Phú Bình rất nhỏ. Chỉ có hai cửa thành, từ cửa bắc đi đến cửa nam, không quá một nghìn bước. Tường thành thấp bé, không cao hơn hai người, xây bằng cách đầm đất, cơ bản là không có tác dụng nhiều lắm. Tuy nhiên nhà cửa trong thành không hề ít, có ba đường phố ngang dọc, hai đường đại lộ.
Đây là con đường tất yếu nối kết Hà Bắc và Bắc Địa quận. Không ít thương nhân coi Phú Bình như một thị trấn. Nhưng trên thực tế, huyện Phú Bình ngay từ ngày đầu tiên thành lập, đã không tồn tại dưới hình thức thị trấn.
Góc Tây Bắc của thành có một khúc quân Tần chiếm đóng. Lúc này, trong huyện Phú Bình lửa cao ngút trời, vô vàn người Hung Nô phóng ngựa như bay trên đường đại lộ, không ngừng dùng nỏ bắn chết những người cản đường bọn chúng. Tiếng cười hô hố, tiếng la khóc thảm thiết, vang vọng không ngớt cả một vùng trời huyện Phú Bình, đường phố bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ rực.
Nam Vinh giương cặp mắt dữ tợn, một tay cầm kiếm sắt, một tay cầm mâu, gào thét một cách lạnh lùng. Chiếc mâu dài đâm một tên binh sĩ trên lưng ngựa xuống, Nam Vinh chạy nhanh hai bước, bay lên, vung kiếm chém bay tên binh sĩ Hung Nô thứ hai.
Đêm nay những tên Hung Nô này xuất hiện quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi quân canh giữ trong thành căn bản không kịp phản ứng. Những tên Hồ Thương vào huyện thành Phú Bình ban ngày, lột bộ mặt hiền lành xuống, vẫy đao khua kiếm, truy sát giết chóc một cách điên cuồng.
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn!
Một gã quân Tần giận dữ gầm lên, dùng thân mình chặn đứng một tên kỵ binh Hung Nô. Chiến mã đá bay y đi, tên Tần quân đó miệng phun máu tươi, còn chưa đợi lật người bò lên, hai tên Hồ Thương từ bên cạnh nhảy ra, đâm xuyên một kiếm qua bụng y. Tên Tần quân này gào thét thảm thiết, mở rộng hai cánh tay ôm chặt tên Hồ Thương, hung dữ cắn vào cổ đối phương, tên Hồ Thương kêu la thảm thiết không ngừng.
Cảnh tượng như vậy ở huyện thành Phú Bình nơi nào cũng có thể thấy. Trên mặt đất, xác quân Tần nằm ngổn ngang, nhưng không có đầu người nào hướng về thành phía nam. Nam Vinh đã nhớ không nổi, rốt cục mình đã giết bao nhiêu tên Hung Nô nữa. Nhưng người Hung Nô vẫn không thấy ít đi, vẫn từ những lỗ hổng trong tường thành đổ sụp và cổng thành xông lên.
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn... khinh binh xuất kích, đến chết không nghỉ.
Nam Vinh dùng kiếm sắt chặt đầu một tên Hung Nô. Ngửa mặt lên trời kêu gào không ngừng.
Đây là khí phách mà Lão Tần nhân đã thai nghén năm trăm năm, trước vô số lần quốc nạn ập xuống, lúc nguy cấp, bọn họ đều kêu gào khẩu hiệu như vậy, xông vào quân địch. Từ khi Đại Tần quét sạch sáu nước đến nay, chỉ còn ít người nhớ nổi câu nói cổ xưa này. Nam Vinh giống như một con dã thú điên cuồng, liều chết ngăn chặn sự xung kích của mấy chục tên Hung Nô. Tiếng gầm gừ. Trong bầu trời Phú bình, trong khoảnh khắc, tiếng vang vọng không ngừng.
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn...
Chuyện này có lẽ không được gọi là quốc nạn ập xuống, nhưng đối với những binh Tần phòng thủ ở Phú Bình mà nói, chỉ cần quân Hung Nô xông vào, đó chính là quốc nạn.
- Vương tử, chúng ta rút lui thôi!
