Cứ như vậy, cả ngày lẫn đêm cực nhỏ đuổi theo, vào lúc tờ mờ sáng, rốt cục cũng thấy được một đội quân Tần. Dọc theo quan đạo, đạp trên nắng sớm, tiến vào trong nội thành Diêm Thương.
Chung Ly Muội hận đến mức liên tục dậm chân.
- Chậm mất một bước, chậm mất một bước!
Quả thật là chỉ kém một bước. So với việc ở ngoài thành đánh nhau với quân Tần, thì chuyên tiến vào Diêm thương để cứu người, không hề nghi ngờ đó là hai việc khác xa nhau như trời với đất.
Lưu Khám thúc ngựa chạy lên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống Diêm thương.
Diêm thương thành, dựa vào bàng biển, dùng yếu tố sông núi để làm chỗ dựa. Ở đây nhờ nghề muối và đánh cá mà nổi danh khắp nơi. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
- Chung Ly Muội!
Lưu Khám đột nhiên lên tiếng,
- Huynh đệ hãy phái một người tìm cách đi vào, điều tra tình hình kho muối cũng như nội thành cho rõ ràng, sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.
Chung Ly Muội khẽ giật mình, lộ ra vẻ kinh hãi.
- Khám huynh đệ, chẳng lẽ ngươi định tấn công kho muối sao?
- Trước tiên phải đi tìm hiểu đã rồi hãy nói sau.
Lưu Khám nói xong, nhảy xuống ngựa đi vào trong mảnh rừng. Từ ngực áo lấy ra một tấm bản đồ, lại không nói một lời nào.
Trong vòng một đêm, hắn từ là người đi theo để hỗ trợ đổi thành người lãnh đạo. Chung Ly Muội lên tiếng, phái hai người xuống núi trà trộn vào nội thành Diêm Thương.
Hắn đi tới bên cạnh Lưu Khám, nói khẽ:
- Khám huynh đệ, không phải ta muốn nói những lời làm mất khí thế đâu. Nhưng thành Diêm thương, sở dĩ được mệnh danh là Diêm thương thành cũng bởi vì nó chính là nơi cung cấp muối cho ba quận gồm: Đông Hải, Lang Gia, Tiết quận. Ba quận đó dùng hơn phân nửa số lượng muối mà kho muối cung cấp, thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm. Dựa vào hai mươi ba người chúng ta mà muốn công phá kho muối, chuyện đó căn bản là không có khả năng... Hơn nữa, công thành, sự tình này có thể sẽ phát triển thành việc to lắm đây!
- Vậy ngươi muốn xem bọn chúng mang mấy đứa nhỏ ra biển thật sao?
Lưu Khám ngẩng đầu cười nói:
- Trên đời này không có việc gì là không làm được, chỉ là ngươi có muốn làm hay không thôi... Ngươi xem, Mạn tiểu thư đã nói cho ta những tin tình báo rất rõ ràng. Từ Phúc lần thứ nhất và lần thứ hai ra biển, đều xuất phát từ chỗ này. Nhưng rất hiển nhiên hai lần trước ra biển, y đều đã thất bại. Nhưng là lần thứ ba, y lại chọn Lang Gia đài... nghe nói có lần đi đưởng quãng đường tương đối xa, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Từ Phúc là phương sĩ, đương nhiên biết làm việc này sẽ ảnh hưởng tới trời đất. Cho nên, sau khi y trải qua hai lần thất bại, nhất định sẽ không ra đi từ Cống Du, mà xuất phát từ Lang Gia. Điểm này, ngươi cũng đã nói rồi. Cái kia quân Tần nói, sẽ xuất phát từ Lang Gia đài. Đã như vậy, bọn người Từ Phúc nhất định sẽ rời khỏi kho muối.
- Ý của ngươi là...
- Tấn công kho muối, đương nhiên không phải ý kiến hay. Cho dù chúng ta có thể thành công, nhưng cũng sẽ tạo ra những nguy hiểm, chỉ sợ là chúng ta cũng không thể thoát ra.
Cho nên chúng ta chỉ có thể ra tay ở trên đường!
Hấn đề mấu chốt hiện nay là phải biết rõ ràng kho muối có bao nhiêu binh mã, Từ Phúc sẽ dùng bao nhiêu người để áp giải bọn nhỏ.
Nếu biết rõ ràng chuyện này, chúng ta nhất định sẽ còn có cơ hội. Muội huynh đệ, từ giờ trở đi, ngươi cần cầu nguyện, chúng ta nhất định có thể toàn thắng.
Chung Ly Muội kinh ngạc liếc nhìn Lưu Khám, nhẹ nhàng gật đầu.
Khoảng giờ ngọ, hai người được phái đi vào thành tìm hiểu tin tức cũng đã trở lại.
- Quân Tần ở kho muối có khoảng hai ngàn ba trăm người, tuy nhiên tất cả đều là quân Tần mới... Trong đó, đóng ở tại kho muối, ước chừng có khoảng hai ngàn người, còn ba trăm người, thì được Từ Phúc phía đi để hộ quân. Nghe nói, trong một hai ngày nay quân Tần thường xuyên trở lại và mang theo không ít hài tử, ước chừng trên dưới bốn năm trăm người.
Ta ở trong tửu quán của kho muối tìm người hỏi thăm một chút tin tức, thì nghe nói lần này, Từ Phúc trở lại chủ yếu là vì tế tổ, đoán chừng sẽ rời khỏi thành sau một hai ngày nữa.
Lưu Khám cùng Chung Ly Muội bắt đầu tính toán.
Bốn năm trăm đồng tử, ba ngàn hộ quân?
- Khám huynh đệ, xem ra không dễ làm à nha.
Chung Ly muội cười khổ một tiếng,
- Cho dù những binh lính mới này không phải như lão quân Tần các ngươi, nhưng mười lăm so một, chúng ta thật sự không có phần thắng.
- Mười lăm so một?
Lưu Khám cười lạnh một tiếng,
- Ta coi ngươi vẫn chưa hiểu việc này rồi. Từ Phúc không phải là người ngu, y đã làm ra loại chuyện này, há có thể không có đề phòng. Theo ta thấy, y còn có thể từ kho muối tạm thời điều động binh mã, cùng hội quân một chỗ ở ven đường để hộ tống. Kho muối có khoảng hai ngàn binh lính, như vậy nếu tính toán, nhiều nhất Từ Phúc có thể điều khiển được khoảng năm trăm binh mã. Hô... Muội huynh đệ, ngươi có lẽ nên dựa theo con số tám trăm người mà tính toán mới có thể đúng. Nói cách khác, bốn mươi so một, mới là kết quả chuẩn xác.
- Bốn mươi so một?
Không chỉ có là Chung Ly muội, cơ hồ tất cả mọi người, đều toát ra vẻ tuyệt vọng.
Cái này rõ ràng... căn bản không cần đánh cũng đã biết bại. Được rồi, cho dù Lưu Khám có thể một so một trăm, chính mình liều chết cũng có thể một so một trăm. Bớt đi hai trăm người, vẫn còn tới hơn sáu nghìn người so hai mươi, binh lực hai bên cách nhau quá xa. Trận này, phải đánh thế nào đây? Chung Ly Muội tâm thần bất định.
/16
|