Theo kế hoạch của Đinh Khí, trước tiên là dọn sạch lương thảo cùng đồ quân nhu trong kho.
Đây là y cùng hậu duệ phản Tần của sáu nước cò kè mặc cả một nhóm đồ quân nhu thật vất vả mới có được. Đã ba năm, đoàn cướp Hồng Trạch của y chưa hề được thay đổi trang bị. Thậm chí, đến bây giờ, trong tay còn rất nhiều cướp Hồng Trạch đang ở trên sông Hoài Thủy quấn lấy quân Tần toàn là đao gãy giáo gãy.
Dùng đại đội nhân mã kiềm chế Doanh Tráng ở huyện Từ. Đem theo bộ hạ tinh nhuệ cướp đoạt quân nhu chính là mục đích chủ yếu chuyến đi này của Đinh Khí.
Phản Tần? Đây không phải là chuyện một thường dân nước Sở như y lo lắng. Nước Sở bị diệt vong nhiều năm, khí huyết tuổi trẻ, một lòng hăng hái năm đó đã sớm lạnh. Đinh Khí thành thục rồi, trưởng thành rồi. Tựa hồ nhìn nhận sự việc càng thêm thấu triệt, suy nghĩ càng thêm kín đáo.
Nếu không phải y phạm án liên tục, đầu hàng cũng không có kết cục tốt. Nói không chừng Đinh Khí cũng đã sớm buông bỏ việc làm trộm cướp này.
Chính là lên thuyền giặc dễ, xuống thuyền giặc khó. Mặc kệ nếu như y rửa tay gác kiếm, người Tần không thu thập y thì hậu duệ của sáu nước cũng không tha cho y.
Thực lực là quan trọng nhất!
Đây chính là tổng kết tâm đắc của Đinh Khí trong mười năm phấn đấu. Trong tay có mấy nghìn tên giặc cướp, đây chính là thứ hậu duệ sáu nước coi trọng nhất.
Đương nhiên, thù cũng cần phải báo.
Đinh Khí đã tỉ mỉ nghiên cứu về Lưu Khám, cho ra một kết luận: Một tên gian thương có chút vận khí tốt.
Chỉ có vậy thôi…
Trước lấy hết đồ quân nhu, sau đó khi rời đi, thuận tay giết chết người này, cũng không tính là báo thù rửa hận đi. Đối với Lưu Khám, Đinh Khí chính là không thèm để vào mắt. Y đã sớm phái ra một trăm năm mươi tên đạo phỉ, trà trộn vào những người làm việc, đợi thời cơ đến thì động thủ.
Hiện tại, thời cơ đã tới rồi!
Tên thật của Hầu Tam là Hầu Cảnh, là kẻ sớm nhất theo Hồng Trạch đạo của Đinh Khí.
Thật lòng mà nói, tín nhiệm của Đinh Khí đối với Hầu Cảnh, thậm chí còn hơn cả thân đệ đệ Đinh Tật của y. Kẻ này người cũng như tên, là một con khỉ tinh quái, giỏi về nhìn mặt đoán ý, còn là một tên liều mạng. Tần quân chết ở trong tay y, ít nhất cũng có ba bốn mươi người đáng tin cậy.
Đã qua giờ tý, trăng đã lên đến giữa trời.
Đây cũng không phải là khí trời tốt để giết người phóng hỏa, đối với Đinh Khí mà nói, đã không quan trọng nữa.
- Các huynh đệ, lúc chiếm lĩnh kho thóc, nhanh chóng vận chuyển đồ quân nhu, lương thảo lên thuyền. Đến khi đó, Hầu Tam mang năm mươi người cùng ta tiếp ứng lão nhị. Tất cả mọi người đều nghe rõ. Hành động phải nhanh. Cuối cùng phóng một mồi lửa lớn, đốt hết toàn bộ kho lương và nhà dân, sau đó nhanh chóng rút lui. Dù sao ở đây cũng không phải Hồng Trạch, cũng không phải Hoài Thủy. Chỗ đủ cho đám đàn ông chúng ta hoạt động, con mẹ nó thực sự quá nhỏ rồi.
Cướp Hồng Trạch hạ giọng, đáp lại lời dặn của Đinh Khí.
Nhanh chóng, bọn chúng đã đi đến phía dưới Cao Cương. Nhưng là, Cao Cương im ắng, hình như không có phát sinh chuyện gì, liền ngay cả một cái bóng ma cũng không có.
Đinh Khí không khỏi ngừng lại:
- Hầu Tam, không phải đã hành động rồi sao?
