất Tiếu đứng tên năm xí nghiệp, đề phòng nghiêm mật." Hặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Không thể xâm nhập điều tra."
"Thứ chín, thân thích của Đinh Nhất Tiếu là A Bát, lai lịch không rõ." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo.
"Thứ mười, Hồng A Căn gây ra hỗn loạn, dẫn vào bẫy rập, địa điểm huấn luận của bọn chúng, cùng quan hệ của thượng cấp." Một dấu gạch chéo.
"Thứ mười một, nội bộ cảnh sát có gian tế, đợi điều tra." Một dấu gạch chéo.
"Thứ mười hai, Lương Tiểu Đồng lại mất tích, Lô Phương tg tích chưa rõ." Gạch chéo.
"Thứ mười ba, vũ khí đối phương tiên tiến, nguồn gốc, số lượng chưa xác định rõ." Gạch chéo.
"Thứ mười bốn, những kẻ được huấn luyện như Hồng A Căn, nhân số, vị trí . . ." Gạch chéo.
Lãnh Kính Hàn nhìn không được nữa, vấn đề của Hàn Phong nói ra tràn đầy một tờ, tất cả đều là gạch chéo, đều không phải đáp áh có thể tìm được. Hàn Phong tự mình nhìn tờ giấy tràn ngập dấu gạch chéo, nói: "Từ cái chết của Lương Hưng Thịnh không phải vụ lừa bảo hiểm đơn giản bắt đầu, tôi cảm thấy tôi vừa tiếp xúc đến vụ án này, đến tận bây giờ, tôi vẫn cứ cảm thấy tôi vừa tiếp xúc đến vụ án này." Anh vo giấy thàhh viên, vứt bỏ, ngã xuống giường, duỗi thắt lưng lười biếng, "Thật là mệt nhọc, ngủ trước một giấc."
Lãnh Kính Hàn sau khi lên giường, thật lâu vẫn chưa thể ngủ, ông vỗ nhẹ Hàn Phong, Hàn Phong lập tức hỏi: "Hửm? Cái gì?"
"Cậu vẫn chưa ngủ hả?"
"Nghĩ chưa rõ, ngủ không được."
"Cậu đề xuất nội bộ chúng ta có người tiết lộ tin tức, vấn đề này, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người khả nghi."
"Ai?"
Lãnh Kính Hàn úp úp mở mở hồi lâu, do dự nói: "Long Giai."
Hàn Phong vỗ đùi, "Chuyện đó không có khả năng, sao lại hoài nghi cô ấy chứ? Anh nói nghe chút xem."
"Mọi người của phòng điều tra hình sự chúng tôi là đội viên lão làng, vào cuối cùng là Hạ Mạt, Trương Nghệ, Lý Hưởng bọn họ đều đã bốn năm năm. Chỉ có Long Giai, hai năm
trước tới, chính là năm Lô Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng. Hơn nữa, Long Giai cũng xuất thân cô nhi viện, cậu ngẫm lại xem, Lương Tiểu Đồng được hhận nuôi ở cô nhi viện, Đinh Nhất Tiếu mặc dù không đến cô nhi viện, nhưng hắn cũng coi như là cô nhi, giữa bọn họ, có thể có liên hệ nào đó không? Hơn nữa, Long Giai chuyên nghiên cứu máy tính, cô ấy muốn tiết lộ tin tức vô cùng dễ dàng."
Hàn Phong không chút nghĩ ngợi lập tức nói: "Bậy bạ, cư nhiên dám hoài nghi Long Giai của tôi."
Lãnh Kính Hàn tức giận nói: "Lúc nào thì thành Long Giai của cậu rồi?"
"Kỳ thật, hiện tại chúng ta không có đối tượng hoài nghi nào, cũng chính là bất luận kẻ nào cũng có thể hoài nghi. Dựa vào cái gì nói Long Giai tình nghi lớn nhất? Nói thế, anh mới là tình nghi lớn nhất. Bởi vì tin tức anh nắm giữ toàn diệh nhất, anh là tổng chỉ huy của vụ án này, anh đối với mỗi một chi tiết cũng có thể hiểu rõ. Hơn nữa, anh không việc gì cứ luôn cầm một cái điện thoại di động ở đâu cũng bấm bấm, cơ hội anh tiết lộ tin tức so với Long Giai lớn hơn."
Lãnh Kính Hàn hơi bị chán nản: "Vậy hai lần ám sát nọ thì sao? Tôi sẽ năm lần bảy lượt tìm người ám sát chính mình sao?"
Hàn Phong chỉ vào Lãnh Kính Hàn, "Đây chẳng qua là ahh muốn cởi bỏ hiềH nghi của chính mình, cố ý bày trận ngụy trang mà thôi. Cứ như vậy, sẽ không có ai hoài nghi đếh anh nữa, rồi anh lại ra lệnh cho thủ hạ chế ra tin tức, làm cho thượng cấp khai trừ anh, đến lúc đó, anh có thể cầm khoản tiền nọ cao chạy xa bay rồi."
Lãnh Kính Hàn nghẹn một bụng tức, kéo chăn qua, xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới Hàn Phong nữa. "Chỉ đùa một chút, đừng nghiêm túc vậy mà." Thấy Lãnh Kính Hàn không phản ứng, anh lại nói: "Kỳ thật, cũng không phải chỉ có nhân tài của nội bộ các anh đáng tình nghi, những người xg quanh liên quan đến chúng ta cũng đáng tình nghi, như Phan Khả Hân, cô ấy cũng có thể bị hoài nghi mà. Tôi tình nguyện hoài hghi cô ấy cũng không muốn hoài nghi Long Giai."
