Gió đêm ở Bắc Cương thật mạnh! Đối với Lữ Thích Chi, người đã quen thuộc với cơn gió mơn man ở quận Tứ Thủy mà nói, mặc dù đã sống ở Bắc Cương khá lâu rồi vẫn không quen được.
Lũ ngựa đang nhởn nhơ gặm những cây cỏ lá to bên bờ sông Đô Tư Thố, Lữ Thích Chi nằm trên bãi cỏ, nhìn những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, tự nhiên lại man mác nhớ nhà. Từ nhỏ đến lớn, y đều lớn lên trong vòng tay yêu thương và chăm sóc của gia đình. Cho dù là sau này rời xa gia đình, đi lính ở Lâu Cương, thành một tên lính tốt, nhưng trên thực tế, y vẫn sống trong trong đôi cánh bao bọc của người nhà, vô lo vô nghĩ như cũ.
Mười tám năm, ngoại trừ lúc này, nơi xa nhất mà y từng đi chính là Đông Hải. Nhưng lúc đó, Lưu Khám hết lòng chăm sóc y, cũng không giao cho y quá nhiều trách nhiệm và áp lực. Nhưng lần này, y không thể không đảm nhận trách nhiệm. Hai mươi tên kỵ quân dưới trướng, có nhiệm vụ trinh sát và do thám, đối với Lữ Thích Chi mà nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Trinh sát!
Điều này đồng nghĩa với việc sẽ mặt đối mặt với kẻ địch! Lữ Thích Chi trời sinh đã là một người vô cùng lười nhác. Y sùng bái Lưu Khám, nhưng không có nghĩa rằng y muốn trở thành một người giống như Lưu Khám. Lúc mà sinh mạng bao nhiêu người đều gửi gắm vào một người, người đó nhất định rất mệt.
Lữ Thích Chi nhằn gốc cỏ, ngồi dậy, nhìn đồng đội cách đó không xa đang ôm binh khí, tựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ hai mươi người này thôi, đã làm ta mệt chết đi rồi, nếu còn nhiều hơn nữa e rằng ta sẽ không có cách nào làm tốt được.
Vẫn là đi theo bên cạnh Khám ca tốt hơn!
- Hắc Phu!
Lữ Thích Chi gọi nhẹ một tiếng, một tên lính cách y gần nhất mở mắt:
- Lữ đầu, sao không nghỉ ngơi đi... Ha ha, nếu như ngài không nghỉ ngơi cho thật tốt, trinh sát sẽ không đạt yêu cầu. Đến lúc đó, Quân hầu sẽ không tha cho ngài đâu!
Hắc Phu là một kỵ sĩ hổ khúc theo Mông Tật đến. Tuy rằng nói hổ khúc bị mất đi biên chế, nhưng Mông Khắc vẫn đem binh sĩ tốt nhất dưới trướng điều phối cho Mông Tật. Cũng không phải vì lấy lòng, chỉ là hi vọng Lưu Khám có thể mở cho một con đường sống, chiếu cố cho Mông Tật. Tên Hắc Phu này cũng là người trải qua hàng trăm trận chiến, từ hơn một trăm kỵ quân, bộc lộ tài năng, trở thành một lính trinh sát, cũng đã có thể nói rõ tài năng của gã rồi.
Lữ Thích Chi cúi xuống:
- Ta không ngủ được, dậy nói chuyện với ngươi... Hắc Phu, ngươi là người ở đâu vậy?
- Kỳ Sơn!
- Ồ!
Lữ Thích Chi nói:
- Kỳ Sơn không phải chính là nơi Chu Văn Vương lập nghiệp sao?
Hắc Phu cười có pha chút niềm tự hào:
- Đâu chỉ Chu Công! Kỳ Sơn, còn là nơi hưng thịnh của Đại Tần ta. Tổ tiên trên ta sáu đời, đầu tiên là tiên vương chinh chiến, đến đời ta, đã là đời thứ bảy... Bây giờ, Đại Tần ta thống nhất thiên hạ, nhất định sẽ coi trọng thời hoàng kim năm đó.
Trong ngữ khí đó có cả niềm tự hào không cần che đậy.
Lữ Thích Chi không nén được hỏi:
- Bảy đời dốc sức phục vụ Đại Tần? Vậy sao ngươi không ở lại Hàm Dương, lại chạy đến biên quận hoang vu này làm binh?
- Ở lại Hàm Dương làm gì có công trạng?
Hắc Phu nhẹ giọng nói:
- Tổ tiên trên ta sáu đời, đều dựa vào đôi tay giành được công trạng, đến lúc thế hệ của ông nội ta, đã có bốn đời cha truyền con nối rồi. Vốn dĩ ta có thể không cần đi lính, nhưng nếu không đi lính, làm sao có thể lập công trạng, làm rạng rỡ tổ tông đây? Biên quận tuy rằng hoang vu, nhưng lại có vô số cơ hội lập công. Khà khà, ta tính rồi, chỉ cần giết mười tên giáp sĩ nữa, là ta có thể tăng thêm một chức. Đến lúc đó, gia đình lại có cánh đồng mấy hecta, xây thêm mấy ngôi nhà... Ta cũng có thể cưới một người con gái.