- Đúng là đã kết thúc rồi mà…Một đám cây đu đủ mà thôi, làm sao so được với sự mạnh mẽ của đại gia? Đại gia chờ chút, để ta đi tìm hiểu.
Cây đu đủ, là một loại tiếng lóng của cướp Hồng Trạch, trước kia chỉ những người buôn bán bị cướp bóc.
Đây là danh từ chỉ những người, sau khi bị công kích, lập tức khoanh tay chịu chết.
Hầu Cảnh đoạt lấy cây đuốc trong tay một tên đạo phỉ, đón gió, lắc ngang hai lần, lắc dọc hai lần. Một lát sau, trên Cao Cương xuất hiện một đốm lửa, làm như đáp lại, lắc dọc hai lần, lắc ngang hai lần…
- Đại gia, các huynh đệ đã đắc thủ rồi!
Đinh Khí không hề do dự, giơ lên đồng qua, hạ giọng nói:
- Các huynh đệ, hành động!
Cướp Hồng Trạch tuy chỉ là một đám cướp giật, Đinh Khí là một người thô kệch, một chữ cũng không biết. Nhưng kinh nghiệm chiến trận, ít nhiều cũng có kỷ luật. Những người được hậu duệ sáu nước phái đến trợ giúp, sự tâm đắc đối với sự thống trị cướp Hồng Trạch của Đinh Khí, càng ngày càng sâu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Tuy rằng bắt đầu hành động, nhưng cũng không giống giặc cướp thông thường, ồn ã tiến lên mà chia thành hai ba nhóm, tổ chức đâu vào đấy, cực kì nhanh chóng đi qua một loạt nhà dân, hướng Cao Cương đi tới. Đinh Khí xông về phía trước, tim đập thình thịch. Chỉ cần lấy được chỗ quân nhu kia, vốn liếng để y đối kháng với quân Tần lại càng đủ. Mà hậu duệ sáu nước tất nhiên sẽ cho y càng nhiều ủng hộ. Từ từ, y muốn cho cướp Hồng Trạch không chỉ có ngang dọc Tuy Hoài, thậm chí còn muốn rong ruổi trên các sông lớn.
Mắt thấy đã tiến gần đến lưng núi, Đinh Khí đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nếu nói kho lương đã bị người mình khống chế, đến lúc này, ít nhất phải có người xuống nghênh tiếp, đằng này lại không hề có động tĩnh.
- Hầu Tam?
Đinh Khí trầm giọng quát dẹp đường, như bình thường sẽ có một tiếng đáp lại của Hầu Cảnh, mà lúc này lại không có tiếng trả lời.
Dừng bước, Đinh Khí xoay người nhìn lại. Hầu Cảnh vẫn theo bên người, không biết lúc nào, đã không thấy tung tích…
- Hầu Tam, có ai thấy Hầu Tam không?
Đám cướp Hồng Trạch ngây ra, không hiểu vì sao Đinh Khí đột nhiên dừng lại. Nhìn xung quanh, quả thật không thấy cái bóng của Hầu Cảnh. Có một tên lầm bầm nói:
- Đại gia tìm y làm cái gì? Không chừng lại chạy xuống rồi. Tên đó luôn luôn như vậy…chúng ta cứ xông lên trước là được, chắc không phải tên đó dám bán đứng chúng ta đâu?
Bán đứng!
Hai chữ này, giống như sét đánh bên tai, y bỗng dưng giật mình bừng tỉnh, xoay người quát lớn:
- Lui lại, các huynh đệ lui lại!
Cướp Hồng Trạch tuy rằng không rõ ràng lắm đến tột cùng xảy ra cái gì, nhưng uy danh mười năm của Đinh Khí, lại thêm nhiều năm tiến hành, làm những người này theo bản năng xoay người định sẽ rút đi. Cũng đúng lúc này, trên Cao Cương đột nhiên sáng bừng. Hơn trăm người đứng thẳng trên Cao Cương, giương cung tên, nhắm thẳng vào Đinh Khí.
Một người da mặt trắng nõn, thanh niên này nhìn qua gầy yếu, đơn bạc, từ trong đám người đi tới.
- Đinh Khí, sao giờ mới đến? Thiệu Bình ở đây đợi đã lâu ngày!
Đinh Khí giật mình một cái, đợi thấy rõ hình dáng của thanh niên đó, nhịn không được thất kinh:
- Lui lại, trúng kế rồi!
Lời còn chứ dứt, chợt nghe Thiệu Bình quát một tiếng:
- Bắn cung!