Lãnh Kíhh Hàn sắc mặt xanh xám, "Con bé? Người đầu tiên tôi không hoài nghi chính là con bé." Lãnh Kính Hàn nghiêng người sang, "Cậu ngẫm lại xem, hg thủ kia trù tính tinh vi như vậy, vì cái gì, còh gì ngoài tiền chứ. Người tiết lộ tin tức kia, không có khả năng là hạn người không đáng để ý, hắn tiết lộ tin tức, cũng chính là muốn chia một chén canh trong hơn vài trăm tỷ kia, hắn nhiều nhất có thể được chia bao nhiêu? Cậu biết gia sản của Phan gia có bao nhiêu không? Con bé sẽ vì vài tỷ mà cùng hg thủ hợp tác?"
"Tôi có lý do cả."
Lãnh Kính Hàn xụ mặt nói: "Lý do gì? Nói nghe xem."
"Thứ nhất. . . . . ." Anh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói, "Nói khôhg chừng người ta nhiều tiền quá, muốn cùng cảnh sát các anh chơi đùa đấy, người quá dư tiền, thì hay nhàm chán như vậy đó."
Lãnh Kính Hàn "hừ" một tiếng: "Khả Hân đã là nhân viên bán bảo hiểm, lại là phóng viên tòa soạn báo, chuyệh của chính con bé cũng bận rộn không chịu được, làm sao nhàm chán như cậu nói được, lý do này có thể thành lập được sao, điều thứ hai đâu?"
Hàn Phong gãi đầu, "Thứ hai. . . thứ hai. . . Long Giai xinh đẹp hơn cô ấy."
Lãnh Kính Hàn trợn mắt nói: "Vậy cũng là lý do sao? A, người cậu hoài nghi, chính là xấu thì liền đáng nghi, xinh đẹp thì khẳng định không phải đối tượng tình nghi. Còh gì nữa không?"
Hàn Phong đoan chính nói: "Còn, còn, việc này rất quan trọng, cô ấy. . .Cô ấy muốn câu dẫn tôi không chỉ một lần, anh xem, ngày đó còn hôn tôi một cái!"
Lãnh Kính Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, cười nói: "Là người ta muốn câu dẫn cậu, hay là cậu muốn câu dẫn người ta hả? Cậu có bao nhiêu láu cá, tôi còn không biết sao?"
Hàn Phong đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, nhà bọn họ có tài lực như vậy, rốt cuộc là làm gì?"
"Cái gì cũng làm, chỉ cần buôn bán có lợi nhuận, xí nghiệp Phan thị cũng có nghề tay trái. Bất quá, bọn họ lấy ngành du lịch làm chủ, thị trường du lịch của cả Đông Nam Á, tập đoàn Phan thị chiếm phải một nửa số định mức."
Hàn Phong thấy Lãnh Kính Hàn không hề tức giận, lại chuyển chủ đề: "Nói như vậy, tình nghi Khả Hân cũng không lớn, tôi ah tâm rồi. Ôi, anh Lãnh, anh mỗi lần gặp vụ án gì phức tạp, liền ra ngoài ngủ, để chị dâu một mình ở nhà, anh yên tâm sao?"
"Mắc mớ gì tới cậu? Đầu óc cậu lại nghĩ ba cái chuyện không đứng đắn gì đó?" Nói xong, ngủ luôn.
Hàn Phong tay gối đầu, thầm nghĩ: "Có lẽ chị dâu cũng bốn năm chục tuổi rồi, tôi còn nghĩ chuyện không đứng đắn gì chứ? Nhưng thật ra phải nghĩ biện pháp gì để dẫn người trg gian tiết lộ tin tức của chúng ta ra mới tốt đây."
Đêm khuya, một thân ảnh mở cửa phòng điều tra hình sự, dưới ánh trăng mờ nhạt, có thể nhìn thấy một đầu tóc dài cùng đường cong nổi lên dưới cảnh phục, là một nữ cảnh sát.
Cô rón ra rón rén đi tới phòng máy vi tính, lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ khóa, một thanh âm cũhg chưa từng phát ra, sau đó vặn khóa cửa, mở ra cánh cửa phòng máy tính.
Hàn Phong nói: "Có một loại bom, trohg hộp kín, bên trong có một dây kim loại liên thông mạch điện trở, chốt mở bên ngoài phụ trách đem dây kim loại đó cắt đứt. Dây kim loại vừa đứt, mạch điện trở chặn lại, mở ra một chốt mở của bộ hộp kín khác, bom bắt đầu khởi động, có lẽ dùng trang bị hẹn giờ, có lẽ dùng cái khác, tóm lại cơ quan đều trong hộp kín. Mà đồng thời cắt đứt dây kim loại, một máy cảm ứng quang bên trong cũng đồng thời mở ra, chỉ cần hộp kín xuất hiện một chút ánh sáng, bom tự động kích nổ, loại bom nhạy sáng này, anh làm thế nào hủy được?"
Mọi người suy nghĩ một chút, phải tháo gỡ hộp kín trong hoàn cảnh hoàn toàn không có ánh sáng quả thật không dễ dàng. Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy có thể đem bom đặt ở nơi an toàn, giảm mức độ phá hoại đến mức thấp nhất."
Hàn Phong nói: "Đúng vậy. Nhưng còn có loại bom, khi thiết kế, trg gian có một tấm ván gỗnhỏ, giữa tấm ván gỗ vuông vức đục một lỗ, bốn phía dùng lá sắt bao lại, đem một viên bi thép đểvào giữa lỗ, sau khi mở bom ra, có một cây gỗ đầu tròn sẽ đỉnh viên bi thép lên, thẳng đến khi bằng với tấm ván gỗ, hình thành Hột mặt phẳng, một chút chuyển động thôi, viên bi nhỏ sẽ lăn, tiếp xúc với bốn phía của lá sắt, bom kích nổ. Đây là bom thăng bằng, tính chuẩn xác so với máy động cảm còn cao hơn, sau khi mở bom ra, đừng nói người không thể di chuyển bom, ngay cảmáy móc cũng khó làm được. Bom không thể&sp;hủy còn có rất nhiều loại, như bom nhạy nhiệt, bom áp lực dịch thể, bom kiểu tiếp xúc vân vân, tôi chỉ đơn giản giới thiệu một hai loại, thế cũng đủ rồi chứ."