Trong mắt Lão Tần Nhân, trên đời này dường như không có một việc gì có thể khiến bọn họ lưu tâm hơn là việc lập công trạng. Khác với kiểu tập tục con trai tốt không làm lính của hậu thế, ở thời đại này, làm lính có nghĩa là tài năng xuất chúng, có thể làm rạng rỡ tổ tông. Càng chưa nói đến việc sau khi có được công trạng, ánh mắt người khác nhìn mình càng khác. Nhưng chỉ cần phần thưởng mà quốc gia ban tặng, cũng đủ để mỗi người dân Lão Tần đều điên cuồng đi lính, điên cuồng đi cống hiến tính mạng.
Nói thật, Lữ Thích Chi rất khó lý giải cách nghĩ này của Hắc Phu.
Đêm đã khuya...
Hoa cỏ lau bên sông đung đưa, bỗng nhiên mấy con dạ điểu chui ra. Theo tiếng vó ngựa gấp rút vọng lại, hai con ngựa chiến nhanh như chớp chạy đến.
- Lữ đầu, chúng ta phát hiện thấy quân Hung Nô!
Tất cả lính trinh sát rào rào đứng dậy. Lữ Thích Chi hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Quân Hung Nô ở đâu?
- Cách Ô Thủy năm mươi dặm. Có khoảng ba nghìn người, hình như là đoàn quân tiên phong. Kỵ quân toàn một màu xanh, đang chạy gấp về phía này.
Hắc Phu nhíu mày:
- Nói cách khác, trước khi trời sáng, bọn họ sẽ vượt qua sông Đô Tư Thố à?
- Chậm nhất là giờ dần, chắc chắn sẽ tới!
Từ sông Đô Tư Thố đến đồi Bạch Thổ, ước chừng khoảng trăm dặm. Nếu như quân Hung Nô cứ tiến lên với tốc độ này, trước chính ngọ sẽ đến đồi Bạch Thổ.
Lữ Thích Chi không khỏi hoang mang!
- Vậy chúng ta... mau mau quay về đồi Bạch Thổ, thông báo cho quân hầu!
Hắc Phu nắm chặt cánh tay của Lữ Thích Chi:
- Lữ đầu, chúng ta không thể quay về toàn bộ. Nếu như vậy, quân hầu chỉ có hai canh giờ để chuẩn bị, chắc chắn sẽ gấp gáp. Kế sách bây giờ, duy chỉ có trì hoãn bước chân của bọn Hung Nô, chỉ cần có một người quay về báo là được.
Lữ Thích Chi đầu tiên ngẩn người ra, lập tức nói:
- Nếu như vậy, Hắc Phu ngươi quay về đi, ta dẫn quân ở đây trì hoãn.
Hắc Phu cười, lộ ra hàm răng hơi ố vàng. Gã nhìn những người khác xung quanh mình một chút, mọi người cũng đều mỉm cười, gật đầu với gã. Là đồng đội bao năm, mọi người nghĩ gì?
Hắc Phu có thể nhìn ra từ trong nụ cười giản đơn.
- Lữ đầu, có câu nói này của ngài là đủ rồi! truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Hắc Phu vừa nói, vừa rút cung tên từ thắt lưng của Lữ Thích Chi xuống, sau đó vỗ vỗ lên vai y.
- Nhưng đánh trận liều mạng, ngài vẫn còn kém xa. Ngài ở lại, ngoài tự tìm cái chết ra thì không còn tác dụng nào khác, hay là đi sớm một chút đi!
- Thế nhưng...
- Lữ đầu, đừng có "thế nhưng" nữa. Ngài lập tức đuổi đến đồi Bạch Thổ, chúng ta ở đây có thể kéo dài bao lâu sẽ kéo dài từng đó. Ngài về sớm một khắc thì Quân hầu sẽ có thêm một chút thời gian chuẩn bị. Hai mươi người đấu với ba nghìn người, kết cục thế nào không cần phải đoán.
Lữ Thích Chi giật mình nhìn những Lão Tần Nhân này, phát hiện ra trên mặt bọn họ, không hề lộ chút vẻ sợ chết, ngược lại lại vui vẻ, sôi nổi. Loại tình cảm kỳ quặc này, Lữ Thích Chi rất hiếm khi gặp. Lúc đầu Lưu Khám và Chung Ly Muội đến giải cứu trẻ con, hình như cũng toát ra vẻ mặt kiểu này, nhưng tuyệt đối không mãnh liệt như của bọn người Hắc Phu.
Trong lòng y cũng đã rõ, Hắc Phu nói là sự thật.
Lữ Thích Chi nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên bước lên một bước, ôm chầm lấy Hắc Phu:
- Ta nhớ rồi, ngươi tên Hắc Phu, người Kỳ Sơn!
Nói xong, y quay người trèo lên ngựa, chắp tay về phía mọi người, giơ roi thúc ngựa đi.
Hắc Chi chờ cho đến khi chỉ còn thấy Lữ Thích Chi ở xa xa, hai mươi người hít một hơi sâu, phấn chấn lại tinh thần.
- Các huynh đệ, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút... phải dạy cho bọn mọi rợ đó một bài học, nếu ai không giết một hai chục tên thì sẽ lỗ vốn.
- Một hai chục tên làm sao đủ, dù thế nào cũng phải tiêu diệt một hai trăm tên!
Bọn Hắc Phu vừa nói vừa bật cười. Mọi người lần lượt lên ngựa, men theo sông Đô Tư Thố, hướng về phía Bắc mà hành tiến. Quân Hung Nô nếu muốn vượt qua sông Đô Tư Thố, chỉ có một con đường. Chỉ cần có thể vượt lên trước, chiếm giữ con đường đó là có thể ngăn cản tốc độ hành quân của quân Hung Nô.
.
/16
|