Mây chiều bốn phía hợp lại, quạ khách bay loạn.
Ráng chiều phía tây Thiên Đình ép chặt lấy mặt đất. Đồng cỏ hoang dã rậm rạp, dần dần u ám. Trong cảnh chiều chạng vạng lại càng cô đơn và lạnh lẽo. Không khí dường như cũng ngưng kết lại, trong đó đầy rẫy mùi hôi tanh sặc mũi và mùi máu tươi nồng nặc.
Những thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, những con chiến mã vô chủ kêu gào trong hoang dã.
Những binh khí đứt đoạn cắm hỗn loạn trên mặt đất, dường như đang kể câu chuyện nào đó...
Trong hai ngày, người Hung Nô và quân Tần đã tiến hành vô số lần giao chiến mang tính chất thăm dò. Từ mười mấy người đầu tiên, đến sau này tác chiến tới nghìn người. Hai bên đều tử thương. Xa xa có ánh lửa trại lập lòe, còn mơ hồ vọng lại tiếng kèn lệnh "u u", càng tăng thêm sự thê lương.
Mông Điềm trèo lên vọng đài, nhìn xa xa về phía doanh địa Hung Nô.
- Dương Hùng, các đạo nhân mã đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
- Khởi bẩm Thượng Tướng Quân, đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ... Chỉ là Đầu Man chậm chạp không chịu phát động công kích. Nếu cứ tiếp tục giằng có như vậy, đại quân sớm muộn cũng sẽ lộ ra kẽ hở.
Người vừa nói là một tướng lĩnh cường tráng khoảng chừng ba mươi tuổi tên là Dương Hùng, xuất thân từ Đại Doanh Lam Điền, bây giờ dưới trướng Mông Điềm, giữ chức Quan Bái Hiệu Úy.
Doanh địa bây giờ ở đèo, chính là sở bộ của Dương Hùng. Mấy ngày liền giao chiến, khiến cho Dương Hùng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cho nên có chút nóng ruột.
Mông Điềm đương nhiên hiểu tâm tư của Dương Hùng.
- Đầu Man làm như thế, cũng là bình thường.
Lão hít một hơi dài, trên mặt tỏ ra hài lòng.
- Nếu không như vậy, làm sao có thể để lão tin rằng binh lực ở Thượng Quận của ta trống rỗng?
Nhẫn nhịn thêm chút nữa, hôm nay chúng ta tổn thất bao nhiêu, ngày sau sẽ đều được đền bù trở lại.
Trận chiến trên núi Kê Đầu đã kết thúc. Bình hầu thu được toàn thắng. Đồng thời còn tạo ra một hiện tượng giả, tin rằng không bao lâu, Đầu Man sẽ không nhẫn nại được.
Đang lúc nói chuyện, có tên tiểu hiệu chạy đến.
Mông Điềm không hề để ý, chỉ chăm chú nhìn đại doanh Hung Nô ở phía xa xa.
Còn Dương Hùng lại đi về phía tên tiểu hiệu, sau khi thì thầm nói chuyện hai câu, quay về bên cạnh Mông Điềm.
- Thượng Tướng Quân, lúc chiều tối Hồ mọi rợ lại có một bộ binh mã tới đây... Nhìn cờ hiệu, hình như là chủ lực của Hữu Hiền Vương Y Nha Tư.
Bây giờ chủ lực của người Hung Nô đã đạt đến hai mươi năm vạn.
- Y Nha Tư đến rồi sao?
Mắt Mông Điềm sáng lên, trong lòng tính toán một chút, trên mặt lộ ra một nụ cưới uy nghiêm đáng sợ.
- Xem ra, Đầu Man chuẩn bị một trận công thành. Khà khà, Tứ Giác Hung Nô, một bộ nhân mã Tả Hiền Vương đã bị Bình hầu đánh bại. Trong ba người còn lại, cũng chỉ có Tả Cốc Lễ Vương vẫn còn thế lực. Đầu Man sắp không nhẫn nại được nữa rồi, xem ra trước trời sáng, lão nhất định sẽ phát động tấn công.
Suy nghĩ một chút, Mông Điềm khẽ nói:
- Dương Hùng, truyền lệnh của ta, bộ nhân mã của ngươi từng nhóm rút lui, không được đánh rắn động cỏ.
- Vâng!
Dương Hùng lập tức gật đầu, quay người đi xuống sắp xếp. Mông Điềm đi xuống vọng đài, sớm có tên hầu cận dắt ngựa đến. lão xoay người lên ngựa, lại không nén được quay lại nhìn về phía Đại doanh Hung Nô một cái.
Cứ đắc ý thêm một đêm đi, đợi đến ngày mai, xem ngươi còn tiếp tục kiêu ngạo được nữa không?
Cùng lúc đó, cờ đuốc trong đại doanh Hung Nô sáng rực. nguồn t r u y ệ n y_y
Từng hàng, từng đội kỵ binh tinh nhuệ di chuyển, đao thương dưới ánh lửa chiếu sáng, lóe ra ánh sáng sắc lạnh đáng sợ.