Ba người như có điều suy nghĩ, hiển nhiên bom Hàn Phong nói, đã nằm ngoài phạm vi kiến thức của bọn họ.
Long Giai nói: "Chúng ta khi vừa mới tiến vào cổng, sắc trời tối đen, trong cao ốc lại không có chút thahh âm nào, anh làm sao thấy được từ tầng năm phát ra một vệt ánh sáng nhỏ đó?"
"Hồng A Căn nói, hắn nhìn thấy gác chuông lớn ở hướng tây nam, tầng hắn đóng giữ khẳng định ở hướng đông bắc của gác chuông, mà muốn thấy được gác chuông phải từ tầng năm trở lên, do đó vừa vào cửa, đầu tiên là cân nhắc từ tầng năm trở lên của cao ốc hướng đông bắc, thị lực hơi tốt một chút liền nhìn thấy thôi."
"Khi chúng ta vừa mới tiến đến, anh biết bọn chúng vừa rời đi, đó là. . ."
"Việc này rất đơn giản, khi tôi thấy Lương Tiểu Đồng, bom hẹn giờ trên người nó vừa qua khỏi 20 giây, trong phòng còn dư âm của khói thuốc, đầu mẩu thuốc lá mặc dù tắt, nhưng gạt tàn còn lưu lại nhiệt độ, còn có rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy bọn chúng vừa rời đi. Tôi chỉ thật không ngờ, đó là một cái bẫy thiết kế tỉ mỉ, do đó mới cho rằng bọn chúng lên sân thượng. Bây giờ ngẫm lại, kỳ thật bọn chúng căn bản không đi xa, chỉ chờchúng ta phạm sai lầm. Thứ nhất, Lương Tiểu Đồng kế thừa quyền cổ phần bọn chúng tuyệt không thay đổi, cần phải ấn theo chương trình tiến hành, bọn chúng biết chúng ta đã điều tra sự tình này, dễ dàng lộ ra sơ hở, do đó Lương Tiểu Đồng đối với bọn chúng còn hữu dụng, quả quyết sẽ không xem nhẹ vứt bỏ Lương Tiểu Đồng. Thứ hai, bọn chúng bịt mắt Lương Tiểu Đồng, mục đích là để Lương Tiểu Đồng mất đi cảm giác phương hướng, cho rằng bọn chúng chạy từ sau cửa, kỳ thật bọn chúhg đi cửa trước. Thứ ba, bom hẹn giờ buộc trên người Lương Tiểu Đồng rất đơn giản, dễ dàng tháo gỡ, làm cho người ta cảm thấy bọn chúng bối rối chạy trốn, cũng thuận tiện chúng ta lưu lại người tháo gỡ, bọn chúng gọi cái này là tìm đường sống từ trong chỗ chết, sau khi dẫn dắt người của chúng ta rời đi, lại quay về cướp Lương Tiểu Đồng. Từ hiện trường ngay lúc đó nhìn xem, hẳh là có ba hung đồ, có hai người từ cửa trước tiếh vào, đột ngột hướng hai
cảnh vụ đánh lén, dùng hg khí cứng rắn bằng sắt, sau khi Lương Tiểu Đồng phát hiện tất nhiên đưa ba cảnh báo, Hạ Mạt theo bản năng quay đầu lại, mà hg thủ trốn trong tủ tài liệu lại xuống tay với cậu ta. Hung thủ ẩn thân trong tủ, hẳn là sử dụng hg khí bằng gỗ hoặc vật phẩm bằng cao su, thứ gì đó cùng loại với cảhh côn, Hạ Mạt mới giữ lại được một mạng."
Lý Hưởng nói: "Tại sao bọn chúng không sử dụng vũ khí như súng ống chứ?"
Hàn Phong nói: "Để không tạo ra âm thanh, tránh kinh động nhân viên lục soát. Hơh nữa, khi bọn chúng đào tẩu, chỉ tình cờ gặp phải tiểu phân đội số 7, không phải sao?"
Long Giai nói: "Đúng rồi, nói đến tiểu đội kia, chính vì bọn họ bị thương tập thể, làm anh cảm thấy cửa chính gặp nguy hiểm, đúng không? Anh làm thế nào phát hiện được?"
"Tôi từng thấy thành viên tiểu đội nọ bị thương, từ vết thương nhìn xem, vết đạn của vũ khí tạo thành so với súng bình thường lớn hơn, tôi chỉ nhất thời nghĩ không ra là vũ khí gì bắn ra đạn đó. Hơn nữa, Lãnh Kính Hàn nói, đội ngũ này đều từng được đặc huấn, sẽ không kém như thế. Vậy, là nguyên nhân gì khiến bọn họ cùng địch nhân mặt đối mặt lại bị diệt toàn quân? Khi đi tới cửa, tôi bỗng dưng hhớ tới loại vũ khí này, chỉ thế thôi."
Lãnh Kính Hàn chán nản nói: "Súng bắn tỉa."
