Lưu Khám cũng không cho rằng Trần Bình không có lửa sao có khói, nhưng có một số lời không tiện nói ra miệng, chỉ có thể cười nhạt:
- Có lẽ là như vậy!
Với sự thông minh của Trần Bình, đương nhiên có thể nghe ra Lưu Khám đồng tình với lời nói của y.
Lập tức hiểu ý mỉm cười, không hề nói về vấn đề này nữa...
Cứ như vậy, dọc đường đi đi dừng dừng, sau khi rời khỏi quận Tam Xuyên, trực tiếp xuyên qua Đãng Sơn, thẳng đến Tương Huyện.
Lưu Khám phải về Tương Huyện báo cáo công tác. Mặc dù nói hắn đã không cần làm vậy, nhưng về tình về nghĩa, hắn đều cần phải bái kiến Doanh Tráng.
Dù sao lúc Lưu Khám xuất chinh, Doanh Tráng đưa cho hắn ba trăm giáp sĩ Lam Điền, cộng thêm một tên Tư Mã.
Thế nhưng bây giờ, Thiệu Bình chết trận ở Phú Bình, ba trăm giáp sĩ Lam Điền cũng tử thương gần hết, Lưu Khám phải quay về khai báo với Doanh Tráng.
- Quán Anh, phía trước là Tuy Dương rồi, ngươi có cần về nhà một chút không?
Lúc đi qua Hoành Dương, Lưu Khám nghỉ ngơi tạm thời. Hắn lén lút kéo Quán Anh qua một bên:
- Tính ra ngươi cũng hai năm không về nhà rồi. Lần này lập được công trạng ở Bắc Cương, bây giờ hưởng dân tước cấp bốn, lần này đi qua Hoành Dương, vừa lúc có thể áo gấm về nhà. Ta có thể cho ngươi nghỉ ngơi một thời gian, đợi qua năm mới, đi về Lầu Thương bẩm báo với ta.
Quán Anh cảm động...
Đúng vậy, đã hai năm rồi không về nhà rồi. Mặc dù trong lúc phụ thân Quán Tước có đến Lầu Thương gặp y hai lần, nhưng lần nào cũng đều vội vã đến, lại vội vã đi. Bây giờ cách nhà chỉ còn chưa đầy hai ba canh giờ, quay về đoàn tụ với gia đình, cũng rất hay.
- Thế nhưng nếu ta đi rồi, kỵ quân... Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Lưu Khám xua tay cười nói:
- Chẳng lẽ thiếu Quán ngươi, ta còn không ăn được lợn còn lông hay sao? Kỵ quân ta tự sẽ thống lĩnh, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa, đợi sau khi quay về Lầu Thương, năm trăm kỵ quân Lầu Phiền, ta sẽ không đưa cho ngươi nữa, ngươi phải tự huấn luyện một đội kỵ quân.
Quán Anh vừa nghe đã nóng:
- Tại sao?
- Hì hì, đội kỵ quân này ta có dùng... Ngươi đừng có hỏi nhiều như vậy nữa. Dù sao ngươi quay về lại cho ngươi một đội ba trăm kỵ quân mà ta thành lập ra. Ta đã nhờ Lí Thành thu mua ngựa ở Bắc Cương rồi, ước chừng đầu xuân là có thể tặng cho ngươi.
Hóa ra không phải muốn trừ binh mã của ta!
Quán Anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thật sự không tình nguyện lắm, kỵ binh Lầu Phiền này dũng mãnh thiện chiến, lúc sử dụng vô cùng thuận tay. Nhưng nghĩ lại, kỵ binh Lầu Phiền mặc dù nhanh nhẹn, nhưng rốt cục không phải là kỵ quân mà mình tự luyện ra, đương nhiên không tỏ rõ bản lĩnh của bản thân. Chỉ cần có ngựa, còn sợ không luyện được một đội kỵ quân tinh nhuệ sao?
Quán Anh ngay lúc đócũng không cằn nhằn.
Sau khi đem hổ phù trả lại cho Lưu Khám, dẫn mười gã hầu cận mà Lưu Khám phân cho y, xuất phát suốt đêm đi tới Hoành Dương.
Vừa mới tiễn Quán Anh đi, Lưu Khám đang định nghỉ ngơi thì Lữ Thích Chi đi vào phòng, khẽ nói:
- Khám ca, Phàn Khoái và Nhậm Ngao ở bên ngoài cầu kiến.