Đầu Man ngoài mặc áo lông, trong mặc áo giáp, đang ngồi ngay ngắn ở giữa đại trướng. Hai bên đại trướng, có mấy chục tướng lĩnh Hung Nô, hai người đứng đầu trái và phải, lần lượt là Y Nha Tư và Độc Long Kỳ. Y Nha Tư là huynh đệ của Đầu Man, khoảng chừng bốn mươi tuổi, tính khí dũng mãnh hiếu chiến.
Trong các chư vương tử, Y Nha Tư và A Lợi đi lại rất thân thiết.
Cho nên Đầu Man lúc đầu điều động binh mã, Y Nha Tư không ủng hộ lắm. Thế nhưng lúc lão nghe được tin A Lợi thua trận xong, lập tức hỏa tốc đến tụ họp với Đầu Man. Điều này khiến Đầu Man cảm thấy có chút thoải mái. Con diều hâu nhỏ có lợi hại nữa, cuối cùng cũng không phải là đối thủ của con diều hâu già. Ngươi xem, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, cái gọi là đồng minh, cũng lập tức tan thành mây khói. Quyền lực này, quả nhiên là thứ tốt.
Độc Long Kỳ là Tả Đại Tướng, là tướng lĩnh dũng mãnh số một dưới trướng Đầu Man.
Y là con rồng một mắt, chỉ có một mắt là có thể sử dụng. Muội muội của y – Thỉ Cúc, là một Yên Thị trong Khung Lư của Đầu Man. Mặc dù không được sủng ái như Lan Chỉ Yên Thị, nhưng so với những người khác, còn tốt gấp trăm lần. Độc Long Kỳ cũng là nhờ mối quan hệ này mà trở thành tâm phúc của Đầu Man.
Hai người Y Nha Tư và Độc Long Kỳ đang thảo luận vấn đề một cách kịch liệt.
Ở cổng Vương trướng, một người thanh niên đang ngồi, sắc mặt có chút không tốt lắm.
- Thanh Cách Nhĩ, sao lại không vui?
Một người thấp giọng hỏi, Thanh Cách Nhĩ ngẩng đầu, sau khi nhìn Đầu Man, bỗng dưng cười:
- Không có gì, chỉ là đang nghĩ chút chuyện.
Mà trên thực tế, Thanh Cách Nhĩ đủ lý do để không vui.
Liên tục mười mấy lần giao chiến với Tần mọi rợ, toàn bộ binh phái đi đều là binh mã của bộ tộc Hô Diễn của y.
Đánh thắng, lại không để tấn công, đánh thua, quay về vẫn phải chịu bị trách mắng. Mới có thời gian mấy ngày, sở bộ của Thanh Cách Nhĩ đã tổn thất rất lớn.
Nguyên nhân ư?
Trong lòng Thanh Cách Nhĩ biết rất rõ.
Mạo Đốn là em rể y, mà lần này tập kích, phụ thân dường như không nhiệt tình lắm. Đầu Man đã thôi thúc mấy lần, Hô Diễn Đề đều mượn cớ không thống lĩnh binh mã đến. Trong mắt tất cả mọi người, trên người Thanh Cách Nhĩ có dấu vết rất sâu sắc của Mạo Đốn, Đầu Man đương nhiên không thích.
Bia đỡ đạn!
Dũng sĩ bộ tộc Hô Diễn, đã bị Đầu Man coi như bia đỡ đạn, Thanh Cách Nhĩ làm sao cảm thấy thoải mái được. Điều quan trọng hơn là, y từ lâu đã gián tiếp có được tâm phúc mà phụ thân phái đến, biết được dự định của Mạo Đốn Vương Tử. Bây giờ y cần một cơ hội, đem những dũng sĩ bộ tộc Hô Diễn còn lại đi. Thậm chí Đầu Man và nanh vuốt của lão... Hơ, làm gì có liên quan gì đến ta? Đợi phụ thân trở thành Hữu Hiền Vương, ta chính là Tả Đại Tướng.
Thanh Cách Nhĩ vẻ ngoài tỏ ra vô cùng lỗ mãng, nhưng trên thực tế, rất có tâm kế.
Đúng lúc này, có thám báo xông vào vương trướng:
- Đại Thiền Vu, đại doanh quân Tần hình như có hành động khác thường.
Hành động khác thường?
Đầu Man hét lên, đứng dậy, lớn tiếng quát:
- Hành động gì khác thường?
- Vừa nhận được tin tức, đại doanh quân Tần từ lúc đêm, binh mã điều động cực kỳ nhiều... Theo ước tính, rất có khả năng là sắp rút lui.
- Rút lui?
Đầu Man nghe xong không nhịn được cười lớn:
- Tần mọi rợ quả nhiên chống đỡ không nổi rồi. Nếu như không phải binh lực Thượng Quận trống rỗng, bọn chúng sao có thể không tăng viện binh? Thủ đoạn như vậy, đã sử dụng ở Phú Bình một lần rồi, còn có thể qua mắt ta hay sao? Bọn chúng rút lui về hướng nào?