Hàn Phong sửa lại nói: "Súng bắn tỉa viễn trình. Súng trường bắn tỉa bình thường, ngoài tầm bắn hữu hiệu, hớn từ 500m đến 1000m, cao nhất có thể đạt tới 1500m, mà súng trường bắn tỉa cảnh sát các anh trang bị kiểu KUB88 5.8mm, chỉ có 800m. Súng bắn tỉa viễn trình, có Háy hỗ trợ lực bắn đặc thù, hơn nữa đường kính đạn lớn, tầm bắn từ 1500 đến 2500m, nó có thể giúp cho líhh bắn tỉa Hai phục tại vị trí xa hơn, ngoài ra khuyết điểm của nó ở chỗ thể tích vô cùng khổng lồ, không tiện mang theo, cho nên khi bọn chúng rút lui không thể mang đi, chỉ có thể cho nổ cả khẩu súng, mới không lưu lại chứng cứ."
Lãnh Kính Hàn đột nhiên nói: "Thứ chúhg ta nhìn thấy trên sân thượng là cái gì?"
Hàn Phong nói: "Địa lôi. Địa lôi chống trực thăng. Thủ đô những nước như Mỹ, Anh, Pháp,
Đức đều cài đặt, hó có thể dò xét tần suất chấn động không khí của cánh trực thăng, một khi tiếp cận nó ở phạm vi công kích, nó sẽ tự động vươn sừng, đó là một hợp thép nhỏ có tính co dãn cao, tự động nhắm ngay mục tiêu, có thể bắn ra khoảng cách 120 yard đến 200 yard." (1 yard = 0.914m)
Lãnh Kính Hàn nói: "Bọn chúng làm thế nào có được vũ khí tiên tiến như vậy?"
Hàn Phong cười khổ, "Phải hỏi anh chứ, anh Lãnh, đây là khu trực thuộc của anh, tại sao vũ khí của bọn chúng so với các anh còn tiên tiến hơn? Xem ra hoạt động buôn lậu của thành phố H quá ngang ngược rồi!"
"Đừng xem thường nhân viên phòng chống buôn lậu hải quan và biên phòng, bọn họ rất tận tụy với công việc, nguồn gốc của những vũ khí này còn rất khó nói."
Hàn Phong cúi đầu, ngưng mắt nhìn phía trước, nói: "Lần này y khiến cho tôi té Hột vố đau, tôi cuối cùng sẽ tbả lại hết cho y." Đang nói, Lưu Định Cường xuất hiện ở cửa.
Lưu Định Cường bộ dáng thất hồn lạc phách, hữu khí vô lực nói: "Tôi đã về."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ngồi. Nói một chút tình hình giám thị Đinh Nhất Tiếu. A Bát, có từng rời khỏi Đinh Nhất Tiếu không?"
Lưu Định Cường thì thào, giống như đang làm kiểm điểm nói: "11h sáng, Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát ở thị trường mậu dịch mất dấu gã một lần, hơn 2h chiều hai người trở về. 4h chiều, Đinh Nhất Tiếu một mình ba ngoài, chúng tôi ở cầu vượt Vương Sơn mất dấu gã, 7h gã về nhà. 8h30 lại đi một chuyến, 9h mất tích ở rạp chiếu phim lớn Thắng Lợi, trong lúc này, A Bát vẫn chưa từng xuất hiện."
Hàn Phong cầm thật chặt tay Lưu Định Cường, "Chúc mừng anh nha, anh Cường, anh quá lợi hại luôn, người giao vào tay anh, chưa tới 12 tiếng, anh đã để mất dấu ba lần."
Lưu Định Cườhg mặt đỏ thành màu gah heo, lại nói không nên lời. Lãnh Kính Hàn nói: "Quên đi, không trách cậu, cậu vốn là pháp y. Chúng tôi đã điều động rất nhiều người của khâu giám sát đi, giám thị một tên hồ ly đa mưu túc tbí cũng không dễ." Ông nhìn Hàn Phong nói: "Hiện tại, báo cáo của tôi nên viết thế nào?"
"Xem báo ngày mai đi, tin tức trên đó viết thế nào, anh cứ viết thế đó."
Lãnh Kính Hàn dò hỏi: "Chúng ta có cần thẩm tra lại Hồng A Căn hay không?"
"Đúng, chính là tên này, thông đồng lừa gạt chúng ta, làm hại chúng ta rơi vào bẫy này." Lý Hưởng vô cùng oán giận.
Hàn Phong nói: "Đi xem tên kia đã chết hay chưa, nếu đã chết, chứng tỏ hắn biết rõ nội
tình, hếu chưa chết, chứng tỏ hắn không hay biết gì, hai loại tình huống, đều thẩm tra không ra được kết quả, người ta đã sớm trù tính tốt lắm rồi, một kẻ cao minh chính là. . . Kẻ hoạch định sách lược!"
Lãnh Kính Hàn nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng 1h30, đứng dậy nói: "Thảo luận hôm nay tạm thời đến đây thôi, tan họp. Hàn Phong, tối nay, theo tôi đi."
"Đương nhiên đi theo anh, đã trễ thế này, anh bảo tôi đi đâu đây."
Trong nhà trọ bí mật của Lãnh Kính Hàn, Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Cậu còn gì muốn nói với tôi không?"
"Đói bụng rồi, mau nấu mì ăn liền. Tôi mặc dù nghèo, nhưng một ngày hai bữa vẫn đảm bảo, đi theo anh, cả ngày cũng chưa được ăn cơm."
Lãnh Kính Hàn ngâm hai tô mì ăn liền, vừa ăn vừa nói: "Tôi xem ra, ở phòng điều tra hình sự, chuyện cậu nói đều che che đậy đậy, còn ẩn tình gì chưa nói, thành thật khai mau."
"Vấn đề cũ thôi, tôi từng đề cập với anh rồi đó."
Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Cậu vẫn hoài nghi! Nội bộ chúng tôi có …"
"Tôi nói cho anh nghe, cho dù bọn chúng một năm trước đã chuẩn bị tốt kế hoạch này, thế thì tại sao có thể trong thời gian ngắn ngủi bố trí hoàn mỹ đến vậy, không hề thiếu sót? Phải biết rằng, Hồng A Căn gây ra rắc rối, chúng ta đi nhúng tay, đó là chuyện cực kỳ ngẫu nhiên, nhưng chúng ta trong một ngày đã thẩm tra ra địa chỉ tường tận, rồi hướng bên ngoài phong tỏa tih tức, nhưng bọn chúng ngay cả lính bắn tỉa viễn trình cũng đều đã bố trí tốt chờ chúng ta, tin tức chỉ có khả năng từ bên chúng ta tiết lộ qua. Bọn chúng thậm chí còn biết thời gian xuất phát và thời gian tới của chúng ta."
"Nếu vậy súng bắn tỉa hạng nặng của bọn chúng cũng đã sớm bố trí tốt rồi?"
"Ai rảnh đến nỗi đem hai khẩu súng bắn tỉa hạng nặng vào trong cao ốc, trưng bày hả? Còn có, Hồng A Căn nói bọn chúng một tổ có 18 người, nhưng lần này không nhiều như vậy, sớm đã rút lui, chỉ để lại người nên ở lại. Quan trọng hơn, bọn chúng đối với chi tiết, sở trường, thậm chí tính cách, hứng thú yêu thích của mỗi người chúng ta đều rõ hhư lòng bàn tay."
Lãnh Kính Hàn chấn động: "Nói thế là sao?"
"Nếu bọn chúng không biết Trương Nghệ là chuyên gia đàm phán, sẽ không cho người giả điên yêu cầu đàm phán, không có đàm phán, sẽ không có việc chúng ta điều tra và thẩm vấn Hồng A Căn. Muốn làm được điểm ấy, bọn chúng đầu tiên phải xét thấy rằng, chúng ta đang điều tra Đinh Nhất Tiếu, mà Hồng A Căn và Đinh Nhất Tiếu có liên hệ nào đó, có thể khiến chúng ta hứng thú, cho nên lợi dụng chuyên ngành của Trương Nghệ, dẫn chúng ta qua đó. Tiếp theo, bọn chúng cũng biết trọng điểm chúng ta đang tìH Lương Tiểu Đồng, cho nên nội dg theo như lời Hồng A Căn nói, nhất định khiến chúng ta hứng thú, vì vậy, liền lợi dụng Hồng A Căn, dẫn chúng ta tới công ty xây dựng Khai Nguyên. Hồng A Căn có lẽ không nói sai, kinh nghiệm của hắn chính là như vậy, mà tình hình thực tế hắn căn bản không biết, cho nên kết quả thẩm vấn cũng không dễ dàng khiếh chúhg ta sinh nghi. Bọn chúng chính là lợi dụng bố trí xảo diệu, từng bước dẫn chúng ta vào bẫy rập sớm đã thiết kế tốt. Bất quá từ trong miệng Hồng A Căn chúng ta vẫn chiếm được tin tức hữu dụng, nhưng tôi còh chưa suy nghĩ cẩn thận, sau này sẽ nói cho anh biết."
"Cậu có phát giác ra không, người thao túng phía sau màn kia, cùng thủ pháp của cậu trước kia rất giống? Chúng ta vẫn bị nắm mũi dắt đi."
"Tôi biết, là mê cung biển báo."
"Mê cg biển báo?" Lãnh Kính Hàn lại bị làm cho hồ đồ rồi.
Hàn Phong giải thích: "Tận lực phức tạp hóa tình tiết vụ án, hoa nở khắp nơi, tựa như mỗi một vụ án đều có một đầu mối thông hướng đến điểm cuối, nhìn vụ án này, tựa như điều tra tiếp sẽ tra ra kẻ chủ mưu phía sau, rồi lại nhìn lại vụ án kia, tựa như đầu mối rất rõ ràng. trên thực tế, có vài vụ án, căn bản là ngõ cụt, anh tra được cuối cùng, chứng cứ gì cũng không có, đầu mối đứt toàn bộ. Nhưng tất cả vụ án, lại đều dùng một sợi dây xâu chuỗi lại, để cho anh biết, vụ án này đều là một tổ chức bày ra, đây là mê cg, mỗi một vụ án giết người nhỏ, đều là một nhánh đườhg. Bởi vì áh giết người nhỏ càng chồng chất càng nhiều, hgười phụ trách phá án thường mệt mỏi bôn ba, một vụ cũng không tra ra đầu
mối, vụ tiếp theo lại nối gót mà đến, nhân viên phá án bị lạc ngay giữa mê cg mất phương hướng, không biết cái nào là đầu mối chính, hiệh tại, chúng ta đang rơi vào trong mê cg như vậy."
"Vậy biển báo thì sao?"
"Khi một người giữa mê cg đánh mất cảm giác phương hướng, hết đường xoay trở, bỗng dưng nhìn thấy trên tường xuất hiện dấu hiệu, viết đây là lối ra. Vậy phản ứng đầu tiên của mọi người chính là, theo biển báo mà đi, hơn nữa lòng tràn đầy vui sướng, tưởng rằng đã tìm được phương hướng rồi. Mà sau khi đi theo biểh báo luẩn quẩn một vòng lớn, nhìn thấy phía trước là cánh cửa mật mã, bên cạnh viết công thức tính toán mật mã, cũng nói cho anh biết, mở cửa này, chính là lối ra, vậy anh hiển nhiên sẽ dốc toàn lực để tính toán mật mã. Thế nhưng, ai biết sau cánh cửa mật mã nọ, bên trong là gì? Hiện tại, Lương Tiểu Đồng chính là một biển báo của chúng ta, chúng ta đem tất cả vấn đề đều đặt trên người nó, dựa vào nó làm trg tâm tiến hành điều tra vụ án và theo dõi, do đó, chúng ta dễ dàng bị bọn chúng dắt mũi."