Ngoài cửa thành Phú Bình, một tên Hung Nô lớn tuổi, khẽ khuyên bảo tên thanh niên bên cạnh.
Tên thanh niên như có vài phần men say, cười lớn, hung hăng:
- Rút lui? Cửa thành Phú Bình đã bị chúng ta công phá, chẳng lẽ về tay không sao? Bọn Nam mọi rợ này không phải rêu rao muốn bình định chúng ta hay sao? Hôm nay chúng ta dạy cho chúng một bài học, ta muốn đạp bằng huyện Phú Bình.
Người Hung Nô già không khỏi nhíu mày, bộ mặt lo âu.
Xét về tổng thể, vóc người Hung Nô đa số không cao lắm, nhưng vô cùng tráng kiện; đầu to và tròn, khuôn mặt rộng, xương gò má rất cao, cánh mũi to; râu trên rậm rạp, còn ở dưới chỉ để lại một nhúm râu cứng; những cái dái tai xuyên lỗ, đeo vòng tai, trên đỉnh đầu nhô lên một nhúm tóc, bốn xung quanh cạo sạch, lông mày rậm, mắt hạnh nhân, ánh mắt lấp lánh có thần.
Tuy nhiên, thanh niên này và đa số người Hung Nô lại không như thế, da rất trắng, gò má cao, hốc mắt sâu. Con ngươi hơi có màu xanh lam, vóc người cao hơn người Hung Nô bình thường một chút. Gã mặc một cái áo dài nam rộng thùng thình, hai bên xẻ tà, dài che cả chân. Trên lưng còn buộc một cái đai da trâu to bằng lòng bàn tay, đính đầu sói, cực kỳ nổi bật. Ống tay áo buộc chặt lại ở chỗ cổ tay, mặc dù đã là giữa xuân, nhưng lại khoác một cái áo len ngắn ở trên vai, trên thắt lưng đeo một túi cung tên, hơi nghiêng về phía chân trái, ống tên treo vắt ngang lưng, đầu mũi tên hướng về bên phải.
Đây là trang phục điển hình của những tên Hung Nô quý tộc.
Mà tên thanh niên kia đích thực là một quý tộc Hung Nô, tên Loan Đề Tà Hàn, là con trai của Tả Hiền Vương. Thủ lĩnh của người Hung Nô, được gọi là Thiền Vu, nghĩa là to lớn. Tên đầy đủ là Sanh Lê Cô Thiền Vu, nếu dịch lại nghĩa là thủ lĩnh vĩ đại nhất thiên hạ. Địa vị của Thiền vu, trong tộc Hung Nô không ai có thể thay thế được, nhưng dưới Thiền Vu, còn có Tứ Giác, gọi là Vương hầu.
Cái gọi là Tứ Giác, lần lượt là Tả Hiền Vương, Tả Cốc Lễ Vương, Hữu Hiền Vương, Hữu Cốc Lễ Vương.
Loan Đề Tà Hàn này chính là con trai của Tả Hiền Vương Yên Thị, bởi vì có huyết thống hoàng thất Nguyệt Thị, nên rất được Tả Hiền Vương sủng ái.
(Yên Thị: người Hung Nô thời Hán gọi hoàng hậu của vua)
Đại Tần tập kết binh mã, là đối tượng bị tấn công, người Hung Nô tất nhiên rất rõ.
Như vậy, Đầu Man Thiền Vu, người đang giữ chức thủ lĩnh Hung Nô, cũng biết sức chiến đấu của Đại Tần dũng mãnh đến mức nào, nên nhất quyết chưa hành động, chờ đợi thời cơ, cho quân Đại Tần một đòn chí mạng. Đầu Man Thiền Vu có thể nhẫn nại, nhưng không có nghĩa thuộc hạ của lão đồng ý nhẫn nại. Loan Đề Tà Hàn này là một trong số đó.
Hàng năm đả thảo cốc, gã không coi người bảy nước vào mắt. Vì vậy mặc dù Đầu Man Thiền Vu có lệnh không manh động, nhưng hôm nay Tà Hàn uống hơi nhiều rượu, bị bạn bè chọc tức đã đem hơn hai nghìn người bản bộ đến tàn sát Phú Bình. Gã cần dạy cho quân Tần một bài học, tiện thể nói với Đầu Man Thiền Vu, quân Tần không hề đáng sợ.