Vù…
Một trận dây cung rung lên, mũi tên như mưa bay về phía đám cướp Hồng Trạch. Đinh Khí một bên gạt bay tên, một bên chỉ huy nhân mã lui xuống núi. Nhưng không nghĩ tới, mới đi được hơn trăm bước, nhìn thấy dưới chân núi, trong nhà dân, ào ào đi ra hơn trăm người.
Toàn bộ là quân Tần mặc áo giáp đen, cầm mâu thuẫn, thắt lưng đeo kiếm.
Không giống quân Tần bình thường. Hàng quân Tần này, mỗi người đều cao lớn vạm vỡ, không giống người Sở bình thường. Càng như là người Tần tinh nhuệ.
- Lam Điền giáp sĩ!
Đinh Khí liếc mắt liền nhận ra lai lịch đội quân Tần này, nhịn không được thét kinh một tiếng.
Phía trước hàng Lam Điền giáp sĩ, một gã cự hán đứng thẳng. Một tay cầm đại thuẫn, một tay cầm Xích kỳ, cười to nói:
- Đinh Khí, Lưu Khám đợi ngươi lâu ngày… Nếu tới, cũng đừng đi, lại để người khác nói người nước Tần ta không biết lễ nghĩa, không hiểu chiêu đãi khách a.
Lưu Khám, hắn chính là Lưu Khám?
Đinh Khí cũng chưa từng gặp qua Lưu Khám, hôm nay vừa gặp không khỏi thấy lo lắng.
Trước kia trong lòng y vẫn xem thường, tức khắc biến mất, cùng lúc cảm thấy kỳ lạ: Lưu Khám này không phải say ngã ở quan thự sao? Thế nào lại ở chỗ này?
Có điều thời gian không cho phép y suy nghĩ nhiều. Đảo mắt qua, lại phát hiện trốn ở sau lưng Lưu Khám, chính là Hầu Cảnh đã đi thăm dò, nhịn không được giận tím mặt:
- Hầu Tam, ngươi dám bán đứng ta?
Hầu Cảnh cười hắc hắc:
- Đại gia, không phải là ta muốn bán đứng ngươi. Chỉ là Lưu đại nhân so với ngươi cao minh gấp trăm lần, liếc mắt đã nhìn ra kế sách của ngươi. Ta phụng mệnh của ngươi dẫn người đến đây dò hỏi, ngày đó đã bị Lưu đại nhân nhìn ra kẽ hở… Chính là Lưu đại nhân tâm tính thiện lương, giúp ta hiểu ra lợi hại. Đại gia, thiên hạ hiện nay, đều là của Đại Tần, ngươi cùng một đám phản tặc ở cùng một chỗ, không có kết cục tốt.
Hôm nay, Từ huyện trưởng xin tới ý chỉ của Hoàng thượng, cũng cùng quận thủ đại nhân phối hợp, bao vây tiễu trừ giặc cướp Hồng Trạch.
Các đại nhân đợi, chính là ngươi lên bờ. Mà hiện tại ngươi bị ngăn chặn bởi những Tần quân này, trên thực tế là Hương Dũng do quận thủ đại nhân bí mật điều tới.
Binh mã của Từ huyện trưởng đã bao vây nơi này… các huynh đệ, nghe ta khuyên, buông binh khí, mau nhanh đầu hàng đi. Lưu đại nhân đã hướng Từ huyện trưởng và quận thủ đại nhân xin giúp chúng ta, chỉ truy cứu đầu đảng tội ác, còn những người đi theo thì không hề truy cứu, còn có thể cấp cho mọi người ruộng đồng, ở lại Lâu Đình.
Tận dụng thời cơ, mất rồi không có lại a!
Giặc cướp này sợ nhất là cái gì? Chính là cỗ tử khí bị xẹp xuống.
Nghe được Hầu Cảnh nói như vậy, trong đám cướp Hồng Trạch không thể không sinh ra một tia rối loạn. Đinh Khí một đôi ánh mắt trợn trừng…
- Hầu Cảnh, ngươi không chết tử tế được!
Đinh Khí lớn tiếng hô;
- Đừng nghe hắn nói những lời yêu ngôn hoặc chúng. Lưu Khám này chỉ là một tên đình trưởng, có tư cách gì cam đoan? Các huynh đệ, theo ta giết đi ra ngoài. Chỉ cần lên thuyền, chúng ta hoàn toàn có cơ hội. Hầu Cảnh bỏ đi, ta thề sẽ giết ngươi!
Đinh Khí vừa hô vừa hướng chân núi lao xuống.
Một tay cầm đồng qua, một tay rút đoản kiếm:
- Các huynh đệ, theo ta giết!