"Bất quá tôi không hiểu lắm, công khai hướng cảnh sát tuyên chiến, mâu thuẫn gay gắt như vậy, đối với y có chỗ nào tốt?"
"Anh còn nhớ Trương Nghệ từng nói không? Bọn chúng muốn tạo rắc rối, nghĩ tất cả biện pháp làm cho sự tình ầm ĩ lớn, tạo ra tin tức, một khi giới tin tức can thiệp vào, tạo ra dư luận, vậy thì cũng chỉ có các anh chịu thiệt. Nhẹ thì ghi lỗi, nặng thì tạm thời cách chức, phía trên thay đổi người đến điều tra, một lần điều tba lại này, có thể cho bọn chúng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian? Mà chúng ta hiện tại lại không có chứng cứ gì cho
thấy nội bộ hgân hàng Hằng Phúc xuất hiện biến cố trọng đại, làm cho quyền cổ phần cuả người ta cải chế tạm dừng. Phải biết bằng, quyền cổ phần cải chế là một phương châm lớn đã định trước của quốc gia, không thể dao động được. do đó, thời gian càng dư ra một ngày, đối với bọn chúng càng có lợi thêm được một ngày. Cho dù hiện tại xuất hiện một chút sơ suất nho nhỏ, đợi chúng ta điều tba ra, bọn chúng đã thong dong ra đi rồi."
"Cậu đã biết bọn chúng dùhg mê cg biển báo, chúng ta nên làm gì bây giờ đây?"
"Lạc đường giữa mê cg, vậy chúng ta phải trở lại ngã rẽ, đem những vụ án chúng ta đã có trở ngược lại, nhìn xem những vụ án kia còn đường khác không."
"Cậu là nói chúng ta trước cứ mặc kệ vụ bắn nhau tối nay, quay trở lại lúc ban đầu, nhìn xem những vụ án trước kia, còn có đầu mối nào chưa để ý tới không?"
"Không phải không quan tâm, Hà là phân ra một hặng một nhẹ, phải tìm được đường ra giữa mê cuhg, việc này rất quan trọng."
"Vậy theo lời cậu nói, chúng ta nên tiếp tục điều tra kỹ càng vụ án chiếc xe tập kích chúng ta vào buổi tối mấy ngày trước không?"
"Xe đã được cải trang đặc thù, sau khi sử dụng bị thiêu hủy, đêm khuya gây án, người trên xe không tìm ra manh mối, đó là một ngõ cụt, không được, trước nữa."
"Là vụ án cướp của giết người ở xưởng Lương Hưng Thịnh?"
"Đó là án trong án, chỉ là một phần của kế hoạch, không phải đường chính, muốn từ vụ án này bắt đầu điều tra, phải đi rất nhiều đường vòng, tiếp tục lui nữa."
Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút: "Vậy xuống tay từ Đinh Nhất Tiếu?"
"Đinh Nhất Tiếu là nhân vật bọn chúng đặt vào đã nhiều năm, bản thân gã cực kỳ khôn khéo, xuống tay từ gã, chỉ sợ là quay về vân lộ." (Tiêu: vân lộ là đường giống dấu vân tay)
"Quay về vân lộ?" Lãnh Kính Hàn vô cùng khó hiểu.
"Từng chơi mê cg chưa? Bên trong có một loại tuyến đường làm người ta rối rắm, điểm cuối và khởi điểm của nó thông nhau, ở bên tbong đảo tới đảo lui, kết quả từ điểm cuối lại vòhg vềkhởi điểm, anh căn bản là đi không được một bước."
"Vậy phải bắt đầu điều tra từ đâu? Lui nữa, thì lui về vụ án Lâm Chinh bị nổ ô tô chết rồi."
"Câu hỏi luôn có một ngày được giải, nhưng vấn đề là chúng ta hiện tại đang chạy đua
thời giah với kẻ thao túng phía sau màn kia, y đang đợi, chúng ta phải đuổi đến ngăn cản trước khi y áp dụng kế hoạch. Chúng ta không có thời gian chậm rãi để ý đầu mối, chỉ cần ngân hàng Hằng Phúc vừa tiến hành chia cổ phiếu, y tùy thời sẽ ôm tiền bỏ trốn. Mà y tạo ra cho chúng ta càng nhiều phiền toái, vấn đề lưu lại chưa giải quyết cũng càng ngày càng nhiều, tôi đau đầu quá đi." Hàn Phong gõ đầu mình, sau đó nói, "Lấy giấy bút đến."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, lại nói: "Vấn đề là từ nơi này bắt đầu." Anh viết xuống trên giấy: "Thứ nhất, Lương Hưng Thịnh xảy ra tai nạn xe, nghi là lừa bảo hiểm." Sau đó ở phía sau đánh một dấu móc, biểu thị vấn đề đã giải quyết, mặt sau dùng dấu ngoặc đơn viết: "Chết đúng chỗ của hắn, mục đích: Đưa 5% cổ phiếu tập đoàn Hằng Phúc hắn sở hữu chuyển cho Lương Tiểu Đồng."
"Thứ hai, Lâm Chính chết vì tai nạn xe, nghi là mưu sát." Mặt sáu đánh một dấu móc, dấu ngoặc đơn ghi: "Vùi lấp chứng cứ, trì hoãn thời gian, tạo câu đố, sự thật là bị vật liệu tụ nhiệt kích nổ ô tô." Lại viết lên: "Nội bộ nhân viên cục giao thông thành phố T tham dự, bị sát thủ Hắc Võng giết chết, không thể điều tra." Vẽ lên đường gợn sóng.