Lưu Khám ngẩn người, nghi hoặc hỏi:
- Muộn thế này rồi bọn họ có chuyện gì sao?
- Hình như là có việc, hơn nữa còn rất gấp nữa...
- Vậy để cho bọn họ vào đi.
Lưu Khám không hiểu, lúc này Phàn Khoái và Nhậm Ngao còn có thể có chuyện gấp gì. Một lát sau, thấy hai người Phàn Khoái và Nhậm Ngao mạnh mẽ uy nghi bước vào trong phòng, chắp tay hành lễ với Lưu Khám.
- Các huynh đệ không cần đa lễ.
Lưu Khám xua tay cười nói:
- Đồ Tử, Nhậm đại ca, muộn thế này rồi, các ngươi còn có chuyện gì tìm ta à? Không thể để sáng mai nói được sao?
Phàn Khoái và Nhậm Ngao nhìn nhau, rõ ràng là có chút khó xử.
Một lát sau, Nhậm Ngao ho lên một tiếng, khẽ nói:
- Khám huynh đệ, thật ra bọn ta đến đây tìm ngươi, là muốn từ biệt ngươi.
- Từ biệt?
Lưu Khám nhất thời không phản ứng lại, kinh ngạc nhìn hai người.
- Đang yên đang lành sao lại muốn từ biệt? Nhậm đại ca, ngươi và Đồ Tử bây giờ đều là người có chức tước, lần này ta quay lại Lâu Thương, cũng cần người trợ giúp. Các ngươi sao lại muốn từ biệt, chẳng lẽ Lưu Khám ta lạnh nhạt với các ngươi? Xin hãy nói rõ.
Từ trận huyết chiến Phú Bình, mọi người kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử.
Lưu Khám có thời gian cho rằng, Phàn Khoái và Nhậm Ngao sẽ hết lòng dốc sức vì hắn. Ngươi xem, đi theo ta mặc dù rất nguy hiểm, nhưng cũng rất kích thích.
Bây giờ Phàn Khoái là dân tước cấp bốn, Nhậm Ngao cũng là dân tước cấp ba.
Đi theo ta, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ cân các ngươi có bản lĩnh, là có thể nổi bật hơn người... Lưu Khám thật sự không hiểu, hai người họ vì sao lại muốn từ biệt lúc này.
Nhậm Ngao cười gượng:
- Lưu Khám huynh đệ, đi theo ngươi đúng là rất sung sướng, khoảng thời gian này, tuy rằng cả ngày vào sinh ra tử, nhưng ta thật sự rất vui vẻ. nhưng ngươi cũng biết, trong gia đình ta vẫn còn mẹ già sáu mươi, ta phải quay về chăm sóc bà ấy. Thật ra, ban đầu lúc Lão Tào đi Lâu Thương, ta đã có ý nghĩ như vậy rồi. Lúc đó ta nghĩ, cùng lắm thì ta với mẫu thân cùng nhau đến sống ở Lâu Thương.
Thế nhưng...
Mẫu thân ta tuổi tác đã cao, không muốn rời khỏi cố hương, chỉ muốn được an táng ở huyện Bái.
Mẫu thân đồng ý cho ta đi lưu lạc, nhưng ta không thể để cho bà ấy ở nhà không ai chăm sóc. Lần này đi Bắc Cương, ngay từ đầu ta đã không muốn đi. Nhưng Tiêu đại ca khuyên ta, mẫu thân cũng khuyên ta. Sau đó ta nghĩ, đi lưu lạc, đi cùng Khám huynh đệ đoạt công danh cũng không tồi.
Khám huynh đệ, ta không nói nhiều lời. Đợi sau khi mẹ già trăm tuổi, nếu như Khám huynh đệ ngươi vẫn còn cần Nhậm Ngao ta, ta nhất định không từ chối.
Những lời này đúng là hợp tình hợp lý.
Lưu Khám sao không biết tình hình bà ấy ở quê? Hắn khẽ gật đầu, coi như chấp nhận sự giải thích của Nhậm Ngao, quay về phía Phàn Khoái.
- Đồ Tử, ngươi sợ người khác mắng ngươi là đứng núi này trông núi nọ, không có nghĩa khí sao?
Phàn Khoái cúi đầu, không nói gì.