Lưu Khám cười hắc hắc, không lùi mà tiến lên, xông lên phía trước chặn Đinh Khí.
Một người đi xuống, một người hướng lên. Nhìn thấy sẽ gặp nhau, Đinh Khí chợt nhảy lên đánh sang một đấm, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, hung hăng bổ về phía Lưu Khám.
Lưu Khám cũng không lùi bước, thân hình chuyển động, Xích kỳ vung lên.
Chỉ nghe choang một tiếng, giáo đồng bị Xích kỳ đỡ. Lưu Khám dậm chân xuống, xông về phía trước, xích kỳ nhân dịp bay về phía trước. Đinh Khí cùng Lưu Khám cứng đối cứng một lúc, cảm thấy cánh tay tê dại, gan bàn tay vỡ tan. Bị Lưu Khám đánh đến một phát, giáo đồng bị chặn lại, tuột tay bay ra.
Nhưng là Đinh Khí thực lực cũng rất được, thấy tình thế không ổn, lui tiếp về phía sau.
Bốn năm tên cướp cũng thừa dịp tiến lên, quơ binh khí, hướng Lưu Khám chém tới, ánh kiếm lấp lánh, hàn khí bức người.
Lưu Khám lắc mình, đại thuẫn gạt bay hai thanh lợi kiếm, Xích kỳ như gió thuận thế quét ngang ngàn quân, thét lên rồi chém ra, liên tục xoay hai lần, lực đạo của Xích kỳ tăng gấp đôi. Sức mạnh nghìn quân, giặc cướp bình thường há có thể chống lại.
Hai tên cướp Hồng Trạch giơ binh khí lên muốn chặn, lại nghe hai tiếng đang - phốc.
Xích kỳ chặt đứt binh khí trong tay và cả thân thể chúng thành hai đoạn, nội tạng và máu phun khắp nơi.
Đinh Khí lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, nổi giận gầm lên một tiếng rút kiếm chém ra.
Đối với y, Lưu Khám như không thấy, Xích kỳ đánh bay binh khí của hai tên cướp, một tay cầm thuẫn, lúc gạt đoản kiếm ra đồng thời dán vào động tác của Đinh Khí một đấm, đánh bay ra ngoài. Không ở một cấp độ, hiển nhiên Lưu Khám đối với Đinh Khí mất đi hứng thú. Hắn sải bước, lay cờ xông vào trong loạn quân. Xích kỳ tung bay, lộ ra một cỗ nhuệ khí, hàn quang lóe ra, trên xích kỳ, hoa văn hình rồng lay động, nét vẽ sống động như thật. Nhưng đi đến đâu, máu và thịt bay đến đó. Máu đào tuôn ra, chân tay bị chém rơi lả tả, kèm theo là tiếng kêu gào đau đớn không ngừng vang lên.
Lúc này trên Cao Cương, Thiệu Bình chỉ huy nhân mã không ngừng đè ép xuống dưới. Sau một lát chống lại, đầu trận tuyến rốt cục bị rối loạn. Cướp Hồng Trạch rất lợi hại nhưng đó là ở trên mặt nước. Lúc này, ở trên mặt đất, lại phải đối mặt với ba trăm Lam Điền giáp sĩ tinh nhuệ do Doanh Tráng mang đến. Đối mặt chém giết, toán cướp sao có thể là đối thủ của Lam Điền giáp sĩ, lại thêm Lưu Khám bôn tẩu kêu gào trong loạn quân, làm đội hình của cướp Hồng Trạch loạn thành một đoàn.
Đinh Khí bị Lưu Khám quăng ra ngoài, ngã trên mặt đất, hồi lâu mới phản ứng lại.
Y gắng gượng vả đứng lên, mới đứng vững thân mình, lại cảm thấy một cỗ hàn khí kéo đến, không chờ y kịp phản ứng, bốn thanh trường mâu đã xuyên thấu thân thể Đinh Khí. Đinh Khí kêu lên một tiếng sợ hãi, cúi đầu nhìn mũi mâu sắc bén trong ngực, dường như không thể tin nổi.
- Ta chết rồi?
Đinh Khí trợn tròn mắt, há miệng muốn nói ra, nhưng miệng cứng lại, không phát ra một chút âm thanh.
Bốn gã Lam Điền giáp sĩ hét lớn một tiếng, đem thân thể của Đinh Khí vứt bay ra ngoài. Vừa rơi xuống, bị một đôi chân ra giẫm lên.
Lưu Khám trong loạn quân hét lớn một tiếng:
- Nếu không đầu hàng, giết chết không cần luận tội!
/16
|