"Thứ ba, cái chết của Lâm Chính và cái chết của Lương Hưng Thịnh, nghi ngờ có liên quan." Mặt sau đánh một dấu móc, dấu ngoặc đơn: "Bà con xa, sợi dây liên kết là Lô Phương, lén lút giao dịch quyền cổ phần, tra ra Đinh Nhất Tiếu."
"Thứ tư, ý đồ Lâm Chính chuyển quyền cổ phần?" Mặt sau vẽ một dấu gạch chéo: "Không rõ."
"Thứ năm, lần đầu tiên bị ám sát, trực thăng điều khiển từ xa gây án." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Không có đầu mối, không có kết quả." Lại viết lên: "Hoài nghi mục đích, giết lãnh đạo chủ chốt điều tra vụ án, trì hoãn thời gian tra án?" Đồng thời sử dụng đường gợn sóng vẽlên.
"Thứ sáu, xưởng Lương Hưng Thịnh bị trộm, người canh cửa chết thảm, linh kiện mất, bản vẽ bị thiêu hủy, mục đích chưa xác định rõ." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Hoài
nghi, ngoài xưởng vẫn nằm trong trạng thái giám thị, một khi cảnh sát can thiệp vào điều tra, lập tức chuyển đồ đạc đi."
"Thứ bảy, lần thứ hai bị ám sát, xe đồ chơi bốn bánh điều khiển từ xa gây án." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Giống thứ năm."
"Thứ tám, Đinh Nhất Tiếu đứng tên năm xí nghiệp, đề phòng nghiêm mật." Hặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Không thể xâm nhập điều tra."
"Thứ chín, thân thích của Đinh Nhất Tiếu là A Bát, lai lịch không rõ." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo.
"Thứ mười, Hồng A Căn gây ra hỗn loạn, dẫn vào bẫy rập, địa điểm huấn luận của bọn chúng, cùng quan hệ của thượng cấp." Một dấu gạch chéo.
"Thứ mười một, nội bộ cảnh sát có gian tế, đợi điều tra." Một dấu gạch chéo.
"Thứ mười hai, Lương Tiểu Đồng lại mất tích, Lô Phương tg tích chưa rõ." Gạch chéo.
"Thứ mười ba, vũ khí đối phương tiên tiến, nguồn gốc, số lượng chưa xác định rõ." Gạch chéo.
"Thứ mười bốn, những kẻ được huấn luyện như Hồng A Căn, nhân số, vị trí . . ." Gạch chéo.
Lãnh Kính Hàn nhìn không được nữa, vấn đề của Hàn Phong nói ra tràn đầy một tờ, tất cả đều là gạch chéo, đều không phải đáp áh có thể tìm được. Hàn Phong tự mình nhìn tờ giấy tràn ngập dấu gạch chéo, nói: "Từ cái chết của Lương Hưng Thịnh không phải vụ lừa bảo hiểm đơn giản bắt đầu, tôi cảm thấy tôi vừa tiếp xúc đến vụ án này, đến tận bây giờ, tôi vẫn cứ cảm thấy tôi vừa tiếp xúc đến vụ án này." Anh vo giấy thàhh viên, vứt bỏ, ngã xuống giường, duỗi thắt lưng lười biếng, "Thật là mệt nhọc, ngủ trước một giấc."
Lãnh Kính Hàn sau khi lên giường, thật lâu vẫn chưa thể ngủ, ông vỗ nhẹ Hàn Phong, Hàn Phong lập tức hỏi: "Hửm? Cái gì?"
"Cậu vẫn chưa ngủ hả?"
"Nghĩ chưa rõ, ngủ không được."
"Cậu đề xuất nội bộ chúng ta có người tiết lộ tin tức, vấn đề này, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người khả nghi."
"Ai?"
Lãnh Kính Hàn úp úp mở mở hồi lâu, do dự nói: "Long Giai."
Hàn Phong vỗ đùi, "Chuyện đó không có khả năng, sao lại hoài nghi cô ấy chứ? Anh nói nghe chút xem."
"Mọi người của phòng điều tra hình sự chúng tôi là đội viên lão làng, vào cuối cùng là Hạ Mạt, Trương Nghệ, Lý Hưởng bọn họ đều đã bốn năm năm. Chỉ có Long Giai, hai năm
trước tới, chính là năm Lô Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng. Hơn nữa, Long Giai cũng xuất thân cô nhi viện, cậu ngẫm lại xem, Lương Tiểu Đồng được hhận nuôi ở cô nhi viện, Đinh Nhất Tiếu mặc dù không đến cô nhi viện, nhưng hắn cũng coi như là cô nhi, giữa bọn họ, có thể có liên hệ nào đó không? Hơn nữa, Long Giai chuyên nghiên cứu máy tính, cô ấy muốn tiết lộ tin tức vô cùng dễ dàng."
Hàn Phong không chút nghĩ ngợi lập tức nói: "Bậy bạ, cư nhiên dám hoài nghi Long Giai của tôi."
Lãnh Kính Hàn tức giận nói: "Lúc nào thì thành Long Giai của cậu rồi?"
"Kỳ thật, hiện tại chúng ta không có đối tượng hoài nghi nào, cũng chính là bất luận kẻ nào cũng có thể hoài nghi. Dựa vào cái gì nói Long Giai tình nghi lớn nhất? Nói thế, anh mới là tình nghi lớn nhất. Bởi vì tin tức anh nắm giữ toàn diệh nhất, anh là tổng chỉ huy của vụ án này, anh đối với mỗi một chi tiết cũng có thể hiểu rõ. Hơn nữa, anh không việc gì cứ luôn cầm một cái điện thoại di động ở đâu cũng bấm bấm, cơ hội anh tiết lộ tin tức so với Long Giai lớn hơn."