Nhìn huyện Phú Bình bị thiêu đốt, Tà Hàn cười điên cuồng không ngớt. Không đếm xỉa đến sự ngăn cản của mưu sĩ bên cạnh, gã rút mâu dài ra, hét lớn:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên, giết chết quân Lão Tần, cướp phụ nữ của chúng đi, đem trâu bò của chúng đi. Một tên cũng không được để sót, một tên cũng không được, san bằng huyện Phú Bình cho ta.
Phía sau Tà Hàn có bảy tám trăm kỵ binh Hung Nô. Nghe thấy tiếng sói rú, bọn chúng theo Tà Hàn xông vào thành Phú Bình. Còn người Hung Nô già lại giữ tên tùy tùng dưới trướng không cho tiến lên.
- Lão đại nhân, sao không xông vào?
- Chúng ta ở ngoài này xem thế nào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì còn có thể tiếp ứng.
Lão vỗ vỗ cái bao đựng tên trên người, trong lòng bất an, ghìm ngựa đứng ở vị trí cũ, không hề động đậy...
Lúc này, quân Tần bên cạnh Nam Vinh càng ngày càng ít, mười mấy người vây tụ lại một chỗ, đứng ở đầu đường chính, liều mạng ngăn chặn sự xung kích của quân Hung Nô. Tà Hàn dẫn đầu quân xông vào, hông dưới chiến mã nhanh như cuồng phong. Lúc lướt qua bên cạnh một tên quân Tần, y giơ tay đâm vào người tên quân Tần đó một mâu.
- Các huynh đệ, ra sức giết cho ta...
Tà Hàn hưng phấn gào thét, trong lòng Nam Vinh, khoảnh khắc này cũng trở nên lạnh lẽo.
Sắp kết thúc chưa?
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn!
Một âm thanh rất to từ xa vọng lại, theo tiếng vó ngựa dồn dập đạp lên đá xanh trên đường, hiện lên vô cùng rõ rệt. nguồn t r u y ệ n y_y
Lưu Khám xông vào cửa thành, đúng lúc nhìn thấy Tà Hàn đánh chết một quân Tần. Bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét thê lương vang vọng trời xanh, trong khoảnh khắc, máu của Lưu Khám bỗng sôi sục, thiêu đốt... Đối với câu khẩu hiệu này, hắn không hiểu lắm, nhưng trong giây phút này, hắn có thể hiểu được ý chí không chịu khuất phục của Lão Tần nhân. Bất luận hắn có phải là Lão Tần nhân hay không, giây phút này, Lưu Khám cho rằng, bản thân mình chính là một Lão Tần nhân.
- Khinh binh xuất kích, đến chết không nghỉ!
Ngựa Xích Thố hí một tiếng dài dữ dội, trong ánh lửa giống như một tia chớp màu đỏ. Hai tên Hồ Thương đang đuổi theo một người con gái vẫn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra, Lưu Khám đã lướt qua người bọn chúng. Xích kỳ tung bay, chặt đứt ngang eo một tên Hồ Thương.
Cơ thể Lưu Khám ở trên ngựa hơi hơi nghiêng, hai chân lặng lẽ đặt lên cái bàn đạp ẩn dưới hầu bao, bỗng nhiên dùng lực, cái khiên đồng nện vào đỉnh đầu tên Hồ Thương kia. Lực đánh này bằng cả nghìn cân, nện cho đầu tên Hồ Thương nát nhừ tử. Máu tươi hòa lẫn với óc màu trắng đục đặc quánh, chảy thành một dòng theo thân người. Mông Tật tay cầm mâu dài quất qua, làm tên người Hồ rơi vào trong biển lửa.
Có phải là quân cứu viện không?
Nam Vinh đột nhiên tinh thần phấn chấn, gào to:
- Quân cứu viện tới, quân cứu viện tới rồi... Khinh binh Lão Tần, chết cũng không nghỉ!