- Hình như là Chiêu Vương Thành ở phía Hoàng Sơn.
Đầu Man nở nụ cười mãn nguyện, nhìn một lượt tất cả mọi người trong vương trướng.
Y Nha Tư và Độc Long Kỳ gần như là đứng lên đồng thời:
- Đại Thiền Vu, ta nguyện dẫn nhân mã bản bộ truy kích, xin Đại Thiền Vu ân chuẩn.
Hai người nói xong, lại nhìn nhau. Ánh mắt đó giống như là kiếm sắc va vào nhau, bắn ra tàn lửa. Đây là một cơ hội tỏ rõ thực lực với Đầu Man, bây giờ chức vị Tả Hiền Vương Hung Nô vẫn còn để trống, Y Nha Tư khát khao có thể nhân cơ hội này mà trở thành một Tả Hiền Vương mới. Cũng như thế, Độc Long Kỳ cũng muốn lập chiến công, muốn thăng chức lên từ chức vị Tả Đại Tướng, ít nhất cũng trở thành một trong Tứ Giáp.
Đầu Man thì lại không hề để tâm tới hai người bọn họ, mà nhìn về phía Thanh Cách Nhĩ.
Trong lòng Thanh Cách Nhĩ không khỏi hồi hộp:
- Lão già này chẳng lẽ lại muốn ta làm bia đỡ đạn nữa hay sao? Nếu như vậy, ta nên cự tuyệt như thế nào?
Ai ngờ, Đầu Man lại hé nụ cười cổ quái.
- Thanh Cách Nhĩ, nhân mã của ngươi liên tục tác chiến mấy ngày, tổn thất có hơi nghiêm trọng. Lần này xuất kích, ta thấy ngươi không cần phải làm quân tiên phong nữa... Thế này đi, người đến coi giữ quân nhu lương thảo, tiện thể nghỉ ngơi phục hồi một chút. Y Nha Tư, Độc Long Kỳ, hai người các ngươi cũng không cần tranh chấp... Lần này, bản Thiền Vu phải đích thân thống lĩnh binh truy kích, hai người các ngươi yểm hộ hai bên, xuất phát đồng thời. Lập tức nổi trống tụ tướng, Tần mọi rợ một khi lùi bước, chúng ta phải liều chết giữ bọn chúng lại, sau đó đánh cho bọn chũng một trận tơi bời. Chư vị, sau khi đánh vào Thượng Quận, nữ nhân và bò dê, tùy các ngươi lấy.
- Đại Thiền Vu vạn tuế!
Trong vương trướng, đột nhiên vang lên tiếng hô rung trời lở đất.
Y Nha Tư và Độc Long Kỳ không nói lời nào, sải bước xông ra khỏi vương trướng. Cùng lúc đó, trong doanh địa người Hung Nô vang lên tiếng kèn lệnh kéo dài.
Tùng tùng.... Tùng tùng...
Tiếng trống trận rung trời vang lên, từng hàng từng đội kỵ binh tinh nhuệ Hung Nô xông ra khỏi doanh địa, tấn công về hướng đại doanh quân Tần.
Trong đại doanh quân Tân đã gần như trống rỗng.
Chỉ còn lại không đến nghìn quân Tần, dưới sự tấn công hung hãn của quân Hung Nô, thậm chí không kéo dài được thời gian một nén hương, đã chết không còn một người.
Đầu Man ngồi giạng chân trên lưng ngựa Vương Chi Tinh màu đen thuần, chỉ huy hàng ngũ bắt đầu truy kích.
Còn hai đội kỵ quân tinh nhuệ của Y Nha Tư và Độc Kỳ Long, hộ vệ cho trung quân, phi như bay trong đêm, có tư thế không phá Chiêu Vương Thành, thề không từ bỏ.
Còn Thanh Các Nhĩ, lại đứng ở trong doanh địa vắng vẻ, nhìn theo đại quân rời đi.
- Hữu Cốt Đô Hầu, Đại Thiền Vu thật sự khinh người quá đáng rồi... Mấy hôm trước là chúng ta giao chiến với Tần mọi rợ, nhưng bây giờ sắp nhìn thấy chiến thắng rồi, lại gạt chúng ta qua một bên. Nghỉ ngơi và hồi phục... Đại Thiền Vu rõ ràng là châm biếm dũng sĩ bộ lạc Hô Diễn chúng ta.
- Châm biếm?
Thanh Cách Nhĩ nhẹ nhàng nói:
- Lão không còn cơ hội châm biếm nữa, cứ để lão đắc ý một lần đi. Truyền lệnh của ta, lập tức thu lại toàn bộ quân nhu lương thực.
- Chúng ta phải đi theo sao?
Thanh Cách Nhĩ cười bí hiểm:
- Đi theo? Đi tìm đường chết sao? Ta không có hứng thú... Thu tất cả quân nhu lương thực, hỏa tốc lui về Lâm Hà Độ Khẩu.
Mệnh lệnh kì quặc này khiến tên hầu cận bên cạnh nhất thời ngẩn người.
/16
|