Lãnh Kính Hàn hơi bị chán nản: "Vậy hai lần ám sát nọ thì sao? Tôi sẽ năm lần bảy lượt tìm người ám sát chính mình sao?"
Hàn Phong chỉ vào Lãnh Kính Hàn, "Đây chẳng qua là ahh muốn cởi bỏ hiềH nghi của chính mình, cố ý bày trận ngụy trang mà thôi. Cứ như vậy, sẽ không có ai hoài nghi đếh anh nữa, rồi anh lại ra lệnh cho thủ hạ chế ra tin tức, làm cho thượng cấp khai trừ anh, đến lúc đó, anh có thể cầm khoản tiền nọ cao chạy xa bay rồi."
Lãnh Kính Hàn nghẹn một bụng tức, kéo chăn qua, xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới Hàn Phong nữa. "Chỉ đùa một chút, đừng nghiêm túc vậy mà." Thấy Lãnh Kính Hàn không phản ứng, anh lại nói: "Kỳ thật, cũng không phải chỉ có nhân tài của nội bộ các anh đáng tình nghi, những người xg quanh liên quan đến chúng ta cũng đáng tình nghi, như Phan Khả Hân, cô ấy cũng có thể bị hoài nghi mà. Tôi tình nguyện hoài hghi cô ấy cũng không muốn hoài nghi Long Giai."
Lãnh Kíhh Hàn sắc mặt xanh xám, "Con bé? Người đầu tiên tôi không hoài nghi chính là con bé." Lãnh Kính Hàn nghiêng người sang, "Cậu ngẫm lại xem, hg thủ kia trù tính tinh vi như vậy, vì cái gì, còh gì ngoài tiền chứ. Người tiết lộ tin tức kia, không có khả năng là hạn người không đáng để ý, hắn tiết lộ tin tức, cũng chính là muốn chia một chén canh trong hơn vài trăm tỷ kia, hắn nhiều nhất có thể được chia bao nhiêu? Cậu biết gia sản của Phan gia có bao nhiêu không? Con bé sẽ vì vài tỷ mà cùng hg thủ hợp tác?"
"Tôi có lý do cả."
Lãnh Kính Hàn xụ mặt nói: "Lý do gì? Nói nghe xem."
"Thứ nhất. . . . . ." Anh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói, "Nói khôhg chừng người ta nhiều tiền quá, muốn cùng cảnh sát các anh chơi đùa đấy, người quá dư tiền, thì hay nhàm chán như vậy đó."
Lãnh Kính Hàn "hừ" một tiếng: "Khả Hân đã là nhân viên bán bảo hiểm, lại là phóng viên tòa soạn báo, chuyệh của chính con bé cũng bận rộn không chịu được, làm sao nhàm chán như cậu nói được, lý do này có thể thành lập được sao, điều thứ hai đâu?"
Hàn Phong gãi đầu, "Thứ hai. . . thứ hai. . . Long Giai xinh đẹp hơn cô ấy."
Lãnh Kính Hàn trợn mắt nói: "Vậy cũng là lý do sao? A, người cậu hoài nghi, chính là xấu thì liền đáng nghi, xinh đẹp thì khẳng định không phải đối tượng tình nghi. Còh gì nữa không?"
Hàn Phong đoan chính nói: "Còn, còn, việc này rất quan trọng, cô ấy. . .Cô ấy muốn câu dẫn tôi không chỉ một lần, anh xem, ngày đó còn hôn tôi một cái!"
Lãnh Kính Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, cười nói: "Là người ta muốn câu dẫn cậu, hay là cậu muốn câu dẫn người ta hả? Cậu có bao nhiêu láu cá, tôi còn không biết sao?"
Hàn Phong đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, nhà bọn họ có tài lực như vậy, rốt cuộc là làm gì?"
"Cái gì cũng làm, chỉ cần buôn bán có lợi nhuận, xí nghiệp Phan thị cũng có nghề tay trái. Bất quá, bọn họ lấy ngành du lịch làm chủ, thị trường du lịch của cả Đông Nam Á, tập đoàn Phan thị chiếm phải một nửa số định mức."
Hàn Phong thấy Lãnh Kính Hàn không hề tức giận, lại chuyển chủ đề: "Nói như vậy, tình nghi Khả Hân cũng không lớn, tôi ah tâm rồi. Ôi, anh Lãnh, anh mỗi lần gặp vụ án gì phức tạp, liền ra ngoài ngủ, để chị dâu một mình ở nhà, anh yên tâm sao?"
"Mắc mớ gì tới cậu? Đầu óc cậu lại nghĩ ba cái chuyện không đứng đắn gì đó?" Nói xong, ngủ luôn.
Hàn Phong tay gối đầu, thầm nghĩ: "Có lẽ chị dâu cũng bốn năm chục tuổi rồi, tôi còn nghĩ chuyện không đứng đắn gì chứ? Nhưng thật ra phải nghĩ biện pháp gì để dẫn người trg gian tiết lộ tin tức của chúng ta ra mới tốt đây."
Đêm khuya, một thân ảnh mở cửa phòng điều tra hình sự, dưới ánh trăng mờ nhạt, có thể nhìn thấy một đầu tóc dài cùng đường cong nổi lên dưới cảnh phục, là một nữ cảnh sát.
Cô rón ra rón rén đi tới phòng máy vi tính, lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ khóa, một thanh âm cũhg chưa từng phát ra, sau đó vặn khóa cửa, mở ra cánh cửa phòng máy tính.
/56
|