Lưu Khám không khỏi cười gượng, gãi gãi đầu. Quả nhiên là như vậy... Người như Phàn Khoái, coi chữ nghĩa còn quan trọng hơn sinh mệnh, sao có thể vì vinh hoa phú quý mà dựa vào mình? Miễn cưỡng giữ y lại? Lưu Khám cũng không cảm thấy có gì khó khắn lắm. Võ lực cũng được mà quyền lực cũng được, nếu như Lưu Khám muốn giữ Phàn Khoái, còn dễ như trở bàn tay. Nhưng giữ y lại có tác dụng gì, thân ở Tào doanh lòng ở Hán!
- Đồ Tử!
Lưu Khám đứng dậy, đi đến bên Phàn Khoái, khẽ vỗ vai y.
- Ta hiểu, ta hiểu hết... Nói thật, ta thật sự muốn giữ ngươi lại, nhưng ta cũng biết, ta giữ được thể xác ngươi, chứ đâu giữ được lòng ngươi.
Lòng người ở huyện Bái, ta cũng không còn gì để nói.
Chỉ có thể nói, chúng ta quen biết quá muộn... Được rồi, nếu như ngươi muốn về, ta cũng không giữ ngươi. Một năm ở Bắc Cương, ta và ngươi kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, có thể nói là sống chết có nhau. Những lời khác khỏi cần nói, chỉ hi vọng ngươi đừng quên "Tần phong vô y": Tu ngã mâu qua, dữ tử giai hành.
Được rồi, chúc các ngươi may mắn. Ta sẽ phái người cùng các ngươi về huyện Bái, đem tình hình của các ngươi báo cáo với Lí Phóng. Bảo trọng!
Lưu Khám nói xong, tiến đến ôm Phàn Khoái thật chặt!
Phàn Khoái khẽ nói:
- Khám huynh đệ, ngươi cũng bảo trọng!
Y và Nhậm Ngao lùi về phía sau một bước, chắp tay hành lễ với Lưu Khám rồi sải bước rời đi.
Hai ngươi đi không lâu, Trần Bình từ bên ngoài bước vào.
- Đạo Tử, không phải ngươi cũng đến cáo biệt ta chứ.
Lưu Khám không khỏi gượng cười.
Trần Bình ngẩn người, cười:
- Đang yên đang lành sao ta lại phải cáo biệt? Ta chỉ tò mò, Đô Úy ngươi rõ ràng là muốn giữ bọn họ lại, sao lại không giữ lại?
- Giữ được người, nhưng không giữ được lòng!
Trần Bình cười:
- Đô Úy nếu như muốn giữ hai người bọn họ, thật ra cũng không khó. Nhậm Ngao không cần nói, y sớm muộn cũng sẽ đến dốc sức cho Đô Úy, nhưng còn Đồ Tử, phải giở chút thủ đoạn. Nếu như Đô Úy đồng ý, Bình có kế này, có thể khiến Phàn Khoái quy thuận Đô Úy.
- Hả?
Trần Bình nói:
- Phàn Khoái sở dĩ không chịu dốc sức vì Đô Úy, chẳng qua là vì tình nghĩa giữa hắn và một người nào đó. Chỉ cần giết người đó...
Mắt Lưu Khám chợt sáng lên, nhưng chợt nhíu mày:
- Tên này gian xảo như quỷ, muốn giết y, sợ cũng không dễ.
Trần Bình cười khẩy:
- Mặc cho y gian xảo như quỷ, nhưng chung quy lại cũng là một nhân vật nhỏ. Đô Úy muốn lấy tính mạng của y, thậm chí không cần ra mặt. Chỉ cần như vậy như vậy... Đến lúc đó y không muốn chết cũng khó. Chỉ cần y chết, Phàn Khoái còn không ngoan ngoãn dốc sức vì Đô Úy hay sao?
Trần Bình nói khẽ vào tai Lưu Khám mấy câu, Lưu Khám gật đầu liên tục.
- Kế này rất hay, thật không hổ là Đạo Tử... Nhưng chuyện này không được nóng vội, Phàn Khoái không phải tên ngốc, nếu như lập tức động thủ, e là y sẽ nhìn ra mánh khóe. Cứ từ từ, đợi lúc Đồ Tử lơ là cảnh giác, chúng ta ra tay. Đến lúc đó tự nhiên nước chảy thành sông.
Trần Bình khẽ nhếch mép:
- Đô Úy nói chí phải!
Nhưng y đột nhiên thay đổi:
- Đô Úy, ngươi tin tưởng Trần Bình như vậy sao? lẽ nào không sợ có một ngày ta sẽ vạch trần ngươi?
Nghe xong câu này, Lưu Khám nở nụ cười...
.
/16
|