Thanh kiếm sắt trong tay lại càng vung mạnh, chém hai tên Hung Nô ngã lăn xuống đất. Lưu Khám như thần binh từ trên trời rơi xuống, ngựa Xích Thố hí vang không ngừng, cờ Xích Kỳ dưới ánh lửa chiếu sáng lấp lánh ánh đỏ, giống như là lưỡi liềm của tử thần, như một làn sóng quét qua nơi nào, không ai có thể ngăn cản.
Mông Tật một tay cầm mâu dài, một tay cầm kiếm sắt, theo Lưu Khám tiến công mãnh liệt.
"Giết, giết, giết!". Trong miệng liên tục thốt ra ba từ giết, mâu dài tung bay, giống như con giao long ra biển. Hai người, một như mãnh hổ, một như hùng sư. Phía sau hai mươi kỵ quân, giống như ác lang, trong nháy mắt đã mở một con đường huyết mạch. Còn lúc đó, Phàn Khoái dẫn bộ binh xông vào cửa nam.
Chứng kiến tình cảnh bi thảm của Phú Bình, Phàn Khoái nổi trận lôi đình.
- Giết chết Hồ Man, một tên cũng không buông tha.
Tà Hàn vẫn còn mơ hồ chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Binh lực của Phú Bình, gã nắm rất rõ. Đây là đám người từ đâu ra vậy? Trong chiến tranh loạn lạc, gã cũng không nhìn ra đối phương rốt cục có bao nhiêu người, trong lúc do dự, Lưu Khám đã xông đến trước mặt gã.
Lưu Khám quay người lấy sức, Xích kỳ tung bay trong gió, loáng một cái bổ về phía Tà Hàn.
Tà Hàn vội vội vàng vàng dùng mâu dài đỡ lại, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, dưới một phát của Xích Kỳ sắc bén, mâu dài của gã gẫy đôi. Thế tiến công không giảm, nhân tiện xông lên. Tà Hàn ghìm ngựa, ngựa giơ vó lập tức đứng lại. Chỉ thấy trước mắt trong khoảnh khắc xuất hiện một mảng máu, máu tươi ấm nóng, bắn tung tóe đầy mặt gã. Xích kỳ bổ xuống đầu ngựa, Tà Hàn "bịch" một tiếng, ngã lăn từ trên ngựa xuống. Không đợi gã đứng vững, ngựa của Mông Tật liền đến trước mặt gã, xương cốt gã dường như bị một cái búa to nện trúng, kêu răng rắc.
Tà Hàn thảm thiết kêu lên một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Ít nhất lần này Mông Tật cũng chặt gãy hai cái xương sườn của gã. Nam Vinh vừa đúng lúc đứng bên cạnh, nhấc gươm sắt định giết Tà Hàn. Chỉ nghe thấy Lưu Khám hét lớn:
- Tha cho hắn một mạng sống, ta còn cần!
- Tha cho cái mạng chó của ngươi!
Nam Vinh nhấc chân, hung dữ đạp vào mặt Tà Hàn ngất đi.
Hai gã quân Tần xông đến, kéo Tà Hàn đi. Những tên Hung Nô còn lại không kìm được hoảng hốt lo sợ:
- Xin hãy trị thương cho Vương Tử chúng ta, xin tha cho Vương Tử!
Ồ, còn là một Vương tử cơ đấy!
Lưu Khám chỉ nhìn thấy cái đầu sói đính bên lưng Tà Hàn, biết gã có thân phận không thấp, không ngờ còn là một vương tử. Vậy lại càng không thể tha... Nghĩ đến đây, Xích kỳ khiên đồng vung lên càng mạnh, sau khi xông lên hơn mười bước, hắn nhảy từ trên ngựa xuống, xông lên đánh cho những tên Hung Nô liên tục lùi về phía sau:
- Lão Tần nhân, theo ta giết hết bọn chúng, không bỏ sót một tên.
Đúng lúc này, cửa bắc bỗng nhiên đại loạn. Quán Anh thống lĩnh kỵ quân lách qua thành, xuất hiện sau lưng người Hung Nô.
Y vung cái kích, lớn tiếng hô:
- Quán Anh Tuy Dương ở đây, những tên Hồ mọi rợ... hãy để mạng lại!
.
/16
|