Hơn hai nghìn năm sau thời đại mà kiếp trước của Lưu Khám sinh sống, tại vị trí địa lý tọa độ 27 độ 39 tới 29 độ 20 vĩ độ Bắc, 105 độ 0841 tới 106 độ 28 độ kinh đông, có một tòa thành thị chiều rộng từ đông sang tây khoảng 121. 64 cây số, chiều dài từ nam lên bắc ước chừng 181. 84 cây số, tên là Lô Châu, thời kì Hạ Thương, thuộc sự cai quản của Lương Châu, đến thời Đại Chu đổi tên là tên là Ba Thục.
Năm Chu Thận Tịnh Vương thứ năm, cũng chính là năm 316 trước công nguyên, tức là cách thời đại Lưu Khám đang sống bây giờ khoảng chừng 99 năm, cùng năm đó Tần Huệ Văn vương phái Trương Nghi cùng Tư Mã Thác công chiếm Ba Thục, thiết lập Ba quận. Đồng thời vào lúc ấy cũng có một một tiểu thành thị tên là Giang Dương, lặng lẽ hình thành.
Thành Giang Dương này cũng chính là Lô Châu hậu thế. Nơi đây, có những con sông chảy theo hướng đông nam song song nếp uốn uốn của khu đầu phía Nam cùng núi Đại Lâu của khu Lĩnh Cốc kết hợp lại một chỗ. Đồng thời lại là dải đất bồn địa Tứ Xuyên dọc theo hướng cao nguyên Vân Quý, lại có bồn địa dạng đặc thù vùng đồi núi, Nam cao bắc thấp, dùng nước sông ăn mòn đất, do hướng nghiêng nam bắc.
Lấy Giang An - Nạp Khê - Hợp Giang làm một tuyến đường phân giới, bên phía nam là mặt trong, chủ yêu là vùng trũng, địa hình mặt phía bắc đa số là đồi núi. Có lẽ sẽ có người hỏi, tại sao Lưu Khám biết rõ chỗ này như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì kiếp trước Lưu Khám, trong rất nhiều loại rượu đế thì hắn lại rất thích rượu Diếu Lô Châu, đồng thời còn ở Tứ Xuyên sinh sống nhiều năm, dấu chân có thể nói là trải rộng toàn bộ thung lũng Tứ Xuyên.
Lữ Tu mở to chăm chú nhìn Lưu Khám, có chút khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhích nhích mở ra, hơn nửa ngày mới nói:
-A Khám, huynh muốn đem rượu Hoa Điêu đưa đến Thục Trung sao?
Nàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Không được, muội không đồng ý!
Giọng nàng hơi lớn khiến Lữ Thích Chi cùng Vương Tín đang đợi ở cửa chờ được gọi vào, đều sợ tới mức khẽ run rẩy.
- Khám ca cùng tỷ tỷ lại cãi nhau!
Lữ Thích Chi lập tức kịp phản ứng. Đẩy Vương Tín,
-Tín, nhanh lên gọi thẩm thẩm đến đây.
Đồng thời ở trong nội tâm gã không ngừng thầm nhủ: rượu Hoa Điêu là tài nguyên của Khám ca, đang êm đẹp tại sao phải đưa đến Thục Trung kinh doanh làm gì? Chẳng phải là tự chặt đứt con đường làm ăn của mình sao? Nhưng mà Khám ca từ sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, có lẽ cơ trí đã vượt qua ta rồi. Huynh ấy làm như vậy, nhất định có lý lẽ của mình.
Đứng ở cạnh cửa. Lữ Thích Chi nghiêng tai lắng nghe.
Lưu Khám đã sớm đoán được Lữ Tu nhất định sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, cho nên cũng không nóng nảy, ngược lại kéo nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng một chén nước. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
-Ta biết rõ muội nhất định sẽ phản đối; hơn nữa ta cũng hiểu rõ dù là Kỳ ca cũng chưa chắc đã đồng ý ngay lập tức. A Tu, vấn đề chính là ở chỗ này... Cái muội thấy chỉ là trước mắt, tầm nhìn của Kỳ ca có lẽ xa hơn muội, nhưng gần thì cũng chỉ bằng cái chén này thôi. Muội hiểu ý tứ của ta chứ?
Lưu Khám cầm hai cái đồng tước. Một cái bày ở trước mặt nàng, cái khác bày hơi xa một chút.
Lữ Tu nghi hoặc nhìn Lưu Khám, không phản bác.
- Thế nhưng ta...
Lưu Khám hít sâu một hơi nói:
- Ánh mắt của ta, lại tập trung nhìn vào ở bên trong này.
Lưu Khám nói xong. Dùng một tay chỉ vào mười mấy đồng tước đặt ở một chỗ khác trên một cái bàn khác.
- A Tu, muội có hài lòng với cuộc sống của chúng ta bây giờ chứ?
Lữ Tu nhẹ nhàng gật đầu,
- Muội đương nhiên thoả mãn rồi!
- Nhưng nếu như ta cho muội biết, vài năm sau, có lẽ khoảng vài chục năm về sau, cuộc sống trước mắt chúng ta sẽ không phồn vinh như vậy nữa, mà sẽ biến thành một mảnh phế tích, muội có tin không?
-A?
-Năm trăm năm Xuân Thu Chiến quốc, đến thời điểm hôm nay, Đại Tần có khoảng hai nghìn bảy trăm vạn người. Nhưng nếu như ta cho muội biết, sau mười năm nữa, hoặc là hai mươi năm sau, có lẽ con số đó sẽ chưa tới hai nghìn vạn, thậm chí sẽ càng ngày càng ít, muội nghĩ như thế nào?
/16
|